Chương : 8
Hành động của Tô Nguyên Khải gợi Phương Nghiên nhớ tới Giang Đào, đồng thời cũng ngẫm lại cái thời đã qua. Cô của ngày ấy, có lẽ cũng giống như Tô Nguyên Khải bây giờ, tuổi trẻ bồng bột, ngỡ tưởng chẳng điều gì là không thể. Với những thứ mình thích, cứ băm băm bổ bổ lao vào, bất chấp những điều còn bỡ ngỡ, bất chấp những mơ hồ, chỉ muốn được gần bên anh. Gần hơn nữa, gần thật gần, cứ tưởng ở gần là đã thuộc về nhau.
Cõ lẽ mọi tình yêu đích thực đều thế cả, vì yêu mà yêu, chân thật không nhuốm lấy nưa phần tạp chất.
Người đàn ông khiến cô xiêu lòng có khuôn mặt ưa nhìn. Dù chỉ khoác trên mình những bộ đồ hết sức bình thường, và đứng lẫn trong đám đông, thì anh vẫn ngời ngời tỏa sáng tựa vì sao. Biết bao lần, Phương Nghiên đứng ngoài hành lang lớp học, mong mỏi bóng anh, trông anh sải bước dưới sân trường, hoặc chạy lên thư viện, hoặc vào lớp học, hoặc xuống căng tin. Nắng tỏa trên người anh, hắt ra tia sáng lung linh, dát vàng. Hiển nhiên, anh không biết được điều đó, anh vẫn sải bước những bước chân dài nhanh thoăn thoắt, thi thoảng cũng ngẩng đầu lên, sắc diện hõa nhã, vẫn luôn tiến về phía trước. Phương Nghiên tin rằng, vẻ thờ ơ luôn thấy ở anh chỉ biểu hiện bên ngoài, còn bên trong, thực ra anh cũng sở hữu một trái tim bao dung, rất đỗi dịu dàng.
Sau lần từ chối Phương Nghiên GIang đào như bận bịu hơn cả trước đó. Anh lao đầu vào công việc với mọi sức lực có thể, bất kể là học hành hay đi làm gia sư. Muốn tìm anh, Phương Nghiên cũng phải trầy trật lắm mới được. thi thoảng, chạm mặt nhau, chưa đợi Phương Nghiên mở lời, Giang Đào đã tươi nét mặt, gật đầu rồi rảo chân bước đi gấp. dù Phương Nghiên gọi với theo, song chẳng níu được bước chân anh.
Và cứ thế thời gian trôi đì, cho đến kì nghỉ đông, Giang đào không về nhà, thực ra, Giang Đào chưa từng về nhà vào kì nghỉ đông. Một là để tiết kiệm, bởi nhà anh cách Bắc Kinh rất xa, tiền đi về đối với anh mà nói không phải con số nhỏ, hai là thời gian nghỉ khá dài và tự do, nên anh có thể đi làm, kiếm ít tiền trang trải.
Hôm ấy là ngày hai mươi ba tháng Chạp, Giang Đào vừa xong công việc gia sư và rời nhà học sinh, gần hai tiếng liên tục giảng bài khiến anh vừa mệt mỏi vừa oải. ra khỏi tiểu khu, Giang Đào bất giác thở dài thườn thượt, rồi mới chợt nhận ra hơi ẩm ướt đậu trên da mặt. Không biết tự lúc nào, trời lất phất tuyết rơi, chắc cũng được một lúc rồi, đủ để phủ lên mặt đường một lớp tuyết mỏng. Trời đã sập tối, chắc bởi tết Ông táo nên khách bộ hành và xe cộ qua lại hơn hẳn mọi ngày, chỉ có ánh đèn trắng hai ven đường lặng lẽ rọi xuống nền đường.
Ngẩng đầu ngắm tuyết phủ ngợp trời, Giang Đào chìa tay đón vài bông tuyết đậu xuống tay mình, chẳng mấy chốc đã tan thành giọt nước đọng trong lòng bàn tay. Lau tay vào quần áo, anh dời bước chân chưa được bao lâu, Giang Đào đã thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước măt. Trời lạnh khiến cô thở ra rừng đợt khói trắng, chân giậm liên hồi. đôi cánh tay ôm trước ngực. dường như đang ôm khư khư thứ gì. Tuyết phủ lên người cô, tóc cô một lớp mỏng, có lẽ cô đã đứng đợi được một lúc. Nhìn từ chốn xa, cô chỉ như một chấm đen nho nhỏ đang nhảy loi choi trên nền tuyết.
Giang Đào bèn rảo chân nhah hơn, kinh ngạc hỏi:
- Phương Nghiên, bạn làm gì ở đay thế này?
Nghe tiếng anh hỏi, Phương Nghiên liền hớn hở quay đầu lại, nhìn anh chúm chím cười, Cô hỏi:
- Anh đã dạy xong chưa?
Giang Đào gật đầu, miệng vẫn hỏi:
- Bạn ở đây làm gì vậy?
Phương Nghiên nhoẻn miệng cười, chìa cặp lồng đang ôm trong lòng, rồi bảo:
- Bánh cảo cho anh đấy, anh tranh thủ ăn cho nóng. Hôm nay sắp bước sang năm mới, tất phải ăn bánh cảo.
