Chương 22
Lúc trước, người cho 2 chú mèo con kia ăn cũng trông rất tốt bụng, người kia cũng cho mấy con mèo hoang khác ở đó đồ ăn nên ai cũng tin tưởng người kia. Thế nên mới có mấy con mèo bất ngờ bị mang đi mà không hề phòng bị. Hơn nữa, người kia rất để ý đến mấy con mèo con, ngoài 2 đứa ra thì mấy con mèo con khác cũng được đối xử đặc biệt hơn, người kia thường xuyên kèm thêm một ít pate ngon lành bên cạnh mấy con cá khô nữa. Lúc ngửi mùi hộp pate, mèo con màu trắng đã thấy quen quen. Lúc ăn thử rồi mới có thể xác nhận chính xác là thứ này giống thứ thức ăn mà con người trước kia cho tụi nó ăn. “Sao tự nhiên lại trùng hợp như thế được?” Mèo cam vô tư không quan tâm lắm, mèo đen và Thang Viên cũng cảm thấy mọi chuyện có thể chỉ là trùng hợp nhất thời mà thôi, nói không chừng cả 2 người mua cùng một hãng đồ ăn cho mèo thôi. Thế nhưng bởi vì bóng ma quá khứ ám ảnh quá sâu nên hai đứa nhỏ tạm thời rút lui, không đi xin ăn của con người nữa. Mèo đen lại hay cùng Thang Viên đi theo mèo cam đến chỗ Trâu Trúc cho đám mèo hoang đồ ăn. “Nhìn qua đúng là trông có vẻ thật sự là người tốt thật.” Thang Viên nhìn một hồi, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thang Viên với mèo đen không có ý định đến xin đồ ăn. Hai bé mèo con chỉ ngồi ở chỗ xa nhìn về phía cô gái kia đổ đồ ăn cho một cái bát, có mấy con mèo hoang quấn quýt bên chân cô cọ tới cọ lui, nhưng đến lúc cô muốn vuốt ve mấy cái thì tụi nó là cong mông chạy ra xa. Trâu Trúc cũng nhìn về phía 2 đứa. Cô có ấn tượng khá rõ về 2 con mèo này, thường thường ít có con mèo nào chịu ở kè kè bên nhau thế mà 2 đứa này chúng rất hay ở cạnh nhau. Có điều, mèo đen thì đôi khi cô thấy nó đi một mình chứ đối với bé mèo ly hoa kia, chưa bao giờ thấy nó đi một mình cả. Không biết vì sao mà cô cảm thấy bé mèo ly hoa kia nhìn quen quen. Nhìn một lúc, cô mới sực nhớ ra là cái cảm giác quen quen này là do lần trước cô thấy một cô gái kia có bế một bé mèo ly hoa giống như bé này. Nhưng thôi, đều là giống mèo ly hoa, nhiều khi mèo giống mèo cũng là điều bình thường thôi. Hai đứa ngồi đánh giá Trâu Trúc. Trâu Trúc cũng chưa tiếp xúc nhiều với 2 đứa nên chưa dám lại gần mà cũng chỉ ở đằng xa nhìn lại, chỉ sợ mình mà manh động thì 2 đứa nó sẽ bỏ chạy mất. Lúc này, một con mèo trong đám mèo hoang sau khi ăn no nê, nó lại cọ chân cô mất cái rồi chạy về phái mèo đen và mèo ly hoa kia. Bé mèo này là mèo mới tới khu này, nó vẫn chưa gặp qua mèo đen và Thang Viên. “2 bạn không tới xin đồ ăn sao?” Bé mèo kia ngồi trước mặt mèo đen và Thang Viên tò mò hỏi, nó đưa chân lau mặt rồi nhìn 2 đứa. Nó suy nghĩ một hồi rồi lo lắng cho rằng 2 bạn mèo kia đang lo sợ những con mèo hoang đang xin ăn bên kia sẽ khó chịu với cả hai. “Bọn họ sẽ không đánh hai người đâu.” Bé mèo kia quay đầu nhìn lại đám mèo hoang kia, nơi đây tất cả mèo đều có thể đến xin đồ ăn như nhau, không có chuyện mèo nào sẽ xua đuổi, tranh giành với mèo khác. Mèo đen và Thang Viên cảm ơn ý tốt của bé mèo kia. Ở bên kia, Trâu Trúc nhìn cả 2 một hồi, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, cô nhấc máy: “Alo” “Đang cho mèo ăn.” