Chương 7 : Côn Lôn Ngọc Hư
Côn lôn sơn bắt đầu từ phía tây cao nguyên Tây Tạng, trải dài hai nghìn năm trăm kilomet, độ cao cách mặt nước biển trung bình khoảng năm ngàn năm trăm đến sáu ngàn mét, chiều rộng khoảng một trăm ba mươi đến hai trăm mét, tổng diện tích từ tây sang đông khoảng hơn 500000 kilomet vuông.
Tương truyền chủ nhân đầu tiên của Côn Lôn sơn là Tây Vương Mẫu, nơi được ghi lại trong rất nhiều sách cổ là"Dao Trì", sông Côn Lôn nơi đầu nguồn của biển đen, nơi này cách mặt nước biển khoảng bốn ngàn ba trăm mét, dòng nước trong xanh, chim chóc tụ tập thành từng đàn, động vật hoang dã vô cùng đa dạng phong phú về chủng loại, sông Côn Lôn chảy qua thác Dã Ngưu, tạo nên bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp của Dã Ngưu, nơi này cách biển đen không xa cũng chính là nơi Khương Thái Công tu luyện Ngũ hành đại đạo suốt bốn mươi năm trong truyền thuyết. Ngọc Hư Phong, Ngọc Châu Phong quanh năm được bao phủ bởi một tấm áo bạc, mây mù giăng giăng khắp núi.
Phía bắc nơi đầu nguồn của sông Côn Lôn là suối Côn lôn, cũng là dòng suối lớn nhất trong núi Côn Lôn không bao giờ đóng băng. Hình thành nên kỳ quan Lục Nguyệt tuyết của Côn Lôn, dòng nước lớn mà ổn định, tương truyền rằng Tây Vương mẫu đã dùng nước suối này để ủ Quỳnh tương ngọc dịch, vì tính ưu việt của chất khoáng trong nước suối.
Trung du con sông Cách Nhĩ Mộc vắt ngang qua Côn lôn sơn, qua thời gian trường kỳ bào mòn đá núi hình thành nên vách núi dựng đứng, sâu vài chục mét là một kỳ quan thiên nhiên hiểm yếu. Đỉnh núi cao vút xinh đẹp hiếm thấy, tương truyền là nơi hóa thân hai muội muội của ngọc đế.
Côn Lôn sơn trong lịch sử văn hóa của dân tộc Trung Hoa có địa vị hiển hách là"Vạn sơn chi tổ", là nơi đặt đạo tràng của Minh mạt đạo giáo Hỗn Nguyên phái(Côn lôn phái). Là Trung Hoa đệ nhất thần sơn.
Trải qua vài ngày đường xá lặn lội, lão đạo sĩ và Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ, ba người rốt cuộc cũng đến được núi Côn lôn.
Từ Ngạo Thiên dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt nói:"Sư phụ…"
"Gọi là đạo trưởng!"Lão đạo sĩ vò đầu bứt tóc như muốn phát điên thống khổ nói:"Cùng các ngươi nói qua bao nhiêu lần rồi, phải gọi là đạo trưởng, đạo trưởng, đạo trưởng!"
"Biết rồi, biết rồi đạo trưởng." Từ Ngạo Thiên mỉm cười vẻ chịu đựng, nói:"Chỉ là cách ăn mặc của ngài so với đạo trưởng không quá giống, nếu gọi như vậy, cảm thấy… Cảm thấy rất không được tự nhiên."
"Không giống?" lão đạo sĩ cúi đầu xoay xoay cái đạo bào trên người, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Ngạo Thiên hỏi:"Không giống chỗ nào?"
Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đưa mắt nhìn nhau.
"Uhm." Từ Ngạo Thiên vuốt cằm nói:"Có đạo sĩ nào không bao giờ chải tóc không? Muốn giống tên ăn mày."
Lão đạo sĩ phản bác nói:"Đây là đi theo mốt!"
