Chương : 22
“Vương bộ đầu, ngài cho là Xuân Hoa lâu đã chết một hoa nương, bên trên sẽ không truy cứu việc này cho nên mới xử án như thế, hay là ngài thường xử án như vậy?” Yên Vũ bỗng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, không có chút e ngại nào đối với Vương bộ đầu. Vương bộ đầu nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng này thì sửng sốt mãnh liệt. “Bố mày khi nào thì đến phiên con kỷ nữ mày tới giáo huấn?”
Nói xong liền bước tới bắt lấy Yên Vũ.
Nhưng trong phòng giam chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua từ cửa sổ nhỏ, bốn phía đều là tường đá, vô cùng tối.
Thính lực của Yên Vũ không cần hiện thân của ánh sáng, vô cùng nhạy bén. Vương bộ đầu không thể chạm vào góc áo của nàng. Nàng liền kéo Mục Thanh Thanh trốn sang một bên.
“Việc này không phải bình thường, kẻ giết người ra tay hào phóng. Nghĩ đến không quen biết với người chết, vô duyên vô cớ sao phải chạy đến thanh lâu giết một hoa nương như vậy chứ? Sau lưng tất nhiên có mưu đồ khác. Vương bộ đầu, ngươi sắp xảy ra tai hoạ có biết không?” Yên Vũ đột nhiên lớn tiếng quát. Tiếng quát vang dội trong không gian của phòng giam.
Vương bộ đầu bị nàng làm cho chấn động ngây người. “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta không nói bậy. Vương bộ đầu là người thông minh, suy nghĩ liền hiểu. Kẻ đó kiêu ngạo như thế, giết người ở trước mắt bao nhiêu người. Nói không chừng hung thủ là một tên cướp hoặc là kẻ giết người hàng loạt. Nếu Vương bộ đầu không sớm bắt người này quy án, người chết tiếp theo…Sẽ không biết nói là ai!” Yên Vũ lạnh giọng nói với vẻ chắc chắn.
“Ngươi… Ngươi đừng có bịa đặt!” Khí thế của Vương bộ đầu đã không còn đầy giống như lúc ban đầu.
Ngay lúc này, cửa sắt bị đấm vang thùng thùng. Vương bộ đầu sợ tới mức chấn động, xụ mặt quát: “Chuyện gì?”
“Vương bộ đầu, bên ngoài có người tìm!”
“Người nào? Không gặp! Không thấy bố mày đang bận sao?”
“Vương bộ đầu, người đến là người của Hoàng thành ti!”
“Cái gì? Sao Hoàng thành ti lại đến chỗ này…” Vương bộ đầu lẩm bẩm một câu, giương mắt nhìn hai nữ tử ở góc tối. Hắn cũng không nhìn thấy được rõ ràng. “Ngoan ngoãn ở trong này!”
Đến khi cửa sắt bị khoá lại thì Yên Vũ mới thở ra một hơi thật dài.
Mục Thanh Thanh lại nắm chặt cánh tay nàng. “Thật là hung thủ án giết người hàng loạt sao? Án giết người hàng loạt gì hả? Muội nói là còn có người sẽ chết sao?”
Giọng của Mục Thanh Thanh mang theo chút run rẩy.
Yên Vũ giơ tay cầm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, muội chỉ đoán thôi, nói thế chỉ là để hù doạ gã Vương bộ đầu kia.”
“Sao muội biết hắn họ Vương?” Mục Thanh Thanh hỏi.
Nhưng Yên Vũ lại “Suỵt…” một tiếng.
Nàng nghe thấy bên ngoài phòng giam có người nói: “Vụ án này chuyển giao cho Hoàng thành ti đích thân xử lý. Mang toàn bộ nghi phạm bên trong ra!”
Tiếp theo là tiếng của Vương bộ đầu. “Đại nhân, cái này… cái này không tốt lắm đâu. Vụ án đêm qua là chúng tôi tới trước, tiếp nhận trước… Người, người cũng là chúng tôi mang về đây…”
“Sao? Hoàng thành ti tiếp nhận, ngươi có dị nghị?” Giọng của người nọ lạnh lùng, hơi có vẻ giễu cợt.
