Chương 306 : Gia tộc Đạm Thai
Sơn Linh, Tiểu Nhạc tự xưng là Sơn Linh, như vậy hắn chính là đồng sinh cộng tử với Vạn Tiên Sơn. Nếu Vạn Tiên Sơn ma diệt, như vậy Tiểu Nhạc cũng không còn ý nghĩa tồn tại. Như vậy cho dù hắn biết bí mật của tứ phương chiến kỳ, sẽ giữ kín bí mật cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao một khi tứ phương chiến kỳ bị bại lộ, sợ rằng toàn bộ Chân Linh Giới sẽ tề tụ về Vạn Tiên Sơn, khi vô số Đại Đế phủ xuống Vạn Tiên Sơn, ngay cả Chỉ Thu Che Thiên của Bạch Hủ Minh cũng không thể gạt bỏ tất cả mọi người, như vậy hậu quả cuối cùng sợ rằng chỉ có một, đó chính là Vạn Tiên Sơn hủy diệt, Tiểu Nhạc hay Sơn Linh gì đó cũng sẽ bị gạt bỏ.
- Hắc, tiểu tặc ngươi đã trở về, ngươi dùng lương tâm nói xem, lão già Bạch Hủ Minh có phải là đặc biệt thất bại?
Tiểu Nhạc thấy Âu Dương xuất hiện, nhất thời có cảm giác, thân hình chợt lóe đã tới bên cạnh Âu Dương, kéo Âu Dương vào một góc hỏi khiến Âu Dương xấu hổ toát mồ hôi.
- Đáp ứng rồi?
Bạch Hủ Minh hình như biết điều gì đó.
- Đúng, Mễ Bản nói không lâu nữa sẽ thông báo cho ta thời gian xuất phát.
Âu Dương gật đầu, hắn tựa hồ không còn thấy xa lạ với năng lực biết hết mọi chuyện của Bạch Hủ Minh.
- Được, không tồi. Nhưng lần này ra ngoài cũng không được sơ ý. Dù sao nơi phải đến là Đông phương Lâm Hải Cảnh, mặc dù tông phái và thánh địa nơi đó không xem là quá cường thịnh, nhưng nơi đó lại sở hữu Đạm Thai gia tộc thần bí nhất trong tứ đại gia tộc.
Khi Bạch Hủ Minh nói đến Đạm Thai gia tộc hình như nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
- Đạm Thai gia tộc cường giả vô số, vi sư năm đó nửa đêm tiến nhập Đạm Thai gia, liên tiếp chiến đấu với bốn gã trưởng lão cấp Đại Đế của Đạm Thai gia, rốt cuộc dẫn xuất gia chủ Đạm Thai Khước Tà.
Bạch Hủ Minh bắt đầu kể lại mọi chuyện hắn đã làm khi ở Đạm Thai gia trước kia. Vừa nghe thấy chuyện của Đạm Thai gia, Tiểu Nhạc vừa rồi còn không ngừng kêu lên chí chóe, cố ý gây chuyện ồn ào, cũng ngừng lại bắt đầu nghe Bạch Hủ Minh nói.
- Đạm Thai gia truyền từ viễn cổ, mặc dù bọn họ mất đi viễn cổ lực, nhưng bọn họ lại sở hữu thể chất mạnh hơn người khác, đối với chúng ta mà nói, Thánh Thể như một cái hào rộng, nhưng người của Đạm Thai gia sinh ra đã là Thánh Thể.
- Sinh ra đã là Thánh Thể?
Âu Dương nghe thế, nhất thời kinh hãi, sinh ra đã là Thánh Thể, đây là gia tộc quái vật gì chứ? Chẳng trách khi mình bắt đầu bước vào Chân Linh Giới hầu như không nhìn thấy đệ tử của tứ đại gia tộc xuất hiện.
- Đúng, sinh ra đã là Thánh Thể, khi thành niên sẽ tụ tập lực lượng bước vào Thánh Thể nhất giai, có thể nói mặc dù người của Đạm Thai gia rất ít, nhưng người nào cũng có thiên phú tuyệt đỉnh.
Bạch Hủ Minh tiếp tục giảng thuật nói:
- Trước kia ta đã là Đại Đế đỉnh phong, mặc dù liên tiếp chiến đấu với bốn gã Đại Đế, nhưng tiêu hao chân chính lại rất nhỏ. Khi đại chiến với Đạm Thai Khước Tà trên biển, liều mạng dốc hết toàn lực chỉ có thể đánh hòa.
- Đánh hòa...
Lần này ngay cả Tiểu Nhạc cũng có chút giật mình, đừng thấy Tiểu Nhạc không có việc gì cả ngày công kích Bạch Hủ Minh, đó là vì trên thực tế hắn và Bạch Hủ Minh đã là bằng hữu quen biết từ nhỏ, giữa bọn họ có náo động như thế nào, Bạch Hủ Minh cũng sẽ không tức giận.
Thế nhưng đối với trình độ biến thái của Bạch Hủ Minh tám trăm năm trước, Tiểu Nhạc vẫn tràn đầy thể hội. Tám trăm năm trước, khi Bạch Hủ Minh lần đầu đến Âm Vân Phong đã đánh với Linh San một trận, cho dù mạnh như Linh San cũng chỉ có thể hơn hắn một chút. Tám trăm năm sau, Bạch Hủ Minh càng ngộ đạo trung hậu ý chí, lúc này Bạch Hủ Minh có thể thực sự đã đệ nhất thiên hạ.
