Chương 11
Buổi tối đến, trong văn phòng có người nổi hứng tổ chức ăn liên hoan, Hứa Nhiên đã từ chối mấy lần trước rồi, mấy đồng nghiệp bảo anh lần này nếu không đi nữa, chính là không nể mặt bọn họ, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Hứa Nhiên cứ tưởng đồng nghiệp sẽ đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nào đó, rốt cuộc cả bọn lại kéo nhau đến một sạp bán thịt nướng ven đường. Mấy đồng nghiệp lôi kéo nhau ngồi xuống, gọi mấy phần thịt ba chỉ, còn hào phóng gọi thêm cả mấy vại bia tươi. Không khí bỗng chốc linh đình như trẩy hội.
Bùi Thanh Vũ đang lau đũa muỗng, phát hiện Hứa Nhiên ngồi cạnh có vẻ mặt khá quái lạ, y chớp chớp mắt nhích lại, thầm hỏi: "Nhiên, sao vậy? Cậu không quen ăn ở mấy nơi như này hả?"
Xem ra Bùi Thanh Vũ cũng biết thân phận của Hứa Nhiên không đơn giản, vậy nên mới nghĩ anh chưa từng ăn ở mấy quán lề đường như thế này. Không thể không nói, y đúng là rất khôn khéo, lúc hỏi chuyện còn cố tình đè ép giọng nói xuống, tránh để cho người xung quanh nghe được lại không vui, mà cũng để anh đỡ phải khó xử.
Người ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như Hứa Nhiên trong suy nghĩ của Bùi Thanh Vũ y, có lẽ sẽ không bao giờ đến mấy chỗ sặc mùi khói bụi và dân dã như thế này. Mà nên mặc tây trang hoặc lụa là gấm vóc, ăn một bữa tối kiểu Pháp hay Ý và uống rượu champane ở một nhà hàng sang trọng.
Đáng tiếc, y đã đoán sai rồi.
Hứa Nhiên ngược lại rất bình tĩnh, anh đưa tay nhận lấy đũa muỗm trong tay y, giọng nói không nặng không nhẹ: "Không phải. Tôi chỉ là cảm thấy hoài niệm. Đã ăn qua rất nhiều loại thịt nướng, tôi vẫn cảm thấy thịt nướng vẫn nên ăn ở vỉa hè cùng bia mới đúng vị. Nhưng đó dù sao cũng là chuyện của trước đây, mấy năm nay tôi không còn đến những quán ăn vỉa hè kiểu này nữa."
Hứa Nhiên không phải kiểu người ưa sạch sẽ mà ngay cả mấy quán vỉa hè cũng không đi.
Thật ra năm cấp ba anh thích nhất là cùng đám bạn trèo tường lén đi uống bia, ăn mực, nướng thịt, đêm khuya còn trộm đi nướng khoai. Năm cấp ba của anh, nếu tính ra, cũng đã từng rực rỡ như bao thanh thiếu niên cùng độ tuổi lúc đó.
Hứa Nhiên nhớ rất rõ mùi vị của món thịt nướng năm xưa. Thịt được ướp một lớp gia vị mằn mặn, hơi the nhẹ, đem bỏ lên vỉ nướng, hương thơm nức mũi sẽ ngay lập tức lan tràn trong không khí. Khi miếng thịt đầu tiên được gắp ra, đem lại mùi vị thơm ngọt, cảm giác như có khói cùng hòa tan ra trong miệng. Khoảng thời gian đó cùng với một đám bạn bày đủ trò quậy phá, thật tốt biết bao nhiêu.
Ngược lại là Cung Thời An, tính tình quá kiêu ngạo. Là một đại thiếu gia quen ăn chín uống sôi từ nhỏ, vậy nên hắn cực kỳ không thích đến mấy nơi ăn uống lề đường, cho rằng không đủ vệ sinh.
Hứa Nhiên lại hay chiều hắn, từ khi Cung Thời An lên cấp ba, học cùng một trường với anh. Nhìn thấy hắn không thích thì bản thân cũng tiết chế lại. Dần dà mối quan hệ của anh với những người bạn xưa cũng nhạt dần, cuối cùng trở nên xa cách. Còn anh thì như biến thành một con lừa nhỏ, xoay xung quanh Cung Thời An, làm một nhân vật phụ trong cuộc đời của hắn.
Đến bây giờ khi nhớ lại, Hứa Nhiên vẫn không hối hận khi năm đó đã lựa chọn ở bên cạnh Cung Thời An nhưng lại cực kỳ hoài niệm nhớ hương vị của những củ khoai nướng chín, của xiên thịt nướng nóng hổi đầu mùa đông khi cho vào miệng, và cốc bia mát lạnh mua được chỉ với năm tệ. Đó là những mỹ vị ngon nhất anh từng ăn trên đời, và có lẽ sẽ không thể tìm lại ở bất cứ nơi đâu được nữa.
Bùi Thanh Vũ gật gù như đã hiểu, hỏi: "À, vậy cậu thích ăn thịt nướng không?"
Hứa Nhiên cười mỉm: "Thích chứ!"
Nếu không phải sở thích giữa anh và Cung Thời An trái ngược nhau, anh đã sớm dẫn hắn cùng đi thưởng thức những món ăn bình dân này rồi, sao phải chịu đựng từ bỏ nhiều thứ như vậy!
"Không nói sớm một chút chứ, tôi nướng cho cậu!" Bùi Thanh Vũ cười cười nói nói xong thì quay sang mấy đồng nghiệp, tự hào vỗ ngực: "Đây đây, đưa đây tôi trổ tài! Hôm nay phục vụ mọi người một bữa, cho mọi xem tài nướng thịt cực phẩm của tôi! Không ngon không lấy tiền đây!"
Trong cảm nhận của Hứa Nhiên, Bùi Thanh Vũ xác thực là con người nhiệt tình. Y nói xong cũng không để mọi người kịp phản ứng đã cầm lấy mấy xiên thịt và cà tím cho lên vỉ nướng, đồng thời cũng điều chỉnh lửa to lên. Mấy đồng nghiệp phản ứng lại nhanh, cười trêu y, hỏi y vì sao tâm trạng đột nhiên tốt lên vậy. Yrất nhanh đáp lại, nói rằng bởi vì được ăn cùng mọi người nên cảm thấy rất vui. Ai nấy đều bị câu nói này của y chọc cười.
