Chương : 11
Mấy ngày tiếp theo của Dản Tâm cũng được gọi là trôi qua một cách yên ả. Mặc dù mỗi lần thăm khám cho vị '' bệnh nhân chết tiệt đó'' cậu ta cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt chàn đầy oán hận, giống như cô vừa đốt nhà câij ta xong.
Tố Huân đã có thể ăn uống bình thường, đi lại bình thường, đặc biệt là mồm miệng của cậu ta cũng trở lên '' khỏe mạnh'' hơn trước, mỗi lần thấy cô đều nói những lời không mấy dễ nghe. Dản Tâm hiện giờ đang ngồi một mình bên chiếc xích đu, lặng lẽ nhìn đóa hoa lưu ly trong tay - cũng đến lúc cô sắp được dời khỏi nơi này rồi. Dản tâm ngước nhìn bức tường cao khổng lồ bao quanh ngôi biệt thự rộng lớn, đẹp đẽ mà cô đơn. Sống ở đây, mỗi ngày ngắm nhìn thiên nhiên tuyệt diệu như ảo như mộng cũng là một loại hưởng thụ, nhưng mà cô thích thế giới ồn ào, náo nhiệt bên ngoài hơn. Cô có chút nhớ nó.
* * *
Tố Huân, nói sao nhỉ ? Cậu có chút nhớ nhung hương vị của người con gái kia. Có chút nhớ đôi mắt tuyệt đẹp như ngọc lưu ly của cô, mỗi khi cô trừng lên nhin cậu, đều mang theo sát khí, mang theo cảm giác thân quen ấm áp, mang theo hương vị ngọt ngào của tuổi trẻ, từng chút từng chút chàn ngập hơi thở của cậu, nhẹ nhàng len lỏi vào cuộc sống ảm đảm của cậu. Cậu bắt đầu yêu những lúc cô chăm chú thay băng gạc cho cậu, yêu lúc ánh mắt cô bướng bỉnh thách thức cậu hay ánh mắt vô tình nhìn về phía cậu, đều khiến trái tim Tố Huân đập một cách điên cuồng. Tố Huân đứng bên cửa, lặng ngắm người con gái xinh đẹp, trong tay cô đang cầm đóa hoa lưu ly, mà nụ cười cô so với ánh nắng mặt trời kia, càng rạng rỡ hơn vạn phần. Không ai nhận ra, trong đôi mắt ảm đạm của cậu, ngập tràn ấm áp.
Cậu cứ nhìn chằm chằm như vậy cho đến khi có tiếng đẩy cửa, một giọng nói vang lên:
- Huân nhi, con không nghỉ ngơi hay sao mà còn đứng ở đó
Giọng nói Tố Nhạc mang theo lo lắng và yêu thương, có lẽ cả cuộc đời này, điều ông ta hối hận nhất, đó là không thể dành nhiều thời gian hơn cho con trai ông. Bởi vậy ông luôn tìm cách nào đó để lấp đầy những nỗi đau mà nó phải chịu đựng. Tố Huân quay trở về giường, đôi mắt lại lãnh đạm như trước, giống như một giây kia, sự ấm áp không hề tồn tại. Tố Nhạc đến gần giường, ân cần đắp chăn cho cậu:
- Con bé kia chăm sóc cho con tốt chứ ?
Tố Huân mỉm cười ấm áp:
- Cha cứ yên tâm, cô ấy chăm sóc cho con vô cùng tốt.
Tối Nhạc không khỏi nhận ra sự ấm áp của con trai khi ông nhắc tới Dản Tâm:
- Con thích nó ?
