Chương : 27
Nghe Phó Nhã Lâm nói, Giang Đào ngẩng phắt đầu, bàng hoàng nhìn cô, nhưng rất nhanh ánh mắt anh đã cụp xuống, cười vẻ tự giễu:
- Vậy chuyện thực sự là sao?
- Anh biết vì sao năm xưa Phương Nghiên không ra gặp anh chứ? Bởi khi bức thư đến tay cô ấy, thì anh đã đi mất rồi. Lúc đó bác trai cấp cứu trong bệnh viện, Phương Nghiên không có thời gian về nhà. Vì giúp anh tìm việc mà Phương Nghiên bị cấp dưới của ba cô ấy lừa, để lọt bản chiến lược kinh doanh quan trọng nhất vào tay kẻ khác. Rốt cuộc bác trai gặp cú shock lớn đến tính mạng cũng khó giữ, rồi công ty bị phá sản. Một mình Phương Nghiên thân cô thế cô lại thiếu hiểu biết, còn anh bỏ đi mất dạng. Cô ấy thôi học, làm thuê làm mướn khắp chốn, sống bơ vơ đến tận bây giờ.
- Cô nói gì thế?
Giang Đào sững sờ trước những gì được nghe. Nhìn cô mà hồi lâu mới bình tâm trở lại. Mỗi lời vang ra là một phát bom nổ trong gan ruột. Thì ra đây chính là sự thật mà anh khổ sở tìm kiếm bấy lâu. Thì ra bao nỗi băn khoăn, lẫn căm hờn không cách nào xoa dịu trong anh lại bắt nguồn từ đó.
Nhất thời, vô vàn biểu thần thái hiển hiện trên gương mặt anh, ăn năn, sửng sốt, xót xa, thấu hiểu,… Còn bụng dạ lại được thể nôn nao, như nồi lẩu sùng sục trên bếp, nhả vị ngào ngạt, biết bao thứ mùi.
- Vì sao Phương Nghiên lại không thú thực với tôi?
Từ lúc gặp lại đến giờ, anh luôn sánh vai bên người ta, anh bảo cô ấy thú thực kiểu gì?
Nghe Phó Nhã Lâm hỏi vặn, Giang Đào nhất thời ngẩn ra. Anh nghe tim mình nhói đau như dao trích, đau đến nghẹt thở, cứ nhói, nhói mãi.
Nhận được điện thoại của anh, Phương Nghiên vội vã chạy ào ra khỏi xưởng may. Thấy Giang Đào, cô mới buông chậm bước chân. Giang Đào đứng ngoài hút thuốc, ngẩng lên thì gặp Phương Nghiên, mắt bỗng nhòa đi, bao cảm xúc dào dạt ùa qua tim. Có lẽ mông lung suy nghĩ rất lâu, song tưởng đâu chả cần nghĩ ngợi, anh vứt điếu thuốc trên tay, rảo bước chạy tới bên cô. Ôm Phương Nghiên vào lòng, anh nhả từng chữ:
- Xin lỗi em, là lỗi của anh, mới khiến em khổ sở bấy lâu.
Phương Nghiên thoáng ngây người, dòng nước mắt thoảng thốt tuôn rơi. Lệ chan hòa, ướt đầm vạt áo anh. Bấy nhiêu nước mắt, bấy nhiêu tủi hờn, tưởng chừng đã trút bằng sạch theo hai hàng nước mắt, giọt vắn giọt dài. Không biết rưng rức bao lâu, Phương Nghiên mới ngẩng được đầu lên.
Giang Đào nhìn cô bằng ánh mắt đầy xót xa, cũng như áy náy. Anh vươn tay, sẽ sàng lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt cô.
- Phương Nghiên, chúng mình kết hôn nhé.
Nghe anh nói mà cô choáng váng cả người, chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, cô thắc mắc không hiểu cảm giác của bản thân là thế nào, là xúc động hay chấn động, là mừng vui hay còn cảm xúc nào khác. Nhưng cho đến sau cùng, mọi nỗi niềm hội tụ, hợp thành cơn âu sầu khôn tả.
Thấy Phương Nghiên đăm đăm nhìn mình mà không nói, biết trong lòng cô hẳn đang canh cánh chuyện Trần Duyệt Nhiên, anh bèn khuyên:
- Em đừng lo, chuyện chúng mình, anh sẽ giải thích với Duyệt Nhiên.
Cô không nén được ngỡ ngàng khi nhìn vào gương mặt thiết tha mong chờ của anh, dường như chàng trai hào sáng năm nào của thời đại học đang hiện diện trước mắt cô. Nhất thời, lòng sầu trăm mối, bao lời muốn nói mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô ngắm nghía gương mặt anh, ánh mắt chạm đến sợi tóc bạc ẩn mình bên thái dương, lòng bất chợt đau nhói. Thì ra biệt ly từng ấy năm, vận mệnh đã kịp khắc lên mỗi người dấu ấn thăng trầm của thời gian.
- Giang Đào, thực ra anh luôn chu đáo với em. Chỉ bởi lúc đó em quá nông cạn, không hiểu được sự nỗ lực và nhường nhịn của anh, để rồi khiến anh tổn thương hết lần này tới lần khác.
