Chương 25: Đánh nhau trong rừng (1)
Triệu Đoan Mẫn nói với Châu Mạn Đình:
- Giờ bọn họ vứt đồ ăn như vậy ngày mai rồi cũng phải vồ lấy mà ăn thôi, cậu mau ăn đi lát nữa chúng ta phải tranh thủ đi tìm cờ nữa.
Châu Mạn Đình gật đầu vội vàng ăn hết miếng lương khô. Hai cô gái ăn xong bắt đầu vào rừng tìm cờ đỏ.
Triệu Đoan Mẫn cùng Châu Mạn Đình đi về hướng Nam của khu rừng, đi đến đâu Triệu Đoan Mẫn đều để lại kí hiệu bằng cách vạch lên thân cây. Hai người đi mãi cuối cùng cũng nhìn thấy một lá cờ được treo trên một tán cây. Triệu Đoan Mẫn liền trèo lên lấy. Châu Mạn Đình ở phía dưới hô lên:
- Mẫn Nhi, cẩn thận đó.
Triệu Đoan Mẫn lấy được lá cờ nhỏ, cô thả xuống cho Châu Mạn Đình rồi leo xuống.
Mấy tán cây này không làm khó được cô đâu.
Hai người tiếp tục đi vào sâu trong rừng hơn, họ lại tìm thêm được sáu lá cờ nữa, hai cô gái đều vui mừng, đúng là hôm nay ông trời độ cho các cô rồi.
- Ây, hai cô gái này may mắn thật, lại đi đúng hướng chúng ta gài nhiều lá cờ kìa.
Tần Hữu Bằng ngồi trong phòng giám sát trong doanh trại nói với Lâm Quân Phong.
Lâm Quân Phong nhìn vào màn hình, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cô gái của anh lúc nào cũng xuất sắc.
Hai cô gái cũng không biết khắp trong rừng này đều được lắp camera mini giám sát mọi hoạt động của các cô. Thỉnh thoảng có máy bay mini không người lái bay trên không trung chỉ là đánh lừa các sinh viên ở đây mà thôi. Mọi người cứ nghĩ những máy bay mini không người lái ấy là để quay lại hoạt động của họ ở trong rừng chứ không hề biết rằng những camera mini được lắp vô cùng tinh vi trong rừng mới chính là thứ theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình đi đã khá xa, Triệu Đoan Mẫn lại phát hiện một lá cờ ở trên cây nữa. Châu Mạn Đình không giỏi trèo cây nên nhiệm vụ này được giao cho Triệu Đoan Mẫn. Có điều cái cây này có hơi cao nhưng cô vẫn leo được lên đến chỗ chạc cây rồi đưa tay ra với.
- Mẫn Nhi, cẩn thận, không cố được thì thôi, chúng ta kiếm cái khác.
Châu Mạn Đình ở bên dưới nhìn lên lo lắng nói.
- Không sao, mình sắp lấy được rồi.
Trong doanh trại người đàn ông cũng lo lắng không kém, anh khẽ nín thở quan sát.
Triệu Đoan Mẫn đưa tay ra, cuối cùng cô cũng với được lá cờ, đang định leo xuống thì cô nhìn thấy đằng xa Hứa San San cũng đang đi theo hướng của các cô. Suy nghĩ một lát, Triệu Đoan Mẫn leo xuống nói với Châu Mạn Đình.
- Đình Đình, hai đứa mình chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn. Cậu đi về bên trái, nhớ đánh dấu đường đi, mình sẽ đi về bên phải, sau nửa tiếng chúng ta sẽ tập hợp ở đây,lấy thân cây này làm mốc kí hiệu.
Châu Mạn Đình thấy Triệu Đoan Mẫn nói cũng có lý liền gật đầu đồng ý đi về phía bên trái. Sau khi Châu Mạn Đình đã đi, Triệu Đoan Mẫn liền đứng đây chờ Hứa San San.
Hứa San San cũng kiếm được hai lá cờ, cô ta đi về phía trước thì gặp Triệu Đoan Mẫn, thấy trong ba lô của Triệu Đoan Mẫn thò ra mấy lá cờ, cô ta liền mỉm cười khinh bỉ:
- Triệu Đoan Mẫn, xem ra cô cũng không ngu ngốc lắm nhỉ?
Triệu Đoan Mẫn nhìn hai lá cờ dắt đằng sau ba lô của Hứa San San cô cũng nhìn lại cô ta bằng ánh mắt khinh thường.