Trong mặt cậu thoáng hiện lên chút kinh ngạc cùng giật mình, nhưng nhanh chóng bị lấp đi. Cậu không hề trả lời, thích cô ấy. Cậu thích Dản Tâm sao? Tố Nhạc nhanh chóng thu hết lại những biểu hiện của cậu, lại lặng lẽ thở dài:
- Con cứ từ từ suy nghĩ, chuyện tình cảm của con ba không tiện xen vào, nhưng ba có thể giúp, dù sao thời gian nó phải ở đây cũng còn nhiều
Tố Huân ngạc nhiên:
- Vậy là ba bảo cô ấy ở đây ? - Ánh mắt cậu không khỏi mang theo đau đớn và không đành lòng. Hóa ra không phải cô ấy tự nguyện muốn chăm sóc cậu, không phải cô ấy vì quan tâm cậu mà nửa tháng nay ở biệt thự không chịu dời đi. Mà hóa ra là bị bắt ép. Nghĩ đến sau khi cậu khỏi bệnh sẽ không còn nhìn thấy Dản Tâm nữa, trong lòng Tố Huân lại dâng lên một cỗ đau xót cùng không đành lòng.Nhưng hơn cả, cậu không quyết định là bởi vì cậu chưa hiểu rõ lòng hiện tại, cảm giác mà cậu hướng tới cô ấy là gì ?
Tố Nhạc không biết nói gì hơn mà chỉ âu yếm xoa má cậu rồi lặng lẽ ra ngoài, người con trai ông hai mấy năm chăm sóc, chẳng nhẽ ông lại không hiểu cảm giác của nó. Nó càng chần trừ, càng chứng tỏ người ấy quan trọng với nó đến nhường nào, mà hơn cả nó có thể chấp nhận một bác sĩ khiến ông thêm kinh ngạc. Nói đến đây, trong lòng Tố Nhạc đã âm thầm một quyết định.
Buổi chiều, theo lịch trình thường xuyên, Dản Tâm đến phòng chăm sóc Tố Huân. Vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của anh ta, giống như muốn băm vằm cô ra thành chăm mảnh. Dản Tâm cũng không khách khí chừng lại, lần trước cô không sợ, bây giờ càng không sợ. Tố Huân nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào, cô vẫn là một đứa trẻ chưa lớn. Nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn cô, sự căm hận giống như không bao giờ thay đổi. Lúc đầu nhỡ nhìn cô bằng bộ dạng này rồi, bây giờ tự nhiên thay đổi, sợ làm cô chết khiếp. Dản Tâm không nhận ra suy nghĩ bất thường của Tố Huân, chỉ lặng lẽ đến gần kiểm tra đầu cậu rồi nói:
- Vết thương của cậu đã không còn đáng lo ngại nữa, tôi cũng sắp được về rồi - Lời nói của cô mang theo sự vui vẻ khó giấu, ánh mắt sáng ngời tựa những vì sao. Tố Huân nhìn đến ngây người, mùi hương của riêng cô tỏa lên người cậu, êm dịu mà nhẹ nhàng, cô đứng rất gần, rất rất gần, cậu chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy. Ánh mắt đã khó duy trì sự chán ghét cùng hận thù, trái tim cậu bỗng nhói lên. Tố Huân không nói câu nào liền bắt lấy tay Dản Tâm rồi kéo xuống, khiến cả người cô lảo đảo lao vào ngực cậu. Hành động vô thức khiến không chỉ Dản Tâm ngạc nhiên mà ngay cả cậu cũng đứng đờ ra, rồi nhanh chóng lấy tay vòng qua eo cô, áp sát vào người. Một câu nói đầy ngớ ngẩn vang lên:
- Em có người yêu chưa ?
Sự xưng hô đột ngột thay đổi cùng ánh mắt khó hiểu của Tố Huân làm Dản Tâm sợ hãi. Cô nằm trong lòng cậu, ngước lông mi cong cong lên nhìn cậu, ánh mắt cô mang theo tia dò xét, đánh giá và sự khó hiểu. Hành động đó làm cho trái tim Tố Huân đập thình thịch, không ngừng nhìn chằm chằm vào cô. Dản Tâm không hề dãy dụa, la hét giống như phản ứng bình thường của một cô gái, cô chỉ đặc biệt im lặng suy xét mọi thứ. Tố Huân đáng ghét này, hôm nay cậu ta sốt nặng hay sao mà tự nhiên nổi khùng muốn ôm cô vậy ? Không đúng, cậu ta hỏi cô một câu ngớ ngẩn như vậy là có ý gì ? Dản Tâm suy xét một lô lí do nhưng đều thấy không hợp lí. Anh ta thích cô, hơ chắc mai trời sập, nhìn ánh mắt anh ta như vậy, còn hận không thể đem cô băm nát thành trăm mảnh. Thăm dò cô? Thăm dò cái gì ? Quan tâm cô? Cái này cũng không đúng. Dản Tâm chính là không biết tên chết bầm này bị làm sao nữa. Cô giơ tay sờ lên chán hắn, không quá nóng, không sốt, không lạnh. Tố Huân nhìn hành động của cô mà chỉ biết than thầm, bàn tay lại một lần nữa đem eo cô siết chặt, giọng nói càng thêm dịu dàng. Đem ánh mắt khó hiểu của cô buộc phải nhìn lên mắt hắn, đôi mắt của hắn giống như nước hồ mùa thu, êm ả mà dịu nhẹ, trong đó dường như có một gợn sóng nhỏ đang nổi lên, khiến Dản tâm có chút ngơ ngẩn:
- Tôi hỏi em đã có người yêu chưa ?
