Chương 13: Dù là kiếp nào thì anh vẫn yêu em
Sau khi tan học thì Vương Ngữ Ninh đã nhìn thấy chiếc xe của Hoắc Dạ đang chờ mình, chào tạm biết Đào Linh Nhi và Hứa Dịch xong thì cô cũng nhanh chóng đi đến chỗ của anh.
Chỉ nhìn thấy cô từ xa là Hoắc Dạ đã bước xuống xe, còn thông thả đứng chờ cô nữa chứ, hành động nhỏ kia của anh cũng đủ khiến cho Vương Ngữ Ninh thấy vui lòng, ít nhất thì hiện tại cô biết rằng anh đang thật lòng yêu mình, mà thứ cô cần chính là như thế.
- Anh chờ em có lâu không?
Khi Vương Ngữ Ninh vừa dứt câu hỏi thì Hoắc Dạ liền đưa tay xoa xoa đầu của cô, rồi nói:
- Không lâu, cho dù có là bao lâu thì anh vẫn chờ em.
Đột nhiên được dỗ ngọt bằng một câu nói đầy lãng mạn như thế thì Vương Ngữ Ninh cũng có chút ngọt ngào, người đàn ông này đúng là biết cách làm người khác vui thật đấy.
Sau đó thì hai người cùng nhau lên xe và tiếp tục đi dùng bữa tối, vốn dĩ Hoắc Dạ là một thái tử của Nhâm Thành, chuyện lái xe này cũng không cần phải nhúng tay vào, nhưng vì anh muốn ở riêng với cô, cho nên là trừ những lúc đi cùng Vương Ngữ Ninh ra, thì đều là do tài xế lái.
- Hôm nay em đi học có gì vui không?
- Cũng bình thường như bao ngày thôi.
Hoắc Dạ cũng chỉ à một tiếng rồi im lặng, có lẽ anh quên mất vị trí của bản thân đang nằm ở đâu rồi, cho dù cô có mở lòng đi chẳng nữa thì anh cũng chưa phải là người mà cô có thể tin tưởng ngay, can thiệp vào cuộc sống riêng của cô thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Hiển nhiên là Vương Ngữ Ninh cũng cảm nhận được không khí hiện tại có chút ngột ngạt, lẽ nào vì câu nói vừa rồi có chút thẳng thắn quá nên khiến cho Hoắc Dạ cảm thấy không vui à? Nghĩ đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền nhanh chóng chữa cháy.
- Phải rồi, lúc sáng mẹ em có nói khi nào rảnh thì anh sang nhà em dùng bữa nha.
- Vậy sao? Vậy dì có nói khi nào thì được không?
- Hừm... Nếu như anh không bận gì thì thứ sáu tuần này đi, dù sao hôm đó em cũng không có lịch học, vừa hay về nhà nói với cha mẹ việc chúng ta đi leo núi vào thứ bảy.
Một kế hoạch hoàn hảo như vậy thì Hoắc Dạ đương nhiên không từ chối rồi, chỉ là anh không biết hiện tại Vương Ngữ Ninh có chỗ khác lạ... Nhưng anh lại không biết khác lạ chỗ nào thôi.
- Ninh Ninh, chuyện kết hôn của chúng ta... Anh đã nói với dì Liễu rồi.
Vương Ngữ Ninh lúc này mới lục lại trí nhớ, hình như là cha mẹ của anh ly hôn từ lâu, sau đó thì cha anh tái hôn với người phụ nữ tên là Liễu Thúy, mặc dù là mẹ kế nhưng Liễu Thúy vẫn luôn yêu thương Hoắc Dạ như con trai ruột của mình. Nhớ lại kiếp trước, khi cô gả cho Hoắc Dạ không cam tâm tình nguyện thì cũng chính là Liễu Thúy đã nói chuyện cùng cô.
Bà ấy nói rằng tuổi thơ của Hoắc Dạ đã tổn thương rất nhiều, anh yêu cô không vì bất cứ thứ gì, mà chỉ đơn thuần là yêu thôi. Vì thế nên bà ấy hi vọng Vương Ngữ Ninh có thể mở lòng một chút, đón nhận con trai của bà ấy và yêu thương anh nhiều hơn, nhiều đến mức thay cả phần của bà ấy và cha anh.
