Chương : 18
Và thế là, Phương Nghiên chuyển tới căn phòng trọ chật chội của Giang Đào, đồng nghĩa với việc cuộc sống của Giang Đào nhiều thêm những bộn bề tất bật. Hàng ngày, khi anh thức dậy thì cô vẫn đang ngủ say. Anh xuống bếp chung, nấu bữa sáng mang lên phòng, đặt lên bàn, lúc ngoảnh ra thấy cô vẫn ôm mộng đẹp trên giường, anh thường nở nụ cười trìu mến. Lúc ngủ, nom cô chẳng khác nào đứa con nít, Giang Đào nhích lại gần, cầm lòng không đặng, bèn cọ mũi nhẹ lên má cô. Dường như Phương Nghiên cũng cảm nhận được điều gì, bất giác cô nhăn trán, khẽ lẩm bâm gì đó rồi trở mình ngủ tiếp. Giang Đào đứng dậy, mỉm cười, bịn rịn nhìn cô lần cuối rồi mới mãn nguyện quay đi, lao lên chiếc xe cà tàng đi làm vào lúc tờ mờ sáng.
Tối về, Giang Đào phải rửa rất nhiều bát đĩa và giặt cả chồng quần áo. Cuộc sống chung của cả hai mới chỉ bắt đầu mà thoắt cái đã trở nên tất bật nhiều việc. Vừa nghe nhạc, Phương Nghiên vừa ngó Giang Đào đang giặt giũ bên cạnh, cô nói:
- Giang Đào, quần áo nhiều thế này, giặt giũ mệt lắm, hay mai chúng mình đi mua máy giặt, anh không phải giặt giũ hàng ngày nữa.
Giang Đào chỉ cười khi nghe cô gợi ý. Anh vắt khô đống quần áo trong chậu bằng đôi tay bám đầy bọt, thả vào chậu nước cạnh bên, sau mới nói:
- Không sao, quần áo anh giặt sạch hơn máy giặt khối lần ấy chứ.
Nghe anh nói, Phương Nghiên đành gật gù đáp, thế thôi vậy. Sau rồi chả có việc gì làm, mà Giang Đào lại bận giặt quần áo, cô mới lục lọi sách vở của anh để chỗ đầu giường. Thấy buồn buồn, cô lại bảo:
- Em đói rồi, chúng mình đi ăn gì đi.
Giang Đào ngoái đầu lại nhìn cô, đặt đống quần áo trên tay xuống:
- Để anh nấu mì cho em ăn nhé?
Phương Nghiên nhăn mặt nói:
- Em không ăn mì đâu.
Vẫn nụ cười tươi rói trên môi, anh nhìn cô như một đứa trẻ quen thói tùy tiện, anh kiên nhẫn nói:
- Vậy mình ra cổng Tây, ăn bánh bao được không?
Phương Nghiên vẫn ỉu xìu, bĩu môi nói:
- Không ăn đâu, bánh bao ngon mấy thì cũng không thể ăn mãi được.
Giang Đào bước về phía cô, hơi khom người, cúi về phía Phương Nghiên, anh hỏi:
- Vậy em muốn ăn gì nào?
- Em muốn ăn….
Nhìn anh mà đôi mắt cô đảo liên hồi, tự hỏi mình muốn ăn thứ gì, qua một lúc lâu mơi hăm hở nói:
- Em muốn ăn bánh tiramisu.
Giang Đào hơi ngỡ ngàng, nhưng trông vẻ lém lỉnh trong ánh mắt cô, anh không nhịn được cười, bèn bảo:
- Được rồi, bây giờ anh đi mua cho em nhé.
Nói rồi, anh liền chạy một mạch ra ngoài.
Bấy giờ đã vào khuya, bản thân Giang Đào đi làm về đã khá muộn. Anh đạp xe băng qua ngõ hẻm, mãi rồi mới tìm được một tiệm bánh kem, ánh đèn sáng trưng, cửa kính trong suốt, bóng láng. Nhiều loại bánh ngọt lẫn bánh gatô bày ngay ngắn trong tủ kính sáng rỡ ánh đèn, trông rất xinh xắn.
Giang Đào đảo qua những dãy tủ kính, đoạn hỏi nhân viên bán hàng:
- Cô ơi, làm ơn cho hỏi, ở đây có bánh tiramisu không?
- Có, loại đường kính 20cm là hai trăm tệ, loại đường kính 25cm là ba trăm tệ. Anh muốn mua loại nào?
Cô gái ăn vận như nhân viên bán hàng, tay mải miết kiểm kê tiền hàng, thậm chí không buồn nhìn anh, mà chỉ tập trung vào công việc đang dang dở, với hy vọng được tan ca sớm hơn.
Giang Đào sững sờ trong tức thì, anh á khẩu nhìn sang những chiếc bánh có vẻ ngoài tinh tế được bày trong tủ kính. Người nhân viên kiểm đếm xong tiền, liền sốt ruột hối thúc anh:
- Anh mua không? Không thì chúng tôi phải đóng cửa hàng bây giờ.
Sau một chốc đắn đo, Giang Đào đành nói:
- Cho tôi môt bánh loại 20cm.
Do cửa hàng hết khách, nên chẳng mấy chốc bánh đã xong, Giang Đào chỉ còn đợi thợ làm bánh trong bộ đồ trắng tinh, nhanh nhẹn đổ cốt bánh, cầm giấy trắng cuộn lại, trang trí thêm kiểu hoa bằng kem trắng và hồng. Anh trả tiền, khấp khởi cầm bánh ra về. Chiếc xe đạp do anh cầm lái lao băng băng về nơi có Phương Nghiên, trong dạ thầm mường tượng vẻ hân hoan của cô khi thấy chiếc bánh.
Song cũng có thể do thời gian chờ đợi quá lâu, khiến Phương Nghiên không mấy mừng rỡ như trong tưởng tượng của anh, dù thực tình cô cũng ra chiều phấn khởi. Ngồi cạnh bên, ngắm cô chậm rãi đưa miếng bánh lên miệng, thấy cô vui, Giang Đào cũng mãn nguyện. Nhìn mãi, sau rồi anh mới xoa đầu cô, bảo:
- Anh đi giặt quần áo cho xong đây.
Phương Nghiên ậm ừ, nhìn miếng bánh rồi như sực nhớ ra điều gì. Cô nhìn anh và hỏi:
- Sao anh không ăn?
- Anh không đói.
Vừa nói, Giang Đào vừa bắt tay giặt nốt chồng quần áo. Khắp khoảng sân lẻ bóng mình anh giặt giũ, tiếng nước máy xối chảy, ào ào vang lên từng đợt. Mảnh sân thiếu vắng ánh đèn, chỉ hứng sáng từ mấy gian phòng hắt ra. Vắt khô từng chiếc quần áo, anh phơi đồ, vuốt phẳng vải vóc nhăn nhúm. Gió lồng lộng, thổi dựng tóc trên đỉnh đầu, bóng hình anh gầy đi trông thấy trong màn đêm.
Khi đã hoàn thành mọi việc, Giang Đào quay lại vào bàn học, chăm chỉ đọc thứ gì. Một mình Phương Nghiên nằm trằn trọc trên giường, chốc thì giở tung sách của Giang Đào, chốc thì ngó anh. Sau rồi, cô bèn tụt khỏi giường, đến trước mặt anh, giật phắt quyển sách trên tay Giang Đào:
- Sao anh luôn chân luôn tay thế không biết?
Giang Đào cười trừ, quay ra nắm tay Phương Nghiên, giải thích:
- Tại anh đã giao hẹn với sếp rồi, để được về sớm thì anh phải mang về nhà làm, sáng mai còn mang nộp cho ông ấy, có vậy ông ấy mới đồng ý cho anh tan ca sớm. Mai em còn phải đi học, em cứ ngủ trước đi, nhé?
