Chương 9 : Bái sư học nghệ
Trong một gian phòng khách ở Ngọc Hư cung.
Phương Tử Vũ ngồi yên bất động trên giường, không nói một lời chỉ chăm chú nhìn Từ Ngạo Thiên. Từ khi bắt đầu vào căn phòng này Từ Ngạo Thiên không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cứ như thế lặp đi lặp lại đã hơn nửa canh giờ.
Bỗng nhiên, Từ Ngạo Thiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ, Tử Vũ cũng không cam chịu yếu thế nhìn lại nó. Ở trong phòng hai đứa trẻ cứ như vậy nhìn nhau, giằng co trong vài phút. Cuối cùng Từ Ngạo Thiên chống đỡ không nổi, cam bái hạ phong. Thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ hỏi:"Tử Vũ, ngươi vì sao phải đáp ứng bọn họ?"
"Vì miếng ăn."
"Vì miếng ăn?"
"Lão đạo sĩ nói rất đúng, nếu chúng ta cứ như vậy bỏ đi, sẽ trở lại những ngày bữa đói bữa no như trước kia."
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Tử Vũ, đừng gạt ta nữa, ngươi chắc chắn sẽ không bởi vì bữa ăn mà chịu nhục ở lại nơi này, bởi vì ngươi căn bản không phải là loại người này."
"Vậy ngươi nói xem ta vì cái gì mà ở lại?"
Từ Ngạo Thiên nhìn thật sâu vào đôi mắt của Phương Tử Vũ, nhấn mạnh từng chữ một:"Ngươi là vì ta mà ở lại."
Phương Tử Vũ khẽ xoay đầu đi, thản nhiên nói:"Ta không vĩ đại như vậy."
Đưa tay xoay đầu Tử Vũ lại hai mắt nhìn nhau, Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Đừng gạt ta nữa, người anh em. Ta hiểu ngươi quá rõ cũng giống như ngươi hiểu ta vậy. Chiếu theo tính cách của ngươi đương tràng không liều mạng với bọn họ đã là khách khí đến cực điểm rồi, làm sao còn có thể ở lại nơi này chứ? Người là sợ ta tiếp tục bị đói nên mới lưu lại đúng không!?"
"Ài, ca…" Phương Tử Vũ đưa bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lau đi đám bụi bẩn trên mặt Từ Ngạo Thiên nói:"Đệ vốn muốn khuyên huynh ở lại, đệ đi một mình…"
"Đừng nói nữa." Từ Ngạo Thiên ngắt lời Tử Vũ nói:"Tử Vũ, đệ là thân nhân duy nhất của huynh, huynh làm sao có thể để đệ rời xa huynh…"
Phương Tử Vũ cười khổ nói:"Chính bởi vì đệ biết huynh sẽ không bỏ mặc đệ một mình cho nên đệ mới quyết định cùng huynh ở lại."
"Tử Vũ…."
Đúng lúc này,"Chi nha" một tiếng cánh cửa phòng được mở ra, một đám người thân mặc đạo bào lần lượt đi vào.
Dẫn đầu là một lão giả, lộ ra một vẻ tiên cốt hiệp phong, tóc dài bạc trắng, sắc mặt hồng hào, có vẻ rất giống thần tiên sống.
Người thứ hai đi vào cũng là một lão giả, cách ăn mặc cùng người thứ nhất giống nhau, tươi cười đầy mặt.
Người thứ ba đi vào vẫn là một lão giả, trang phục giống hệt hai người trước đó, chỉ là khuôn mặt nộ khí trùng trùng.
Người thứ tư và thứ năm đi vào vẫn là lão giả, trang phục cũng giống như những người trước đó, chỉ có điều vẻ mặt châm biếng, có vẻ như đang vui sướng trên tai họa của người khác.
Người thứ sáu đi vào là một trung niên đạo cô, sau khi đi vào liếc mắt nhìn Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên một cái rồi lùi sang một bên.
