Chương : 137
Nhưng rất nhanh nam nhân liền khôi phục bình tĩnh. Mà Cửu Hoàng sở dĩ rất thẳng thắn có lẽ là do y đối với nam nhân yên tâm, cho nên mới có cảm nghĩ như thế. Khi nghe thấy lời nói của Cửu Hoàng thì nam nhân ngẩn người một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Hắn không có nhìn Cửu Hoàng, cũng không biết dùng biểu tình gì đối mặt Cửu Hoàng, hắn từng bước lui về phía sau tạo ra khoảng cách giữa 2 người, trên lông mi hắn có sương mỏng đông cứng lại, làn sương mỏng bên miệng Cửu Hoàng ở trong ban đêm cực kỳ rõ ràng.
“Vậy ngươi đi đi, qua mấy ngày nữa ta có thể cũng……..”. Lời nam nhân còn chưa nói xong, Cửu Hoàng nâng mắt lên nhìn hắn vài lần, đem hắn bế lên bậc thang, khiến hắn đứng ở trên bậc thang, hắn kinh hoảng cúi đầu nhìn Cửu Hoàng, vừa lúc đón nhận đôi môi Cửu Hoàng nghênh diện mà đến.
* nghênh diện: đối diện, ngay trước mặt.
Nhưng rất nhanh tay Cửu Hoàng do độ ấm thân thể nam nhân mà nóng lên.
“Cửu…….”. Nam nhân hôn đến không nói nên lời, từ “Hoàng” còn chưa ra khỏi miệng thì bên môi lại bị cạy mở.
“Ân?”. Cửu Hoàng biếng nhác lên tiếng, cảm giác nam nhân lại lui ra phía sau, y một đường ôm nam nhân, hôn nam nhân, 2 người vừa ôm hôn vừa lui ra phía sau bậc thang.
Bên ngoài gió tuyết rất lớn, đại môn Trương phủ đóng chặt, hai ngọn đèn ***g màu đỏ lay động, bởi vì bốn bề vắng lặng nên ở đây có vẻ rất vắng vẻ, rất yên tĩnh, hơn nữa đối diện Trương phủ là Đại Nham miếu khá nguy nga, không khí bốn phía có vẻ có chút âm lãnh hơn nữa gió tuyết đan xen nơi này lại không người, Cửu Hoàng cũng không cần kiêng nể gì hôn nam nhân, ôn nhu làm cho nam nhân không có nửa điểm sức chống cự.
Nam nhân muốn nói đừng như vậy, tuy rằng nơi này bốn bề vắng lặng nhưng mà đây vốn là bên ngoài, bị đồn đại kỳ thật cũng không tốt lắm, nhưng mà Cửu Hoàng hôn hắn khiến hắn không thể mở miệng, cảm giác tay Cửu Hoàng vạch y phục hắn ra.
“Lạnh……..”. Nam nhân nhíu mày.
“Vậy ôm chặt một chút”. Hai tay Cửu Hoàng ôm thắt lưng nam nhân, xiết chặt áo lông thật dày mặc trên thân nam nhân, cơn gió lạnh khẽ thổi mái tóc trắng thật dài của Cửu Hoàng, sợi tóc trắng như tuyết trong gió lay động…….
Chóp mũi Cửu Hoàng nhẹ nhàng chạm vào hai má hơi lạnh của nam nhân, Cửu Hoàng ôm sát hắn, vừa hỏi hắn, trò chuyện với nhau vừa nhẹ nhàng cọ 2 má hắn……..
Động tác Cửu Hoàng rất nhẹ…….Khiến tâm nam nhân hoảng loạn 1 chút………..
Cửu Hoàng nhìn nam nhân thì nghĩ tới màn “ân ái” ngày đó của nam nhân cùng Xích Luyện, thời điểm Xích Luyện ôm nam nhân thì nam nhân có vẻ có chút vô lực. Cửu Hoàng nhìn nam nhân 1 lát, hôn 1 cái lên môi nam nhân, thần thái biếng nhác đối với nam nhân nói: “Ta thật sự rất muốn đem ngươi rửa……..”.
Rửa……….
Những lời này của Cửu Hoàng rốt cuộc có ý gì……….
“Có ý gì?”. Nam nhân bất an nhìn về phía Cửu Hoàng.