Món thịt còn sống nhăn bỏ lên vỉ nướng dưới nhiệt độ cao chẳng mấy chốc mà chuyển sang màu hồng rồi chín hẳn.
Bùi Thanh Vũ nhận nướng thịt chia đều cho mỗi người hai xiên que, riêng Hứa Nhiên lại kín đáo đưa cho tận ba xiên còn lại.
Đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh anh tinh mắt nhìn thấy, lập tức che miệng cười: "Bắt quả tang! Cậu thiên vị quá nha! Bùi Thanh Vũ, vì sao Hứa Nhiên có ba xiên mà chúng tôi lại chỉ có hai xiên? Cậu xem thường chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu làm vậy mà coi được hay sao?"
Có đồng nghiệp cợt nhả đùa: "Á à, hay là cậu thấy sắc quên bạn rồi?"
"Nào có!" Bùi Thanh Vũ bật cười: "Tôi chia đều hết mà, không có thiên vị ai nha. Tôi không thích ăn thịt nướng, vậy nên đã đưa phần của mình cho Hứa Nhiên đó, mọi người có ý kiến sao?"
Có người nửa đùa nửa thật chất vấn: "Đưa phần của cậu thì phải có bốn xiên chứ sao lại ba?"
"Hết thịt rồi a!" Bùi Thanh Vũ vẻ mặt tiếc hùi hụi giơ cái đĩa không lên: "Xem đi! Mọi người ăn nhanh quá, tôi nướng không kịp!" Y nói xong thì như chợt nhớ ra cái gì, hướng về phía Hứa Nhiên hỏi: "Nhiên, cậu ăn được thịt cừu không?"
Hứa Nhiên không biết vì sao y lại đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi bất ngờ nhưng vẫn ôn hòa trả lời: "Được."
"Vậy.. bà chủ cho hai phần thịt cừu với một phần sườn heo!" Bùi Thanh Vũ hô lớn: "Hôm nay tôi đãi, mọi người cứ ăn thoải mái đi!"
Tiệc liên hoan hôm nay không lớn lắm, chỉ có khoảng tám, chín người, nhưng một phát gọi ra mấy phần thịt cừu với sườn heo đãi cả chục người như vậy, Bùi Thanh Vũ hiển nhiên đã nhận được một cơn mưa lời khen.
"Oa, hào phóng! Bùi đại ca, trước đây sao tôi không phát hiện cậu có tiền như vậy đây!"
"Bùi ca là nhất! Sếp Bùi, sếp Bùi, cạn ly nào! Người hào phóng như cậu nhất định sẽ làm ăn lớn, tôi phải cạn ly với sếp tổng tương lai mới được!"
Mấy đồng nghiệp nhao nhao lên, thay phiên nhau kính rượu tới, Bùi Thanh Vũ cũng cười ha hả đáp lại từng người một. Bầu không khí được dâng lên cao trào, nhất thời khiến cho mọi người quên mất dáng vẻ ân cần ban nãy của Bùi Thanh Vũ.
Hứa Nhiên nhìn Bùi Thanh Vũ mặt không đổi sắc uống hết ly này đến ly khác, trong lòng thầm cảm thán tửu lượng của y cũng thật trâu bò!
Ngoại hình ưa nhìn, công tác tốt, biết cách cư xử, biết chăm sóc cho người khác, hào phóng, nhiệt tình, từ lúc bắt đầu quen biết cho đến hiện tại, Hứa Nhiên không sao tìm ra được một nhược điểm của người này! Đúng thật là quá vi diệu! Đến ngay cả anh hay thường được người ta khen là hoàn hảo, cũng tự nhận thấy không bằng.
Tiệc liên hoan diễn ra đến giữa chừng, Hứa Nhiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Bởi vì quá ồn ào, cuộc gọi đầu tiên đến anh đã không nghe thấy. Cho đến khi người nọ gọi lại lần thứ hai. Lúc này Hứa Nhiên mới nhận ra.
Anh nhìn sơ qua màn hình, thấp giọng nói vài câu với đồng nghiệp, sau đó lui ra ngoài nhận điện.
Hứa Nhiên vừa đi ra khỏi sạp, tiếng ồn ào luôn văng vẳng bên tai cũng nhỏ hẳn đi, anh chọn một chỗ tương đối yên tĩnh, lúc này mới mở điện thoại lên: "Alo, Thời An."
"A Nhiên, anh không ở nhà hả?" Giọng nói Cung Thời An rất mềm mỏng. Hiếm thấy Cung Thời An lại nhẹ nhàng như vậy, ngay cả chuyện anh không nghe cuộc gọi trước hắn cũng không chất vấn.
"Ừm, đi liên hoan với đồng nghiệp. Em về rồi thì đóng cửa đi ngủ trước đi, anh có đem theo chìa khóa dự phòng, lát nữa tự mở cửa cũng được. Không cần đợi anh đâu."
Căn nhà mà hai người hiện đang ở là do Hứa tiên sinh với gia đình Cung Thời An góp tiền mua. Đương nhiên cả hai người đều được đánh một bộ chìa khóa riêng, có thể mở được tất cả các phòng trong nhà. Bình thường Hứa Nhiên đều đem theo khóa dự phòng bên người để tiện sử dụng. Nhưng Cung Thời An thì khác, tính tình hắn được hầu hạ, cẩu thả quen rồi, vậy nên lúc nào cũng lười cầm theo.
Những ngày hắn đi cả một ngày trời, tối muộn mới trở về nhà thì Hứa Nhiên luôn phải túc trực ở phòng khách chờ hắn rồi mới khóa cửa đi ngủ. Nếu không Cung thời An về giữa chừng đánh thức anh, anh cũng không có cách nào ngủ tiếp được nữa. Mặc dù nói an ninh khu nhà ở của hai người rất tốt, nhưng để cửa mở dĩ nhiên là vẫn không an tâm.
Lối sống tự tung tự tác, giờ giấc vô tổ chức này của Cung Thời An kéo dài cho đến nửa đầu năm ngoái. Hôm đó Cung Thời An không biết đi đâu mà hai giờ sáng mới về nhà. Hứa Nhiên không ngủ chờ hắn cả một đêm, chờ đến nỗi cả người nhiễm cảm.
Cung Thời An áy náy không thôi, sau đó những ngày không về nhà được trước mười giờ hắn nhất định sẽ gọi điện hoặc nhắn tin báo cho anh một tiếng, để anh không phải chờ đợi lâu nữa. Những lúc như vậy, Hứa Nhiên có thể an tâm khóa cửa đi ngủ trước.
