Chương : 5
Yên Vũ ngượng ngùng ngồi lên, đệm trong xe ngựa thật dày, ngồi thật êm. Tuyên Thiệu không nói lời nào, cũng không nói là đưa nàng đi đâu. Tuy rằng nàng chủ động tiếp cận hắn nhưng không muốn cục diện như bây giờ.
Càng không ngờ được mình lại dính líu cùng với một xác nữ.
Nàng nhìn chằm chằm, kiểm tra tỉ mỉ chiếc vòng vàng.
Bỗng nhiên một bàn tay to từ đỉnh đầu duỗi tới, nhanh chóng cầm lấy chiếc vòng trong tay nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Tuyên Thiệu đang ước chừng trọng lượng của cái vòng trong tay, rồi tỉ mỉ nhìn hoa văn trên chiếc vòng. Hắn bỗng nhiên đưa tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng, dùng đầu nhọn của trâm chọt vào hoa văn trên chiếc vòng.
Tai Yên Vũ nghe được tiếng răng rắc tinh tế.
Hoa văn bên ngoài cái vòng vàng vỡ ra làm hai. Thì ra hoa văn thoạt nhìn quấn lại với nhau, thực tế lại có cơ quan khác. Mày kiếm của Tuyên Thiệu nhăn lại.
Yên Vũ vội vàng thò đầu nhìn.
Thấy trong chiếc vòng vàng lòi ra một tờ giấy mỏng được cuộn nhỏ lại, giấu ở bên trong chiếc vòng.
Tuyên Thiệu dùng cây trâm chọt cuộn giấy ra, mở ra thì thấy trên trang giấy viết “Cây táo lớn ngõ Ngô Đồng phố Tây”.
Mặt hắn không chút thay đổi đưa tờ giấy mỏng cho Yên Vũ.
Yên Vũ nhận lấy nhìn. “Đây là ở chỗ nào?”
“Vấn đề này không phải nên hỏi ngươi sao?” Tuyên Thiệu dựa vào ghế, nhìn nàng.
Lúc này xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
“Chủ tử, tới hình ngục rồi.” Giọng nói của xa phu* truyền đến từ bên ngoài xe.
(*xa phu: người đánh xe)
Trong lòng Yên Vũ căng thẳng. Hắn thế mà thật sự mang mình đến hình ngục? Lời nói bên trong phòng bao không phải để hù doạ nàng mà thôi?
“Tuyên công tử, ta không biết cái gì cả. Ngài cũng thấy đó, vòng tay này là ngài mở ra, vòng tay là người khác tặng! Ta…Ta chỉ là người vô tội bị liên luỵ!”
Yên Vũ lập tức giải thích, nhưng sợ hắn không tin, vẫn sẽ dụng hình với mình, trên mặt liền hiện ra chút vẻ gấp gáp.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, mặt vẫn không chút thay đổi. “Vậy ngươi nói đi, vòng tay này là ai tặng cho ngươi?”
Yên Vũ chần chừ trong phút chốc, nhưng vẫn nói sự thật: “Vòng tay là tiểu thư tặng cho ta, nhưng là được một hoa nương khác chuộc thân tặng cho tiểu thư nhà ta.”
“Hoa nương kia là ai? Là được ai chuộc thân cho?” Giọng nói Tuyên Thiệu bình tĩnh không gợn sóng.
Cổ họng Yên Vũ lại thắt chặt.
“Biệt danh của hoa nương kia gọi là ‘tiểu Hồng’, thật sự tên là gì ta cũng không rõ. Ta cũng không biết nàng ta được ai chuộc thân. Ngày ấy chỉ có vài tên hầu, ta không có phục vụ ở phòng khác nên không biết được đó là tôi tớ nhà ai.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, rất bình tĩnh đánh giá nàng.
“Tuyên công tử minh xét, những câu này của tiểu nữ là thật, tuyệt đối không dám lừa dối ngài.”
Trong thùng xe nhất thời yên lặng. Yên Vũ nghe được tiếp hít thở của hai người, tiếp tim đập, lại càng nghe được tiếng xa phu ở bên ngoài xe ngựa vô ý thức chà chân trên mặt đất, nghe được tiếng thở hổn hển của ngựa.
Lúc này đã là đêm khuya, trên đường không có người qua lại. Yên tĩnh đến gần như không nghe được âm thanh ở bên cạnh.
Không đúng nha?
Xa phu nói đã tới hình ngục rồi. Nếu nơi này là hình ngục, hẳn là nghe thấy tiếng binh lính đi tuần tra, còn có tiếng đuốc cháy.
