Chương 17: Mê luyến
- Ho... Ha... Ho...ha.
Sau tiếng hô... ha là giọng hát trong trẻo như oanh vàng cất lên kết hợp với vũ đạo múa uyển chuyển.
"Là ai mang chàng đến bên thiếp.
Là sự vẹn tròn của ánh trăng, ánh trăng.
Hay là tiếng róc rách của dòng suối?
Hay là tiếng róc rách của dòng suối?
Hay là tiếng róc rách của dòng suối, dòng suối?
Thiếp như giọt sương đọng trên cánh hoa.
Thiếp như giọt sương đọng trên cánh hoa, cánh hoa.
Ngọt ngào khiến chàng lưu luyến, lưu luyến.
Ha...sha oh sha oh, sha li wa, sha li wa"....
Cô không đi giày múa, chân ngọc nõn nà nhảy như chim sáo, cánh tay thon thả mềm mại như dải lụa, giọng hát mê li, ngọt ngào, trong trẻo vang vọng đến tận trái tim.Vòng eo thon nhỏ chỉ cỡ bàn tay vô cùng mềm dẻo.
Mọi người xem cô biểu diễn như si, như say, trong đó có một người đàn ông cũng không ngoại lệ. Ánh mắt anh nhìn cô không rời từ đầu đến cuối chưa từng chớp lấy một cái.
Bên ánh lửa hồng cô gái váy đỏ vừa hát vừa nhảy múa còn nồng cháy hơn cả lửa.
Ca khúc tiếp tục được cô gái cất lên, đôi mắt nai long lanh cũng như biết hát, cánh môi xinh đẹp đỏ mọng,chúm chím:
" Là ai mang chàng đến bên thiếp.
Là sự lấp lánh của ánh sao, ánh sao.
Hay là sự tươi sáng của trời xanh.
......Thiếp nguyện dùng trái tim tràn đầy chân tình.
Sâu đậm khiến chàng mê luyến, mê luyến.
Ha... Sha oh sha oh, sha li wa, sha li wa "....
Quả thực người nào đó đã bị mê luyến mà không hay biết.
Ca khúc kết thúc, vũ điệu kết thúc nhưng cả sân trường vẫn chìm trong im lặng như chưa thoát ra khỏi vũ khúc, sau đó tiếng vỗ tay của ai đó vang lên và tiếp theo nữa cả sân trường như bùng nổ những tràng pháo tay vang dội mãi không dứt.
Triệu Đoan Mẫn nở một nụ cười, lần này cô lại vô tình bắt gặp gương mặt của Lâm Quân Phong, nụ cười vẫn nở trên môi như đang cười với anh. Bốn mắt nhìn nhau như quên hết tất cả xung quanh.
Triệu Đoan Mẫn nhón một chân ra đằng sau rồi cúi chào mọi người. Sau đó cô nhanh nhẹn tiến vào phòng thay đồ. Sau lưng lại cảm thấy như có ánh mắt nóng rực đang nhìn theo.
Châu Mạn Đình sau vài phút si ngốc cũng ù té chạy theo Triệu Đoan Mẫn.
- Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, từ bây giờ cậu là thần tượng của tớ, trời đất ơi cậu không biết đâu,khi cậu biểu diễn mọi người bị màn trình diễn của cậu thu hút đến thần trí mơ hồ kìa, quá mãn nhãn luôn.
- Thật vậy hả? cậu có nói quá lên không vậy?
Triệu Đoan Mẫn vừa thay quần áo vừa nghi hoặc hỏi lại. Bạn cô cứ thích khoa trương sự việc lên.
- Ôi, thật mà, cậu không biết giáo quan Lâm nhìn cậu thế nào đâu, ánh mắt ấy, biết tả sao nhỉ, à là cái kiểu nóng rực như lửa và tràn đầy chiếm hữu ý, đúng, đúng chính là như vậy. Cậu và giáo quan Lâm thực sự không có quan hệ gì sao?
Châu Mạn Đình được ưu điểm đó là khả năng quan sát rất tốt, cô ấy nghi ngờ Triệu Đoan Mẫn và giáo quan Lâm nhất định có quan hệ gì đó.
Triệu Đoan Mẫn cắn môi, cô không nói cho ai biết về mối quan hệ của cô và nhà họ Lâm và Lâm Quân Phong, ngay đến Châu Mạn Đình là bạn thân với cô từ khi cô đến đây nhập học nhưng cô cũng không tiết lộ cho Châu Mạn Đình biết để tránh phiền phức không đáng có.