Từ Ngạo Thiên lại nói:"Ăn mặc lôi thôi lếch thếch."
Lão đạo sĩ kêu lên:"Đánh rắm! Đây gọi là cá tính, hiểu không? Cá tính."
"Ồ" Từ Ngạo Thiên lại nói:"Còn ăn thịt nữa." Dừng lại một chút rồi nói tiếp:"Đúng rồi, còn uống rượu nữa. Còn nữa, thấy gái đẹp là mắt sáng lên chảy cả nước miếng…"
"A!!" Lão đạo sĩ túm chặt lấy mớ tóc bạc trên đầu hét lên:"Ta là đạo sĩ không phải là hòa thượng, ai quy định đạo sĩ không thể uống rượu, ăn thịt, ngắm gái…"
"Còn không bao giờ thay quần áo. Cũng không thấy rửa chân, thực thối."
"Cũng chưa từng tắm rửa."
"Ăn cơm không cầm đũa, lấy tay bốc."
"Hai ngày trước ta thấy ngài đi WC xong mới phát hiện ở đó không có giấy, liền dùng ngay quần áo để chùi."
"Còn nữa, còn nữa, chưa bao giờ đánh răng, vừa mở miệng đã thấy thối."
….
Nhìn bộ dáng Từ Ngạo Thiên càng nói càng hưng phấn, cái loại tình cảm không thể lý giải này, rốt cuộc cũng đánh tan ý chí của lão đạo sĩ—hôn mê bất tỉnh.
*****
Ngọc Hư Cung. Nằm trên Côn lôn sơn Ngọc Hư Phong.
Ngọc Hư Phong và Ngọc Tiên Phong quanh năm được bao phủ bởi một lớp vải bạc, mây mù giăng giăng, hình thành nên kỳ quan nổi tiếng xa gần Côn lôn Lục nguyệt tuyết. Truyện được copy tại Truyện FULL
Ngọc Hư Phong nằm ở cửa khẩu phía đông Côn lôn sơn. Đỉnh núi sừng sững nguy nga, thân núi được phủ bởi một lớp tuyết trắng xóa, sườn núi mây mù giăng giăng, từ xa trông giống như một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đang khoác trên mình chiếc áo bằng bạc. Ngọc Hư Phong tương truyền là nơi dành cho Ngọc Hư thần nữ, muội muội của ngọc hoàng đại đế, làm nơi cư trụ. Truyện kể rằng, năm đó ngọc hoàng đại đế nhìn thấy Côn lôn sơn hùng vĩ cao lớn, khí thế hiên ngang, muôn vàn cảnh đẹp, lại cách rất gần thiên đình, cho nên liền xây dựng một tòa Hiên Viên hành cung ở Côn lôn sơn. Muội muội của ngọc đế là Ngọc Hư sau khi biết được, rất không phục, nói rằng ngọc đế đã chiếm đoạt rất nhiều nơi rồi, không chỉ chiếm đoạt ở trên trời, mà còn muốn đem chỗ tốt nhất dưới mặt đất chiếm làm của mình. Ngọc đế không còn cách nào khác đành phải đem một ngọn núi cấp cho Ngọc Hư. Ngọc Hư liền ở ngọn núi đó xây dựng cho mình một tòa hành cung băng thanh ngọc khiết, tiếu lệ kỳ mĩ, hơn nữa còn thường xuyên mang theo các vị tỷ muội khác đến đây du ngoạn. Bởi vậy, ngọn núi đó mới được gọi là Ngọc Hư Phong.
Đi hết những bậc đá, liền nhìn thấy cái bảng vàng phía xa xa, bên trên đề ba chữ:"Ngọc Hư Điện." Đi đến phía trước đại điện hùng vĩ, nhìn thấy cánh cửa lớn mở ra rộng rãi, bên trong sáng ngời, thờ phụng bài vị của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân, không khí trang nghiêm.