Phương Nghiên chu môi, hậm hực quay về giường:
- Ngày nào cũng như ngày nào, anh không làm cái này thì cũng làm cái nọ, chả có thời gian bên em. Chúng mình có giống hai người yêu nhau không hả?
Nói rồi, cô bèn nằm vật xuống giường, che cái gối lên mặt rồi bảo:
- Anh tắt đèn đi, sáng quá em không ngủ được.
Giang Đào lắc đầu cười xòa, đoạn đứng lên tắt đèn, sau đó anh nhẹ nhàng bước đến bên giường, ôm chặt Phương Nghiên vào lòng. Thấy cô phớt lờ mình, anh bèn vùi mặt vào ngực cô, sẽ sang cọ miết, khiến cô không nhịn được cười, đành vươn tay, ôm chầm lấy anh.
Nghe tiếng cô cười, anh liền cọ hăng hơn, chính bản thân anh cũng cười ngặt nghẽo. Phảng phất trên người cô có thứ mùi hương khó tả, khiến anh lâng lâng. Chỉ trong chốc lát mà anh thấy như mình xiêu lòng. Bụng bảo dạ, thôi thì Phương Nghiên cứ mãi tùy tiện, thậm chí không màng nghĩ hộ anh; nhưng vì thực lòng yêu cô, nên dẫu cuộc sống vốn nhọc nhằn, anh vẫn cam tâm tình nguyện chịu khổ chịu cực, tất cả là vì cô. Đợi Phương Nghiên ngủ say trong vòng tay mình, Giang Đào mới nhẹ nhàng rụt lại cánh tay tê rần dưới đầu cô, rón rén ra bàn ngồi, mở đèn, tiếp tục công việc.
Hôm đó đang giờ làm việc, bất ngờ Giang Đào nhận được điện thoại của Phương Nghiên. Trong điện thoại, cô không nói rõ, chỉ nói gì đó liên quan tới ông cụ ở nhà. Giang Đào đành vội vàng xin nghỉ, rồi hộc tốc chạy đến ngay nơi Phương Nghiên nói. Thì ra nơi đó là một cửa hàng nội thất, Phương Nghiên đang thong dong dạo quanh, vừa ngắm nghía bình hoa, vừa lựa khung ảnh, thi thoảng quay sang hỏi nhân viên bán hàng.
Ngẩng đầu lên thấy Giang Đào, cô liện chạy ra đón:
- Giang Đào, anh đến rồi?
Đoạn tiếp lời:
- Chẳng hiểu ba em cắt tiền trong thẻ của em khi nào.
Giang Đào nhìn cô đầy cưng chiều, anh nói:
- Không sao, đáng lẽ lớn bằng này rồi, em không nên tiêu tiền của ba nữa.
Phương Nghiên không màng để bụng lời anh nói, cô kéo tay anh đến một chồng đồ đạc:
- Anh xem, em chọn đó.
Nói đoạn, cô liền nhanh nhảu giơ một chiếc bình hoa lên ngang mặt Giang Đào:
- Cái bình này đẹp không? Phòng trọ của anh đơn giản quá, phải trang trí mấy thứ. Anh xem, em còn mua cả cốc này.
Vừa nói, cô vừa giơ từng món đồ lên cho Giang Đào xem.
Cầm những món đồ trên tay, liếc mắt nhanh bảng giá, lòng anh trĩu nặng. Anh kéo tay cô, nói:
- Phương Nghiên, bây giờ chúng mình còn đang ở trọ, không cần dùng đến những món đồ này. Đợi bao giờ có nhà riêng rồi hẵng mua.
Không đợi Phương Nghiên kịp lên tiếng phân bua, anh đã lôi tuột cô ra ngoài. Phương Nghiên vừa vùng vằng, vừa líu ríu nói, mãi khi ra đến bên ngoài cửa hàng, cô mới giằng khỏi tay Giang Đào, đứng vững rồi bực dọc quở trách:
- Sao anh lại kéo em, nhà đi thuê cũng là nhà, bày biện thêm vào thì đã làm sao?
Anh nhìn cô, môi mấp máy, hồi lâu mới thốt lên được:
- Nhưng chúng mình không có tiền để mua những thứ đó.
Phương Nghiên sửng sốt, như thể bây giờ cô mới như sực nhớ ra muốn mua đồ phải cần đến tiền. Cô mở mắt tròn xoe, hỏi anh:
- Những thứ đó đắt lắm sao?
Nửa bực mình, nửa bất lực, Giang Đào nhìn cô, đoạn nói:
- Phải, vô cùng đắt.
- Nhưng trước kia em cũng mua nhiều lắm mà.
- Bây giờ khác xưa rồi, trước kia ba em có tiền, nhưng bây giờ em không thể tiêu tiền của ba nữa, em hiểu không?
Nhìn vào gương mặt nghiêm trọng của anh, Phương Nghiên bèn gật đầu. Đáp lại cái nhìn của cô, anh nắm chặt tay cô, rồi bảo:
- Em yên tâm, anh sẽ không để em sống mãi kiểu này. Mai sau, anh nhất định sẽ kiếm được tiền, đến lúc đó, em có thể mua bất cứ thứ gì mà mình thích.
Nghe giọng anh rất mực nghiêm túc, gương mặt trịnh trọng khác thường, dường như đang hứa hẹn một việc gì đó vô cùng quan trọng. Cô không khỏi buồn cười, mới bảo:
- Vậy em phải đợi bao lâu?
Giang Đào cũng bật cười trước câu hỏi của cô, nhưng chẳng mấy chốc, anh đã nghiêm túc trở lại, ngẫm ngợi rồi đáp:
- Khoảng bảy, tám năm.
Nói rồi, anh liền ôm chầm lấy cô vào lòng. Còn lòng thì thầm thề hẹn, nhất định sẽ phấn đấu vươn lên, để Phương Nghiên được sống như đã từng mơ.
Giang Đào và Phương Nghiên cứ thế sống qua ngày. Thi thoảng so sánh giữa cuộc sống hiện tại và quá khứ, lòng cô không khỏi nhen dậy nỗi thất vọng. Kể từ khi hai người bắt đầu cuộc sống chung đích thực, niềm hạnh phúc bản thân vốn mong chờ, cớ gì mãi chưa thấy đến. Trái lại, giờ đây bản thân cô mất đi tự do, đồng thời mua vào mình biết bao túng bấn và rang buộc. Dẫu vậy nhưng khi đứng trước mặt người khác, cô vẫn phải tỏ ra rằng: mình là người hạnh phúc, chỉ làm như vậy mới khiến tình yêu của cô trở nên có ý nghĩa. Những ngày tháng ấy chỉ mang lại cho Phương Nghiên một cảm giác mệt mỏi, bải hoải, khó mà kham nổi.
Có khi Phương Nghiên buột miệng hỏi Phó Nhã Lâm:
- Tại sao hai đứa mình đã đến với nhau rồi mà cuộc sống vẫn không vui vẻ giống như mình tưởng tượng nhỉ?
