Chương 19: Em sờ đi đâu vậy?
Triệu Đoan Mẫn nhoài người với lấy dây an toàn thắt cho Lâm Quân Phong, anh bỗng đưa tay lên nắm chặt lấy tay cô.
- Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn...
- Em đây, sao vậy? Anh khó chịu lắm sao?
Triệu Đoan Mẫn hơi lo lắng, anh uống nhiều như vậy cơ mà.
Lâm Quân Phong mở mắt ra nhìn Triệu Đoan Mẫn, anh trả lời:
- Anh không say, em có lái xe được không?
- Hừ, có ai uống rượu say mà nhận mình say đâu, anh nói mình không say chính là anh đã say rồi đó.Anh yên tâm, em sẽ không gây ra tai nạn chết người đâu, cùng lắm là lao vào hàng rào hoặc lao xuống hồ thôi, anh cứ tin ở em.
Lâm Quân Phong đang say cũng phải phì cười với lời nói của Triệu Đoan Mẫn. Cô gái này lúc nào cũng thú vị, khiến người ta chỉ muốn thân thiết.
- Thế nên người bị thương sẽ là chúng ta à?
- Không, có lẽ chỉ có anh bị thương thôi.
- Hả, thế còn em?
- Em đương nhiên sẽ lo thoát thân rồi, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa thì thân ai người ấy lo. Anh say như vậy phản ứng sẽ chậm, em sẽ giúp anh gọi xe cứu thương.
Lâm Quân Phong làm bộ đau lòng.
- Mẫn Mẫn, em thật tàn nhẫn.
- Hi hi... Em đùa thôi, sao em có thể để Phong ca ca bị thương được chứ. Anh cứ ngủ một giấc đi, về đến nhà em sẽ gọi anh dậy.
- Em nói vậy anh không dám ngủ.
- Thế thì tỉnh táo lên cho em, nào anh đã bớt say chưa?
- Gì cơ?
- Nói chuyện với em có xoắn não không? em đang giúp anh giải phóng nơ ron thần kinh cho bớt say đấy.
Lâm Quân Phong dở khóc,dở cười nhưng hình như đúng là anh có cảm giác bớt say thật.
- Ai dạy em cái này thế hả?
Triệu Đoan Mẫn vừa khởi động xe vừa nói.
- Em tự nghĩ ra đấy.
Lâm Quân Phong liền câm nín. Cô gái này đúng là cái gì cũng nghĩ ra được.
Thực ra tửu lượng của Lâm Quân Phong rất tốt, nhưng không biết tại sao đêm nay anh chỉ muốn say, anh cũng muốn uống để ép bản thân mình phải say. Anh cũng không hiểu vì sao nữa.
Về đến nhà Triệu Đoan Mẫn liền dìu Lâm Quân Phong lên phòng, anh vừa đi vừa áp sát vào người cô, tay anh cũng quàng lên vai cô. Cô thơm quá,trên người cô phảng phất có một mùi hương thơm ngọt, dịu nhẹ khiến người ta thấy thoải mái.
Ba mẹ Lâm không có nhà, họ đang đi du lịch Châu Âu tháng sau mới về. Có lẽ vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, Lâm Quân Hạo cũng không thấy tăm hơi đâu, chắc lại đi chơi qua đêm cũng nên. Giờ này đã muộn, người làm cũng đã đi nghỉ, có bác quản gia và vài vệ sĩ nhưng dưới cái lườm của Lâm Quân Phong, họ cũng không dám tiến lên đỡ lấy chủ nhân.
Hai người đi đến phòng của Lâm Quân Phong, Triệu Đoan Mẫn liền hỏi:
- Chìa khóa phòng anh đâu?
- Trong túi quần, em lấy giúp anh.
- Bên nào?
- Bên trái.
Triệu Đoan Mẫn vẫn trụ người đỡ lấy Lâm Quân Phong cô thò tay xuống túi quần bên trái của anh lần mò.
- Không có.
- Vậy chắc ở bên phải.
Triệu Đoan Mẫn lại tiếp tục lần tìm. Tay cô vô tình cọ vào thứ gì đó đang chồi lên.
- Ui, em sờ đi đâu vậy?
Lâm Quân Phong hít sâu một hơi.
Triệu Đoan Mẫn đảo mắt nghi hoặc rồi sau đó như nghĩ ra cái gì mặt cô chợt đỏ bừng, giọng lí nhí:
- Thì em đang tìm chìa khóa giúp anh.
Cô nhắm mắt cố gắng để tay không chạm vào phần ở giữa.
- Cũng không có.