Nhưng lúc này không có, thật im lặng, im lặng giống như trên ngã tư đường chỉ có xe ngựa của bọn họ dừng chân.
Nơi này không phải là hình ngục.
Là hắn đang hù doạ mình?
Yên Vũ phát hiện điểm này, trong lòng lập tức thoải mái không ít. Xem ra hắn cũng không phải là thật sự nghi ngờ mình, chỉ là muốn lừa nàng một hồi.
“Mục Thanh Thanh có từng đeo cái vòng này, biết có tờ giấy ở bên trong không?” Tuyên Thiệu nhìn vào mắt nàng, hỏi.
Yên Vũ đang định trả lời.
Tuyên Thiệu bỗng mở miệng nói: “Nghĩ rõ rồi trả lời.”
Yên Vũ hít vào một hơi. “Sau khi tiểu thư nhà ta nhận cũng không có đeo lần nào, ngày hôm sau liền đưa cho ta. Tiểu thư nói cái vòng này được làm không tồi, nhưng mà trọng lượng không đủ, quẳng đi thì tiếc, liền cho ta đeo.”
Tuyên Thiệu nghe vậy thì rũ mắt xuống. “Nói như thế, vòng tay này không liên quan đến tiểu thư nhà ngươi?”
“Tiểu nữ không dám nói bừa.” Yên Vũ gật đầu nói.
“Xuống xe!” Tuyên Thiệu bỗng nhiên bảo.
Yên Vũ sửng sốt, theo như nàng nghe được, bên ngoài không phải là hình ngục. Nàng nghĩ hắn chỉ là kêu xa phu tuỳ tiện tìm một nơi riêng tư để hù doạ nàng thôi. Xuống xe, chẳng phải là sẽ lộ tẩy sao?
Thấy Tuyên Thiệu đã đứng dậy, đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe ngựa.
Yên Vũ nhíu mày, cũng đành phải theo xuống xe ngựa.
Một trận gió đêm thổi tới, toả ra khí lạnh rùng mình.
Nàng nhịn không được rụt cổ lại. “Đây là nơi nào?”
Chung quanh là một mảnh tối đen như mực, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thấy, chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn về phía trước lờ mờ hình như có một dãy nhà thấp bé.
Chung quanh không nghe thấy chút động tĩnh nào, cũng không nghe thấy có tiếng người hít thở.
“Nơi này là nhà xác của nha môn.” Xa phu ở sau lưng nàng bỗng nhiên mở miệng.
Càng không ngờ được mình lại dính líu cùng với một xác nữ.
Nàng nhìn chằm chằm, kiểm tra tỉ mỉ chiếc vòng vàng.
Bỗng nhiên một bàn tay to từ đỉnh đầu duỗi tới, nhanh chóng cầm lấy chiếc vòng trong tay nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Tuyên Thiệu đang ước chừng trọng lượng của cái vòng trong tay, rồi tỉ mỉ nhìn hoa văn trên chiếc vòng. Hắn bỗng nhiên đưa tay lấy trâm cài tóc trên đầu nàng, dùng đầu nhọn của trâm chọt vào hoa văn trên chiếc vòng.
Tai Yên Vũ nghe được tiếng răng rắc tinh tế.
Hoa văn bên ngoài cái vòng vàng vỡ ra làm hai. Thì ra hoa văn thoạt nhìn quấn lại với nhau, thực tế lại có cơ quan khác. Mày kiếm của Tuyên Thiệu nhăn lại.
Yên Vũ vội vàng thò đầu nhìn.
Thấy trong chiếc vòng vàng lòi ra một tờ giấy mỏng được cuộn nhỏ lại, giấu ở bên trong chiếc vòng.
Tuyên Thiệu dùng cây trâm chọt cuộn giấy ra, mở ra thì thấy trên trang giấy viết “Cây táo lớn ngõ Ngô Đồng phố Tây”.
Mặt hắn không chút thay đổi đưa tờ giấy mỏng cho Yên Vũ.
Yên Vũ nhận lấy nhìn. “Đây là ở chỗ nào?”
“Vấn đề này không phải nên hỏi ngươi sao?” Tuyên Thiệu dựa vào ghế, nhìn nàng.
Lúc này xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
“Chủ tử, tới hình ngục rồi.” Giọng nói của xa phu* truyền đến từ bên ngoài xe.
(*xa phu: người đánh xe)
Trong lòng Yên Vũ căng thẳng. Hắn thế mà thật sự mang mình đến hình ngục? Lời nói bên trong phòng bao không phải để hù doạ nàng mà thôi?