- Phương Nghiên ạ, thực ra đa phần những cặp đôi yêu nhau trên thế giới này đều giống như hai cậu. Họ cũng đi làm, cùng ổn định cuộc sống sau đó mua nhà, rồi nuôi dạy con cái, họ cùng nhau gánh vác trách nhiệm gia đình. Chỉ ngặt một điều, cuộc sống trước đây của cậu quá hào nhoáng, nên chưa từng biết đến nỗi nhọc nhằn khi phải vật lộn cùng cơm áo gạo tiền, thành thử cảm giác đó là điều dĩ nhiên. Nhưng được cái, khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời, người như Giang Đào, chẳng chóng thì chày cũng sẽ làm nghiệp lớn. Hơn nữa, Phương Nghiên này, với tư cách là một người bạn thân, mình phải nói câu phải chăng, Giang Đào làm lụng bên ngoài đã đủ vất vả, đã yêu thì nên thông cảm cho nhau. Kể từ khi sống chung tới giờ, anh ấy luôn là người chăm sóc cho cậu, cậu thử đặt mình vào địa vị của Giang Đào mà nghĩ xem, cậu đã làm được gì thiết thực cho anh ấy chưa? Cậu đã từng quét dọn phòng ốc chưa? Đã thử mó tay nấu cơm chưa? Đã từng hiểu nỗi khổ thiếu thốn tiền bạc của anh ấy, hay nghĩ đến việc anh ấy phải còng lưng đạp xe hai mươi cây số từ nhà đến chỗ làm, từ chỗ làm về nhà chưa?
Nghe Phó Nhã Lâm tuôn một tràng, Phương Nghiên không khỏi áy náy, đầu cúi gằm không thốt lên lời. Lúc lâu sau, cô mới rụt rè bảo:
- Vậy cậu bảo mình phải làm gì?
Nghe cô hỏi, Phó Nhã Lâm mới phì cười, đoạn nói:
- Bây giờ chúng mình ít khi phải lên lớp, cậu có thể tranh thủ ra khu gần bên mua thức ăn. Tầm đó sắp vãn chợ, mấy cô bán hàng chỉ muốn mau chóng bán cho xong, nên mua rau vừa rẻ lại vừa tươi. Làm thế, sẽ đỡ cho Giang Đào vừa đi làm về đã phải hộc tốc đi chợ mua đồ. Còn nữa, cậu nên chăm chỉ quét dọn hàng ngày, đừng đợi Giang Đào về, vừa phải nấu cơm, lại vừa tất bật quét dọn, gấp quần áo, mà nên để anh ấy được nghỉ ngơi nhẹ nhõm khi về nhà.
Phương Nghiên nghe rồi gật đầu như bổ củi:
- Trời ơi Nhã Lâm, cậu đúng là hiểu sâu biết rộng, mình còn chẳng biết trong ngõ có bán rau, mua rau còn phải chọn thời nữa chứ.
- Không phải là mình hiểu sâu biết rộng, mà là thiên kim tiểu thư như cậu không màng chuyện thế tục mà thôi.
Bữa đó Giang Đào về nhà, bỗng kinh ngạc nhận ra nhà cửa gọn gàng hơn thường ngày rất nhiều. Nom Phương Nghiên bước ra, tủm tà tủm tỉm bảo anh:
- Em dọn dẹp đó.
Giang Đào thầm lấy làm kinh ngạc, mắt anh đảo từ cô sang căn phòng, đoạn cảm động, kéo tay cô và nói:
- Cảm ơn em, Phương Nghiên, nhưng sau này cứ để anh về rồi làm.
Nhìn anh mà lòng cô tràn đầy cảm giác mãn nguyện, cô nói:
- Hôm nay em còn đi chợ mua thức ăn nữa đấy.
Dứt lời, cô liền khệ nệ xách từng mớ rau ra khoe với anh:
- Em không biết thì ra rau cải lắm loại đến thế, nào cải dầu, cải thìa.
-Vậy em đã mua những gì?
- Em mua tuốt.
Giang Đào kinh ngạc hỏi lại:
- Mua tuốt?
- Vâng, bởi cô bán rau nói loại nào cũng tốt nên em mua hết. Cô bán rau còn tranh thủ bảo nếu em mua toàn bộ thì cô ấy chỉ lấy hai mươi tệ thôi. Em thấy cũng hợp lý nên mua luôn.
Nhìn chồng rau trước mặt, lá xanh đậm nhạt xếp lớp thành từng mớ nhỏ nằm la liệt dưới đất, Giang Đào vừa buồn cười lại vừa tức giận. Ngó biểu cảm của anh, Phương Nghiên sốt ruột hỏi:
- Sao thế anh?
Giang Đào ngẩng đầu nhìn gương mặt non nớt của cô, cầm lòng không đặng nỗi xót xa, anh vuốt ve mặt cô, nói:
- Không, anh thấy rất vui, bởi em đã biết dọn dẹp nhà cửa, đi chợ mua đồ. Nhưng anh thấy buồn, bởi vì anh mà em phải làm những công việc này.
Phương Nghiên lắc đầu nói:
- Có gì chứ, em thấy làm việc nhà cũng vui mà.
Nhưng rồi niềm vui thuở ban đầu qua đi, chẳng mấy mà Phương Nghiên đã trở nên chán ghét những việc lặt vặt ấy. Cô không sao tìm thấy niềm vui trong những công việc lặt vặt thường ngày, dần dà cũng trở nên qua loa cho xong.
Sau bữa cơm cuối tuần, Giang Đào rửa bát sạch sẽ, quay vào phòng, thấy Phương Nghiên ngồi bất động, anh bèn bước tới, ôm cô và hỏi:
- Em nghĩ gì vậy?
Anh cứ cọ mãi, gợi cơn ngứa râm ran, cô bèn cười bảo:
- Nghĩ gì đâu.
Mùi hương của cô khiến anh say đắm, anh nói:
- Thơm quá, lâu lắm rồi không được hôn em thế này.
Nói rồi, anh liền hôn dần xuống dưới.
Phương Nghiên thấy mình đê mê trong trận mưa hôn của anh, trong những đắm đuối triền miên thật khó để diễn tả. Thế mà đột nhiên, Phương Nghiên cảm thấy ngưa ngứa ở vùng cánh tay, mở mắt nhìn, thi thấy một con gián đen xì đang bò qua cánh tay cô.
Phương Nghiên giật thót mình, đẩy phắt Giang Đào ra, chỉ vào con gián rồi hét lên thất thanh. Thoạt trông, Giang Đào đã nhanh tay xử lý con gián. Nhưng sau, cô cứ mãi ngồi đó, lòng buồn vô hạn, nửa như giận hờn, nửa như âu sầu, nhưng chẳng thể hiểu được căn nguyên cụ thể.
Giang Đào toan hôn cô, cô lại đẩy phắt anh ra. Người ngợm vẫn sởn gai ốc vì sợ, như thể con gián kia vẫn còn đâu đây trên người cô vậy.
- Giang Đào này, hay chúng mình không sống ở đây nữa?
Gương mặt anh hiện rõ vẻ lúng túng, hồi lâu mới đáp:
- Em cố gắng chịu đựng một thời gian, sang năm nhất định chúng mình sẽ chuyển nhà, được không em?
Nhìn Giang Đào, cô thầm ngán ngẩm trong lòng, lại bực dọc không biết để đâu cho hết. Nhưng bao bực bội trong người lại chẳng biết trút vào ai, thế là nỗi buồn càng dâng đầy, uất nghẹn ứa dòng nước mắt.
Thấy cô khóc, anh bèn dịu dàng dỗ dành:
- Phương Nghiên, cuộc sống bây giờ là do em lựa chọn, anh bắt buộc phải chấp nhận nó. Anh cũng rất buồn, anh không hề muốn em phải sống thế này, nhưng hiện tại anh chưa đủ khả năng. Hãy cho anh thêm ít thời gian, anh hứa với em, không bao giờ anh lại để em sống mãi kiểu này.
Sự day dứt dành cho cô thể hiện cả trên nét mặt anh, có áy náy, bất lực, và còn nhiều hơn nữa những tình cảm phức tạp. Nhìn anh càng khiến Phương Nghiên thêm buồn. Cô nắm tay anh nói:
- Không sao đâu anh.
