Chương : 15
- Cháy rồi, phòng tân hôn cháy rồi
Hàng loạt tiếng bước chân đổ dồn về phía phòng tân hôn, không ai để ý, cô dâu đã bị người khác bắt mất. Dản Tâm bị hắn lôi ra hoa viên phía đằng sau. Hắn chạy rất nhanh, bước chân ổn định, vững vàng không hề nao núng. Có những lúc Dản Tâm thật sự không thể đuổi kịp được tiết tấu chạy của hắn, cô cũng chỉ biết nhăn mặt, thở hồng hộc. Bóng tối phía trước che khuất khuôn mặt người đàn ông, khiến hắn càng trở nên bí ẩn.
Cuối cùng cũng dừng lại, Dản Tâm thở hồng hộc quay sang trừng mắt với người đàn ông, nhưng thật sự cô trừng không nổi. Hắn đứng bên cạnh cô, khuôn mặt rất nghiêm túc, hơi thở ổn định,trên mặt cũng không có lấy một giọt mồhôi. Dản Tâm nhìn đến ngây người. Cho đến khi người đàn ông quay sang, Dản Tâm vội vã quay mặt về hướng khác, phía trước mặt cô là bức tường bao phủ ngôi biệt thự:
- Chúng ta đi vào ngõ cụt rồi
Nhưng người đàn ông lắc đầu, ánh mắt hắn chưa từng dời khỏi bức tường to lớn đó. Nụ cười tà mị vương trên môi hắn:
- Không. Đến rồi
Hắn đột nhiên phủi tay, rồi lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt lóe lên, giống như một con báo gấm đang rình mồi. Dản Tâm chỉ nhìn thấy hắn lao về phía trước, nhảy phắt lên bức tường, rồi nắm lấy một thứ gì đó, nhanh nhẹn leo lên. Thoắt một cái, hắn đã ngồi trên đỉnh bức tường, ung dung nhìn người con gái giờ nhỏ bé như hạt kẹo dưới mặt đất. Dản Tâm hai mắt mở to, cả người cô như bị đóng đinh trên mặt đất. Bức tường cao 5m hắn chớp mắt có thể leo lên, không tốn chút sức lực. Dản Tâm nghe thấy giọng hắn vọng xuống:
- Bây giờ em có thể leo lên. Có cần tôi giúp ?
Giọng điệu của hắn đích thị là mỉa mai cô. Dản Tâm hếch mặt về phía người đàn ông, hai tay chống lên hông, hắn làm được, cô cũng làm được. Xì. Dản Tâm nhìn về phía trước, theo suy đoán của cô, thứ hắn bám vào chắc chắn là một sợi dây thừng, vừa nãy là do tối quá nên cô chưa kịp nhận ra. Dản Tâm nắm chặt tay, cô lùi lại mấy bước, cũng học theo cách của hắn, nhằm phía sợ dây trên bức tường lao đến, nhảy lên, thành công nắm được sợi dây, nhưng Dản Tâm nhanh chóng ảo não khi nhìn xuống phía dưới, khoảng cách từ dưới đất đến chỗ cô đang bám, chưa đến một mét, đó có thể là minh chứng cho kết quả tồi tệ của môn nhảy cao hồi cô còn đi học. Dản Tâm tự cổ vũ bản thân, nhưng trước mắt là khóc không ra nước mắt. Dản Tâm khó nhọc chèo lên, bàn tay phải gồng mình kéo dây mà đỏ ửng, đau muốn chết. Mồ hôi vương đầy hai bên má. Cô cố sống cố chết bám vào sợi dây, nặng nhọc bước từng bước một. Sức lực càng lúc càng cạn kiệt, hơi thở càng nặng nhọc, bước chân chậm dần cho đến khi Dản Tâm bị dẫm phải một cọng rêu, hai tay cô tuột khỏi dây, nhanh chóng ngã xuống. Dản Tâm chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, hai mắt cô nhắm nghiền, cô còn rất nhiều thứ chưa làm xong, cô còn muốn tìm ra bố mẹ của mình, hỏi họ vì sao lại bỏ rơi cô. Cô còn muốn quay trở về thăm bà, tiếp tục công việc mà mình mơ ước. Cô còn muốn được vi vu trên khắp các chặng đường, còn muốn…
Xoạt xoạt, trong lúc Dản Tâm đang cảm thấy tuyệt vọng, thì một thứ gì đó bắt lấy tay cô, cô nhanh chóng bị kéo lên, lao vào một vòng tay ấm áp. Theo phản xạ tự nhiên, hai tay cô ôm chặt lấy eo hắn. Người đàn ông một tay bám vào sợi dây, tay còn lại ghì chặt cô áp sát vào người, nhanh chóng trèo lên đỉnh bức tường. Dản Tâm nằm trong lòng hắn, khuôn mặt cô tái nhợt, không khỏi bàng hoàng… Dản Tâm ngước lên nhìn người đàn ông, mái tóc hắn bị gió thổi bay, khuôn mặt vì tập trung mà càng thêm kiên định cùng chín chắn. Hai đuôi mày hắn nhíu lại, chắc chắn là đang tức giận.