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua một đống lông xù đang di chuyển tới lui. Tất cả đều đã ăn sắp xong, một số nằm lăn ra đất, vẻ mặt khoái chí. Cô cúi xuống vừa gỡ bỏ mấy cọng cỏ dính trên quần rồi thuận tay vò đầu mấy đứa vừa trả lời bên kia: “Ừ, bọn nó bây giờ vẫn chưa thật sự tin tưởng tôi lắm ấy.”“Chờ chút đã.” Cô quay lại hỏi việc khác, “Lồng mèo đã chuẩn bị hết chưa?” Sau khi nghe được lời xác nhận của đối phương, cô yên tâm trả lời: “Không sao, tôi sẽ cố gắng làm nhanh hết sức có thể.” Cô lại đảm bảo với đối phương: “Yên tâm, sẽ không bị quá giờ đâu.” Mèo đen dựng lỗ tai nghe ngóng, thật ra cậu nghe rất rõ cuộc đối thoại của mấy người kia nhưng cậu lại không hiểu ý của Trâu Trúc là gì cả.Cậu quay lại hỏi Thang Viên bên cạnh: “Em có hiểu mấy người kia vừa nói gì không?” Thang Viên lắc đầu, nó chỉ nghe ra mỗi chữ “Mèo” thôi, còn lại thì nghe chẳng hiểu gì cả. “Là nhắc tới mèo đó, có khi nào là đang nói về tụi mình không?” Mèo đen nhìn Thang Viên, nói ra nghi ngờ trong lòng mình. ......Nhớ tới lần trước hai bé mèo con có nhắc tới, tụi nhỏ có nói đồ ăn bọn họ đang ăn có mùi vị giống với đồ ăn lúc trước, lại nghe nói cái người tên Trâu Trúc cho bọn họ ăn kia cũng là phụ nữ, cho nên liệu đây có thể nào người này với người bắt tụi nhỏ trước kia là một không vậy. Tuy ba anh mèo lớn đây cảm thấy không chắc chắn lắm nhưng hai bé mèo vẫn có chút lo lắng. Mèo đen suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ mang 2 bé mèo con tới đây nhìn xem và xác nhận lại thử, tụi nó ở cách đây cũng không xa lắm. Nói không chừng hai đứa nó có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Trâu Trúc với người bắt mèo thật thì sao. Mèo đen và Thang Viên nhanh chóng đi tìm hai đứa nhỏ. Mèo đen đi trước, Thang Viên bước sau, nó nhìn cái đuôi đen lúc la lúc lắc trước mặt mình mà nhịn không nổi giơ chân lên chụp giỡn với cái đuôi đó. Mèo đen đi trước vài bước liền cảm thấy đuôi mình tự nhiên hơi nặng nặng, cậu quay lại thì thấy Thang Viên đang chụp lại đuôi mình. Thấy mèo đen nhìn mình, Thang Viên không kịp thu chân, nó có chút chột dạ quay đầu nhìn đi hướng khác. Mèo đen thu đuôi về, Thang Viên lại làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, liếm lông trên người rồi hỏi cậu: “Sao anh không đi nữa?” Cậu xoay người lùi lại vài bước, Thang Viên theo bản năng cũng lùi lại rồi đứng yên một chỗ. Mèo đen giờ đang ngang