Dản Tâm giật mình thu hồi lại cảm xúc, tên chết bầm này:
- Có phải tôi cho anh uống lộn thuốc hay không ?
Tố Huân dường như trở lên vui vẻ, hai mắt sáng ngời:
- Nói vậy là em chưa có người yêu
Dản Tâm chỉ biết chố mắt ra, có phải anh ta lâu rồi chưa ra ngoài trời sưởi nắng nên não cũng bị ẩm mốc không ? Sao có thể suy nghĩ một cách ''logic'' như vậy. Cảm giác bàn tay của cậu ta đang dần dần đưa lên, mang theo tư vị ấm áp muốn chạm vào má cô, Dản Tâm bắt đầu sốt ruột, không kịp suy nghĩ gì liền gật đầu chắc nịch:
- Đúng vậy - Sau đó, nhân lúc cậu ta đang bất ngờ, Dản Tâm vội vàng thoát khỏi bàn tay kèm kịp của Tố Huân, đứng thẳng lên, có chút không tự nhiên phủi phủi tay. Khuôn mặt cô bất giác ửng hồng, làm Tố Huân không khỏi mỉm cười ấm áp. Hóa ra cô ấy không có người yêu, Dản Dản hóa ra anh có cơ hội. Tố Huân nhìn Dản Tâm đến mức ngây người khiến cô không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào, giọng nói của cô vang lên có chút ảo não:
- Tố Huân, chúng ta thực sự là không thể
Tố Huân đã có thể ăn uống bình thường, đi lại bình thường, đặc biệt là mồm miệng của cậu ta cũng trở lên '' khỏe mạnh'' hơn trước, mỗi lần thấy cô đều nói những lời không mấy dễ nghe. Dản Tâm hiện giờ đang ngồi một mình bên chiếc xích đu, lặng lẽ nhìn đóa hoa lưu ly trong tay - cũng đến lúc cô sắp được dời khỏi nơi này rồi. Dản tâm ngước nhìn bức tường cao khổng lồ bao quanh ngôi biệt thự rộng lớn, đẹp đẽ mà cô đơn. Sống ở đây, mỗi ngày ngắm nhìn thiên nhiên tuyệt diệu như ảo như mộng cũng là một loại hưởng thụ, nhưng mà cô thích thế giới ồn ào, náo nhiệt bên ngoài hơn. Cô có chút nhớ nó.
* * *
Tố Huân, nói sao nhỉ ? Cậu có chút nhớ nhung hương vị của người con gái kia. Có chút nhớ đôi mắt tuyệt đẹp như ngọc lưu ly của cô, mỗi khi cô trừng lên nhin cậu, đều mang theo sát khí, mang theo cảm giác thân quen ấm áp, mang theo hương vị ngọt ngào của tuổi trẻ, từng chút từng chút chàn ngập hơi thở của cậu, nhẹ nhàng len lỏi vào cuộc sống ảm đảm của cậu. Cậu bắt đầu yêu những lúc cô chăm chú thay băng gạc cho cậu, yêu lúc ánh mắt cô bướng bỉnh thách thức cậu hay ánh mắt vô tình nhìn về phía cậu, đều khiến trái tim Tố Huân đập một cách điên cuồng. Tố Huân đứng bên cửa, lặng ngắm người con gái xinh đẹp, trong tay cô đang cầm đóa hoa lưu ly, mà nụ cười cô so với ánh nắng mặt trời kia, càng rạng rỡ hơn vạn phần. Không ai nhận ra, trong đôi mắt ảm đạm của cậu, ngập tràn ấm áp.