Nhưng giây phút cúi đầu xuống, cô đã nghe nỗi bi thương, sự uể oải lẫn bải hoải trỗi dậy trong mình. Dưới ánh đèn vàng vọt của căn phòng, sương mù trong cõi lòng cô giăng mắc tỏa khắp.
Tối đó là lần đầu tiên trong đời Phương Nghiên mất ngủ. Cô không kìm được lòng nghĩ về cuộc sống xưa kia, cuộc sống ấy tuy có nhiều điều bất mãn, nhưng chưa từng phiền não về chuyện cơm áo gạo tiền, hết ngày này sang ngày khác như bây giờ. Thực ra, kể từ khi sống chung với Giang Đào, cô luôn cố tình né tránh nghĩ về ngày xưa. Không phải cô chưa từng nghĩ, mình sẽ vất vả khi sống cùng anh, nhưng khi đối diện với sự thật, nỗi khổ ấy lại vượt xa trí tưởng tượng của cô rất nhiều.
Có hôm, Phương Bỉnh Sơn tới thăm con gái. Ông đến đúng lúc Giang Đào vắng nhà, chỉ gặp Phương Nghiên ngồi vẽ vời quần áo. Không nói không rằng, ông đảo mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, rồi cất tiếng hỏi:
- Đây là chỗ ở hiện tại của con?
Phương Nghiên gật đầu, rồi lại hất cằm với bố:
- Vâng, tuy tuềnh toàng nhưng con và Giang Đào rất hạnh phúc.
- Hạnh phúc?
Phương Bỉnh Sơn phá ra cười, đoạn cầm một gói mì ăn liền trên mặt bàn, khinh khỉnh nói:
- Ăn mì ăn liền, chui rúc trong một căn nhà chỉ rộng bằng một cái nhà xí mà con nói là hạnh phúc. Thì ra hạnh phúc mà con muốn là thế này hử?
- Bây giờ con còn cái kiểu mua đồ không nhìn giá không? Bây giờ còn cái kiểu thích ăn gì thì ăn không? Hay còn muốn xem phim gì thì đi xem không? Thích đi đâu thì đi? Đó là thứ hạnh phúc mà con cần và cũng chính là thứ hạnh phúc mà Giang Đào có thể cho con?
Trước một tràng chất vấn của ba, Phương Nghiên mấp máy môi toan phản biện, nhưng sực nhận ra là mình không có gì để phân bua, cô bèn cúi gằm mặt xuống:
- Chẳng phải con nói Giang Đào là người có tài, sẽ làm nên sự lớn đấy thôi? Nó đã tài giỏi đến vậy, sao còn để con khổ sở dường này?
Nói rồi, ông liền rút tấm thẻ ngân hàng trong túi áo, đặt xuống trước mặt Phương Nghiên:
- Ở đây có ít tiền, con cầm lấy. Mật mã là ngày sinh của con.
Dứt lời, ông liền quay gót bỏ về.
Tối đến, khi Giang Đào tan làm về nhà, thấy cô ngồi thẫn thờ, anh bèn dè dặt tiến lại gần, ngồi xuống đối diện cô, cúi đầu hỏi:
- Em sao thế?
Phương Nghiên ngẩng lên, nhìn Giang Đào rồi nói:
- Hôm nay, ba em đến thăm.
Giang Đào hơi ngỡ ngàng, anh nhìn cô như đợi cô tiếp lời. Phương Nghiên đưa tấm thẻ ngân hàng, đoạn bảo:
- Đây là của ba em cho tụi mình.
Nét mặt anh sa sầm, nhìn Phương Nghiên rồi đáp lạnh lùng:
- Ông ấy cho em, chứ không phải cho chúng mình.
Lần đầu tiên, Phương Nghiên nghe Giang Đào dùng giọng điệu kiểu đó để nói với mình kể từ khi hai người góp gạo thổi cơm chung, khiến cô không khỏi tủi thân trong dạ, bèn trợn mắt hỏi anh:
- Ý anh là sao?
- Không ý gì cả, em thừa biết ba em nhìn nhận chúng ta ra sao, vì sao em còn nhận tiền của ông ấy?
Vừa nói, Giang Đào vừa nhét tấm thẻ vào tay cô, đoạn bảo:
- Trả lại cho ba em đi.
- Anh nhất định phải làm vậy sao? Chỉ cần anh nhận tấm thẻ này, ba em sẽ tán thành cho hai đứa lấy nhau, chỉ vậy mà anh cũng không đồng ý sao? Giang Đào, anh đừng nghĩ vậy, dù sao số tiền này cũng sớm muộn thuộc về anh. Em không thạo việc ở công ty, khi chúng mình lấy nhau rồi, chẳng mấy sẽ tới lượt anh tiếp quản, sao bây giờ anh còn cố chấp đến vậy.
- Anh thế này mà em bảo là cố chấp? Lẽ nào em thực sự thích một người đàn ông chỉ đủ tư cách yêu em, khi anh ta sẵn sàng chấp nhận sự áp đặt của ba em? Nhẽ nào em không mong anh là người đàn ông dùng chính sức lực của mình để mang lại cuộc sống hạnh phúc hơn cho người mình yêu?
Dứt lời, anh mở cửa, bỏ ra ngoài, để lại mình Phương Nghiên trơ trọi trong căn phòng, vỡ òa thành tiếng khóc. Phải rất khuya anh mới quay về, Phương Nghiên đã rạp mình ngủ quên trên bàn. Giọt nước mắt còn vương trên má, ắt hẳn cô đã khóc rất nhiều. Trong giấc ngủ, cô nấc lên từng chập như đứa bé con, khiến lòng anh quặn thắt, tay dịu dàng xoa lên gương mặt cô.
Như cảm nhận được sự đụng chạm, Phương Nghiên rùng mình mở mắt nhìn anh. Khi đã tỏ tường, cũng là lúc giọt nước mắt tràn ứa, lăn xuống.
Lau khô giọt lệ trên má cô, anh cất tiếng khe khẽ:
- Anh xin lỗi, hôm nay là lỗi của anh. Anh không nên nổi giận với em.
Anh ngập ngừng tiếp lời:
- Phương Nghiên, anh biết, được một người con gái như em yêu, đó là cái phúc cảu anh. Anh không đòi hỏi em bất cứ điều gì, chỉ trừ một điều duy nhất, chúng mình đừng nhận tiền của ba em, đừng bao giờ nhận, được không em?
Trong tiếng anh có sự van nài, thậm chí ánh mắt trao cô cũng toát lên vẻ gì đó tự ti. Phương Nghiên nhớ tới Giang Đào của thời mới quen, một con người kiêu ngạo, giờ đây lại thủ thỉ với cô những lời này, khiến cô không biết phải cảm động hay buồn đau, thôi đành gật đầu chấp nhận.
Thấy Phương Nghiên đồng ý, Giang Đào bất giác nhoẻn miệng cười. Họa hoằn lắm mới thấy nụ cười bẽn lẽn, đôi nét rụt rè như một đứa trẻ, song vẫn biểu lộ niềm vui tự đáy lòng anh. Anh đưa cô chiếc túi đương cầm trên tay:
- Anh mua bánh bao ngoài cổng Tây, em ăn đi. Tại khuya rồi, tiệm bánh kem đóng cửa, anh không mua được tiramisu.