“Không dám, không dám…Nhưng mà, ngài cũng không có công văn, cứ tuỳ tiện dẫn người đi như vậy, ti chức cũng không nói rõ được?” Vương bộ đầu không cam lòng nói.
“Muốn nói rõ?” Khi người nọ nói thì đã rút đao ra khỏi vỏ. Yên Vũ nghe được đao chém ngang không khí, dừng lại ở nơi nào đó.
Lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén đặt ở trên cổ Vương bộ đầu, suýt nữa doạ hắn té đái.
Đã từ lâu nghe nói Hoàng thành ti ngang ngược độc tài, không nói lý lẽ.
Nhưng đều là người trong công môn*, ngày thường ít khi tiếp xúc với Hoàng thành ti, lần đầu tiên Vương bộ đầu chân chính lĩnh hội được ý tứ trong lời này.
(*công môn: thuộc chính quyền)
“Hoàng thành ti ở bên ngoài cấm cung chính là đại diện cho Hoàng Thượng. Ngươi bất kính đối với Hoàng thành ti, đó là bất kính đối với Hoàng Thượng. Ta một đao giết ngươi cũng không có người nào dám nói.” Người nọ cười lạnh một tiếng. “Bây giờ ngươi còn muốn nói rõ không?”
“Không, không, không, không. Mau lên, mang mọi người ra!” Giọng của Vương bộ đầu run cầm cập.
Thủ hạ của hắn nhanh chóng đến phòng giam dẫn người ra.
Nhưng Yên Vũ vẫn không nghe được có người đi đến phòng giam của bọn họ.
Trong phòng giam thông thường, tiếng oán giận thở than vang lên một hồi. Tiếng của bọn người má Từ dần dần đi xa.
Thế nhưng Vương bộ đầu vẫn không kêu người nào đến mang nàng và Mục Thanh Thanh ra ngoài.
Thằng cha này, chắc chắn là muốn một mình giam giữ hai người bọn họ! Muốn lừa gạt qua cửa!
Nếu người của Hoàng thành ti kia không biết hai người bọn họ ở trong phòng giam này thì nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự phải lâm vào ức hiếp của Vương bộ đầu sao?
Nói xong liền bước tới bắt lấy Yên Vũ.
Nhưng trong phòng giam chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua từ cửa sổ nhỏ, bốn phía đều là tường đá, vô cùng tối.
Thính lực của Yên Vũ không cần hiện thân của ánh sáng, vô cùng nhạy bén. Vương bộ đầu không thể chạm vào góc áo của nàng. Nàng liền kéo Mục Thanh Thanh trốn sang một bên.
“Việc này không phải bình thường, kẻ giết người ra tay hào phóng. Nghĩ đến không quen biết với người chết, vô duyên vô cớ sao phải chạy đến thanh lâu giết một hoa nương như vậy chứ? Sau lưng tất nhiên có mưu đồ khác. Vương bộ đầu, ngươi sắp xảy ra tai hoạ có biết không?” Yên Vũ đột nhiên lớn tiếng quát. Tiếng quát vang dội trong không gian của phòng giam.
Vương bộ đầu bị nàng làm cho chấn động ngây người. “Ngươi… Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta không nói bậy. Vương bộ đầu là người thông minh, suy nghĩ liền hiểu. Kẻ đó kiêu ngạo như thế, giết người ở trước mắt bao nhiêu người. Nói không chừng hung thủ là một tên cướp hoặc là kẻ giết người hàng loạt. Nếu Vương bộ đầu không sớm bắt người này quy án, người chết tiếp theo…Sẽ không biết nói là ai!” Yên Vũ lạnh giọng nói với vẻ chắc chắn.
“Ngươi… Ngươi đừng có bịa đặt!” Khí thế của Vương bộ đầu đã không còn đầy giống như lúc ban đầu.
Ngay lúc này, cửa sắt bị đấm vang thùng thùng. Vương bộ đầu sợ tới mức chấn động, xụ mặt quát: “Chuyện gì?”