Một người mẹ kế lương thiện như vậy thì đúng là lần đầu tiên Vương Ngữ Ninh gặp được, nhưng ở kiếp trước cô đã không biết trân trọng anh, kể cả người phụ nữ không có lỗi gì như dì Liễu Thúy mà cô cũng không xem ra gì... Bất quá thì vì sự nuông chiều của anh nên cô mới ngang tàng, chẳng những không tôn trọng mà còn luôn miệng mắng dì ấy là kẻ thứ ba, là tiểu tam nữa chứ. Nghĩ lại những gì mình đã làm, Vương Ngữ Ninh thật sự không hiểu vì sao Hoắc Dạ vẫn muốn ở bên cô.
Còn Hoắc Dạ đang lái xe nhưng lại nhìn thấy cô im lặng không nói gì, anh còn tưởng là cô đang giận anh vì đã đem chuyện kết hôn ra nói với người nhà trước mà không có sự cho phép của cô, vốn dĩ anh còn định dừng xe để xin lỗi thì Vương Ngữ Ninh lại mỉm cười, đáp:
- Vậy sao? Vậy dì ấy có nói gì không ạ?
- Dì ấy nói anh phải chăm sóc em thật tốt.
Vương Ngữ Ninh cười càng vui vẻ hơn, có lẽ dì Liễu Thúy cả ở kiếp trước và kiếp này đều như vậy, điều hi vọng rằng con trai của dì ấy có thể hạnh phúc... Cho dù người con dâu luôn khiến dì ấy đau lòng thì chỉ cần Hoắc Dạ hạnh phúc là dì ấy vui vẻ rồi.
- Vậy anh nên đối xử với em tốt hơn đi.
Hoắc Dạ nghe thấy cũng chỉ mỉm cười và thở phào trong lòng, anh còn dịu dàng nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Cho dù là kiếp này, kiếp trước hay kiếp sau đi nữa thì anh vẫn luôn yêu em.
Nghe đến hai chữ "Kiếp trước" thì Vương Ngữ Ninh có chút giật mình, nhưng rồi cô lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn nhìn anh nói:
- Miệng anh ngọt thật đấy, biết cách dỗ con gái rồi.
Nhưng Hoắc Dạ cũng không nghĩ nhiều, anh dỗ vợ anh, thì có gì sai đâu chứ?
#Yu~
Chỉ nhìn thấy cô từ xa là Hoắc Dạ đã bước xuống xe, còn thông thả đứng chờ cô nữa chứ, hành động nhỏ kia của anh cũng đủ khiến cho Vương Ngữ Ninh thấy vui lòng, ít nhất thì hiện tại cô biết rằng anh đang thật lòng yêu mình, mà thứ cô cần chính là như thế.
- Anh chờ em có lâu không?
Khi Vương Ngữ Ninh vừa dứt câu hỏi thì Hoắc Dạ liền đưa tay xoa xoa đầu của cô, rồi nói:
- Không lâu, cho dù có là bao lâu thì anh vẫn chờ em.
Đột nhiên được dỗ ngọt bằng một câu nói đầy lãng mạn như thế thì Vương Ngữ Ninh cũng có chút ngọt ngào, người đàn ông này đúng là biết cách làm người khác vui thật đấy.
Sau đó thì hai người cùng nhau lên xe và tiếp tục đi dùng bữa tối, vốn dĩ Hoắc Dạ là một thái tử của Nhâm Thành, chuyện lái xe này cũng không cần phải nhúng tay vào, nhưng vì anh muốn ở riêng với cô, cho nên là trừ những lúc đi cùng Vương Ngữ Ninh ra, thì đều là do tài xế lái.
- Hôm nay em đi học có gì vui không?
- Cũng bình thường như bao ngày thôi.
Hoắc Dạ cũng chỉ à một tiếng rồi im lặng, có lẽ anh quên mất vị trí của bản thân đang nằm ở đâu rồi, cho dù cô có mở lòng đi chẳng nữa thì anh cũng chưa phải là người mà cô có thể tin tưởng ngay, can thiệp vào cuộc sống riêng của cô thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
Hiển nhiên là Vương Ngữ Ninh cũng cảm nhận được không khí hiện tại có chút ngột ngạt, lẽ nào vì câu nói vừa rồi có chút thẳng thắn quá nên khiến cho Hoắc Dạ cảm thấy không vui à? Nghĩ đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền nhanh chóng chữa cháy.