- Không, là anh sai. Phương Nghiên, những khi em cần thì anh lại không ở bên, những khi em nhọc nhằn thì anh lại vắng mặt. Bởi anh mà ba em mới…
- Thực ra, anh đừng áy náy quá, không hẳn là lỗi của anh. Tống Phương Như đã nung nấu ý định từ lâu, kể cả không xảy ra chuyện này thì cũng là chuyện khác, kết cuộc rồi cũng như nhau cả thôi.
- Em đừng an ủi anh, nói thì có thể nói như vậy, nhưng sự tình quả thực bắt nguồn từ anh. Anh biết bây giờ nói gì cũng vô ích. Bất kể anh làm gì, thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà em trải qua. Nhưng dẫu vậy, anh vẫn phải nói với bác trai một lời xin lỗi.
Dù lòng đắng cay khi nghe anh nói, song hạnh phúc vẫn rạng ngời trên bờ môi. Cô cất lời từ tốn:
- Chuyện gì mà chẳng có mặt tốt, mặt xấu của nó. Nếu không có những biến cố ấy, chắc suốt cuộc đời em không có ngày hôm nay. Thậm chí không biết thì ra mình lại có thể chấp nhận áp lực, chịu thương chịu khó như vậy. Nếu năm xưa, em được một phần trăm của bây giờ, biết đâu đã chẳng nên nỗi.
Giang Đào mừng mừng tủi tủi, nhìn Phương Nghiên khẽ bảo:
- Nhưng anh thực lòng mong em ngông nghênh, kiêu kì như xưa. Bao năm qua anh mới vỡ ra, thực ra một người con gái sống vô tư lự mới đích thực là hạnh phúc. Còn hiểu biết, lý trí, nhún nhường, chẳng qua là bởi cuộc sống đa truân, vì cuộc sinh tồn mà buộc phải vậy.
- Kể với em cuộc sống của anh khi còn ở nước ngoài đi.
- Nói thực cũng chả có gì đáng kể. Ra nước ngoài, đương nhiên trước tiên là phải học, không khác gì so với hồi trong nước. Ngoài giờ lên lớp, anh vẫn hay lên thư viện và đi làm thêm. Có lẽ anh có duyên với học hành, nên mới lấy được hai học vị. Giáo sư cũng khá quan tâm, giới thiệu anh vào làm công ty của học trò cũ. Nhưng anh từ chối, anh muốn đầu quân vào ngành tài chính, tuy mạo hiểm nhưng nhanh chóng thành công. Anh khá là khát vọng thành công, bởi anh không muốn mất nhiều thời gian vào việc chờ đợi. Nhờ may mắn mà anh giành được mấy hạng mục liên tiếp, dần dà có được ít tên tuổi, gây được chút ấn tượng với sếp. Cứ đà ấy, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn, rồi sau đó, anh đã có ngày hôm nay.
Dù anh kể hết sức vắn tắt, ngắn gọn, song Phương Nghiên vẫn chăm chú lắng nghe. Anh kể xong, cô mới cười bảo:
- Bao nhiêu chuyện như thế, qua lời anh kể lại thành đơn giản, gãy gọn. Giỏi thật!
Giang Đào phá lên cười, nhưng tươi tỉnh chưa được bao lâu, anh lại trở lên đăm chiêu tức thì.
- Hồi ở nước ngoài, anh thường bất giác nhớ tới em. Nhớ cảnh em đứng bên cửa sổ phòng ngủ, mỉm cười với anh. Nhớ cảnh em trợn mắt, lườm anh trên đường tới căng – tin. Nhớ lúc em xuống bếp nấu mì, lóng nga lóng ngóng, cầm vung nồi mà không biết nên làm gì. Nhớ lúc em mặc áo ngủ, nhớ lần bác trai đánh em. Anh cũng nhớ, em đã khóc khi chạy ra khỏi phòng trọ. Mỗi lần nhớ nhung, anh lại nghĩ thầm, vì sao lúc ấy chúng mình lại không đủ dũng cảm và bền bỉ để tiếp tục kiên trì, chỉ cần kiên trì bước tiếp, thì đâu ra nông nỗi. Vì tình yêu đáng lẽ phải kiên trì. Nếu năm xưa, hai ta không chia xa, có lẽ cũng giống bao cặp vợ chồng khác, cùng mua nhà, sắm xe, cùng sinh con, rồi đau đầu vì tìm nhà trẻ cho con.
Nghe anh nói mà cô không sao kìm nén được, đành mặc cho nước mắt tuôn rơi. Qua màn lệ nhòa, gương mặt anh chực gần chực xa, chập chờn trước mắt. Phương Nghiên vẫn gắng căng mắt ra để nhìn, mong sao thấy được khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh một cách chân thực. Ánh sáng mông lung trong đêm chiếu rọi sự khác biệt giữa họ và nơi đây. Bấy nhiêu năm, thời gian đã để lại trong mỗi người những dấu ấn khó phai mờ. Hoan hỉ bi thương, sinh ly tử biệt, năm tháng dãi dầu, những người đã đi qua và những chuyện đã xảy ra, tất thảy đều góp phần biến đổi nét thanh tân trên dung nhan mỗi người. Bất kể lòng bịn rịn đến mấy, thì giờ đây đường đời rẽ lối đưa tách họ mỗi lúc một xa, xa đến nỗi chẳng thể nào hội tụ, dẫu có mấy cố gắng.