- Không mà, cậu nghĩ gì vậy, cậu lại tưởng tượng quá mức rồi. Sao mình có thể quen được giáo quan Lâm chứ. Cậu không nhớ trước đó mình bị thầy ấy phạt như thế nào sao?
- Ừm, không có thì thôi, đến giờ khai tiệc rồi, chúng ta mau ra thôi, mình đói chết mất.
Bụng của Châu Mạn Đình đang kêu rột rột biểu tình nên cô ấy không tiếp tục hỏi nữa.
Triệu Đoan Mẫn đã thay ra một bộ váy khác, cô cùng Châu Mạn Đình đến phòng tiệc đã được chuẩn bị trước đó. Hai mươi năm học sinh được chọn sẽ được dùng bữa cùng với các thầy cô trong phòng. Còn những bạn học sinh khác sẽ dùng bữa ngoài trời với nhau.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình đi đến phòng tiệc, các thầy cô cũng bắt đầu ngồi vào ghế. Triệu Đoan Mẫn đi đến chọn một chỗ rồi kéo Châu Mạn Đình ngồi bên trái mình. Lúc này bên phải cô một bàn tay đàn ông kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
- Tôi ngồi đây được chứ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lâm Quân Phong, anh lại ngồi xuống ngay bên cạnh cô thế này. Thiếu gì chỗ ngồi chứ, sao cứ phải là chỗ này. Cô vừa giải thích với Châu Mạn Đình rằng mình không quen anh, thế này liệu cô ấy có nghi ngờ gì không?
Triệu Đoan Mẫn còn chưa lên tiếng Châu Mạn Đình đã nhanh nhảu:
- Giáo quan Lâm, thầy cứ ngồi đi, chỗ đó chưa có ai ngồi đâu mà.
- Thầy Lâm chỗ này không...
Triệu Đoan Mẫn định từ chối, lời còn chưa dứt đã thấy giáo quan Lâm ngồi xuống rồi, như thể dù cô có đồng ý hay không thì anh vẫn cứ ngồi đây chắc rồi.
Hừ, thế thì còn hỏi cô làm gì chứ?
- Em làm tôi khá bất ngờ đấy! Hát rất hay, múa cũng rất đẹp.
Người đàn ông vừa ngồi xuống đã nói nhỏ bên tai cô.
Sau tiếng hô... ha là giọng hát trong trẻo như oanh vàng cất lên kết hợp với vũ đạo múa uyển chuyển.
"Là ai mang chàng đến bên thiếp.
Là sự vẹn tròn của ánh trăng, ánh trăng.
Hay là tiếng róc rách của dòng suối?
Hay là tiếng róc rách của dòng suối?
Hay là tiếng róc rách của dòng suối, dòng suối?
Thiếp như giọt sương đọng trên cánh hoa.
Thiếp như giọt sương đọng trên cánh hoa, cánh hoa.
Ngọt ngào khiến chàng lưu luyến, lưu luyến.
Ha...sha oh sha oh, sha li wa, sha li wa"....
Cô không đi giày múa, chân ngọc nõn nà nhảy như chim sáo, cánh tay thon thả mềm mại như dải lụa, giọng hát mê li, ngọt ngào, trong trẻo vang vọng đến tận trái tim.Vòng eo thon nhỏ chỉ cỡ bàn tay vô cùng mềm dẻo.
Mọi người xem cô biểu diễn như si, như say, trong đó có một người đàn ông cũng không ngoại lệ. Ánh mắt anh nhìn cô không rời từ đầu đến cuối chưa từng chớp lấy một cái.
Bên ánh lửa hồng cô gái váy đỏ vừa hát vừa nhảy múa còn nồng cháy hơn cả lửa.
Ca khúc tiếp tục được cô gái cất lên, đôi mắt nai long lanh cũng như biết hát, cánh môi xinh đẹp đỏ mọng,chúm chím:
" Là ai mang chàng đến bên thiếp.
Là sự lấp lánh của ánh sao, ánh sao.
Hay là sự tươi sáng của trời xanh.
......Thiếp nguyện dùng trái tim tràn đầy chân tình.
Sâu đậm khiến chàng mê luyến, mê luyến.
Ha... Sha oh sha oh, sha li wa, sha li wa "....
Quả thực người nào đó đã bị mê luyến mà không hay biết.
Ca khúc kết thúc, vũ điệu kết thúc nhưng cả sân trường vẫn chìm trong im lặng như chưa thoát ra khỏi vũ khúc, sau đó tiếng vỗ tay của ai đó vang lên và tiếp theo nữa cả sân trường như bùng nổ những tràng pháo tay vang dội mãi không dứt.