- Phải rồi, lúc sáng mẹ em có nói khi nào rảnh thì anh sang nhà em dùng bữa nha.
- Vậy sao? Vậy dì có nói khi nào thì được không?
- Hừm... Nếu như anh không bận gì thì thứ sáu tuần này đi, dù sao hôm đó em cũng không có lịch học, vừa hay về nhà nói với cha mẹ việc chúng ta đi leo núi vào thứ bảy.
Một kế hoạch hoàn hảo như vậy thì Hoắc Dạ đương nhiên không từ chối rồi, chỉ là anh không biết hiện tại Vương Ngữ Ninh có chỗ khác lạ... Nhưng anh lại không biết khác lạ chỗ nào thôi.
- Ninh Ninh, chuyện kết hôn của chúng ta... Anh đã nói với dì Liễu rồi.
Vương Ngữ Ninh lúc này mới lục lại trí nhớ, hình như là cha mẹ của anh ly hôn từ lâu, sau đó thì cha anh tái hôn với người phụ nữ tên là Liễu Thúy, mặc dù là mẹ kế nhưng Liễu Thúy vẫn luôn yêu thương Hoắc Dạ như con trai ruột của mình. Nhớ lại kiếp trước, khi cô gả cho Hoắc Dạ không cam tâm tình nguyện thì cũng chính là Liễu Thúy đã nói chuyện cùng cô.
Bà ấy nói rằng tuổi thơ của Hoắc Dạ đã tổn thương rất nhiều, anh yêu cô không vì bất cứ thứ gì, mà chỉ đơn thuần là yêu thôi. Vì thế nên bà ấy hi vọng Vương Ngữ Ninh có thể mở lòng một chút, đón nhận con trai của bà ấy và yêu thương anh nhiều hơn, nhiều đến mức thay cả phần của bà ấy và cha anh.
Một người mẹ kế lương thiện như vậy thì đúng là lần đầu tiên Vương Ngữ Ninh gặp được, nhưng ở kiếp trước cô đã không biết trân trọng anh, kể cả người phụ nữ không có lỗi gì như dì Liễu Thúy mà cô cũng không xem ra gì... Bất quá thì vì sự nuông chiều của anh nên cô mới ngang tàng, chẳng những không tôn trọng mà còn luôn miệng mắng dì ấy là kẻ thứ ba, là tiểu tam nữa chứ. Nghĩ lại những gì mình đã làm, Vương Ngữ Ninh thật sự không hiểu vì sao Hoắc Dạ vẫn muốn ở bên cô.
Còn Hoắc Dạ đang lái xe nhưng lại nhìn thấy cô im lặng không nói gì, anh còn tưởng là cô đang giận anh vì đã đem chuyện kết hôn ra nói với người nhà trước mà không có sự cho phép của cô, vốn dĩ anh còn định dừng xe để xin lỗi thì Vương Ngữ Ninh lại mỉm cười, đáp:
- Vậy sao? Vậy dì ấy có nói gì không ạ?
- Dì ấy nói anh phải chăm sóc em thật tốt.
Vương Ngữ Ninh cười càng vui vẻ hơn, có lẽ dì Liễu Thúy cả ở kiếp trước và kiếp này đều như vậy, điều hi vọng rằng con trai của dì ấy có thể hạnh phúc... Cho dù người con dâu luôn khiến dì ấy đau lòng thì chỉ cần Hoắc Dạ hạnh phúc là dì ấy vui vẻ rồi.
- Vậy anh nên đối xử với em tốt hơn đi.
Hoắc Dạ nghe thấy cũng chỉ mỉm cười và thở phào trong lòng, anh còn dịu dàng nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng nói:
- Cho dù là kiếp này, kiếp trước hay kiếp sau đi nữa thì anh vẫn luôn yêu em.
Nghe đến hai chữ "Kiếp trước" thì Vương Ngữ Ninh có chút giật mình, nhưng rồi cô lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn nhìn anh nói:
- Miệng anh ngọt thật đấy, biết cách dỗ con gái rồi.
Nhưng Hoắc Dạ cũng không nghĩ nhiều, anh dỗ vợ anh, thì có gì sai đâu chứ?
#Yu~