Chương 27: Huấn luyện viên Lâm cho gọi
Châu Mạn Đình giơ mấy lá cờ lên khoe, hai cô gái nhặt luôn lá cờ của Hứa San San bỏ lại cùng một số vật dụng cần thiết trong ba lô của cô ta. Tổng cộng được hai mươi hai lá cờ chia đôi ra mỗi người mười một lá cờ.
Triệu Đoan Mẫn nhìn thành quả trong tay, cô lại nhìn sắc trời rồi nói với Châu Mạn Đình:
- Đình Đình, chỗ này là đủ cho chúng ta ngày mai ở trong lều ngủ một giấc rồi. Chúng ta mau về thôi, để đến tối là không ra được chỗ này đâu.
Hai cô gái quay về phía bìa rừng dựng lều, trong ba lô có dụng cụ sẵn, Triệu Đoan Mẫn và Hứa San San dựng chung một lều. Chui vào trong lều Châu Mạn Đình liền nằm thằng cẳng.
- Ôi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi. Mệt mỏi quá đi.
Triệu Đoan Mẫn lôi trong túi ra mấy cái bánh bao Lâm Quân Phong lấy riêng cho cô, cô chia cho Châu Mạn Đình một nửa.
- Ai ya, Mẫn Nhi, cậu lấy đâu ra bánh bao vậy?
- Suỵt, khẽ thôi.
Triệu Đoan Mẫn đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Châu Mạn Đình im lặng.
- Đây là bánh bao mình lấy được từ bác đầu bếp, mình còn ít tiền lẻ nên đã đút lót cho bác ấy.
Triệu Đoan Mẫn mặt không đổi sắc nói dối.
Bác đầu bếp nào đó đột nhiên hắt xì, Lâm Quân Phong trong vai bác đầu bếp cũng hắt xì một cái. Anh chỉ xem được hình ảnh Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình chui vào lều thôi, còn không biết hai cô làm gì trong lều nữa.
Châu Mạn Đình thối thây kia không biết có biết đường xem vết thương cho Mẫn Mẫn không?
Lâm Quân Phong thầm lo lắng, anh chỉ muốn đến bên cô ngay lúc này thôi.
Châu Mạn Đình đúng là thối thây thật, ăn xong bánh bao là lăn quay ra ngủ, quên béng luôn chuyện xem vết thương trên vai cho Triệu Đoan Mẫn.
Các sinh viên khác cũng chia nhau tản ra đi tìm cờ,tối đến thì dựng lều lên ngủ. Mọi người vừa đói vừa mệt nên chả ai chê lương khô khó ăn nữa,ngược lại còn cảm thấy nó ngon là đằng khác.
Hôm sau, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình tỉnh dậy, Triệu Đoan Mẫn đi vào trong rừng một lúc, cô dùng dao quân dụng có trong ba lô chặt một chạc cây rồi lấy chun buộc tóc ra làm thành một chiếc súng cao su, chiếc súng này đã giúp cô bắn hạ được một con gà rừng.
Vậy nên trong lúc mọi người còn mải đi tìm cờ, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình lại nhàn nhã ngồi nướng gà ăn rồi sau đó lại chui vào lều lăn ra ngủ.
Tần Hữu Bằng ngồi trước camera khóe miệng giật liên hồi. Hai cô gái này đúng là vừa lém lỉnh vừa bá đạo, nhất là cái cô Triệu Đoan Mẫn kia.
Lâm Quân Phong cũng vừa xem camera vừa tủm tỉm cười, cô nàng của anh đúng là vừa hồn nhiên lại vừa thông minh. Đi hành quân sinh tồn trong rừng mà giống như đi du lịch vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Ngày tiếp theo, sáng sớm hai, ba chiếc xe zip và xe bọc thép đã đến bìa rừng. Xe này chính là của doanh trại đến đón các sinh viên trở về. Lần này họ được ngồi xe trở về chứ không phải đi bộ nữa. Tất cả thấy có xe đến đón đều vỗ tay reo hò.
Về đến quân doanh, mọi người được triệu tập xếp hàng. Lâm Quân Phong nói:
- Các em giơ cờ của mình lên xem ai là người lấy được nhiều cờ nhất. Kết quả thành tích, biểu hiện của các em đều đã được camera ghi lại. Chúng tôi sẽ dựa theo đó đánh giá điểm số cho từng em.