“Vương bộ đầu, bên ngoài có người tìm!”
“Người nào? Không gặp! Không thấy bố mày đang bận sao?”
“Vương bộ đầu, người đến là người của Hoàng thành ti!”
“Cái gì? Sao Hoàng thành ti lại đến chỗ này…” Vương bộ đầu lẩm bẩm một câu, giương mắt nhìn hai nữ tử ở góc tối. Hắn cũng không nhìn thấy được rõ ràng. “Ngoan ngoãn ở trong này!”
Đến khi cửa sắt bị khoá lại thì Yên Vũ mới thở ra một hơi thật dài.
Mục Thanh Thanh lại nắm chặt cánh tay nàng. “Thật là hung thủ án giết người hàng loạt sao? Án giết người hàng loạt gì hả? Muội nói là còn có người sẽ chết sao?”
Giọng của Mục Thanh Thanh mang theo chút run rẩy.
Yên Vũ giơ tay cầm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, muội chỉ đoán thôi, nói thế chỉ là để hù doạ gã Vương bộ đầu kia.”
“Sao muội biết hắn họ Vương?” Mục Thanh Thanh hỏi.
Nhưng Yên Vũ lại “Suỵt…” một tiếng.
Nàng nghe thấy bên ngoài phòng giam có người nói: “Vụ án này chuyển giao cho Hoàng thành ti đích thân xử lý. Mang toàn bộ nghi phạm bên trong ra!”
Tiếp theo là tiếng của Vương bộ đầu. “Đại nhân, cái này… cái này không tốt lắm đâu. Vụ án đêm qua là chúng tôi tới trước, tiếp nhận trước… Người, người cũng là chúng tôi mang về đây…”
“Sao? Hoàng thành ti tiếp nhận, ngươi có dị nghị?” Giọng của người nọ lạnh lùng, hơi có vẻ giễu cợt.
“Không dám, không dám…Nhưng mà, ngài cũng không có công văn, cứ tuỳ tiện dẫn người đi như vậy, ti chức cũng không nói rõ được?” Vương bộ đầu không cam lòng nói.
“Muốn nói rõ?” Khi người nọ nói thì đã rút đao ra khỏi vỏ. Yên Vũ nghe được đao chém ngang không khí, dừng lại ở nơi nào đó.
Lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén đặt ở trên cổ Vương bộ đầu, suýt nữa doạ hắn té đái.
Đã từ lâu nghe nói Hoàng thành ti ngang ngược độc tài, không nói lý lẽ.
Nhưng đều là người trong công môn*, ngày thường ít khi tiếp xúc với Hoàng thành ti, lần đầu tiên Vương bộ đầu chân chính lĩnh hội được ý tứ trong lời này.
(*công môn: thuộc chính quyền)
“Hoàng thành ti ở bên ngoài cấm cung chính là đại diện cho Hoàng Thượng. Ngươi bất kính đối với Hoàng thành ti, đó là bất kính đối với Hoàng Thượng. Ta một đao giết ngươi cũng không có người nào dám nói.” Người nọ cười lạnh một tiếng. “Bây giờ ngươi còn muốn nói rõ không?”
“Không, không, không, không. Mau lên, mang mọi người ra!” Giọng của Vương bộ đầu run cầm cập.
Thủ hạ của hắn nhanh chóng đến phòng giam dẫn người ra.
Nhưng Yên Vũ vẫn không nghe được có người đi đến phòng giam của bọn họ.
Trong phòng giam thông thường, tiếng oán giận thở than vang lên một hồi. Tiếng của bọn người má Từ dần dần đi xa.
Thế nhưng Vương bộ đầu vẫn không kêu người nào đến mang nàng và Mục Thanh Thanh ra ngoài.
Thằng cha này, chắc chắn là muốn một mình giam giữ hai người bọn họ! Muốn lừa gạt qua cửa!
Nếu người của Hoàng thành ti kia không biết hai người bọn họ ở trong phòng giam này thì nên làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự phải lâm vào ức hiếp của Vương bộ đầu sao?