Nụ cười trên gương mặt cô có vẻ gì đó ngây ngô như trẻ con. Má và chop mũi ửng đỏ vì buốt giá, nhưng đôi mắt lại long lanh, khấp khởi một niềm hy vọng lớn lap, được điểm tô bằng nụ cười tươi rói. Dường như cô đang nỗ lực làm việc gì đó cực kì khó khắn. Một làn hơi ấm từ tận thâm tâm Giang Đào cuộn trào, lan khắp, trong chớp mắt đã phủ ngợp con người anh. Tuy Giang Đào còn trẻ, nhưng do hoàn cảnh gia đình khiến anh trở nên già dặn trước tuổi, vui buồn ít khi bộc lộ ra nét mặt. nhưng lúc này đây, anh lại có cảm tường mọi xúc cảm trong mình rất nhanh đã được Phương Nghiên khơi nguồn, nhóm lên ngọn lửa bập bùng, từ tim chả ra muôn ngàn lối.
Thay vì đón nhân cặp lồng giữ nhiệt mà Phương Nghiên đang cầm, anh lại dang rộng cánh tay, kéo cô vào lòng. Cơ thể lạnh ngăn ngắt cdo đứng ngoài trời quá lâu – đâm sầm vào lòng Giang Đào. Anh siết chặt vòng tay, áp mặt mình lên mặt cô, cố truyền hơi ấm của mình sang người cô.
Khoảnh khắc ấy, Giang Đào đã nghỉ: nếu vận mệnh bắt anh phải mồ côi cha mẹ, cuộc sống bắt anh phải nhọc nhằn, vậy thì, lần này thôi, chỉ cần một lần này thôi, anh muốn được đấu tranh cho chính mình. Tạm gác lại mói lí trí, chỉ cần tuân theo nỗi khát khao cháy bỏng nơi tâm khảm, cốt ôm lấy người mình yêu vào lòng.
Cái ôm bất ngờ khiến Phương Nghiên giật thót mình, nhưng chỉ trong chớp mắt, lòng cô đã vui như rót mật, thật không biết diễn tả sao cho phải. vòng tay của anh ấm áp quá trừng. cái ôm của anh nóng bỏng như lò luyện kim vậy. Lần đầu tiên cô ở gần anh đến thế, chừng như có thể nghe được nhịp tim rộn ràng nơi anh.
- Em đứng đây lâu lắn rồi phải không. Sao ngốc thế, trời thì lạnh thế này, nhỡ trúng gió rồi bị cảm thì làm thế nào?
- Không đứng đây thì làm sao gặp được anh. Hoặc anh thấy em rồi, cố tình lờ em đi thì sao.
Khi nói ra nhưng lời ấy, ánh mắt cô nhìn Giang Đào lom dom, dường như sợ anh lại bất thình lình phớt lờ mình. Giọng cô lí nhí ra chiều tủi thân tội nghiệp, chẳng khác nào đứa trẻ không biết phải làm sao để lấy lòng người lớn.
Giang Đào nghe lòng mình có nỗi xót xa. Anh nhìn Phương Nghiên đắm đuối, rồi phủi tuyết bám trên người cô
- Đúng là đồ trẻ con.
Nói rồi, anh liền đỡ cặp lồng giữ nhiệt, khoác cặp của Phương Nghiên lên vai. Tay anh nắm lấy tay cô rất tự nhiên, anh nói:
- Hai đứa mình mau về thôi
Trên đường về, thi thoảng lại có chiếc xe hơi lướt chậm qua hai người, tuyết lất phất trong không trung khoan thai xoay vần, tựa những tinh linh nhảy múa vũ điệu chào xuân. Giây phút đó, Phương Nghiên có cảm tưởng ánh hoàng hôn âm u cuối đường thoắt bừng sáng. Xe cộ huyên náo vào khoảnh khắc này như dạt trôi về đằng xa, tưởng như giữa đất trời bao la, chỉ còn lại cô và anh. Nụ cười nở trên môi rồi lan rộng khắp phơi phới tràn vào nơi yếu mềm nhất trong tâm hồn. Tưởng như, cô đã nghe thấy tim minhf ngân lên thứ âm thanh tự nhiên, như đóa hoa nở bừng rực rỡ, từng đóa tràn lên khóe mắt đầu mày.
Giang Đào nắm tay Phương Nghiên , sánh bước trên đường phố Bắc Kinh phiêu diêu những tuyết, mối tình chớm nở thắp lên khuôn mặt của chàng trai trẻ thứ ánh sáng chói lọi. hình như họ đã đan tay vào nhau và đi được rất lâu rồi, mà có vẻ như họ sẽ đi mãi mãi như thế, băng qua đêm dài đằng đẵng, tuốt đến hừng đông, khi mặt trời ló rạng.
Về đến kí túc xá của Giang Đào, cặp lồng bánh cảo được Giang Đào một mực ôm trong lòng đã nguội đi phần nào . Nhưng chắc bởi niềm vui ngây ngất nên anh và Phương Nghiên chẳng màng đẻ ý. Họ vẫn hào hứng ngồi xuống cạnh bàn học trong kí túc xá. Phương Nghiên gắp miếng bánh cảo, đưa lên miệng Giang Đào:
- Há miệng ra nào.