- Dù sao thì vẫn thông minh hơn cô.
Hứa San San nheo mắt lại. Cô ta gằn giọng:
- Nếu tôi muốn số lá cờ trong tay cô thì sao?
Triệu Đoan Mẫn cũng nhướng mày trả lời:
- Vậy phải xem cô có bản lĩnh đó hay không?
- Hừ, một con nhãi ranh tự phụ.
Hứa San San hừ lạnh rồi tháo ba lô trên lưng xuống quăng sang một bên. Cô liếc nhìn lên trời thấy không có flycam thì mỉm cười đắc ý.
Triệu Đoan Mẫn thấy cô ta như muốn đánh nhau với mình liền nhìn cô ta bằng ánh mắt phòng bị.
- Yaaaaaa…
Hứa San San đôi mắt lóe lên một tia muốn giết người cô ta thét lên một tiếng rồi lao về phía Triệu Đoan Mẫn giơ một chân lên định đạp vào ngực cô. Triệu Đoan Mẫn nhanh nhẹn tránh thoát cô cũng quẳng ba lô sang một bên. Cú đá của Hứa San San liền đạp trúng vào thân cây, trên thân cây lập tức lõm xuống in một vệt giày rất sâu của Hứa San San.
Triệu Đoan Mẫn liếc nhìn thân cây,đồng tử cô chợt co lại. Người này chính là có ý định muốn giết cô. Nếu cô không tránh được một chiêu này của cô ta, có lẽ giờ này cô đã bị gãy xương ngực rồi. Giày của Hứa San San này cũng không phải loại như bọn cô vẫn đi, có vẻ như nó là đôi giày được làm riêng. Hứa San San này rốt cuộc có thân phận gì?
Hứa San San cũng kinh ngạc, cô ta không nghĩ Triệu Đoan Mẫn này lại nhanh nhẹn tránh được một đòn của cô ta. Cũng khá đấy, thế thì trò chơi này vui rồi. Hứa San San lại nhếch khóe miệng trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Màn hình trong quân doanh lúc này đang được phóng to hết cỡ. Hình ảnh Triệu Đoan Mẫn và Hứa San San cũng hiện lên rõ nét trên đó.
- Giờ bọn họ vứt đồ ăn như vậy ngày mai rồi cũng phải vồ lấy mà ăn thôi, cậu mau ăn đi lát nữa chúng ta phải tranh thủ đi tìm cờ nữa.
Châu Mạn Đình gật đầu vội vàng ăn hết miếng lương khô. Hai cô gái ăn xong bắt đầu vào rừng tìm cờ đỏ.
Triệu Đoan Mẫn cùng Châu Mạn Đình đi về hướng Nam của khu rừng, đi đến đâu Triệu Đoan Mẫn đều để lại kí hiệu bằng cách vạch lên thân cây. Hai người đi mãi cuối cùng cũng nhìn thấy một lá cờ được treo trên một tán cây. Triệu Đoan Mẫn liền trèo lên lấy. Châu Mạn Đình ở phía dưới hô lên:
- Mẫn Nhi, cẩn thận đó.
Triệu Đoan Mẫn lấy được lá cờ nhỏ, cô thả xuống cho Châu Mạn Đình rồi leo xuống.
Mấy tán cây này không làm khó được cô đâu.
Hai người tiếp tục đi vào sâu trong rừng hơn, họ lại tìm thêm được sáu lá cờ nữa, hai cô gái đều vui mừng, đúng là hôm nay ông trời độ cho các cô rồi.
- Ây, hai cô gái này may mắn thật, lại đi đúng hướng chúng ta gài nhiều lá cờ kìa.
Tần Hữu Bằng ngồi trong phòng giám sát trong doanh trại nói với Lâm Quân Phong.
Lâm Quân Phong nhìn vào màn hình, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cô gái của anh lúc nào cũng xuất sắc.
Hai cô gái cũng không biết khắp trong rừng này đều được lắp camera mini giám sát mọi hoạt động của các cô. Thỉnh thoảng có máy bay mini không người lái bay trên không trung chỉ là đánh lừa các sinh viên ở đây mà thôi. Mọi người cứ nghĩ những máy bay mini không người lái ấy là để quay lại hoạt động của họ ở trong rừng chứ không hề biết rằng những camera mini được lắp vô cùng tinh vi trong rừng mới chính là thứ theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình đi đã khá xa, Triệu Đoan Mẫn lại phát hiện một lá cờ ở trên cây nữa. Châu Mạn Đình không giỏi trèo cây nên nhiệm vụ này được giao cho Triệu Đoan Mẫn. Có điều cái cây này có hơi cao nhưng cô vẫn leo được lên đến chỗ chạc cây rồi đưa tay ra với.