hàng với Thang Viên, cậu nhìn nó một cái rồi vỗ vỗ vào người nó: “Đi thôi.”Lúc mèo đen dừng lại, hai bé mèo con phía sau cũng dừng lại rồi ngồi ngay ngắn. Lúc mèo đen đứng lên đi tiếp, cả hai cũng ngoan ngoãn làm theo. hai con mèo lớn đi trước, hai con mèo con ríu rít chạy theo. Cái tổ hợp 4 mèo này thật sự thu hút người qua đường, ai cũng tò mò nhìn một cái, hai con mèo con theo bản năng chạy theo hai con mèo lớn, hai đứa lớn phía trước cố che chắn cho 2 đứa nhỏ phía sau. Người qua đường thấy cảnh này thì liền bật cười rồi lấy điện thoại ra chụp hình mấy con mèo. Thang Viên vốn đã rất quen thuộc với việc chụp hình vì từ nhỏ Ninh Hiểu đã rất hay ôm Thang Viên để chụp hình, dần dần hình thành tư thế chụp hình theo phản xạ có điều kiện, nó theo bản năng chạm vào mèo đen rồi ngồi ngay ngắn xuống, mắt nhìn về phía camera. Mèo đen thấy thế thì bắt chước theo, ngồi xuống bên cạnh nó, mấy đứa nhỏ phía sau cũng do dự làm theo 2 anh mèo lớn. Cả 4 cái đầu đồng thời nhìn về phía điện thoại. Người qua đường kia thấy vậy liền trêu cả 4 một chút, người kia thử đưa điện thoại lên xuống, cả 4 con mèo đều đồng thời lắc lư theo hướng điện thoại. “Thật đáng yêu quá đi mất.” Người kia cúi đầu, chỉnh sửa video một chút rồi đăng lên mạng: “Hôm nay gặp được một nhà bốn mèo, tất cả đều là mèo hoang.” Lúc cô gái kia quay video xong, Thang Viên mới ý thức được mình vừa mới làm cái gì, nó quay người dụi đầu vào ngực lông của mèo đen. Mèo cúi xuống mới thấy được Thang Viên đang dụi đầu vào ngực mình cọ tới cọ lui, gừ gừ mấy tiếng. Mèo đen ôm Thang Viên, cúi đầu liếm láp lông đầu của Thang Viên để trấn an bé mèo ly hoa của mình đang thẹn thùng. Đang liếm thì thấy một cái bóng ập tới, cô gái mới quay video lúc nãy cầm một con cá khô quơ quơ trước mặt bọn họ, ánh mắt sáng rực nhìn họ chăm chú. Mèo đen nhìn xuống thấy khuôn mặt vốn đang chôn trong ngực mình lại đang hé mắt ra nhìn về cái thứ đang toả mùi thơm kia, chóp mũi giật giật mấy cái, sau lại vùi mặt vào ngực cậu lần nữa. “Meo meo, em không ăn cá sao?” Cô lại cầm con cá khô quơ quơ trước mặt tụi nó, camera trên điện thoại đã sẵn sàng để ghi hình. Mèo đen bước lên phía trước, giơ chân chạm vào điện thoại của cô gái kia rồi kêu lên mấy tiếng. “Ngại ngùng sao?” Cô gái như hiểu ý của cậu nên cất điện thoại đi. Mèo đen cúi đầu nói với Thang Viên: “Chị ấy cất điện thoại rồi.” Nghe vậy, Thang Viên lén quay đầu nhìn thử thì thấy đúng là đã cất điện thoại rồi, lúc này nó mới chịu quay người ra. Cô gái kia để cá khô trên mặt đất trước mặt 4 con mèo. Thang Viên do dự một lúc, mèo đen thì nhìn thoáng qua rồi cúi đầu ngậm cá khô kia tới trước mặt hai đứa nhỏ. Mãi đến lúc cả 4 đứa đều đi hết, cô gái kia mới xuýt xoa một tiếng: “Thật là cảm động quá đi mất...” Cô mở