Trong lòng nam nhân bị đâm mấy cái, Cửu Hoàng nói như vậy là đã biết chuyện gì phải không? Hắn nhìn Cửu Hoàng, hắn không quá hy vọng Cửu Hoàng biết sự tình này, bởi vì nó vốn đã không phải là chuyện tốt gì, tâm tình hắn phút chốc trở nên phức tạp, hắn cũng không phải muốn lừa gạt Cửu Hoàng, đó là bởi vì hắn đối với Cửu Hoàng cũng không bài xích, đời này hắn vốn sẽ không sẽ không có mấy người bằng hữu, tuy rằng quan hệ của Cửu Hoàng với hắn càng phức tạp so với bằng hữu, nhưng dùng lương tâm mà nói thì thật ra Cửu Hoàng ngoại trừ sẽ “dụ dỗ” hắn làm chuyện này, cũng không có tổn thương hắn, thậm chí đối với hắn có thể nói là rất tốt, cho dù hắn cô đơn, bình tĩnh, lại bình tĩnh, hắn không có biện pháp làm như không thấy.
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, hắn cũng nhìn thấy được, cũng cảm giác được Cửu Hoàng đối hắn rất tốt, tốt hơn so với hiện tại, thời điểm Cửu Hoàng hỏi hắn cũng thực ôn hòa, lông mi hắn run rẩy, thời tiết rất lạnh, không khí có chút gay mũi, vốn hắn muốn mời Cửu Hoàng vào nhà uống chén trà nóng rồi hẵng đi, nhưng mà không nghĩ tới Cửu Hoàng hôn hắn. Thời điểm hắn đang sững sờ, môi Cửu Hoàng rời khỏi môi hắn…….
“Ngươi không đi vào làm một lần?”. Nam nhân ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Cửu Hoàng, sắc mặt nam nhân do mời vừa hôn môi mà trở nên có chút hồng nhuận, môi nam nhân bị hôn đến có chút ửng hồng.
“Ngươi là [mời] ta?”. Cửu Hoàng mệt mỏi nhìn chăm chú vào đôi mắt nam nhân, mái tóc trắng của y lay động trong gió lạnh, nam nhân giúp y gạt ra vài sợi tóc rơi trên cằm.
Nam nhân có chút cùng từ*, hắn nghe ra ý tứ lời nói của Cửu Hoàng, hắn nhanh chóng lùi vài bước: “Ý của ta là nếu ngưới không muốn uống trà thì ta đây cáo từ trước…….”. Nam nhân cảm thấy mình càng giải thích càng dư thừa, hắn hướng phía Cửu Hoàng lễ độ gật gật đầu, liền xoay người đẩy cửa ra.
*cùng từ: từ nghữ nghèo nàn, ko biết dùng từ nào để nói
Giây tiếp theo ————
Nam nhân liền cảm giác được phía sau có 1 cỗ nhiệt khí tới gần, hắn chỉ cảm thấy thân hình nhoáng lên một cái, trong chớp mắt đã bị Cửu Hoàng dùng pháp thuật đưa vào phòng ngủ.
Cửu Hoàng đặt nam nhân ở trên giường, nam nhân dở khóc dở cười: “Ta không có ý đó, ta nói uống trà, đừng, đừng sờ, buông tay………”.
Cửu Hoàng cúi đầu chôn ở cổ nam nhân cọ xát: “Uống như vầy cũng giống nhau”. Cửu Hoàng thuận tay liền cởi y phục nam nhân xuống, nam nhân muốn đứng lên, Cửu Hoàng liền chặn ở đầu giường, nam nhân chỉ có thể ngoài miệng ngăn cản Cửu Hoàng.
Sớm biết thì hắn sẽ không mời Cửu Hoàng đi vào uống trà………
Nam nhân thực bất đắc dĩ, nhưng đêm nay hắn vẫn là không có thể tránh được vận mệnh bị áp, nhưng mà Cửu Hoàng ôn nhu khiến hắn không bài xích, thời tiết rất lạnh nhưng trong chăn rất ấm áp, 2 người dựa vào nhau, cùng nhau ngủ thật sự an ổn, một đêm không mộng mị thẳng đến bình minh.
Khi Cửu Hoàng đi rồi, nam nhân xử lý tốt sự tình trong phủ cùng trà phô, hơn nữa an bài tốt mọi việc xong, hắn thuê 1 cỗ kiệu, 1 mình đi đón Trương Tử Yến về nhà, từ Biên thành đến Hoằng Pháp Tự phải đi qua miếu Quan Âm, hắn ở tửu phường lấy theo 1 ít rượu, thời điểm hắn xuất hành thì cho người đưa đi miếu Quan Âm.
