Chương 48: Đến tìm anh
Lâm Quân Hạo tức giận chỉ vào Triệu Đoan Mẫn.
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, tôi không cần cô ở đây diễn trò cùng tôi. Cô ở đâu thì cút về đó ngay, cút về cái miền quê nghèo hèn của cô đi.
Lại sỉ nhục cô, Lâm Quân Hạo, tôi đây cũng chán ngấy việc phải diễn trò cùng anh rồi.
- Lâm Quân Hạo, trong nhà này người có quyền đuổi tôi đi chỉ có ba mẹ, anh là cái thá gì mà đòi đuổi tôi, còn nữa bà đây cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh đâu.
Nói rồi Triệu Đoan Mẫn chạy lên lầu, cô cầm vài bộ quần áo cho vào túi xách rồi ra khỏi nhà.
Lâm Quân Hạo thấy Triệu Đoan Mẫn bỏ đi, anh ta lại có chút sợ, nhỡ mẹ anh ta mà biết anh ta đuổi Triệu Đoan Mẫn ra khỏi nhà, chắc bà sẽ quạt cho anh ta một trận mất, còn cả anh cả nữa chứ, sẽ tống anh ta vào quân đội cũng nên. Lâm Quân Hạo trong phút chốc lại cảm thấy có chút rối rắm.
Triệu Đoan Mẫn bắt xe đến thẳng quân doanh của Lâm Quân Phong. Cô biết anh đang đóng quân ở doanh trại Tây Thành.
Đến cổng quân doanh, Triệu Đoan Mẫn xuống xe, cô bị lính canh chặn lại, yêu cầu cô xuất trình giấy thông hành. Triệu Đoan Mẫn làm gì có giấy thông hành gì đó chứ. Cô nói với lính canh:
- Phiền anh nói với thiếu tướng Lâm Quân Phong, có người nhà của anh ấy đến tìm.
Lính canh quan sát cô một hồi, xác định cô không phải nhân vật nguy hiểm liền hỏi:
- Cô tên gì?
- Anh cứ nói với thiếu tướng của các anh, tôi là Triệu Đoan Mẫn.
Lính canh bấm liên lạc thông báo với bên trong xin chỉ thị của Lâm Quân Phong. Anh đang ngồi trong phòng làm việc, trước mặt anh là Lục Hi Duyệt. Cô ta đang báo cáo cho anh một số công việc gần đây.
Một binh lính đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lâm Quân Phong.
- Báo cáo, thưa thiếu tướng, bên ngoài cổng doanh trại có một cô gái tự xưng là người nhà của ngài tên là Triệu Đoan Mẫn, xin hỏi thiếu tướng có cho cô ấy vào không ạ?
Lâm Quân Phong nghe binh sĩ của mình báo cáo tên cô gái đó là Triệu Đoan Mẫn anh liền đứng dậy. Mẫn Mẫn đến đây tìm anh sao? Anh quay sang nói với Lục Hi Duyệt:
- Cô về trước đi, mọi việc cứ làm theo những gì tôi nói là được.
Lục Hi Duyệt thấy Lâm Quân Phong bảo mình về thì có hơi thất vọng, cô chỉ mong được gặp anh nhiều hơn mỗi ngày thôi. Người nhà của anh đến lại là một cô gái nhưng theo cô biết thì Lâm Quân Phong chỉ có một em trai là Lâm Quân Hạo, làm gì có em gái hay chẳng lẽ đó là người trong lòng mà anh nói đến à?
Lâm Quân Phong không để ý đến Lục Hi Duyệt. Anh vội vàng đi ra cửa, anh muốn đích thân ra cổng doanh trại đón Triệu Đoan Mẫn.
Lâm Quân Phong lên xe zip lái thẳng ra cổng quân doanh, từ xa anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ trên đầu đội mũ che nắng, đang xách một chiếc túi đứng đó. Anh xuống xe đi đến gọi cô:
- Mẫn Mẫn, sao em lại đến đây vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Thấy Lâm Quân Phong trực tiếp ra đón mình, Triệu Đoan Mẫn liền đi tới, cô cố kìm nén cảm xúc muốn nhào vào lòng anh, cô nói nhỏ:
- Quân Phong, em nhớ anh.
Lâm Quân Phong nghe cô gái nói nhớ mình, anh thấy rất vui,anh cũng nói nhỏ với cô.
- Mẫn Mẫn, anh cũng rất nhớ em.
Trời nắng, cô đứng đây đợi anh thế này làm anh vừa thương vừa xót, anh kéo cô ngồi lên xe.
- Nào, em ngồi lên xe đi, anh đưa em đến phòng làm việc của anh.
- Dạ.
