Chương : 10
Kate mở cửa cho hai người phục vụ vào, một người gần 30, người kia gần 50. "Bữa tối của cô thế nào, thưa cô?" anh chàng trẻ tuổi lên tiếng hỏi khi anh ta đẩy xe vào.
"Tuyệt vời," Cô không thể nào nhớ nổi mình đã ăn gì nữa và cô phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.
"Rượu có vừa không?" người già hơn dò hỏi, bước một cách cẩn trọng qua con chó đang ngủ say.
"Vâng," cô trả lời. "Rất ngon," cô thêm vào với một nụ cười ngắn ngủi, cố gắng khôi phục lại trạng thái cân bằng của mình. Cô kiểm tra để đảm bảo rằng Max vẫn ổn; sau đó cô vuốt lại tóc và bước ra ngoài hiên. Mitchell đang đứng ngoài vườn, hai tay đút sâu vào túi quần, mắt nhìn lơ đãng vào vùng ánh trăng như thể mất hồn vậy.
Âm nhạc lại vang lên và khi Kate vòng qua bàn, người phục vụ trẻ tuổi tạm dừng công cuộc vật lộn của anh ta để ấn cái nút trở lại chai rượu đỏ còn dở. "Có một bữa tiệc riêng dưới đó," anh ta lên tiếng. "Tôi hy vọng tiếng nhạc không quấy rầy cô và chồng."
"Chúng tôi... tôi rất thích." Kate lên tiếng, nhưng từ "chồng" khiến cô ngập ngừng giây lát, không phải vì Mitchell chỉ là một người bạn, nhưng vì cô nhận ra sẽ cảm thấy tình cảnh này khó xử đến thế nào vào đêm mai, hay đêm sau đó, nếu chính những người này lại phục vụ đồ ăn đến cho cô và Evan. Điều đó làm cô tổn thương. Rồi cô rung động khi nghĩ khả năng này có thể sẽ xảy đến với Mitchell và đó chính là lý do anh bước về góc tối kia ở phía cuối vườn.
Kate buộc những lo lắng của mình lùi đi và rời bước xuống bãi cỏ. SỚm thôi, cô sẽ phải đối mặt những hậu quả từ quyết định muốn được ở cùng Mitchell tối nay, nhưng cho đến bây giờ, cô đã định rồi. Cô không thể quay đầu lại được nữa. Cô không muốn rút lại. KHông sau nụ hôn giữa hai người. Chưa bao giờ có một nụ hôn như thế - không đối với cô – và cô có một cảm giác hồi hộp rằng Mitchell đã tỏ ra gần như choáng váng và bị cuốn đi giống như cô vậy.
Anh xoay về phía cô, và Kate dõi theo nét mặt của anh, kiếm tìm một dấu hiệu nào đó thể hiện ra dư vị của nụ hôn vừa nãy đã tác động đến anh nhiều như cô muốn nghĩ. Cô muốn tin đó không phải là một nụ hôn bình thường đối với anh. Cô cần phải tin, và trong ánh trăng mờ ảo, anh dường như cau mày nhìn vào cô. Tuy vậy, anh quá xa để cô có thể đánh giá nét biểu cảm đó một cách chính xác, vì thế Kate mỉm cười ngập ngừng và cố gắng để quyết định xem mình cần nói với anh điều gì khi cô đến đủ gần. Anh không cười lại với cô, và cô tự hỏi rằng tại sao.
Mitchell không cười vì anh đang nhìn theo người phụ nữ vừa xoay xở cuốn anh đến bờ vực ham muốn sở hữu, không thể kiểm soát chỉ với một nụ hôn, và anh không hề thích thú chút nào trước những gì anh nhìn thấy. Với hai bàn tay siết chặt sau lưng cô, và làn gió nhẹ vờn quanh mái tóc dài, cô gợi cho anh nhớ đến một cô bé Ai len thánh thiện, và thứ trang phục gợi cảm mà cô đang mặc – tâm trí anh muốn lột trần cô trong bữa tối này – giờ đập vào anh thành một vẻ ngây thơ trong trắng.
Kate Donovan hoàn toàn không phải là kiểu phụ nữ của anh, và cũng không phải là phản ứng cơ thể sâu sắc của anh trước một nụ hôn đơn giản. Trước đó, khi cô đổ ly Bloody Mary đó lên người anh, nỗi khao khát được gặp lại cô đã trở thành một phản ứng thông thường trước một khuôn mặt quyến rũ với mái tóc đỏ rực bao quanh. TỐi nay, tuy vậy, sức thu hút của cô với anh đã tăng lên quá mãnh liệt trước tất cả những việc cô làm và nói mà một nụ hôn giản đơn – thứ anh đã dự tính chẳng hơn gì một biểu hiện mong muốn yếu đuối sớm trở thành một cái gì đó khiến anh hài lòng – trở thành một nụ hôn gấp gáp đầy hoang dại.
Anh nhìn theo khi cô dừng chân ngắt một đóa hoa màu trắng từ bụi cây phủ đầy hoa. Cô đưa đóa hoa lên mũi, hít lấy hương thơm, mắt thoáng qua làn nước. Đột nhiên, Mitchell bị xoáy trở lại ký ức mười năm trước ở bữa tiệc anh đã tham dự tại nhà của một doan nhân người Hy Lạp. Chán ngán với những thứ xung quanh, Mitchell đã mang theo đồ uống của mình bước ra ngoài, nơi anh lang thang bước xuống con đường nhỏ dẫn đến lối vào căn vườn nhỏ xinh, thắp đuốc sáng ở rìa vách đá. Ngay giữa vườn bức tượng người phụ nữ trẻ bằng kích thước thật với mái tóc suôn dài tay hờ hững cầm một đóa hoa. Dựa vào bộ đồ mà cô đang mặc, bức tượng hẳn mới được dựng gần đây, nhưng có một thứ gì đó đã làm anh mê hoặc. "Có phiền nếu tôi tham gia cùng không?" anh đã hỏi bức tượng khi anh ngắm nghía những nét mặt khắc chạm bằng thạch cao.
Câu hỏi ấy hồi đó thật ngốc nghếch y như thực tế giờ anh đang so sánh giữa một cô gái Chicago tóc đỏ với một bức tượng thạch cao Hy Lạp. Phản ứng của anh trước Kate Donovan không chỉ là huyễn hoặc, mà nó hoàn toàn không tài nào đoán nổi, và mặc dù Mitchell chẳng hề ý niệm được lý do tại sao cô lại tác động đến anh theo cách đó – hay chính xác là mọi chuyện này sẽ dẫn đến đâu – anh đột nhiên có đôi chút đề phòng chiều hướng mơ hồ mà nó đã dẫn dắt anh. Anh quyết tâm xoay chuyển phần còn lại của diễn tiến này một cách thận trọng hơn và theo những điều khoản anh đặt ra.
Kate dừng lại trước anh và đưa mắt nhìn qua vai anh ra hướng biển, nơi những nhạc công đang bắt đầu chơi một bản samba khác. "Chúng ta lại có nhạc rồi," cô nhẹ nhàng bình luận, cố không cảm thấy lo lắng về thực tế rằng anh đang nhìn vào cô với một nụ cười khá lạnh lùng và vẫn đang giữ hai tay trong túi quần mình. "Phục vụ nói có một bữa tiệc riêng ở dưới kia." Cô nói thêm.
Mitchell nhìn theo hướng cô chỉ và đọc ra bản nhạc mà các nhạc công đang chơi. "Corcovado." Anh lên tiếng, nhưng anh không thể hiện biểu lộ muốn được nhảy cùng cô, và Kate quyết định rằng sự hiện diện liên tục của hai nhân viên phục vụ kia ở ngoài hiên là lời giải thích cho cách cư xử do dự của anh.