Bên ngoài lạnh lẽo, sắc trời tối rất sớm, gió tuyết đầy trời phủ kín mặt đất, 4 kiệu phu nâng cỗ kiệu chạy đi, mà xa phu giúp mang rượu cũng đi theo ở sau kiệu, nam nhân mặc bạch y, bên ngoài khoác 1 kiện trường bào lông thỏ thật dài, tóc dùng dây lụa buộc hờ trên đầu, cả người hắn nhìn sạch sẽ lại có thể diện, đi ở bên ngoài sẽ không làm Trương gia mất mặt, để Trương gia tăng thể diện, lần này thời điểm nam nhân đi ra ngoài đều an bài sự tình thỏa đáng, hắn cũng tin tưởng năng lực làm việc của Trương quản gia nên không còn băn khoăn gì.
Hắn vén màn lên nhìn về phía vùng ngoại ô, sắc trời dần dần tối, trên bầu trời tuyết lớn bay như lông ngỗng, trong đất trời đều phủ kín màu trắng xóa, trước khi đi hắn phân phó Trương quản gia thay hắn đem chút hạ lễ đi phủ Hà viên ngoại chúc mừng Ngọc Li mang thai, thật ra hắn rất thích hài tử, chỉ là hắn không có phúc khí ôm hài tử, hơn nữa Ngọc Li là “muội muội” của Xích Luyện nên hắn cảm thấy phải tặng chút quà chúc mừng, hắn cũng không quên bên phía Xích Luyện, bởi vì lập tức sẽ đến lễ mừng năm mới.
Hắn cũng phân phó Trương quản gia tặng một ít trà thượng phẩm đi, đương nhiên cũng tặng kèm hỏa lò mà hắn cố ý tìm công tượng* làm, hắn biết Xích Luyện sợ lạnh, mà ngày thường hắn không có nhiều thời gian đi Xích phủ thăm Xích Luyện nên hắn để Trương quản gia đi thay hắn.
*công tượng: thợ thủ công
Hơn nữa còn có sự tình quan trọng hơn chờ hắn đi xử lý, trước mắt mà nói không có gì sự tình gì quan trọng hơn so với việc đón Trương Tử Yến về, nam nhân lo lắng Trương Tử Yến sẽ cô đơn, lúc trước cố ý cho Trương Tử Yến mang theo 2 nha hoàn, thời điểm nhàn rỗi còn có thể nói chuyện phiếm, như thế đỡ cô đơn hơn. Phân phó dặn dò xa phu cẩn thận chút bởi vì này trên đường rất trơn trượt, nếu rượu bị vỡ thì cũng không sao, trên đường tìm người rất phiền toái.
Đi mất 1 chút thời gian mới đến nơi Mạt Đồng ở, nơi đây đặc biệt vắng vẻ, cửa nhà trúc đóng chặt, bên trong không có ánh sáng, nam nhân cũng không định đi vào, nơi đây còn lạnh hơn so với trong thành, mấy kiệu phu kia bị lạnh đến run cầm cập, hắn cũng không muốn trì hoãn thời gian, hắn xuống kiệu bảo kiệu phu đi phía trước chờ hắn, hắn đưa tiền đưa cho tiểu nhị của tửu phường, liền cho tiểu nhị rời đi, hôm nay trời lạnh đến đóng băng nên ai cũng không muốn đi ra ngoài, tiểu nhị biết cô gia Trương gia tốt bụng nói lời cảm tạ xong liền rời đi.
Một xe liệt rượu* để lại ở bên ngoài sân, nam nhân cũng không định đi vào, nếu hiện tại Mạt Đồng nhìn thấy hắn thì nói không chừng sẽ lại “vũ nhục” hắn, hắn chỉ là thuận đường tới đây mang cho Mạt Đồng chút rượu, thời điểm lần trước tới phát hiện trong phòng không có rượu, hơn nữa tiểu quan tên A Cầm ngày ấy tuy rằng mang theo rượu đến nhưng là số lượng quá ít.
* Liệt rượu: rượu mạnh
Nam nhân biết rõ tửu lượng của Mạt Đồng cho nên hôm nay mới làm ra quyết định này, hắn ở bên ngoài phòng đứng 1 lát liền định rời đi, nhưng vào lúc này phía sau đột nhiên có người đụng vào hắn một chút. Hắn đứng không vững liền lập tức ngã trên mặt đất, tuyết trên mặt đất đông cứng trên tay hắn…….
Nam nhân còn chưa kịp đứng lên, chợt nghe đến một thanh âm cao vút nổi giận đùng đùng đổ ập xuống mắng hắn: “Mạt Đồng không muốn gặp lại ngươi, ngươi lại đến đây làm cái gì?”.
