Chương : 145
Nam nhân xuyên qua đám người đi vào Trương phủ, đệ tử Nham môn đối việc này không có ngăn trở gì, vừa mới vào Trương phủ thì hắn liền thấy Mạt Đồng cùng Phật Hàng đứng ở trong đại đường, một vị nam tử mặc trường bào tử y ngồi ở trong đại thính uống trà nhưng là ngồi ở vị trí của chủ nhà, trường bào tử y làm sáng màu da y.
Dung mạo tuấn tú lộ ra vài phần lạnh lẽo, vẻ mặt y rất lạnh lùng, khuôn mặt quen thuộc này cùng với thái độ lãnh đạm này, cùng đôi mắt chứa hàn ý kia khiến toàn thân nam nhân lạnh như băng……..
Lần này Nham Vân thay hồng y tiên diễm thành trường bào tử y, ngay cả mặt nạ trên mặt đều tháo xuống, ngày kỵ của Nham Vân đã qua không cần lại mặc hồng y, chỉ là nam nhân không rõ, từ trước đến nay Nham Vân không bao giờ đem hắn để ở trong mắt, tại sao lại xuất hiện ở phủ hắn, hơn nữa lại không ra tay với Mạt Đồng.
Nam nhân đưa chong chóng cho quản gia, hắn bước nhanh đi quakinh ngạc nhìn Phật Hàng cùng Mạt Đồng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Nói xong hắn nhìn về phía Nham Vân đang bỏ chén trà xuống.
“Sư thúc, ngươi đã trở lại”. Nham Vân vừa đung tay ngoạn ban chỉ tử ngọc* vừa dùng ngữ khí ôn hoà nói với nam nhân,” Hôm nay ta là tới tìm ngươi không phải tìm bọn họ”.
* Ban chỉ [斑指]: “Vốn là nhẫn ngọc đeo trên ngón cái lúc bắn tên, sau trở thành đồ trang sức.” – cái của a Vưn có màu tím (nguồn: chikarin11906.wordpress.com)
“Tìm ta có việc gì?”. Nam nhân xoay người lại nhìn về phía Nham Vân, hắn cảm thấy cách gọi của Nham Vân đối hắn rất châm chọc, “Giữa chúng ta không có gì có thể nói”. Hắn muốn mời Nham Vân rời đi nhưng mà Nham Vân ngồi yên không đi, đại môn Trương phủ bị đệ tử Nham môn chặn lại.
“Trương phủ của ngươi chắn ở đối diện Đại Nham phủ, cản trở phong thuỷ Biên thành, phá địa mạch Biên thành khiến hiện tại Biên thành tuyết lớn không ngừng”. Nham Vân ngắn gọn rõ ràng nói rõ ý đồ hôm nay y đến, cho dù là nam nhân đã trở lại thì y vẫn là một bộ tư thái chủ nhân, ngồi không nhúc nhích, nam nhân lại không dám đuổi y đi.
Sau khi nam nhân nghe xong lời nói của Nham Vân thì hắn liếc mắt nhìn Mạt Đồng 1 cái, mà lần này tầm mắt của Mạt Đồng lại tránh đi không có nhìn hắn. Trương phủ này là Mạt Đồng tìm người xây dựng…….
Phá địa mạch khiến âm khí tràn ngập Biên thành, khiến tuyết lớn không ngừng, thế cho nên ngay cả yêu nghiệt ở vạn ma quật sau Hoằng Pháp Tự đều rục rịch……
Nam nhân rất tức giận, địa mạch bị phá hỏng là chuyện rất nghiêm trọng, Phật Hàng đi ra ngoài sơ tán đệ tử Nham môn, Mạt Đồng đứng ở bên cạnh hắn bất động thanh sắc (tỉnh bơ) đánh giá Nham vân. Hắn để Mạt Đồng đi vào trong trước, hắn có chuyện muốn 1 mình nói với Nham Vân, tuy rằng Mạt Đồng không muốn nhưng loại sự tình này cương quá thì y cũng không muốn rước lấy phiền toái, nếu Nham Vân là tới tìm nam nhân, đã nói lên hôm nay không định đối phó mình.
“Hiện tại không người có chuyện gì ngươi nói mau đi”. Nam nhânkhông muốn Nham Vân ở lại lâu, hắn không muốn cùng Nham Vân lôi kéo quan hệ gì, “Nói xong liền đi, đây là phủ của ta, nếu ngươi muốn bắt Mạt Đồng thì mời ra bên ngoài làm, chứ đừng nháo trong phủ ta”.
