Chương 21
Nếu Yến Nhuỵ Tiêu đã nói như vậy thì Kanye biết cô đã hiểu nên cũng cầm ly rượu lên uống cạn. Cô chẳng còn hứng thú, nhìn về phía khu sòng bạc náo nhiệt hơn.
Diệp Lang Đình và Louis vẫn ở trên tầng tóm lược lại các công việc của bệnh viện mấy ngày nay, dạo này ở bệnh viện không yên bình lắm. Do lần trước Hawley thực hiện không thành công nên ghim thù trong lòng, có điệu bộ tranh chấp với họ. Do Diệp Lang Đình không xử lý các tranh chấp thường xuyên, ngày nào cũng phải phân thân ra làm, cuối cùng hôm nay mượn cớ tham gia bữa tiệc trên du thuyền để gặp Louis báo cáo tình hình.
Phía dưới thì ầm ĩ, họ ở bên trên im lặng như tờ, vạch ra các kế sách rất lâu, cuối cùng cũng hoàn thành. Louis đứng bên cửa sổ hít thở không khí, căn phòng của họ là kiểu mở, có thể nhìn thấy mọi tình hình ở dưới tầng qua khung cửa sổ.
Chỉ nửa tiếng, đám người vốn đang rải rác khắp các khu vui chơi đã tập trung tại khu sòng bạc. Từ trên cao chỉ có thể thấy được một tia sáng ở giữa đám người, những người xung quanh đều chăm chú vào bàn đánh bạc. Louis không nói một lời đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, Diệp Lang Đình vốn đang ngồi trên sô pha cũng đi tới nhìn xuống dưới theo lão ta.
Búi tóc cao của Yến Nhuỵ Tiêu cùng với đồ trang sức hạt ngọc phối với lễ phục quá chói mắt, chỉ nhìn một cái anh đã nhận ra ngay. Hai tay Diệp Lang Đình đan vào nhau nhìn theo Louis, không bao lâu sau đám người lại nhao nhao, họ không nghe rõ cuộc đối thoại ở bên dưới. Tất cả những gì họ thấy chỉ là người đứng đầu công ty vật liệu mà họ hợp tác đứng dậy rời khỏi chỗ đối diện Yến Nhuỵ Tiêu với vẻ mặt cứng đờ, người chia bài đẩy toàn bộ chip về phía cô.
Cho dù ở khoảng cách xa nhưng vẫn có thể thấy được số chip không hề ít trước mặt cô, nhìn trông có vẻ là đánh đâu thắng đó.
Louis hất hàm hỏi: “Kia là trợ thủ đầy tự hào mà Kanye tìm đó hả?”
“Vâng.” Diệp Lang Đình kéo ghế cho Louis ngồi, mình cũng ngồi về vị trí cũ, không nhìn thêm nữa. Anh lại mở lời: “Hôm nay con còn có việc…”
“Thông minh thật đấy, người có thể làm Wede thua, lần trước còn có con nhỉ.” Louis ngắt lời anh, rút điếu xì gà ra khỏi hộp thiếc, thuộc hạ nhanh chóng châm lửa cho lão ta.
Diệp Lang Đình bật cười, giọng nói vẫn không thay đổi: “Chắc chắn sẽ có người thông minh hơn con.”
Louis nhìn anh một cái, sau khi nhả ra vòng khói thì căn dặn: “A Đình, đưa cô gái đó lên đây gặp ta.”
Khi Yến Nhuỵ Tiêu sắp thắng đối phương một chiếc đồng hồ Rolex Submariner thì bị Diệp Lang Đình cắt ngang: “Trên kia có người muốn gặp cô.”