Mà ở trước bài vị, phía trên đại điện, đang đứng hơn mười người, có đạo có tục, xem ra đều là môn hạ Ngọc Hư Cung.Phía trước mọi người, đặt tám cái ghế ỷ lớn, trái phải mỗi bên ba cái, hai cái còn lại đặt ở giữa phía xa nhất, bên trên ngồi tám người. Ngồi ở trên một cái ghế ở giữa phía xa nhất là một đạo sĩ quần áo lôi thôi, lão đạo sĩ đang say sưa nói không ngừng với những người trong đại điện. Nhìn kỹ lại, người đó chính là lão đạo sĩ mang theo Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đến Côn Lôn sơn.
Sau khi tỉ mỉ kể lại quá trình gặp gỡ Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, lão đạo sĩ nhìn sang vị đạo sĩ đang ngồi trên chiếc ghế được đặt ngang hàng với lão nói:"Chưởng môn, sự việc trước sau là như vậy."
Người ngồi ở chính giữa đại điện phía trước đúng là chưởng môn của Ngọc Hư Cung.
"Ân." Chưởng môn hỏi:"Sư thúc, người thật sự cho rằng hai tên tiểu hài tử này là tu chân tốt nhất tài liệu sao?"
Hóa ra lão đạo sĩ này ở Ngọc Hư Cung bối phận không nhỏ, ngay cả chưởng môn cũng phải gọi lão một tiếng sư thúc liền nghĩ thì biết ngay được bối phận của lão trong Ngọc Hư cung rồi.
Lão đạo sĩ đáp:"Đúng vậy, hai đứa trẻ này đều có tư chất tốt ngàn năm khó gặp."
Lời này vừa nói ra toàn điện tức thì đồng loạt ồ lên.
Một lão giả phía bên phải đại điện hỏi:"Sư thúc, người khẳng định hai đứa trẻ này đều là tài liệu tốt ngàn năm khó gặp."
Không vui liếc mắt nhìn lão giả vừa hỏi một cái, lão đạo sĩ nói:"Bách Lệ, ngươi không tin ánh mắt của sư thúc ngươi sao?"
Bách Lệ vội vàng chắp tay đáp:"Bách Lệ không dám."
Bên trái đại điện một lão giả khác đứng dậy hướng lão đạo sĩ chắp tay nói:"Sư thúc xin chớ trách Bách Lệ sư huynh, phải biết rằng loại người có tư chất tốt ở trên đời hiếm lại càng hiếm, huống chi một lúc liền có đến những hai người, cho nên…"
"Bách Kiếp sư đệ." Chưởng môn đưa tay ở không trung vẫy vẫy vài cái, ý bảo Bách Kiếp ngồi xuống, nói:"Bình tâm một chút không cần nóng vội như vậy, sự thật rốt cuộc là như thế nào một lát nữa chúng ta gọi hai đứa trẻ kia vào đây là biết được ngay."
Bách Kiếp không dám cãi lời chưởng môn, chắp tay nói:"Đã biết, chưởng môn."
Chưởng môn quay lại phía đại sĩ khẽ gọi:"Sư thúc."
Lão đạo sĩ lười biếng đáp:"Gì?"
"Theo như lời sư thúc vừa nói, người đã từng lén xem qua tướng số của hai đứa trẻ đó?"
"Phải."
"Không biết sư thúc có thể nói ra một chút không?"
"Được."Đụng đến bản lĩnh đắc ý nhất của mình, tướng nhân chi thuật, lão đạo sĩ vẻ mặt hưng phấn nói:"Ta trước tiên rút một quẻ tính cho Từ Ngạo Thiên đứa trẻ này, quẻ tượng là quẻ Càn, Càn vi thiên, nãi vi quân chi đạo."
"Quân?"Lão giả phía bên phải kêu lên.
"Đúng. Bách Thảo sư chất, đứa trẻ này ngày sinh tháng đẻ toàn bộ vi kim, số nó thuộc mệnh kim trong ngũ hành, mà kim đứng đầu trong ngũ hành. Hơn nữa nó tên Ngạo Thiên, ẩn ý ngạo thị thiên hạ."