“Ta không định bắt Mạt Đồng, ta chỉ muốn nội đan trên tay Mạt Đồng”. Nham Vân rất thẳng thắn nói với nam nhân, nhưng mà hôm nay y cũng không phải vì nội đan mà đến mà là vì địa mạch mà đến, “Trong vòng 3 ngày Trương phủ phải dời đi, áp chế địa mạch sẽ tạo ra khe nứt Ma giới”. Đến lúc đó cho dù là đại la thần tiên cũng thu không hết yêu nghiệt.
” Ngươi muốn ta dời đi?”. Nam nhân kinh ngạc.
“Ân”. Nham Vân gật đầu, lông mi y rất dài trong gió nhẹ nhàng lay động một chút, y nhìn nam nhân mấy lần tiếp tục nói, “Ngươi, Trương phủ đều phải dời đi”.
Nam nhân nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là gật đầu: “Được, ta đáp ứng ngươi, như vậy ngươi không gặp ta thì cũng sẽ không cần phiền lòng như vậy”.
Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân không nói gì.
Nam nhân từ từ ngồi xuống, hắn để Trương quản gia châm thêm trà cho Nham Vân, hắn khẽ trừng mắt nhìn Nham Vân, giấu cảm xúc ở đáy mắt, “Thời điểm ngoại trừ Liễu Phong tiễn ta xuống núi, ngươi nhưng không có đến tiễn ta, ngươi rất chán ghét ta? Chẳng lẽ ngươi chưa từng có đem trở thành sư thúc ngươi mà đối đãi……”.
Thanh âm nam nhân rất nhẹ, miệng hắn cười rộ lên có chút bất đắc dĩ, Nham Vân không nói lời nào, hắn tiếp tục nói: “Năm đó ta đặt tên cho các ngươi là Nham Vân cùng Liễu Phong, Liễu Phong theo họ ta, ngươi theo tên ta, ta hy vọng các ngươi có thể hòa thuận ở chung, không nghĩ tới hiện giờ ngươi thế nhưng tự lập môn hộ, ta biết ngươi hận ta cho nên ta sẽ mau chóng biến mất”.
Nam nhân cười rộ lên thực bất đắc dĩ nhưng là hắn đang cười, cười đến thực thoải mái, chỉ là tươi cười kia không che dấu được sự thương cảm…….
Cái này xem như là hợp với tâm ý của Nham Vân đi?
“Nói xong?”. Nam nhân thấy Nham Vân không nói gì, hắn mời Nham Vân đi ra ngoài,” Nếu nói xong vậy ngươi đi đi, nếu phu nhân ta xuất hiện nhất định sẽ quấy nhiễu ngươi”.
“Ngươi thú thê?”. (cưới vợ)
“Ân”.
Nham Vân thật không ngờ nam nhân lại thành thân, y nghiêm túc nhìn chằm chằm nam nhân 1 lúc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nam nhân không ngại nói cho Nham Vân biết hắn thú thê.
Nham Vân trầm mặc nhìn nam nhân, nam nhân cười có chút xấu hổ:,”Chỉ là gần đây phu nhân ta bị yêu nghiệt tập kích bị dọa thành bệnh điên……”. Hắn nói xong lời cuối cùng thì không nói được nữa, ánh mắt hắn rất bất an. Hắn cũng không đa sầu đa cảm, mà hắn chỉ là có chút bất an. Dù sao loại chuyện này nói ra trước mặt Nham Vân, bị áp lực nhìn chằm chằm khinh bỉ, nhưng hắn không muốn nói dối.
Từ trước đến nay nam nhân đều rất thành thật, cũng do hắn rất thành thật nên bị thiệt thòi không ít, nhưng hắn vẫn không muốn thay đổi bản thân, hắn có nguyên tắc của mình, có kiên trì của mình.
“Ân, vậy thật sự đáng tiếc a”. Ngữ khí Nham Vân đạm mạc, nói không rõ cái gì, càng thêm đoán không ra tâm tư hiện tại của y, nam nhân cũng chỉ có thể đoán đoán mà thôi.
Nam nhân đứng lên tiễn Nham Vân đến đại môn Trương phủ, đệ tử Nham Vân đều lùi lại đứng chờ ở bên ngoài cỗ kiệu, Nham Vân đứng ở trước đại môn Trương phủ đứng đó một lúc lâu, y cũng không có liền nhanh chóng rời đi như vậy.
“Còn có chuyện gì?”.
“Lần này ta tới vì nội đan ngàn năm thất yêu, bây giờ Mạt Đồng chưa có khả năng hấp thu tinh hoa nội đan, sắp tới Mạt Đồng có thể còn tìm 1 nữ nhân mang ma thai, Mạt Đồng muốn tìm một vật tinh lọc cơ thể mới có thể hấp thu linh khí, nếu ngươi không muốn sau này Biên thành đại loạn, ta khuyên ngươi gần đây đừng để y đi ra ngoài để tránh hậu hoạn vô cùng”.