điện thoại ra, nhịn không được bình luận thêm một dòng dưới video của mình: “Vừa mới cho tụi nó ăn cá khô, hai đứa mèo lớn đều nhường phần cá đó lại cho hai đứa nhỏ, đúng là tình cha mẹ bao la ngút trời...” Bốn đứa chẳng hề hay biết gì suy nghĩ phỏng đoán quan hệ của cô gái kia. Hai đứa nhỏ đi theo tới chỗ Trâu Trúc vẫn hay cho đồ ăn thì thấy một đám mèo hoang đang mải mê ăn uống, đứa nào ăn xong thì nằm bò ra đó, còn lại thì sau khi ăn no nghỉ ngơi đủ đã rời đi hết. “Trâu Trúc đâu?” Mèo đen nhìn một vòng rồi hỏi lại mèo cam: “Sao không thấy chị ấy đâu hết?” “Hình như chị ấy có chút việc.” Mèo cam ngáp một cái đáp lại. Trâu Trúc hôm nay vội vàng đem đồ ăn đến chỗ này cho tụi nó rồi vội vàng rời đi, chứ bình thường là cô ấy phải ở lại đây thêm một lúc nữa. Xem ra hôm nay Trâu Trúc không đến đây nữa rồi. Mèo cam nhìn 2 bé mèo phía sau mèo đen và Thang Viên hỏi: “Hai đứa cũng tới đây xin ăn sao?” Hai đứa lắc đầu rồi giải thích lý do mình tới đây cho mèo cam hiểu.Tuy rằng bọn họ cũng không cho rằng khả năng kia có thể xảy ra nhưng mèo cam vẫn trả lời: “Chiều mai hai đứa có thể quay lại đây xem thử xem sao.” ......Ở bên này, sau khi đi dạo một vòng, Ninh Hiểu với bạn cô bắt đầu thấy mệt mệt, hai người ghé vào quán trà sữa ngồi thư giãn. Mới ngồi một lúc, Ninh Hiểu nghe thấy người đối diện xem điện thoại rồi bật cười thành tiếng. Cô ấy đưa điện thoại qua cho Ninh Hiểu xem: “Cậu xem video này thử đi.”Cô chỉ tay vào màn hình, lúc video phát xong cô bấm phát lại lần nữa: “Cậu nhìn cái con mèo ly hoa này này...” Cô chỉ thẳng vào con mèo ly hoa trong video: “Nhìn xem có giống Thang Viên nhà cậu không?” Ninh Hiểu nhìn một hồi mới phát hiện ra là con mèo ly hoa kia rất giống Thang Viên nhà mình. Nhưng... Thang Viên nhà mình tuy là một con mèo hướng ngoại, có thể nhanh chóng kết thân với một con mèo khác thế nhưng Ninh Hiểu chưa từng thấy bộ dáng thân mật của Thang Viên như vậy với một con mèo khác chứ nói gì là phía sau còn có mấy con mèo con. “Khung cảnh này cũng giống chỗ gần nhà cậu nữa.” Ninh Hiểu và bạn cô chụm đầu lại xem, thấy khung cảnh quả thật rất quen mới kinh ngạc nhìn Ninh Hiểu: “Chẳng lẽ đây đúng là Thang Viên nhà cậu?” Ninh Hiểu lắc đầu, rất tự tin vào hiểu biết của mình về Thang Viên mà phủ nhận: “Chắc chắn không phải là Thang Viên nhà tớ.” Thang Viên tuyệt đối không phải là thứ mèo biết làm nũng, dính dính cọ cọ mèo khác, cũng sẽ không phải là thứ tra miêu lén lút có mèo con mà không mang về nuôi dưỡng. Nhưng mà nhìn kĩ thì trong đám mèo kia có một đứa rất giống mèo nhà mình. Ninh Hiểu nhịn không được cảm thán một câu: “Ở đây còn có một mèo giống với con mèo hay chơi với Thang Viên nữa.” Cô lục tìm một tấm ảnh của Thang Viên trong album điện thoại ra so sánh: “Quả thực là