Nhìn Phương Nghiên , anh tủm tỉm cười , rồi chậm rãi há miệng cắn miếng bánh cảo, tận mắt thấy anh nhai xong miếng bánh cảo, bấy giờ Phương nghiên mới hài lòng , ném cho anh một cái nguýt dài, đoạn buông đũa xuống, Giang Đào ngắm nghía món bánh đựng trong cặp lồng:
- Bánh này chắc chắn không phải do em làm?
Phương Nghiên liền quay sang hỏi Giang Đào
- Sao anh biết?
Giang Đào nhìn cô, mỉm cười, rồi mới bảo:
- Nhân bánh đượm vị, vỏ ngoài rất dòn, thịt băm nhuyễn, chứng tỏ tay cầm dao phải khỏe. Hơn nữa món bánh cảo này được gói rất khéo, em làm gì giỏi đến thế.
Phương Nghiên không hề bao biện, cô chỉ cười giả lả, nói:
- Đúng là đại tài tử của trường ta, thông minh gớm, ăn mỗi cái bánh cảo mà đã bắt được bài rồi, Đương nhiên bánh này không phải do em gói. Thì anh biết đấy, trừ việc siêng ăn biếng làm ra, em có biết làm gì đâu. Banhs cảo này là do dì giúp việc nhà em gói đấy.
Nghe Phương Nghiên thú thực, Giang Đào mới nhìn cô trìu mến, đoạn gắp miếng bánh cảo đưa lên miệng Phương Nghiên:
- Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi chứ.
Phương Nghiên hí hửng ăn , rồi mới sực nhớ ra tương và dấm còn thiếu. cô tìu nghỉu nói:
- Trời ơi, chỉ lo mang bánh cảo cho anh, mà quên khuấy nước tương và dấm. Phải làm sao bây giờ?
Đặt tay Phương Nghiên vào tay mình, Giang Đào nhìn cô rồi, nói:
- Sau này đừng ngốc thế, lạnh vậy cứ đứng hứng gió bên ngoài, nhỡ ngã bệnh thì sao đây?
Phương Nghiên nghe mà ấm lòng, bao điều ngọt ngào khó tả ứa ra từ tận con tim, song cô chỉ biết siết chặt tay Giang Đào, nửa nhõng nhẽo nửa nghiêm túc bảo anh:
- Vậy từ nay trở đi, em sẽ theo anh, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy
Giang Đào ngước lên, chỉ bắt gặp sóng nước dạt dào trong đôi mắt ấy, mắt biếc long lanh, e ấp ngượng ngùng. Má ửng hồng như mài trái đào chính , màu hồng từ chop quả đầu mà lan đi. Anh nghe tim mình mềm xuống cực điểm, bèn gật đầu bằng lòng:
- Được
- Anh phải hứa cả đời này chỉ được thích một mình em, chỉ ân cần với một mình em cơ.
- Được
- Với cả sau này chúng mình lấy nhau, anh phải làm hết mọi việc nhà
- Được
- Và sau này mọi bài luận văn của em, anh phải viết hộ em
- Cái này cũng tính à? Làm thế là anh giúp em gian lận
- Em mặc kệ, anh vừa mới hứa suốt đời sẽ chỉ ân cần với một mình em, bây giờ bảo anh viết hộ em luận văn mà anh còn ngập ngừng thế này. Mà với anh, mấy bài luận văn cũng chỉ búng tay một cái là xong. Chứng tỏ mấy điều anh hứa với e chỉ là đầu môi chót lưỡi thôi à.
Giang Đào dở khóc dở cười với trò mè nheo , vòi vĩnh của Phương Nghiên. Trông ánh mắt cô nhìn mình đắm đuối, anh bèn thờ dài, ra vẻ bất lực:
- Được rồi, được rồi, hứa cả với em đấy. ai bảo anh không đủ kiên trinh, bị cặp lồng bánh cảo của em mua chuộc.
Nói đoạn anh liền làm bộ vô cùng khổ não.
Thấy anh làm trò, Phương Nghiên mới ôm bụng cười ngặt nghẽo , lòng ngọt lịm như vừa nếm mật
Ăn hết cặp lồng bánh cảo trong vui mừng phấn khởi mà Phương Nghiên vẫn thèm thuồng không thôi. Cô nhìn Giang Đào
- Đây là bữa bánh cảo ngon nhất mà em từng ăn đấy.
Nghe cô thỏ thẻ, Giang Đào nhìn cô, mỉm cười điềm đạm, lòng cũng lưu luyến mùi vị bánh cảo . Nhưng cho đến về sau, anh không còn được ăn món bánh cảo nào ngon như thế nữa, rồi về sau, anh quyết tâm không ăn bán cảo nữa.
Giang Đào rửa cặp lồng sạch sẽ, cất vào cặp sách của Phương Nghiên, khoác cặp của cô lên vai, anh nắm tay cô rồi nói:
- Muộn lắm rồi, anh tiễn em về.