Cậu cứ nhìn chằm chằm như vậy cho đến khi có tiếng đẩy cửa, một giọng nói vang lên:
- Huân nhi, con không nghỉ ngơi hay sao mà còn đứng ở đó
Giọng nói Tố Nhạc mang theo lo lắng và yêu thương, có lẽ cả cuộc đời này, điều ông ta hối hận nhất, đó là không thể dành nhiều thời gian hơn cho con trai ông. Bởi vậy ông luôn tìm cách nào đó để lấp đầy những nỗi đau mà nó phải chịu đựng. Tố Huân quay trở về giường, đôi mắt lại lãnh đạm như trước, giống như một giây kia, sự ấm áp không hề tồn tại. Tố Nhạc đến gần giường, ân cần đắp chăn cho cậu:
- Con bé kia chăm sóc cho con tốt chứ ?
Tố Huân mỉm cười ấm áp:
- Cha cứ yên tâm, cô ấy chăm sóc cho con vô cùng tốt.
Tối Nhạc không khỏi nhận ra sự ấm áp của con trai khi ông nhắc tới Dản Tâm:
- Con thích nó ?
Trong mặt cậu thoáng hiện lên chút kinh ngạc cùng giật mình, nhưng nhanh chóng bị lấp đi. Cậu không hề trả lời, thích cô ấy. Cậu thích Dản Tâm sao? Tố Nhạc nhanh chóng thu hết lại những biểu hiện của cậu, lại lặng lẽ thở dài:
- Con cứ từ từ suy nghĩ, chuyện tình cảm của con ba không tiện xen vào, nhưng ba có thể giúp, dù sao thời gian nó phải ở đây cũng còn nhiều
Tố Huân ngạc nhiên:
- Vậy là ba bảo cô ấy ở đây ? - Ánh mắt cậu không khỏi mang theo đau đớn và không đành lòng. Hóa ra không phải cô ấy tự nguyện muốn chăm sóc cậu, không phải cô ấy vì quan tâm cậu mà nửa tháng nay ở biệt thự không chịu dời đi. Mà hóa ra là bị bắt ép. Nghĩ đến sau khi cậu khỏi bệnh sẽ không còn nhìn thấy Dản Tâm nữa, trong lòng Tố Huân lại dâng lên một cỗ đau xót cùng không đành lòng.Nhưng hơn cả, cậu không quyết định là bởi vì cậu chưa hiểu rõ lòng hiện tại, cảm giác mà cậu hướng tới cô ấy là gì ?
Tố Nhạc không biết nói gì hơn mà chỉ âu yếm xoa má cậu rồi lặng lẽ ra ngoài, người con trai ông hai mấy năm chăm sóc, chẳng nhẽ ông lại không hiểu cảm giác của nó. Nó càng chần trừ, càng chứng tỏ người ấy quan trọng với nó đến nhường nào, mà hơn cả nó có thể chấp nhận một bác sĩ khiến ông thêm kinh ngạc. Nói đến đây, trong lòng Tố Nhạc đã âm thầm một quyết định.
Buổi chiều, theo lịch trình thường xuyên, Dản Tâm đến phòng chăm sóc Tố Huân. Vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của anh ta, giống như muốn băm vằm cô ra thành chăm mảnh. Dản Tâm cũng không khách khí chừng lại, lần trước cô không sợ, bây giờ càng không sợ. Tố Huân nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào, cô vẫn là một đứa trẻ chưa lớn. Nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn cô, sự căm hận giống như không bao giờ thay đổi. Lúc đầu nhỡ nhìn cô bằng bộ dạng này rồi, bây giờ tự nhiên thay đổi, sợ làm cô chết khiếp. Dản Tâm không nhận ra suy nghĩ bất thường của Tố Huân, chỉ lặng lẽ đến gần kiểm tra đầu cậu rồi nói:
- Vết thương của cậu đã không còn đáng lo ngại nữa, tôi cũng sắp được về rồi - Lời nói của cô mang theo sự vui vẻ khó giấu, ánh mắt sáng ngời tựa những vì sao. Tố Huân nhìn đến ngây người, mùi hương của riêng cô tỏa lên người cậu, êm dịu mà nhẹ nhàng, cô đứng rất gần, rất rất gần, cậu chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy. Ánh mắt đã khó duy trì sự chán ghét cùng hận thù, trái tim cậu bỗng nhói lên. Tố Huân không nói câu nào liền bắt lấy tay Dản Tâm rồi kéo xuống, khiến cả người cô lảo đảo lao vào ngực cậu. Hành động vô thức khiến không chỉ Dản Tâm ngạc nhiên mà ngay cả cậu cũng đứng đờ ra, rồi nhanh chóng lấy tay vòng qua eo cô, áp sát vào người. Một câu nói đầy ngớ ngẩn vang lên:
- Em có người yêu chưa ?