- Đúng là tên ngốc mới để em chèo tường một mình
Hơi thở của hắn có chút dồn dập, đã có mấy giọt mồ hôi rơi trên người cô. Dản Tâm ôm chặt lấy người đàn ông, đôi môi đột nhiên nở nụ cười.
***
Người đàn ông nhanh chóng ôm cô leo lên đỉnh bức tường. Dản Tâm chưa kịp thở lấy một hơi thì cả người cô đã bị hắn ép chặt vào ngực, nhanh chóng lao xuống dưới. Dản Tâm rùng mình bám chặt lấy thắt lưng hắn:
- Khoan, khoan đã. Đừng có nhảy xuống…Á Á Á…
Không một ai biết, giọng thét của cô thật sự rất kinh khủng:
-Em câm miệng lại cho tôi. Muốn chết ?
Hắn gằn lên từng tiếng, cánh tay ôm cô cũng siết mạnh hơn. Nhưng Dản Tâm thật sự đã sợ hãi, bởi vì cô nghe thấy xa xa có tiếng người gào:
- Đến đây mau, tiểu thư đang ở quanh đây
Cô và hắn đáp đất một cách an toàn. Người đàn ông đứng dậy phủi tay, rồi chuẩn bị bước đi, không ngoái lại nhìn cô đến một lần:
- Này, đừng bảo anh bỏ rơi tôi ở đây nhé
Dản Tâm rùng mình nhìn xung quanh, khu rừng âm u mà rộng lớn, tiếng lá cây xào xạc, những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua khiến Dản Tâm không khỏi rùng mình. Vài bóng đen thỉnh thoảng lại chuyển động, cô không biết đó là thứ gì, nhưng Dản Tâm thật sự sợ hãi.
- Em nói vậy là sai rồi. Chẳng phải nhiệm vụ của tôi đã xong rồi sao, tôi giúp em thoát khỏi ngôi biệt thự đó. Hai chúng ta bây giờ coi như người xa lạ, sao lại gọi là bỏ rơi được.
- Anh… - Dản Tâm nhìn người đàn ông đối diện, hai tay cô nắm chặt đến trắng bệch. Cục tức nghẹn ở cổ, thật sự nuốt không chôi.
Hắn tựa vào gốc cây bên cạnh, lười biếng nhắc cô một câu:
- À, tôi quên nói với em, có kẻ đã từng mất xác tại nơi này vì không tìm được lối thoát
- Vì …vì sao ?
Hắn có vẻ rất hứng thú khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô:
- Bởi vì, khu rừng này….chính là một ma trận.
Hàng loạt tiếng bước chân đổ dồn về phía phòng tân hôn, không ai để ý, cô dâu đã bị người khác bắt mất. Dản Tâm bị hắn lôi ra hoa viên phía đằng sau. Hắn chạy rất nhanh, bước chân ổn định, vững vàng không hề nao núng. Có những lúc Dản Tâm thật sự không thể đuổi kịp được tiết tấu chạy của hắn, cô cũng chỉ biết nhăn mặt, thở hồng hộc. Bóng tối phía trước che khuất khuôn mặt người đàn ông, khiến hắn càng trở nên bí ẩn.
Cuối cùng cũng dừng lại, Dản Tâm thở hồng hộc quay sang trừng mắt với người đàn ông, nhưng thật sự cô trừng không nổi. Hắn đứng bên cạnh cô, khuôn mặt rất nghiêm túc, hơi thở ổn định,trên mặt cũng không có lấy một giọt mồhôi. Dản Tâm nhìn đến ngây người. Cho đến khi người đàn ông quay sang, Dản Tâm vội vã quay mặt về hướng khác, phía trước mặt cô là bức tường bao phủ ngôi biệt thự:
- Chúng ta đi vào ngõ cụt rồi
Nhưng người đàn ông lắc đầu, ánh mắt hắn chưa từng dời khỏi bức tường to lớn đó. Nụ cười tà mị vương trên môi hắn:
- Không. Đến rồi
Hắn đột nhiên phủi tay, rồi lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt lóe lên, giống như một con báo gấm đang rình mồi. Dản Tâm chỉ nhìn thấy hắn lao về phía trước, nhảy phắt lên bức tường, rồi nắm lấy một thứ gì đó, nhanh nhẹn leo lên. Thoắt một cái, hắn đã ngồi trên đỉnh bức tường, ung dung nhìn người con gái giờ nhỏ bé như hạt kẹo dưới mặt đất. Dản Tâm hai mắt mở to, cả người cô như bị đóng đinh trên mặt đất. Bức tường cao 5m hắn chớp mắt có thể leo lên, không tốn chút sức lực. Dản Tâm nghe thấy giọng hắn vọng xuống:
- Bây giờ em có thể leo lên. Có cần tôi giúp ?