Ngó ra đêm tối trập trùng bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, Phương Nghiên mới nhận ra, đúng là muộn lắm rồi. cô bèn đứng dậy, nóiL
- Thế cũng được
Bầu không khí vừa trải qua cơ mưa tuyết, còn đang vương vấn hơi lạnh, vạn vật bốn về khoác lên mình màu trắng tinh khôi. Tuyết phủ lên những cành cây hai ven sân trường ào đổ xuống theo cơn gió trời. Vào lúc tối, không một ai đi lại, tuyết đọng trên đường không một dấu chân, trắng tinh, đẹp đến khôn tả. Những tòa nhà được bao bọc bởi tuyết, trong màn đêm đen tuyền như nhung , nom chẳng khác nào vương quốc trong cổ tích.
Giang Đào và Phương Nghiên không cảm nhận được cái lanh, họ nắm tay nhau như hai đứa trẻ, đạp tuyết mà đi, chỉ để lại những dấu chân vết nông vêt sâu nối nhau. Họ chỉ nói những chuyện bang quơ vặt vãnh m nhưng lòng cứ phơi phới tươi vui lẫn ngọt ngào thật khó diễn tả bằng lời., Đến cửa nhà Phương Nghiên, họ đứng đó tựa vào nhau, lưu luyến không rời. thực ra đâu nhiều chuyện để nói đến vậy, thế mà thực lòng không nỡ, tưởng như chỉ một khắc quay lưng, lòng sẽ gợn nhớ nhung ngay tức thì.
Sau cùng, Giang Đào bèn mở lời:
- Em mau vào nhà đi, sắp hết xe về trường rồi.
Nghe Giang Đào giục, cô mới nói:
- ừm, vậy em vào đây.
Giang Đào gật đâu, gỡ cặp sách trên vai xuống đưa cô, bèn bảo:
- vào đi, nhớ ngủ sớm, đừng nghĩ linh tinh, mai anh sẽ tới đón/
phương Nghiên bật cười, đoạn quay gót chạy về phía nhà mình, vừa đi cô vừa ngoái lại nhìn Giang Đào. Anh vẫn đứng đó, mỉm cười, vẫy tay chào cô.
Mãi khi cô dợm bước vào nhà, anh mới quay đầu cất bước.
Không ngờ chưa được mấy bước, đã nghe tiếng cô gọi:
- Giang Đào.
Giang Đào chớm quay người, đã thấy Phương Nghiên lao như bay vào lòng, ôm ghì cổ nh, Bờ môi mềm mại, thơm ngát, và ũng như tình yêu của cô, nó khiến anh không kịp đề phòng, Nhưng thực ra, nỗi căng thẳng chung khiến họ càng thêm siets chặt lấy tay nhau. Dường như có một cơn khát khao bùng phát, dài tưởng chừng bất tận đang quyến luyến, khiến tình yêu trong lòng mỗi người càng thêm lan rộng, như loài dây thường xuân vươn mình mạnh mẽ trên bờ tường.
Giang Đào ngẩng đầu nhìn cô, ân cần gạt gọn tóc lòa xòa của ô ra mang tai. Cầm lòng không đặng, anh mới đặt môi lên trán c, bảo:
- Lần này là về thật đấy nhé
- ừm
phương Nghiên gật đầu, ra chiều hạ quyết tâm, bấy giờ mới lưu luyến rời xa vòng tay anh.
Ánh trăng vằng vặc rải xuống đường, tuyết trắng tinh khôi như đang phản quang trong màn đêm mịt mùng. Phương Nghiên mặc chiếc áo khoác màu hồng phấn , cất bước trong màn tuyết trắng phau phau, nom cô càng toát lên vẻ rực rỡ. thân mình mảnh khảnh như loài nai tơ nhanh nhẹn, đuôi tóc bới cao trên đầu theo từng nhịp bước mà lắc qua lắc lại. Trông cô khoan khoái mừng vui, thân hình uyển chuyển tựa hồ bay lên.
Dõi mắt nhìn Phương Nghiên mở cửa, dợm bước vào nhà, Giang Đào buột miệng gọi
- phương Nghiên
nghe tiếng anh gọi, Phương Nghiên bèn quay lại, thấy Giang Đào vẫn chôn chân đứng đó, dáng dấp cao to rắn rỏi. anh nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói
- ngủ ngon
thực ra chuyến xe bus cuối cùng đã xuất phát từ lâu, Mình Giang Đào rảo bước trên đường về, trong không khí lẩn quất hơi ẩm lạnh lẽo. Thi thoảng trời nổi gió, cuốn theo bụi tuyết ki ti ùa đến. Con đường vắng tanh cơ hồ không bóng người, chỉ có những chiêc xe hơi thỉnh thoảng ào qua bên người. nỤ cười đọng mãi bên khóe môi, ấp ủ trong lòng anh là bóng hình cô, Sự ngây thơ, đáng yêu, tinh nghịch mọi điều về cô trong tối này, đều được anh trịnh trọng khắc vào dạ. Lòng anh như có thứ tình cảm dịu dàng dâng tràn, thật khó kiềm chế. Lại như có hơi ấm rất khó hình dung đang vây chặt lấy anh, biến cuộc sóng của anh trở nên sáng sủa, tràn trể hi vọng.
phương Nghiên nằm trằn trọc trên giường, thao thức bao lâu vẫn khôn ngủ được. Lòng thẹn thùng nhớ lại nụ hôn mềm và ấm của anh, vấn vương mãi trên bờ môi cô, đắm say mà dịu dàng. Trên người anh thoang thoảng mùi hương đặc biệt tựa mùi bạc hà, đầu cô hiện lên cảnh tượng trừng mắt so gan giữa hai người, khiến cô bật cười rúc rich trong chăn.