Vì cô không thể nào phục hồi lại tâm trạng mà cô đã có ngay trước khi những người phục vụ kia tới, cô quyết định cố gắng tiếp tục vẻ đùa cợt thân thiện mà cô đã chia sẻ với anh lúc ăn tối và, hy vọng rằng, có được một cơ hội để hiểu rõ thêm người đàn ông cô sắp sửa chia sẻ cùng trong đêm nay. "Tôi biết anh yêu âm nhạc," cô nhẹ nhàng. "Tôi có thể nói thế qua cái cách anh nhảy. Loại nhạc ưa thích của anh là gì?"
"Jazz."
Kate thở dài tỏ vẻ tuyệt vọng cường điệu. "Đàn ông thích nhạc Jazz vì anh ta không bận tâm phải nghe phần lời. Với nhạc Jazz, anh thậm chí không cần giả vờ mình đang lắng. Loại nhạc ưa thích thứ hai của anh?"
"Nhạc cổ điển." Mitchell trả lời,
no"Cái đó cũng không cần lời." giọng cô tự mãn đến độ Mitchell bật cười không đếm xỉa đến bản thân. "Loại ưa thích thứ ba?" cô dò hỏi.
"Opera." Mitchell trả lời.
,"Thứ có lời nhạc mà anh chả hiểu gì," Kate lạnh lùng chỉ ra, xòe hai lòng bàn tay của cô như thể những câu trả lời của anh hoàn toàn chứng minh quan điểm của cô, nhưng một thoáng do dự hiện lên trên nét mặt anh khiến cô thả tay xuống và quan sát anh gần hơn. "Anh có biết tiếng Ý không?"
Tiếng Ý là ngôn ngữ mẹ đẻ của Mitchell chứ không phải là tiếng Anh, nhưng thay vì kể cho cô nghe sự thật và kích động thêm các câu hỏi khác, anh chỉ gật đầu và trả lời cộc lốc. "Có,"
"Anh nói giỏi không? Ý tôi là anh có thông thạo tiếng Ý như tiếng Anh và tiếng Hà Lan không ấy?"
"Tôi không giỏi tiếng Hà Lan," anh nhắc cho cô nhớ.
Từ câu trả lời ấy, Kate suy ra là anh nói giỏi tiếng Ý và cô tỏ ra bị ấn tượng và mê hoặc y như cô cảm thấy trong lòng. "Anh nói được bao nhiêu thứ tiếng?"
" Tôi chưa bao giờ liệt kê ra cả."
"Thế thì giờ liệt kê ra nhé," Kate đùa, và bắt đầu giơ những ngón tay lên.
"Không," anh đáp lại cộc lốc, dập tắt nụ cười và nỗi hăm hở của cô hiệu quả một cách nhanh chóng mà ngay cả anh cũng cảm thấy bực bội, đến nỗi anh phải đưa ra một nỗ lực vụng về để chuộc lỗi cho sự khiếm nhã của mình và dẫn đến việc trao cho cô một lời giải thích khờ dại làm cô bối rối. "Hầu hết dân châu Âu đều đa ngôn ngữ," anh lên tiếng.
"Anh phát âm giống người Mỹ đến nỗi tôi không hình dung được anh lại là một người châu Âu."
"Tôi không,"
"Thế thì anh là gì?" cô hỏi, đôi mắt xanh của cô dò hỏi.
"Tôi không phải người này cũng không phải người kia," Mitchell đáp thẳng thừng. "Tôi là một người lai." Anh nói thêm, vì đó chính xác là những gì anh tự nghĩ về mình, nhưng khi anh nhận ra rằng anh vừa bị ru ngủ bởi một giọng nói nhẹ nhàng và một đôi mắt sáng bằng việc nói ra một điều anh chưa bao giờ thổ lộ, anh không thích cảm xúc đó đến với anh. Sốt ruột, anh liếc nhìn về phía hiên, và sau đó anh đặt tay dưới khuỷu tay của Kate, dẫn cô về hướng đó." Nhân viên phục vụ đi rồi. Hãy vào trong nào," anh định đưa cô lên giường mà không trò chuyện gì thêm nữa.
Khi cô gật đầu và ngoan ngoãn bước theo anh, Mitchell cho rằng cô đã sẵn sàng thuận theo dự định ấy, nhưng vào lúc họ bước lên hiên nhà, cô thoái lui khỏi anh không biết vô tình hay cố ý bằng cách lùi lại và ngồi xuống hàng lan can bằng đá. "Mitchell..." Cô gọi tên anh lần đầu tiên bằng một giọng thấp, ngọt ngào; sau đó cô liếc xuống và ngừng lại như thể việc gọi tên anh đã mang lại cho cô nỗi nhức nhối của niềm vui sướng bất ngờ cũng như cảm xúc xuất hiện trong lòng anh.
Mitchell tựa người vào phía lan can đối diện và vòng tay quanh ngực. "Ừ?" anh sẵn sàng nói rõ bằng cả vài thứ tiếng trước khi anh có thể đưa được cô vào trong nhà cùng với mình.
Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười bối rối. "Sao anh lại tự gọi mình là "người lai"?"
"Bởi vì tôi sinh ra là người Mỹ và lớn lên là người Châu Âu."
Cô gật đầu thỏa mãn. "Anh có chị em gì không?"
Giật mình và khó chịu vì một loạt các câu hỏi không mong đợi, Mitchell nói ngắn gọn. "KHông, không thực sự."
"Không thật sự." cô lặp lại, và rồi nửa đùa nửa thật cô lên tiếng. "Còn về một người mẹ hay một người cha?"
"Không."
"Anh không có gia đình ở đâu à?"
"Điều đó có tạo ra cái quái gì khác nhau không?"
"Không, tôi đoán là không," cô nói, nhưng một chút buồn và vẻ bỏ cuộc đã thoáng hiện lên trong giọng nói của cô, cho Mitchell ấn tượng rõ ràng là vì một lý do nào đó, việc anh từ chối trả lời những câu hỏi xa hơn sẽ áp lên anh gánh nặng nặng nề hơn trong bất cứ quyết định gì mà cô đang do dự đưa ra.
"Tôi có một chị dâu, một đứa cháu, và một người dì lớn tuổi." anh thừa nhận bằng một giọng rõ ràng và nhanh, từ chối thừa nhận sự tồn tại của người ông nội.
"Làm sao anh có thể có một người chị dâu và một đứa cháu nếu như anh không có anh chị em ruột?"
"Cuộc trò chuyện này đang đi tới đâu đây?" anh hỏi ngắn gọn.
"Anh có làm việc trong CIA hay MIA hay gì gì đó không?"
Nếu như anh không quá phiền lòng, thì anh sẽ phá lên cười. "Chẳng gì hết."
"Không, dĩ nhiên là không." Cô nói nhỏ và đứng lên. "Nếu anh như thế, anh hẳn đưa ra một câu chuyện giả vờ tốt hơn, phải không?"
Mitchell đứng dậy và trả lời bằng một câu hỏi cộc cằn, nôn nóng của chính anh. "Lúc nào cô cũng quá tò mò phải không?"
Đó là một sự khiển trách tế nhị và một lời cảnh cáo hãy đừng đi quá xa. Và Kate lùi lại – theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xoay người lại với anh, cô đối mặt với thực tại lạnh lùng của tình thế này và không phải khung cảnh đồng quê thơ mộng mà cô đã ấp ủ ngay lúc trước. Điều duy nhất anh muốn chia sẻ là một giờ đồng hồ hoặc hơn nữa ở trên giường, và mối quan tâm duy nhất của anh đối với cô là chỉ như một đối tác tình dục mà thôi. Trong phút chốc cô thực sự cân nhắc kết thúc mọi chuyện, nhưng cô đã có quá đủ nỗi buồn và bất an phải gánh đang chờ đợi cô khi trở về Chicago rồi. Cô không cần thêm nỗi nhục nhã và tội lỗi vào gánh nặng trên vai mình nữa.
