Chương : 24
“Thanh Thanh, Yên Vũ, các ngươi… Các ngươi không sao chứ?” Má Từ thấy hai người bọn họ liền bước nhanh tới. Gã sai vặt má Từ sai đi mướn xe ngựa đã trở lại, ba người cùng nhau quay về Xuân Hoa lâu.
Tất cả nha hoàn bên người hoa nương đều canh giữ ở hậu viện, không dám đi ra.
Cõ lẽ người của Hoàng thành ti đã dặn dò bọn họ không được tuỳ ý ra ngoài.
Gã sai vặt, các bà già làm việc nặng cũng đều túm tụm ở sau nhà bếp, hành lang, không đi lên phòng khách.
Tối hôm qua, thi thể của Linh Lan nằm ở đầu cầu thang lầu một phòng khách, người qua lại đều khó tránh khỏi nhìn tới đó.
Tuy xác đã được khiêng đi rồi, nhưng người của nha môn thật là không có lòng tốt giúp rửa sạch hiện trường. “Thanh Thanh, Yên Vũ, các ngươi theo ta vào xem?” Má Từ chần chừ đứng ở cửa chính Xuân Hoa lâu, muốn đi vào nhưng không dám cất bước.
Tay trái Yên Vũ bị bà ta nắm chặt, có thể cảm thấy rõ ràng bà ta đang hơi run rẩy.
“Yên Vũ, lá gan ngươi lớn, ngươi theo má vào xem?” Mắt má Từ lộ vẻ cầu xin, nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu, đỡ cánh tay má Từ. “Má đừng lo lắng, Yên Vũ nhất định làm bạn đi cùng ngài. Hôm qua tiểu thư của ta bị khiếp sợ, vậy để nàng ấy chờ ở cửa nhé?”
Mục Thanh Thanh nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Má Từ cũng chỉ có thể đồng ý.
Nâng tay cẩn thận vạch ra giấy niêm phong trên cửa, đẩy cửa đi vào Xuân Hoa lâu. Lầu một ngoại trừ bàn ghế ngổn ngang thì là một vết máu khô đỏ sậm, nổi bật chói mắt.
Yên Vũ còn có thể nhớ tới bộ dáng thi thể của Linh Lan té trên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn lan can lầu hai, chỉ vào một chỗ, hỏi: “Má, hôm qua Linh Lan là bị đẩy xuống từ chỗ đó sao?”
Má Từ gật đầu, sắc mặt hơi trắng bệch.
Yên Vũ cẩn thận nhớ lại, dường như tối hôm qua khi nàng chạy đến cửa trước của Xuân Hoa lâu còn nghe được một tiếng vang của lan can gỗ bị đụng nứt ra.
Thân hình Linh Lan gầy yếu, nhưng tiếng đó chứa đầy sức lực, nếu thực sự Linh Lan đụng vào lan can, có lẽ người đẩy Linh Lan xuống lầu hai nhất định nội lực không tồi.
Yên Vũ rất muốn đến chỗ lan can lầu hai nhìn xem nơi đó có bị đụng xuất hiện dấu vết hay không.
Nhưng má Từ túm chặt lấy nàng, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Có lẽ bà ta tuy can đảm đi vào xem xét, nhưng trong lòng cũng sợ hãi bất an.
“Má, Yên Vũ?” Tiếng của Mục Thanh Thanh từ bên ngoài truyền đến.
Yên Vũ nghe thấy có tiếng mười mấy người tới gần.
Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, cưỡi ngựa đến, ghìm ngựa dừng lại bên ngoài Xuân Hoa lâu, xoay người xuống ngựa.
Cửa Xuân Hoa lâu bị đẩy mạnh ra.
Má Từ và Yên Vũ đứng ở lầu một, ngạc nhiên nhìn người đi đến.
Đi tuốt đằng trước đúng là người ở nhà lao của nha môn đã đưa bọn họ ra.
“Lá gan của các ngươi không nhỏ đó, không biết nơi nha môn dán giấy niêm phong là không thể tuỳ tiện đi vào sao?” Người nọ nhìn má Từ và Yên Vũ, lạnh lùng nói.