Mặc dù, anh vẫn mong Cung Thời An sẽ trở về nhà vào tối muộn hơn. Hai người các anh tuy không chung phòng, nhưng nằm ngủ chung trong một căn nhà khoảng cách các phòng chỉ vài chục mét, cảm giác như được hòa cùng một nhịp đập vậy.
Cung Thời An bên kia nghe Hứa Nhiêb nói đang đi ăn liên hoan cũng không phản ứng gì nhiều. Hắn gõ tay lên vô lăng, tự nhiên chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Hợp đồng đầu tư trưa nay đã được kí kết, tiền được chuyển ngay lập tức, Trần Vũ nhờ em chuyển lời cảm ơn anh."
Hứa Nhiên chủ động chuyển cái nồi này đi: "Không có gì. Chuyện làm ăn thì vẫn nên nói với ba anh đi, cảm ơn ông ấy. Anh chẳng qua là nói vài lời hay ý tốt mà thôi, không có công cán gì cả."
"Trần Vũ chắc đã nói chuyện với chú Hứa rồi, em sẽ không cần chuyển lời nữa." Cung Thời An nói.
"Ừm." Hứa Nhiên cúi cuống nhìn mũi giày, trả lời bằng giọng mũi.
Trời hôm nay thật lạnh quá.
Đầu dây bên kia thoáng qua một trận im lặng.
Hứa Nhiên đợi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, xoay người lại nhìn vào một màn náo nhiệt bên trong sạp hàng, bỗng chốc muốn kết thúc cuộc gọi này thật nhanh: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không anh cúp máy nhé?" Anh muốn nhanh vào trong ăn thịt nướng.
"A Nhiên.." Cung Thời An hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Anh.. vẫn còn giận em hả?"
"Giận em? Không. Tại sao phải giận?"
"Em cũng đoán vậy, nhưng mà.. giọng anh.. nghe không tốt lắm.."
"À.." Hứa Nhiên khịt khịt mũi, hơi gió lạnh thổi tới khiến anh khẽ rùng mình, mũi cũng có chút đau buốt. Anh đưa tay vuốt vuốt cánh mũi, khàn giọng nói: "Vừa mới uống chút bia, hơi đau đầu, em đừng để ý."
"Thì ra là thế. Anh uống bia à, không thể lái xe đúng không? Vậy em đến đón anh nhé? Anh đang ở đâu?" Cung Thời An bỗng nhiên nhiệt tình đến kỳ lạ.
Hứa Nhiên biết hắn đang có ý đồ gì, nhưng anh cũng ngại vạch trần. Chỉ là ấm áp trong lòng anh từng chút nguội lạnh đi: "Không cần, anh tự bắt xe về được. Em ngủ sớm đi, không cần chờ anh đâu."
"A Nhiên, anh đúng thật là còn giận em.."
"Anh không có."
"Anh rõ ràng.."
"Được rồi." Hứa Nhiên cắt ngang lời hắn: "Chúng ta dừng vấn đề này ở đây đi, đồng nghiệp còn đang đợi anh. Anh phải vào rồi. Em ngủ trước đi, ngủ sớm, ngủ ngon."
Sau khi treo máy, Hứa Nhiên đem điện thoại đút vào túi áo, rồi đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Thật lâu sau, anh đột nhiên bật cười.
Anh biết thừa Cung Thời An muốn làm gì.
Hắn lúc nào cũng như thế, mỗi lần nhận được lợi ích xong, tâm tính hắn lúc nào cũng cực kỳ tốt, luôn đối với anh đặc biệt ân cần. Giống như đang muốn bù đắp lại với những gì anh bỏ ra, hoặc cũng có thể là hắn cảm thấy áy náy vì đã giận dỗi anh, nên mới muốn lấy lòng anh. Dù là ý nào đi chăng nữa, thì giờ phút này Hứa Nhiên vẫn cảm thấy thật mỉa mai.
Sau khi cho anh một cái tát, lại dùng một quả táo ngọt dỗ dành anh. Cung Thời An nghĩ rằng Hứa Nhiên anh sẽ cần sao?
Hay là hắn cảm thấy, chỉ cần làm như vậy, anh sẽ tiếp tục vui vẻ chạy theo hắn?
Có lẽ men cồn làm cho Hứa Nhiên say đến choáng váng đầu óc rồi, nếu không sao anh có thể dứt khoát lạnh lùng với Cung Thời An như vừa nãy chứ?
Dù sao, không ai lại thích khổ qua đắng, có ăn táo ngọt nhiều rồi cũng sẽ chán. Đến một lúc nào đó, có lẽ tình cảm của anh đối với Cung Thời An cũng sẽ không còn sâu đậm như anh nghĩ nữa! Đến lúc đó, anh có thể nhẹ nhàng rời đi mà không hối tiếc.
Hứa Nhiên quay trở lại bàn tiệc, im lặng không tiếng động khui ra một chia bia mới.
Bùi Thanh Vũ dáo dác nhìn xung quanh mấy lần, rồi lại dùng khoé mắt liếc anh. Sau đó y nhanh tay cầm mấy xiên thịt tươi ngon vừa mới lấy ra khỏi vỉ, dùng tốc độ nhanh nhất đặt vào bát anh, thì thầm nói: "Cậu đi gọi điện hả, làm gì lâu thế? Mau ăn thịt đi! Mấy tên kia ăn như hổ đói ý, tôi khó khăn lắm mới giấu được cho cậu từng này đấy!"
Hứa Nhiên nhìn mấy xiên thịt cừu nướng trong bát, nhoáng cái tươi tỉnh hẳn lên. Anh cười nói: "Cảm ơn anh Bùi!"
"Ây, gọi là cái gì cơ?"
"Cảm ơn Thanh Vũ!"
"Vậy mới đúng chứ!" Bùi Thanh Vũ cười cười vỗ lên vai Hứa Nhiên mấy cái. Y thấy anh định cầm cốc bia lên uống tiếp, đã nhanh tay đoạt lấy thay bằng một ly nước lọc: "Sớm nhận ra tửu lượng cậu kém rồi, đừng uống nữa! Gọi cho cậu ly nước đây."