Tiểu quan ăn mặc sặc sỡ, đứng ở trước mặt nam nhân từ trên cao nhìn xuống nam nhân, nam nhân biết y, nam nhân liền nghĩ muốn rời đi, nam nhân biết A Cầm không thích mình lắm, nam nhân cũng không muốn ở lại lâu.
“Ta tặng vài thứ đến, bây giờ ta đi ngay”. Nam nhân nói xong liền chuẩn bị đi.
A Cầm không vừa lòng ngăn nam nhân lại:” Lần sau ngươi đừng tới nữa, Mạt Đồng không muốn gặp ngươi, y nói y nhìn thấy ngươi liền cảm thấy rất chán ghét, ngươi vừa già lại xấu, hơn nữa trên giường giống cái người chết, không kêu lại không rên rỉ, ngay cả tán tỉnh cũng không biết……..”. Y nói rất nhiều, về phần lúc sau y nói cái gì thì nam nhân một câu cũng không có nghe đi vào.
Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân có chút dao động nhưng hắn cũng chỉ là cúi đầu “nga” 1 tiếng, hắn nghe lời nói của A Cầm thì trong lòng hơi có chút khó chịu, bất kể có đúng hay không Mạt Đồng nói những lời này, những lời này liền giống như khắc họa nam nhân, hắn cũng lớn tuổi, không có cách nào so với A Cầm đang hết sức sáng sủa, rực rỡ.
“Ngươi người này sao vô lễ như thế, ta đang nói chuyện với ngươi mà ngươi chỉ “nga” một tiếng?”. A Cầm ngăn cản nam nhân, từ nhỏ A Cầm lớn lên ở Thanh Lâu, mà tiểu quan ở nơi này tính tình có chút nóng nảy, đối nam nhân cũng là không khách khí, “Lần sau ngươi đừng tới đây nữa, ngươi đem rượu tới làm cái gì, nghĩ muốn nịnh bợ quan hệ hay là muốn vãn hồi* Mạt Đồng, hiện tại Mạt Đồng không muốn lại nhìn thấy ngươi, ngươi đem mấy thứ này tới có ích gì”. Tiểu quan kia ôm 1 vò rượu liền ném xuống đất.
* vãn hồi: bù đắp, xoay chuyển, thu lại
Vò rượu kia rơi vỡ nát, mảnh vỡ bắn tung tóe cắt bị thương mu bàn tay A Cầm, nam nhân đứng không nhúc nhích, nam nhân liếc mắt nhìn kỹ A Cầm 1 cái, người này bộ dáng cũng không sai, mi thanh mục tú*, nhưng thật ra tính tình không tốt lắm. A Cầm tức giận đến phát run đẩy nam nhân ra, nam nhân lập tức lui ra phía sau vài bước, mà lúc này cửa nhà trúc mở, nam nhân còn chưa kịp phản ứng nhìn đến bộ dáng a Cầm lung lay sắp đổ, còn lộ ra một bộ bộ dáng tựa hồ là nam nhân bắt nạt y.
* mi thanh mục tú: mày xinh mắt đẹp túm lại là e nó mặt mày sáng sủa, xinh đẹp
Thân ảnh mạt Đồng nháy mắt tiến đến gần, y kéo A Cầm lại, nhìn đến tay A Cầm bị thương thì y liền nhíu mày, nam nhân cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nam nhân không tự giác lui lại mấy bước, mùi rượu trên người hắn có chút gay mũi, mà đối loại tình huống này hắn cũng không giỏi giải thích, vẫn là không cần giải thích vẫn tốt hơn.
A Cấm đến gần bên tai Mạt Đồng thì thầm vài câu, Mạt Đồng mím môi không nói 1 lời nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại cảm thấy được có chút dư thừa, nam nhân đứng ở tại chỗ không biết làm như thế nào như thế nào cho phải.
“Ta……..”.
Lời nam nhân còn chưa nói xong, A Cầm liền thương tâm đối Mạt Đồng nói, “Hôm nay ta cố tình đi tửu phường mua cho ngươi 1 xe rượu, ai ngờ thời điểm trở về nhìn đến người này lén lút đứng ở cửa nhìn trộm, ta hỏi hắn tới làm cái gì, hắn chẳng những không thèm nhìn còn đẩy ta, làm hại ta đụng vỡ 1 vò rượu làm tay của ta bị thương”. Y nói đích thực rõ ràng, hợp lý giống như đều là lỗi của nam nhân.
Sắc mặt mạt Đồng dần dần lạnh lùng, đồng tử đen như mực lộ ra hàn ý đến tận xương, thân thể nam nhân do rét lạnh mà trở nên có chút run rẩy…….