Ngôn ngữ của cơ thể cô thể hiện rất rõ ràng, và Mitchell đột nhiên quyết định tối nay phải khá hơn việc kết thúc chính xác như thế. Phải khá hơn nhiều. Thực ra, anh thoải mái với kết cục này. Ngày mai, khi họ ở St. Maarten, anh có thể có được cô trong vòng tay mình – cả tâm hồn lẫn thể xác cô. "Muộn rồi," giọng anh thực tế êm ái. "Tôi sẽ đến đón cô mười giờ sáng mai."
Thay vì đồng ý như anh dự tính, cô lắc đầu; sau đó cô hắng giọng. "Không. Tôi sẽ sắp xếp tự mình đến đó, dù sao cũng cám ơn anh."
Mitchell đoán là cô đang hờn dỗi,và vì anh không thể nào chịu đựng được kiểu phụ nữ hờn dỗi, anh quá hài lòng với việc khám phá ra cô là một trong số họ. Ngay khi cô quay lại chiếu cái nhìn vào anh, anh nhận ra cô hoàn toàn không hề hờn giận. Mỉm cười thật nhẹ, cô lên tiếng. "Tạm biệt, Mitchell. Cám ơn vì một buổi tối đáng nhớ và thú vị này. Tôi sẽ không bỏ lỡ nó vì bất kỳ điều gì trên thế gian này."
Mitchell quá ngỡ ngàng trước vẻ mặt cô và những lời cô nói đến nỗi anh xoay ngược quyết định trước đó của mình về cách tốt nhất để kết thúc tối nay. "Không cần thiết phải dừng lại bây giờ." Anh chỉ ra.
"Có chứ."
Cho dù Mitchell sẵn lòng thay đổi suy nghĩ của mình, anh không hề sẵn lòng nhượng bộ hay buộc phải thỏa hiệp. "Bởi vì tôi không muốn kể cho cô câu chuyện cuộc đời mình?" anh bình thản suy đoán.
"Không, vì anh đã tò mò về câu chuyện cuộc đời tôi, nhưng anh lại không hề trao cho tôi bất kỳ điều gì về bản thân anh."
"Không gì ư?" anh nhướng mày giễu cợt.
Anh đang nhắc cho cô nhớ rằng anh trao cho cô thân thể anh ở trên giường, thay cho tiểu sử cuộc đời mình và khi Kate gạt bỏ một sự dâng trào cảm xúc cám dỗ mới mẻ, cô ngỡ ngàng nhận ra lần nữa rằng cảm xúc lạ lẫm của tình bạn xác định trước đó đã vuột mất. Không hề nhận ra việc mình đang làm , cô đưa tay áp vào gò má vững vàng của anh và mỉm cười rạng rỡ nhìn vào đôi mắt khép hờ của anh. "Những gì anh trao cho tôi sẽ thỏa mãn bất kỳ người phụ nữ nào, tôi biết, "cô trêu chọc, "nhưng vấn đề là thấy ở anh không chỉ có một khuôn mặt đẹp mà còn hơn thế nữa..."
Trước lời nhận xét ấy, mắt anh lóe lên một tia vui vẻ miễn cưỡng và khóe môi anh co giật, và sự kết giao ấm áp mà Kate cảm thấy với anh trở nên mạnh mẽ hơn , cùng với cảm giác mất mát đau đớn. "SỰ thật là, tôi nghĩ anh có rất nhiều lớp vỏ che đậy bên ngoài, và nếu ngày mai chúng ta lại gặp nhau, tôi vẫn sẽ cố gắng bóc đi từng lớp một để xem có gì đang ẩn giấu ở đó." Khi anh không đáp lại, cô đã thay anh tiếp tục. "Nhưng anh sẽ không để cho tôi làm thế, và anh sẽ không hề thích nếu tôi cố thử, phải không?"
Vướng vào nỗi choáng váng trước sự thẳng thắn của cô và sự ngưỡng mộ lòng can đảm của cô, Mitchell đã cho cô một câu trả lời trung thực. "Đúng."
"Tôi biết mà." Cô thì thầm, chầm chậm đưa tay rời khỏi gò má anh, trượt xuống vai cho đến khi cô cuối cùng buộc bản thân mình phải buông ra. "Giờ thì hãy đi đi trước khi tôi đổi ý."
Mitchell nhận ra bàn tay cô vẫn còn nấn ná, anh nghe thấy tiếng rung nhè nhẹ trong giọng nói của cô và anh biết rất rõ rằng anh có thể kéo cô vào vòng tay và thay đổi quyết định của cô. Anh thậm chí còn cảm nhận được hơn thế, cô muốn anh thực hiện một cách chính xác nhiều như anh bị kích thích thực hiện điều đó vậy. Thay vào đó anh quyết định làm đúng theo những gì cô nói cô, một phần vì anh biết có thể đó là một cách giải quyết khôn ngoan nhất. Tuy thế, thay vì kết thúc mối thân tình sơ qua của họ bằng một câu nói nhẫn tâm, anh cố tình đùa cợt về quyết định của cô khi anh chuẩn bị ra về. "Cô sẽ phải hối tiếc." anh tiên đoán với vẻ nghiêm nghị giả đò.
Cô gật đầu đồng tình và tiếp tục câu nói của anh. "Không nghi ngờ gì," cô đảm bảo với anh, nhưng đôi mắt cô lại sáng lên vẻ hồ nghi.
Hòa theo với từng sắc thái biểu hiện của nét mặt cô hiện giờ, Mitchell cho rằng nước mắt hẳn là nguyên do cho ánh mắt lóng lánh của cô. "Nếu cô đổi ý về chuyện ngày mai."
"Tôi sẽ không," cô lặng lẽ ngắt lời. "Tạm biệt," cô thêm vào , và đưa tay ra bắt lấy tay anh, chỉ như cô đã làm 12 tiếng đồng hồ trước lúc tự giới thiệu mình sau khi đã hất một ly rượu vào người anh.
Anh nhìn xuống tay cô, và không một thể hiện báo trước hay lý do, anh cảm thấy một sự khao khát dữ dội thay đổi quyết định của cô và trải qua đêm nay với cô sau tất cả. Bỏ qua bàn tay đang đưa ra, anh nắm lấy cằm cô bằng hai ngón tay, ngửa đầu cô lên và mỉm cười nhìn vào mắt cô. "Ở châu Âu, khi một người đàn ông và đàn bà đã trải qua một tối bên nhau, họ sẽ hôn tạm biệt."
NẾu như cô nhìn đi nơi khác hay cố thoát khỏi bàn tay của anh, Mitchell sẽ ép buộc cô phải hôn anh và làm dịu những chống đối của cô bằng miệng và hai tay anh,. Thay vì thế cô lại trao cho anh một cái nhìn ngây thơ, bối rối. "Ở nơi nào của Châu Âu? Pháp? Hay Thụy Điển? Hay là Bỉ?"
Lông mày Mitchell cau lại. "Cô ngang bướng như quỷ ấy, phải không?"
"Tây Ban Nha? Hay là Transylvania?" cô cố chấp. Mitchell buông tay ra trong tình trạng bị chọc tức. Cô bước lùi lại, "Tôi sẽ tiễn anh," cô lịch sự lên tiếng, và quay người bước vào nhà.