Sự xưng hô đột ngột thay đổi cùng ánh mắt khó hiểu của Tố Huân làm Dản Tâm sợ hãi. Cô nằm trong lòng cậu, ngước lông mi cong cong lên nhìn cậu, ánh mắt cô mang theo tia dò xét, đánh giá và sự khó hiểu. Hành động đó làm cho trái tim Tố Huân đập thình thịch, không ngừng nhìn chằm chằm vào cô. Dản Tâm không hề dãy dụa, la hét giống như phản ứng bình thường của một cô gái, cô chỉ đặc biệt im lặng suy xét mọi thứ. Tố Huân đáng ghét này, hôm nay cậu ta sốt nặng hay sao mà tự nhiên nổi khùng muốn ôm cô vậy ? Không đúng, cậu ta hỏi cô một câu ngớ ngẩn như vậy là có ý gì ? Dản Tâm suy xét một lô lí do nhưng đều thấy không hợp lí. Anh ta thích cô, hơ chắc mai trời sập, nhìn ánh mắt anh ta như vậy, còn hận không thể đem cô băm nát thành trăm mảnh. Thăm dò cô? Thăm dò cái gì ? Quan tâm cô? Cái này cũng không đúng. Dản Tâm chính là không biết tên chết bầm này bị làm sao nữa. Cô giơ tay sờ lên chán hắn, không quá nóng, không sốt, không lạnh. Tố Huân nhìn hành động của cô mà chỉ biết than thầm, bàn tay lại một lần nữa đem eo cô siết chặt, giọng nói càng thêm dịu dàng. Đem ánh mắt khó hiểu của cô buộc phải nhìn lên mắt hắn, đôi mắt của hắn giống như nước hồ mùa thu, êm ả mà dịu nhẹ, trong đó dường như có một gợn sóng nhỏ đang nổi lên, khiến Dản tâm có chút ngơ ngẩn:
- Tôi hỏi em đã có người yêu chưa ?
Dản Tâm giật mình thu hồi lại cảm xúc, tên chết bầm này:
- Có phải tôi cho anh uống lộn thuốc hay không ?
Tố Huân dường như trở lên vui vẻ, hai mắt sáng ngời:
- Nói vậy là em chưa có người yêu
Dản Tâm chỉ biết chố mắt ra, có phải anh ta lâu rồi chưa ra ngoài trời sưởi nắng nên não cũng bị ẩm mốc không ? Sao có thể suy nghĩ một cách ''logic'' như vậy. Cảm giác bàn tay của cậu ta đang dần dần đưa lên, mang theo tư vị ấm áp muốn chạm vào má cô, Dản Tâm bắt đầu sốt ruột, không kịp suy nghĩ gì liền gật đầu chắc nịch:
- Đúng vậy - Sau đó, nhân lúc cậu ta đang bất ngờ, Dản Tâm vội vàng thoát khỏi bàn tay kèm kịp của Tố Huân, đứng thẳng lên, có chút không tự nhiên phủi phủi tay. Khuôn mặt cô bất giác ửng hồng, làm Tố Huân không khỏi mỉm cười ấm áp. Hóa ra cô ấy không có người yêu, Dản Dản hóa ra anh có cơ hội. Tố Huân nhìn Dản Tâm đến mức ngây người khiến cô không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào, giọng nói của cô vang lên có chút ảo não:
- Tố Huân, chúng ta thực sự là không thể