Lần này Hứa Nhiên càng ngạc nhiên hơn, anh cầm ly nước trong tay, thụ sủng nhược kinh đáp: "Cảm ơn Thanh Vũ!"
"Không có gì." Bùi Thanh Vũ phì cười, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Con người cậu sao lại cảm ơn lắm vậy, thích lắm sao? Cậu có biết không, câu cậu nói với tôi nhiều nhất trong sáu tháng qua chính là câu cảm ơn này đấy! Đã ba trăm hai mươi tám lần rồi! Hôm nay tôi nghe câu này nhiều đến nỗi đã lùng bùng lỗ tai luôn rồi!"
Hứa Nhiên trợn tròn mắt: "Sao anh lại còn đếm nữa?"
"Nghe nhiều quá phải tự khắc để ý thôi!"
Hứa Nhiên giải thích: "Chỉ là.. anh đối tốt với tôi quá. Tôi lại không có gì đáp lại, nên mới.." Cảm ơn nhiều như vậy.
Bùi Thanh Vũ biết được anh muốn nói cái gì, y nhanh chóng cướp lời: "Để tỏ lòng biết ơn thì có rất nhiều cách mà. Cậu có thể mời tôi đi ăn này, mua cho tôi ly cafe, hoặc là.. mua quà tặng tôi! Có rất nhiều cách nha! Đâu cần lúc nào cũng nói cảm ơn tôi chứ? Tôi buồn lòng đấy nhé!"
Hứa Nhiên hoảng hốt, vội nói: "Vậy, vậy.. lần sau tôi mời anh đi ăn nhé?"
Hứa Nhiên bình thường nói chuyện cực kỳ khéo léo, nhưng lúc này uống vào cũng đã kha khá. Đầu óc choáng váng, say đến trì độn đầu óc, trong vô thức anh không nghĩ ra cách nào hay hơn là mời người này đi ăn một bữa cả. Đó chẳng phải là việc mà những người đồng nghiệp vẫn làm với nhau hay sao?
"Phụt.. haha, cậu uống say trông ngốc quá Hứa Nhiên!" Bùi Thanh Vũ bật cười thành tiếng.
Ánh mắt thâm thúy của y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy bối rối của Hứa Nhiên, khoé mắt cong lên: "Hóa ra cậu cũng có mặt này, rất đặc biệt.."
"Anh nói cái gì cơ?"
"Tôi nói là không ngờ cậu cũng có một mặt này!"
"Mặt nào cơ?" Hứa Nhiên đã phát ngốc.
Bùi Thanh Vũ khẽ cười, bàn tay to lớn của hắn vươn lên, nhân lúc người say nào đó không để ý mà sờ sờ mái tóc hơi rối của anh, tủm tỉm cười: "Trông cậu ngốc lắm!"
Hứa Nhiên mở to mắt ngạc nhiên, nhất thời hoang mang đến mức không biết nên có phản ứng như thế nào.
Trong đầu anh giống như có một cái kim la bàn đang mất phương hướng quay mòng mòng mòng mòng, làm cho anh váng hết cả đầu. Tiếng cười nói của mấy đồng nghiệp to như tiếng chuông đồng, ầm ầm lao thẳng vào trong mãng nhĩ anh, dần dần biến thành mấy âm thanh "ong ong" chói tai.
Đến giờ phút này, ngay cả giọng điệu của Bùi Thanh Vũ đã kỳ lạ lồ lộ đến phát sợ mà anh cũng không nhận ra điều gì khác thường. Tầm mắt anh dần dần mơ hồ lại. Người và vật trước mắt giống như hóa thành mấy cái vòng xoáy tròn tròn, liên tục lắc qua lắc lại. Mí mắt Hứa Nhiên nặng dần, giống như có hai thanh nam châm điện trên dưới mí mắt anh đang đấu với nhau.
Anh thật sự sắp không giữ tỉnh táo nổi nữa..
"Ấy, Nhiên.." Giọng người nào đó mơ hồ vang lên bên tai trước khi anh thiếp đi.
Bùi Thanh Vũ nói đúng, tửu lượng của anh kém lắm.. rất kém.. Sau này.. tuyệt đối không nên uống rượu bia nữa..
*
Lúc Hứa Nhiên tỉnh lại đối diện với một cái trần nhà trắng phau phau, anh mơ màng nhìn cái bóng đèn trắng mờ trên đỉnh đầu, chớp chớp mắt mấy lần. Vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt. Cung Thời sơn lại tường khi nào vậy, tường nhà anh rõ ràng là màu xanh ngọc cơ mà, sao lại..
Hứa Nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Anh từ trên giường ngồi bật dậy, cẩn thận lần nữa đưa mắt quan sát bốn phía.
Tủ quần áo, giường ngủ, tủ đầu giường, rèm cửa màu xám lông chuột, một khung cảnh hết sức xa lạ..
Anh đang ở đâu thế này?
Một trận choáng váng ập đến, Hứa Nhiên ôm lấy đầu, khó chịu vỗ vỗ mấy cái.
Cơn đau âm ỉ liên tục truyền tới, ký ức đứt quãng nối đuôi nhau chui vào đầu anh. Anh nhớ rõ mình đang đi ăn liên hoan với đồng nghiệp, bọn họ ăn ở quán ven đường mà rất lâu rồi anh chưa từng đi, khiến anh rất hoài niệm. Họ còn gọi rất nhiều thịt và bia, anh cũng uống chút ít, sau đó Cung Thời An gọi điện tới, lúc nói chuyện với hắn anh có chút không vui nên lại uống. Rồi anh nói chuyện với Bùi Thanh Vũ.. sau đó, anh ngất đi? Bùi Thanh Vũ đưa anh về?
Ký ức của Hứa Nhiên dừng ở khung cảnh Bùi Thanh Vũ loạng choạng dìu anh đi, rồi.. anh ói lên người y?
Anh? Ói.. sao?
Hứa Nhiên ảo não đưa tay tự tát cho mình một phát. Mày điên rồi sao Hứa Nhiên? Có say đến mức nào mày cũng không thể ói lên người người ta chứ? Giáo dưỡng hai mấy năm nay của mày đâu mất rồi? Sao mày có thể làm phiền đồng nghiệp của mày như vậy?
Hứa Nhiên tự vấn bản thân hồi lâu, đang không biết nên xử sự như thế nào với tình cảnh ngày hôm qua thì cửa phòng bỗng mở ra.