Anh từ chối lời đề nghị của cô bằng một giọng nôn nóng, chán nản. "Đừng bận tâm. Tôi sẽ theo con đường này vòng qua nhà."
Cố nuốt nước mắt, Kate nhìn theo anh bước ra khỏi hiên nhà rẽ trái, lững thững đi vòng ra phía sau khu biệt thự, nhưng khi anh thò tay vào túi quần và rút chìa khóa xe ra, anh dừng lại một lúc, cúi đầu xuống nghĩ ngợi, sau đó anh quay lại đi về phía cô. Niềm hy vọng của Kate tăng lên trước nụ cười ngắn ngủi của anh, nhưng những lời anh nói đã kéo giật cô về với thực tại đau đớn. "Cô đã lựa chọn đúng."
Trong thâm tâm Kate nao núng trước tổn hại mà anh đã bắt cô chịu đựng vì nụ cười chiếu lệ và câu nói hờ hững của anh, nhưng cô buộc những cơ măt căng cứng nhức nhối của mình căng ra thành một nụ cười đáp lại. "Tôi biết."Cô nói dối.
Anh gật đầu, như thể hoàn toàn hài lòng với các vấn đề giữa họ hiện thời; sau đó anh quay trở lại con đường và biến mất sau góc nhà. Và ra khỏi cuộc đời cô.
Trong bụi cây phía sau, thứ gì đó tạo ra một tiếng động xào xạc, nhưng lần này Kate không hề giật mình hay bận tâm ngước lại. Vì cô biết đó không phải là Mitchell, cô không quan tâm cái gì ở đằng đó. Nhắm mắt lại, cô cúi đầu xuống trong một trận chiến mất mát với nỗi nghi hoặc và cảm giác bẽ bàng.
notNhững lý do mà cô đưa ra trước Mitchell để kết thúc đột ngột khoảng thời gian bên nhau giữa họ chẳng là gì ngoài những sự thật nửa vời. Lúc đầu khi cô định lên giường với anh, cô đã không cần biết anh nói được bao nhiêu thứ tiếng hay chuyện anh có bao nhiêu anh chị em ruột trước khi cô đưa ra quyết định. Những lý do mà cô tự vạch ra để thối lui là hợp lý, nhưng lại khập khiễng và không thành thật. Cô nhận ra mình sẽ có thể cảm giác tội lỗi hay bẽ bàng sau đó nếu như cô ngủ với anh tối nay, và cô đã sẵn sàng mạo hiểm, chấp nhận nếu như chuyện đó xảy ra. Thứ mà cô không sẵn sàng đối mặt là việc quay trở lại Chicago và hành xác với những câu hỏi không thể trả lời. Lý do cho cái chết của bố cô là một bí ẩn; tương lai của nhà hàng mà ông đã dâng hiến cả đời mình là một bí ẩn mơ hồ gánh lên trách nhiệm của Kate. Khi Mitchell từ chối nói về bản thân, cô đã hốt hoảng nhận ra một bí ẩn bực bội khác đang ập xuống cô – chình ình trước cô, thật ra là nhìn vào cô bằng đôi mắt sụp mí, quyến rũ và một nụ cười biếng nhác trẻ trung trong khi anh thực tế thách cô cố gắng để làm sáng tỏ những gì đang diễn ra trong anh.
Và điều khiến cho Kate quá tức giận với chính bản thân mình, và quá ngượng ngùng, là rằng cô, ít ra cũng đã có thể thực hiện được. Cô nhận bằng thạc sĩ tâm lý học và một vài năm kinh nghiệm xử lý những vụ việc xảy ra trong một số gia đình khác thường. Bữa tối nay, cô nhận ra rất nhanh rằng đã có những rào chắn xúc cảm được dựng lên cẩn thận quanh Mitchell, và cô đã cho là chúng đã ở đó từ rất lâu – có thể là ngay từ thời thơ ấu.
Thay vì cho phép anh cái quyền đặt ra những giới hạn và thay vì ngưỡng mộ sức mạnh và sự nồng ấm đáng kinh ngạc mà anh rõ ràng sở hữu – thay vì để anh thể hiện ra sự bản năng giới tính không cưỡng nổi của mình , thứ mà anh định làm với cô, Kate lại đào bới gốc rễ quanh các rào chắn của anh và bắt đầu bằng những câu hỏi tọc mạch thành viên gia đình anh.
Cuối cùng anh đã đưa ra cho cô một câu hỏi đáng giá triệu đô. " "Điều đó có tạo ra cái quái gì khác nhau không?"
Và câu trả lời là, Kate đau đớn thừa nhận - không hề khác biệt. Người trưởng thành nào cũng có những rào cản cảm xúc trong lòng họ. Đôi khi, họ hạ chúng xuống vì một người phụ nữ họ quan tâm sâu sắc, nhưng không bao giờ họ lại làm thế đơn giản chỉ vì một người chỉ quen sơ yêu cầu họ làm điều đó - và còn ngay lập tức.!
Nuốt nước mắt vào trong, Kate quay về hiên nhà nơi cô đã cười đùa và nhảy cùng anh... và đã bị tan chảy bởi một nụ hôn không thể nào quên. Vô thức đưa tay lên, cô cọ xát các cơ bắp đau nhức sau gáy, rồi thả tay xuống ngang hông. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ trước, cô chua xót nhớ lại, những ngón tay thon dài của anh đã đặt ở gáy cô, đã luồn vào tóc cô, và miệng anh đã ngấu nghiến lấy cô.
Tiếng nhạc im ắng ngay khi anh về, cô nhận thấylúc lang thang vô định ra hướng biển. Đêm nay đã hết khi anh rời đi.
Cô nghĩ đến cách lúc nãy anh quay lại, như thể hành động lấy chìa khóa ra khỏi túi đột nhiên nhắc anh nhớ đến một hành động khác mà anh cần thể hiện... "Cô đã lựa chọn đúng." Anh đã bảo cô với một nụ cười ngắn ngủi, và lần đầu tiên, Kate hiểu ra cử chỉ có vẻ kỳ quặc của anh: Anh đang lịch sự nhận hết lời khiển trách về lỗi lầm tối nay – xử sự như một quý ông lịch thiệp. Cách cư xử của anh không chỉ là tuyệt vời, Kate nhận thấy, chúng còn vô cùng hoàn hảo . Cho dù anh đang bị hất ly nước lạnh buốt vào người hay bị từ chối với những mong ước dục vọng chưa thỏa mãn, anh cũng không hề đánh mất tính cách hay sự điềm tĩnh trong con người mình.
Cô dừng lại, mơ hồ cố gắng nối kết cách cư xử quen thuộc ấy với điều gì đó mà cô biết, và rồi cô nhớ ra đó là gì: Tầng lớp quý tộc Anh được cho là cử xử như thể họ không bị hề bị ảnh hưởng trong các hoàn cảnh hỗn độn. Bất kì sự thể hiện ra ngoài hành vi không bình tĩnh nào đều được coi là một dấu hiệu của tầng lớp dưới. RÕ ràng, bản thân Mitchell bằng cách nào đó có cách cư xử của người thuộc tầng lớp quý tộc.
Cô sẽ không bao giờ chắc chắn liệu mình đúng về điều đó hay không. Bởi vì bản chất nhút nhát và nỗi háo hức dại khờ muốn biết hết về mọi điều xung quanh anh, cô đã bỏ lỡ cơ hội được khám phá con người anh.
Nhận thức điều đó khiến cô quá đau đớn đến nỗi gần như cảm thấy một sự giải thoát khi nghĩ rằng anh đã chẳng hề thực sự để ý đến cô. Ít nhất cô cũng không thể đổ lỗi cho mình vì đã bỏ qua những cơ hội mà cô chưa từng có với anh.