Thì ra tình yêu là vậy, nó luôn khiến ta sống chết thề nguyền, nguyện đời không hối.
Cõ lẽ mọi tình yêu đích thực đều thế cả, vì yêu mà yêu, chân thật không nhuốm lấy nưa phần tạp chất.
Người đàn ông khiến cô xiêu lòng có khuôn mặt ưa nhìn. Dù chỉ khoác trên mình những bộ đồ hết sức bình thường, và đứng lẫn trong đám đông, thì anh vẫn ngời ngời tỏa sáng tựa vì sao. Biết bao lần, Phương Nghiên đứng ngoài hành lang lớp học, mong mỏi bóng anh, trông anh sải bước dưới sân trường, hoặc chạy lên thư viện, hoặc vào lớp học, hoặc xuống căng tin. Nắng tỏa trên người anh, hắt ra tia sáng lung linh, dát vàng. Hiển nhiên, anh không biết được điều đó, anh vẫn sải bước những bước chân dài nhanh thoăn thoắt, thi thoảng cũng ngẩng đầu lên, sắc diện hõa nhã, vẫn luôn tiến về phía trước. Phương Nghiên tin rằng, vẻ thờ ơ luôn thấy ở anh chỉ biểu hiện bên ngoài, còn bên trong, thực ra anh cũng sở hữu một trái tim bao dung, rất đỗi dịu dàng.
Sau lần từ chối Phương Nghiên GIang đào như bận bịu hơn cả trước đó. Anh lao đầu vào công việc với mọi sức lực có thể, bất kể là học hành hay đi làm gia sư. Muốn tìm anh, Phương Nghiên cũng phải trầy trật lắm mới được. thi thoảng, chạm mặt nhau, chưa đợi Phương Nghiên mở lời, Giang Đào đã tươi nét mặt, gật đầu rồi rảo chân bước đi gấp. dù Phương Nghiên gọi với theo, song chẳng níu được bước chân anh.
Và cứ thế thời gian trôi đì, cho đến kì nghỉ đông, Giang đào không về nhà, thực ra, Giang Đào chưa từng về nhà vào kì nghỉ đông. Một là để tiết kiệm, bởi nhà anh cách Bắc Kinh rất xa, tiền đi về đối với anh mà nói không phải con số nhỏ, hai là thời gian nghỉ khá dài và tự do, nên anh có thể đi làm, kiếm ít tiền trang trải.
Hôm ấy là ngày hai mươi ba tháng Chạp, Giang Đào vừa xong công việc gia sư và rời nhà học sinh, gần hai tiếng liên tục giảng bài khiến anh vừa mệt mỏi vừa oải. ra khỏi tiểu khu, Giang Đào bất giác thở dài thườn thượt, rồi mới chợt nhận ra hơi ẩm ướt đậu trên da mặt. Không biết tự lúc nào, trời lất phất tuyết rơi, chắc cũng được một lúc rồi, đủ để phủ lên mặt đường một lớp tuyết mỏng. Trời đã sập tối, chắc bởi tết Ông táo nên khách bộ hành và xe cộ qua lại hơn hẳn mọi ngày, chỉ có ánh đèn trắng hai ven đường lặng lẽ rọi xuống nền đường.
Ngẩng đầu ngắm tuyết phủ ngợp trời, Giang Đào chìa tay đón vài bông tuyết đậu xuống tay mình, chẳng mấy chốc đã tan thành giọt nước đọng trong lòng bàn tay. Lau tay vào quần áo, anh dời bước chân chưa được bao lâu, Giang Đào đã thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước măt. Trời lạnh khiến cô thở ra rừng đợt khói trắng, chân giậm liên hồi. đôi cánh tay ôm trước ngực. dường như đang ôm khư khư thứ gì. Tuyết phủ lên người cô, tóc cô một lớp mỏng, có lẽ cô đã đứng đợi được một lúc. Nhìn từ chốn xa, cô chỉ như một chấm đen nho nhỏ đang nhảy loi choi trên nền tuyết.
Giang Đào bèn rảo chân nhah hơn, kinh ngạc hỏi:
- Phương Nghiên, bạn làm gì ở đay thế này?
Nghe tiếng anh hỏi, Phương Nghiên liền hớn hở quay đầu lại, nhìn anh chúm chím cười, Cô hỏi:
- Anh đã dạy xong chưa?
Giang Đào gật đầu, miệng vẫn hỏi:
- Bạn ở đây làm gì vậy?
Phương Nghiên nhoẻn miệng cười, chìa cặp lồng đang ôm trong lòng, rồi bảo:
- Bánh cảo cho anh đấy, anh tranh thủ ăn cho nóng. Hôm nay sắp bước sang năm mới, tất phải ăn bánh cảo.