Phương Nghiên nhận lấy chiếc túi, lòng nghèn ngẹn không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao, bèn đưa chiếc bánh bao lên miệng. Vừa trông cô ăn, Giang Đào vừa áp trán mình lên trán cô, anh nói rất khẽ:
- Phương Nghiên, anh không hề muốn em hy sinh tuổi xuân của mình để làm điểm nhấn trong cuộc đời anh. Anh chỉ muốn có em trên con đường đời, cùng em đi qua thanh xuân tươi trẻ, đến khi đầu bạc rang long. Bao giờ già nua, ngẫm lại chúng ta vẫn luôn có nhau trong đời, đó là chuyện hạnh phúc biết bao.
Nghe anh nói, mà giọt nước mắt trên mi cô bất giác lăn dài.
Tối về, Giang Đào phải rửa rất nhiều bát đĩa và giặt cả chồng quần áo. Cuộc sống chung của cả hai mới chỉ bắt đầu mà thoắt cái đã trở nên tất bật nhiều việc. Vừa nghe nhạc, Phương Nghiên vừa ngó Giang Đào đang giặt giũ bên cạnh, cô nói:
- Giang Đào, quần áo nhiều thế này, giặt giũ mệt lắm, hay mai chúng mình đi mua máy giặt, anh không phải giặt giũ hàng ngày nữa.
Giang Đào chỉ cười khi nghe cô gợi ý. Anh vắt khô đống quần áo trong chậu bằng đôi tay bám đầy bọt, thả vào chậu nước cạnh bên, sau mới nói:
- Không sao, quần áo anh giặt sạch hơn máy giặt khối lần ấy chứ.
Nghe anh nói, Phương Nghiên đành gật gù đáp, thế thôi vậy. Sau rồi chả có việc gì làm, mà Giang Đào lại bận giặt quần áo, cô mới lục lọi sách vở của anh để chỗ đầu giường. Thấy buồn buồn, cô lại bảo:
- Em đói rồi, chúng mình đi ăn gì đi.
Giang Đào ngoái đầu lại nhìn cô, đặt đống quần áo trên tay xuống:
- Để anh nấu mì cho em ăn nhé?
Phương Nghiên nhăn mặt nói:
- Em không ăn mì đâu.
Vẫn nụ cười tươi rói trên môi, anh nhìn cô như một đứa trẻ quen thói tùy tiện, anh kiên nhẫn nói:
- Vậy mình ra cổng Tây, ăn bánh bao được không?
Phương Nghiên vẫn ỉu xìu, bĩu môi nói:
- Không ăn đâu, bánh bao ngon mấy thì cũng không thể ăn mãi được.
Giang Đào bước về phía cô, hơi khom người, cúi về phía Phương Nghiên, anh hỏi:
- Vậy em muốn ăn gì nào?
- Em muốn ăn….
Nhìn anh mà đôi mắt cô đảo liên hồi, tự hỏi mình muốn ăn thứ gì, qua một lúc lâu mơi hăm hở nói:
- Em muốn ăn bánh tiramisu.
Giang Đào hơi ngỡ ngàng, nhưng trông vẻ lém lỉnh trong ánh mắt cô, anh không nhịn được cười, bèn bảo:
- Được rồi, bây giờ anh đi mua cho em nhé.
Nói rồi, anh liền chạy một mạch ra ngoài.
Bấy giờ đã vào khuya, bản thân Giang Đào đi làm về đã khá muộn. Anh đạp xe băng qua ngõ hẻm, mãi rồi mới tìm được một tiệm bánh kem, ánh đèn sáng trưng, cửa kính trong suốt, bóng láng. Nhiều loại bánh ngọt lẫn bánh gatô bày ngay ngắn trong tủ kính sáng rỡ ánh đèn, trông rất xinh xắn.
Giang Đào đảo qua những dãy tủ kính, đoạn hỏi nhân viên bán hàng:
- Cô ơi, làm ơn cho hỏi, ở đây có bánh tiramisu không?
- Có, loại đường kính 20cm là hai trăm tệ, loại đường kính 25cm là ba trăm tệ. Anh muốn mua loại nào?
Cô gái ăn vận như nhân viên bán hàng, tay mải miết kiểm kê tiền hàng, thậm chí không buồn nhìn anh, mà chỉ tập trung vào công việc đang dang dở, với hy vọng được tan ca sớm hơn.
Giang Đào sững sờ trong tức thì, anh á khẩu nhìn sang những chiếc bánh có vẻ ngoài tinh tế được bày trong tủ kính. Người nhân viên kiểm đếm xong tiền, liền sốt ruột hối thúc anh:
- Anh mua không? Không thì chúng tôi phải đóng cửa hàng bây giờ.
Sau một chốc đắn đo, Giang Đào đành nói:
- Cho tôi môt bánh loại 20cm.
Do cửa hàng hết khách, nên chẳng mấy chốc bánh đã xong, Giang Đào chỉ còn đợi thợ làm bánh trong bộ đồ trắng tinh, nhanh nhẹn đổ cốt bánh, cầm giấy trắng cuộn lại, trang trí thêm kiểu hoa bằng kem trắng và hồng. Anh trả tiền, khấp khởi cầm bánh ra về. Chiếc xe đạp do anh cầm lái lao băng băng về nơi có Phương Nghiên, trong dạ thầm mường tượng vẻ hân hoan của cô khi thấy chiếc bánh.
Song cũng có thể do thời gian chờ đợi quá lâu, khiến Phương Nghiên không mấy mừng rỡ như trong tưởng tượng của anh, dù thực tình cô cũng ra chiều phấn khởi. Ngồi cạnh bên, ngắm cô chậm rãi đưa miếng bánh lên miệng, thấy cô vui, Giang Đào cũng mãn nguyện. Nhìn mãi, sau rồi anh mới xoa đầu cô, bảo:
- Anh đi giặt quần áo cho xong đây.
Phương Nghiên ậm ừ, nhìn miếng bánh rồi như sực nhớ ra điều gì. Cô nhìn anh và hỏi:
- Sao anh không ăn?
- Anh không đói.
Vừa nói, Giang Đào vừa bắt tay giặt nốt chồng quần áo. Khắp khoảng sân lẻ bóng mình anh giặt giũ, tiếng nước máy xối chảy, ào ào vang lên từng đợt. Mảnh sân thiếu vắng ánh đèn, chỉ hứng sáng từ mấy gian phòng hắt ra. Vắt khô từng chiếc quần áo, anh phơi đồ, vuốt phẳng vải vóc nhăn nhúm. Gió lồng lộng, thổi dựng tóc trên đỉnh đầu, bóng hình anh gầy đi trông thấy trong màn đêm.
Khi đã hoàn thành mọi việc, Giang Đào quay lại vào bàn học, chăm chỉ đọc thứ gì. Một mình Phương Nghiên nằm trằn trọc trên giường, chốc thì giở tung sách của Giang Đào, chốc thì ngó anh. Sau rồi, cô bèn tụt khỏi giường, đến trước mặt anh, giật phắt quyển sách trên tay Giang Đào:
- Sao anh luôn chân luôn tay thế không biết?
Giang Đào cười trừ, quay ra nắm tay Phương Nghiên, giải thích:
- Tại anh đã giao hẹn với sếp rồi, để được về sớm thì anh phải mang về nhà làm, sáng mai còn mang nộp cho ông ấy, có vậy ông ấy mới đồng ý cho anh tan ca sớm. Mai em còn phải đi học, em cứ ngủ trước đi, nhé?
Phương Nghiên chu môi, hậm hực quay về giường:
- Ngày nào cũng như ngày nào, anh không làm cái này thì cũng làm cái nọ, chả có thời gian bên em. Chúng mình có giống hai người yêu nhau không hả?
Nói rồi, cô bèn nằm vật xuống giường, che cái gối lên mặt rồi bảo:
- Anh tắt đèn đi, sáng quá em không ngủ được.