Nghe được lời nói vô lại của A Cầm, tâm nam nhân triệt để lạnh hơn phân nửa…..
Hắn không có nhìn Cửu Hoàng, cũng không biết dùng biểu tình gì đối mặt Cửu Hoàng, hắn từng bước lui về phía sau tạo ra khoảng cách giữa 2 người, trên lông mi hắn có sương mỏng đông cứng lại, làn sương mỏng bên miệng Cửu Hoàng ở trong ban đêm cực kỳ rõ ràng.
“Vậy ngươi đi đi, qua mấy ngày nữa ta có thể cũng……..”. Lời nam nhân còn chưa nói xong, Cửu Hoàng nâng mắt lên nhìn hắn vài lần, đem hắn bế lên bậc thang, khiến hắn đứng ở trên bậc thang, hắn kinh hoảng cúi đầu nhìn Cửu Hoàng, vừa lúc đón nhận đôi môi Cửu Hoàng nghênh diện mà đến.
* nghênh diện: đối diện, ngay trước mặt.
Nhưng rất nhanh tay Cửu Hoàng do độ ấm thân thể nam nhân mà nóng lên.
“Cửu…….”. Nam nhân hôn đến không nói nên lời, từ “Hoàng” còn chưa ra khỏi miệng thì bên môi lại bị cạy mở.
“Ân?”. Cửu Hoàng biếng nhác lên tiếng, cảm giác nam nhân lại lui ra phía sau, y một đường ôm nam nhân, hôn nam nhân, 2 người vừa ôm hôn vừa lui ra phía sau bậc thang.
Bên ngoài gió tuyết rất lớn, đại môn Trương phủ đóng chặt, hai ngọn đèn ***g màu đỏ lay động, bởi vì bốn bề vắng lặng nên ở đây có vẻ rất vắng vẻ, rất yên tĩnh, hơn nữa đối diện Trương phủ là Đại Nham miếu khá nguy nga, không khí bốn phía có vẻ có chút âm lãnh hơn nữa gió tuyết đan xen nơi này lại không người, Cửu Hoàng cũng không cần kiêng nể gì hôn nam nhân, ôn nhu làm cho nam nhân không có nửa điểm sức chống cự.
Nam nhân muốn nói đừng như vậy, tuy rằng nơi này bốn bề vắng lặng nhưng mà đây vốn là bên ngoài, bị đồn đại kỳ thật cũng không tốt lắm, nhưng mà Cửu Hoàng hôn hắn khiến hắn không thể mở miệng, cảm giác tay Cửu Hoàng vạch y phục hắn ra.
“Lạnh……..”. Nam nhân nhíu mày.
“Vậy ôm chặt một chút”. Hai tay Cửu Hoàng ôm thắt lưng nam nhân, xiết chặt áo lông thật dày mặc trên thân nam nhân, cơn gió lạnh khẽ thổi mái tóc trắng thật dài của Cửu Hoàng, sợi tóc trắng như tuyết trong gió lay động…….
Chóp mũi Cửu Hoàng nhẹ nhàng chạm vào hai má hơi lạnh của nam nhân, Cửu Hoàng ôm sát hắn, vừa hỏi hắn, trò chuyện với nhau vừa nhẹ nhàng cọ 2 má hắn……..
Động tác Cửu Hoàng rất nhẹ…….Khiến tâm nam nhân hoảng loạn 1 chút………..
Cửu Hoàng nhìn nam nhân thì nghĩ tới màn “ân ái” ngày đó của nam nhân cùng Xích Luyện, thời điểm Xích Luyện ôm nam nhân thì nam nhân có vẻ có chút vô lực. Cửu Hoàng nhìn nam nhân 1 lát, hôn 1 cái lên môi nam nhân, thần thái biếng nhác đối với nam nhân nói: “Ta thật sự rất muốn đem ngươi rửa……..”.
Rửa……….
Những lời này của Cửu Hoàng rốt cuộc có ý gì……….
“Có ý gì?”. Nam nhân bất an nhìn về phía Cửu Hoàng.