“Không phiền ngươi lo lắng”. Nam nhân lạnh lùng, bình tĩnh trả lời Nham Vân, bông tuyết rơi xuống dừng ở đầu vai hắn.
Nham Vân phun ra nhiệt khí mỏng manh, y nhìn thấy bông tuyết trên vai nam nhân, y vươn ngón tay thon dài thay nam nhân phủi tuyết trên vai xuống, “Sư thúc nhiều năm như vậy không gặp ngươi, ngươi vẫn giống như trước đây dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng lại để cho tà ma ngoại đạo ở phủ ngươi, như vậy sẽ rất rất nguy hiểm”. Lời y nói khiến người ta hiểu lầm đó là sự quan tâm nhưng ngữ khí y vẫn đạm mạc như cũ.
Ánh mắt nam nhân dao động một chút, động tác hắn rất nhẹ tránh được tay Nham Vân, Nham Vân cũng không để ý xoay người lên kiệu của Nham môn, sau khi người Nham môn đi rồi thì hắn đứng ở cửa ngẩn người 1 hồi, cho đến khi cỗ kiệu biến mất ở trong tuyết lớn thì hắn mới xoay người vào nhà.
Hai ngày sau đó Trương phủ dời đi, sau khi Trương Tử Yến điên rồi thì trong phủ cũng quạnh quẽ rất nhiều, nam nhân quyết định giải tán hạ nhân Trương phủ chỉ để lại Trương quản gia, trà phô sinh ý (việc buôn bán) vẫn làm, chỉ là gần đây việc buôn bán không tốt lắm, trong *** vắng vẻ, lạnh lẽo, hơn nữa hắn không muốn phô trương quá mức nên tìm 1 gian nhà dân, Trương gia ở Biên thành tốt nhất không cần quá phô trương, hơn nữa như vậy cũng có thể không khiến cho Nham môn chú ý, hắn thật muốn có thể đi bao xa liền đi xa bấy nhiêu, nhìn tình huống của Trương Tử Yến,hắn thật sự không có biện pháp.
Bởi vì Trương phủ dời đi nên nam nhân không có thời gian xem Mạt Đồng, hắn nhờ Phật Hàng nhìn chằm chằm Mạt Đồng, đừng để Mạt Đồng đi quá xa, trong khoảng thời gian này nếu không phải Phật Hàng giúp hắn nhìn chằm chằm Mạt Đồng thì hắn có thể sẽ mệt chết, Trương Tử Yến bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hắn sai người đi kinh thành mời đại phu nhưng mà không trị được nên hắn cũng đành từ bỏ.
Nhưng mà Mạt Đồng lại mang theo Phật Hàng đi hoa phố, thời điểm khi nam nhân thấy Mạt Đồng cùng Phật Hàng bị mỹ nữ vây quanh thì hắn rất lạnh tĩnh(lạnh lùng + bình tĩnh), nam nhân ngồi ở 1 bên nhìn……
Hôm nay nam nhân vốn cùng đổ phường lão bản nói chuyện cung ứng trà, không nghĩ tới sẽ ở nơi trăng hoa này nhìn đến Phật Hàng cùng Mạt Đồng, điều này khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ còn có chút xấu hổ.
Nam nhân không phải đến chơi đùa mà là đến đàm sinh ý (thảo luận việc buôn bán), mà đổ phường lão bản ngồi ở đối diện hắn là 1 nam nhân xấp xỉ tuổi hắn, cười rộ lên có chút đáng khinh. Hắn cũng không muốn cùng phường lão bản đến loại địa phương này đàm sinh ý, mà đối phương nói muốn đặt hàng rất nhiều, hơn nữa gã ta muốn uống rượu nên mới đến thanh lâu này.
Lâu này mỹ nữ rất nhiều, nam nhân không muốn có người bồi càng miễn bàn để người ta hầu hạ, đổ phường lão bản cũng không tìm nữ nhân mà chỉ để nam nhân bồi gã uống rượu.
“Nghe nói thê tử của Tích huynh rất xinh đẹp, nhưng gần đây nghe nói bị trúng tà, thê tử của Tích huynh có khỏe không?”.
“May mắn là gần đây tinh thần nàng tốt hơn nhiều”.
“Vậy ngươi có từng nghĩ qua sẽ tìm 1 bạn đời khác không?”. Đổ phường lão bản nhận thấy chính mình thất thố (có lỗi) nên hắn thay nam nhân rót rượu, “Tích huynh đừng hiểu lầm, cũng không phải cũng không phải nói thê tử ngươi không tốt, chỉ là kéo dài tiếp như vậy cũng không tốt lắm đâu”.