Giang Đào lắc đầu cười xòa, đoạn đứng lên tắt đèn, sau đó anh nhẹ nhàng bước đến bên giường, ôm chặt Phương Nghiên vào lòng. Thấy cô phớt lờ mình, anh bèn vùi mặt vào ngực cô, sẽ sang cọ miết, khiến cô không nhịn được cười, đành vươn tay, ôm chầm lấy anh.
Nghe tiếng cô cười, anh liền cọ hăng hơn, chính bản thân anh cũng cười ngặt nghẽo. Phảng phất trên người cô có thứ mùi hương khó tả, khiến anh lâng lâng. Chỉ trong chốc lát mà anh thấy như mình xiêu lòng. Bụng bảo dạ, thôi thì Phương Nghiên cứ mãi tùy tiện, thậm chí không màng nghĩ hộ anh; nhưng vì thực lòng yêu cô, nên dẫu cuộc sống vốn nhọc nhằn, anh vẫn cam tâm tình nguyện chịu khổ chịu cực, tất cả là vì cô. Đợi Phương Nghiên ngủ say trong vòng tay mình, Giang Đào mới nhẹ nhàng rụt lại cánh tay tê rần dưới đầu cô, rón rén ra bàn ngồi, mở đèn, tiếp tục công việc.
Hôm đó đang giờ làm việc, bất ngờ Giang Đào nhận được điện thoại của Phương Nghiên. Trong điện thoại, cô không nói rõ, chỉ nói gì đó liên quan tới ông cụ ở nhà. Giang Đào đành vội vàng xin nghỉ, rồi hộc tốc chạy đến ngay nơi Phương Nghiên nói. Thì ra nơi đó là một cửa hàng nội thất, Phương Nghiên đang thong dong dạo quanh, vừa ngắm nghía bình hoa, vừa lựa khung ảnh, thi thoảng quay sang hỏi nhân viên bán hàng.
Ngẩng đầu lên thấy Giang Đào, cô liện chạy ra đón:
- Giang Đào, anh đến rồi?
Đoạn tiếp lời:
- Chẳng hiểu ba em cắt tiền trong thẻ của em khi nào.
Giang Đào nhìn cô đầy cưng chiều, anh nói:
- Không sao, đáng lẽ lớn bằng này rồi, em không nên tiêu tiền của ba nữa.
Phương Nghiên không màng để bụng lời anh nói, cô kéo tay anh đến một chồng đồ đạc:
- Anh xem, em chọn đó.
Nói đoạn, cô liền nhanh nhảu giơ một chiếc bình hoa lên ngang mặt Giang Đào:
- Cái bình này đẹp không? Phòng trọ của anh đơn giản quá, phải trang trí mấy thứ. Anh xem, em còn mua cả cốc này.
Vừa nói, cô vừa giơ từng món đồ lên cho Giang Đào xem.
Cầm những món đồ trên tay, liếc mắt nhanh bảng giá, lòng anh trĩu nặng. Anh kéo tay cô, nói:
- Phương Nghiên, bây giờ chúng mình còn đang ở trọ, không cần dùng đến những món đồ này. Đợi bao giờ có nhà riêng rồi hẵng mua.
Không đợi Phương Nghiên kịp lên tiếng phân bua, anh đã lôi tuột cô ra ngoài. Phương Nghiên vừa vùng vằng, vừa líu ríu nói, mãi khi ra đến bên ngoài cửa hàng, cô mới giằng khỏi tay Giang Đào, đứng vững rồi bực dọc quở trách:
- Sao anh lại kéo em, nhà đi thuê cũng là nhà, bày biện thêm vào thì đã làm sao?
Anh nhìn cô, môi mấp máy, hồi lâu mới thốt lên được:
- Nhưng chúng mình không có tiền để mua những thứ đó.
Phương Nghiên sửng sốt, như thể bây giờ cô mới như sực nhớ ra muốn mua đồ phải cần đến tiền. Cô mở mắt tròn xoe, hỏi anh:
- Những thứ đó đắt lắm sao?
Nửa bực mình, nửa bất lực, Giang Đào nhìn cô, đoạn nói:
- Phải, vô cùng đắt.
- Nhưng trước kia em cũng mua nhiều lắm mà.
- Bây giờ khác xưa rồi, trước kia ba em có tiền, nhưng bây giờ em không thể tiêu tiền của ba nữa, em hiểu không?
Nhìn vào gương mặt nghiêm trọng của anh, Phương Nghiên bèn gật đầu. Đáp lại cái nhìn của cô, anh nắm chặt tay cô, rồi bảo:
- Em yên tâm, anh sẽ không để em sống mãi kiểu này. Mai sau, anh nhất định sẽ kiếm được tiền, đến lúc đó, em có thể mua bất cứ thứ gì mà mình thích.
Nghe giọng anh rất mực nghiêm túc, gương mặt trịnh trọng khác thường, dường như đang hứa hẹn một việc gì đó vô cùng quan trọng. Cô không khỏi buồn cười, mới bảo:
- Vậy em phải đợi bao lâu?
Giang Đào cũng bật cười trước câu hỏi của cô, nhưng chẳng mấy chốc, anh đã nghiêm túc trở lại, ngẫm ngợi rồi đáp:
- Khoảng bảy, tám năm.
Nói rồi, anh liền ôm chầm lấy cô vào lòng. Còn lòng thì thầm thề hẹn, nhất định sẽ phấn đấu vươn lên, để Phương Nghiên được sống như đã từng mơ.
Giang Đào và Phương Nghiên cứ thế sống qua ngày. Thi thoảng so sánh giữa cuộc sống hiện tại và quá khứ, lòng cô không khỏi nhen dậy nỗi thất vọng. Kể từ khi hai người bắt đầu cuộc sống chung đích thực, niềm hạnh phúc bản thân vốn mong chờ, cớ gì mãi chưa thấy đến. Trái lại, giờ đây bản thân cô mất đi tự do, đồng thời mua vào mình biết bao túng bấn và rang buộc. Dẫu vậy nhưng khi đứng trước mặt người khác, cô vẫn phải tỏ ra rằng: mình là người hạnh phúc, chỉ làm như vậy mới khiến tình yêu của cô trở nên có ý nghĩa. Những ngày tháng ấy chỉ mang lại cho Phương Nghiên một cảm giác mệt mỏi, bải hoải, khó mà kham nổi.
Có khi Phương Nghiên buột miệng hỏi Phó Nhã Lâm:
- Tại sao hai đứa mình đã đến với nhau rồi mà cuộc sống vẫn không vui vẻ giống như mình tưởng tượng nhỉ?
- Phương Nghiên ạ, thực ra đa phần những cặp đôi yêu nhau trên thế giới này đều giống như hai cậu. Họ cũng đi làm, cùng ổn định cuộc sống sau đó mua nhà, rồi nuôi dạy con cái, họ cùng nhau gánh vác trách nhiệm gia đình. Chỉ ngặt một điều, cuộc sống trước đây của cậu quá hào nhoáng, nên chưa từng biết đến nỗi nhọc nhằn khi phải vật lộn cùng cơm áo gạo tiền, thành thử cảm giác đó là điều dĩ nhiên. Nhưng được cái, khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời, người như Giang Đào, chẳng chóng thì chày cũng sẽ làm nghiệp lớn. Hơn nữa, Phương Nghiên này, với tư cách là một người bạn thân, mình phải nói câu phải chăng, Giang Đào làm lụng bên ngoài đã đủ vất vả, đã yêu thì nên thông cảm cho nhau. Kể từ khi sống chung tới giờ, anh ấy luôn là người chăm sóc cho cậu, cậu thử đặt mình vào địa vị của Giang Đào mà nghĩ xem, cậu đã làm được gì thiết thực cho anh ấy chưa? Cậu đã từng quét dọn phòng ốc chưa? Đã thử mó tay nấu cơm chưa? Đã từng hiểu nỗi khổ thiếu thốn tiền bạc của anh ấy, hay nghĩ đến việc anh ấy phải còng lưng đạp xe hai mươi cây số từ nhà đến chỗ làm, từ chỗ làm về nhà chưa?