“Ngươi hù doạ bọn họ làm gì? Hiện giờ vụ án đã được Hoàng thành ti chúng ta tiếp quản, giấy niêm phong của nha môn vô dụng!” Phía sau hắn là một thiếu niên nhìn nhỏ hơn hắn vài tuổi, cười vỗ vỗ vai hắn.
Thiếu niên kia cười liền lộ ra một hàm răng trắng đều, cười nhìn hai người má Từ. “Các ngươi không có động qua đồ đạc ở trong lâu này chứ?”
Má Từ hơi đứng không vững, nhưng vẻ mặt cuối cùng cũng trấn tĩnh. “Không, chúng tôi vào là bộ dáng gì thì vẫn là bộ dáng đó.”
Thiếu niên kia gật đầu. “Vậy được rồi, sau này ở yên ở hậu viện đi. Trước khi vụ án được rõ ràng thì Xuân Hoa lâu không thể mở cửa buôn bán. Được rồi, không còn chuyện của các người nữa rồi!”
“Ca ca, ngươi nhìn một chút, người nha môn làm việc không có kế hoạch gì cả, để cho bọn họ tra án thì có thể tra ra cái gì chứ? Vị trí, tư thế của thi thể, ngay cả một ký hiệu cũng không đánh dấu thì đã khiêng thi thể đi rồi, ôi…” Thiếu niên nhìn một bãi vết máu ở đầu cầu thang, vừa cảm khái vừa nhịn không được lắc đầu.
Yên Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, vừa đỡ má Từ đi ra ngoài vừa không ngừng suy nghĩ trong lòng.
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu. “Ta nhớ rõ tư thế thi thể kia ngã xuống tối hôm qua.”
Thiếu niên và người đàn ông có vẻ mặt lạnh như băng đều quay sang nhìn Yên Vũ.
“Ngươi nhớ rõ tư thế của thi thể hả? Vậy thật tốt quá!” Thiếu niên tươi cười rạng rỡ.
Người đàn ông lạnh lùng kia rũ mắt, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên là Yên Vũ đúng không?”
Tất cả nha hoàn bên người hoa nương đều canh giữ ở hậu viện, không dám đi ra.
Cõ lẽ người của Hoàng thành ti đã dặn dò bọn họ không được tuỳ ý ra ngoài.
Gã sai vặt, các bà già làm việc nặng cũng đều túm tụm ở sau nhà bếp, hành lang, không đi lên phòng khách.
Tối hôm qua, thi thể của Linh Lan nằm ở đầu cầu thang lầu một phòng khách, người qua lại đều khó tránh khỏi nhìn tới đó.
Tuy xác đã được khiêng đi rồi, nhưng người của nha môn thật là không có lòng tốt giúp rửa sạch hiện trường. “Thanh Thanh, Yên Vũ, các ngươi theo ta vào xem?” Má Từ chần chừ đứng ở cửa chính Xuân Hoa lâu, muốn đi vào nhưng không dám cất bước.
Tay trái Yên Vũ bị bà ta nắm chặt, có thể cảm thấy rõ ràng bà ta đang hơi run rẩy.
“Yên Vũ, lá gan ngươi lớn, ngươi theo má vào xem?” Mắt má Từ lộ vẻ cầu xin, nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ gật đầu, đỡ cánh tay má Từ. “Má đừng lo lắng, Yên Vũ nhất định làm bạn đi cùng ngài. Hôm qua tiểu thư của ta bị khiếp sợ, vậy để nàng ấy chờ ở cửa nhé?”
Mục Thanh Thanh nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Má Từ cũng chỉ có thể đồng ý.
Nâng tay cẩn thận vạch ra giấy niêm phong trên cửa, đẩy cửa đi vào Xuân Hoa lâu. Lầu một ngoại trừ bàn ghế ngổn ngang thì là một vết máu khô đỏ sậm, nổi bật chói mắt.