Nụ cười trên gương mặt cô có vẻ gì đó ngây ngô như trẻ con. Má và chop mũi ửng đỏ vì buốt giá, nhưng đôi mắt lại long lanh, khấp khởi một niềm hy vọng lớn lap, được điểm tô bằng nụ cười tươi rói. Dường như cô đang nỗ lực làm việc gì đó cực kì khó khắn. Một làn hơi ấm từ tận thâm tâm Giang Đào cuộn trào, lan khắp, trong chớp mắt đã phủ ngợp con người anh. Tuy Giang Đào còn trẻ, nhưng do hoàn cảnh gia đình khiến anh trở nên già dặn trước tuổi, vui buồn ít khi bộc lộ ra nét mặt. nhưng lúc này đây, anh lại có cảm tường mọi xúc cảm trong mình rất nhanh đã được Phương Nghiên khơi nguồn, nhóm lên ngọn lửa bập bùng, từ tim chả ra muôn ngàn lối.
Thay vì đón nhân cặp lồng giữ nhiệt mà Phương Nghiên đang cầm, anh lại dang rộng cánh tay, kéo cô vào lòng. Cơ thể lạnh ngăn ngắt cdo đứng ngoài trời quá lâu – đâm sầm vào lòng Giang Đào. Anh siết chặt vòng tay, áp mặt mình lên mặt cô, cố truyền hơi ấm của mình sang người cô.
Khoảnh khắc ấy, Giang Đào đã nghỉ: nếu vận mệnh bắt anh phải mồ côi cha mẹ, cuộc sống bắt anh phải nhọc nhằn, vậy thì, lần này thôi, chỉ cần một lần này thôi, anh muốn được đấu tranh cho chính mình. Tạm gác lại mói lí trí, chỉ cần tuân theo nỗi khát khao cháy bỏng nơi tâm khảm, cốt ôm lấy người mình yêu vào lòng.
Cái ôm bất ngờ khiến Phương Nghiên giật thót mình, nhưng chỉ trong chớp mắt, lòng cô đã vui như rót mật, thật không biết diễn tả sao cho phải. vòng tay của anh ấm áp quá trừng. cái ôm của anh nóng bỏng như lò luyện kim vậy. Lần đầu tiên cô ở gần anh đến thế, chừng như có thể nghe được nhịp tim rộn ràng nơi anh.
- Em đứng đây lâu lắn rồi phải không. Sao ngốc thế, trời thì lạnh thế này, nhỡ trúng gió rồi bị cảm thì làm thế nào?
- Không đứng đây thì làm sao gặp được anh. Hoặc anh thấy em rồi, cố tình lờ em đi thì sao.
Khi nói ra nhưng lời ấy, ánh mắt cô nhìn Giang Đào lom dom, dường như sợ anh lại bất thình lình phớt lờ mình. Giọng cô lí nhí ra chiều tủi thân tội nghiệp, chẳng khác nào đứa trẻ không biết phải làm sao để lấy lòng người lớn.
Giang Đào nghe lòng mình có nỗi xót xa. Anh nhìn Phương Nghiên đắm đuối, rồi phủi tuyết bám trên người cô
- Đúng là đồ trẻ con.
Nói rồi, anh liền đỡ cặp lồng giữ nhiệt, khoác cặp của Phương Nghiên lên vai. Tay anh nắm lấy tay cô rất tự nhiên, anh nói:
- Hai đứa mình mau về thôi
Trên đường về, thi thoảng lại có chiếc xe hơi lướt chậm qua hai người, tuyết lất phất trong không trung khoan thai xoay vần, tựa những tinh linh nhảy múa vũ điệu chào xuân. Giây phút đó, Phương Nghiên có cảm tưởng ánh hoàng hôn âm u cuối đường thoắt bừng sáng. Xe cộ huyên náo vào khoảnh khắc này như dạt trôi về đằng xa, tưởng như giữa đất trời bao la, chỉ còn lại cô và anh. Nụ cười nở trên môi rồi lan rộng khắp phơi phới tràn vào nơi yếu mềm nhất trong tâm hồn. Tưởng như, cô đã nghe thấy tim minhf ngân lên thứ âm thanh tự nhiên, như đóa hoa nở bừng rực rỡ, từng đóa tràn lên khóe mắt đầu mày.
Giang Đào nắm tay Phương Nghiên , sánh bước trên đường phố Bắc Kinh phiêu diêu những tuyết, mối tình chớm nở thắp lên khuôn mặt của chàng trai trẻ thứ ánh sáng chói lọi. hình như họ đã đan tay vào nhau và đi được rất lâu rồi, mà có vẻ như họ sẽ đi mãi mãi như thế, băng qua đêm dài đằng đẵng, tuốt đến hừng đông, khi mặt trời ló rạng.
Về đến kí túc xá của Giang Đào, cặp lồng bánh cảo được Giang Đào một mực ôm trong lòng đã nguội đi phần nào . Nhưng chắc bởi niềm vui ngây ngất nên anh và Phương Nghiên chẳng màng đẻ ý. Họ vẫn hào hứng ngồi xuống cạnh bàn học trong kí túc xá. Phương Nghiên gắp miếng bánh cảo, đưa lên miệng Giang Đào:
- Há miệng ra nào.
Nhìn Phương Nghiên , anh tủm tỉm cười , rồi chậm rãi há miệng cắn miếng bánh cảo, tận mắt thấy anh nhai xong miếng bánh cảo, bấy giờ Phương nghiên mới hài lòng , ném cho anh một cái nguýt dài, đoạn buông đũa xuống, Giang Đào ngắm nghía món bánh đựng trong cặp lồng:
- Bánh này chắc chắn không phải do em làm?