“Chuyện này về sau hẵng nói”. Nam nhân mỉm cười.
Nam nhân nhìn thấy trên lầu Phật Hàng cùng Mạt Đồng ngồi cùng 1 bàn, có 4, 5 cô nương, Mạt Đồng trái ôm phải ấp, Phật Hàng mặt không chút thay đổi uống rượu, trên lầu thật sự náo nhiệt khiến cho khách nhân thường xuyên liếc nhìn. Nam nhân ngồi ở trong góc dưới lầu, hắn cũng không hy vọng hai người phát hiện hắn, hắn không yên lòng nhìn trên lầu nghe phường lão bản nói chuyện, đổ phường lão bản vẫn đang rót rượu cho hắn.
Trên lầu truyền đến từng đợt thanh âm nữ nhân trêu đùa, thanh âm vui cười đùa giỡn.
“Ai dô ~ Đây không phải là Mạt Đồng thiếu gia của chúng ta đến đây sao, hôm nay như thế nào cũng không tìm ta ~!”. Đầu bài tiểu quan A Cầm từng bước đong đưa đi từ dưới lầu lên, các nữ nhân thấy y xuất hiện cùng không nói gì.
A Cầm cười tủm tỉm chen qua, Mạt Đồng có chút không kiên nhẫn không thèm nhìn y, nhưng vẫn là gọi tú bà tới, ném một túi bạc lớn cho tú bà, “Ta chuộc thân cho y, ngươi trả khế bán thân cho y”.
Tú bà kia cười toe toét, ngay lập tức sai người đi lấy khế bán thân, bởi vì Mạt Đồng đưa không phải là bạc mà là vàng, Mạt Đồng có phải định đem A Cầm về phủ không?
Nam nhân có chút lo lắng, đến lúc đó nếu A Cầm đi Trương phủ khẳng định sẽ nháo ra chuyện.
Mạt Đồng không có phản ứng với A Cầm mà vẫn ôm 2 nữ nhân kia, vốn A Cầm còn đang rất cảm động trở nên có chút tức giận: “Tại sao ngươi luôn đối ta xa cách? Ta đối với ngươi tốt như vậy, thời điểm ngươi bị thương ta còn ta còn tặng rượu cho ngươi, thời điểm lúc trước ngươi bị người đuổi giết cũng là ta báo tin cho ngươi, vì sao ngươi luôn cự tuyệt ta?”.
“Ta không thích nam nhân”. Mạt Đồng thản nhiên trả lời, y ôm 2 hai nữ nhân bên người tự mình trò chuyện, Phật Hàng làm như cái gì cũng chưa thấy, tự mình uống rượu.
Nam nhân cũng không biết khi nào quan hệ của Mạt Đồng cùng Phật Hàng trở nên tốt như vậy. Hai người lại có thể dưới tình huống không có mặt hắn có thể ngồi ngồi cùng bàn uống rượu, cùng nhau tới Thanh Lâu “tiêu khiển” (giải trí). Hắn ngồi ở dưới lầu uống rượu, hắn vừa nghe đổ phường lão bản nói chuyện với hắn, vừa nhìn tình huống ở trên lầu, a Cầm ở trên lầu náo loạn lên, dường như sau khi Mạt Đồng thay y chuộc thân thì không muốn mang y theo bên người.
“Ngô quản không được chuyện của ngươi, chính ngươi tự giải quyết, nếu Tích đại thúc biết ngươi mang 1 tiểu quan trở về thì nhất định sẽ tức giận, ha ha”. Phật Hàng lạnh lùng nở nụ cười, cười đến có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi ít ở trong này nháo, khế bán thân cho ngươi, ngươi đi đi đừng làm trở ngại khách nhân của chúng ta”. Tú bà bắt đầu mắng a Cầm, mấy hộ viện (bảo vệ)chạy lên lầu, muốn đem a Cầm kéo đi đi ra ngoài.
” iểu quan kia thật đáng thương bị nam nhân vứt bỏ, đến, Tích huynh chúng ta uống thêm mấy chén”. Đổ phường lão bản dứt khoát khuyên Tích Duyên uống rượu, hắn cũng không từ chối được. Chẳng được bao lâu trên lầu nháo đi lên.
“Là ngươi báo tin cho Mạt Đồng sao?”. A Cầm a, tuy rằng ngươi từng hồng bài trong lâu nhưng ta có thể biết được ngươi nói dối. Tú bà không chịu nổi a Cầm làm ầm ĩ, để người ta mang a Cầm kéo đi ra ngoài, ” Ngày ấy rõ ràng Trương gia cô gia đến tìm Mạt Đồng thiếu gia…….”.
