Chương 23: Anh đến rồi
Huấn luyện viên này chính là muốn ra oai phủ đầu với bọn họ đây mà.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình đứng cạnh nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không dám nói câu gì. Tưởng sẽ thoát khỏi nạn chạy nhưng huấn luyện viên lại thình lình hô lên:
- Những bạn còn lại chạy năm vòng quanh sân cho tôi. Bắt đầu … Chạy.
Cả đám lại lao đầu chạy, Triệu Đoan Mẫn cùng Châu Mạn Đình chạy song song nhau, hai cô gái vừa chạy vừa nói chuyện.
- Mẫn Nhi, ở đây huấn luyện đúng là ma quỷ hơn ở trường nhiều. Mình bỗng thấy nhớ giáo quan Lâm quá. Thầy ấy so với ông thầy ác ma này còn tốt chán.
- Cũng thế cả thôi, cường độ huấn luyện trong trường nhẹ hơn ở đây. Nếu thầy Lâm mà ở đây, mình nghĩ thầy ấy còn ra tay nặng hơn ấy. Có điều bị trai đẹp phạt nhưng vẫn được ngắm trai đẹp, còn ở đây trai này hơi xấu nên bị phạt luôn cả con mắt. Hazz… Đúng là …
Lời còn chưa nói xong hai người đã nghe huấn luyện viên quát tháo từ phía sau:
- Hai bạn nữ kia vừa chạy vừa nói chuyện chạy thêm năm vòng nữa cho tôi.
Đậu xanh, huấn luyện viên này cứ như là nghe được cuộc trò chuyện của các cô vậy. Vừa chê anh ta xấu, anh ta liền phạt luôn các cô. Vãi chưởng thật.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình chỉ biết méo mặt nhìn nhau,rồi cắm đầu chạy, không ai nói với nhau câu nào nữa.
Đang chạy bỗng có một tiếng hừ lạnh khinh bỉ từ phía sau, sau đó chủ nhân của tiếng hừ này trực tiếp vượt qua các cô. Người này chính là Hứa San San của đại học A, bạn cùng phòng với các cô.
- Ơ, con nhỏ kia thật vô duyên.
Châu Mạn Đình không nhịn được càu nhàu.
Triệu Đoan Mẫn nhìn theo bóng dáng Hứa San San, không hiểu sao cái người Hứa San San này cho cô một cảm giác rất kì lạ. Ở cô ta toát lên một sự rắn rỏi, trải đời. Lúc thay quần áo cô vô tình nhìn thấy cánh tay của cô ta còn có cơ bắp như đàn ông. Cô ta chạy nhưng hơi thở không hề loạn, theo cô quan sát Hứa San San này cũng đã trải qua tập luyện nhiều. Còn về địch ý của cô ta với bọn cô, Triệu Đoan Mẫn cũng không rảnh đi quan tâm.
Triệu Đoan Mẫn chạy không nhanh cũng không chậm, cô muốn giữ thể lực để chạy, mấy vòng cuối cô mới bắt đầu tăng tốc độ. Châu Mạn Đình chạy bên cạnh cũng làm theo Triệu Đoan Mẫn. Hai cô gái chạy xong cùng một lúc.
Sáu giờ chiều cuối cùng cũng kết thúc giờ huấn luyện. Mọi người liền ùa đến nhà ăn, ăn cơm tối. Ở đây lúc ăn cũng bị tính thời gian, ai ăn chậm tất nhiên sẽ bị đói, lúc đầu còn có người chê bai thức ăn này nọ, sau vì bị đói nhiều lại tập luyện cường độ cao, mất rất nhiều sức lực nên đến giờ ăn chẳng ai dám chê bai câu nào nữa chỉ vùi đầu vào ăn như hổ đói.
…Triệu Đoan Mẫn khổ sở đã quen, trước đây có lúc cô còn phải đi hái rau dại về nấu canh nên với cô cái bánh bao trước mặt cùng vài lát khoai tây xào với mấy miếng thịt kho mà thịt một phần,cục mỡ to tổ chảng chiếm đến bốn phần kia cô cũng thấy rất bình thường. Châu Mạn Đình cũng là con nhà làm nông, gia cảnh cũng không khá giả gì nên cũng không chê bai gì mấy cái món này. Chỉ có mấy cậu ấm cô chiêu đang ở nhà ăn sung mặc sướng bị ăn thức ăn thế này họ mới khó lòng chấp nhận. …
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình ăn xong liền về phòng chuẩn bị đi tắm giặt. Nhà tắm ở đây được xây có hạn nên bên phía nữ sinh cũng chỉ có ba nhà tắm vì thế mỗi người chỉ có năm phút tranh thủ tắm rửa thật nhanh để còn đến lượt người khác.