“Tuyên công tử, ta không biết cái gì cả. Ngài cũng thấy đó, vòng tay này là ngài mở ra, vòng tay là người khác tặng! Ta…Ta chỉ là người vô tội bị liên luỵ!”
Yên Vũ lập tức giải thích, nhưng sợ hắn không tin, vẫn sẽ dụng hình với mình, trên mặt liền hiện ra chút vẻ gấp gáp.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, mặt vẫn không chút thay đổi. “Vậy ngươi nói đi, vòng tay này là ai tặng cho ngươi?”
Yên Vũ chần chừ trong phút chốc, nhưng vẫn nói sự thật: “Vòng tay là tiểu thư tặng cho ta, nhưng là được một hoa nương khác chuộc thân tặng cho tiểu thư nhà ta.”
“Hoa nương kia là ai? Là được ai chuộc thân cho?” Giọng nói Tuyên Thiệu bình tĩnh không gợn sóng.
Cổ họng Yên Vũ lại thắt chặt.
“Biệt danh của hoa nương kia gọi là ‘tiểu Hồng’, thật sự tên là gì ta cũng không rõ. Ta cũng không biết nàng ta được ai chuộc thân. Ngày ấy chỉ có vài tên hầu, ta không có phục vụ ở phòng khác nên không biết được đó là tôi tớ nhà ai.”
Tuyên Thiệu nghe vậy, rất bình tĩnh đánh giá nàng.
“Tuyên công tử minh xét, những câu này của tiểu nữ là thật, tuyệt đối không dám lừa dối ngài.”
Trong thùng xe nhất thời yên lặng. Yên Vũ nghe được tiếp hít thở của hai người, tiếp tim đập, lại càng nghe được tiếng xa phu ở bên ngoài xe ngựa vô ý thức chà chân trên mặt đất, nghe được tiếng thở hổn hển của ngựa.
Lúc này đã là đêm khuya, trên đường không có người qua lại. Yên tĩnh đến gần như không nghe được âm thanh ở bên cạnh.
Không đúng nha?
Xa phu nói đã tới hình ngục rồi. Nếu nơi này là hình ngục, hẳn là nghe thấy tiếng binh lính đi tuần tra, còn có tiếng đuốc cháy.
Nhưng lúc này không có, thật im lặng, im lặng giống như trên ngã tư đường chỉ có xe ngựa của bọn họ dừng chân.
Nơi này không phải là hình ngục.
Là hắn đang hù doạ mình?
Yên Vũ phát hiện điểm này, trong lòng lập tức thoải mái không ít. Xem ra hắn cũng không phải là thật sự nghi ngờ mình, chỉ là muốn lừa nàng một hồi.
“Mục Thanh Thanh có từng đeo cái vòng này, biết có tờ giấy ở bên trong không?” Tuyên Thiệu nhìn vào mắt nàng, hỏi.
Yên Vũ đang định trả lời.
Tuyên Thiệu bỗng mở miệng nói: “Nghĩ rõ rồi trả lời.”
Yên Vũ hít vào một hơi. “Sau khi tiểu thư nhà ta nhận cũng không có đeo lần nào, ngày hôm sau liền đưa cho ta. Tiểu thư nói cái vòng này được làm không tồi, nhưng mà trọng lượng không đủ, quẳng đi thì tiếc, liền cho ta đeo.”
Tuyên Thiệu nghe vậy thì rũ mắt xuống. “Nói như thế, vòng tay này không liên quan đến tiểu thư nhà ngươi?”
“Tiểu nữ không dám nói bừa.” Yên Vũ gật đầu nói.
“Xuống xe!” Tuyên Thiệu bỗng nhiên bảo.
Yên Vũ sửng sốt, theo như nàng nghe được, bên ngoài không phải là hình ngục. Nàng nghĩ hắn chỉ là kêu xa phu tuỳ tiện tìm một nơi riêng tư để hù doạ nàng thôi. Xuống xe, chẳng phải là sẽ lộ tẩy sao?
Thấy Tuyên Thiệu đã đứng dậy, đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe ngựa.
Yên Vũ nhíu mày, cũng đành phải theo xuống xe ngựa.
Một trận gió đêm thổi tới, toả ra khí lạnh rùng mình.
Nàng nhịn không được rụt cổ lại. “Đây là nơi nào?”
Chung quanh là một mảnh tối đen như mực, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thấy, chỉ có thể nương theo ánh trăng nhìn về phía trước lờ mờ hình như có một dãy nhà thấp bé.
Chung quanh không nghe thấy chút động tĩnh nào, cũng không nghe thấy có tiếng người hít thở.
“Nơi này là nhà xác của nha môn.” Xa phu ở sau lưng nàng bỗng nhiên mở miệng.