Nghe được lời nói kinh người của tú bà, Phật Hàng nhướn mắt nhìn Mạt Đồng mấy cái, chén rượu trong tay Mạt Đồng mất ổn định rơi xuống, rơi trên mặt đất vỡ nát, sắc mặt A Cầm nháy mắt sợ tới mức trắng bệch……
Dung mạo tuấn tú lộ ra vài phần lạnh lẽo, vẻ mặt y rất lạnh lùng, khuôn mặt quen thuộc này cùng với thái độ lãnh đạm này, cùng đôi mắt chứa hàn ý kia khiến toàn thân nam nhân lạnh như băng……..
Lần này Nham Vân thay hồng y tiên diễm thành trường bào tử y, ngay cả mặt nạ trên mặt đều tháo xuống, ngày kỵ của Nham Vân đã qua không cần lại mặc hồng y, chỉ là nam nhân không rõ, từ trước đến nay Nham Vân không bao giờ đem hắn để ở trong mắt, tại sao lại xuất hiện ở phủ hắn, hơn nữa lại không ra tay với Mạt Đồng.
Nam nhân đưa chong chóng cho quản gia, hắn bước nhanh đi quakinh ngạc nhìn Phật Hàng cùng Mạt Đồng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Nói xong hắn nhìn về phía Nham Vân đang bỏ chén trà xuống.
“Sư thúc, ngươi đã trở lại”. Nham Vân vừa đung tay ngoạn ban chỉ tử ngọc* vừa dùng ngữ khí ôn hoà nói với nam nhân,” Hôm nay ta là tới tìm ngươi không phải tìm bọn họ”.
* Ban chỉ [斑指]: “Vốn là nhẫn ngọc đeo trên ngón cái lúc bắn tên, sau trở thành đồ trang sức.” – cái của a Vưn có màu tím (nguồn: chikarin11906.wordpress.com)
“Tìm ta có việc gì?”. Nam nhân xoay người lại nhìn về phía Nham Vân, hắn cảm thấy cách gọi của Nham Vân đối hắn rất châm chọc, “Giữa chúng ta không có gì có thể nói”. Hắn muốn mời Nham Vân rời đi nhưng mà Nham Vân ngồi yên không đi, đại môn Trương phủ bị đệ tử Nham môn chặn lại.
“Trương phủ của ngươi chắn ở đối diện Đại Nham phủ, cản trở phong thuỷ Biên thành, phá địa mạch Biên thành khiến hiện tại Biên thành tuyết lớn không ngừng”. Nham Vân ngắn gọn rõ ràng nói rõ ý đồ hôm nay y đến, cho dù là nam nhân đã trở lại thì y vẫn là một bộ tư thái chủ nhân, ngồi không nhúc nhích, nam nhân lại không dám đuổi y đi.
Sau khi nam nhân nghe xong lời nói của Nham Vân thì hắn liếc mắt nhìn Mạt Đồng 1 cái, mà lần này tầm mắt của Mạt Đồng lại tránh đi không có nhìn hắn. Trương phủ này là Mạt Đồng tìm người xây dựng…….
Phá địa mạch khiến âm khí tràn ngập Biên thành, khiến tuyết lớn không ngừng, thế cho nên ngay cả yêu nghiệt ở vạn ma quật sau Hoằng Pháp Tự đều rục rịch……
Nam nhân rất tức giận, địa mạch bị phá hỏng là chuyện rất nghiêm trọng, Phật Hàng đi ra ngoài sơ tán đệ tử Nham môn, Mạt Đồng đứng ở bên cạnh hắn bất động thanh sắc (tỉnh bơ) đánh giá Nham vân. Hắn để Mạt Đồng đi vào trong trước, hắn có chuyện muốn 1 mình nói với Nham Vân, tuy rằng Mạt Đồng không muốn nhưng loại sự tình này cương quá thì y cũng không muốn rước lấy phiền toái, nếu Nham Vân là tới tìm nam nhân, đã nói lên hôm nay không định đối phó mình.
“Hiện tại không người có chuyện gì ngươi nói mau đi”. Nam nhânkhông muốn Nham Vân ở lại lâu, hắn không muốn cùng Nham Vân lôi kéo quan hệ gì, “Nói xong liền đi, đây là phủ của ta, nếu ngươi muốn bắt Mạt Đồng thì mời ra bên ngoài làm, chứ đừng nháo trong phủ ta”.
“Ta không định bắt Mạt Đồng, ta chỉ muốn nội đan trên tay Mạt Đồng”. Nham Vân rất thẳng thắn nói với nam nhân, nhưng mà hôm nay y cũng không phải vì nội đan mà đến mà là vì địa mạch mà đến, “Trong vòng 3 ngày Trương phủ phải dời đi, áp chế địa mạch sẽ tạo ra khe nứt Ma giới”. Đến lúc đó cho dù là đại la thần tiên cũng thu không hết yêu nghiệt.