Phương Nghiên liền quay sang hỏi Giang Đào
- Sao anh biết?
Giang Đào nhìn cô, mỉm cười, rồi mới bảo:
- Nhân bánh đượm vị, vỏ ngoài rất dòn, thịt băm nhuyễn, chứng tỏ tay cầm dao phải khỏe. Hơn nữa món bánh cảo này được gói rất khéo, em làm gì giỏi đến thế.
Phương Nghiên không hề bao biện, cô chỉ cười giả lả, nói:
- Đúng là đại tài tử của trường ta, thông minh gớm, ăn mỗi cái bánh cảo mà đã bắt được bài rồi, Đương nhiên bánh này không phải do em gói. Thì anh biết đấy, trừ việc siêng ăn biếng làm ra, em có biết làm gì đâu. Banhs cảo này là do dì giúp việc nhà em gói đấy.
Nghe Phương Nghiên thú thực, Giang Đào mới nhìn cô trìu mến, đoạn gắp miếng bánh cảo đưa lên miệng Phương Nghiên:
- Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi chứ.
Phương Nghiên hí hửng ăn , rồi mới sực nhớ ra tương và dấm còn thiếu. cô tìu nghỉu nói:
- Trời ơi, chỉ lo mang bánh cảo cho anh, mà quên khuấy nước tương và dấm. Phải làm sao bây giờ?
Đặt tay Phương Nghiên vào tay mình, Giang Đào nhìn cô rồi, nói:
- Sau này đừng ngốc thế, lạnh vậy cứ đứng hứng gió bên ngoài, nhỡ ngã bệnh thì sao đây?
Phương Nghiên nghe mà ấm lòng, bao điều ngọt ngào khó tả ứa ra từ tận con tim, song cô chỉ biết siết chặt tay Giang Đào, nửa nhõng nhẽo nửa nghiêm túc bảo anh:
- Vậy từ nay trở đi, em sẽ theo anh, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy
Giang Đào ngước lên, chỉ bắt gặp sóng nước dạt dào trong đôi mắt ấy, mắt biếc long lanh, e ấp ngượng ngùng. Má ửng hồng như mài trái đào chính , màu hồng từ chop quả đầu mà lan đi. Anh nghe tim mình mềm xuống cực điểm, bèn gật đầu bằng lòng:
- Được
- Anh phải hứa cả đời này chỉ được thích một mình em, chỉ ân cần với một mình em cơ.
- Được
- Với cả sau này chúng mình lấy nhau, anh phải làm hết mọi việc nhà
- Được
- Và sau này mọi bài luận văn của em, anh phải viết hộ em
- Cái này cũng tính à? Làm thế là anh giúp em gian lận
- Em mặc kệ, anh vừa mới hứa suốt đời sẽ chỉ ân cần với một mình em, bây giờ bảo anh viết hộ em luận văn mà anh còn ngập ngừng thế này. Mà với anh, mấy bài luận văn cũng chỉ búng tay một cái là xong. Chứng tỏ mấy điều anh hứa với e chỉ là đầu môi chót lưỡi thôi à.
Giang Đào dở khóc dở cười với trò mè nheo , vòi vĩnh của Phương Nghiên. Trông ánh mắt cô nhìn mình đắm đuối, anh bèn thờ dài, ra vẻ bất lực:
- Được rồi, được rồi, hứa cả với em đấy. ai bảo anh không đủ kiên trinh, bị cặp lồng bánh cảo của em mua chuộc.
Nói đoạn anh liền làm bộ vô cùng khổ não.
Thấy anh làm trò, Phương Nghiên mới ôm bụng cười ngặt nghẽo , lòng ngọt lịm như vừa nếm mật
Ăn hết cặp lồng bánh cảo trong vui mừng phấn khởi mà Phương Nghiên vẫn thèm thuồng không thôi. Cô nhìn Giang Đào
- Đây là bữa bánh cảo ngon nhất mà em từng ăn đấy.
Nghe cô thỏ thẻ, Giang Đào nhìn cô, mỉm cười điềm đạm, lòng cũng lưu luyến mùi vị bánh cảo . Nhưng cho đến về sau, anh không còn được ăn món bánh cảo nào ngon như thế nữa, rồi về sau, anh quyết tâm không ăn bán cảo nữa.
Giang Đào rửa cặp lồng sạch sẽ, cất vào cặp sách của Phương Nghiên, khoác cặp của cô lên vai, anh nắm tay cô rồi nói:
- Muộn lắm rồi, anh tiễn em về.
Ngó ra đêm tối trập trùng bên ngoài cửa sổ, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, Phương Nghiên mới nhận ra, đúng là muộn lắm rồi. cô bèn đứng dậy, nóiL
- Thế cũng được
Bầu không khí vừa trải qua cơ mưa tuyết, còn đang vương vấn hơi lạnh, vạn vật bốn về khoác lên mình màu trắng tinh khôi. Tuyết phủ lên những cành cây hai ven sân trường ào đổ xuống theo cơn gió trời. Vào lúc tối, không một ai đi lại, tuyết đọng trên đường không một dấu chân, trắng tinh, đẹp đến khôn tả. Những tòa nhà được bao bọc bởi tuyết, trong màn đêm đen tuyền như nhung , nom chẳng khác nào vương quốc trong cổ tích.
