Chương 15
Yến Nhuỵ Tiêu được người dẫn thẳng tới Bích Quế Viên, dù vẫn chưa lên tầng nhưng cô đã hiểu “niềm vui bất ngờ” ban nãy Kanye nói. Cô rất quen thuộc với chỗ này, một tuần trước ngày nào cô cũng nhận được ảnh ở cửa sổ tầng 16 của khu chung cư này.
Không thiếu một ngày nào, cả bảy tấm ngay cả góc cũng chẳng thay đổi. Vì thế khi họ đứng dưới tầng khu chung cư, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn thấy cây xanh được trồng trên ban công của một hộ gia đình nào đó thôi là cô đã biết đây là nơi nào.
Gary quẹt thẻ phòng vào chỗ cảm ứng ở thang máy, chẳng bao lâu thang máy bắt đầu đi lên, cuối cùng con số trên thang máy đứng lại ở tầng 16. Cửa thang máy từ từ mở ra, hai cánh cửa trái phải riêng biệt, cô được đưa tới phòng 1602.
Yến Nhuỵ Tiêu liếc trái một cái thì Gary đã mở cánh cửa của căn hộ này ra, cậu ta đứng ở cửa, tay hơi chỉ về phía trước: “Cô Vivian, xin mời.”
Kanye rất phóng khoáng trong việc đãi khách, bên trong là gian phòng kiểu mẫu với kiểu trang trí tinh xảo, có thể chuyển vào ở bất cứ lúc nào. Tuy nhiên lại không có tí riêng tư nào, Gary còn chu đáo nói thêm: “Ngài Kanye đã giao phó rồi ạ, căn nhà này được trang trí dựa theo sở thích của cô đây, cô không cần lo nghĩ chuyện khác, chỉ cần cô sống thoải mái là được.”
Hai tay Yến Nhuỵ Tiêu khoanh trước ngực, cô tiện tay chỉ vào chiếc máy quay cỡ nhỏ ở trên khung cửa trông không giống như được khu chung cư lắp đặt hỏi: “Cái này cũng có thể quyết định theo sở thích của tôi à?”
Gary thẳng người giải thích với cô: “Rất xin lỗi, ngài giao phó rồi, từ tuần sau cô sẽ làm một công việc rất nguy hiểm, cô cũng biết chúng tôi coi trọng việc bảo vệ người khác, chúng tôi phải thông qua cách này để bảo vệ cô. Vì thế cái này không thể tháo xuống được, mong cô ViVian có thể hiểu cho.”
Hiểu, ý tốt rõ mồn một như thế sao cô dám không hiểu cho được. Thế là cô buông tay xuống đi thẳng vào trong phòng: “Hiểu rồi, không còn việc gì thì anh có thể đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Điều này có nghĩa là chấp nhận muốn ở đây lâu dài.
Nếu đã thật sự quyết định ở đây, Yến Nhuỵ Tiêu thật sự nghiêm túc bắt đầu trang trí chỗ ở mới. Kanye chưa bao giờ tới tìm cô, cô lái chiếc xe jeep cũ dạo đủ các cửa hàng nội thất và chợ đồ cũ. Ngày nào cũng mua về rất nhiều đồ mới, thay hết từ trong ra ngoài.
Chờ cuối cùng treo rèm cửa xong xuôi thì Yến Nhuỵ Tiêu cũng có thể thở phào, cả người lười biếng nằm trên sô pha quan sát chiếc rèm cửa màu tím nhạt và chiếc thảm màu trắng vừa mới thay. Gió bên ngoài khe khẽ thổi vào từ cửa sổ, cô nhắm mắt chợp mắt một lúc.
Hai tuần vừa rồi, cửa đối diện trông như không có người từng quay về. Yến Nhuỵ Tiêu đưa ngón trỏ day huyệt thái dương, ngay sau đó cô bị tiếng điện thoại rung cắt ngang——Phương Thành.