” Ngươi muốn ta dời đi?”. Nam nhân kinh ngạc.
“Ân”. Nham Vân gật đầu, lông mi y rất dài trong gió nhẹ nhàng lay động một chút, y nhìn nam nhân mấy lần tiếp tục nói, “Ngươi, Trương phủ đều phải dời đi”.
Nam nhân nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là gật đầu: “Được, ta đáp ứng ngươi, như vậy ngươi không gặp ta thì cũng sẽ không cần phiền lòng như vậy”.
Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân không nói gì.
Nam nhân từ từ ngồi xuống, hắn để Trương quản gia châm thêm trà cho Nham Vân, hắn khẽ trừng mắt nhìn Nham Vân, giấu cảm xúc ở đáy mắt, “Thời điểm ngoại trừ Liễu Phong tiễn ta xuống núi, ngươi nhưng không có đến tiễn ta, ngươi rất chán ghét ta? Chẳng lẽ ngươi chưa từng có đem trở thành sư thúc ngươi mà đối đãi……”.
Thanh âm nam nhân rất nhẹ, miệng hắn cười rộ lên có chút bất đắc dĩ, Nham Vân không nói lời nào, hắn tiếp tục nói: “Năm đó ta đặt tên cho các ngươi là Nham Vân cùng Liễu Phong, Liễu Phong theo họ ta, ngươi theo tên ta, ta hy vọng các ngươi có thể hòa thuận ở chung, không nghĩ tới hiện giờ ngươi thế nhưng tự lập môn hộ, ta biết ngươi hận ta cho nên ta sẽ mau chóng biến mất”.
Nam nhân cười rộ lên thực bất đắc dĩ nhưng là hắn đang cười, cười đến thực thoải mái, chỉ là tươi cười kia không che dấu được sự thương cảm…….
Cái này xem như là hợp với tâm ý của Nham Vân đi?
“Nói xong?”. Nam nhân thấy Nham Vân không nói gì, hắn mời Nham Vân đi ra ngoài,” Nếu nói xong vậy ngươi đi đi, nếu phu nhân ta xuất hiện nhất định sẽ quấy nhiễu ngươi”.
“Ngươi thú thê?”. (cưới vợ)
“Ân”.
Nham Vân thật không ngờ nam nhân lại thành thân, y nghiêm túc nhìn chằm chằm nam nhân 1 lúc, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nam nhân không ngại nói cho Nham Vân biết hắn thú thê.
Nham Vân trầm mặc nhìn nam nhân, nam nhân cười có chút xấu hổ:,”Chỉ là gần đây phu nhân ta bị yêu nghiệt tập kích bị dọa thành bệnh điên……”. Hắn nói xong lời cuối cùng thì không nói được nữa, ánh mắt hắn rất bất an. Hắn cũng không đa sầu đa cảm, mà hắn chỉ là có chút bất an. Dù sao loại chuyện này nói ra trước mặt Nham Vân, bị áp lực nhìn chằm chằm khinh bỉ, nhưng hắn không muốn nói dối.
Từ trước đến nay nam nhân đều rất thành thật, cũng do hắn rất thành thật nên bị thiệt thòi không ít, nhưng hắn vẫn không muốn thay đổi bản thân, hắn có nguyên tắc của mình, có kiên trì của mình.
“Ân, vậy thật sự đáng tiếc a”. Ngữ khí Nham Vân đạm mạc, nói không rõ cái gì, càng thêm đoán không ra tâm tư hiện tại của y, nam nhân cũng chỉ có thể đoán đoán mà thôi.
Nam nhân đứng lên tiễn Nham Vân đến đại môn Trương phủ, đệ tử Nham Vân đều lùi lại đứng chờ ở bên ngoài cỗ kiệu, Nham Vân đứng ở trước đại môn Trương phủ đứng đó một lúc lâu, y cũng không có liền nhanh chóng rời đi như vậy.
“Còn có chuyện gì?”.
“Lần này ta tới vì nội đan ngàn năm thất yêu, bây giờ Mạt Đồng chưa có khả năng hấp thu tinh hoa nội đan, sắp tới Mạt Đồng có thể còn tìm 1 nữ nhân mang ma thai, Mạt Đồng muốn tìm một vật tinh lọc cơ thể mới có thể hấp thu linh khí, nếu ngươi không muốn sau này Biên thành đại loạn, ta khuyên ngươi gần đây đừng để y đi ra ngoài để tránh hậu hoạn vô cùng”.
“Không phiền ngươi lo lắng”. Nam nhân lạnh lùng, bình tĩnh trả lời Nham Vân, bông tuyết rơi xuống dừng ở đầu vai hắn.