Người thứ bảy cũng là một đạo cô, chỉ là tuổi tác so với đạo cô trước đó thì nhỏ hơn rất nhiều, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, tay cầm phất trần. Nhìn hình dáng của nàng chắc chắn phải là người mê đảo hàng nghìn hàng vạn nam nhân, đáng tiếc tuổi còn trẻ mà đã xuất gia thành đạo cô rồi. Đạo cô này sau khi đi vào liếc mắt nhìn Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn mặt của Phương Tử Vũ, khẽ mỉm cười với nó sau đó lùi sang một bên.
Đám người này chính là chưởng môn và sáu vị trưởng lão của Ngọc Hư cung vừa gặp lúc nãy trên đại điện.
Chưởng môn chăm chú nhìn Từ Ngạo Phương hồi lâu, cuối cùng gật đầu mỉm cười nói:"Đứa nhỏ, theo ta đi thôi."
Từ Ngạo Thiên sửng sốt nói:"Đi theo ngài?"
Phương Tử Vũ kéo nhẹ góc áo của Từ Ngạo Thiên, nó quay đầu lại nhìn thấy Tử Vũ khẽ gật đầu, bất đắc dĩ đành gật đầu.
Nhảy xuống khỏi giường, quỳ xuống trước mặt chưởng môn, dập đầu ba cái sau đó nói:"Đệ tử Từ Ngạo Thiên ra mắt sư phụ."
Chưởng môn cười lớn nói:"Tốt, tốt, tốt."
Từ Ngạo Thiên đứng dậy lấy một ly trà lại quỳ xuống dâng trà lên trước mặt chưởng môn, cung kính nói:"Sư phụ mời uống trà."
Chưởng môn mỉm cười tiếp nhận chén trà uống một ngụm. Ra hiệu cho Từ Ngạo Thiên đứng lên sau đó tháo xuống một cái nhẫn trên tay đưa cho Từ Ngạo Thiên.
"Nạp giới bảo giới!" Mọi người đều sửng sốt.
Bách Kiếp cười lạnh nói:"Chưởng môn sư huynh thật sự là hào phóng, lễ gặp mặt mà cũng tặng cho lễ vật quý trọng như vậy."
Chưởng môn mỉm cười, không thèm để ý đến lời nói của Bách Kiếp.
Từ Ngạo Thiên cũng không biết Nạp giới bảo giới trân quý, ngu ngơ tiếp nhận, thuận miệng đáp:"Cám ơn sư phụ."
Bách Thảo đi tới ở bên tai Từ Ngạo Thiên nhỏ giọng nói:"Đứa ngốc, đừng xem thường cái Nạp giới bảo giới này, nó chính là một kiện bảo vật, nó có thể cất giữ rất nhiều đồ vật."
"Cất giữ đồ vật." Từ Ngạo Thiên cầm lấy cái nhẫn nhìn ngắm một lúc lâu, khó hiểu hỏi:"Cái nhẫn bé xíu thế này làm sao cất giữ đồ được?"
"Ngu ngốc." Nếu không phải là e ngại Từ Ngạo Thiên đã trở thành đồ đệ của trưởng môn rồi, lão thật sự mốn gõ đầu nó một cái. Bây giờ chỉ có thể nhẫn nhìn, nói:"Đừng xem thường nó, nó có thể tùy ý cất vào hay lấy ra đồ vật. Ngươi có biết tiên nhân đều có thể tay không biến hóa ra đồ vật?"
Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:"Biết, đó là pháp thuật sao?"
"Đó là loại pháp bảo có cùng công năng với bảo giới này giở trò quỷ. Chỉ cần ngươi đem đồ vật để trong tay, vận khởi thần thức lập tức có thể đem nó thu vào trong bảo giới, cũng có thể dùng thần thức đem đồ vật từ trong bảo giới lấy ra."
Từ Ngạo Thiên gãi đầu hỏi:"Thần thức là cái gì?"
Bách Thảo sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Từ Ngạo Thiên mới sơ nhập tu chân, căn bản là không biết vận dụng thần thức, đành lắc đầu cười khổ.
Chưởng môn lấy Nạp giới bảo giới từ trong tay của Từ Ngạo Thiên đeo lại vào trong tay mình, thuận tay cầm lấy chén trà đang đặt ở trên bàn, nhìn Từ Ngạo Thiên mỉm cười nói:"Ngạo Thiên, con nhìn cho kỹ nhé." Vừa dứt lời, chén trà trong tay của chưởng môn lập tức biến mất.
