Chương 1
Từ dưới cống nhìn lên, bầu trời vào lúc năm giờ sáng tháng năm kia cũng đẹp ghê lắm. Nắng còn chưa kịp rải mật xuống mặt đất, không gian im ắng tĩnh mịch, cũng đồng nghĩa không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt của tôi ở góc phố vắng này cả!
Nguyên một tháng không kiếm nổi một công việc mới dù tôi tốt nghiệp bằng đỏ, em trai tôi lại vừa phải nhập viện, thế nên tôi vét sạch trong người cũng không có đủ tiền nhà đóng cho mụ chủ. Cứ hai ngày mụ ta lại gõ cửa nhắc nhở, tôi xin khất cũng đã hai lần, đến lần thứ ba này, mới sáng tinh mơ mụ ta đã xồng xộc xông vào, mặc tôi còn lơ mơ ngủ mụ vẫn hất tôi ra ngoài, ném sạch quần áo, balo cùng mấy món đồ của tôi khỏi phòng. Tôi ức lắm mà chẳng làm gì được, đành thu gọn lại đồ cho vào ba lô rồi cứ thế bước lang thang vô định, muốn khóc mà chẳng thể khóc nổi, cái mặt cứ méo xệch, mắt cũng trớn lên và rồi… haizz… ngồi bó gối dưới cái cống cạn bỏ hoang như thế này đây. Chân cẳng đang nhức nhối nữa, hình như bị trật khớp mất rồi. Điện thoại cục gạch thì hết pin, laptop đã bán từ đời nào, chẳng có phương tiện nào liên lạc được với thế giới. Nước mắt cứ thế ứa ra rồi lại gạt đi ngay. Khóc có giải quyết được gì đâu? Đừng yếu đuối thế con dở!
Nếu là cô Tấm trong hoàn cảnh này thì sao? Sẽ có bụt hiện lên ân cần hỏi han và giải quyết êm thấm cho cô ngay rồi. Nhưng mà… đời đâu phải là cổ tích, và tôi cũng chẳng phải cô Tấm! Có điều, khi con người ta trong hoàn cảnh khốn cùng, niềm tin vẫn là con đường duy nhất, tôi đành nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện, biết đâu, biết đâu…
Bịch!
AAAAA…
Tôi hét toáng lên khi từ trên cao, một bóng người rơi bịch xuống, trúng ngay người tôi làm tôi ngã ngửa ra, cơ thể nữ nhân mềm mại bất đắc dĩ trở thành chiếc đệm êm ái cho kẻ vừa xui xẻo ngã xuống. Mặt hắn úp ngay vào nơi mềm mại vun đầy trên ngực tôi! Cái chân lại thêm buốt nhói lên. Tôi khóc không ra nước mắt.
– Mẹ kiếp!
Tiếng chửi thề vang lên, gã đàn ông đầy mồ hôi mà vẫn thơm lạ lập tức rời khỏi người tôi, đứng thẳng dậy không hề hấn gì. Tôi cũng không chậm trễ hơn mà lùi người về phía sau, lưng tựa vào thành cống, run rẩy ngước nhìn hắn ta. Ngó bộ dạng của hắn, chân đi giầy thể thao, quần nỉ xám dài, mồ hôi ướt áo phông trắng để lộ cơ ngực rắn chắc, tôi hiểu ngay hắn ta chạy thể dục vào cái lúc tờ mờ sáng này. Đặc biệt là cái mặt hắn… mẹ kiếp… đẹp trai v**, nhưng mà tôi không có hứng thú, chỉ biết tôi vừa có thêm một kẻ thù dẫu biết là hắn không cố tình. Cái chân của tôi… huhuhu…
– Này, gọi người cứu đi!
Hắn thờ ơ ra lệnh. Đồ… đồ… hết nói nổi luôn, mà tôi cũng đau đến mức không nói nổi, chỉ biết nhăn nhó, thều thào:
– Chân tôi… nhìn đi… tại anh đó…
– …
Hắn nhíu mày, ngồi xuống xem xét một hồi.