Tất cả mọi người đều giơ cờ trong tay lên. Có người chẳng tìm được lá nào, có người năm lá, người bảy lá, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình là hai cô gái tìm được nhiều lá cờ nhất, mỗi người mười một lá. Người xếp thứ hạng tiếp theo là một bạn nam sinh của đại học E tìm được chín lá cờ. Hứa San San cũng chỉ tìm được thêm hai lá cờ nữa do cô ta bị thương, ba lô thì cũng bị bỏ lại trong lúc đánh nhau với Triệu Đoan Mẫn.
Lâm Quân Phong công bố kết quả Triệu Đoan Mẫn, Châu Mạn Đình và bạn nam sinh tìm được chín lá cờ sẽ được nghỉ hai ngày luyện tập. Những bạn còn lại vẫn phải tập huấn như bình thường.
Thực ra lúc đầu Lâm Quân Phong chỉ quyết định cho những bạn đạt thành tích cao được nghỉ một ngày nhưng anh thấy Triệu Đoan Mẫn đang bị thương nên đã tăng thêm một ngày nghỉ nữa.
Mọi người vẫn phải tiếp tục tập luyện còn Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình vui sướng lên phòng thay quần áo, giờ này phòng tắm không có ai dùng, các cô phải tranh thủ tắm gội cho đã mới được. Hai ngày trong rừng đã không được tắm rồi.
Sau giờ ăn trưa một binh lính đến tìm Triệu Đoan Mẫn:
- Cô Triệu, huấn luyện viên Lâm cho gọi cô lên phòng làm việc của thầy ấy.
Triệu Đoan Mẫn nghi hoặc, cô đang được nghỉ, anh gọi cô lên phòng có việc gì chứ.
- Xin hỏi huấn luyện viên Lâm tìm tôi có chuyện gì vậy?
- Tôi cũng không rõ, hình như là chuyện đánh nhau gì đó, cô đi sẽ biết thôi.
Thôi chết, không lẽ anh biết chuyện cô đánh nhau cùng Hứa San San trong rừng sao? Nhưng cô đã quan sát lúc đó trên đầu làm gì có flycam nào đâu nhỉ?
Châu Mạn Đình cũng thầm lo lắng, không nhẽ bạn cô bị gọi lên xử phạt tội đánh nhau, thế thì xong đời rồi.
Triệu Đoan Mẫn nhìn thành quả trong tay, cô lại nhìn sắc trời rồi nói với Châu Mạn Đình:
- Đình Đình, chỗ này là đủ cho chúng ta ngày mai ở trong lều ngủ một giấc rồi. Chúng ta mau về thôi, để đến tối là không ra được chỗ này đâu.
Hai cô gái quay về phía bìa rừng dựng lều, trong ba lô có dụng cụ sẵn, Triệu Đoan Mẫn và Hứa San San dựng chung một lều. Chui vào trong lều Châu Mạn Đình liền nằm thằng cẳng.
- Ôi, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi. Mệt mỏi quá đi.
Triệu Đoan Mẫn lôi trong túi ra mấy cái bánh bao Lâm Quân Phong lấy riêng cho cô, cô chia cho Châu Mạn Đình một nửa.
- Ai ya, Mẫn Nhi, cậu lấy đâu ra bánh bao vậy?
- Suỵt, khẽ thôi.
Triệu Đoan Mẫn đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Châu Mạn Đình im lặng.
- Đây là bánh bao mình lấy được từ bác đầu bếp, mình còn ít tiền lẻ nên đã đút lót cho bác ấy.
Triệu Đoan Mẫn mặt không đổi sắc nói dối.
Bác đầu bếp nào đó đột nhiên hắt xì, Lâm Quân Phong trong vai bác đầu bếp cũng hắt xì một cái. Anh chỉ xem được hình ảnh Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình chui vào lều thôi, còn không biết hai cô làm gì trong lều nữa.
Châu Mạn Đình thối thây kia không biết có biết đường xem vết thương cho Mẫn Mẫn không?
Lâm Quân Phong thầm lo lắng, anh chỉ muốn đến bên cô ngay lúc này thôi.
Châu Mạn Đình đúng là thối thây thật, ăn xong bánh bao là lăn quay ra ngủ, quên béng luôn chuyện xem vết thương trên vai cho Triệu Đoan Mẫn.