Từ Ngạo Thiên sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh táo trở lại, dụi dụi mắt hô lên:"Oa, thật là lợi hại."
Chưởng môn cười nói:"Ta bây giờ sẽ lấy nó ra." Nói xong chén trà hoàn hảo xuất hiện trong lòng bàn tay chưởng môn.
Chưởng môn đặt chén trà xuống, tháo Nạp giới bảo giới ra trao lại cho Từ Ngạo Thiên, hỏi:"Bây giờ đã biết công năng của nó rồi chứ?"
Từ Ngạo Thiên gật đầu liên tục, trong lòng vô cùng vui sướng nhận lại bảo giới, yêu thích vuốt ve không buông tay. Cuối cùng nó đem bảo giới đeo vào ngón tay, hướng chưởng môn nói:"Cám ơn sư phụ."
Chưởng môn phẩy tay cười nói:"Không cần cám ơn. Đấy là lễ vật gặp mặt của sư phụ cho con. Bảo giới này rất quý giá, con cần phải gìn giữ cho tốt. Bên trong còn có một ít đan dược do chính sư phụ luyện chế, sau này con học xong cách khống chế thần thức liền có thể tùy ý sử dụng chúng."
Từ Ngạo Thiên gật đầu một cái thật mạnh, tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ vẫn một mực im lặng ngồi trên giường, hướng chưởng môn nói:"Sư phụ, còn đệ đệ của con…."
Chưởng môn phất tay ngắt lời Từ Ngạo Thiên, cười nói:"Bách Kiếp sư đệ, còn không mau tới nhận đồ đệ của đệ đi."
Bách Kiếp chính là vị đạo sĩ người đi vào thứ ba mặt đầy nộ khí, lão lúc này mặt vẫn đầy vẻ giận dữ. Nghe chưởng môn sư huynh gọi lão, mới không cam lòng tiến về phía trước vài bước.
Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm vào Bách Kiếp một lát, Bách Kiếp bị nó nhìn rất không thoải mái, đang định phát tác thì Phương Tử Vũ đã bước xuống giường, chậm rãi đi đến trước mặt Bách Kiếp quỳ xuống nói:"Phương Tử Vũ bái kiến sư phụ." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Ở trước mặt chưởng môn, Bách Kiếp không dám phát nộ, chỉ đành không tình nguyện"Uhm" một tiếng.
Từ Ngạo Thiên với chén trà đưa cho Phương Tử Vũ.
Phương Tử Vũ đem chén trà dâng lên trước mặt Bách Kiếp nói:"Sư phụ mời uống trà."
Bách Kiếp không cam lòng tiếp nhận chén trà, đặt ở môi chạm nhẹ một cái rồi vội vàng chuyển cho Từ Ngạo Thiên.
"Bách Kiếp sư huynh."Bách Thảo ở phía sau nói với lên:"Huynh cũng nên cấp cho đồ đệ một phần lễ gặp mặt đi có phải hay không?"
Bách Kiếp hừ lạnh nói:"Con người ta chỉ biết luyện võ, không có nhiều thời gian để luyện pháp bảo."
Bách Độ tiến đên vung phất trần nói:"Sư huynh, điều này là huynh không đúng rồi. Trưởng lão của Ngọc Vũ đường Ngọc Hư cung chúng ta thu đồ đệ lại không tặng lễ gặp mặt, việc này mà truyền ra tu chân giới quả thức là để cho các môn phái khác chê cười rồi."
Những người còn lại đều lên tiếng phụ họa theo.
Bách Kiếp sắc mặt cực kỳ khó coi, suy nghĩ một lát rồi quay về phía cửa quát lên:"Đại Dũng, ba tên các ngươi vào đây cho ta."
Bách Kiếp vừa dứt lời, lập tức có ba tên đạo sĩ đi vào, ba người sau khi đi vào trước hết hướng về phía những người đang có mặt chắp tay nói:"Đệ tử Vu Đại Dũng, Trần Phàm, Tống Đào vấn an chưởng môn và các vị sư thúc sư bá."
Chưởng môn gật đầu hồi lễ cho ba người.