Lâm Quân Phong cứ nghĩ Lục Hi Duyệt đã rời đi trước đó rồi, không ngờ khi anh đưa Triệu Đoan Mẫn vào vẫn còn thấy Lục Hi Duyệt ngồi ở đó. Anh nhíu mày hỏi:
- Sao cô còn chưa đi?
- Em nhớ ra còn một chuyện chưa nói với anh.
Lục Hi Duyệt quan sát Triệu Đoan Mẫn, cô ta nhận ra Triệu Đoan Mẫn chính là vợ của Lâm Quân Hạo, cũng chính là em dâu của Lâm Quân Phong mà cô ta đã gặp trong bữa tiệc mừng thọ ông cụ Lâm. Em dâu xách túi đến doanh trại tìm anh chồng là có chuyện gì chứ?
Triệu Đoan Mẫn cũng nhận ra Lục Hi Duyệt. Cô nhớ lần trước nghe được chuyện ở tiệc mừng thọ của ông nội Lâm cô biết Lục Hi Duyệt cũng ở trong quân doanh này với Lâm Quân Phong. Thì ra trong phòng làm việc của anh còn giấu một người đẹp trước đó. Có phải cô đến không đúng lúc rồi không? Hừ, xem em phá hỏng nhân duyên của anh thế nào. Hoa đào nào đến gần anh, cô sẽ đánh cho biến thành hoa đào thối, hoa đào nát hết.
- Còn chuyện gì nữa à?
Lâm Quân Phong để Triệu Đoan Mẫn ngồi xuống ghế rồi cầm túi xách của cô treo lên mắc gần đó.
Lục Hi Duyệt không trả lời câu hỏi của Lâm Quân Phong ngay mà quay sang chào hỏi Triệu Đoan Mẫn.
- Chào cô, cô là vợ của Lâm Quân Hạo đúng không, tôi xin giới thiệu tôi là Lục Hi Duyệt, cấp dưới của anh ấy.
- Chào cô, tôi là Triệu Đoan Mẫn.
Triệu Đoan Mẫn cũng trả lời Lục Hi Duyệt, con hàng này có gì thì báo cáo nhanh đi còn trả lại không gian riêng tư cho cô và Lâm Quân Phong chứ.
- Anh Quân Phong, lát nữa sẽ tập luyện cho binh lính đánh đối kháng, anh cũng tham gia chứ?
Lục Hi Duyệt hỏi Lâm Quân Phong.
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, tôi không cần cô ở đây diễn trò cùng tôi. Cô ở đâu thì cút về đó ngay, cút về cái miền quê nghèo hèn của cô đi.
Lại sỉ nhục cô, Lâm Quân Hạo, tôi đây cũng chán ngấy việc phải diễn trò cùng anh rồi.
- Lâm Quân Hạo, trong nhà này người có quyền đuổi tôi đi chỉ có ba mẹ, anh là cái thá gì mà đòi đuổi tôi, còn nữa bà đây cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh đâu.
Nói rồi Triệu Đoan Mẫn chạy lên lầu, cô cầm vài bộ quần áo cho vào túi xách rồi ra khỏi nhà.
Lâm Quân Hạo thấy Triệu Đoan Mẫn bỏ đi, anh ta lại có chút sợ, nhỡ mẹ anh ta mà biết anh ta đuổi Triệu Đoan Mẫn ra khỏi nhà, chắc bà sẽ quạt cho anh ta một trận mất, còn cả anh cả nữa chứ, sẽ tống anh ta vào quân đội cũng nên. Lâm Quân Hạo trong phút chốc lại cảm thấy có chút rối rắm.
Triệu Đoan Mẫn bắt xe đến thẳng quân doanh của Lâm Quân Phong. Cô biết anh đang đóng quân ở doanh trại Tây Thành.
Đến cổng quân doanh, Triệu Đoan Mẫn xuống xe, cô bị lính canh chặn lại, yêu cầu cô xuất trình giấy thông hành. Triệu Đoan Mẫn làm gì có giấy thông hành gì đó chứ. Cô nói với lính canh:
- Phiền anh nói với thiếu tướng Lâm Quân Phong, có người nhà của anh ấy đến tìm.
Lính canh quan sát cô một hồi, xác định cô không phải nhân vật nguy hiểm liền hỏi:
- Cô tên gì?
- Anh cứ nói với thiếu tướng của các anh, tôi là Triệu Đoan Mẫn.
Lính canh bấm liên lạc thông báo với bên trong xin chỉ thị của Lâm Quân Phong. Anh đang ngồi trong phòng làm việc, trước mặt anh là Lục Hi Duyệt. Cô ta đang báo cáo cho anh một số công việc gần đây.
Một binh lính đi đến gõ cửa phòng làm việc của Lâm Quân Phong.