Bùi Thanh Vũ một thân là quần áo thể thao thường ngày đi vào. Trên tay y cầm một cái khay đựng cháo và một ly nước màu vàng trông như mật ong.
Hứa Nhiên cứ tưởng đồng nghiệp sẽ đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng nào đó, rốt cuộc cả bọn lại kéo nhau đến một sạp bán thịt nướng ven đường. Mấy đồng nghiệp lôi kéo nhau ngồi xuống, gọi mấy phần thịt ba chỉ, còn hào phóng gọi thêm cả mấy vại bia tươi. Không khí bỗng chốc linh đình như trẩy hội.
Bùi Thanh Vũ đang lau đũa muỗng, phát hiện Hứa Nhiên ngồi cạnh có vẻ mặt khá quái lạ, y chớp chớp mắt nhích lại, thầm hỏi: "Nhiên, sao vậy? Cậu không quen ăn ở mấy nơi như này hả?"
Xem ra Bùi Thanh Vũ cũng biết thân phận của Hứa Nhiên không đơn giản, vậy nên mới nghĩ anh chưa từng ăn ở mấy quán lề đường như thế này. Không thể không nói, y đúng là rất khôn khéo, lúc hỏi chuyện còn cố tình đè ép giọng nói xuống, tránh để cho người xung quanh nghe được lại không vui, mà cũng để anh đỡ phải khó xử.
Người ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như Hứa Nhiên trong suy nghĩ của Bùi Thanh Vũ y, có lẽ sẽ không bao giờ đến mấy chỗ sặc mùi khói bụi và dân dã như thế này. Mà nên mặc tây trang hoặc lụa là gấm vóc, ăn một bữa tối kiểu Pháp hay Ý và uống rượu champane ở một nhà hàng sang trọng.
Đáng tiếc, y đã đoán sai rồi.
Hứa Nhiên ngược lại rất bình tĩnh, anh đưa tay nhận lấy đũa muỗm trong tay y, giọng nói không nặng không nhẹ: "Không phải. Tôi chỉ là cảm thấy hoài niệm. Đã ăn qua rất nhiều loại thịt nướng, tôi vẫn cảm thấy thịt nướng vẫn nên ăn ở vỉa hè cùng bia mới đúng vị. Nhưng đó dù sao cũng là chuyện của trước đây, mấy năm nay tôi không còn đến những quán ăn vỉa hè kiểu này nữa."
Hứa Nhiên không phải kiểu người ưa sạch sẽ mà ngay cả mấy quán vỉa hè cũng không đi.
Thật ra năm cấp ba anh thích nhất là cùng đám bạn trèo tường lén đi uống bia, ăn mực, nướng thịt, đêm khuya còn trộm đi nướng khoai. Năm cấp ba của anh, nếu tính ra, cũng đã từng rực rỡ như bao thanh thiếu niên cùng độ tuổi lúc đó.
Hứa Nhiên nhớ rất rõ mùi vị của món thịt nướng năm xưa. Thịt được ướp một lớp gia vị mằn mặn, hơi the nhẹ, đem bỏ lên vỉ nướng, hương thơm nức mũi sẽ ngay lập tức lan tràn trong không khí. Khi miếng thịt đầu tiên được gắp ra, đem lại mùi vị thơm ngọt, cảm giác như có khói cùng hòa tan ra trong miệng. Khoảng thời gian đó cùng với một đám bạn bày đủ trò quậy phá, thật tốt biết bao nhiêu.
Ngược lại là Cung Thời An, tính tình quá kiêu ngạo. Là một đại thiếu gia quen ăn chín uống sôi từ nhỏ, vậy nên hắn cực kỳ không thích đến mấy nơi ăn uống lề đường, cho rằng không đủ vệ sinh.
Hứa Nhiên lại hay chiều hắn, từ khi Cung Thời An lên cấp ba, học cùng một trường với anh. Nhìn thấy hắn không thích thì bản thân cũng tiết chế lại. Dần dà mối quan hệ của anh với những người bạn xưa cũng nhạt dần, cuối cùng trở nên xa cách. Còn anh thì như biến thành một con lừa nhỏ, xoay xung quanh Cung Thời An, làm một nhân vật phụ trong cuộc đời của hắn.
Đến bây giờ khi nhớ lại, Hứa Nhiên vẫn không hối hận khi năm đó đã lựa chọn ở bên cạnh Cung Thời An nhưng lại cực kỳ hoài niệm nhớ hương vị của những củ khoai nướng chín, của xiên thịt nướng nóng hổi đầu mùa đông khi cho vào miệng, và cốc bia mát lạnh mua được chỉ với năm tệ. Đó là những mỹ vị ngon nhất anh từng ăn trên đời, và có lẽ sẽ không thể tìm lại ở bất cứ nơi đâu được nữa.
Bùi Thanh Vũ gật gù như đã hiểu, hỏi: "À, vậy cậu thích ăn thịt nướng không?"
Hứa Nhiên cười mỉm: "Thích chứ!"
Nếu không phải sở thích giữa anh và Cung Thời An trái ngược nhau, anh đã sớm dẫn hắn cùng đi thưởng thức những món ăn bình dân này rồi, sao phải chịu đựng từ bỏ nhiều thứ như vậy!
"Không nói sớm một chút chứ, tôi nướng cho cậu!" Bùi Thanh Vũ cười cười nói nói xong thì quay sang mấy đồng nghiệp, tự hào vỗ ngực: "Đây đây, đưa đây tôi trổ tài! Hôm nay phục vụ mọi người một bữa, cho mọi xem tài nướng thịt cực phẩm của tôi! Không ngon không lấy tiền đây!"
Trong cảm nhận của Hứa Nhiên, Bùi Thanh Vũ xác thực là con người nhiệt tình. Y nói xong cũng không để mọi người kịp phản ứng đã cầm lấy mấy xiên thịt và cà tím cho lên vỉ nướng, đồng thời cũng điều chỉnh lửa to lên. Mấy đồng nghiệp phản ứng lại nhanh, cười trêu y, hỏi y vì sao tâm trạng đột nhiên tốt lên vậy. Yrất nhanh đáp lại, nói rằng bởi vì được ăn cùng mọi người nên cảm thấy rất vui. Ai nấy đều bị câu nói này của y chọc cười.
Món thịt còn sống nhăn bỏ lên vỉ nướng dưới nhiệt độ cao chẳng mấy chốc mà chuyển sang màu hồng rồi chín hẳn.