Ba người sau đó mới hướng Bách Kiếp chắp tay nói:"Đệ tử ra mắt sư phụ."
Bách Kiếp nói:"Đại Dũng, khối ngọc mà vài ngày trước chúng ta thiên tân vạn khổ mới có được đâu?"
"Thiên tân vạn khổ?" Vu Đại Dũng sửng sốt, hắn quả thực là nghĩ không ra từ lúc nào sư phụ có khối ngọc mà phải"Thiên tân vạn khổ" mới thu được. Ngọc thực ra là có một khối, là sư phụ vô ý nhặt được ở một chỗ sâu trong sơn động.
Đại Dũng ngơ ngác từ trong áo lấy ra một khối ngọc màu vàng đất, hỏi:"Sư phụ, là nó sao?"
"Đúng rồi, chính là nó. Đem nó tặng cho tiểu sư đệ của các ngươi đi."
"Tiểu sư đệ?" Ba người Vu Đại Dũng bất giác sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Phương Tử Vũ vẫn quỳ trên mặt đất thì mới bừng bừng tỉnh ngộ. Đại Dũng đi đến đem khối ngọc đặt vào trong tay Phương Tử Vũ nói:"Hoan nghênh ngươi, tiểu sư đệ. Ta là đại sư huynh của ngươi, Vu Đại Dũng, bọn họ là nhị sư huynh Trần Phàm và ngũ sư huynh Tống Đào của ngươi."
Phương Tử Vũ tiếp nhận khối ngọc từ trong tay Vu Đại Dũng sau đó thản nhiên nói:"Cám ơn sư phụ, cám ơn đại sư huynh, nhị sư huynh, ngũ sư huynh."
Bách Kiếp trầm giọng hừ một tiếng, nói:"Ta còn có việc, ta về trước. Tống Đào ngươi mang tiểu sư đệ của ngươi đến Ngọc Võ đường, an bài cho nó một chút." Nói xong hướng chưởng môn chắp tay chào chẳng thèm để ý đến những người còn lại phất tay đi khỏi. Vu Đại Dũng, Trần Phàm và Tống Đào ba người đưa mắt nhìn nhau, Vu Đại Dũng nói:"Sư phụ quyết định tất có đạo lý của người, ngũ sư đệ, vậy đệ ở lại an bài cho tiểu sư đệ, ta và nhị sư đệ theo sư phụ trở về trước vậy. Tiểu sư đệ, đệ có vấn đề gì thì hỏi ngũ sư huynh biết chưa? Chúng ta sẽ gặp lại ở Ngọc Võ đường."
Phương Tử Vũ khẽ gật đầu. Vu Đại Dũng và Trần Phàm cùng những người khác chào từ biệt rồi sau đó theo Bách Kiếp rời đi.
Sau khi Vu Đại Dũng và Trần Phàm rời đi, Bách Độ trầm giọng hừ một tiếng nói:"Tên sư phụ vô trách nhiệm." Nói xong, đi đến kéo Phương Tử Vũ đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Phương Tử Vũ nói:"Đứa trẻ ngoan, đừng để ý đến tên sư phụ vô dụng của ngươi. Đây là lễ vật tiểu sư thúc tặng ngươi, ngươi phải chăm chỉ tu luyện, sau này để cho tên sư phụ vô dụng của ngươi thấy…"
Chưởng môn quát lên:"Sư muội!"
Bách Độ bĩu môi, không nói nữa.
Phương Tử Vũ nhẹ nhàng mở nắp,một mùi thơm ngát sộc vào mũi, Phương Tử Vũ tinh thần lập tức rung lên.
"Hoán Thiên Đan!" Tất cả mọi người đều biến sắc. Chỉ có Phương Tử Vũ và Từ Ngạo Thiên là ngơ ngác đứng đó không hiểu vì sao.
Bách Hạo sắc mặt biến đổi vài lượt, trầm giọng nói:"Tiểu sư muội, muội tại sao lại đem Hoán thiên đan…"
Bách Độ hừ lạnh nói:"Đó là sư phó lão nhân gia trước khi phi thăng tặng cho muội, muội bây giờ thích tặng cho ai thì cho người đó, các huynh hình như không có quyền xen vào."