Nghe Phó Nhã Lâm tuôn một tràng, Phương Nghiên không khỏi áy náy, đầu cúi gằm không thốt lên lời. Lúc lâu sau, cô mới rụt rè bảo:
- Vậy cậu bảo mình phải làm gì?
Nghe cô hỏi, Phó Nhã Lâm mới phì cười, đoạn nói:
- Bây giờ chúng mình ít khi phải lên lớp, cậu có thể tranh thủ ra khu gần bên mua thức ăn. Tầm đó sắp vãn chợ, mấy cô bán hàng chỉ muốn mau chóng bán cho xong, nên mua rau vừa rẻ lại vừa tươi. Làm thế, sẽ đỡ cho Giang Đào vừa đi làm về đã phải hộc tốc đi chợ mua đồ. Còn nữa, cậu nên chăm chỉ quét dọn hàng ngày, đừng đợi Giang Đào về, vừa phải nấu cơm, lại vừa tất bật quét dọn, gấp quần áo, mà nên để anh ấy được nghỉ ngơi nhẹ nhõm khi về nhà.
Phương Nghiên nghe rồi gật đầu như bổ củi:
- Trời ơi Nhã Lâm, cậu đúng là hiểu sâu biết rộng, mình còn chẳng biết trong ngõ có bán rau, mua rau còn phải chọn thời nữa chứ.
- Không phải là mình hiểu sâu biết rộng, mà là thiên kim tiểu thư như cậu không màng chuyện thế tục mà thôi.
Bữa đó Giang Đào về nhà, bỗng kinh ngạc nhận ra nhà cửa gọn gàng hơn thường ngày rất nhiều. Nom Phương Nghiên bước ra, tủm tà tủm tỉm bảo anh:
- Em dọn dẹp đó.
Giang Đào thầm lấy làm kinh ngạc, mắt anh đảo từ cô sang căn phòng, đoạn cảm động, kéo tay cô và nói:
- Cảm ơn em, Phương Nghiên, nhưng sau này cứ để anh về rồi làm.
Nhìn anh mà lòng cô tràn đầy cảm giác mãn nguyện, cô nói:
- Hôm nay em còn đi chợ mua thức ăn nữa đấy.
Dứt lời, cô liền khệ nệ xách từng mớ rau ra khoe với anh:
- Em không biết thì ra rau cải lắm loại đến thế, nào cải dầu, cải thìa.
-Vậy em đã mua những gì?
- Em mua tuốt.
Giang Đào kinh ngạc hỏi lại:
- Mua tuốt?
- Vâng, bởi cô bán rau nói loại nào cũng tốt nên em mua hết. Cô bán rau còn tranh thủ bảo nếu em mua toàn bộ thì cô ấy chỉ lấy hai mươi tệ thôi. Em thấy cũng hợp lý nên mua luôn.
Nhìn chồng rau trước mặt, lá xanh đậm nhạt xếp lớp thành từng mớ nhỏ nằm la liệt dưới đất, Giang Đào vừa buồn cười lại vừa tức giận. Ngó biểu cảm của anh, Phương Nghiên sốt ruột hỏi:
- Sao thế anh?
Giang Đào ngẩng đầu nhìn gương mặt non nớt của cô, cầm lòng không đặng nỗi xót xa, anh vuốt ve mặt cô, nói:
- Không, anh thấy rất vui, bởi em đã biết dọn dẹp nhà cửa, đi chợ mua đồ. Nhưng anh thấy buồn, bởi vì anh mà em phải làm những công việc này.
Phương Nghiên lắc đầu nói:
- Có gì chứ, em thấy làm việc nhà cũng vui mà.
Nhưng rồi niềm vui thuở ban đầu qua đi, chẳng mấy mà Phương Nghiên đã trở nên chán ghét những việc lặt vặt ấy. Cô không sao tìm thấy niềm vui trong những công việc lặt vặt thường ngày, dần dà cũng trở nên qua loa cho xong.
Sau bữa cơm cuối tuần, Giang Đào rửa bát sạch sẽ, quay vào phòng, thấy Phương Nghiên ngồi bất động, anh bèn bước tới, ôm cô và hỏi:
- Em nghĩ gì vậy?
Anh cứ cọ mãi, gợi cơn ngứa râm ran, cô bèn cười bảo:
- Nghĩ gì đâu.
Mùi hương của cô khiến anh say đắm, anh nói:
- Thơm quá, lâu lắm rồi không được hôn em thế này.
Nói rồi, anh liền hôn dần xuống dưới.
Phương Nghiên thấy mình đê mê trong trận mưa hôn của anh, trong những đắm đuối triền miên thật khó để diễn tả. Thế mà đột nhiên, Phương Nghiên cảm thấy ngưa ngứa ở vùng cánh tay, mở mắt nhìn, thi thấy một con gián đen xì đang bò qua cánh tay cô.
Phương Nghiên giật thót mình, đẩy phắt Giang Đào ra, chỉ vào con gián rồi hét lên thất thanh. Thoạt trông, Giang Đào đã nhanh tay xử lý con gián. Nhưng sau, cô cứ mãi ngồi đó, lòng buồn vô hạn, nửa như giận hờn, nửa như âu sầu, nhưng chẳng thể hiểu được căn nguyên cụ thể.
Giang Đào toan hôn cô, cô lại đẩy phắt anh ra. Người ngợm vẫn sởn gai ốc vì sợ, như thể con gián kia vẫn còn đâu đây trên người cô vậy.
- Giang Đào này, hay chúng mình không sống ở đây nữa?
Gương mặt anh hiện rõ vẻ lúng túng, hồi lâu mới đáp:
- Em cố gắng chịu đựng một thời gian, sang năm nhất định chúng mình sẽ chuyển nhà, được không em?
Nhìn Giang Đào, cô thầm ngán ngẩm trong lòng, lại bực dọc không biết để đâu cho hết. Nhưng bao bực bội trong người lại chẳng biết trút vào ai, thế là nỗi buồn càng dâng đầy, uất nghẹn ứa dòng nước mắt.
Thấy cô khóc, anh bèn dịu dàng dỗ dành:
- Phương Nghiên, cuộc sống bây giờ là do em lựa chọn, anh bắt buộc phải chấp nhận nó. Anh cũng rất buồn, anh không hề muốn em phải sống thế này, nhưng hiện tại anh chưa đủ khả năng. Hãy cho anh thêm ít thời gian, anh hứa với em, không bao giờ anh lại để em sống mãi kiểu này.
Sự day dứt dành cho cô thể hiện cả trên nét mặt anh, có áy náy, bất lực, và còn nhiều hơn nữa những tình cảm phức tạp. Nhìn anh càng khiến Phương Nghiên thêm buồn. Cô nắm tay anh nói:
- Không sao đâu anh.
Nhưng giây phút cúi đầu xuống, cô đã nghe nỗi bi thương, sự uể oải lẫn bải hoải trỗi dậy trong mình. Dưới ánh đèn vàng vọt của căn phòng, sương mù trong cõi lòng cô giăng mắc tỏa khắp.