Nham Vân phun ra nhiệt khí mỏng manh, y nhìn thấy bông tuyết trên vai nam nhân, y vươn ngón tay thon dài thay nam nhân phủi tuyết trên vai xuống, “Sư thúc nhiều năm như vậy không gặp ngươi, ngươi vẫn giống như trước đây dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng lại để cho tà ma ngoại đạo ở phủ ngươi, như vậy sẽ rất rất nguy hiểm”. Lời y nói khiến người ta hiểu lầm đó là sự quan tâm nhưng ngữ khí y vẫn đạm mạc như cũ.
Ánh mắt nam nhân dao động một chút, động tác hắn rất nhẹ tránh được tay Nham Vân, Nham Vân cũng không để ý xoay người lên kiệu của Nham môn, sau khi người Nham môn đi rồi thì hắn đứng ở cửa ngẩn người 1 hồi, cho đến khi cỗ kiệu biến mất ở trong tuyết lớn thì hắn mới xoay người vào nhà.
Hai ngày sau đó Trương phủ dời đi, sau khi Trương Tử Yến điên rồi thì trong phủ cũng quạnh quẽ rất nhiều, nam nhân quyết định giải tán hạ nhân Trương phủ chỉ để lại Trương quản gia, trà phô sinh ý (việc buôn bán) vẫn làm, chỉ là gần đây việc buôn bán không tốt lắm, trong *** vắng vẻ, lạnh lẽo, hơn nữa hắn không muốn phô trương quá mức nên tìm 1 gian nhà dân, Trương gia ở Biên thành tốt nhất không cần quá phô trương, hơn nữa như vậy cũng có thể không khiến cho Nham môn chú ý, hắn thật muốn có thể đi bao xa liền đi xa bấy nhiêu, nhìn tình huống của Trương Tử Yến,hắn thật sự không có biện pháp.
Bởi vì Trương phủ dời đi nên nam nhân không có thời gian xem Mạt Đồng, hắn nhờ Phật Hàng nhìn chằm chằm Mạt Đồng, đừng để Mạt Đồng đi quá xa, trong khoảng thời gian này nếu không phải Phật Hàng giúp hắn nhìn chằm chằm Mạt Đồng thì hắn có thể sẽ mệt chết, Trương Tử Yến bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hắn sai người đi kinh thành mời đại phu nhưng mà không trị được nên hắn cũng đành từ bỏ.
Nhưng mà Mạt Đồng lại mang theo Phật Hàng đi hoa phố, thời điểm khi nam nhân thấy Mạt Đồng cùng Phật Hàng bị mỹ nữ vây quanh thì hắn rất lạnh tĩnh(lạnh lùng + bình tĩnh), nam nhân ngồi ở 1 bên nhìn……
Hôm nay nam nhân vốn cùng đổ phường lão bản nói chuyện cung ứng trà, không nghĩ tới sẽ ở nơi trăng hoa này nhìn đến Phật Hàng cùng Mạt Đồng, điều này khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ còn có chút xấu hổ.
Nam nhân không phải đến chơi đùa mà là đến đàm sinh ý (thảo luận việc buôn bán), mà đổ phường lão bản ngồi ở đối diện hắn là 1 nam nhân xấp xỉ tuổi hắn, cười rộ lên có chút đáng khinh. Hắn cũng không muốn cùng phường lão bản đến loại địa phương này đàm sinh ý, mà đối phương nói muốn đặt hàng rất nhiều, hơn nữa gã ta muốn uống rượu nên mới đến thanh lâu này.
Lâu này mỹ nữ rất nhiều, nam nhân không muốn có người bồi càng miễn bàn để người ta hầu hạ, đổ phường lão bản cũng không tìm nữ nhân mà chỉ để nam nhân bồi gã uống rượu.
“Nghe nói thê tử của Tích huynh rất xinh đẹp, nhưng gần đây nghe nói bị trúng tà, thê tử của Tích huynh có khỏe không?”.
“May mắn là gần đây tinh thần nàng tốt hơn nhiều”.
“Vậy ngươi có từng nghĩ qua sẽ tìm 1 bạn đời khác không?”. Đổ phường lão bản nhận thấy chính mình thất thố (có lỗi) nên hắn thay nam nhân rót rượu, “Tích huynh đừng hiểu lầm, cũng không phải cũng không phải nói thê tử ngươi không tốt, chỉ là kéo dài tiếp như vậy cũng không tốt lắm đâu”.
“Chuyện này về sau hẵng nói”. Nam nhân mỉm cười.