Mọi người có mặt trong đại điện không khỏi chấn động, chưởng môn gật đầu khẽ cười nói:"Đứa trẻ này mệnh cách quả thực không đơn giản, thành tựu tương lai nhất định phi phàm."
"Chưởng môn."Lão đạo sĩ tiếp tục nói:"Đứa trẻ này quả thực không đơn giản, bởi vì nó sinh ra liền hợp với thiên vận."
"Cái gì! Thiên vận?" Lời này của lão đạo sĩ vừa nói ra, đám người đang ngồi trên ghế đều nhấp nhổm đứng dậy, chưởng môn cũng biến sắc nói:"Sư thúc, người đã tính toán cẩn thận rồi chứ?"
Lão đạo sĩ đắc ý nói:"Chưởng môn, không nắm chắc ta cũng không dám kết luận bừa bãi."
"Chưởng môn!" Lão giả ngồi ở ghế đầu tiên bên phải hướng về chưởng môn chấp tay nói:"Mọi người đều biết, tiên thiên bát quái thuật của sư thúc lão nhân gia sớm đã nổi danh khắp tu chân giới, Bách Hạo không …."
Chưởng môn khoát tay nói:"Bách Hạo sư đệ, tiên thiên bát quái thuật của sư thúc mọi người đều đã biết rồi, ta cũng tin tưởng lời nói của sư thúc, chỉ là vừa rồi nhất thời khó tiếp nhận mà thôi. Sư thúc xin đừng để ý."
"Không dám." Lão đạo sĩ hơi hơi cúi đầu nói:"Loại sự việc này ta cũng không dám tùy tiện nói đùa."
Chưởng môn vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, nói:"Thiên vận, thiên mệnh sở quy. Thật không nghĩ đến thiên vận sẽ rơi vào trong tay chúng ta, ha ha ha, đáng giá chúc mừng."
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Chưởng môn hưng phấn nói:"Sư thúc may mắn được lão nhân gia người ra tay, có thiên vận rồi, Ngọc Hư cung chúng ta muốn nhập mười đại môn phái trong tu chân giới cũng không phải là việc khó. Ha ha ha."
Chưởng môn kích động hai mắt nhắm lại, một hồi lâu mới mở ra, nói:"Thiên vận đã ở trong tay chúng ta, nhưng có một vật cũng rất trọng yếu, sư thúc, việc này vẫn phải làm phiền lão nhân gia người một lần nữa quay lại thế tục giới để tìm kiếm."
Lão đạo sĩ đáp:"Đó là việc ta phải làm."
"Ài." Chưởng môn thở dài:"Thật sự là làm khó người rồi."
Lão đạo sĩ phẩy tay nói:"Chưởng môn, ngươi từ khi nào đã trở nên cổ hủ như vậy rồi?"
"Được. Được. Vậy thì sư điệt không cùng sư thúc khách sao nữa." Chưởng môn thần sắc vui mừng, hỏi:"Đứa nhỏ còn lại thì sao? Mệnh cách của nó như thế nào?"
"Ài."Lão đạo sĩ ngửa mặt lên trời thở dài một hơi thật lâu không nói.
Chưởng môn nhíu mày hỏi:"Sư thúc?"
Lão đạo sĩ thở dài nói:"Ta một đời duyệt người vô số, tiên thiên bát quái chưa từng tính sai, duy nhất đứa trẻ này…"
Nữ đạo trưởng ngồi ở ghế cuối cùng bên trái giật mình nói:"Sư thúc không tính ra được số mệnh của đứa trẻ đó sao?"
Lão đạo sĩ lại thở dài:"Bách Độ sư chất lời này không sai."
* 乾 -Kiền, càn-quẻ càn(đại biểu cho trời trong bát quái).Càn vi thiên, nãi vi quân chi đạo: Càn là trời, chính là đạo của vua.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m