giống nhau y như đúc!”Hơn nữa không biết có phải do mèo đen trong thiên hạ này lớn lên đều từa tựa nhau hay không mà Ninh Hiểu cảm thấy nó rất giống con mèo đen mình bắt gặp trong sân nhà mình lúc trước. Lúc sau trở về nhà, Ninh Hiểu nhìn thấy Thang Viên thì vẫy tay gọi nó lại: “Thang Viên, em lại xem cái này này!” Thang Viên tò mò lại gần xem sao thì thấy Ninh Hiểu mở một video đưa tới trước mặt mình, trong video là 4 con mèo quen thuộc, cái đầu lắc lư theo chuyển động của camera. Thang Viên ngạc nhiên mở to mắt như muốn xem rõ thứ trong điện thoại Ninh Hiểu. Dẫn đầu đám mèo là một con mèo ly hoa, khuôn mặt này quá quen thuộc rồi, bên cạnh còn có thêm 3 con mèo khác, không phải mình thì còn ai vào đây nữa? Thang Viên dần dần trở nên ngượng ngùng, đưa chân lên vuốt sang video khác, liên tục meo meo phản đối cô chủ xem video đó nữa. Nhưng Ninh Hiểu lại hiểu nhầm ý của Thang Viên, cô mở video lại và hỏi Thang Viên: “Sao, có thấy rất giống em không?”Vừa dứt lời, điện thoại trên tay Ninh Hiểu đã bị Thang Viên đầy xuống, sau đó nó lấy mông ngồi ịn lên trên cái điện thoại đó. ......Ngày hôm sau, lúc mèo đen tới tìm Thang Viên, cậu phát hiện ra một vài phần bất mãn trên mặt nó, khuôn mặt vốn tròn trịa nhưng vì lông nó có chút rối rắm nên có phần đờ đẫn hơn thường ngày “Em sao vậy?” Mèo đen có chút tò mò, Thang Viên trước giờ vốn không phải là một con mèo hay cáu giận, đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng sau khi mèo đen hỏi thì Thang Viên lại ấp úng nói sang chuyện khác, đôi mắt liếc ngang liếc dọc chứ không dám nhìn thằng vào mèo đen. Sáng hôm nay, Ninh Hiểu nhớ tới video tối hôm qua xem, cô ôm Thang Viên lên nhìn một lần nữa. Thang Viên nghĩ tới hành động mất mặt hôm qua, nó càng kiên quyết không nên nói cho anh mèo đen biết chuyện này. Mèo đen thấy nó không muốn nói nên cũng không dò hỏi thêm nữa. Hai con mèo ở bên nhau cả một buổi sáng. Lúc Ninh Hiểu quay về, cô gọi to tên nó từ bên ngoài: “Thang Viên... Thang Viên ơi“. Thang Viên nghe tiếng gọi, nó liếc mèo đen một cái rồi cọ cọ mấy cái lên người mèo đen: “Chiều nay, chờ em ở chỗ Trâu Trúc hay cho mèo hoang ăn, em đi tìm anh.” Mèo đen gật đầu, ngày hôm qua mấy con mèo đã có thương lượng với nhau một chút, để có thể khiến hai bé mèo con an tâm, cả bọn sẽ lại cho hai đứa tới chỗ hôm qua để thấy rõ Trâu Trúc. Mèo cam đã bảo đảm cực kì nghiêm túc: “Yên tâm đi, cô ấy chắc chắn khác cái con người mà mấy cậu gặp trước kia.” Hai bé mèo con cũng đã biết vị trí nơi này nên mèo đen không cần đến tìm và dẫn nó đi theo nữa, cậu ước chừng thời gian một chút rồi đi đến chỗ Trâu Trúc cho mèo ăn mỗi ngày. Lúc mèo đen đến, Trâu Trúc vẫn còn chưa rời đi, mèo cam đang mải mê vùi đầu vào bát đồ ăn. Mèo cam thấy mèo đen đến, ngẩng đầu