Người có thể ra lệnh cho Diệp Lang Đình, không cần nghĩ cũng biết là ai. Những người vốn đang vây quanh bàn đánh bạc vì thua quá nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được cái cớ để giải tán trò chơi. Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu lại đảo mắt giữ đối thủ đang muốn đi lại: “Pack, ván này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Đối phương nhìn Diệp Lang Đình một cái rồi lại đưa mắt nhìn Yến Nhuỵ Tiêu ngồi lù lù trên ghế không di chuyển, anh ta nhất thời không biết làm sao mới đúng. Mắt Diệp Lang Đình không lướt sang bên cạnh chỉ nói: “Tôi chỉ mời con gái biết nghe lời.”
Cô nghe thấy vậy thì cũng mất hứng, ngẩng đầu đối mắt với anh: “Thượng đế muốn gặp tôi cũng phải đợi tôi cầm được Rolex đã.”
Tay trái Diệp Lang Đình vốn đang chống sau lưng cô ngay lập tức rụt lại, tay trái sờ vào cổ tay. Vốn dĩ cô chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì thì đã thấy một ánh sáng màu bạc loé trước mắt, cùng lúc đó nghe thấy một tiếng vang rơi trên bàn do chiếc hộp kim loại đựng đồng đồ bị đụng khiến cô chợt giật mình.
“Ba cái.” Diệp Lang Đình lập tức kéo ghế của cô cách mặt bàn một khoảng, trên mặt chẳng còn vẻ khách sáo dùng để giấu giếm nữa: “Phòng 210 tầng 2.”
Yến Nhuỵ Tiêu cầm lấy đồng hồ, đưa tay lau lau bề mặt. Sau đó đeo lên cổ tay mình, chiếc đồng hồ rất lớn nhưng cô cũng không hề mảy may đưa ngón tay vào trong giữ lấy, đi thẳng lên từ thang máy của đại sảnh. Cuối cùng cô nhìn thấy Louis ở trong một phòng bao xa hoa yên tĩnh nhất trên du thuyền.
Cửa phòng bao đã có người mở sẵn, đợi họ đi vào thì đóng lại không phát ra tiếng động. Louis ngồi ở vị trí chủ toạ, bắt chéo hai chân chào hỏi cô: “Vivian, nghe danh đã lâu.” Rồi lão ta lại giơ cái ly trên bàn lên ra hiệu cho người bên cạnh cũng đưa cho cô một ly.
Diệp Lang Đình và Louis vẫn ở trên tầng tóm lược lại các công việc của bệnh viện mấy ngày nay, dạo này ở bệnh viện không yên bình lắm. Do lần trước Hawley thực hiện không thành công nên ghim thù trong lòng, có điệu bộ tranh chấp với họ. Do Diệp Lang Đình không xử lý các tranh chấp thường xuyên, ngày nào cũng phải phân thân ra làm, cuối cùng hôm nay mượn cớ tham gia bữa tiệc trên du thuyền để gặp Louis báo cáo tình hình.
Phía dưới thì ầm ĩ, họ ở bên trên im lặng như tờ, vạch ra các kế sách rất lâu, cuối cùng cũng hoàn thành. Louis đứng bên cửa sổ hít thở không khí, căn phòng của họ là kiểu mở, có thể nhìn thấy mọi tình hình ở dưới tầng qua khung cửa sổ.
Chỉ nửa tiếng, đám người vốn đang rải rác khắp các khu vui chơi đã tập trung tại khu sòng bạc. Từ trên cao chỉ có thể thấy được một tia sáng ở giữa đám người, những người xung quanh đều chăm chú vào bàn đánh bạc. Louis không nói một lời đứng tại chỗ nhìn một lúc lâu, Diệp Lang Đình vốn đang ngồi trên sô pha cũng đi tới nhìn xuống dưới theo lão ta.
Búi tóc cao của Yến Nhuỵ Tiêu cùng với đồ trang sức hạt ngọc phối với lễ phục quá chói mắt, chỉ nhìn một cái anh đã nhận ra ngay. Hai tay Diệp Lang Đình đan vào nhau nhìn theo Louis, không bao lâu sau đám người lại nhao nhao, họ không nghe rõ cuộc đối thoại ở bên dưới. Tất cả những gì họ thấy chỉ là người đứng đầu công ty vật liệu mà họ hợp tác đứng dậy rời khỏi chỗ đối diện Yến Nhuỵ Tiêu với vẻ mặt cứng đờ, người chia bài đẩy toàn bộ chip về phía cô.