Phương Nghiên nhìn anh thật lâu, dường như đã hạ quyết tâm, cô nói:
- Giang Đào, chúng mình không thể lấy nhau được đâu.
Nói rồi, cô liền rút từ trong túi áo chiếc khóa ngọc năm xưa anh trao mình, chìa ra trước mặt anh:
- Giang Đào, em biết chiếc khóa này rất có ý nghĩa với anh. Bây giờ, em trả lại nó cho anh.
Nhìn miếng ngọc trong ngần, tỏa ánh lấp lánh, hồi lâu anh mới dời ánh mắt sang cô. Anh cười nói mà không buồn nhận lại chiếc khóa:
- Không ngờ là em vẫn giữ nó.
Quệt nước mắt vương trên má, Phương Nghiên gắng gỏi nhoẻn miệng cười:
- Giang Đào, chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giống như một số thứ, quá khứ là quá khứ. Không thể vì hối hận, vì trưởng thành, vì vỡ tan mà làm lại từ đầu. Nợ thì ắt phải trả, giống như em nợ anh, anh nợ Trần Duyệt Nhiên. Anh đừng lo cho em, chúng ta hãy sống sao cho thật tốt. Em biết điều đó là rất khó, nhưng em sẽ cố để mình được hạnh phúc. Bao nhiêu năm cố gắng, ước mơ ban đầu của anh cuối cùng cũng thành hiện thực, thế nên anh nhất định phải sống hạnh phúc. Biết đâu mai này, khi già nua, chúng ta lại quay về trường, đi ăn bánh bao ngoài cổng Tây như những người bạn với nhau.
Nói xong, cô liền xoay mình rời bước. Con đường chật hẹp bên ngoài xưởng may trải dài hun hút, tà váy cô khẽ lật phật trong làn gió đêm. Giang Đào đứng chôn chân ở đó, theo dõi bóng hình mỏng manh cứ mỗi lúc một xa, cuối cùng khuất bóng nơi góc đường.
Anh đứng ẩn mình trong đêm, không rõ biểu cảm lúc đó ra sao. Một mình lẻ bóng trên con đường dài, những hoài niệm thời đại học bất chợt ùa về. Xưa kia theo đuổi sự nghiệp thành đạt, cuộc sống giàu sang, địa vị tôn kính, giờ đây anh đã có tất cả trong tay. Nhưng cớ sao, cớ sao niềm vui không tồn tại trong anh? Cớ sao hạnh phúc những mong lại rời bỏ anh, mỗi lúc một xa?
Sau một đêm gần như trằn trọc, trời vừa tờ mờ sáng, anh đã lái xe tới nhà Trần Duyệt Nhiên. Bấy giờ phố xá lác đác bóng người, đôi ba chiếc xe phóng vuột qua trong câm lặng. Trời xanh dần hửng sáng, lấp ló khoe ánh ban mai. Ánh mắt anh sáng rỡ vẫn nhìn đau đáu về một phương trời duy nhất, tưởng chừng không có điểm cuối. Dường như không một mảy may phân vân, anh chỉ biết cặm cụi lái xe.
Không ngờ mới sáng ra mà Giang Đào đã tới tìm mình, Trần Duyệt Nhiên không nén nổi kinh ngạc, cô hỏi:
- Sao sớm thế này, có chuyện gì hả anh?
Nhìn gương mặt lo âu của cô, Giang Đào mím môi cười, đoạn nói:
- Anh có chuyện này muốn bàn với em.
Thấy anh ngập ngừng, nhưng ánh mắt lại nói lên nỗi băn khoăn, đắn đo. Càng nhìn, cô càng bồn chồn trong dạ, bèn bảo:
- Để em rót cho anh cốc nước.
Trần Duyệt Nhiên bưng cốc đi rót nước, Giang Đào nhìn cô một hòi rồi mới nói:
- Duyệt Nhiên, anh nghĩ chúng ta không thể lấy nhau…
Lời chưa dứt mà chiếc cốc đã tuột khỏi tay, rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Cô đứng lặng người, nhìn anh ứa nước mắt:
- Thì ra mới sáng tinh mơ, anh đến là để nói với em, anh không muốn làm đám cưới.
Lặng người nhìn Trần Duyệt Nhiên, Giang Đào thấy bứt rứt trong lòng, song không hề tiến bước, anh đứng tại chỗ hồi lâu, mới thốt ra từng chữ:
- Xin lỗi, Duyệt Nhiên.
- Xin lỗi?
Trần Duyệt Nhiên lầm thầm nhẩm lại lời anh, chợt buông tiếng cười gằn rồi nói:
- Giang Đào này, rốt cuộc anh không giả vờ được nữa hả? Cuối cùng đã đến lúc anh chê em phiền hà rồi đúng không?
Cơn giận dữ kéo giọng cô cao vút mà chính bản thân cô không hề nhận ra. Do mới rời giường chưa được bao lâu, tóc tai cô rối bời, mắt trợn trừng, mặt nặng mày nhẹ, khác với dáng điệu nhu mì thường khi.
- Anh chưa bao giờ giả vờ, cũng không hề bảo em phiền hà.
Giang Đào phân trần, đoạn quỳ xuống nhặt nhạnh mảnh vỡ dưới đất. Vừa lượm lặt, anh vừa nói:
- Em muốn ăn sáng món gì, anh làm cho em nhé.