lên meo một tiếng chào đón cậu, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp. Lúc này, 2 bé mèo con còn chưa đến, mèo đen liếc nhìn Trâu Trúc thì thấy hôm nay, cô gái này đang đeo găng tay, bên cạnh còn có thêm một chàng trai. Hai người đang chăm chú nhìn đám mèo hoang đang mải mê vùi đầu ăn uống. “Người kia là ai vậy?” Mèo đen hỏi một con mèo bên cạnh, mấy lần trước có thấy chàng trai này đâu. “À, anh ta có đến với chị Trâu Trúc mấy lần rồi.” Con mèo kia nhìn qua phía mèo đen, “Hình như bọn họ là một đôi.” Có thể thấy là đám mèo hoang ở đây đã chấp nhận Trâu Trúc, thậm chí còn chấp nhận luôn cả người con trai mà cô thân thiết. Cô nhìn thấy mèo đen đến một mình, cô vui vẻ chạm vào người bên cạnh, cả 2 quan sát mèo đen đang ngồi ở phía xa. Phỏng chừng mèo ở đây đã no nê hết rồi thì cô cúi xuống ôm mèo cam lên. “Ủa làm cái gì đó?” Mèo cam đột nhiên bị nhất bổng bên không trung, ngơ người rồi vùng vẫy mấy cái chân. Đột nhiên nó có cảm giác có một bàn tay sờ lên bụng mình. “Mềm dễ sợ” Trâu Trúc đánh giá một câu, sau đó bỏ mèo vào lồng. Ở bên cạnh cô đang có một đám mèo vây quanh đang ngồi xổm tò mò nhìn Trâu Trúc. “Chị gái kia tính làm gì vậy?” Một con mèo hỏi.“Chả biết nữa.” Một con mèo khác lắc đầu.Chàng trai bên cạnh Trâu Trúc cũng bắt đầu hành động, bế mèo bỏ vào lồng. Con mèo bị bế vào lồng nhận ra có điều không ổn nên điên cuồng cào cào vào cửa lồng. Mèo đen cùng mấy con mèo khác nhìn chằm chằm vào bên đó một hồi, mèo cam bị bế vào lồng cảm thấy bất lực nên nằm dài ra, cố thò đầu ra ngoài nhưng bị Trâu Trúc nhấn lại vào bên trong. Mèo đen mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, theo bản năng bỏ chạy, trước đó còn hô to với đám mèo bên cạnh Trâu Trúc: “Chạy mau đi mấy đứa!” Nhưng trước khi mèo đen kịp chạy thoát thì một tấm lưới bất ngờ bao phủ lấy cậu, toàn bộ mèo đã bị tấm lưới hốt gọn. Đám mèo cũng ý thức được chuyện bất ổn này, tất cả nháo nhào kêu vang và cố vùng vẫy chạy trốn. Tuy nhiên, Trâu Trúc hôm nay đã chuẩn bị tất cả để mang hết đám mèo này đi, cửa lồng mèo đã được khoá lại kĩ càng. Mèo đen nhìn xuyên qua tấm lưới cửa lồng có thể nhìn thấy khuôn mặt thất thần không thể tin nổi của mèo cam. Lúc này, Thang Viên thừa dịp Ninh Hiểu không chú ý, lẻn ra ngoài chạy tới chỗ này. Trên đường đi tới, nó bắt gặp 2 đứa mèo con, cả 3 cùng nhau chạy tới nơi kia. Trâu Trúc nhìn mèo trong lòng một cách hài lòng rồi lấy điện thoại ra gọi ai đó. “Alo xin chào, cho hỏi đây có phải bệnh viện thú cưng XX không?”“Tôi họ Trâu, vâng, lúc trước tôi có trúng thưởng một phiếu triệt sản thú cưng miễn phí ở chỗ mấy anh đấy ạ...?” Tác giả có lời muốn nói: Vì sao chứ? Vì cái gì mấy người cứ để mèo ta đây mà mới lên sân khấu một chút là đoán được cái kết bị triệt sản vậy hả!