Trong lòng nam nhân bị đâm mấy cái, Cửu Hoàng nói như vậy là đã biết chuyện gì phải không? Hắn nhìn Cửu Hoàng, hắn không quá hy vọng Cửu Hoàng biết sự tình này, bởi vì nó vốn đã không phải là chuyện tốt gì, tâm tình hắn phút chốc trở nên phức tạp, hắn cũng không phải muốn lừa gạt Cửu Hoàng, đó là bởi vì hắn đối với Cửu Hoàng cũng không bài xích, đời này hắn vốn sẽ không sẽ không có mấy người bằng hữu, tuy rằng quan hệ của Cửu Hoàng với hắn càng phức tạp so với bằng hữu, nhưng dùng lương tâm mà nói thì thật ra Cửu Hoàng ngoại trừ sẽ “dụ dỗ” hắn làm chuyện này, cũng không có tổn thương hắn, thậm chí đối với hắn có thể nói là rất tốt, cho dù hắn cô đơn, bình tĩnh, lại bình tĩnh, hắn không có biện pháp làm như không thấy.
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, hắn cũng nhìn thấy được, cũng cảm giác được Cửu Hoàng đối hắn rất tốt, tốt hơn so với hiện tại, thời điểm Cửu Hoàng hỏi hắn cũng thực ôn hòa, lông mi hắn run rẩy, thời tiết rất lạnh, không khí có chút gay mũi, vốn hắn muốn mời Cửu Hoàng vào nhà uống chén trà nóng rồi hẵng đi, nhưng mà không nghĩ tới Cửu Hoàng hôn hắn. Thời điểm hắn đang sững sờ, môi Cửu Hoàng rời khỏi môi hắn…….
“Ngươi không đi vào làm một lần?”. Nam nhân ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Cửu Hoàng, sắc mặt nam nhân do mời vừa hôn môi mà trở nên có chút hồng nhuận, môi nam nhân bị hôn đến có chút ửng hồng.
“Ngươi là [mời] ta?”. Cửu Hoàng mệt mỏi nhìn chăm chú vào đôi mắt nam nhân, mái tóc trắng của y lay động trong gió lạnh, nam nhân giúp y gạt ra vài sợi tóc rơi trên cằm.
Nam nhân có chút cùng từ*, hắn nghe ra ý tứ lời nói của Cửu Hoàng, hắn nhanh chóng lùi vài bước: “Ý của ta là nếu ngưới không muốn uống trà thì ta đây cáo từ trước…….”. Nam nhân cảm thấy mình càng giải thích càng dư thừa, hắn hướng phía Cửu Hoàng lễ độ gật gật đầu, liền xoay người đẩy cửa ra.
*cùng từ: từ nghữ nghèo nàn, ko biết dùng từ nào để nói
Giây tiếp theo ————
Nam nhân liền cảm giác được phía sau có 1 cỗ nhiệt khí tới gần, hắn chỉ cảm thấy thân hình nhoáng lên một cái, trong chớp mắt đã bị Cửu Hoàng dùng pháp thuật đưa vào phòng ngủ.
Cửu Hoàng đặt nam nhân ở trên giường, nam nhân dở khóc dở cười: “Ta không có ý đó, ta nói uống trà, đừng, đừng sờ, buông tay………”.
Cửu Hoàng cúi đầu chôn ở cổ nam nhân cọ xát: “Uống như vầy cũng giống nhau”. Cửu Hoàng thuận tay liền cởi y phục nam nhân xuống, nam nhân muốn đứng lên, Cửu Hoàng liền chặn ở đầu giường, nam nhân chỉ có thể ngoài miệng ngăn cản Cửu Hoàng.
Sớm biết thì hắn sẽ không mời Cửu Hoàng đi vào uống trà………
Nam nhân thực bất đắc dĩ, nhưng đêm nay hắn vẫn là không có thể tránh được vận mệnh bị áp, nhưng mà Cửu Hoàng ôn nhu khiến hắn không bài xích, thời tiết rất lạnh nhưng trong chăn rất ấm áp, 2 người dựa vào nhau, cùng nhau ngủ thật sự an ổn, một đêm không mộng mị thẳng đến bình minh.
Khi Cửu Hoàng đi rồi, nam nhân xử lý tốt sự tình trong phủ cùng trà phô, hơn nữa an bài tốt mọi việc xong, hắn thuê 1 cỗ kiệu, 1 mình đi đón Trương Tử Yến về nhà, từ Biên thành đến Hoằng Pháp Tự phải đi qua miếu Quan Âm, hắn ở tửu phường lấy theo 1 ít rượu, thời điểm hắn xuất hành thì cho người đưa đi miếu Quan Âm.