Cho dù ở khoảng cách xa nhưng vẫn có thể thấy được số chip không hề ít trước mặt cô, nhìn trông có vẻ là đánh đâu thắng đó.
Louis hất hàm hỏi: “Kia là trợ thủ đầy tự hào mà Kanye tìm đó hả?”
“Vâng.” Diệp Lang Đình kéo ghế cho Louis ngồi, mình cũng ngồi về vị trí cũ, không nhìn thêm nữa. Anh lại mở lời: “Hôm nay con còn có việc…”
“Thông minh thật đấy, người có thể làm Wede thua, lần trước còn có con nhỉ.” Louis ngắt lời anh, rút điếu xì gà ra khỏi hộp thiếc, thuộc hạ nhanh chóng châm lửa cho lão ta.
Diệp Lang Đình bật cười, giọng nói vẫn không thay đổi: “Chắc chắn sẽ có người thông minh hơn con.”
Louis nhìn anh một cái, sau khi nhả ra vòng khói thì căn dặn: “A Đình, đưa cô gái đó lên đây gặp ta.”
Khi Yến Nhuỵ Tiêu sắp thắng đối phương một chiếc đồng hồ Rolex Submariner thì bị Diệp Lang Đình cắt ngang: “Trên kia có người muốn gặp cô.”
Người có thể ra lệnh cho Diệp Lang Đình, không cần nghĩ cũng biết là ai. Những người vốn đang vây quanh bàn đánh bạc vì thua quá nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được cái cớ để giải tán trò chơi. Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu lại đảo mắt giữ đối thủ đang muốn đi lại: “Pack, ván này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Đối phương nhìn Diệp Lang Đình một cái rồi lại đưa mắt nhìn Yến Nhuỵ Tiêu ngồi lù lù trên ghế không di chuyển, anh ta nhất thời không biết làm sao mới đúng. Mắt Diệp Lang Đình không lướt sang bên cạnh chỉ nói: “Tôi chỉ mời con gái biết nghe lời.”
Cô nghe thấy vậy thì cũng mất hứng, ngẩng đầu đối mắt với anh: “Thượng đế muốn gặp tôi cũng phải đợi tôi cầm được Rolex đã.”
Tay trái Diệp Lang Đình vốn đang chống sau lưng cô ngay lập tức rụt lại, tay trái sờ vào cổ tay. Vốn dĩ cô chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì thì đã thấy một ánh sáng màu bạc loé trước mắt, cùng lúc đó nghe thấy một tiếng vang rơi trên bàn do chiếc hộp kim loại đựng đồng đồ bị đụng khiến cô chợt giật mình.
“Ba cái.” Diệp Lang Đình lập tức kéo ghế của cô cách mặt bàn một khoảng, trên mặt chẳng còn vẻ khách sáo dùng để giấu giếm nữa: “Phòng 210 tầng 2.”
Yến Nhuỵ Tiêu cầm lấy đồng hồ, đưa tay lau lau bề mặt. Sau đó đeo lên cổ tay mình, chiếc đồng hồ rất lớn nhưng cô cũng không hề mảy may đưa ngón tay vào trong giữ lấy, đi thẳng lên từ thang máy của đại sảnh. Cuối cùng cô nhìn thấy Louis ở trong một phòng bao xa hoa yên tĩnh nhất trên du thuyền.
Cửa phòng bao đã có người mở sẵn, đợi họ đi vào thì đóng lại không phát ra tiếng động. Louis ngồi ở vị trí chủ toạ, bắt chéo hai chân chào hỏi cô: “Vivian, nghe danh đã lâu.” Rồi lão ta lại giơ cái ly trên bàn lên ra hiệu cho người bên cạnh cũng đưa cho cô một ly.