Chương : 12
Những sợi tóc dài của Xích Luyện rơi xuống trên người nam nhân khẽ hoảng động theo từng động tác trừu sáp của hắn. Những sợi tóc mềm nhuyễn kia chạm đến nam nhân, mang đến một sự kích thích chưa từng có khiến nam nhân từ trong miệng phải phát ra những thanh âm nứt nở yếu ớt, hô hấp của y cũng theo đó mà càng trở nên dồn dập......
Chiếc giường lớn làm từ gỗ bởi vì hoảng động mà phát ra nhửng tiếng vang nhỏ, ánh nến soi rõ đến trên giường, sàng trướng khinh sa bị gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, ôn nhu liêu khởi khinh vũ theo gió......
Lúc này.
“Đại ca, Ngọc Li có việc bẩm báo.” Ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm ngọt liệm của Ngọc Li.
“Nói.”
Trong phòng truyền ra thanh âm đáp lại nhuyễn miên vô lực.
“Đại ca phân phó ta tra xét sự việc, ta đã tra được, Trương phủ kia yêu quái hoành hành chính là lão hổ tinh ở Uy Hổ sơn, vì động lòng trước mỹ mạo của tiểu thư Trương gia, đêm nay đã bắt nàng đi.”
“Ta biết, ngươi lui ra đi.” Thanh âm chậm rãi của Xích Luyện theo trong phòng truyền đến, lạnh lùng không mang theo chút tình cảm.
“Thị.” Ngọc Li cung kính lui ra, không dám tái quấy rầy.
&&&
Hôm sau, theo thói quen dậy sớm của mình, Tích Duyên liền tỉnh dậy, y quỷ dị nhận thấy thắt lưng chính mình rất đau, ngực có điểm hơi hơi nhoi nhói. Y không biết vì cái gì cơ thể chính mình lại khác thường như vậy, nhưng y lại mơ hồ nhớ rõ đêm qua y có một giấc mộng rất kỳ quái, y cùng xích huynh đệ dường như......
Tích Duyên xấu hổ vì ý nghĩ của chính mình, không muốn tái tiếp tục suy ngẫm thêm nữa.
“Tích đại ca, Trương phủ bên kia phái người đến mời ngươi đi một chuyến, có vẻ rất cấp bách, ngươi mau nhanh đi.” Xích Luyện vận hồng y y phục, như một ngọn hỏa diễm đang bùng cháy, những sợi tóc bị gió cuốn lên phiêu dật dập dờn, hình ảnh tuyệt mỹ này làm cho nam nhân trong lòng hơi sững sờ một lúc.
“Hảo, ta lập tức sẽ lên đường đến Trương phủ.” Nam nhân ngượng ngùng hạ mắt, vẫn chưa phát hiện khuôn mặt của chính mình đã lẳng lặng đằng khởi một tia đỏ ửng, mà hết thảy này đều rơi vào mắt của Xích Luyện.
Đôi song mâu hẹp dài u tĩnh mà thâm thúy nơi Xích Luyện sáng lên một quang mang nồng đậm không thể dung hợp, nhìn đến nam nhân ngày thường ôn hòa lễ mạo lộ ra loại biểu tình ngây ngô của tình yêu này, miệng hắn cong lên tiếu ý khiến kẻ khác khó có thể hiểu được.
Sau vài câu hội thoại đơn giản, Tích Duyên đúng như Xích Luyện suy nghĩ nói lời từ biệt, hơn nữa tỏ vẻ chính mình đã quấy rầy lâu ngày, tiếp tục lưu lại không tốt, về việc Xích Luyện nói gả Ngọc Li cho y, y cũng ôn uyển mà quyết tuyệt, không nghĩ tiếp tục để Ngọc Li làm chậm trễ. Lần này, Xích Luyện không giống đêm trước giữ lại, mà là đồng ý cho Tích Duyên rời đi.
Xích Luyện không chút để ý khi thân ảnh của nam nhân càng lúc càng xa cho đến lúc khuất khỏi tầm nhìn của hắn......
Ngọc Li phiêu người, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Xích Luyện, ánh mắt chuyển từ nơi mà thân ảnh Tích Duyên biến mất sang hắn: “Đại ca, linh khí của Tích đại ca một chút cũng không có, bây giờ lại còn đến đấu với lão hổ tinh, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Không phải chuyện ngươi nên quan tâm.” Xích Luyện thản nhiên liếc mắt nhìn Ngọc Li một cái, đáy mắt lóe lên tia hàn ý lạnh như băng, Ngọc Li cung kính cúi đầu, không dám tái nhiều lời.
