Chương 2: 2
Đó chính là một con rắn vua đen Mexico* dài gần một mét, toàn thân đen khịt, vảy sáng bóng.Con rắn đang ở trong quần áo thiếu niên cuộn qua cuộn lại, bộ dáng vô cùng thân cận, đầu nhỏ từ quần chui lên, liền nghịch ngợm chui trở lại, nó rất nghịch ngợm, vòng qua vòn lại bên hông thiếu niên, đuôi rắn linh hoạt đem quần dài cậu đẩy ra một cái khe, Lục Tang Bắc híp mắt một cái, liền bất động thanh sắc nheo mắt lại.Quả nhiên. . . Không có mặc quần lót.Lâm Tăng Nguyệt nhíu mày trách cứ: "Tiểu Đà, ngoan một chút!" Nói xong liền quay sang người đàn ông nhíu nhíu mày: "Tiên sinh, chắc ngài không sợ rắn đâu nhỉ? Cần tôi đem nó nhốt lại không?"Đó là một dáng vẻ cực kì linh động, ẩn ẩn chút khiêu khích, hầu kết của hắn run rẩy, phảng phất mất đi công năng ngôn ngữ, không biết phải nói gì, không biết phải nói như thế nào, hắn thật ra không sợ rắn, nhưng cũng không được gọi là yêu thích, có thể vào thời khắc này, hắn có một loại kích động muốn được chạm vào, ánh sáng của tầng hầm rất tối, nhưng làn da của thiếu niên lại trắng đến chói mắt, phảng phất độc lập trước màn ánh sáng tối tăm, chỉ có một mình cậu mang theo một điểm sáng lấp loé, xung quanh như là tôn lên sự nhu hòa của cậu vậy.Hắn lặng lẽ nắm chặt ngón tay đang cầm điếu thuốc, nói giọng khàn khàn: "Không cần."Thiếu niên cười khẽ, cậu đem rắn quấn ở trên bàn tay, đẩy ra ngoài cho người đàn ông nhìn: "Nó sẽ không công kích người, Tiểu Đà chỉ là một đứa bé 2 tuổi thôi."Khi cậu tiến đến gần hơn, Lục Tang Bắc nhìn thấy con ngươi u ám của rắn vua đen Mexico, liền nhìn thấy mắt phượng hẹp dài của thiếu niên, lông mi rũ xuống, hắn như bị ma quỷ ám mà đưa tay ra, bỗng nhiên bị rắn cắn ở hổ khẩu**.**(khoảng cách giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ)Răng nhọn đâm vào da, máu tí tí tách tách mà chảy ra, hắn còn chưa kịp có cảm giác đau, thiếu niên đã hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận đem rắn bỏ vào hòm, rồi tức giận nói: "Mày chỉ biết phả vào mặt của tao đúng không? Một câu đều không thể khen!"Lâm Tăng Nguyệt nhấc tay của người đàn ông lên nhìn kỹ, thấy hai cái lỗ đang chảy máu, cậu đem tay của nam nhân đi rửa sạch, áy náy nói: "Xin lỗi nha tiên sinh, tôi cũng không biết nó ngày hôm nay bị sao, bình thường Tiểu Đà thật sự sẽ không cắn người linh tinh, bất quá rắn vua đen không độc, ngài nếu không yên lòng thì cứ chống uốn ván thôi."Tay hắn bị cậu nắm, chỗ da bị chạm vào bỗng cảm thấy tê dại như bị điện giật, lan tràn đến toàn thân, cả người phản ứng đều trở nên trì độn, bị rắn cắn cũng không có cảm giác đau, huyết dịch tại huyết quản bên trong điên cuồng dâng trào, hưng phấn, náo động, mọi cảm xúc đan xen vào nhau, so với nicotine*** càng khiến người ta mê muội.Thiếu niên thấy máu không chảy, chạy vào kho lục tung tùng phèo mà tìm thuốc, không cẩn thận mở ra khe hở có mùi hôi trên tủ, cậu ho khan vài tiếng, liền "Phi phi" mà ói ra hai lần, một mặt ghét bỏ mà làm biểu tình "nôn".Hắn đứng ở cửa nhìn chăm chú vào người ấy mang theo vẻ mặt đầy sức sống tươi đẹp, tim cứ đập liên hồi, từ khi hắn bước vào gian tầng hầm này, thật giống như đi vào một thị trấn cổ tích quỷ mị, trong không khí tro bụi bay lượn cũng giống như là những hạt cát trong vũ trụ, khiến trái tim hắn như thể đang lơ lửng trên bầu trời, chậm chạp quên trở về mặt đất...Hoa mân côi, rắn, thiếu niên...Có lẽ trộn lẫn cùng nhau, chính là độc dược._________________________________________________________-***Nicotine là một hóa chất có chứa nitơ, có trong thành phần của một số loại thực vật, bao gồm cả cây thuốc lá. Nicotine cũng được sản xuất tổng hợp. Nicotiana tabacum, loại nicotine được tìm thấy trong cây thuốc lá, thuộc họ ớt mả. Ớt đỏ, cà tím, cà chua và khoai tây là những ví dụ khác về các loại cây thuộc họ ớt mả (nightshade family).Mặc dù nicotine không gây ung thư hoặc gây hại quá mức, nhưng nó là chất gây nghiện mạnh và khiến mọi người phải chịu những tác động cực kỳ có hại do phụ thuộc thuốc lá.Lục Tang Bắc lần đầu tiên có loại cảm giác đó, hắn không biết phải hình dung như thế nào.Trong cả tuần sau, trong lòng hắn luôn mang theo nhàn nhạt sung sướng, lúc rảnh rỗi, hắn cầm bút lên vẽ tỉ mỉ đóa hoa mân côi, nét vẽ rõ ràng, tô lên chút màu nhạt, khiến cho bức tranh đầy ý thơ. Nhưng hắn nhìn trái nhìn phải vẫn không hài lòng lắm, lại một lần nữa trải ra giấy Tuyên Thành, lại vẽ thêm một con rắn đen xinh đẹp, chỉnh bức tranh trở nên yêu dã đến lạ lùng.Hắn đem bức tranh treo lên, mỗi ngày đi vào đi ra đều dừng chân thưởng thức mấy lần, cũng không biết nhìn xuyên qua nó có thể nhìn thấy cái gì.Người đàn ông đang đọc sách ở trong thư phòng, bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh, người vợ cẩn thận gõ cửa phòng, đi tới nói với hắn: "Tang Bắc, Văn Văn mang bạn trai về nhà, anh không ra nhìn sao?"Trong phòng khách, thiếu niên thiếu nữ ngồi song song, nhìn qua rất xứng đôi, nam sinh vừa lễ phép vừa xa cách mà gọi hắn là chú, tựa hồ hoàn toàn quên mất việc hắn bị rắn cắn.