Chương 206 : Ngươi đã quên vương bài của bọn ta
Bọn họ không cam lòng, nhưng tất cả đều đã muộn. Cho dù ông trời lại cho bọn họ một cơ hội nữa, có lẽ bọn họ cũng sẽ không tin Âu Dương có thể trong chưa đầy năm phút đồng hồ giết chết mười sáu tên Huyễn Thuật Sư. Điều này ở trong mắt bọn họ căn bản chỉ có thể là cảnh tượng xuất hiện trong mộng tưởng mà thôi.
Theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, trận chiến đấu này đã tiến vào hồi kết thúc. Âu Dương nhìn cảnh giết chóc bên kia, hắn không có ý định lại ra tay. Hắn giết mười sáu người này đã lộ hết ra sự sắc bén. Những người còn lại nên để cho đội hữu của hắn đi giết. Như vậy không chỉ có thể tôi luyện được sự phối hợp giữa bọn họ, đồng thời có thể khích lệđược lòng tin của bọn họ.
- Ha ha ha ha! Cái gì mà Bà Sa Thánh Địa! Chết đi!
Sau khi Thời Phong cầm thanh phi kiếm nhỏ trong tay, một kiếm cắt rơi đầu người cuối cùng, tất cả người của Bà Sa Thánh Địa đều chết ở đây.
Tất cả tiểu đội tinh anh ngoại trừ vài người bị thương nhẹ ra, còn lại không hề có người nào tử vong.
Hai mươi mốt người đối kháng ba mươi hai người, không tử vong lại có thể tiêu diệt toàn đoàn. Cho dù là Lữ Phong cũng cảm thấy điều này có chút khó tin tuy nhiên hắn biết, ngày hôm nay có thể xuất hiện cục diện này đều nhờ có Âu Dương.
Huyễn Thuật Sư đều có tiên cơ xuất kích. Âu Dương cướp tiên cơ của Huyễn Thuật Sư, trước tiên liên tiếp bắn chết bảy người, khiến nhịp điệu của tất cả Huyễn Thuật Sư trong đội ngũ kẻ địch bịđại loạn. Sau đó chính là những mũi tên đòi mạng, khiến dũng khí để Huyễn Thuật Sư liều mạng chiến đấu một trận bịđánh tan không còn gì. Trong năm phút đồng hồ giết mười sáu người! Trong mắt Lữ Phong, điều này gần như là một kỳ tích không thể làm lại được.
Mà tất cả điều này đều bởi vì Âu Dương có Chân Thực Chi Nhãn, Với thân thể suy nhược của Huyễn Thuật Sư, gặp phải quang tiễn của Âu Dương cùng với kỹ thuật bắn cung như thần của hắn, mười sáu người này trừ phi lại dùng pháp bảo tiến sát lại gần, đánh chết Âu Dương, bằng không vận mạng của bọn họ vừa bắt đầu đã được quyết định.
Nhưng Yêu Chiến Sĩ luôn chiến đấu cận chiến, lại am hiểu bí mật đánh lén như Huyễn Thuật Sư các ngươi? Cho dù khi vừa mở màn, Lữ Phong nói cho bọn họ biết, Lữ Phong cảm thấy có lẽ những người này sẽ xem đây là một chuyện cười.
Một Yêu Chiến Sĩ lực công kích viễn trình còn cường đại hơn cả Lục Tiên. Đồng thời hắn còn có Chân Thực Chi Nhãn có thể nhìn thấu tất cả hư huyễn. Tất cả những điều này phối hợp lại, gọi hắn là kẻ hủy diệt Huyễn Thuật Sư cũng không quá đáng.
- Oa! Thật nhiều yêu thú chi linh!
Thời Phong vừa chuyển động trên mặt đất kiểm tra vòng tay trữ vật của đám người Bà Sa Thánh Địa này, vừa không ngừng kêu gào.
- Ta ngất. Quá nhiều!
Không chỉ có Thời Phong, những người khác cũng theo bắt đầu la lên.
Khi bọn họ mở những vòng tay trữ vật ra, bọn họ phát hiện gần như mỗi vòng tay đều có hơn bốn mươi viên yêu thú chi linh. Cảm giác này khiến bọn họ hạnh phúc gần như muốn ngất đi.
Lữ Phong nhìn vẻ mặt hạnh phúc của các đội viên, rốt cuộc trên mặt hắn lộ ra một nụ cười. Hắn biết, sau khi trải qua trận chiến ấy, đoàn đội của bọn họ cơ bản đã thành hình. Nếu như nói trận chiến đấu với Huyễn Chân Tông lần trước khiến đội ngũ của bọn họ có sự tín nhiệm sơ cấp, vậy trận chiến này đã khiến bọn họ xây dựng lên lòng quyết tâm chiến đấu một trận tất thắng.
- Hừ hừ, các huynh đệ. Ta có lý do tin tưởng chúng ta đều trở thành cường giả Thánh thể!