Đó là trợ thủ đắc lực nhất lúc lão Yến nhậm chức công an ở Hải Thành khi còn sống. Sau này ông tới Ma Cao thực hiện nhiệm vụ, Phương Thành đổi cấp trên làm một thời gian, sau cùng vì nguyên nhân nội bộ nên bị điều đi. Một năm sau thì từ chức hẳn, chuyển thành kinh doanh, không bao lâu thì lên như diều gặp gió. Sau khi tin tức lão Yến xảy ra chuyện truyền ra ngoài, ông ấy tự mình tới nhà an ủi mẹ Yến và còn giúp đỡ rất nhiều. Mấy năm nay Yến Nhuỵ Tiêu ra nước ngoài du học cũng nhận được sự quan tâm của ông ấy, đôi lúc ông ấy sẽ gửi một vài đồ ngon tới cho cô, ông ấy cũng được xem như là ân nhân của mẹ con cô sau biến cố.
“Tiểu Yến à, chú gửi đặc sản cho cháu mấy ngày rồi sao không có người tới lấy thế? Người giao hàng mang tới nhà mấy lần đều nói cháu không có ở nhà. Chú không yên tâm lắm nên gọi cho cháu một cuộc để hỏi thăm tình hình.” Vừa bắt điện thoại, cô còn chưa lên tiếng thì đối phương đã vội vã nói với giọng điệu quan tâm của bậc trưởng bối.
Yến Nhuỵ Tiêu điều chỉnh lại tư thế ngồi, nghĩ một lát rồi nói: “Chú Phương, kỳ học mùa thu vừa mới kết thúc, vì để tiện cho việc thực tập nên cháu mới thuê một căn nhà ở bên ngoài, cháu chưa kịp nói với mọi người. Gây thêm phiền phức cho chú rồi.”
Phương Thành sững người rồi nhanh chóng cười an ủi cô: “Ôi dào, người một nhà mà gây phiền phức cái gì. Chú chỉ lo cho cháu thôi. Mẹ cháu còn rán một ít thịt chiên giòn để gửi sang cho cháu, chú sợ qua mấy ngày nữa không ăn được. Cháu gửi địa chỉ mới cho chú, chú sai người đưa cho cháu.”
“Vâng.” Yến Nhuỵ Tiêu mau chóng gõ địa chỉ mới rồi gửi tin nhắn. Phương Thành hỏi cô một số vấn đề như an ninh khu chung cư thế nào, đơn vị thực tập đã quyết chưa rồi mới tắt điện thoại.
Mạch suy nghĩ vừa rồi của cô cũng bị cuộc điện thoại này cắt ngang, cũng vì bận mấy ngày nay nên thấm thoát ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng gõ cửa, giật mình một cái mới nhớ ra có lẽ là chuyển phát nhanh cùng thành phố mà Phương Thành vừa mới nói.
Yến Nhuỵ Tiêu bật điện thoại thấy trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ, cô đứng dậy đi tới mở cánh cửa đã gõ một lúc lâu.
Người kia giao tới một cái thùng nói rằng Phương Thành dặn ở trong đều là đặc sản rất dễ hư hỏng, trước khi ký nhận phải mở thùng kiểm tra một chút, có vấn đề gì thì họ sẽ bồi thường. Vì thế cô vào phòng tìm kéo rồi ngồi trên đất mở thùng kín ra, gói đồ ăn bên trong rất ngon. Dù rằng mấy ngày chưa lấy nhưng nhìn không có vấn đề gì.
Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu vừa định nói chuyện thì nhìn thấy bóng người lướt qua từ khe giữa người giao hàng và khung cửa, trong nháy mắt bỗng chốc im bặt.
Cô rất quen người vừa đi tới, đó là Diệp Lang Đình. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, đường vạt áo dán sát vào eo sơ vin trong chiếc quần bạc. Quần tây cắt may vừa vặn ánh lên ánh sáng màu bạc khiến đôi chân trông càng thon dài hơn. Chiếc áo khoác ngoài vắt trên cánh tay trái của anh, bắp tay càng căng tràn vì động tác của anh, cơ thịt trông vừa đẹp vừa khoẻ.
Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng bừng, dáng người anh cao, Yến Nhuỵ Tiêu ngồi nhìn sang chỉ cảm thấy anh giống như được bao bọc bởi ánh sáng.
Không thiếu một ngày nào, cả bảy tấm ngay cả góc cũng chẳng thay đổi. Vì thế khi họ đứng dưới tầng khu chung cư, Yến Nhuỵ Tiêu chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn thấy cây xanh được trồng trên ban công của một hộ gia đình nào đó thôi là cô đã biết đây là nơi nào.
Gary quẹt thẻ phòng vào chỗ cảm ứng ở thang máy, chẳng bao lâu thang máy bắt đầu đi lên, cuối cùng con số trên thang máy đứng lại ở tầng 16. Cửa thang máy từ từ mở ra, hai cánh cửa trái phải riêng biệt, cô được đưa tới phòng 1602.
Yến Nhuỵ Tiêu liếc trái một cái thì Gary đã mở cánh cửa của căn hộ này ra, cậu ta đứng ở cửa, tay hơi chỉ về phía trước: “Cô Vivian, xin mời.”
Kanye rất phóng khoáng trong việc đãi khách, bên trong là gian phòng kiểu mẫu với kiểu trang trí tinh xảo, có thể chuyển vào ở bất cứ lúc nào. Tuy nhiên lại không có tí riêng tư nào, Gary còn chu đáo nói thêm: “Ngài Kanye đã giao phó rồi ạ, căn nhà này được trang trí dựa theo sở thích của cô đây, cô không cần lo nghĩ chuyện khác, chỉ cần cô sống thoải mái là được.”
Hai tay Yến Nhuỵ Tiêu khoanh trước ngực, cô tiện tay chỉ vào chiếc máy quay cỡ nhỏ ở trên khung cửa trông không giống như được khu chung cư lắp đặt hỏi: “Cái này cũng có thể quyết định theo sở thích của tôi à?”
Gary thẳng người giải thích với cô: “Rất xin lỗi, ngài giao phó rồi, từ tuần sau cô sẽ làm một công việc rất nguy hiểm, cô cũng biết chúng tôi coi trọng việc bảo vệ người khác, chúng tôi phải thông qua cách này để bảo vệ cô. Vì thế cái này không thể tháo xuống được, mong cô ViVian có thể hiểu cho.”
Hiểu, ý tốt rõ mồn một như thế sao cô dám không hiểu cho được. Thế là cô buông tay xuống đi thẳng vào trong phòng: “Hiểu rồi, không còn việc gì thì anh có thể đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Điều này có nghĩa là chấp nhận muốn ở đây lâu dài.
Nếu đã thật sự quyết định ở đây, Yến Nhuỵ Tiêu thật sự nghiêm túc bắt đầu trang trí chỗ ở mới. Kanye chưa bao giờ tới tìm cô, cô lái chiếc xe jeep cũ dạo đủ các cửa hàng nội thất và chợ đồ cũ. Ngày nào cũng mua về rất nhiều đồ mới, thay hết từ trong ra ngoài.
Chờ cuối cùng treo rèm cửa xong xuôi thì Yến Nhuỵ Tiêu cũng có thể thở phào, cả người lười biếng nằm trên sô pha quan sát chiếc rèm cửa màu tím nhạt và chiếc thảm màu trắng vừa mới thay. Gió bên ngoài khe khẽ thổi vào từ cửa sổ, cô nhắm mắt chợp mắt một lúc.
Hai tuần vừa rồi, cửa đối diện trông như không có người từng quay về. Yến Nhuỵ Tiêu đưa ngón trỏ day huyệt thái dương, ngay sau đó cô bị tiếng điện thoại rung cắt ngang——Phương Thành.