"Tuyệt vời," Cô không thể nào nhớ nổi mình đã ăn gì nữa và cô phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.
"Rượu có vừa không?" người già hơn dò hỏi, bước một cách cẩn trọng qua con chó đang ngủ say.
"Vâng," cô trả lời. "Rất ngon," cô thêm vào với một nụ cười ngắn ngủi, cố gắng khôi phục lại trạng thái cân bằng của mình. Cô kiểm tra để đảm bảo rằng Max vẫn ổn; sau đó cô vuốt lại tóc và bước ra ngoài hiên. Mitchell đang đứng ngoài vườn, hai tay đút sâu vào túi quần, mắt nhìn lơ đãng vào vùng ánh trăng như thể mất hồn vậy.
Âm nhạc lại vang lên và khi Kate vòng qua bàn, người phục vụ trẻ tuổi tạm dừng công cuộc vật lộn của anh ta để ấn cái nút trở lại chai rượu đỏ còn dở. "Có một bữa tiệc riêng dưới đó," anh ta lên tiếng. "Tôi hy vọng tiếng nhạc không quấy rầy cô và chồng."
"Chúng tôi... tôi rất thích." Kate lên tiếng, nhưng từ "chồng" khiến cô ngập ngừng giây lát, không phải vì Mitchell chỉ là một người bạn, nhưng vì cô nhận ra sẽ cảm thấy tình cảnh này khó xử đến thế nào vào đêm mai, hay đêm sau đó, nếu chính những người này lại phục vụ đồ ăn đến cho cô và Evan. Điều đó làm cô tổn thương. Rồi cô rung động khi nghĩ khả năng này có thể sẽ xảy đến với Mitchell và đó chính là lý do anh bước về góc tối kia ở phía cuối vườn.
Kate buộc những lo lắng của mình lùi đi và rời bước xuống bãi cỏ. SỚm thôi, cô sẽ phải đối mặt những hậu quả từ quyết định muốn được ở cùng Mitchell tối nay, nhưng cho đến bây giờ, cô đã định rồi. Cô không thể quay đầu lại được nữa. Cô không muốn rút lại. KHông sau nụ hôn giữa hai người. Chưa bao giờ có một nụ hôn như thế - không đối với cô – và cô có một cảm giác hồi hộp rằng Mitchell đã tỏ ra gần như choáng váng và bị cuốn đi giống như cô vậy.
Anh xoay về phía cô, và Kate dõi theo nét mặt của anh, kiếm tìm một dấu hiệu nào đó thể hiện ra dư vị của nụ hôn vừa nãy đã tác động đến anh nhiều như cô muốn nghĩ. Cô muốn tin đó không phải là một nụ hôn bình thường đối với anh. Cô cần phải tin, và trong ánh trăng mờ ảo, anh dường như cau mày nhìn vào cô. Tuy vậy, anh quá xa để cô có thể đánh giá nét biểu cảm đó một cách chính xác, vì thế Kate mỉm cười ngập ngừng và cố gắng để quyết định xem mình cần nói với anh điều gì khi cô đến đủ gần. Anh không cười lại với cô, và cô tự hỏi rằng tại sao.
Mitchell không cười vì anh đang nhìn theo người phụ nữ vừa xoay xở cuốn anh đến bờ vực ham muốn sở hữu, không thể kiểm soát chỉ với một nụ hôn, và anh không hề thích thú chút nào trước những gì anh nhìn thấy. Với hai bàn tay siết chặt sau lưng cô, và làn gió nhẹ vờn quanh mái tóc dài, cô gợi cho anh nhớ đến một cô bé Ai len thánh thiện, và thứ trang phục gợi cảm mà cô đang mặc – tâm trí anh muốn lột trần cô trong bữa tối này – giờ đập vào anh thành một vẻ ngây thơ trong trắng.
Kate Donovan hoàn toàn không phải là kiểu phụ nữ của anh, và cũng không phải là phản ứng cơ thể sâu sắc của anh trước một nụ hôn đơn giản. Trước đó, khi cô đổ ly Bloody Mary đó lên người anh, nỗi khao khát được gặp lại cô đã trở thành một phản ứng thông thường trước một khuôn mặt quyến rũ với mái tóc đỏ rực bao quanh. TỐi nay, tuy vậy, sức thu hút của cô với anh đã tăng lên quá mãnh liệt trước tất cả những việc cô làm và nói mà một nụ hôn giản đơn – thứ anh đã dự tính chẳng hơn gì một biểu hiện mong muốn yếu đuối sớm trở thành một cái gì đó khiến anh hài lòng – trở thành một nụ hôn gấp gáp đầy hoang dại.
Anh nhìn theo khi cô dừng chân ngắt một đóa hoa màu trắng từ bụi cây phủ đầy hoa. Cô đưa đóa hoa lên mũi, hít lấy hương thơm, mắt thoáng qua làn nước. Đột nhiên, Mitchell bị xoáy trở lại ký ức mười năm trước ở bữa tiệc anh đã tham dự tại nhà của một doan nhân người Hy Lạp. Chán ngán với những thứ xung quanh, Mitchell đã mang theo đồ uống của mình bước ra ngoài, nơi anh lang thang bước xuống con đường nhỏ dẫn đến lối vào căn vườn nhỏ xinh, thắp đuốc sáng ở rìa vách đá. Ngay giữa vườn bức tượng người phụ nữ trẻ bằng kích thước thật với mái tóc suôn dài tay hờ hững cầm một đóa hoa. Dựa vào bộ đồ mà cô đang mặc, bức tượng hẳn mới được dựng gần đây, nhưng có một thứ gì đó đã làm anh mê hoặc. "Có phiền nếu tôi tham gia cùng không?" anh đã hỏi bức tượng khi anh ngắm nghía những nét mặt khắc chạm bằng thạch cao.
Câu hỏi ấy hồi đó thật ngốc nghếch y như thực tế giờ anh đang so sánh giữa một cô gái Chicago tóc đỏ với một bức tượng thạch cao Hy Lạp. Phản ứng của anh trước Kate Donovan không chỉ là huyễn hoặc, mà nó hoàn toàn không tài nào đoán nổi, và mặc dù Mitchell chẳng hề ý niệm được lý do tại sao cô lại tác động đến anh theo cách đó – hay chính xác là mọi chuyện này sẽ dẫn đến đâu – anh đột nhiên có đôi chút đề phòng chiều hướng mơ hồ mà nó đã dẫn dắt anh. Anh quyết tâm xoay chuyển phần còn lại của diễn tiến này một cách thận trọng hơn và theo những điều khoản anh đặt ra.
Kate dừng lại trước anh và đưa mắt nhìn qua vai anh ra hướng biển, nơi những nhạc công đang bắt đầu chơi một bản samba khác. "Chúng ta lại có nhạc rồi," cô nhẹ nhàng bình luận, cố không cảm thấy lo lắng về thực tế rằng anh đang nhìn vào cô với một nụ cười khá lạnh lùng và vẫn đang giữ hai tay trong túi quần mình. "Phục vụ nói có một bữa tiệc riêng ở dưới kia." Cô nói thêm.
Mitchell nhìn theo hướng cô chỉ và đọc ra bản nhạc mà các nhạc công đang chơi. "Corcovado." Anh lên tiếng, nhưng anh không thể hiện biểu lộ muốn được nhảy cùng cô, và Kate quyết định rằng sự hiện diện liên tục của hai nhân viên phục vụ kia ở ngoài hiên là lời giải thích cho cách cư xử do dự của anh.