Bách Hạo sửng sốt, ngắc ngứ nói:"Nói không sai, nhưng … đó là… đó là… đó là… lãng phí quá."
"Hừ!" Bách Độ liếc nhìn Bách Hạo một cái nói:"Muội thích."
"Được rồi được rồi." Chưởng môn nói:"Hoán thiên đan là sư phụ lão nhân gia trước khi phi thăng tặng cho tiểu sư muội, mà bình thường tiểu sư muội cũng là người được sư phụ yêu thương nhất, nếu tiểu sư muội đã đem Hoán thiên đan tặng cho Phương Tử Vũ, chúng ta cũng nên ủng hộ muội ấy." Chưởng môn lại quay đầu hướng Phương Tử Vũ nói:"Tử Vũ, con không nên cô phụ một mảnh tâm ý của tiểu sư thúc mới được đấy."
Phương Tử Vũ ngơ ngác gật đầu.
Từ Ngạo Thiên ở bên cạnh hướng chưởng môn khẽ hỏi:"Sư phụ, Hoán thiên đan là cái gì vậy?"
Bách Thảo bên cạnh đắc ý tiếp lời:"Hoán thiên đan của phái chúng ta ở tu chân giới vô cùng nổi danh.Đó là loại đan dược được tổ sư khai phái của Ngọc Hư cung chúng ta dành tâm huyết cả đời luyện ra, mà khai phái tổ sư hao hết tâm lực một đời mới luyện ra được ba khỏa Hoán thiên đan. Người chết có thể ăn được đan dược này lập tức hồi phục sinh mệnh, long tinh mãnh hổ. Còn tu chân giả chỉ cần có thể ăn vào đan này, tu vi lập tức có thể đột phá vài giai đoạn. Ở tu chân giới đã từng có một môn phái nguyện hoán đổi cả phái để lấy được một viên đan này, Ngọc Hư cung chưởng môn đương thời còn không muốn đổi. Trải qua vô số năm, Hoán thiên đan hiện nay chỉ còn lại một viên duy nhất đó mà thôi."
Được nghe nói rõ ràng như vậy, Phương Tử Vũ lập tức biết được độ trân quý của đan dược này, trách không được mọi người mới vừa rồi nhìn thấy đan này đều biến sắc. Nghĩ đến Bách Độ vô duyên vô cớ tặng mình một viên đan dược quý hiếm như vậy, Phương Tử Vũ cảm động quỳ xuống hướng Bách Độ vái đầu ba cái nói:"Phương Tử Vũ cám ơn đại ân của tiểu sư thúc."
Bách Độ mỉm cười sau khi nhận ba lạy của Phương Tử Vũ thì đỡ nó đứng lên, nói:"Đứa nhỏ, bình đan này con phải giấu bên người cẩn thận, một khi đạt đến bình cảnh, ăn nó có thể giúp con đột phát bình cảnh, biết chưa? Còn nữa, ở thời khắc nguy cấp nó cũng có thể cứu con một mạng, nhớ lấy!"
Phương Tử Vũ liên tục gật đầu xưng vâng.
Bách Độ vỗ vỗ bả vai Phương Tử Vũ, khóe môi mấp máy muốn nói lại thôi, cùng cùng chỉ thở dài một cái rồi xoay người rời đi.
Có một điều Bách Độ không thể nào đoán được, chỉ bởi vì nàng không vừa lòng với thái độ của Bách Kiếp đối với Phương Tử Vũ, thêm nữa vì muốn cổ vũ Phương Tử Vũ mà đem đan dược tặng cho nó, hành động này của nàng đã vì Ngọc tiên đường nhất mạch ngày sau lưu lại một đường sinh cơ. Mấy trăm năm sau, đại yêu tôn Phương Tử Vũ huyết tẩy tu chân giới, chỉ vì để trả ơn tặng đan cho Bách Độ ngày trước và tình ý của đám sư huynh đệ Vu Đại Dũng, Tống Đào, mà lưu lại Ngọc Vũ đường, Ngọc Tiên đường hai cái môn đường, năm đường còn lại bị giết sạch đến chó gà cũng không tha.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m