Triệu Đoan Mẫn nở một nụ cười, lần này cô lại vô tình bắt gặp gương mặt của Lâm Quân Phong, nụ cười vẫn nở trên môi như đang cười với anh. Bốn mắt nhìn nhau như quên hết tất cả xung quanh.
Triệu Đoan Mẫn nhón một chân ra đằng sau rồi cúi chào mọi người. Sau đó cô nhanh nhẹn tiến vào phòng thay đồ. Sau lưng lại cảm thấy như có ánh mắt nóng rực đang nhìn theo.
Châu Mạn Đình sau vài phút si ngốc cũng ù té chạy theo Triệu Đoan Mẫn.
- Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, từ bây giờ cậu là thần tượng của tớ, trời đất ơi cậu không biết đâu,khi cậu biểu diễn mọi người bị màn trình diễn của cậu thu hút đến thần trí mơ hồ kìa, quá mãn nhãn luôn.
- Thật vậy hả? cậu có nói quá lên không vậy?
Triệu Đoan Mẫn vừa thay quần áo vừa nghi hoặc hỏi lại. Bạn cô cứ thích khoa trương sự việc lên.
- Ôi, thật mà, cậu không biết giáo quan Lâm nhìn cậu thế nào đâu, ánh mắt ấy, biết tả sao nhỉ, à là cái kiểu nóng rực như lửa và tràn đầy chiếm hữu ý, đúng, đúng chính là như vậy. Cậu và giáo quan Lâm thực sự không có quan hệ gì sao?
Châu Mạn Đình được ưu điểm đó là khả năng quan sát rất tốt, cô ấy nghi ngờ Triệu Đoan Mẫn và giáo quan Lâm nhất định có quan hệ gì đó.
Triệu Đoan Mẫn cắn môi, cô không nói cho ai biết về mối quan hệ của cô và nhà họ Lâm và Lâm Quân Phong, ngay đến Châu Mạn Đình là bạn thân với cô từ khi cô đến đây nhập học nhưng cô cũng không tiết lộ cho Châu Mạn Đình biết để tránh phiền phức không đáng có.
- Không mà, cậu nghĩ gì vậy, cậu lại tưởng tượng quá mức rồi. Sao mình có thể quen được giáo quan Lâm chứ. Cậu không nhớ trước đó mình bị thầy ấy phạt như thế nào sao?
- Ừm, không có thì thôi, đến giờ khai tiệc rồi, chúng ta mau ra thôi, mình đói chết mất.
Bụng của Châu Mạn Đình đang kêu rột rột biểu tình nên cô ấy không tiếp tục hỏi nữa.
Triệu Đoan Mẫn đã thay ra một bộ váy khác, cô cùng Châu Mạn Đình đến phòng tiệc đã được chuẩn bị trước đó. Hai mươi năm học sinh được chọn sẽ được dùng bữa cùng với các thầy cô trong phòng. Còn những bạn học sinh khác sẽ dùng bữa ngoài trời với nhau.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình đi đến phòng tiệc, các thầy cô cũng bắt đầu ngồi vào ghế. Triệu Đoan Mẫn đi đến chọn một chỗ rồi kéo Châu Mạn Đình ngồi bên trái mình. Lúc này bên phải cô một bàn tay đàn ông kéo chiếc ghế ra ngồi xuống.
- Tôi ngồi đây được chứ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Lâm Quân Phong, anh lại ngồi xuống ngay bên cạnh cô thế này. Thiếu gì chỗ ngồi chứ, sao cứ phải là chỗ này. Cô vừa giải thích với Châu Mạn Đình rằng mình không quen anh, thế này liệu cô ấy có nghi ngờ gì không?
Triệu Đoan Mẫn còn chưa lên tiếng Châu Mạn Đình đã nhanh nhảu:
- Giáo quan Lâm, thầy cứ ngồi đi, chỗ đó chưa có ai ngồi đâu mà.
- Thầy Lâm chỗ này không...
Triệu Đoan Mẫn định từ chối, lời còn chưa dứt đã thấy giáo quan Lâm ngồi xuống rồi, như thể dù cô có đồng ý hay không thì anh vẫn cứ ngồi đây chắc rồi.
Hừ, thế thì còn hỏi cô làm gì chứ?
- Em làm tôi khá bất ngờ đấy! Hát rất hay, múa cũng rất đẹp.
Người đàn ông vừa ngồi xuống đã nói nhỏ bên tai cô.