Vậy mà Trần Duyệt Nhiên cũng chỉ hừ lạnh, vung chân đá văng mấy mảnh vỡ:
- Anh đừng có mà vờ vĩnh nữa. Anh chẳng bảo không muốn cưới đấy thôi, việc gì phải sắm vai tử tế nữa?
Cú vung chân quá mạnh, mảnh vỡ cứa vào tay Giang Đào, ứa giọt máu tươi. Giang Đào vẫn nín thinh, lặng lẽ thu gom gọn ghẽ đống vụn. Anh xuống bếp làm đồ ăn sáng. Chảo trứng chiên phát tiếng rì rì, mùi thơm thoang thoảng ngấm vào không khí.
Trong mùi khói bếp tản mác yên ả, cuối cùng Trần Duyệt Nhiên òa lên khóc.
Buổi tối Giang Đào tan làm về nhà, vừa mở cửa đã thấy Trần Duyệt Nhiên hớn hở ra đón. Cô quấn tạp dề, tay cầm muỗng canh. Đứng trước mặt anh, cô nói:
- Anh về rồi à, mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Giang Đào kinh ngạc nhìn cô, thắc mắc hỏi:
- Duyệt Nhiên, hôm nay em làm sao thế?
Thấy anh ngạc nhiên ra mặt, cô bèn cúi đầu thẹn thùng, đến gần anh hơn rồi thỏ thẻ:
- Sáng nay em hơi nóng tính, đáng lẽ em không nên nói như vậy. Anh đừng giận em nhé?
Giọng cô thấp hẳn đi, ánh mắt nhìn Giang Đào đầy e dè.
Giang Đào cười nụ:
- Anh không giận em, tự nhiên nói ra chuyện đó, em giận cũng phải.
Nghe anh nói, Trần Duyệt Nhiên mới tươi tỉnh hơn, cô vung chiếc muỗng trên tay, bảo anh:
- Hôm nay em nấu cơm cho anh ăn đấy.
Giang Đào nhìn cô, cười bảo:
- Đợi anh về rồi nấu cơm cũng được, em đừng động đến những việc này, coi chừng cái tay.
- Không sao.
Trần Duyệt Nhiên rụt đôi tay lại, quay mình vào bếp, vừa đi vừa nói:
- Chúng mình chuẩn bị ăn cơm thôi.
Cô nấu rất nhiều món đa dạng, mặt mày tươi tỉnh phấn khởi. Vừa ăn vừa liếc nhìn anh, đoạn nói:
- Hôm nay em chọn xong mẫu thiệp mời rồi. Vốn định bàn với anh, nhưng anh bận đi làm, em đành tự mình quyết định.
Nghe Trần Duyệt Nhiên nói, vẻ hồ hởi lắng đọng dần trên gương mặt. Anh ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi mở lời:
- Duyệt Nhiên, anh rất hiểu tâm trạng của em. Anh có lỗi với em khi đưa ra đòi hỏi qúa đường đột mà lại vào đúng khoảng thời gian này. Nhưng em vốn biết, trái tim anh luôn có một người mà anh yêu say đắm, một người anh luôn quyến luyến. Anh thật sự không thể lấy người khác làm vợ, mong em thông cảm cho anh.
Dứt lời, anh đưa mắt nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình.
Thấy cô như vậy, anh bèn nói:
- Thôi chúng mình ăn cơm trước đã.
Nói đoạn, anh múc canh vào bát cho Trần Duyệt Nhiên. Múc xong, anh khẽ thổi một lúc, mới đặt xuống trước mặt cô.
Trần Duyệt Nhiên không buồn nhìn xuống bát canh Giang Đào đặt trước mặt mình, ánh mắt vẫn nhìn trân trân vào anh. Bỗng vụt đứng dậy, cô gắt hỏi:
- Anh nói đi, người trong trái tim anh là ai mà khiến anh mất hồn mất vía thế hả? Anh nói đi chứ, hôm nay anh nhất định phải nói cho ra lẽ.
Dưới ánh đèn trắng trong nhà, cơn giận trong cô được đà bùng nổ. Anh có thể thấy được những lằn gân xanh loáng thoáng hằn trên gương mặt khi cô nổi giận. Lúc này, đôi mắt ấy trợn trừng nhìn Giang Đào, vẻ kiên quyết không chấp nhận. Nhưng trong đó cũng lắm nỗi ấm ức, lệ rung rung nhìn Giang Đào, nửa căm tức, nửa hoảng loạn.
Dẫu vậy, Giang Đào vẫn lẳng lặng gặp thức ăn vào bát cô. Liền đó, anh bưng bát cơm của mình lên và tiếp tục ăn.
Trần Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn anh, vung tay hất đổ bát canh, nước bất ngờ bắn tung tóe lên tay Giang Đào. Nước canh nóng hôi hổi khiến mu bàn tay anh đỏ lựng một mảng. Trần Duyệt Nhiên thản nhiên cười khẩy nói:
- Đau lắm phải không? Em nói cho anh biết, thế này chưa là gì đâu, em từng đau hơn thế này nhiều.
Giang Đào giận đến sững sờ, đôi mắt tư lự thoáng nhìn cô, loáng thoáng vút qua một thần thái phức tạp đến khó tả. Anh mấp máy môi toan nói, rốt cuộc lại thôi, sau rồi lặng lẽ quay người, thu dọn đống đổ vỡ dưới sàn.