Tối đó là lần đầu tiên trong đời Phương Nghiên mất ngủ. Cô không kìm được lòng nghĩ về cuộc sống xưa kia, cuộc sống ấy tuy có nhiều điều bất mãn, nhưng chưa từng phiền não về chuyện cơm áo gạo tiền, hết ngày này sang ngày khác như bây giờ. Thực ra, kể từ khi sống chung với Giang Đào, cô luôn cố tình né tránh nghĩ về ngày xưa. Không phải cô chưa từng nghĩ, mình sẽ vất vả khi sống cùng anh, nhưng khi đối diện với sự thật, nỗi khổ ấy lại vượt xa trí tưởng tượng của cô rất nhiều.
Có hôm, Phương Bỉnh Sơn tới thăm con gái. Ông đến đúng lúc Giang Đào vắng nhà, chỉ gặp Phương Nghiên ngồi vẽ vời quần áo. Không nói không rằng, ông đảo mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, rồi cất tiếng hỏi:
- Đây là chỗ ở hiện tại của con?
Phương Nghiên gật đầu, rồi lại hất cằm với bố:
- Vâng, tuy tuềnh toàng nhưng con và Giang Đào rất hạnh phúc.
- Hạnh phúc?
Phương Bỉnh Sơn phá ra cười, đoạn cầm một gói mì ăn liền trên mặt bàn, khinh khỉnh nói:
- Ăn mì ăn liền, chui rúc trong một căn nhà chỉ rộng bằng một cái nhà xí mà con nói là hạnh phúc. Thì ra hạnh phúc mà con muốn là thế này hử?
- Bây giờ con còn cái kiểu mua đồ không nhìn giá không? Bây giờ còn cái kiểu thích ăn gì thì ăn không? Hay còn muốn xem phim gì thì đi xem không? Thích đi đâu thì đi? Đó là thứ hạnh phúc mà con cần và cũng chính là thứ hạnh phúc mà Giang Đào có thể cho con?
Trước một tràng chất vấn của ba, Phương Nghiên mấp máy môi toan phản biện, nhưng sực nhận ra là mình không có gì để phân bua, cô bèn cúi gằm mặt xuống:
- Chẳng phải con nói Giang Đào là người có tài, sẽ làm nên sự lớn đấy thôi? Nó đã tài giỏi đến vậy, sao còn để con khổ sở dường này?
Nói rồi, ông liền rút tấm thẻ ngân hàng trong túi áo, đặt xuống trước mặt Phương Nghiên:
- Ở đây có ít tiền, con cầm lấy. Mật mã là ngày sinh của con.
Dứt lời, ông liền quay gót bỏ về.
Tối đến, khi Giang Đào tan làm về nhà, thấy cô ngồi thẫn thờ, anh bèn dè dặt tiến lại gần, ngồi xuống đối diện cô, cúi đầu hỏi:
- Em sao thế?
Phương Nghiên ngẩng lên, nhìn Giang Đào rồi nói:
- Hôm nay, ba em đến thăm.
Giang Đào hơi ngỡ ngàng, anh nhìn cô như đợi cô tiếp lời. Phương Nghiên đưa tấm thẻ ngân hàng, đoạn bảo:
- Đây là của ba em cho tụi mình.
Nét mặt anh sa sầm, nhìn Phương Nghiên rồi đáp lạnh lùng:
- Ông ấy cho em, chứ không phải cho chúng mình.
Lần đầu tiên, Phương Nghiên nghe Giang Đào dùng giọng điệu kiểu đó để nói với mình kể từ khi hai người góp gạo thổi cơm chung, khiến cô không khỏi tủi thân trong dạ, bèn trợn mắt hỏi anh:
- Ý anh là sao?
- Không ý gì cả, em thừa biết ba em nhìn nhận chúng ta ra sao, vì sao em còn nhận tiền của ông ấy?
Vừa nói, Giang Đào vừa nhét tấm thẻ vào tay cô, đoạn bảo:
- Trả lại cho ba em đi.
- Anh nhất định phải làm vậy sao? Chỉ cần anh nhận tấm thẻ này, ba em sẽ tán thành cho hai đứa lấy nhau, chỉ vậy mà anh cũng không đồng ý sao? Giang Đào, anh đừng nghĩ vậy, dù sao số tiền này cũng sớm muộn thuộc về anh. Em không thạo việc ở công ty, khi chúng mình lấy nhau rồi, chẳng mấy sẽ tới lượt anh tiếp quản, sao bây giờ anh còn cố chấp đến vậy.
- Anh thế này mà em bảo là cố chấp? Lẽ nào em thực sự thích một người đàn ông chỉ đủ tư cách yêu em, khi anh ta sẵn sàng chấp nhận sự áp đặt của ba em? Nhẽ nào em không mong anh là người đàn ông dùng chính sức lực của mình để mang lại cuộc sống hạnh phúc hơn cho người mình yêu?
Dứt lời, anh mở cửa, bỏ ra ngoài, để lại mình Phương Nghiên trơ trọi trong căn phòng, vỡ òa thành tiếng khóc. Phải rất khuya anh mới quay về, Phương Nghiên đã rạp mình ngủ quên trên bàn. Giọt nước mắt còn vương trên má, ắt hẳn cô đã khóc rất nhiều. Trong giấc ngủ, cô nấc lên từng chập như đứa bé con, khiến lòng anh quặn thắt, tay dịu dàng xoa lên gương mặt cô.
Như cảm nhận được sự đụng chạm, Phương Nghiên rùng mình mở mắt nhìn anh. Khi đã tỏ tường, cũng là lúc giọt nước mắt tràn ứa, lăn xuống.
Lau khô giọt lệ trên má cô, anh cất tiếng khe khẽ:
- Anh xin lỗi, hôm nay là lỗi của anh. Anh không nên nổi giận với em.
Anh ngập ngừng tiếp lời:
- Phương Nghiên, anh biết, được một người con gái như em yêu, đó là cái phúc cảu anh. Anh không đòi hỏi em bất cứ điều gì, chỉ trừ một điều duy nhất, chúng mình đừng nhận tiền của ba em, đừng bao giờ nhận, được không em?
Trong tiếng anh có sự van nài, thậm chí ánh mắt trao cô cũng toát lên vẻ gì đó tự ti. Phương Nghiên nhớ tới Giang Đào của thời mới quen, một con người kiêu ngạo, giờ đây lại thủ thỉ với cô những lời này, khiến cô không biết phải cảm động hay buồn đau, thôi đành gật đầu chấp nhận.
Thấy Phương Nghiên đồng ý, Giang Đào bất giác nhoẻn miệng cười. Họa hoằn lắm mới thấy nụ cười bẽn lẽn, đôi nét rụt rè như một đứa trẻ, song vẫn biểu lộ niềm vui tự đáy lòng anh. Anh đưa cô chiếc túi đương cầm trên tay:
- Anh mua bánh bao ngoài cổng Tây, em ăn đi. Tại khuya rồi, tiệm bánh kem đóng cửa, anh không mua được tiramisu.
Phương Nghiên nhận lấy chiếc túi, lòng nghèn ngẹn không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao, bèn đưa chiếc bánh bao lên miệng. Vừa trông cô ăn, Giang Đào vừa áp trán mình lên trán cô, anh nói rất khẽ:
- Phương Nghiên, anh không hề muốn em hy sinh tuổi xuân của mình để làm điểm nhấn trong cuộc đời anh. Anh chỉ muốn có em trên con đường đời, cùng em đi qua thanh xuân tươi trẻ, đến khi đầu bạc rang long. Bao giờ già nua, ngẫm lại chúng ta vẫn luôn có nhau trong đời, đó là chuyện hạnh phúc biết bao.
Nghe anh nói, mà giọt nước mắt trên mi cô bất giác lăn dài.