Nam nhân nhìn thấy trên lầu Phật Hàng cùng Mạt Đồng ngồi cùng 1 bàn, có 4, 5 cô nương, Mạt Đồng trái ôm phải ấp, Phật Hàng mặt không chút thay đổi uống rượu, trên lầu thật sự náo nhiệt khiến cho khách nhân thường xuyên liếc nhìn. Nam nhân ngồi ở trong góc dưới lầu, hắn cũng không hy vọng hai người phát hiện hắn, hắn không yên lòng nhìn trên lầu nghe phường lão bản nói chuyện, đổ phường lão bản vẫn đang rót rượu cho hắn.
Trên lầu truyền đến từng đợt thanh âm nữ nhân trêu đùa, thanh âm vui cười đùa giỡn.
“Ai dô ~ Đây không phải là Mạt Đồng thiếu gia của chúng ta đến đây sao, hôm nay như thế nào cũng không tìm ta ~!”. Đầu bài tiểu quan A Cầm từng bước đong đưa đi từ dưới lầu lên, các nữ nhân thấy y xuất hiện cùng không nói gì.
A Cầm cười tủm tỉm chen qua, Mạt Đồng có chút không kiên nhẫn không thèm nhìn y, nhưng vẫn là gọi tú bà tới, ném một túi bạc lớn cho tú bà, “Ta chuộc thân cho y, ngươi trả khế bán thân cho y”.
Tú bà kia cười toe toét, ngay lập tức sai người đi lấy khế bán thân, bởi vì Mạt Đồng đưa không phải là bạc mà là vàng, Mạt Đồng có phải định đem A Cầm về phủ không?
Nam nhân có chút lo lắng, đến lúc đó nếu A Cầm đi Trương phủ khẳng định sẽ nháo ra chuyện.
Mạt Đồng không có phản ứng với A Cầm mà vẫn ôm 2 nữ nhân kia, vốn A Cầm còn đang rất cảm động trở nên có chút tức giận: “Tại sao ngươi luôn đối ta xa cách? Ta đối với ngươi tốt như vậy, thời điểm ngươi bị thương ta còn ta còn tặng rượu cho ngươi, thời điểm lúc trước ngươi bị người đuổi giết cũng là ta báo tin cho ngươi, vì sao ngươi luôn cự tuyệt ta?”.
“Ta không thích nam nhân”. Mạt Đồng thản nhiên trả lời, y ôm 2 hai nữ nhân bên người tự mình trò chuyện, Phật Hàng làm như cái gì cũng chưa thấy, tự mình uống rượu.
Nam nhân cũng không biết khi nào quan hệ của Mạt Đồng cùng Phật Hàng trở nên tốt như vậy. Hai người lại có thể dưới tình huống không có mặt hắn có thể ngồi ngồi cùng bàn uống rượu, cùng nhau tới Thanh Lâu “tiêu khiển” (giải trí). Hắn ngồi ở dưới lầu uống rượu, hắn vừa nghe đổ phường lão bản nói chuyện với hắn, vừa nhìn tình huống ở trên lầu, a Cầm ở trên lầu náo loạn lên, dường như sau khi Mạt Đồng thay y chuộc thân thì không muốn mang y theo bên người.
“Ngô quản không được chuyện của ngươi, chính ngươi tự giải quyết, nếu Tích đại thúc biết ngươi mang 1 tiểu quan trở về thì nhất định sẽ tức giận, ha ha”. Phật Hàng lạnh lùng nở nụ cười, cười đến có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi ít ở trong này nháo, khế bán thân cho ngươi, ngươi đi đi đừng làm trở ngại khách nhân của chúng ta”. Tú bà bắt đầu mắng a Cầm, mấy hộ viện (bảo vệ)chạy lên lầu, muốn đem a Cầm kéo đi đi ra ngoài.
” iểu quan kia thật đáng thương bị nam nhân vứt bỏ, đến, Tích huynh chúng ta uống thêm mấy chén”. Đổ phường lão bản dứt khoát khuyên Tích Duyên uống rượu, hắn cũng không từ chối được. Chẳng được bao lâu trên lầu nháo đi lên.
“Là ngươi báo tin cho Mạt Đồng sao?”. A Cầm a, tuy rằng ngươi từng hồng bài trong lâu nhưng ta có thể biết được ngươi nói dối. Tú bà không chịu nổi a Cầm làm ầm ĩ, để người ta mang a Cầm kéo đi ra ngoài, ” Ngày ấy rõ ràng Trương gia cô gia đến tìm Mạt Đồng thiếu gia…….”.
Nghe được lời nói kinh người của tú bà, Phật Hàng nhướn mắt nhìn Mạt Đồng mấy cái, chén rượu trong tay Mạt Đồng mất ổn định rơi xuống, rơi trên mặt đất vỡ nát, sắc mặt A Cầm nháy mắt sợ tới mức trắng bệch……