- Báo cáo, thưa thiếu tướng, bên ngoài cổng doanh trại có một cô gái tự xưng là người nhà của ngài tên là Triệu Đoan Mẫn, xin hỏi thiếu tướng có cho cô ấy vào không ạ?
Lâm Quân Phong nghe binh sĩ của mình báo cáo tên cô gái đó là Triệu Đoan Mẫn anh liền đứng dậy. Mẫn Mẫn đến đây tìm anh sao? Anh quay sang nói với Lục Hi Duyệt:
- Cô về trước đi, mọi việc cứ làm theo những gì tôi nói là được.
Lục Hi Duyệt thấy Lâm Quân Phong bảo mình về thì có hơi thất vọng, cô chỉ mong được gặp anh nhiều hơn mỗi ngày thôi. Người nhà của anh đến lại là một cô gái nhưng theo cô biết thì Lâm Quân Phong chỉ có một em trai là Lâm Quân Hạo, làm gì có em gái hay chẳng lẽ đó là người trong lòng mà anh nói đến à?
Lâm Quân Phong không để ý đến Lục Hi Duyệt. Anh vội vàng đi ra cửa, anh muốn đích thân ra cổng doanh trại đón Triệu Đoan Mẫn.
Lâm Quân Phong lên xe zip lái thẳng ra cổng quân doanh, từ xa anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ trên đầu đội mũ che nắng, đang xách một chiếc túi đứng đó. Anh xuống xe đi đến gọi cô:
- Mẫn Mẫn, sao em lại đến đây vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
Thấy Lâm Quân Phong trực tiếp ra đón mình, Triệu Đoan Mẫn liền đi tới, cô cố kìm nén cảm xúc muốn nhào vào lòng anh, cô nói nhỏ:
- Quân Phong, em nhớ anh.
Lâm Quân Phong nghe cô gái nói nhớ mình, anh thấy rất vui,anh cũng nói nhỏ với cô.
- Mẫn Mẫn, anh cũng rất nhớ em.
Trời nắng, cô đứng đây đợi anh thế này làm anh vừa thương vừa xót, anh kéo cô ngồi lên xe.
- Nào, em ngồi lên xe đi, anh đưa em đến phòng làm việc của anh.
- Dạ.
Lâm Quân Phong cứ nghĩ Lục Hi Duyệt đã rời đi trước đó rồi, không ngờ khi anh đưa Triệu Đoan Mẫn vào vẫn còn thấy Lục Hi Duyệt ngồi ở đó. Anh nhíu mày hỏi:
- Sao cô còn chưa đi?
- Em nhớ ra còn một chuyện chưa nói với anh.
Lục Hi Duyệt quan sát Triệu Đoan Mẫn, cô ta nhận ra Triệu Đoan Mẫn chính là vợ của Lâm Quân Hạo, cũng chính là em dâu của Lâm Quân Phong mà cô ta đã gặp trong bữa tiệc mừng thọ ông cụ Lâm. Em dâu xách túi đến doanh trại tìm anh chồng là có chuyện gì chứ?
Triệu Đoan Mẫn cũng nhận ra Lục Hi Duyệt. Cô nhớ lần trước nghe được chuyện ở tiệc mừng thọ của ông nội Lâm cô biết Lục Hi Duyệt cũng ở trong quân doanh này với Lâm Quân Phong. Thì ra trong phòng làm việc của anh còn giấu một người đẹp trước đó. Có phải cô đến không đúng lúc rồi không? Hừ, xem em phá hỏng nhân duyên của anh thế nào. Hoa đào nào đến gần anh, cô sẽ đánh cho biến thành hoa đào thối, hoa đào nát hết.
- Còn chuyện gì nữa à?
Lâm Quân Phong để Triệu Đoan Mẫn ngồi xuống ghế rồi cầm túi xách của cô treo lên mắc gần đó.
Lục Hi Duyệt không trả lời câu hỏi của Lâm Quân Phong ngay mà quay sang chào hỏi Triệu Đoan Mẫn.
- Chào cô, cô là vợ của Lâm Quân Hạo đúng không, tôi xin giới thiệu tôi là Lục Hi Duyệt, cấp dưới của anh ấy.
- Chào cô, tôi là Triệu Đoan Mẫn.
Triệu Đoan Mẫn cũng trả lời Lục Hi Duyệt, con hàng này có gì thì báo cáo nhanh đi còn trả lại không gian riêng tư cho cô và Lâm Quân Phong chứ.
- Anh Quân Phong, lát nữa sẽ tập luyện cho binh lính đánh đối kháng, anh cũng tham gia chứ?
Lục Hi Duyệt hỏi Lâm Quân Phong.