Giọng điệu của hắn đích thị là mỉa mai cô. Dản Tâm hếch mặt về phía người đàn ông, hai tay chống lên hông, hắn làm được, cô cũng làm được. Xì. Dản Tâm nhìn về phía trước, theo suy đoán của cô, thứ hắn bám vào chắc chắn là một sợi dây thừng, vừa nãy là do tối quá nên cô chưa kịp nhận ra. Dản Tâm nắm chặt tay, cô lùi lại mấy bước, cũng học theo cách của hắn, nhằm phía sợ dây trên bức tường lao đến, nhảy lên, thành công nắm được sợi dây, nhưng Dản Tâm nhanh chóng ảo não khi nhìn xuống phía dưới, khoảng cách từ dưới đất đến chỗ cô đang bám, chưa đến một mét, đó có thể là minh chứng cho kết quả tồi tệ của môn nhảy cao hồi cô còn đi học. Dản Tâm tự cổ vũ bản thân, nhưng trước mắt là khóc không ra nước mắt. Dản Tâm khó nhọc chèo lên, bàn tay phải gồng mình kéo dây mà đỏ ửng, đau muốn chết. Mồ hôi vương đầy hai bên má. Cô cố sống cố chết bám vào sợi dây, nặng nhọc bước từng bước một. Sức lực càng lúc càng cạn kiệt, hơi thở càng nặng nhọc, bước chân chậm dần cho đến khi Dản Tâm bị dẫm phải một cọng rêu, hai tay cô tuột khỏi dây, nhanh chóng ngã xuống. Dản Tâm chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, hai mắt cô nhắm nghiền, cô còn rất nhiều thứ chưa làm xong, cô còn muốn tìm ra bố mẹ của mình, hỏi họ vì sao lại bỏ rơi cô. Cô còn muốn quay trở về thăm bà, tiếp tục công việc mà mình mơ ước. Cô còn muốn được vi vu trên khắp các chặng đường, còn muốn…
Xoạt xoạt, trong lúc Dản Tâm đang cảm thấy tuyệt vọng, thì một thứ gì đó bắt lấy tay cô, cô nhanh chóng bị kéo lên, lao vào một vòng tay ấm áp. Theo phản xạ tự nhiên, hai tay cô ôm chặt lấy eo hắn. Người đàn ông một tay bám vào sợi dây, tay còn lại ghì chặt cô áp sát vào người, nhanh chóng trèo lên đỉnh bức tường. Dản Tâm nằm trong lòng hắn, khuôn mặt cô tái nhợt, không khỏi bàng hoàng… Dản Tâm ngước lên nhìn người đàn ông, mái tóc hắn bị gió thổi bay, khuôn mặt vì tập trung mà càng thêm kiên định cùng chín chắn. Hai đuôi mày hắn nhíu lại, chắc chắn là đang tức giận.
- Đúng là tên ngốc mới để em chèo tường một mình
Hơi thở của hắn có chút dồn dập, đã có mấy giọt mồ hôi rơi trên người cô. Dản Tâm ôm chặt lấy người đàn ông, đôi môi đột nhiên nở nụ cười.
***
Người đàn ông nhanh chóng ôm cô leo lên đỉnh bức tường. Dản Tâm chưa kịp thở lấy một hơi thì cả người cô đã bị hắn ép chặt vào ngực, nhanh chóng lao xuống dưới. Dản Tâm rùng mình bám chặt lấy thắt lưng hắn:
- Khoan, khoan đã. Đừng có nhảy xuống…Á Á Á…
Không một ai biết, giọng thét của cô thật sự rất kinh khủng:
-Em câm miệng lại cho tôi. Muốn chết ?
Hắn gằn lên từng tiếng, cánh tay ôm cô cũng siết mạnh hơn. Nhưng Dản Tâm thật sự đã sợ hãi, bởi vì cô nghe thấy xa xa có tiếng người gào:
- Đến đây mau, tiểu thư đang ở quanh đây
Cô và hắn đáp đất một cách an toàn. Người đàn ông đứng dậy phủi tay, rồi chuẩn bị bước đi, không ngoái lại nhìn cô đến một lần:
- Này, đừng bảo anh bỏ rơi tôi ở đây nhé
Dản Tâm rùng mình nhìn xung quanh, khu rừng âm u mà rộng lớn, tiếng lá cây xào xạc, những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua khiến Dản Tâm không khỏi rùng mình. Vài bóng đen thỉnh thoảng lại chuyển động, cô không biết đó là thứ gì, nhưng Dản Tâm thật sự sợ hãi.
- Em nói vậy là sai rồi. Chẳng phải nhiệm vụ của tôi đã xong rồi sao, tôi giúp em thoát khỏi ngôi biệt thự đó. Hai chúng ta bây giờ coi như người xa lạ, sao lại gọi là bỏ rơi được.
- Anh… - Dản Tâm nhìn người đàn ông đối diện, hai tay cô nắm chặt đến trắng bệch. Cục tức nghẹn ở cổ, thật sự nuốt không chôi.
Hắn tựa vào gốc cây bên cạnh, lười biếng nhắc cô một câu:
- À, tôi quên nói với em, có kẻ đã từng mất xác tại nơi này vì không tìm được lối thoát
- Vì …vì sao ?
Hắn có vẻ rất hứng thú khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô:
- Bởi vì, khu rừng này….chính là một ma trận.