- Mẫn Nhi, cẩn thận, không cố được thì thôi, chúng ta kiếm cái khác.
Châu Mạn Đình ở bên dưới nhìn lên lo lắng nói.
- Không sao, mình sắp lấy được rồi.
Trong doanh trại người đàn ông cũng lo lắng không kém, anh khẽ nín thở quan sát.
Triệu Đoan Mẫn đưa tay ra, cuối cùng cô cũng với được lá cờ, đang định leo xuống thì cô nhìn thấy đằng xa Hứa San San cũng đang đi theo hướng của các cô. Suy nghĩ một lát, Triệu Đoan Mẫn leo xuống nói với Châu Mạn Đình.
- Đình Đình, hai đứa mình chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn. Cậu đi về bên trái, nhớ đánh dấu đường đi, mình sẽ đi về bên phải, sau nửa tiếng chúng ta sẽ tập hợp ở đây,lấy thân cây này làm mốc kí hiệu.
Châu Mạn Đình thấy Triệu Đoan Mẫn nói cũng có lý liền gật đầu đồng ý đi về phía bên trái. Sau khi Châu Mạn Đình đã đi, Triệu Đoan Mẫn liền đứng đây chờ Hứa San San.
Hứa San San cũng kiếm được hai lá cờ, cô ta đi về phía trước thì gặp Triệu Đoan Mẫn, thấy trong ba lô của Triệu Đoan Mẫn thò ra mấy lá cờ, cô ta liền mỉm cười khinh bỉ:
- Triệu Đoan Mẫn, xem ra cô cũng không ngu ngốc lắm nhỉ?
Triệu Đoan Mẫn nhìn hai lá cờ dắt đằng sau ba lô của Hứa San San cô cũng nhìn lại cô ta bằng ánh mắt khinh thường.
- Dù sao thì vẫn thông minh hơn cô.
Hứa San San nheo mắt lại. Cô ta gằn giọng:
- Nếu tôi muốn số lá cờ trong tay cô thì sao?
Triệu Đoan Mẫn cũng nhướng mày trả lời:
- Vậy phải xem cô có bản lĩnh đó hay không?
- Hừ, một con nhãi ranh tự phụ.
Hứa San San hừ lạnh rồi tháo ba lô trên lưng xuống quăng sang một bên. Cô liếc nhìn lên trời thấy không có flycam thì mỉm cười đắc ý.
Triệu Đoan Mẫn thấy cô ta như muốn đánh nhau với mình liền nhìn cô ta bằng ánh mắt phòng bị.
- Yaaaaaa…
Hứa San San đôi mắt lóe lên một tia muốn giết người cô ta thét lên một tiếng rồi lao về phía Triệu Đoan Mẫn giơ một chân lên định đạp vào ngực cô. Triệu Đoan Mẫn nhanh nhẹn tránh thoát cô cũng quẳng ba lô sang một bên. Cú đá của Hứa San San liền đạp trúng vào thân cây, trên thân cây lập tức lõm xuống in một vệt giày rất sâu của Hứa San San.
Triệu Đoan Mẫn liếc nhìn thân cây,đồng tử cô chợt co lại. Người này chính là có ý định muốn giết cô. Nếu cô không tránh được một chiêu này của cô ta, có lẽ giờ này cô đã bị gãy xương ngực rồi. Giày của Hứa San San này cũng không phải loại như bọn cô vẫn đi, có vẻ như nó là đôi giày được làm riêng. Hứa San San này rốt cuộc có thân phận gì?
Hứa San San cũng kinh ngạc, cô ta không nghĩ Triệu Đoan Mẫn này lại nhanh nhẹn tránh được một đòn của cô ta. Cũng khá đấy, thế thì trò chơi này vui rồi. Hứa San San lại nhếch khóe miệng trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Màn hình trong quân doanh lúc này đang được phóng to hết cỡ. Hình ảnh Triệu Đoan Mẫn và Hứa San San cũng hiện lên rõ nét trên đó.