Các sinh viên khác cũng chia nhau tản ra đi tìm cờ,tối đến thì dựng lều lên ngủ. Mọi người vừa đói vừa mệt nên chả ai chê lương khô khó ăn nữa,ngược lại còn cảm thấy nó ngon là đằng khác.
Hôm sau, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình tỉnh dậy, Triệu Đoan Mẫn đi vào trong rừng một lúc, cô dùng dao quân dụng có trong ba lô chặt một chạc cây rồi lấy chun buộc tóc ra làm thành một chiếc súng cao su, chiếc súng này đã giúp cô bắn hạ được một con gà rừng.
Vậy nên trong lúc mọi người còn mải đi tìm cờ, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình lại nhàn nhã ngồi nướng gà ăn rồi sau đó lại chui vào lều lăn ra ngủ.
Tần Hữu Bằng ngồi trước camera khóe miệng giật liên hồi. Hai cô gái này đúng là vừa lém lỉnh vừa bá đạo, nhất là cái cô Triệu Đoan Mẫn kia.
Lâm Quân Phong cũng vừa xem camera vừa tủm tỉm cười, cô nàng của anh đúng là vừa hồn nhiên lại vừa thông minh. Đi hành quân sinh tồn trong rừng mà giống như đi du lịch vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Ngày tiếp theo, sáng sớm hai, ba chiếc xe zip và xe bọc thép đã đến bìa rừng. Xe này chính là của doanh trại đến đón các sinh viên trở về. Lần này họ được ngồi xe trở về chứ không phải đi bộ nữa. Tất cả thấy có xe đến đón đều vỗ tay reo hò.
Về đến quân doanh, mọi người được triệu tập xếp hàng. Lâm Quân Phong nói:
- Các em giơ cờ của mình lên xem ai là người lấy được nhiều cờ nhất. Kết quả thành tích, biểu hiện của các em đều đã được camera ghi lại. Chúng tôi sẽ dựa theo đó đánh giá điểm số cho từng em.
Tất cả mọi người đều giơ cờ trong tay lên. Có người chẳng tìm được lá nào, có người năm lá, người bảy lá, Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình là hai cô gái tìm được nhiều lá cờ nhất, mỗi người mười một lá. Người xếp thứ hạng tiếp theo là một bạn nam sinh của đại học E tìm được chín lá cờ. Hứa San San cũng chỉ tìm được thêm hai lá cờ nữa do cô ta bị thương, ba lô thì cũng bị bỏ lại trong lúc đánh nhau với Triệu Đoan Mẫn.
Lâm Quân Phong công bố kết quả Triệu Đoan Mẫn, Châu Mạn Đình và bạn nam sinh tìm được chín lá cờ sẽ được nghỉ hai ngày luyện tập. Những bạn còn lại vẫn phải tập huấn như bình thường.
Thực ra lúc đầu Lâm Quân Phong chỉ quyết định cho những bạn đạt thành tích cao được nghỉ một ngày nhưng anh thấy Triệu Đoan Mẫn đang bị thương nên đã tăng thêm một ngày nghỉ nữa.
Mọi người vẫn phải tiếp tục tập luyện còn Triệu Đoan Mẫn và Châu Mạn Đình vui sướng lên phòng thay quần áo, giờ này phòng tắm không có ai dùng, các cô phải tranh thủ tắm gội cho đã mới được. Hai ngày trong rừng đã không được tắm rồi.
Sau giờ ăn trưa một binh lính đến tìm Triệu Đoan Mẫn:
- Cô Triệu, huấn luyện viên Lâm cho gọi cô lên phòng làm việc của thầy ấy.
Triệu Đoan Mẫn nghi hoặc, cô đang được nghỉ, anh gọi cô lên phòng có việc gì chứ.
- Xin hỏi huấn luyện viên Lâm tìm tôi có chuyện gì vậy?
- Tôi cũng không rõ, hình như là chuyện đánh nhau gì đó, cô đi sẽ biết thôi.
Thôi chết, không lẽ anh biết chuyện cô đánh nhau cùng Hứa San San trong rừng sao? Nhưng cô đã quan sát lúc đó trên đầu làm gì có flycam nào đâu nhỉ?
Châu Mạn Đình cũng thầm lo lắng, không nhẽ bạn cô bị gọi lên xử phạt tội đánh nhau, thế thì xong đời rồi.