Bùi Thanh Vũ nhận nướng thịt chia đều cho mỗi người hai xiên que, riêng Hứa Nhiên lại kín đáo đưa cho tận ba xiên còn lại.
Đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh anh tinh mắt nhìn thấy, lập tức che miệng cười: "Bắt quả tang! Cậu thiên vị quá nha! Bùi Thanh Vũ, vì sao Hứa Nhiên có ba xiên mà chúng tôi lại chỉ có hai xiên? Cậu xem thường chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu làm vậy mà coi được hay sao?"
Có đồng nghiệp cợt nhả đùa: "Á à, hay là cậu thấy sắc quên bạn rồi?"
"Nào có!" Bùi Thanh Vũ bật cười: "Tôi chia đều hết mà, không có thiên vị ai nha. Tôi không thích ăn thịt nướng, vậy nên đã đưa phần của mình cho Hứa Nhiên đó, mọi người có ý kiến sao?"
Có người nửa đùa nửa thật chất vấn: "Đưa phần của cậu thì phải có bốn xiên chứ sao lại ba?"
"Hết thịt rồi a!" Bùi Thanh Vũ vẻ mặt tiếc hùi hụi giơ cái đĩa không lên: "Xem đi! Mọi người ăn nhanh quá, tôi nướng không kịp!" Y nói xong thì như chợt nhớ ra cái gì, hướng về phía Hứa Nhiên hỏi: "Nhiên, cậu ăn được thịt cừu không?"
Hứa Nhiên không biết vì sao y lại đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi bất ngờ nhưng vẫn ôn hòa trả lời: "Được."
"Vậy.. bà chủ cho hai phần thịt cừu với một phần sườn heo!" Bùi Thanh Vũ hô lớn: "Hôm nay tôi đãi, mọi người cứ ăn thoải mái đi!"
Tiệc liên hoan hôm nay không lớn lắm, chỉ có khoảng tám, chín người, nhưng một phát gọi ra mấy phần thịt cừu với sườn heo đãi cả chục người như vậy, Bùi Thanh Vũ hiển nhiên đã nhận được một cơn mưa lời khen.
"Oa, hào phóng! Bùi đại ca, trước đây sao tôi không phát hiện cậu có tiền như vậy đây!"
"Bùi ca là nhất! Sếp Bùi, sếp Bùi, cạn ly nào! Người hào phóng như cậu nhất định sẽ làm ăn lớn, tôi phải cạn ly với sếp tổng tương lai mới được!"
Mấy đồng nghiệp nhao nhao lên, thay phiên nhau kính rượu tới, Bùi Thanh Vũ cũng cười ha hả đáp lại từng người một. Bầu không khí được dâng lên cao trào, nhất thời khiến cho mọi người quên mất dáng vẻ ân cần ban nãy của Bùi Thanh Vũ.
Hứa Nhiên nhìn Bùi Thanh Vũ mặt không đổi sắc uống hết ly này đến ly khác, trong lòng thầm cảm thán tửu lượng của y cũng thật trâu bò!
Ngoại hình ưa nhìn, công tác tốt, biết cách cư xử, biết chăm sóc cho người khác, hào phóng, nhiệt tình, từ lúc bắt đầu quen biết cho đến hiện tại, Hứa Nhiên không sao tìm ra được một nhược điểm của người này! Đúng thật là quá vi diệu! Đến ngay cả anh hay thường được người ta khen là hoàn hảo, cũng tự nhận thấy không bằng.
Tiệc liên hoan diễn ra đến giữa chừng, Hứa Nhiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Bởi vì quá ồn ào, cuộc gọi đầu tiên đến anh đã không nghe thấy. Cho đến khi người nọ gọi lại lần thứ hai. Lúc này Hứa Nhiên mới nhận ra.
Anh nhìn sơ qua màn hình, thấp giọng nói vài câu với đồng nghiệp, sau đó lui ra ngoài nhận điện.
Hứa Nhiên vừa đi ra khỏi sạp, tiếng ồn ào luôn văng vẳng bên tai cũng nhỏ hẳn đi, anh chọn một chỗ tương đối yên tĩnh, lúc này mới mở điện thoại lên: "Alo, Thời An."
"A Nhiên, anh không ở nhà hả?" Giọng nói Cung Thời An rất mềm mỏng. Hiếm thấy Cung Thời An lại nhẹ nhàng như vậy, ngay cả chuyện anh không nghe cuộc gọi trước hắn cũng không chất vấn.
"Ừm, đi liên hoan với đồng nghiệp. Em về rồi thì đóng cửa đi ngủ trước đi, anh có đem theo chìa khóa dự phòng, lát nữa tự mở cửa cũng được. Không cần đợi anh đâu."
Căn nhà mà hai người hiện đang ở là do Hứa tiên sinh với gia đình Cung Thời An góp tiền mua. Đương nhiên cả hai người đều được đánh một bộ chìa khóa riêng, có thể mở được tất cả các phòng trong nhà. Bình thường Hứa Nhiên đều đem theo khóa dự phòng bên người để tiện sử dụng. Nhưng Cung Thời An thì khác, tính tình hắn được hầu hạ, cẩu thả quen rồi, vậy nên lúc nào cũng lười cầm theo.
Những ngày hắn đi cả một ngày trời, tối muộn mới trở về nhà thì Hứa Nhiên luôn phải túc trực ở phòng khách chờ hắn rồi mới khóa cửa đi ngủ. Nếu không Cung thời An về giữa chừng đánh thức anh, anh cũng không có cách nào ngủ tiếp được nữa. Mặc dù nói an ninh khu nhà ở của hai người rất tốt, nhưng để cửa mở dĩ nhiên là vẫn không an tâm.
Lối sống tự tung tự tác, giờ giấc vô tổ chức này của Cung Thời An kéo dài cho đến nửa đầu năm ngoái. Hôm đó Cung Thời An không biết đi đâu mà hai giờ sáng mới về nhà. Hứa Nhiên không ngủ chờ hắn cả một đêm, chờ đến nỗi cả người nhiễm cảm.
Cung Thời An áy náy không thôi, sau đó những ngày không về nhà được trước mười giờ hắn nhất định sẽ gọi điện hoặc nhắn tin báo cho anh một tiếng, để anh không phải chờ đợi lâu nữa. Những lúc như vậy, Hứa Nhiên có thể an tâm khóa cửa đi ngủ trước.