Trong phòng có ba nữ sinh nhưng Hứa San San lại có vẻ như không muốn kết giao bạn bè với Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình, cô ta có vẻ rất khó gần và kiệm lời nên Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình cũng tự động tẩy chay cô ta.
Hôm sau mới năm giờ sáng đã nghe tiếng còi tập hợp vang lên khắp nơi. Triệu Đoan Mẫn cũng vội vàng xuống giường lay gọi Châu Mạn Đình nhanh chóng thay quần áo.
Xuống sân tập, mọi người mặc dù oán thán trong lòng nhưng vẫn phải nghiêm chỉnh đứng vào hàng ngũ.
- Tất cả nghiêm. Hôm nay tôi xin giới thiệu một huấn luyện viên mới sẽ đến đây đồng hành cùng các em cho đợt huấn luyện này chính là thiếu tướng Lâm Quân Phong đến từ đội tác chiến đặc biệt Phong Thần.
Triệu Đoan Mẫn giật mình, cô nhìn thấy một chiếc xe zip quân đội đang từ xa đi đến. Chiếc xe từ từ dừng lại, người đàn ông từ trên xe bước xuống, anh mặc trên người bộ đồng phục rằn ri, chân đi ủng tác chiến, phong thái đĩnh đạc. Anh đến rồi, anh thế mà cũng đến đây, lại còn trực tiếp dạy bọn cô. Trong lòng Triệu Đoan Mẫn lúc này lại thấy vui vẻ lạ thường.
Lâm Quân Phong đi đến đứng trước mặt mọi người, vẫn là giọng nói trầm ấm ấy, mới có một ngày không gặp anh mà Triệu Đoan Mẫn cảm thấy như đã cách ba thu.
- Chào các em, tôi là Lâm Quân Phong, đến từ đội tác chiến đặc biệt Phong Thần. Tôi sẽ kết hợp với thầy Tần cùng một số thầy giáo khác dạy các em trong đợt tập huấn lần này.
Anh vừa dứt lời tất cả mọi người đều đồng thời nổ một tràng pháo tay, có nhiều tiếng suýt xoa vang lên:
- Ôi, đẹp trai quá đi mất.
- Trời ơi, tôi có nhìn nhầm không? Là giáo quan Lâm lúc trước của chúng ta kìa.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình đứng cạnh nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không dám nói câu gì. Tưởng sẽ thoát khỏi nạn chạy nhưng huấn luyện viên lại thình lình hô lên:
- Những bạn còn lại chạy năm vòng quanh sân cho tôi. Bắt đầu … Chạy.
Cả đám lại lao đầu chạy, Triệu Đoan Mẫn cùng Châu Mạn Đình chạy song song nhau, hai cô gái vừa chạy vừa nói chuyện.
- Mẫn Nhi, ở đây huấn luyện đúng là ma quỷ hơn ở trường nhiều. Mình bỗng thấy nhớ giáo quan Lâm quá. Thầy ấy so với ông thầy ác ma này còn tốt chán.
- Cũng thế cả thôi, cường độ huấn luyện trong trường nhẹ hơn ở đây. Nếu thầy Lâm mà ở đây, mình nghĩ thầy ấy còn ra tay nặng hơn ấy. Có điều bị trai đẹp phạt nhưng vẫn được ngắm trai đẹp, còn ở đây trai này hơi xấu nên bị phạt luôn cả con mắt. Hazz… Đúng là …
Lời còn chưa nói xong hai người đã nghe huấn luyện viên quát tháo từ phía sau:
- Hai bạn nữ kia vừa chạy vừa nói chuyện chạy thêm năm vòng nữa cho tôi.
Đậu xanh, huấn luyện viên này cứ như là nghe được cuộc trò chuyện của các cô vậy. Vừa chê anh ta xấu, anh ta liền phạt luôn các cô. Vãi chưởng thật.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình chỉ biết méo mặt nhìn nhau,rồi cắm đầu chạy, không ai nói với nhau câu nào nữa.
Đang chạy bỗng có một tiếng hừ lạnh khinh bỉ từ phía sau, sau đó chủ nhân của tiếng hừ này trực tiếp vượt qua các cô. Người này chính là Hứa San San của đại học A, bạn cùng phòng với các cô.
- Ơ, con nhỏ kia thật vô duyên.
Châu Mạn Đình không nhịn được càu nhàu.