Đó là trợ thủ đắc lực nhất lúc lão Yến nhậm chức công an ở Hải Thành khi còn sống. Sau này ông tới Ma Cao thực hiện nhiệm vụ, Phương Thành đổi cấp trên làm một thời gian, sau cùng vì nguyên nhân nội bộ nên bị điều đi. Một năm sau thì từ chức hẳn, chuyển thành kinh doanh, không bao lâu thì lên như diều gặp gió. Sau khi tin tức lão Yến xảy ra chuyện truyền ra ngoài, ông ấy tự mình tới nhà an ủi mẹ Yến và còn giúp đỡ rất nhiều. Mấy năm nay Yến Nhuỵ Tiêu ra nước ngoài du học cũng nhận được sự quan tâm của ông ấy, đôi lúc ông ấy sẽ gửi một vài đồ ngon tới cho cô, ông ấy cũng được xem như là ân nhân của mẹ con cô sau biến cố.
“Tiểu Yến à, chú gửi đặc sản cho cháu mấy ngày rồi sao không có người tới lấy thế? Người giao hàng mang tới nhà mấy lần đều nói cháu không có ở nhà. Chú không yên tâm lắm nên gọi cho cháu một cuộc để hỏi thăm tình hình.” Vừa bắt điện thoại, cô còn chưa lên tiếng thì đối phương đã vội vã nói với giọng điệu quan tâm của bậc trưởng bối.
Yến Nhuỵ Tiêu điều chỉnh lại tư thế ngồi, nghĩ một lát rồi nói: “Chú Phương, kỳ học mùa thu vừa mới kết thúc, vì để tiện cho việc thực tập nên cháu mới thuê một căn nhà ở bên ngoài, cháu chưa kịp nói với mọi người. Gây thêm phiền phức cho chú rồi.”
Phương Thành sững người rồi nhanh chóng cười an ủi cô: “Ôi dào, người một nhà mà gây phiền phức cái gì. Chú chỉ lo cho cháu thôi. Mẹ cháu còn rán một ít thịt chiên giòn để gửi sang cho cháu, chú sợ qua mấy ngày nữa không ăn được. Cháu gửi địa chỉ mới cho chú, chú sai người đưa cho cháu.”
“Vâng.” Yến Nhuỵ Tiêu mau chóng gõ địa chỉ mới rồi gửi tin nhắn. Phương Thành hỏi cô một số vấn đề như an ninh khu chung cư thế nào, đơn vị thực tập đã quyết chưa rồi mới tắt điện thoại.
Mạch suy nghĩ vừa rồi của cô cũng bị cuộc điện thoại này cắt ngang, cũng vì bận mấy ngày nay nên thấm thoát ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng gõ cửa, giật mình một cái mới nhớ ra có lẽ là chuyển phát nhanh cùng thành phố mà Phương Thành vừa mới nói.
Yến Nhuỵ Tiêu bật điện thoại thấy trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ từ số lạ, cô đứng dậy đi tới mở cánh cửa đã gõ một lúc lâu.
Người kia giao tới một cái thùng nói rằng Phương Thành dặn ở trong đều là đặc sản rất dễ hư hỏng, trước khi ký nhận phải mở thùng kiểm tra một chút, có vấn đề gì thì họ sẽ bồi thường. Vì thế cô vào phòng tìm kéo rồi ngồi trên đất mở thùng kín ra, gói đồ ăn bên trong rất ngon. Dù rằng mấy ngày chưa lấy nhưng nhìn không có vấn đề gì.
Yến Nhuỵ Tiêu ngẩng đầu vừa định nói chuyện thì nhìn thấy bóng người lướt qua từ khe giữa người giao hàng và khung cửa, trong nháy mắt bỗng chốc im bặt.
Cô rất quen người vừa đi tới, đó là Diệp Lang Đình. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, đường vạt áo dán sát vào eo sơ vin trong chiếc quần bạc. Quần tây cắt may vừa vặn ánh lên ánh sáng màu bạc khiến đôi chân trông càng thon dài hơn. Chiếc áo khoác ngoài vắt trên cánh tay trái của anh, bắp tay càng căng tràn vì động tác của anh, cơ thịt trông vừa đẹp vừa khoẻ.
Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng bừng, dáng người anh cao, Yến Nhuỵ Tiêu ngồi nhìn sang chỉ cảm thấy anh giống như được bao bọc bởi ánh sáng.