Bên ngoài lạnh lẽo, sắc trời tối rất sớm, gió tuyết đầy trời phủ kín mặt đất, 4 kiệu phu nâng cỗ kiệu chạy đi, mà xa phu giúp mang rượu cũng đi theo ở sau kiệu, nam nhân mặc bạch y, bên ngoài khoác 1 kiện trường bào lông thỏ thật dài, tóc dùng dây lụa buộc hờ trên đầu, cả người hắn nhìn sạch sẽ lại có thể diện, đi ở bên ngoài sẽ không làm Trương gia mất mặt, để Trương gia tăng thể diện, lần này thời điểm nam nhân đi ra ngoài đều an bài sự tình thỏa đáng, hắn cũng tin tưởng năng lực làm việc của Trương quản gia nên không còn băn khoăn gì.
Hắn vén màn lên nhìn về phía vùng ngoại ô, sắc trời dần dần tối, trên bầu trời tuyết lớn bay như lông ngỗng, trong đất trời đều phủ kín màu trắng xóa, trước khi đi hắn phân phó Trương quản gia thay hắn đem chút hạ lễ đi phủ Hà viên ngoại chúc mừng Ngọc Li mang thai, thật ra hắn rất thích hài tử, chỉ là hắn không có phúc khí ôm hài tử, hơn nữa Ngọc Li là “muội muội” của Xích Luyện nên hắn cảm thấy phải tặng chút quà chúc mừng, hắn cũng không quên bên phía Xích Luyện, bởi vì lập tức sẽ đến lễ mừng năm mới.
Hắn cũng phân phó Trương quản gia tặng một ít trà thượng phẩm đi, đương nhiên cũng tặng kèm hỏa lò mà hắn cố ý tìm công tượng* làm, hắn biết Xích Luyện sợ lạnh, mà ngày thường hắn không có nhiều thời gian đi Xích phủ thăm Xích Luyện nên hắn để Trương quản gia đi thay hắn.
*công tượng: thợ thủ công
Hơn nữa còn có sự tình quan trọng hơn chờ hắn đi xử lý, trước mắt mà nói không có gì sự tình gì quan trọng hơn so với việc đón Trương Tử Yến về, nam nhân lo lắng Trương Tử Yến sẽ cô đơn, lúc trước cố ý cho Trương Tử Yến mang theo 2 nha hoàn, thời điểm nhàn rỗi còn có thể nói chuyện phiếm, như thế đỡ cô đơn hơn. Phân phó dặn dò xa phu cẩn thận chút bởi vì này trên đường rất trơn trượt, nếu rượu bị vỡ thì cũng không sao, trên đường tìm người rất phiền toái.
Đi mất 1 chút thời gian mới đến nơi Mạt Đồng ở, nơi đây đặc biệt vắng vẻ, cửa nhà trúc đóng chặt, bên trong không có ánh sáng, nam nhân cũng không định đi vào, nơi đây còn lạnh hơn so với trong thành, mấy kiệu phu kia bị lạnh đến run cầm cập, hắn cũng không muốn trì hoãn thời gian, hắn xuống kiệu bảo kiệu phu đi phía trước chờ hắn, hắn đưa tiền đưa cho tiểu nhị của tửu phường, liền cho tiểu nhị rời đi, hôm nay trời lạnh đến đóng băng nên ai cũng không muốn đi ra ngoài, tiểu nhị biết cô gia Trương gia tốt bụng nói lời cảm tạ xong liền rời đi.
Một xe liệt rượu* để lại ở bên ngoài sân, nam nhân cũng không định đi vào, nếu hiện tại Mạt Đồng nhìn thấy hắn thì nói không chừng sẽ lại “vũ nhục” hắn, hắn chỉ là thuận đường tới đây mang cho Mạt Đồng chút rượu, thời điểm lần trước tới phát hiện trong phòng không có rượu, hơn nữa tiểu quan tên A Cầm ngày ấy tuy rằng mang theo rượu đến nhưng là số lượng quá ít.
* Liệt rượu: rượu mạnh
Nam nhân biết rõ tửu lượng của Mạt Đồng cho nên hôm nay mới làm ra quyết định này, hắn ở bên ngoài phòng đứng 1 lát liền định rời đi, nhưng vào lúc này phía sau đột nhiên có người đụng vào hắn một chút. Hắn đứng không vững liền lập tức ngã trên mặt đất, tuyết trên mặt đất đông cứng trên tay hắn…….
Nam nhân còn chưa kịp đứng lên, chợt nghe đến một thanh âm cao vút nổi giận đùng đùng đổ ập xuống mắng hắn: “Mạt Đồng không muốn gặp lại ngươi, ngươi lại đến đây làm cái gì?”.
Tiểu quan ăn mặc sặc sỡ, đứng ở trước mặt nam nhân từ trên cao nhìn xuống nam nhân, nam nhân biết y, nam nhân liền nghĩ muốn rời đi, nam nhân biết A Cầm không thích mình lắm, nam nhân cũng không muốn ở lại lâu.