- Vậy chuyện thực sự là sao?
- Anh biết vì sao năm xưa Phương Nghiên không ra gặp anh chứ? Bởi khi bức thư đến tay cô ấy, thì anh đã đi mất rồi. Lúc đó bác trai cấp cứu trong bệnh viện, Phương Nghiên không có thời gian về nhà. Vì giúp anh tìm việc mà Phương Nghiên bị cấp dưới của ba cô ấy lừa, để lọt bản chiến lược kinh doanh quan trọng nhất vào tay kẻ khác. Rốt cuộc bác trai gặp cú shock lớn đến tính mạng cũng khó giữ, rồi công ty bị phá sản. Một mình Phương Nghiên thân cô thế cô lại thiếu hiểu biết, còn anh bỏ đi mất dạng. Cô ấy thôi học, làm thuê làm mướn khắp chốn, sống bơ vơ đến tận bây giờ.
- Cô nói gì thế?
Giang Đào sững sờ trước những gì được nghe. Nhìn cô mà hồi lâu mới bình tâm trở lại. Mỗi lời vang ra là một phát bom nổ trong gan ruột. Thì ra đây chính là sự thật mà anh khổ sở tìm kiếm bấy lâu. Thì ra bao nỗi băn khoăn, lẫn căm hờn không cách nào xoa dịu trong anh lại bắt nguồn từ đó.
Nhất thời, vô vàn biểu thần thái hiển hiện trên gương mặt anh, ăn năn, sửng sốt, xót xa, thấu hiểu,… Còn bụng dạ lại được thể nôn nao, như nồi lẩu sùng sục trên bếp, nhả vị ngào ngạt, biết bao thứ mùi.
- Vì sao Phương Nghiên lại không thú thực với tôi?
Từ lúc gặp lại đến giờ, anh luôn sánh vai bên người ta, anh bảo cô ấy thú thực kiểu gì?
Nghe Phó Nhã Lâm hỏi vặn, Giang Đào nhất thời ngẩn ra. Anh nghe tim mình nhói đau như dao trích, đau đến nghẹt thở, cứ nhói, nhói mãi.
Nhận được điện thoại của anh, Phương Nghiên vội vã chạy ào ra khỏi xưởng may. Thấy Giang Đào, cô mới buông chậm bước chân. Giang Đào đứng ngoài hút thuốc, ngẩng lên thì gặp Phương Nghiên, mắt bỗng nhòa đi, bao cảm xúc dào dạt ùa qua tim. Có lẽ mông lung suy nghĩ rất lâu, song tưởng đâu chả cần nghĩ ngợi, anh vứt điếu thuốc trên tay, rảo bước chạy tới bên cô. Ôm Phương Nghiên vào lòng, anh nhả từng chữ:
- Xin lỗi em, là lỗi của anh, mới khiến em khổ sở bấy lâu.
Phương Nghiên thoáng ngây người, dòng nước mắt thoảng thốt tuôn rơi. Lệ chan hòa, ướt đầm vạt áo anh. Bấy nhiêu nước mắt, bấy nhiêu tủi hờn, tưởng chừng đã trút bằng sạch theo hai hàng nước mắt, giọt vắn giọt dài. Không biết rưng rức bao lâu, Phương Nghiên mới ngẩng được đầu lên.
Giang Đào nhìn cô bằng ánh mắt đầy xót xa, cũng như áy náy. Anh vươn tay, sẽ sàng lau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô trên gương mặt cô.
- Phương Nghiên, chúng mình kết hôn nhé.
Nghe anh nói mà cô choáng váng cả người, chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, cô thắc mắc không hiểu cảm giác của bản thân là thế nào, là xúc động hay chấn động, là mừng vui hay còn cảm xúc nào khác. Nhưng cho đến sau cùng, mọi nỗi niềm hội tụ, hợp thành cơn âu sầu khôn tả.
Thấy Phương Nghiên đăm đăm nhìn mình mà không nói, biết trong lòng cô hẳn đang canh cánh chuyện Trần Duyệt Nhiên, anh bèn khuyên:
- Em đừng lo, chuyện chúng mình, anh sẽ giải thích với Duyệt Nhiên.
Cô không nén được ngỡ ngàng khi nhìn vào gương mặt thiết tha mong chờ của anh, dường như chàng trai hào sáng năm nào của thời đại học đang hiện diện trước mắt cô. Nhất thời, lòng sầu trăm mối, bao lời muốn nói mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô ngắm nghía gương mặt anh, ánh mắt chạm đến sợi tóc bạc ẩn mình bên thái dương, lòng bất chợt đau nhói. Thì ra biệt ly từng ấy năm, vận mệnh đã kịp khắc lên mỗi người dấu ấn thăng trầm của thời gian.
- Giang Đào, thực ra anh luôn chu đáo với em. Chỉ bởi lúc đó em quá nông cạn, không hiểu được sự nỗ lực và nhường nhịn của anh, để rồi khiến anh tổn thương hết lần này tới lần khác.
- Không, là anh sai. Phương Nghiên, những khi em cần thì anh lại không ở bên, những khi em nhọc nhằn thì anh lại vắng mặt. Bởi anh mà ba em mới…
- Thực ra, anh đừng áy náy quá, không hẳn là lỗi của anh. Tống Phương Như đã nung nấu ý định từ lâu, kể cả không xảy ra chuyện này thì cũng là chuyện khác, kết cuộc rồi cũng như nhau cả thôi.