Yên Vũ còn có thể nhớ tới bộ dáng thi thể của Linh Lan té trên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn lan can lầu hai, chỉ vào một chỗ, hỏi: “Má, hôm qua Linh Lan là bị đẩy xuống từ chỗ đó sao?”
Má Từ gật đầu, sắc mặt hơi trắng bệch.
Yên Vũ cẩn thận nhớ lại, dường như tối hôm qua khi nàng chạy đến cửa trước của Xuân Hoa lâu còn nghe được một tiếng vang của lan can gỗ bị đụng nứt ra.
Thân hình Linh Lan gầy yếu, nhưng tiếng đó chứa đầy sức lực, nếu thực sự Linh Lan đụng vào lan can, có lẽ người đẩy Linh Lan xuống lầu hai nhất định nội lực không tồi.
Yên Vũ rất muốn đến chỗ lan can lầu hai nhìn xem nơi đó có bị đụng xuất hiện dấu vết hay không.
Nhưng má Từ túm chặt lấy nàng, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Có lẽ bà ta tuy can đảm đi vào xem xét, nhưng trong lòng cũng sợ hãi bất an.
“Má, Yên Vũ?” Tiếng của Mục Thanh Thanh từ bên ngoài truyền đến.
Yên Vũ nghe thấy có tiếng mười mấy người tới gần.
Tốc độ của bọn họ vô cùng nhanh, cưỡi ngựa đến, ghìm ngựa dừng lại bên ngoài Xuân Hoa lâu, xoay người xuống ngựa.
Cửa Xuân Hoa lâu bị đẩy mạnh ra.
Má Từ và Yên Vũ đứng ở lầu một, ngạc nhiên nhìn người đi đến.
Đi tuốt đằng trước đúng là người ở nhà lao của nha môn đã đưa bọn họ ra.
“Lá gan của các ngươi không nhỏ đó, không biết nơi nha môn dán giấy niêm phong là không thể tuỳ tiện đi vào sao?” Người nọ nhìn má Từ và Yên Vũ, lạnh lùng nói.
“Ngươi hù doạ bọn họ làm gì? Hiện giờ vụ án đã được Hoàng thành ti chúng ta tiếp quản, giấy niêm phong của nha môn vô dụng!” Phía sau hắn là một thiếu niên nhìn nhỏ hơn hắn vài tuổi, cười vỗ vỗ vai hắn.
Thiếu niên kia cười liền lộ ra một hàm răng trắng đều, cười nhìn hai người má Từ. “Các ngươi không có động qua đồ đạc ở trong lâu này chứ?”
Má Từ hơi đứng không vững, nhưng vẻ mặt cuối cùng cũng trấn tĩnh. “Không, chúng tôi vào là bộ dáng gì thì vẫn là bộ dáng đó.”
Thiếu niên kia gật đầu. “Vậy được rồi, sau này ở yên ở hậu viện đi. Trước khi vụ án được rõ ràng thì Xuân Hoa lâu không thể mở cửa buôn bán. Được rồi, không còn chuyện của các người nữa rồi!”
“Ca ca, ngươi nhìn một chút, người nha môn làm việc không có kế hoạch gì cả, để cho bọn họ tra án thì có thể tra ra cái gì chứ? Vị trí, tư thế của thi thể, ngay cả một ký hiệu cũng không đánh dấu thì đã khiêng thi thể đi rồi, ôi…” Thiếu niên nhìn một bãi vết máu ở đầu cầu thang, vừa cảm khái vừa nhịn không được lắc đầu.
Yên Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, vừa đỡ má Từ đi ra ngoài vừa không ngừng suy nghĩ trong lòng.
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu. “Ta nhớ rõ tư thế thi thể kia ngã xuống tối hôm qua.”
Thiếu niên và người đàn ông có vẻ mặt lạnh như băng đều quay sang nhìn Yên Vũ.
“Ngươi nhớ rõ tư thế của thi thể hả? Vậy thật tốt quá!” Thiếu niên tươi cười rạng rỡ.
Người đàn ông lạnh lùng kia rũ mắt, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên là Yên Vũ đúng không?”