Mặc dù, anh vẫn mong Cung Thời An sẽ trở về nhà vào tối muộn hơn. Hai người các anh tuy không chung phòng, nhưng nằm ngủ chung trong một căn nhà khoảng cách các phòng chỉ vài chục mét, cảm giác như được hòa cùng một nhịp đập vậy.
Cung Thời An bên kia nghe Hứa Nhiêb nói đang đi ăn liên hoan cũng không phản ứng gì nhiều. Hắn gõ tay lên vô lăng, tự nhiên chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Hợp đồng đầu tư trưa nay đã được kí kết, tiền được chuyển ngay lập tức, Trần Vũ nhờ em chuyển lời cảm ơn anh."
Hứa Nhiên chủ động chuyển cái nồi này đi: "Không có gì. Chuyện làm ăn thì vẫn nên nói với ba anh đi, cảm ơn ông ấy. Anh chẳng qua là nói vài lời hay ý tốt mà thôi, không có công cán gì cả."
"Trần Vũ chắc đã nói chuyện với chú Hứa rồi, em sẽ không cần chuyển lời nữa." Cung Thời An nói.
"Ừm." Hứa Nhiên cúi cuống nhìn mũi giày, trả lời bằng giọng mũi.
Trời hôm nay thật lạnh quá.
Đầu dây bên kia thoáng qua một trận im lặng.
Hứa Nhiên đợi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, xoay người lại nhìn vào một màn náo nhiệt bên trong sạp hàng, bỗng chốc muốn kết thúc cuộc gọi này thật nhanh: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không anh cúp máy nhé?" Anh muốn nhanh vào trong ăn thịt nướng.
"A Nhiên.." Cung Thời An hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi: "Anh.. vẫn còn giận em hả?"
"Giận em? Không. Tại sao phải giận?"
"Em cũng đoán vậy, nhưng mà.. giọng anh.. nghe không tốt lắm.."
"À.." Hứa Nhiên khịt khịt mũi, hơi gió lạnh thổi tới khiến anh khẽ rùng mình, mũi cũng có chút đau buốt. Anh đưa tay vuốt vuốt cánh mũi, khàn giọng nói: "Vừa mới uống chút bia, hơi đau đầu, em đừng để ý."
"Thì ra là thế. Anh uống bia à, không thể lái xe đúng không? Vậy em đến đón anh nhé? Anh đang ở đâu?" Cung Thời An bỗng nhiên nhiệt tình đến kỳ lạ.
Hứa Nhiên biết hắn đang có ý đồ gì, nhưng anh cũng ngại vạch trần. Chỉ là ấm áp trong lòng anh từng chút nguội lạnh đi: "Không cần, anh tự bắt xe về được. Em ngủ sớm đi, không cần chờ anh đâu."
"A Nhiên, anh đúng thật là còn giận em.."
"Anh không có."
"Anh rõ ràng.."
"Được rồi." Hứa Nhiên cắt ngang lời hắn: "Chúng ta dừng vấn đề này ở đây đi, đồng nghiệp còn đang đợi anh. Anh phải vào rồi. Em ngủ trước đi, ngủ sớm, ngủ ngon."
Sau khi treo máy, Hứa Nhiên đem điện thoại đút vào túi áo, rồi đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Thật lâu sau, anh đột nhiên bật cười.
Anh biết thừa Cung Thời An muốn làm gì.
Hắn lúc nào cũng như thế, mỗi lần nhận được lợi ích xong, tâm tính hắn lúc nào cũng cực kỳ tốt, luôn đối với anh đặc biệt ân cần. Giống như đang muốn bù đắp lại với những gì anh bỏ ra, hoặc cũng có thể là hắn cảm thấy áy náy vì đã giận dỗi anh, nên mới muốn lấy lòng anh. Dù là ý nào đi chăng nữa, thì giờ phút này Hứa Nhiên vẫn cảm thấy thật mỉa mai.
Sau khi cho anh một cái tát, lại dùng một quả táo ngọt dỗ dành anh. Cung Thời An nghĩ rằng Hứa Nhiên anh sẽ cần sao?
Hay là hắn cảm thấy, chỉ cần làm như vậy, anh sẽ tiếp tục vui vẻ chạy theo hắn?
Có lẽ men cồn làm cho Hứa Nhiên say đến choáng váng đầu óc rồi, nếu không sao anh có thể dứt khoát lạnh lùng với Cung Thời An như vừa nãy chứ?
Dù sao, không ai lại thích khổ qua đắng, có ăn táo ngọt nhiều rồi cũng sẽ chán. Đến một lúc nào đó, có lẽ tình cảm của anh đối với Cung Thời An cũng sẽ không còn sâu đậm như anh nghĩ nữa! Đến lúc đó, anh có thể nhẹ nhàng rời đi mà không hối tiếc.
Hứa Nhiên quay trở lại bàn tiệc, im lặng không tiếng động khui ra một chia bia mới.
Bùi Thanh Vũ dáo dác nhìn xung quanh mấy lần, rồi lại dùng khoé mắt liếc anh. Sau đó y nhanh tay cầm mấy xiên thịt tươi ngon vừa mới lấy ra khỏi vỉ, dùng tốc độ nhanh nhất đặt vào bát anh, thì thầm nói: "Cậu đi gọi điện hả, làm gì lâu thế? Mau ăn thịt đi! Mấy tên kia ăn như hổ đói ý, tôi khó khăn lắm mới giấu được cho cậu từng này đấy!"
Hứa Nhiên nhìn mấy xiên thịt cừu nướng trong bát, nhoáng cái tươi tỉnh hẳn lên. Anh cười nói: "Cảm ơn anh Bùi!"
"Ây, gọi là cái gì cơ?"
"Cảm ơn Thanh Vũ!"
"Vậy mới đúng chứ!" Bùi Thanh Vũ cười cười vỗ lên vai Hứa Nhiên mấy cái. Y thấy anh định cầm cốc bia lên uống tiếp, đã nhanh tay đoạt lấy thay bằng một ly nước lọc: "Sớm nhận ra tửu lượng cậu kém rồi, đừng uống nữa! Gọi cho cậu ly nước đây."
Lần này Hứa Nhiên càng ngạc nhiên hơn, anh cầm ly nước trong tay, thụ sủng nhược kinh đáp: "Cảm ơn Thanh Vũ!"