- Em đừng an ủi anh, nói thì có thể nói như vậy, nhưng sự tình quả thực bắt nguồn từ anh. Anh biết bây giờ nói gì cũng vô ích. Bất kể anh làm gì, thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà em trải qua. Nhưng dẫu vậy, anh vẫn phải nói với bác trai một lời xin lỗi.
Dù lòng đắng cay khi nghe anh nói, song hạnh phúc vẫn rạng ngời trên bờ môi. Cô cất lời từ tốn:
- Chuyện gì mà chẳng có mặt tốt, mặt xấu của nó. Nếu không có những biến cố ấy, chắc suốt cuộc đời em không có ngày hôm nay. Thậm chí không biết thì ra mình lại có thể chấp nhận áp lực, chịu thương chịu khó như vậy. Nếu năm xưa, em được một phần trăm của bây giờ, biết đâu đã chẳng nên nỗi.
Giang Đào mừng mừng tủi tủi, nhìn Phương Nghiên khẽ bảo:
- Nhưng anh thực lòng mong em ngông nghênh, kiêu kì như xưa. Bao năm qua anh mới vỡ ra, thực ra một người con gái sống vô tư lự mới đích thực là hạnh phúc. Còn hiểu biết, lý trí, nhún nhường, chẳng qua là bởi cuộc sống đa truân, vì cuộc sinh tồn mà buộc phải vậy.
- Kể với em cuộc sống của anh khi còn ở nước ngoài đi.
- Nói thực cũng chả có gì đáng kể. Ra nước ngoài, đương nhiên trước tiên là phải học, không khác gì so với hồi trong nước. Ngoài giờ lên lớp, anh vẫn hay lên thư viện và đi làm thêm. Có lẽ anh có duyên với học hành, nên mới lấy được hai học vị. Giáo sư cũng khá quan tâm, giới thiệu anh vào làm công ty của học trò cũ. Nhưng anh từ chối, anh muốn đầu quân vào ngành tài chính, tuy mạo hiểm nhưng nhanh chóng thành công. Anh khá là khát vọng thành công, bởi anh không muốn mất nhiều thời gian vào việc chờ đợi. Nhờ may mắn mà anh giành được mấy hạng mục liên tiếp, dần dà có được ít tên tuổi, gây được chút ấn tượng với sếp. Cứ đà ấy, sau này làm việc cũng dễ dàng hơn, rồi sau đó, anh đã có ngày hôm nay.
Dù anh kể hết sức vắn tắt, ngắn gọn, song Phương Nghiên vẫn chăm chú lắng nghe. Anh kể xong, cô mới cười bảo:
- Bao nhiêu chuyện như thế, qua lời anh kể lại thành đơn giản, gãy gọn. Giỏi thật!
Giang Đào phá lên cười, nhưng tươi tỉnh chưa được bao lâu, anh lại trở lên đăm chiêu tức thì.
- Hồi ở nước ngoài, anh thường bất giác nhớ tới em. Nhớ cảnh em đứng bên cửa sổ phòng ngủ, mỉm cười với anh. Nhớ cảnh em trợn mắt, lườm anh trên đường tới căng – tin. Nhớ lúc em xuống bếp nấu mì, lóng nga lóng ngóng, cầm vung nồi mà không biết nên làm gì. Nhớ lúc em mặc áo ngủ, nhớ lần bác trai đánh em. Anh cũng nhớ, em đã khóc khi chạy ra khỏi phòng trọ. Mỗi lần nhớ nhung, anh lại nghĩ thầm, vì sao lúc ấy chúng mình lại không đủ dũng cảm và bền bỉ để tiếp tục kiên trì, chỉ cần kiên trì bước tiếp, thì đâu ra nông nỗi. Vì tình yêu đáng lẽ phải kiên trì. Nếu năm xưa, hai ta không chia xa, có lẽ cũng giống bao cặp vợ chồng khác, cùng mua nhà, sắm xe, cùng sinh con, rồi đau đầu vì tìm nhà trẻ cho con.
Nghe anh nói mà cô không sao kìm nén được, đành mặc cho nước mắt tuôn rơi. Qua màn lệ nhòa, gương mặt anh chực gần chực xa, chập chờn trước mắt. Phương Nghiên vẫn gắng căng mắt ra để nhìn, mong sao thấy được khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh một cách chân thực. Ánh sáng mông lung trong đêm chiếu rọi sự khác biệt giữa họ và nơi đây. Bấy nhiêu năm, thời gian đã để lại trong mỗi người những dấu ấn khó phai mờ. Hoan hỉ bi thương, sinh ly tử biệt, năm tháng dãi dầu, những người đã đi qua và những chuyện đã xảy ra, tất thảy đều góp phần biến đổi nét thanh tân trên dung nhan mỗi người. Bất kể lòng bịn rịn đến mấy, thì giờ đây đường đời rẽ lối đưa tách họ mỗi lúc một xa, xa đến nỗi chẳng thể nào hội tụ, dẫu có mấy cố gắng.
Phương Nghiên nhìn anh thật lâu, dường như đã hạ quyết tâm, cô nói:
- Giang Đào, chúng mình không thể lấy nhau được đâu.