Vì cô không thể nào phục hồi lại tâm trạng mà cô đã có ngay trước khi những người phục vụ kia tới, cô quyết định cố gắng tiếp tục vẻ đùa cợt thân thiện mà cô đã chia sẻ với anh lúc ăn tối và, hy vọng rằng, có được một cơ hội để hiểu rõ thêm người đàn ông cô sắp sửa chia sẻ cùng trong đêm nay. "Tôi biết anh yêu âm nhạc," cô nhẹ nhàng. "Tôi có thể nói thế qua cái cách anh nhảy. Loại nhạc ưa thích của anh là gì?"
"Jazz."
Kate thở dài tỏ vẻ tuyệt vọng cường điệu. "Đàn ông thích nhạc Jazz vì anh ta không bận tâm phải nghe phần lời. Với nhạc Jazz, anh thậm chí không cần giả vờ mình đang lắng. Loại nhạc ưa thích thứ hai của anh?"
"Nhạc cổ điển." Mitchell trả lời,
no"Cái đó cũng không cần lời." giọng cô tự mãn đến độ Mitchell bật cười không đếm xỉa đến bản thân. "Loại ưa thích thứ ba?" cô dò hỏi.
"Opera." Mitchell trả lời.
,"Thứ có lời nhạc mà anh chả hiểu gì," Kate lạnh lùng chỉ ra, xòe hai lòng bàn tay của cô như thể những câu trả lời của anh hoàn toàn chứng minh quan điểm của cô, nhưng một thoáng do dự hiện lên trên nét mặt anh khiến cô thả tay xuống và quan sát anh gần hơn. "Anh có biết tiếng Ý không?"
Tiếng Ý là ngôn ngữ mẹ đẻ của Mitchell chứ không phải là tiếng Anh, nhưng thay vì kể cho cô nghe sự thật và kích động thêm các câu hỏi khác, anh chỉ gật đầu và trả lời cộc lốc. "Có,"
"Anh nói giỏi không? Ý tôi là anh có thông thạo tiếng Ý như tiếng Anh và tiếng Hà Lan không ấy?"
"Tôi không giỏi tiếng Hà Lan," anh nhắc cho cô nhớ.
Từ câu trả lời ấy, Kate suy ra là anh nói giỏi tiếng Ý và cô tỏ ra bị ấn tượng và mê hoặc y như cô cảm thấy trong lòng. "Anh nói được bao nhiêu thứ tiếng?"
" Tôi chưa bao giờ liệt kê ra cả."
"Thế thì giờ liệt kê ra nhé," Kate đùa, và bắt đầu giơ những ngón tay lên.
"Không," anh đáp lại cộc lốc, dập tắt nụ cười và nỗi hăm hở của cô hiệu quả một cách nhanh chóng mà ngay cả anh cũng cảm thấy bực bội, đến nỗi anh phải đưa ra một nỗ lực vụng về để chuộc lỗi cho sự khiếm nhã của mình và dẫn đến việc trao cho cô một lời giải thích khờ dại làm cô bối rối. "Hầu hết dân châu Âu đều đa ngôn ngữ," anh lên tiếng.
"Anh phát âm giống người Mỹ đến nỗi tôi không hình dung được anh lại là một người châu Âu."
"Tôi không,"
"Thế thì anh là gì?" cô hỏi, đôi mắt xanh của cô dò hỏi.
"Tôi không phải người này cũng không phải người kia," Mitchell đáp thẳng thừng. "Tôi là một người lai." Anh nói thêm, vì đó chính xác là những gì anh tự nghĩ về mình, nhưng khi anh nhận ra rằng anh vừa bị ru ngủ bởi một giọng nói nhẹ nhàng và một đôi mắt sáng bằng việc nói ra một điều anh chưa bao giờ thổ lộ, anh không thích cảm xúc đó đến với anh. Sốt ruột, anh liếc nhìn về phía hiên, và sau đó anh đặt tay dưới khuỷu tay của Kate, dẫn cô về hướng đó." Nhân viên phục vụ đi rồi. Hãy vào trong nào," anh định đưa cô lên giường mà không trò chuyện gì thêm nữa.
Khi cô gật đầu và ngoan ngoãn bước theo anh, Mitchell cho rằng cô đã sẵn sàng thuận theo dự định ấy, nhưng vào lúc họ bước lên hiên nhà, cô thoái lui khỏi anh không biết vô tình hay cố ý bằng cách lùi lại và ngồi xuống hàng lan can bằng đá. "Mitchell..." Cô gọi tên anh lần đầu tiên bằng một giọng thấp, ngọt ngào; sau đó cô liếc xuống và ngừng lại như thể việc gọi tên anh đã mang lại cho cô nỗi nhức nhối của niềm vui sướng bất ngờ cũng như cảm xúc xuất hiện trong lòng anh.
Mitchell tựa người vào phía lan can đối diện và vòng tay quanh ngực. "Ừ?" anh sẵn sàng nói rõ bằng cả vài thứ tiếng trước khi anh có thể đưa được cô vào trong nhà cùng với mình.
Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười bối rối. "Sao anh lại tự gọi mình là "người lai"?"
"Bởi vì tôi sinh ra là người Mỹ và lớn lên là người Châu Âu."
Cô gật đầu thỏa mãn. "Anh có chị em gì không?"
Giật mình và khó chịu vì một loạt các câu hỏi không mong đợi, Mitchell nói ngắn gọn. "KHông, không thực sự."
"Không thật sự." cô lặp lại, và rồi nửa đùa nửa thật cô lên tiếng. "Còn về một người mẹ hay một người cha?"
"Không."
"Anh không có gia đình ở đâu à?"
"Điều đó có tạo ra cái quái gì khác nhau không?"
"Không, tôi đoán là không," cô nói, nhưng một chút buồn và vẻ bỏ cuộc đã thoáng hiện lên trong giọng nói của cô, cho Mitchell ấn tượng rõ ràng là vì một lý do nào đó, việc anh từ chối trả lời những câu hỏi xa hơn sẽ áp lên anh gánh nặng nặng nề hơn trong bất cứ quyết định gì mà cô đang do dự đưa ra.
"Tôi có một chị dâu, một đứa cháu, và một người dì lớn tuổi." anh thừa nhận bằng một giọng rõ ràng và nhanh, từ chối thừa nhận sự tồn tại của người ông nội.
"Làm sao anh có thể có một người chị dâu và một đứa cháu nếu như anh không có anh chị em ruột?"
"Cuộc trò chuyện này đang đi tới đâu đây?" anh hỏi ngắn gọn.
"Anh có làm việc trong CIA hay MIA hay gì gì đó không?"
Nếu như anh không quá phiền lòng, thì anh sẽ phá lên cười. "Chẳng gì hết."
"Không, dĩ nhiên là không." Cô nói nhỏ và đứng lên. "Nếu anh như thế, anh hẳn đưa ra một câu chuyện giả vờ tốt hơn, phải không?"
Mitchell đứng dậy và trả lời bằng một câu hỏi cộc cằn, nôn nóng của chính anh. "Lúc nào cô cũng quá tò mò phải không?"
Đó là một sự khiển trách tế nhị và một lời cảnh cáo hãy đừng đi quá xa. Và Kate lùi lại – theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xoay người lại với anh, cô đối mặt với thực tại lạnh lùng của tình thế này và không phải khung cảnh đồng quê thơ mộng mà cô đã ấp ủ ngay lúc trước. Điều duy nhất anh muốn chia sẻ là một giờ đồng hồ hoặc hơn nữa ở trên giường, và mối quan tâm duy nhất của anh đối với cô là chỉ như một đối tác tình dục mà thôi. Trong phút chốc cô thực sự cân nhắc kết thúc mọi chuyện, nhưng cô đã có quá đủ nỗi buồn và bất an phải gánh đang chờ đợi cô khi trở về Chicago rồi. Cô không cần thêm nỗi nhục nhã và tội lỗi vào gánh nặng trên vai mình nữa.