Triệu Đoan Mẫn nhìn theo bóng dáng Hứa San San, không hiểu sao cái người Hứa San San này cho cô một cảm giác rất kì lạ. Ở cô ta toát lên một sự rắn rỏi, trải đời. Lúc thay quần áo cô vô tình nhìn thấy cánh tay của cô ta còn có cơ bắp như đàn ông. Cô ta chạy nhưng hơi thở không hề loạn, theo cô quan sát Hứa San San này cũng đã trải qua tập luyện nhiều. Còn về địch ý của cô ta với bọn cô, Triệu Đoan Mẫn cũng không rảnh đi quan tâm.
Triệu Đoan Mẫn chạy không nhanh cũng không chậm, cô muốn giữ thể lực để chạy, mấy vòng cuối cô mới bắt đầu tăng tốc độ. Châu Mạn Đình chạy bên cạnh cũng làm theo Triệu Đoan Mẫn. Hai cô gái chạy xong cùng một lúc.
Sáu giờ chiều cuối cùng cũng kết thúc giờ huấn luyện. Mọi người liền ùa đến nhà ăn, ăn cơm tối. Ở đây lúc ăn cũng bị tính thời gian, ai ăn chậm tất nhiên sẽ bị đói, lúc đầu còn có người chê bai thức ăn này nọ, sau vì bị đói nhiều lại tập luyện cường độ cao, mất rất nhiều sức lực nên đến giờ ăn chẳng ai dám chê bai câu nào nữa chỉ vùi đầu vào ăn như hổ đói.
…Triệu Đoan Mẫn khổ sở đã quen, trước đây có lúc cô còn phải đi hái rau dại về nấu canh nên với cô cái bánh bao trước mặt cùng vài lát khoai tây xào với mấy miếng thịt kho mà thịt một phần,cục mỡ to tổ chảng chiếm đến bốn phần kia cô cũng thấy rất bình thường. Châu Mạn Đình cũng là con nhà làm nông, gia cảnh cũng không khá giả gì nên cũng không chê bai gì mấy cái món này. Chỉ có mấy cậu ấm cô chiêu đang ở nhà ăn sung mặc sướng bị ăn thức ăn thế này họ mới khó lòng chấp nhận. …
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình ăn xong liền về phòng chuẩn bị đi tắm giặt. Nhà tắm ở đây được xây có hạn nên bên phía nữ sinh cũng chỉ có ba nhà tắm vì thế mỗi người chỉ có năm phút tranh thủ tắm rửa thật nhanh để còn đến lượt người khác.
Trong phòng có ba nữ sinh nhưng Hứa San San lại có vẻ như không muốn kết giao bạn bè với Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình, cô ta có vẻ rất khó gần và kiệm lời nên Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình cũng tự động tẩy chay cô ta.
Hôm sau mới năm giờ sáng đã nghe tiếng còi tập hợp vang lên khắp nơi. Triệu Đoan Mẫn cũng vội vàng xuống giường lay gọi Châu Mạn Đình nhanh chóng thay quần áo.
Xuống sân tập, mọi người mặc dù oán thán trong lòng nhưng vẫn phải nghiêm chỉnh đứng vào hàng ngũ.
- Tất cả nghiêm. Hôm nay tôi xin giới thiệu một huấn luyện viên mới sẽ đến đây đồng hành cùng các em cho đợt huấn luyện này chính là thiếu tướng Lâm Quân Phong đến từ đội tác chiến đặc biệt Phong Thần.
Triệu Đoan Mẫn giật mình, cô nhìn thấy một chiếc xe zip quân đội đang từ xa đi đến. Chiếc xe từ từ dừng lại, người đàn ông từ trên xe bước xuống, anh mặc trên người bộ đồng phục rằn ri, chân đi ủng tác chiến, phong thái đĩnh đạc. Anh đến rồi, anh thế mà cũng đến đây, lại còn trực tiếp dạy bọn cô. Trong lòng Triệu Đoan Mẫn lúc này lại thấy vui vẻ lạ thường.
Lâm Quân Phong đi đến đứng trước mặt mọi người, vẫn là giọng nói trầm ấm ấy, mới có một ngày không gặp anh mà Triệu Đoan Mẫn cảm thấy như đã cách ba thu.
- Chào các em, tôi là Lâm Quân Phong, đến từ đội tác chiến đặc biệt Phong Thần. Tôi sẽ kết hợp với thầy Tần cùng một số thầy giáo khác dạy các em trong đợt tập huấn lần này.
Anh vừa dứt lời tất cả mọi người đều đồng thời nổ một tràng pháo tay, có nhiều tiếng suýt xoa vang lên:
- Ôi, đẹp trai quá đi mất.
- Trời ơi, tôi có nhìn nhầm không? Là giáo quan Lâm lúc trước của chúng ta kìa.