Chiếc giường lớn làm từ gỗ bởi vì hoảng động mà phát ra nhửng tiếng vang nhỏ, ánh nến soi rõ đến trên giường, sàng trướng khinh sa bị gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, ôn nhu liêu khởi khinh vũ theo gió......
Lúc này.
“Đại ca, Ngọc Li có việc bẩm báo.” Ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm ngọt liệm của Ngọc Li.
“Nói.”
Trong phòng truyền ra thanh âm đáp lại nhuyễn miên vô lực.
“Đại ca phân phó ta tra xét sự việc, ta đã tra được, Trương phủ kia yêu quái hoành hành chính là lão hổ tinh ở Uy Hổ sơn, vì động lòng trước mỹ mạo của tiểu thư Trương gia, đêm nay đã bắt nàng đi.”
“Ta biết, ngươi lui ra đi.” Thanh âm chậm rãi của Xích Luyện theo trong phòng truyền đến, lạnh lùng không mang theo chút tình cảm.
“Thị.” Ngọc Li cung kính lui ra, không dám tái quấy rầy.
&&&
Hôm sau, theo thói quen dậy sớm của mình, Tích Duyên liền tỉnh dậy, y quỷ dị nhận thấy thắt lưng chính mình rất đau, ngực có điểm hơi hơi nhoi nhói. Y không biết vì cái gì cơ thể chính mình lại khác thường như vậy, nhưng y lại mơ hồ nhớ rõ đêm qua y có một giấc mộng rất kỳ quái, y cùng xích huynh đệ dường như......
Tích Duyên xấu hổ vì ý nghĩ của chính mình, không muốn tái tiếp tục suy ngẫm thêm nữa.
“Tích đại ca, Trương phủ bên kia phái người đến mời ngươi đi một chuyến, có vẻ rất cấp bách, ngươi mau nhanh đi.” Xích Luyện vận hồng y y phục, như một ngọn hỏa diễm đang bùng cháy, những sợi tóc bị gió cuốn lên phiêu dật dập dờn, hình ảnh tuyệt mỹ này làm cho nam nhân trong lòng hơi sững sờ một lúc.
“Hảo, ta lập tức sẽ lên đường đến Trương phủ.” Nam nhân ngượng ngùng hạ mắt, vẫn chưa phát hiện khuôn mặt của chính mình đã lẳng lặng đằng khởi một tia đỏ ửng, mà hết thảy này đều rơi vào mắt của Xích Luyện.
Đôi song mâu hẹp dài u tĩnh mà thâm thúy nơi Xích Luyện sáng lên một quang mang nồng đậm không thể dung hợp, nhìn đến nam nhân ngày thường ôn hòa lễ mạo lộ ra loại biểu tình ngây ngô của tình yêu này, miệng hắn cong lên tiếu ý khiến kẻ khác khó có thể hiểu được.
Sau vài câu hội thoại đơn giản, Tích Duyên đúng như Xích Luyện suy nghĩ nói lời từ biệt, hơn nữa tỏ vẻ chính mình đã quấy rầy lâu ngày, tiếp tục lưu lại không tốt, về việc Xích Luyện nói gả Ngọc Li cho y, y cũng ôn uyển mà quyết tuyệt, không nghĩ tiếp tục để Ngọc Li làm chậm trễ. Lần này, Xích Luyện không giống đêm trước giữ lại, mà là đồng ý cho Tích Duyên rời đi.
Xích Luyện không chút để ý khi thân ảnh của nam nhân càng lúc càng xa cho đến lúc khuất khỏi tầm nhìn của hắn......
Ngọc Li phiêu người, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Xích Luyện, ánh mắt chuyển từ nơi mà thân ảnh Tích Duyên biến mất sang hắn: “Đại ca, linh khí của Tích đại ca một chút cũng không có, bây giờ lại còn đến đấu với lão hổ tinh, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Không phải chuyện ngươi nên quan tâm.” Xích Luyện thản nhiên liếc mắt nhìn Ngọc Li một cái, đáy mắt lóe lên tia hàn ý lạnh như băng, Ngọc Li cung kính cúi đầu, không dám tái nhiều lời.