Chương 11:
– Cái chị hôm trước đi cùng là người yêu anh hả, chị ấy xinh thế, nhưng mà khó tính, chưa gì đã chửi tôi rồi– May là cô ấy chửi chứ không phải tôi chửi đấy, cô ấy không phải người yêu mà là …– Là bạn gái chứ gì, đúng là nhà giàu có khác, nhìn là biết. Nhà giàu đi với nhà giàu là phải rồi– Cô thì biết cái gì, ai giàu.– Nhà anh giàu, nhà chị kia giàu. Anh thì trông cũng đẹp trai, chị kia thì xinh gái. Đẹp cả đôi còn gì nữa– Từ nay trước mặt tôi, tôi cấm cô nói đến giàu nghèo, nghe rõ chưa– Người gì mà khó ưa. Đàn ông gia trưởng như anh chẳng hiểu sao lại có người yêu được mới tài.– Kệ tôi đi, có người yêu cũng được, ế cũng được. Cô để ý làm gì.– Thì tôi nói thế thôi. Anh cứ hơi tí là nổi khùng.– Thôi, cô ăn xong chưa, đi về nào.– Xong rồi, mà anh không ăn à, uống mỗi nước vậy– Tôi không thích ăn. Em ơi tính tiền– Của anh 340k. – phục vụ– Gì mà đắt thế, biết thế không theo anh vào đây.– Tôi trả tiền cơ mà, cô lo làm gì.– Nhưng mà tôi xót ruột.– Thôi đi, muốn không xót thì cố gắng kiếm tiền nhiều vào. Hoặc lấy 1 thằng chồng nhà giàu, thoải mái tiêu.– Hứ, không cần.– Biết thế là tốt.– Cô đi xe gì tới đây.– Xe buýt.– Xe máy cô đâu, hôm trước sửa rồi cơ mà.– Ngọc lấy xe tôi đi có việc rồi.…– Lên xe đi.– Anh định chở tôi đi đâu– Về chứ còn đi đâu. Nhanh tôi còn về công ty– Nhưng mà …– Nhưng nhị gì, định đứng đợi xe buýt rồi làm ninja thêm nửa tiếng nữa à.Cô ta lẳng lặng bước lên xe tôi, ngồi sau, suốt quãng đường từ hồ gươm về bạch mai tôi và cô ta không nói với nhau câu nào. Về tới ngõ nhà cô ta– Tôi về đây, cảm ơn anh.– Không có gì, chuyện lúc nãy tôi nói với cô, cô nhớ rồi chứ– VângThế là mình giải quyết cũng êm êm cái chuyện em Ngọc. Nhưng cô gái kia, cô ta có 1 cái gì đó lạ lạ, 1 chút nhẫn nhịn khi nói chuyện với mình, đôi khi cũng ương bướng, đôi mắt sâu làm mình rất ấn tượng. Nếu biết cách ăn mặc và trang điểm thì rất xinh. Về đến công ty đang nghĩ mông lung thì em Trang lù lù đi từ đằng sau làm tôi giât cả mình.– Anh, anh đi đâu về đấy, trưa em lên phòng rủ anh đi ăn cơm mà không thấy anh đâu.– Anh đi đòi nợ.– Sếp giàu ha, cho em mượn ít đi shopping đi.– Chủ nhật đi, thích gì anh mua cho.– Thật không– Anh đã nói mà không làm bao giờ chưa?– Hi hì, để em về suy nghĩ mua món gì thật đắt mới được– Ừ– Hôm nay anh bị làm sao thế nhỉ, ăn nhầm cái gì à.– Làm sao cơ– Dễ tính thật, không khó tính như mọi hôm, buổi trưa đi ra ngoài xong về có biểu hiện lạ lạ. Khai mau, anh tranh thủ đi với cô nào hả– Làm gì có, anh đi đòi nợ thằng bạn thôi. Nhưng mà nó chả còn đồng nào, không đòi được.– Hóa ra vậy– Thôi về đi làm đi, có gì nói sau nha– VângVề phòng làm việc, ngồi cả buổi chiều mà chỉ làm được vài việc linh tinh, chẳng thể nào tập trung được. Thỉnh thoảng lại nghĩ đến cô ta. Mà kể ra cũng lạ, mình lại quên hỏi tên cô ta. Giờ chả lẽ lại nhắn tin hỏi. Nghĩ cũng buồn cười, tự nhiên lại đi giúp 1 đứa con gái không công ăn việc làm, chả biết tên gì, chả biết nhà ở đâu, hoàn cảnh thế nào. 5h chiều chuông điện thoại reo…“ Thầy Đồ” calling– Alo, bố ạ– Đang ở đâu thế con– Ở công ty bố ạ, con đang làm– Thế à, vậy thì chuẩn bị về đi, bố mẹ lên, đang ở nhà đây rồi– Cái gì cơ ạ– Cái ông này, việc chính không nói, đưa tôi – mẹ tôi giằng lấy máy – Mẹ cho mày 1 tiếng đồng hồ nữa phải có mặt ở nhà, dẫn theo con bé Trang về đây. không dẫn theo con bé về đây thì đừng có vác mặt về nhà nha con.– Ơ…– Không có ơ ẩn gì hết, nghe rồi đấy. Mẹ không nói đùa đâu.Thế là mẹ tôi cúp máy, tính sao giờ. Tối hôm qua bảo với em Trang “ để mai tính”, bây giờ đến lúc phải tính thật rồi. Ông trời sao nỡ đối xử với tôi như vậy. Lại được chú Quang đi nói với mẹ tôi làm gì không biết. Lôi máy ra nhắn tin cho Trang– Tối em về nhà anh ăn cơm nhé– Sao tự nhiên rủ em về nhà ăn cơm thế, hôm nay anh hơi lạ lạ nha– Thế có đi không?– Đương nhiên anh rủ là có rồi, hì hì.– Chuẩn bị đi, 5 rưỡi xuống rồi về luôn– Ok sếp.