"Không có gì." Bùi Thanh Vũ phì cười, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: "Con người cậu sao lại cảm ơn lắm vậy, thích lắm sao? Cậu có biết không, câu cậu nói với tôi nhiều nhất trong sáu tháng qua chính là câu cảm ơn này đấy! Đã ba trăm hai mươi tám lần rồi! Hôm nay tôi nghe câu này nhiều đến nỗi đã lùng bùng lỗ tai luôn rồi!"
Hứa Nhiên trợn tròn mắt: "Sao anh lại còn đếm nữa?"
"Nghe nhiều quá phải tự khắc để ý thôi!"
Hứa Nhiên giải thích: "Chỉ là.. anh đối tốt với tôi quá. Tôi lại không có gì đáp lại, nên mới.." Cảm ơn nhiều như vậy.
Bùi Thanh Vũ biết được anh muốn nói cái gì, y nhanh chóng cướp lời: "Để tỏ lòng biết ơn thì có rất nhiều cách mà. Cậu có thể mời tôi đi ăn này, mua cho tôi ly cafe, hoặc là.. mua quà tặng tôi! Có rất nhiều cách nha! Đâu cần lúc nào cũng nói cảm ơn tôi chứ? Tôi buồn lòng đấy nhé!"
Hứa Nhiên hoảng hốt, vội nói: "Vậy, vậy.. lần sau tôi mời anh đi ăn nhé?"
Hứa Nhiên bình thường nói chuyện cực kỳ khéo léo, nhưng lúc này uống vào cũng đã kha khá. Đầu óc choáng váng, say đến trì độn đầu óc, trong vô thức anh không nghĩ ra cách nào hay hơn là mời người này đi ăn một bữa cả. Đó chẳng phải là việc mà những người đồng nghiệp vẫn làm với nhau hay sao?
"Phụt.. haha, cậu uống say trông ngốc quá Hứa Nhiên!" Bùi Thanh Vũ bật cười thành tiếng.
Ánh mắt thâm thúy của y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy bối rối của Hứa Nhiên, khoé mắt cong lên: "Hóa ra cậu cũng có mặt này, rất đặc biệt.."
"Anh nói cái gì cơ?"
"Tôi nói là không ngờ cậu cũng có một mặt này!"
"Mặt nào cơ?" Hứa Nhiên đã phát ngốc.
Bùi Thanh Vũ khẽ cười, bàn tay to lớn của hắn vươn lên, nhân lúc người say nào đó không để ý mà sờ sờ mái tóc hơi rối của anh, tủm tỉm cười: "Trông cậu ngốc lắm!"
Hứa Nhiên mở to mắt ngạc nhiên, nhất thời hoang mang đến mức không biết nên có phản ứng như thế nào.
Trong đầu anh giống như có một cái kim la bàn đang mất phương hướng quay mòng mòng mòng mòng, làm cho anh váng hết cả đầu. Tiếng cười nói của mấy đồng nghiệp to như tiếng chuông đồng, ầm ầm lao thẳng vào trong mãng nhĩ anh, dần dần biến thành mấy âm thanh "ong ong" chói tai.
Đến giờ phút này, ngay cả giọng điệu của Bùi Thanh Vũ đã kỳ lạ lồ lộ đến phát sợ mà anh cũng không nhận ra điều gì khác thường. Tầm mắt anh dần dần mơ hồ lại. Người và vật trước mắt giống như hóa thành mấy cái vòng xoáy tròn tròn, liên tục lắc qua lắc lại. Mí mắt Hứa Nhiên nặng dần, giống như có hai thanh nam châm điện trên dưới mí mắt anh đang đấu với nhau.
Anh thật sự sắp không giữ tỉnh táo nổi nữa..
"Ấy, Nhiên.." Giọng người nào đó mơ hồ vang lên bên tai trước khi anh thiếp đi.
Bùi Thanh Vũ nói đúng, tửu lượng của anh kém lắm.. rất kém.. Sau này.. tuyệt đối không nên uống rượu bia nữa..
*
Lúc Hứa Nhiên tỉnh lại đối diện với một cái trần nhà trắng phau phau, anh mơ màng nhìn cái bóng đèn trắng mờ trên đỉnh đầu, chớp chớp mắt mấy lần. Vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt. Cung Thời sơn lại tường khi nào vậy, tường nhà anh rõ ràng là màu xanh ngọc cơ mà, sao lại..
Hứa Nhiên nháy mắt bừng tỉnh. Anh từ trên giường ngồi bật dậy, cẩn thận lần nữa đưa mắt quan sát bốn phía.
Tủ quần áo, giường ngủ, tủ đầu giường, rèm cửa màu xám lông chuột, một khung cảnh hết sức xa lạ..
Anh đang ở đâu thế này?
Một trận choáng váng ập đến, Hứa Nhiên ôm lấy đầu, khó chịu vỗ vỗ mấy cái.
Cơn đau âm ỉ liên tục truyền tới, ký ức đứt quãng nối đuôi nhau chui vào đầu anh. Anh nhớ rõ mình đang đi ăn liên hoan với đồng nghiệp, bọn họ ăn ở quán ven đường mà rất lâu rồi anh chưa từng đi, khiến anh rất hoài niệm. Họ còn gọi rất nhiều thịt và bia, anh cũng uống chút ít, sau đó Cung Thời An gọi điện tới, lúc nói chuyện với hắn anh có chút không vui nên lại uống. Rồi anh nói chuyện với Bùi Thanh Vũ.. sau đó, anh ngất đi? Bùi Thanh Vũ đưa anh về?
Ký ức của Hứa Nhiên dừng ở khung cảnh Bùi Thanh Vũ loạng choạng dìu anh đi, rồi.. anh ói lên người y?
Anh? Ói.. sao?
Hứa Nhiên ảo não đưa tay tự tát cho mình một phát. Mày điên rồi sao Hứa Nhiên? Có say đến mức nào mày cũng không thể ói lên người người ta chứ? Giáo dưỡng hai mấy năm nay của mày đâu mất rồi? Sao mày có thể làm phiền đồng nghiệp của mày như vậy?
Hứa Nhiên tự vấn bản thân hồi lâu, đang không biết nên xử sự như thế nào với tình cảnh ngày hôm qua thì cửa phòng bỗng mở ra.
Bùi Thanh Vũ một thân là quần áo thể thao thường ngày đi vào. Trên tay y cầm một cái khay đựng cháo và một ly nước màu vàng trông như mật ong.