Nói rồi, cô liền rút từ trong túi áo chiếc khóa ngọc năm xưa anh trao mình, chìa ra trước mặt anh:
- Giang Đào, em biết chiếc khóa này rất có ý nghĩa với anh. Bây giờ, em trả lại nó cho anh.
Nhìn miếng ngọc trong ngần, tỏa ánh lấp lánh, hồi lâu anh mới dời ánh mắt sang cô. Anh cười nói mà không buồn nhận lại chiếc khóa:
- Không ngờ là em vẫn giữ nó.
Quệt nước mắt vương trên má, Phương Nghiên gắng gỏi nhoẻn miệng cười:
- Giang Đào, chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giống như một số thứ, quá khứ là quá khứ. Không thể vì hối hận, vì trưởng thành, vì vỡ tan mà làm lại từ đầu. Nợ thì ắt phải trả, giống như em nợ anh, anh nợ Trần Duyệt Nhiên. Anh đừng lo cho em, chúng ta hãy sống sao cho thật tốt. Em biết điều đó là rất khó, nhưng em sẽ cố để mình được hạnh phúc. Bao nhiêu năm cố gắng, ước mơ ban đầu của anh cuối cùng cũng thành hiện thực, thế nên anh nhất định phải sống hạnh phúc. Biết đâu mai này, khi già nua, chúng ta lại quay về trường, đi ăn bánh bao ngoài cổng Tây như những người bạn với nhau.
Nói xong, cô liền xoay mình rời bước. Con đường chật hẹp bên ngoài xưởng may trải dài hun hút, tà váy cô khẽ lật phật trong làn gió đêm. Giang Đào đứng chôn chân ở đó, theo dõi bóng hình mỏng manh cứ mỗi lúc một xa, cuối cùng khuất bóng nơi góc đường.
Anh đứng ẩn mình trong đêm, không rõ biểu cảm lúc đó ra sao. Một mình lẻ bóng trên con đường dài, những hoài niệm thời đại học bất chợt ùa về. Xưa kia theo đuổi sự nghiệp thành đạt, cuộc sống giàu sang, địa vị tôn kính, giờ đây anh đã có tất cả trong tay. Nhưng cớ sao, cớ sao niềm vui không tồn tại trong anh? Cớ sao hạnh phúc những mong lại rời bỏ anh, mỗi lúc một xa?
Sau một đêm gần như trằn trọc, trời vừa tờ mờ sáng, anh đã lái xe tới nhà Trần Duyệt Nhiên. Bấy giờ phố xá lác đác bóng người, đôi ba chiếc xe phóng vuột qua trong câm lặng. Trời xanh dần hửng sáng, lấp ló khoe ánh ban mai. Ánh mắt anh sáng rỡ vẫn nhìn đau đáu về một phương trời duy nhất, tưởng chừng không có điểm cuối. Dường như không một mảy may phân vân, anh chỉ biết cặm cụi lái xe.
Không ngờ mới sáng ra mà Giang Đào đã tới tìm mình, Trần Duyệt Nhiên không nén nổi kinh ngạc, cô hỏi:
- Sao sớm thế này, có chuyện gì hả anh?
Nhìn gương mặt lo âu của cô, Giang Đào mím môi cười, đoạn nói:
- Anh có chuyện này muốn bàn với em.
Thấy anh ngập ngừng, nhưng ánh mắt lại nói lên nỗi băn khoăn, đắn đo. Càng nhìn, cô càng bồn chồn trong dạ, bèn bảo:
- Để em rót cho anh cốc nước.
Trần Duyệt Nhiên bưng cốc đi rót nước, Giang Đào nhìn cô một hòi rồi mới nói:
- Duyệt Nhiên, anh nghĩ chúng ta không thể lấy nhau…
Lời chưa dứt mà chiếc cốc đã tuột khỏi tay, rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Cô đứng lặng người, nhìn anh ứa nước mắt:
- Thì ra mới sáng tinh mơ, anh đến là để nói với em, anh không muốn làm đám cưới.
Lặng người nhìn Trần Duyệt Nhiên, Giang Đào thấy bứt rứt trong lòng, song không hề tiến bước, anh đứng tại chỗ hồi lâu, mới thốt ra từng chữ:
- Xin lỗi, Duyệt Nhiên.
- Xin lỗi?
Trần Duyệt Nhiên lầm thầm nhẩm lại lời anh, chợt buông tiếng cười gằn rồi nói:
- Giang Đào này, rốt cuộc anh không giả vờ được nữa hả? Cuối cùng đã đến lúc anh chê em phiền hà rồi đúng không?
Cơn giận dữ kéo giọng cô cao vút mà chính bản thân cô không hề nhận ra. Do mới rời giường chưa được bao lâu, tóc tai cô rối bời, mắt trợn trừng, mặt nặng mày nhẹ, khác với dáng điệu nhu mì thường khi.
- Anh chưa bao giờ giả vờ, cũng không hề bảo em phiền hà.
Giang Đào phân trần, đoạn quỳ xuống nhặt nhạnh mảnh vỡ dưới đất. Vừa lượm lặt, anh vừa nói:
- Em muốn ăn sáng món gì, anh làm cho em nhé.