“Ta tặng vài thứ đến, bây giờ ta đi ngay”. Nam nhân nói xong liền chuẩn bị đi.
A Cầm không vừa lòng ngăn nam nhân lại:” Lần sau ngươi đừng tới nữa, Mạt Đồng không muốn gặp ngươi, y nói y nhìn thấy ngươi liền cảm thấy rất chán ghét, ngươi vừa già lại xấu, hơn nữa trên giường giống cái người chết, không kêu lại không rên rỉ, ngay cả tán tỉnh cũng không biết……..”. Y nói rất nhiều, về phần lúc sau y nói cái gì thì nam nhân một câu cũng không có nghe đi vào.
Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân có chút dao động nhưng hắn cũng chỉ là cúi đầu “nga” 1 tiếng, hắn nghe lời nói của A Cầm thì trong lòng hơi có chút khó chịu, bất kể có đúng hay không Mạt Đồng nói những lời này, những lời này liền giống như khắc họa nam nhân, hắn cũng lớn tuổi, không có cách nào so với A Cầm đang hết sức sáng sủa, rực rỡ.
“Ngươi người này sao vô lễ như thế, ta đang nói chuyện với ngươi mà ngươi chỉ “nga” một tiếng?”. A Cầm ngăn cản nam nhân, từ nhỏ A Cầm lớn lên ở Thanh Lâu, mà tiểu quan ở nơi này tính tình có chút nóng nảy, đối nam nhân cũng là không khách khí, “Lần sau ngươi đừng tới đây nữa, ngươi đem rượu tới làm cái gì, nghĩ muốn nịnh bợ quan hệ hay là muốn vãn hồi* Mạt Đồng, hiện tại Mạt Đồng không muốn lại nhìn thấy ngươi, ngươi đem mấy thứ này tới có ích gì”. Tiểu quan kia ôm 1 vò rượu liền ném xuống đất.
* vãn hồi: bù đắp, xoay chuyển, thu lại
Vò rượu kia rơi vỡ nát, mảnh vỡ bắn tung tóe cắt bị thương mu bàn tay A Cầm, nam nhân đứng không nhúc nhích, nam nhân liếc mắt nhìn kỹ A Cầm 1 cái, người này bộ dáng cũng không sai, mi thanh mục tú*, nhưng thật ra tính tình không tốt lắm. A Cầm tức giận đến phát run đẩy nam nhân ra, nam nhân lập tức lui ra phía sau vài bước, mà lúc này cửa nhà trúc mở, nam nhân còn chưa kịp phản ứng nhìn đến bộ dáng a Cầm lung lay sắp đổ, còn lộ ra một bộ bộ dáng tựa hồ là nam nhân bắt nạt y.
* mi thanh mục tú: mày xinh mắt đẹp túm lại là e nó mặt mày sáng sủa, xinh đẹp
Thân ảnh mạt Đồng nháy mắt tiến đến gần, y kéo A Cầm lại, nhìn đến tay A Cầm bị thương thì y liền nhíu mày, nam nhân cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nam nhân không tự giác lui lại mấy bước, mùi rượu trên người hắn có chút gay mũi, mà đối loại tình huống này hắn cũng không giỏi giải thích, vẫn là không cần giải thích vẫn tốt hơn.
A Cấm đến gần bên tai Mạt Đồng thì thầm vài câu, Mạt Đồng mím môi không nói 1 lời nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại cảm thấy được có chút dư thừa, nam nhân đứng ở tại chỗ không biết làm như thế nào như thế nào cho phải.
“Ta……..”.
Lời nam nhân còn chưa nói xong, A Cầm liền thương tâm đối Mạt Đồng nói, “Hôm nay ta cố tình đi tửu phường mua cho ngươi 1 xe rượu, ai ngờ thời điểm trở về nhìn đến người này lén lút đứng ở cửa nhìn trộm, ta hỏi hắn tới làm cái gì, hắn chẳng những không thèm nhìn còn đẩy ta, làm hại ta đụng vỡ 1 vò rượu làm tay của ta bị thương”. Y nói đích thực rõ ràng, hợp lý giống như đều là lỗi của nam nhân.
Sắc mặt mạt Đồng dần dần lạnh lùng, đồng tử đen như mực lộ ra hàn ý đến tận xương, thân thể nam nhân do rét lạnh mà trở nên có chút run rẩy…….
Nghe được lời nói vô lại của A Cầm, tâm nam nhân triệt để lạnh hơn phân nửa…..