Lữ Phong hào khí ngất trời. Nếu như thời điểm mới vừa gia nhập nơi chôn xương, cho dù có cho hắn thêm một lá gan hắn cũng sẽ không nói như vậy. Nhưng sau hai trận chiến qua đi, hắn đột nhiên cảm giác, có thể bọn họ không cần trải qua thú triều cũng có thể săn đủ yêu thú chi linh.
- Đúng! Mẹ nó đại khai sát giới! Cái gì mà Cửu Huyền Tông Linh Thiên Tông, cái gì mà Già Lam Thánh Địa, Thiên Cung. Chỉ cần để chúng ta phát hiện, chúng ta sẽ đưa tất cả bọn họ về với ông bà!
Một đám không ngừng tìm kiếm yêu thú chi linh trong các vòng tay vừa không ngừng kêu to. Tuy rằng lời của bọn họ rất cuồng vọng, nhưng Lữ Phong biết, ở chỗ này ngươi muốn sống sót, muốn nhận được đầy đủ yêu thú chi linh ngươi phải ngông cuồng, ngươi phải liều lĩnh. Bằng không thì thành thật ra ngoài chờ chết đi!
Ngông cuồng không chỉ có thuộc về người trẻ tuổi. Nhiệt huyết cũng tương tự như vậy. Hiện tại Âu Dương hiểu rất rõ đạo lý này. Mượn đoàn đội tinh anh hiện tại mà nói. Ngoại trừ tuổi tác của Âu Dương hơi nhỏ, trên căn bản những người đến nơi này đều bảy mươi, tám mươi tuổi. Dĩ nhiên, ngươi không thể nào phán được được điều đó từ hình dáng bên ngoài của bọn họ.
- Đội trưởng, bên kia phát hiện có người của Cửu Huyền Tông!
Thời Phong giống như một u linh. Hắn đều xuất hiện vào thời điểm ngươi không ngờđược.
- Bao nhiêu người? Khoảng cách bao xa?
Lữ Phong nhìn Thời Phong chạy tới, nhiệt huyết trong lòng hắn lại bắt đầu bùng cháy.
- Không nhiều người. Khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu người. Tuy nhiên...
Thời Phong gãi gãi đầu. Rất rõ ràng chính hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Tuy nhiên cái gì?
Một nhóm người chờđợi câu trả lời của Thời Phong. Trải qua hai lần đoàn chiến, lúc này mỗi người bọn họ đều lấy được bảy mươi viên yêu thú chi linh. Tuy rằng số lượng này còn chưa tới một phần ba mục tiêu của bọn họ, nhưng bọn họ tin tưởng, ba trăm viên đối với bọn họ mà nói sẽ không phải chờ quá lâu.
- Tuy nhiên khoảng cách có hơi xa một chút...
Lần nay Thời Phong rời khỏi 5 giờ. Nếu như không phải trước đó biết tất cả đoàn đội đều đi bộ, có thể hiện tại hắn đã lạc khỏi đội.
- Có... Có 3000 dặm...
Thời Phong nói ra một con số khiến mọi người đều không thể nói được gì nữa.
3000 dặm, 3000 dặm. Cho dù bọn họ đi thật nhanh chí ít cũng mấtmấy giờ. Thời Phong phát hiện đoàn đội người ta từ mấy giờ trước. Hiện tại chắc hẳn người ta đã sớm đi tới nơi nào khác. Nếu bọn họ đuổi tới, chắc hẳn đến cái rắm cũng không tìm thấy.
- Đại ca, ngươi cảm thấy không đáng tin sao?
Thời Phong thấy Lữ Phong nhìn mình, hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thiệt thòi cho hắn chạy suốt 3000 dặm. Lẽ nào hắn không sợ nửa đường lạc lối không tìm được đoàn đội cuối cùng bị người vây giết sao...
- Thật sự ta tìm hướng kia không có ai...
Mặt Thời Phong nhăn lại như trái khổ qua. Tại nơi chôn xương, người bình thường đều nghĩ làm sao tránh đoàn đội khác. Mà bây giờ Lữ Phong lãnh đạo đoàn đội lại đăm chiêu suy nghĩ làm thế nào mới có thể gặp được gốc rạ cứng, sau đó đẩy ngã...
- Xem thu hoạch của Miêu Vận Tiến đã.
Âu Dương đột nhiên mở miệng. Sau đó bọn họ liền cảm giác một trận sương mù dày đặc lay động. Tiếp theo Miêu Vận Tiến vào giống như phối hợp với Âu Dương, thân thể hiện ra. Mặc dù huyễn thuật của hắn không tệ, nhưng rất rõ ràng không có cách nào ngăn cản được Chân Thực Chi Nhãn của Âu Dương dò xét. Bắt đầu từ khi tiến vào Chân Linh Giới đến bây giờ, người Âu Dương không có cách nào nhìn thấu ngoại trừ sư phụ của hắn Bạch Hủ Minh ra, thì không còn người nào khác.