Vậy mà Trần Duyệt Nhiên cũng chỉ hừ lạnh, vung chân đá văng mấy mảnh vỡ:
- Anh đừng có mà vờ vĩnh nữa. Anh chẳng bảo không muốn cưới đấy thôi, việc gì phải sắm vai tử tế nữa?
Cú vung chân quá mạnh, mảnh vỡ cứa vào tay Giang Đào, ứa giọt máu tươi. Giang Đào vẫn nín thinh, lặng lẽ thu gom gọn ghẽ đống vụn. Anh xuống bếp làm đồ ăn sáng. Chảo trứng chiên phát tiếng rì rì, mùi thơm thoang thoảng ngấm vào không khí.
Trong mùi khói bếp tản mác yên ả, cuối cùng Trần Duyệt Nhiên òa lên khóc.
Buổi tối Giang Đào tan làm về nhà, vừa mở cửa đã thấy Trần Duyệt Nhiên hớn hở ra đón. Cô quấn tạp dề, tay cầm muỗng canh. Đứng trước mặt anh, cô nói:
- Anh về rồi à, mau rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Giang Đào kinh ngạc nhìn cô, thắc mắc hỏi:
- Duyệt Nhiên, hôm nay em làm sao thế?
Thấy anh ngạc nhiên ra mặt, cô bèn cúi đầu thẹn thùng, đến gần anh hơn rồi thỏ thẻ:
- Sáng nay em hơi nóng tính, đáng lẽ em không nên nói như vậy. Anh đừng giận em nhé?
Giọng cô thấp hẳn đi, ánh mắt nhìn Giang Đào đầy e dè.
Giang Đào cười nụ:
- Anh không giận em, tự nhiên nói ra chuyện đó, em giận cũng phải.
Nghe anh nói, Trần Duyệt Nhiên mới tươi tỉnh hơn, cô vung chiếc muỗng trên tay, bảo anh:
- Hôm nay em nấu cơm cho anh ăn đấy.
Giang Đào nhìn cô, cười bảo:
- Đợi anh về rồi nấu cơm cũng được, em đừng động đến những việc này, coi chừng cái tay.
- Không sao.
Trần Duyệt Nhiên rụt đôi tay lại, quay mình vào bếp, vừa đi vừa nói:
- Chúng mình chuẩn bị ăn cơm thôi.
Cô nấu rất nhiều món đa dạng, mặt mày tươi tỉnh phấn khởi. Vừa ăn vừa liếc nhìn anh, đoạn nói:
- Hôm nay em chọn xong mẫu thiệp mời rồi. Vốn định bàn với anh, nhưng anh bận đi làm, em đành tự mình quyết định.
Nghe Trần Duyệt Nhiên nói, vẻ hồ hởi lắng đọng dần trên gương mặt. Anh ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi mở lời:
- Duyệt Nhiên, anh rất hiểu tâm trạng của em. Anh có lỗi với em khi đưa ra đòi hỏi qúa đường đột mà lại vào đúng khoảng thời gian này. Nhưng em vốn biết, trái tim anh luôn có một người mà anh yêu say đắm, một người anh luôn quyến luyến. Anh thật sự không thể lấy người khác làm vợ, mong em thông cảm cho anh.
Dứt lời, anh đưa mắt nhìn cô, bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn mình.
Thấy cô như vậy, anh bèn nói:
- Thôi chúng mình ăn cơm trước đã.
Nói đoạn, anh múc canh vào bát cho Trần Duyệt Nhiên. Múc xong, anh khẽ thổi một lúc, mới đặt xuống trước mặt cô.
Trần Duyệt Nhiên không buồn nhìn xuống bát canh Giang Đào đặt trước mặt mình, ánh mắt vẫn nhìn trân trân vào anh. Bỗng vụt đứng dậy, cô gắt hỏi:
- Anh nói đi, người trong trái tim anh là ai mà khiến anh mất hồn mất vía thế hả? Anh nói đi chứ, hôm nay anh nhất định phải nói cho ra lẽ.
Dưới ánh đèn trắng trong nhà, cơn giận trong cô được đà bùng nổ. Anh có thể thấy được những lằn gân xanh loáng thoáng hằn trên gương mặt khi cô nổi giận. Lúc này, đôi mắt ấy trợn trừng nhìn Giang Đào, vẻ kiên quyết không chấp nhận. Nhưng trong đó cũng lắm nỗi ấm ức, lệ rung rung nhìn Giang Đào, nửa căm tức, nửa hoảng loạn.
Dẫu vậy, Giang Đào vẫn lẳng lặng gặp thức ăn vào bát cô. Liền đó, anh bưng bát cơm của mình lên và tiếp tục ăn.
Trần Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn anh, vung tay hất đổ bát canh, nước bất ngờ bắn tung tóe lên tay Giang Đào. Nước canh nóng hôi hổi khiến mu bàn tay anh đỏ lựng một mảng. Trần Duyệt Nhiên thản nhiên cười khẩy nói:
- Đau lắm phải không? Em nói cho anh biết, thế này chưa là gì đâu, em từng đau hơn thế này nhiều.
Giang Đào giận đến sững sờ, đôi mắt tư lự thoáng nhìn cô, loáng thoáng vút qua một thần thái phức tạp đến khó tả. Anh mấp máy môi toan nói, rốt cuộc lại thôi, sau rồi lặng lẽ quay người, thu dọn đống đổ vỡ dưới sàn.