Ngôn ngữ của cơ thể cô thể hiện rất rõ ràng, và Mitchell đột nhiên quyết định tối nay phải khá hơn việc kết thúc chính xác như thế. Phải khá hơn nhiều. Thực ra, anh thoải mái với kết cục này. Ngày mai, khi họ ở St. Maarten, anh có thể có được cô trong vòng tay mình – cả tâm hồn lẫn thể xác cô. "Muộn rồi," giọng anh thực tế êm ái. "Tôi sẽ đến đón cô mười giờ sáng mai."
Thay vì đồng ý như anh dự tính, cô lắc đầu; sau đó cô hắng giọng. "Không. Tôi sẽ sắp xếp tự mình đến đó, dù sao cũng cám ơn anh."
Mitchell đoán là cô đang hờn dỗi,và vì anh không thể nào chịu đựng được kiểu phụ nữ hờn dỗi, anh quá hài lòng với việc khám phá ra cô là một trong số họ. Ngay khi cô quay lại chiếu cái nhìn vào anh, anh nhận ra cô hoàn toàn không hề hờn giận. Mỉm cười thật nhẹ, cô lên tiếng. "Tạm biệt, Mitchell. Cám ơn vì một buổi tối đáng nhớ và thú vị này. Tôi sẽ không bỏ lỡ nó vì bất kỳ điều gì trên thế gian này."
Mitchell quá ngỡ ngàng trước vẻ mặt cô và những lời cô nói đến nỗi anh xoay ngược quyết định trước đó của mình về cách tốt nhất để kết thúc tối nay. "Không cần thiết phải dừng lại bây giờ." Anh chỉ ra.
"Có chứ."
Cho dù Mitchell sẵn lòng thay đổi suy nghĩ của mình, anh không hề sẵn lòng nhượng bộ hay buộc phải thỏa hiệp. "Bởi vì tôi không muốn kể cho cô câu chuyện cuộc đời mình?" anh bình thản suy đoán.
"Không, vì anh đã tò mò về câu chuyện cuộc đời tôi, nhưng anh lại không hề trao cho tôi bất kỳ điều gì về bản thân anh."
"Không gì ư?" anh nhướng mày giễu cợt.
Anh đang nhắc cho cô nhớ rằng anh trao cho cô thân thể anh ở trên giường, thay cho tiểu sử cuộc đời mình và khi Kate gạt bỏ một sự dâng trào cảm xúc cám dỗ mới mẻ, cô ngỡ ngàng nhận ra lần nữa rằng cảm xúc lạ lẫm của tình bạn xác định trước đó đã vuột mất. Không hề nhận ra việc mình đang làm , cô đưa tay áp vào gò má vững vàng của anh và mỉm cười rạng rỡ nhìn vào đôi mắt khép hờ của anh. "Những gì anh trao cho tôi sẽ thỏa mãn bất kỳ người phụ nữ nào, tôi biết, "cô trêu chọc, "nhưng vấn đề là thấy ở anh không chỉ có một khuôn mặt đẹp mà còn hơn thế nữa..."
Trước lời nhận xét ấy, mắt anh lóe lên một tia vui vẻ miễn cưỡng và khóe môi anh co giật, và sự kết giao ấm áp mà Kate cảm thấy với anh trở nên mạnh mẽ hơn , cùng với cảm giác mất mát đau đớn. "SỰ thật là, tôi nghĩ anh có rất nhiều lớp vỏ che đậy bên ngoài, và nếu ngày mai chúng ta lại gặp nhau, tôi vẫn sẽ cố gắng bóc đi từng lớp một để xem có gì đang ẩn giấu ở đó." Khi anh không đáp lại, cô đã thay anh tiếp tục. "Nhưng anh sẽ không để cho tôi làm thế, và anh sẽ không hề thích nếu tôi cố thử, phải không?"
Vướng vào nỗi choáng váng trước sự thẳng thắn của cô và sự ngưỡng mộ lòng can đảm của cô, Mitchell đã cho cô một câu trả lời trung thực. "Đúng."
"Tôi biết mà." Cô thì thầm, chầm chậm đưa tay rời khỏi gò má anh, trượt xuống vai cho đến khi cô cuối cùng buộc bản thân mình phải buông ra. "Giờ thì hãy đi đi trước khi tôi đổi ý."
Mitchell nhận ra bàn tay cô vẫn còn nấn ná, anh nghe thấy tiếng rung nhè nhẹ trong giọng nói của cô và anh biết rất rõ rằng anh có thể kéo cô vào vòng tay và thay đổi quyết định của cô. Anh thậm chí còn cảm nhận được hơn thế, cô muốn anh thực hiện một cách chính xác nhiều như anh bị kích thích thực hiện điều đó vậy. Thay vào đó anh quyết định làm đúng theo những gì cô nói cô, một phần vì anh biết có thể đó là một cách giải quyết khôn ngoan nhất. Tuy thế, thay vì kết thúc mối thân tình sơ qua của họ bằng một câu nói nhẫn tâm, anh cố tình đùa cợt về quyết định của cô khi anh chuẩn bị ra về. "Cô sẽ phải hối tiếc." anh tiên đoán với vẻ nghiêm nghị giả đò.
Cô gật đầu đồng tình và tiếp tục câu nói của anh. "Không nghi ngờ gì," cô đảm bảo với anh, nhưng đôi mắt cô lại sáng lên vẻ hồ nghi.
Hòa theo với từng sắc thái biểu hiện của nét mặt cô hiện giờ, Mitchell cho rằng nước mắt hẳn là nguyên do cho ánh mắt lóng lánh của cô. "Nếu cô đổi ý về chuyện ngày mai."
"Tôi sẽ không," cô lặng lẽ ngắt lời. "Tạm biệt," cô thêm vào , và đưa tay ra bắt lấy tay anh, chỉ như cô đã làm 12 tiếng đồng hồ trước lúc tự giới thiệu mình sau khi đã hất một ly rượu vào người anh.
Anh nhìn xuống tay cô, và không một thể hiện báo trước hay lý do, anh cảm thấy một sự khao khát dữ dội thay đổi quyết định của cô và trải qua đêm nay với cô sau tất cả. Bỏ qua bàn tay đang đưa ra, anh nắm lấy cằm cô bằng hai ngón tay, ngửa đầu cô lên và mỉm cười nhìn vào mắt cô. "Ở châu Âu, khi một người đàn ông và đàn bà đã trải qua một tối bên nhau, họ sẽ hôn tạm biệt."
NẾu như cô nhìn đi nơi khác hay cố thoát khỏi bàn tay của anh, Mitchell sẽ ép buộc cô phải hôn anh và làm dịu những chống đối của cô bằng miệng và hai tay anh,. Thay vì thế cô lại trao cho anh một cái nhìn ngây thơ, bối rối. "Ở nơi nào của Châu Âu? Pháp? Hay Thụy Điển? Hay là Bỉ?"
Lông mày Mitchell cau lại. "Cô ngang bướng như quỷ ấy, phải không?"
"Tây Ban Nha? Hay là Transylvania?" cô cố chấp. Mitchell buông tay ra trong tình trạng bị chọc tức. Cô bước lùi lại, "Tôi sẽ tiễn anh," cô lịch sự lên tiếng, và quay người bước vào nhà.
Anh từ chối lời đề nghị của cô bằng một giọng nôn nóng, chán nản. "Đừng bận tâm. Tôi sẽ theo con đường này vòng qua nhà."