Giang Đào và Phương Nghiên không cảm nhận được cái lanh, họ nắm tay nhau như hai đứa trẻ, đạp tuyết mà đi, chỉ để lại những dấu chân vết nông vêt sâu nối nhau. Họ chỉ nói những chuyện bang quơ vặt vãnh m nhưng lòng cứ phơi phới tươi vui lẫn ngọt ngào thật khó diễn tả bằng lời., Đến cửa nhà Phương Nghiên, họ đứng đó tựa vào nhau, lưu luyến không rời. thực ra đâu nhiều chuyện để nói đến vậy, thế mà thực lòng không nỡ, tưởng như chỉ một khắc quay lưng, lòng sẽ gợn nhớ nhung ngay tức thì.
Sau cùng, Giang Đào bèn mở lời:
- Em mau vào nhà đi, sắp hết xe về trường rồi.
Nghe Giang Đào giục, cô mới nói:
- ừm, vậy em vào đây.
Giang Đào gật đâu, gỡ cặp sách trên vai xuống đưa cô, bèn bảo:
- vào đi, nhớ ngủ sớm, đừng nghĩ linh tinh, mai anh sẽ tới đón/
phương Nghiên bật cười, đoạn quay gót chạy về phía nhà mình, vừa đi cô vừa ngoái lại nhìn Giang Đào. Anh vẫn đứng đó, mỉm cười, vẫy tay chào cô.
Mãi khi cô dợm bước vào nhà, anh mới quay đầu cất bước.
Không ngờ chưa được mấy bước, đã nghe tiếng cô gọi:
- Giang Đào.
Giang Đào chớm quay người, đã thấy Phương Nghiên lao như bay vào lòng, ôm ghì cổ nh, Bờ môi mềm mại, thơm ngát, và ũng như tình yêu của cô, nó khiến anh không kịp đề phòng, Nhưng thực ra, nỗi căng thẳng chung khiến họ càng thêm siets chặt lấy tay nhau. Dường như có một cơn khát khao bùng phát, dài tưởng chừng bất tận đang quyến luyến, khiến tình yêu trong lòng mỗi người càng thêm lan rộng, như loài dây thường xuân vươn mình mạnh mẽ trên bờ tường.
Giang Đào ngẩng đầu nhìn cô, ân cần gạt gọn tóc lòa xòa của ô ra mang tai. Cầm lòng không đặng, anh mới đặt môi lên trán c, bảo:
- Lần này là về thật đấy nhé
- ừm
phương Nghiên gật đầu, ra chiều hạ quyết tâm, bấy giờ mới lưu luyến rời xa vòng tay anh.
Ánh trăng vằng vặc rải xuống đường, tuyết trắng tinh khôi như đang phản quang trong màn đêm mịt mùng. Phương Nghiên mặc chiếc áo khoác màu hồng phấn , cất bước trong màn tuyết trắng phau phau, nom cô càng toát lên vẻ rực rỡ. thân mình mảnh khảnh như loài nai tơ nhanh nhẹn, đuôi tóc bới cao trên đầu theo từng nhịp bước mà lắc qua lắc lại. Trông cô khoan khoái mừng vui, thân hình uyển chuyển tựa hồ bay lên.
Dõi mắt nhìn Phương Nghiên mở cửa, dợm bước vào nhà, Giang Đào buột miệng gọi
- phương Nghiên
nghe tiếng anh gọi, Phương Nghiên bèn quay lại, thấy Giang Đào vẫn chôn chân đứng đó, dáng dấp cao to rắn rỏi. anh nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói
- ngủ ngon
thực ra chuyến xe bus cuối cùng đã xuất phát từ lâu, Mình Giang Đào rảo bước trên đường về, trong không khí lẩn quất hơi ẩm lạnh lẽo. Thi thoảng trời nổi gió, cuốn theo bụi tuyết ki ti ùa đến. Con đường vắng tanh cơ hồ không bóng người, chỉ có những chiêc xe hơi thỉnh thoảng ào qua bên người. nỤ cười đọng mãi bên khóe môi, ấp ủ trong lòng anh là bóng hình cô, Sự ngây thơ, đáng yêu, tinh nghịch mọi điều về cô trong tối này, đều được anh trịnh trọng khắc vào dạ. Lòng anh như có thứ tình cảm dịu dàng dâng tràn, thật khó kiềm chế. Lại như có hơi ấm rất khó hình dung đang vây chặt lấy anh, biến cuộc sóng của anh trở nên sáng sủa, tràn trể hi vọng.
phương Nghiên nằm trằn trọc trên giường, thao thức bao lâu vẫn khôn ngủ được. Lòng thẹn thùng nhớ lại nụ hôn mềm và ấm của anh, vấn vương mãi trên bờ môi cô, đắm say mà dịu dàng. Trên người anh thoang thoảng mùi hương đặc biệt tựa mùi bạc hà, đầu cô hiện lên cảnh tượng trừng mắt so gan giữa hai người, khiến cô bật cười rúc rich trong chăn.
Thì ra tình yêu là vậy, nó luôn khiến ta sống chết thề nguyền, nguyện đời không hối.