Hơi thở của Lâm Quân Phong bắt đầu nặng nề.
- Để anh.
Cô cứ sờ tới sờ lui khiến bản năng đàn ông của anh trỗi dậy, anh sắp không nhịn được nữa rồi.
Lâm Quân Phong với tay vào túi áo, anh thở phào một hơi.
- Đây rồi.
Triệu Đoan Mẫn muốn khóc thét, người đàn ông này say quá rồi, để chìa khóa ở đâu cũng không nhớ.
Triệu Đoan Mẫn tra chìa khóa vào ổ, mở cửa phòng ra, lần này đến lượt cô thở dốc. Cô mệt sắp chết rồi đây này.
Cô dìu anh đến bên giường rồi đặt anh nằm xuống,cô vừa nói vừa thở:
- Anh, nặng quá!,mệt chết em... A...
Bởi vì cô đang mệt, anh lại nặng như vậy khiến Triệu Đoan Mẫn bị mất thăng bằng, thế là cả hai cùng ngã xuống giường.
- Shhhh.....em đè lên đâu vậy?
Lâm Quân Phong lại hít sâu một hơi, cô là đang muốn anh đè cô ra làm ngay tại đây đúng không?
Triệu Đoan Mẫn ngã thế nào lại đè trúng phần giữa đang nhô lên của anh, lần này mặt cô đã đỏ như trái gấc. Cô vội vàng ngồi dậy, miệng lắp bắp:
- Em... Em xin lỗi, em không cố ý... Anh... Anh nghỉ ngơi đi, em xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh.
Nói xong, chân Triệu Đoan Mẫn như bôi dầu, cô chạy biến nhanh như một làn khói.
Lâm Quân Phong nhìn theo Triệu Đoan Mẫn anh chỉ biết cười khổ.
Triệu Đoan Mẫn xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh, cô cầm củ gừng mà tay vẫn còn run run, tim vẫn đập thình thịch. Trời ơi, cô đã làm cái gì vậy? Sao cô lại hậu đậu như vậy? Xấu hổ chết đi được ấy.
Vật lộn một lúc, cố gắng bình tâm lại, cuối cùng canh giải rượu cũng đã nấu xong. Triệu Đoan Mẫn bê lên phòng cho anh, cô bê canh vào phòng nhưng không thấy anh nằm trên giường. Cô nghe có tiếng nước trong phòng tắm, Triệu Đoan Mẫn cho rằng anh đang tắm.
- Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn...
- Em đây, sao vậy? Anh khó chịu lắm sao?
Triệu Đoan Mẫn hơi lo lắng, anh uống nhiều như vậy cơ mà.
Lâm Quân Phong mở mắt ra nhìn Triệu Đoan Mẫn, anh trả lời:
- Anh không say, em có lái xe được không?
- Hừ, có ai uống rượu say mà nhận mình say đâu, anh nói mình không say chính là anh đã say rồi đó.Anh yên tâm, em sẽ không gây ra tai nạn chết người đâu, cùng lắm là lao vào hàng rào hoặc lao xuống hồ thôi, anh cứ tin ở em.
Lâm Quân Phong đang say cũng phải phì cười với lời nói của Triệu Đoan Mẫn. Cô gái này lúc nào cũng thú vị, khiến người ta chỉ muốn thân thiết.
- Thế nên người bị thương sẽ là chúng ta à?
- Không, có lẽ chỉ có anh bị thương thôi.
- Hả, thế còn em?
- Em đương nhiên sẽ lo thoát thân rồi, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa thì thân ai người ấy lo. Anh say như vậy phản ứng sẽ chậm, em sẽ giúp anh gọi xe cứu thương.
Lâm Quân Phong làm bộ đau lòng.
- Mẫn Mẫn, em thật tàn nhẫn.
- Hi hi... Em đùa thôi, sao em có thể để Phong ca ca bị thương được chứ. Anh cứ ngủ một giấc đi, về đến nhà em sẽ gọi anh dậy.
- Em nói vậy anh không dám ngủ.
- Thế thì tỉnh táo lên cho em, nào anh đã bớt say chưa?
- Gì cơ?
- Nói chuyện với em có xoắn não không? em đang giúp anh giải phóng nơ ron thần kinh cho bớt say đấy.
Lâm Quân Phong dở khóc,dở cười nhưng hình như đúng là anh có cảm giác bớt say thật.
- Ai dạy em cái này thế hả?
Triệu Đoan Mẫn vừa khởi động xe vừa nói.
- Em tự nghĩ ra đấy.
Lâm Quân Phong liền câm nín. Cô gái này đúng là cái gì cũng nghĩ ra được.