AAAAA… Tôi gào mồm lên sau khi hắn vặn chân tôi kêu cái “khậc”.
Ơ… hết đau rồi! Hừm hừm… làm hại người rồi cũng biết cứu người đấy, xem là huề. Tôi lạnh mặt, không thèm cảm ơn, chỉ nói đơn giản:
– Anh gọi người đi, điện thoại tôi hết pin.
Hắn ta trố mắt nhìn cái điện thoại cục gạch tôi đưa ra như thanh minh, cười sằng sặc vô duyên đến phát khùng, gạt nước mắt khóe mi rồi nói:
– Thời bây giờ còn có người dùng cái này á?
– Gọi đi, không nói nhiều!
– Không mang.
Thôi… xong. Giờ hai kẻ xui xẻo chỉ biết nhìn nhau dưới cống sao?
Hắn lắc đầu, hất hàm nhìn tôi, nói:
– Cô cúi người xuống, tay ôm gối cho tôi!
Tôi ngơ ngác, ý hắn là sao? Chẳng lẽ… Tôi hốt hoảng vội nói:
– Này… tôi không làm đệm cho anh lên được đâu!
– Chẳng phải cô vừa làm đệm cho tôi đó sao?
Hắn cười cười, ánh mắt bỗng gian tà chiếu vào ngực tôi, miệng liếm mép thèm thuồng, hai tay xoa xoa vào nhau. AAAA… hắn muốn gì đây? Ở đây có mỗi tôi với hắn, tôi lại xinh đẹp thế này, chắc chắn hắn sinh lòng tà đạo rồi!
– Cô em, để anh lên trước hay là…
AAAAA… Đồ dê xồm đê tiện! Tôi ôm chặt lấy người, cúi xuống ôm gối như con tôm, đó cũng là cách tốt nhất để ngăn chặn hắn làm trò bỉ ổi. Hắn hừ nhạt, lấy ba lô của tôi đặt lên lưng tôi, trèo lên ba lô rồi nhún người một cái. Chiều cao trên mét tám của hắn giúp tay hắn dễ dàng bắt được miệng cống, rất nhanh sau đó hắn trèo ra ngoài được. Tôi ngơ ngác vùng dậy, nhìn lên, không thấy hắn đâu nữa. Bất giác tôi hoang mang vô cùng. Hắn… hắn thoát rồi! Hắn cứ thế bỏ mặc tôi mà đi sao? Tôi không phải thắc mắc lâu, chỉ vài phút sau, có mấy bác bảo vệ phía trên nhòm xuống nhìn tôi rồi nói:
– Con gái, chờ một chút bác lấy cái thang!
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thang inox hạ xuống, tôi khoác theo cái ba lô đen còn nguyên dấu giày của tên kia lên vai, bước từng bước rời khỏi cái bẫy chết tiệt này. Tôi thất thểu bước lên mặt đất, bác bảo vệ bỗng đưa cho tôi một mẩu giấy. Tôi ngạc nhiên, đón lấy giấy từ tay bác, tò mò mở ra xem. Là số điện thoại. Tôi tần ngần, hỏi với theo bác bảo vệ lúc này vác thang đi trước tôi:
– Ai đưa bác mẩu giấy này thế ạ?
– Cậu thanh niên ban nãy báo bác cháu rơi xuống đây, cậu ta nhờ bác đưa cho cháu. Cậu ta có nói cháu cần cậu ta đền gì thì cứ gọi.
Tử tế ghê cơ đấy. Hừ, tôi cóc cần. Không ở lại mà cứu tôi lên đi, mặc kệ tôi một mình như thế, tôi không thèm dính líu gì đến hắn nữa nhé! Nghĩ rồi tôi hậm hực, định ném mẩu giấy đi, nghĩ thế nào lại cho vào túi quần. Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn là ân nhân của tôi, có ơn nên báo đáp. Tôi lí nhí cảm ơn bác bảo vệ tốt bụng, tính mò đến nhà con Liên bạn thân xin tá túc một thời gian rồi đến đâu thì đến.
