Chương : 3
- ” Con thật sự muốn biết sao? Được nhưng ta hi vọng nghe xong con đừng hận Đỗ Phú Thần con trai cả của ta “
Nghe vậy cô ngạc nhiên tại sao lại dính dáng đến con trai cả của lão nhưng cô đang tò mò nên đã gật đầu ngay. Lão cất giọng trầm và thở dài:
- ” Vào năm con 2 tuổi mẹ con là Mộc Thủy Hương một cô con gái nhà nghèo ba mẹ mất sớm nhưng tính tình ngoan ngoãn, hiền lành, nết na được giới thiệu làm con dâu của ta khi gặp mặt thì cả ta và Phú Thần đều thích con bé và đang dự tính sẽ chọn ngày lành tháng tốt để làm đám cưới cho hai đứa nhưng một lần Phú Thần đã làm chuyện dại dột với con gái duy nhất của nhà họ Trần là Trần Uyển Hoan nên không còn cách nào khác đám cưỡi đã chuẩn bị cho mẹ con đành chuyển cho Uyển Hoan tức là chị dâu con bây giờ. Trước lúc xảy ra chuyện này thì mẹ con đã sinh ra con rồi biết chuyện như vậy mẹ con đã đến nhờ ta nuôi nấng con lên người. Nhưng ta thấy thương mẹ của con nên đã đưa mẹ con về làm người hầu trong nhà. Trong thời gian đó Uyển Hoan đã biết hết chuyện nên đã câu kết với Mẫu Đơn hãm hại mẹ con như đã làm hại con như bây giờ vì không có chứng cư nên ta không thể làm gì được. Trước khi chết mẹ con đã dặn dò ta rằng Uyển Hoan và Mẫu Đơn sẽ hãm hại con nên mẹ con bắt ta phải hứa với mẹ con rằng phải bảo vệ con và cứu sống con nếu như con bị họ giết. “
Nghe xong đôi mắt cô đẫm lệ, đôi mắt tròn đen đẫm lệ, nước mắt tuôn ra dàn dụa mắt nhắm nghiền tay nắm trặt. Lão dường như nhận ra ôm đầu cô dựa vào vai và nói:
- ” Con hãy làm điều mà con cảm thấy mà con cảm thấy đúng nhất kể cả giết một ai đó trong nhà ta. “
Sau đó một thời gian khi cô lấy lại được tinh thần thì cô đã nhờ lão dạy cho cô trở thành nữ sát thủ tài giỏi mà không ai biết đến. Và Uyển Nhi nuôi dưỡng long thù hận và sự lạnh lùng với người xung qung cô trừ lão trưởng bối ra. Trừ khi Uyển Nhi cảm thấy nguy hiểm đến gần thì cô với ngoan ngoãn đi một chút. Uyển Nhi luôn muốn giết chết bà Uyển Hoan, Mẫu Đơn và nhân vật đã gây ra những chuyện này là Đỗ Phú Thần để trả thù cho mẹ và cho mình. Nhưng chắc bây giờ không cần cô gia tay nữa vì Khẩm gia đã ra tay trước giúp cô.
Hết
Nghe vậy cô ngạc nhiên tại sao lại dính dáng đến con trai cả của lão nhưng cô đang tò mò nên đã gật đầu ngay. Lão cất giọng trầm và thở dài:
- ” Vào năm con 2 tuổi mẹ con là Mộc Thủy Hương một cô con gái nhà nghèo ba mẹ mất sớm nhưng tính tình ngoan ngoãn, hiền lành, nết na được giới thiệu làm con dâu của ta khi gặp mặt thì cả ta và Phú Thần đều thích con bé và đang dự tính sẽ chọn ngày lành tháng tốt để làm đám cưới cho hai đứa nhưng một lần Phú Thần đã làm chuyện dại dột với con gái duy nhất của nhà họ Trần là Trần Uyển Hoan nên không còn cách nào khác đám cưỡi đã chuẩn bị cho mẹ con đành chuyển cho Uyển Hoan tức là chị dâu con bây giờ. Trước lúc xảy ra chuyện này thì mẹ con đã sinh ra con rồi biết chuyện như vậy mẹ con đã đến nhờ ta nuôi nấng con lên người. Nhưng ta thấy thương mẹ của con nên đã đưa mẹ con về làm người hầu trong nhà. Trong thời gian đó Uyển Hoan đã biết hết chuyện nên đã câu kết với Mẫu Đơn hãm hại mẹ con như đã làm hại con như bây giờ vì không có chứng cư nên ta không thể làm gì được. Trước khi chết mẹ con đã dặn dò ta rằng Uyển Hoan và Mẫu Đơn sẽ hãm hại con nên mẹ con bắt ta phải hứa với mẹ con rằng phải bảo vệ con và cứu sống con nếu như con bị họ giết. “
Nghe xong đôi mắt cô đẫm lệ, đôi mắt tròn đen đẫm lệ, nước mắt tuôn ra dàn dụa mắt nhắm nghiền tay nắm trặt. Lão dường như nhận ra ôm đầu cô dựa vào vai và nói:
- ” Con hãy làm điều mà con cảm thấy mà con cảm thấy đúng nhất kể cả giết một ai đó trong nhà ta. “
Sau đó một thời gian khi cô lấy lại được tinh thần thì cô đã nhờ lão dạy cho cô trở thành nữ sát thủ tài giỏi mà không ai biết đến. Và Uyển Nhi nuôi dưỡng long thù hận và sự lạnh lùng với người xung qung cô trừ lão trưởng bối ra. Trừ khi Uyển Nhi cảm thấy nguy hiểm đến gần thì cô với ngoan ngoãn đi một chút. Uyển Nhi luôn muốn giết chết bà Uyển Hoan, Mẫu Đơn và nhân vật đã gây ra những chuyện này là Đỗ Phú Thần để trả thù cho mẹ và cho mình. Nhưng chắc bây giờ không cần cô gia tay nữa vì Khẩm gia đã ra tay trước giúp cô.
Hết