Nhưng chuyện Bạch Hủ Minh đến Đạm Thai gia khiêu chiến Đạm Thai Khước Tà, Tiểu Nhạc lại không biết.
- Lão già, Đạm Thai gia xuất thân viễn cổ, thuật dạ hành của bọn họ đạt đến đỉnh cao, người nào cũng là sát thần hành tẩu trong đêm tối. Kỳ thực ngươi không nên nói là đánh hòa, ngươi kỳ thực đã thua.
Tiểu Nhạc tự hỏi một chút, cuối cùng đưa ra một kết luận cho Bạch Hủ Minh.
- Ha ha, không sai, chính diện giao thủ ta đã chiếm hết tiên cơ, cho dù thuật dạ hành của Đạm Thai Khước Tà phát huy tốt thế nào, nhiều nhất chỉ có tám thành, cho nên chính xác mà nói là ta thua.
Bạch Hủ Minh không phải người không chịu thua, thua là thua mà thắng là thắng.
Âu Dương khẽ hít một ngụm lãnh khí, ngay cả sư phụ Bạch Hủ Minh cũng không phải đối thủ của Đạm Thai Khước Tà, vậy người đó mạnh thế nào?
- Sư phụ, vậy hiện tại thì sao?
Kỳ thực điều Âu Dương quan tâm nhất chính là Đạm Thai Khước Tà có phải cũng ngộ đạo viễn cỗ lực như Bạch Hủ Minh, nếu như vậy, tứ phương chiến kỳ của mình rất có thể sẽ bị phát hiện.
- Tám trăm năm cảnh còn người mất, năm đó Đạm Thai Khước Tà đã chết, mặc dù Đạm Thai Khước Tà tài năng ngút trời, nhưng đạt đến Đại Đế đỉnh phong đã là cực hạn, muốn ngộ đạo viễn cổ lực quá khó khăn.
Bạch Hủ Minh cho Âu Dương một nụ cười tự tin.
Tám trăm năm đối với cường giả như bọn họ không tính là dài, nhưng tám trăm năm lại có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Ngay cả mạnh như Đạm Thai Khước Tà cũng chết, có thể tưởng tượng trong Chân Linh Giới này ẩn tàng bao nhiêu tuyệt thế cường giả.
- Dạ hành thuật của Đạm Thai gia sở trưởng ẩn sát, mà địa điểm của phong hội lần này chính là Bách Tôn Đảo chính giữa biển. Nơi đó cách Thánh Tà Đảo của Đạm Thai gia không quá xa, ta muốn nói với ngươi là, nghìn vạn lần đừng trêu chọc vào người của Đạm Thai gia, đây là phiền toái rất lớn.
Bạch Hủ Minh đặc biệt dặn dò Âu Dương.
- Đúng, chớ chọc vào những tên đạo tặc đó, nếu như ngươi muốn đập thánh địa hoặc là tông phái khác, ta sẽ đi đập với ngươi, đừng đụng vào Đạm Thai gia tộc.
Tiểu Nhạc ở một bên chẳng biết xấu hổ nói.
- Ta có nói sẽ mang ngươi đi sao?
Âu Dương liếc nhìn Tiểu Nhạc, Âu Dương thề, hắn tuyệt đối không muốn mang theo Tiểu Nhạc, người này chính là một gã gây chuyện thuần túy, mang hắn theo, cuộc hành trình lần này còn không biết sẽ nhiễu loạn đến thế nào.
Chưa nói những cái khác, chỉ nhìn dáng dấp của Tiểu Nhạc khi nói với Bạch Hủ Minh, Âu Dương rất khó tưởng tượng khi Tiểu Nhạc xuất hiện trên phong hội, cầm trong tay hòn gạch, kêu lên với cường giả các tông, ca ca rất hung tàn sẽ có tràng diện như thế nào.
- Mang hắn đi cùng, ta ở Vạn Tiên Sơn ngoài tầm tay với, mặc dù sức chiến đấu cỉa Tiểu Nhạc không tính là mạng, nhưng rất lúc vẫn có thể bảo mệnh cho ngươi.
Bạch Hủ Minh rất ít khi nói lời hữu ích với Tiểu Nhạc.
- Nghe thấy rồi chứ, lão già Bạch lão đã đáp ứng rồi, làm đệ tử phải nghe lệnh của tôn sư.
Tiểu Nhạc được tiện nghi còn khoe mã, nhìn dáng dấp hiện tại của hắn, Âu Dương rất khó để liên hệ hắn là một cường giả.
- Chuẩn bị đi, trên phong hội, Tông Sư các tông khẳng định sẽ dùng các loại phương thức tiến hành chèn ép ngươi, muốn không bị người khác chèn ép, ngươi cũng chỉ có thể chèn ép người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Bạch Hủ Minh nói xong, xoay người đi ra, biến mất ở sơn mạch.
- Bạch lão mõ suốt ngày tỏ ra thần thần bí bí, thực sự là một chút tình thú cũng không có.
Tiểu Nhạc oán giận.
Lúc này Âu Dương cũng đang rất đau đầu, mang theo một kẻ chuyên gây rối như Tiểu Nhạc, phong hội lần này khẳng định rất đặc sắc, rất khó tưởng tượng một quái thai ngay cả Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu cũng không để vào mắt rời khỏi Vạn Tiên Sơn sẽ mang đến cho những người khác trùng kích như thế nào...