Nguyên một tháng không kiếm nổi một công việc mới dù tôi tốt nghiệp bằng đỏ, em trai tôi lại vừa phải nhập viện, thế nên tôi vét sạch trong người cũng không có đủ tiền nhà đóng cho mụ chủ. Cứ hai ngày mụ ta lại gõ cửa nhắc nhở, tôi xin khất cũng đã hai lần, đến lần thứ ba này, mới sáng tinh mơ mụ ta đã xồng xộc xông vào, mặc tôi còn lơ mơ ngủ mụ vẫn hất tôi ra ngoài, ném sạch quần áo, balo cùng mấy món đồ của tôi khỏi phòng. Tôi ức lắm mà chẳng làm gì được, đành thu gọn lại đồ cho vào ba lô rồi cứ thế bước lang thang vô định, muốn khóc mà chẳng thể khóc nổi, cái mặt cứ méo xệch, mắt cũng trớn lên và rồi… haizz… ngồi bó gối dưới cái cống cạn bỏ hoang như thế này đây. Chân cẳng đang nhức nhối nữa, hình như bị trật khớp mất rồi. Điện thoại cục gạch thì hết pin, laptop đã bán từ đời nào, chẳng có phương tiện nào liên lạc được với thế giới. Nước mắt cứ thế ứa ra rồi lại gạt đi ngay. Khóc có giải quyết được gì đâu? Đừng yếu đuối thế con dở!
Nếu là cô Tấm trong hoàn cảnh này thì sao? Sẽ có bụt hiện lên ân cần hỏi han và giải quyết êm thấm cho cô ngay rồi. Nhưng mà… đời đâu phải là cổ tích, và tôi cũng chẳng phải cô Tấm! Có điều, khi con người ta trong hoàn cảnh khốn cùng, niềm tin vẫn là con đường duy nhất, tôi đành nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện, biết đâu, biết đâu…
Bịch!
AAAAA…
Tôi hét toáng lên khi từ trên cao, một bóng người rơi bịch xuống, trúng ngay người tôi làm tôi ngã ngửa ra, cơ thể nữ nhân mềm mại bất đắc dĩ trở thành chiếc đệm êm ái cho kẻ vừa xui xẻo ngã xuống. Mặt hắn úp ngay vào nơi mềm mại vun đầy trên ngực tôi! Cái chân lại thêm buốt nhói lên. Tôi khóc không ra nước mắt.
– Mẹ kiếp!
Tiếng chửi thề vang lên, gã đàn ông đầy mồ hôi mà vẫn thơm lạ lập tức rời khỏi người tôi, đứng thẳng dậy không hề hấn gì. Tôi cũng không chậm trễ hơn mà lùi người về phía sau, lưng tựa vào thành cống, run rẩy ngước nhìn hắn ta. Ngó bộ dạng của hắn, chân đi giầy thể thao, quần nỉ xám dài, mồ hôi ướt áo phông trắng để lộ cơ ngực rắn chắc, tôi hiểu ngay hắn ta chạy thể dục vào cái lúc tờ mờ sáng này. Đặc biệt là cái mặt hắn… mẹ kiếp… đẹp trai v**, nhưng mà tôi không có hứng thú, chỉ biết tôi vừa có thêm một kẻ thù dẫu biết là hắn không cố tình. Cái chân của tôi… huhuhu…
– Này, gọi người cứu đi!
Hắn thờ ơ ra lệnh. Đồ… đồ… hết nói nổi luôn, mà tôi cũng đau đến mức không nói nổi, chỉ biết nhăn nhó, thều thào:
– Chân tôi… nhìn đi… tại anh đó…
– …
Hắn nhíu mày, ngồi xuống xem xét một hồi.
AAAAA… Tôi gào mồm lên sau khi hắn vặn chân tôi kêu cái “khậc”.