Cố nuốt nước mắt, Kate nhìn theo anh bước ra khỏi hiên nhà rẽ trái, lững thững đi vòng ra phía sau khu biệt thự, nhưng khi anh thò tay vào túi quần và rút chìa khóa xe ra, anh dừng lại một lúc, cúi đầu xuống nghĩ ngợi, sau đó anh quay lại đi về phía cô. Niềm hy vọng của Kate tăng lên trước nụ cười ngắn ngủi của anh, nhưng những lời anh nói đã kéo giật cô về với thực tại đau đớn. "Cô đã lựa chọn đúng."
Trong thâm tâm Kate nao núng trước tổn hại mà anh đã bắt cô chịu đựng vì nụ cười chiếu lệ và câu nói hờ hững của anh, nhưng cô buộc những cơ măt căng cứng nhức nhối của mình căng ra thành một nụ cười đáp lại. "Tôi biết."Cô nói dối.
Anh gật đầu, như thể hoàn toàn hài lòng với các vấn đề giữa họ hiện thời; sau đó anh quay trở lại con đường và biến mất sau góc nhà. Và ra khỏi cuộc đời cô.
Trong bụi cây phía sau, thứ gì đó tạo ra một tiếng động xào xạc, nhưng lần này Kate không hề giật mình hay bận tâm ngước lại. Vì cô biết đó không phải là Mitchell, cô không quan tâm cái gì ở đằng đó. Nhắm mắt lại, cô cúi đầu xuống trong một trận chiến mất mát với nỗi nghi hoặc và cảm giác bẽ bàng.
notNhững lý do mà cô đưa ra trước Mitchell để kết thúc đột ngột khoảng thời gian bên nhau giữa họ chẳng là gì ngoài những sự thật nửa vời. Lúc đầu khi cô định lên giường với anh, cô đã không cần biết anh nói được bao nhiêu thứ tiếng hay chuyện anh có bao nhiêu anh chị em ruột trước khi cô đưa ra quyết định. Những lý do mà cô tự vạch ra để thối lui là hợp lý, nhưng lại khập khiễng và không thành thật. Cô nhận ra mình sẽ có thể cảm giác tội lỗi hay bẽ bàng sau đó nếu như cô ngủ với anh tối nay, và cô đã sẵn sàng mạo hiểm, chấp nhận nếu như chuyện đó xảy ra. Thứ mà cô không sẵn sàng đối mặt là việc quay trở lại Chicago và hành xác với những câu hỏi không thể trả lời. Lý do cho cái chết của bố cô là một bí ẩn; tương lai của nhà hàng mà ông đã dâng hiến cả đời mình là một bí ẩn mơ hồ gánh lên trách nhiệm của Kate. Khi Mitchell từ chối nói về bản thân, cô đã hốt hoảng nhận ra một bí ẩn bực bội khác đang ập xuống cô – chình ình trước cô, thật ra là nhìn vào cô bằng đôi mắt sụp mí, quyến rũ và một nụ cười biếng nhác trẻ trung trong khi anh thực tế thách cô cố gắng để làm sáng tỏ những gì đang diễn ra trong anh.
Và điều khiến cho Kate quá tức giận với chính bản thân mình, và quá ngượng ngùng, là rằng cô, ít ra cũng đã có thể thực hiện được. Cô nhận bằng thạc sĩ tâm lý học và một vài năm kinh nghiệm xử lý những vụ việc xảy ra trong một số gia đình khác thường. Bữa tối nay, cô nhận ra rất nhanh rằng đã có những rào chắn xúc cảm được dựng lên cẩn thận quanh Mitchell, và cô đã cho là chúng đã ở đó từ rất lâu – có thể là ngay từ thời thơ ấu.
Thay vì cho phép anh cái quyền đặt ra những giới hạn và thay vì ngưỡng mộ sức mạnh và sự nồng ấm đáng kinh ngạc mà anh rõ ràng sở hữu – thay vì để anh thể hiện ra sự bản năng giới tính không cưỡng nổi của mình , thứ mà anh định làm với cô, Kate lại đào bới gốc rễ quanh các rào chắn của anh và bắt đầu bằng những câu hỏi tọc mạch thành viên gia đình anh.
Cuối cùng anh đã đưa ra cho cô một câu hỏi đáng giá triệu đô. " "Điều đó có tạo ra cái quái gì khác nhau không?"
Và câu trả lời là, Kate đau đớn thừa nhận - không hề khác biệt. Người trưởng thành nào cũng có những rào cản cảm xúc trong lòng họ. Đôi khi, họ hạ chúng xuống vì một người phụ nữ họ quan tâm sâu sắc, nhưng không bao giờ họ lại làm thế đơn giản chỉ vì một người chỉ quen sơ yêu cầu họ làm điều đó - và còn ngay lập tức.!
Nuốt nước mắt vào trong, Kate quay về hiên nhà nơi cô đã cười đùa và nhảy cùng anh... và đã bị tan chảy bởi một nụ hôn không thể nào quên. Vô thức đưa tay lên, cô cọ xát các cơ bắp đau nhức sau gáy, rồi thả tay xuống ngang hông. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ trước, cô chua xót nhớ lại, những ngón tay thon dài của anh đã đặt ở gáy cô, đã luồn vào tóc cô, và miệng anh đã ngấu nghiến lấy cô.
Tiếng nhạc im ắng ngay khi anh về, cô nhận thấylúc lang thang vô định ra hướng biển. Đêm nay đã hết khi anh rời đi.
Cô nghĩ đến cách lúc nãy anh quay lại, như thể hành động lấy chìa khóa ra khỏi túi đột nhiên nhắc anh nhớ đến một hành động khác mà anh cần thể hiện... "Cô đã lựa chọn đúng." Anh đã bảo cô với một nụ cười ngắn ngủi, và lần đầu tiên, Kate hiểu ra cử chỉ có vẻ kỳ quặc của anh: Anh đang lịch sự nhận hết lời khiển trách về lỗi lầm tối nay – xử sự như một quý ông lịch thiệp. Cách cư xử của anh không chỉ là tuyệt vời, Kate nhận thấy, chúng còn vô cùng hoàn hảo . Cho dù anh đang bị hất ly nước lạnh buốt vào người hay bị từ chối với những mong ước dục vọng chưa thỏa mãn, anh cũng không hề đánh mất tính cách hay sự điềm tĩnh trong con người mình.
Cô dừng lại, mơ hồ cố gắng nối kết cách cư xử quen thuộc ấy với điều gì đó mà cô biết, và rồi cô nhớ ra đó là gì: Tầng lớp quý tộc Anh được cho là cử xử như thể họ không bị hề bị ảnh hưởng trong các hoàn cảnh hỗn độn. Bất kì sự thể hiện ra ngoài hành vi không bình tĩnh nào đều được coi là một dấu hiệu của tầng lớp dưới. RÕ ràng, bản thân Mitchell bằng cách nào đó có cách cư xử của người thuộc tầng lớp quý tộc.
Cô sẽ không bao giờ chắc chắn liệu mình đúng về điều đó hay không. Bởi vì bản chất nhút nhát và nỗi háo hức dại khờ muốn biết hết về mọi điều xung quanh anh, cô đã bỏ lỡ cơ hội được khám phá con người anh.
Nhận thức điều đó khiến cô quá đau đớn đến nỗi gần như cảm thấy một sự giải thoát khi nghĩ rằng anh đã chẳng hề thực sự để ý đến cô. Ít nhất cô cũng không thể đổ lỗi cho mình vì đã bỏ qua những cơ hội mà cô chưa từng có với anh.