Thực ra tửu lượng của Lâm Quân Phong rất tốt, nhưng không biết tại sao đêm nay anh chỉ muốn say, anh cũng muốn uống để ép bản thân mình phải say. Anh cũng không hiểu vì sao nữa.
Về đến nhà Triệu Đoan Mẫn liền dìu Lâm Quân Phong lên phòng, anh vừa đi vừa áp sát vào người cô, tay anh cũng quàng lên vai cô. Cô thơm quá,trên người cô phảng phất có một mùi hương thơm ngọt, dịu nhẹ khiến người ta thấy thoải mái.
Ba mẹ Lâm không có nhà, họ đang đi du lịch Châu Âu tháng sau mới về. Có lẽ vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, Lâm Quân Hạo cũng không thấy tăm hơi đâu, chắc lại đi chơi qua đêm cũng nên. Giờ này đã muộn, người làm cũng đã đi nghỉ, có bác quản gia và vài vệ sĩ nhưng dưới cái lườm của Lâm Quân Phong, họ cũng không dám tiến lên đỡ lấy chủ nhân.
Hai người đi đến phòng của Lâm Quân Phong, Triệu Đoan Mẫn liền hỏi:
- Chìa khóa phòng anh đâu?
- Trong túi quần, em lấy giúp anh.
- Bên nào?
- Bên trái.
Triệu Đoan Mẫn vẫn trụ người đỡ lấy Lâm Quân Phong cô thò tay xuống túi quần bên trái của anh lần mò.
- Không có.
- Vậy chắc ở bên phải.
Triệu Đoan Mẫn lại tiếp tục lần tìm. Tay cô vô tình cọ vào thứ gì đó đang chồi lên.
- Ui, em sờ đi đâu vậy?
Lâm Quân Phong hít sâu một hơi.
Triệu Đoan Mẫn đảo mắt nghi hoặc rồi sau đó như nghĩ ra cái gì mặt cô chợt đỏ bừng, giọng lí nhí:
- Thì em đang tìm chìa khóa giúp anh.
Cô nhắm mắt cố gắng để tay không chạm vào phần ở giữa.
- Cũng không có.
Hơi thở của Lâm Quân Phong bắt đầu nặng nề.
- Để anh.
Cô cứ sờ tới sờ lui khiến bản năng đàn ông của anh trỗi dậy, anh sắp không nhịn được nữa rồi.
Lâm Quân Phong với tay vào túi áo, anh thở phào một hơi.
- Đây rồi.
Triệu Đoan Mẫn muốn khóc thét, người đàn ông này say quá rồi, để chìa khóa ở đâu cũng không nhớ.
Triệu Đoan Mẫn tra chìa khóa vào ổ, mở cửa phòng ra, lần này đến lượt cô thở dốc. Cô mệt sắp chết rồi đây này.
Cô dìu anh đến bên giường rồi đặt anh nằm xuống,cô vừa nói vừa thở:
- Anh, nặng quá!,mệt chết em... A...
Bởi vì cô đang mệt, anh lại nặng như vậy khiến Triệu Đoan Mẫn bị mất thăng bằng, thế là cả hai cùng ngã xuống giường.
- Shhhh.....em đè lên đâu vậy?
Lâm Quân Phong lại hít sâu một hơi, cô là đang muốn anh đè cô ra làm ngay tại đây đúng không?
Triệu Đoan Mẫn ngã thế nào lại đè trúng phần giữa đang nhô lên của anh, lần này mặt cô đã đỏ như trái gấc. Cô vội vàng ngồi dậy, miệng lắp bắp:
- Em... Em xin lỗi, em không cố ý... Anh... Anh nghỉ ngơi đi, em xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh.
Nói xong, chân Triệu Đoan Mẫn như bôi dầu, cô chạy biến nhanh như một làn khói.
Lâm Quân Phong nhìn theo Triệu Đoan Mẫn anh chỉ biết cười khổ.
Triệu Đoan Mẫn xuống bếp nấu canh giải rượu cho anh, cô cầm củ gừng mà tay vẫn còn run run, tim vẫn đập thình thịch. Trời ơi, cô đã làm cái gì vậy? Sao cô lại hậu đậu như vậy? Xấu hổ chết đi được ấy.
Vật lộn một lúc, cố gắng bình tâm lại, cuối cùng canh giải rượu cũng đã nấu xong. Triệu Đoan Mẫn bê lên phòng cho anh, cô bê canh vào phòng nhưng không thấy anh nằm trên giường. Cô nghe có tiếng nước trong phòng tắm, Triệu Đoan Mẫn cho rằng anh đang tắm.