Ơ… hết đau rồi! Hừm hừm… làm hại người rồi cũng biết cứu người đấy, xem là huề. Tôi lạnh mặt, không thèm cảm ơn, chỉ nói đơn giản:
– Anh gọi người đi, điện thoại tôi hết pin.
Hắn ta trố mắt nhìn cái điện thoại cục gạch tôi đưa ra như thanh minh, cười sằng sặc vô duyên đến phát khùng, gạt nước mắt khóe mi rồi nói:
– Thời bây giờ còn có người dùng cái này á?
– Gọi đi, không nói nhiều!
– Không mang.
Thôi… xong. Giờ hai kẻ xui xẻo chỉ biết nhìn nhau dưới cống sao?
Hắn lắc đầu, hất hàm nhìn tôi, nói:
– Cô cúi người xuống, tay ôm gối cho tôi!
Tôi ngơ ngác, ý hắn là sao? Chẳng lẽ… Tôi hốt hoảng vội nói:
– Này… tôi không làm đệm cho anh lên được đâu!
– Chẳng phải cô vừa làm đệm cho tôi đó sao?
Hắn cười cười, ánh mắt bỗng gian tà chiếu vào ngực tôi, miệng liếm mép thèm thuồng, hai tay xoa xoa vào nhau. AAAA… hắn muốn gì đây? Ở đây có mỗi tôi với hắn, tôi lại xinh đẹp thế này, chắc chắn hắn sinh lòng tà đạo rồi!
– Cô em, để anh lên trước hay là…
AAAAA… Đồ dê xồm đê tiện! Tôi ôm chặt lấy người, cúi xuống ôm gối như con tôm, đó cũng là cách tốt nhất để ngăn chặn hắn làm trò bỉ ổi. Hắn hừ nhạt, lấy ba lô của tôi đặt lên lưng tôi, trèo lên ba lô rồi nhún người một cái. Chiều cao trên mét tám của hắn giúp tay hắn dễ dàng bắt được miệng cống, rất nhanh sau đó hắn trèo ra ngoài được. Tôi ngơ ngác vùng dậy, nhìn lên, không thấy hắn đâu nữa. Bất giác tôi hoang mang vô cùng. Hắn… hắn thoát rồi! Hắn cứ thế bỏ mặc tôi mà đi sao? Tôi không phải thắc mắc lâu, chỉ vài phút sau, có mấy bác bảo vệ phía trên nhòm xuống nhìn tôi rồi nói:
– Con gái, chờ một chút bác lấy cái thang!
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thang inox hạ xuống, tôi khoác theo cái ba lô đen còn nguyên dấu giày của tên kia lên vai, bước từng bước rời khỏi cái bẫy chết tiệt này. Tôi thất thểu bước lên mặt đất, bác bảo vệ bỗng đưa cho tôi một mẩu giấy. Tôi ngạc nhiên, đón lấy giấy từ tay bác, tò mò mở ra xem. Là số điện thoại. Tôi tần ngần, hỏi với theo bác bảo vệ lúc này vác thang đi trước tôi:
– Ai đưa bác mẩu giấy này thế ạ?
– Cậu thanh niên ban nãy báo bác cháu rơi xuống đây, cậu ta nhờ bác đưa cho cháu. Cậu ta có nói cháu cần cậu ta đền gì thì cứ gọi.
Tử tế ghê cơ đấy. Hừ, tôi cóc cần. Không ở lại mà cứu tôi lên đi, mặc kệ tôi một mình như thế, tôi không thèm dính líu gì đến hắn nữa nhé! Nghĩ rồi tôi hậm hực, định ném mẩu giấy đi, nghĩ thế nào lại cho vào túi quần. Nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn là ân nhân của tôi, có ơn nên báo đáp. Tôi lí nhí cảm ơn bác bảo vệ tốt bụng, tính mò đến nhà con Liên bạn thân xin tá túc một thời gian rồi đến đâu thì đến.