Chương : 155
Hình như Nham Vân không định lại để ý tới nam nhân, y uống vài chén rượu, sai người dọn hết đồ ăn trên bàn, sai người bưng một chén nước thuốc đến cho nam nhân, nam nhân thành thật uống, nam nhân biết đó là chữa mẩn đỏ nhưng hắn không nói gì, cứ dựa theo phân phó của Nham Vân mà đi về, Nham Vân đang thử hắn? Hay là làm khó dễ hắn? Hắn sắp phân không rõ…….
Thời điểm nam nhân xoay người nhìn đến thân ảnh Nham Vân biến mất ở phía sau đình viện thì hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người hắn đều vô lực, hắn nhìn nhìn mẩn đỏ trên tay, đã dần dần biến mất, khi hắn đứng trước cửa phòng thì hắn không trực tiếp đẩy cửa đi vào, bởi vì Nham Vân làm hắn hơi bị “trọng thương” nên hắn có chút khó chịu. Hắn đứng ở bên ngoài 1 lúc rồi sắp xếp lại cảm xúc…….
Thấy có đệ tử Nham môn đi qua nên hắn gọi đệ tử Nham môn, “Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi nhờ người khác mang chút nước nóng tới, ta muốn tắm rửa”. Yêu cầu xem như hơi quá đáng.
Nhưng đệ tử Nham môn vẫn gật đầu, thời điểm nam nhân đi vào phòng phát hiện đồ ăn đưa tới để trên bàn đều không có chạm qua, màn che rất dày buông xuống, che lại động tĩnh trên giường……
Đệ tử Nham môn mang mấy thùng lớn nước nóng đổ vào thùng tắm, nam nhân đang chuẩn bị cám ơn tiểu huynh đệ thì lại nghe tiếng thở mạnh rất lớn của Cửu Hoàng, giường kêu kẽo kẹt, cái đuôi lông xù của Cửu Hoàng lộ ra……
Nam nhân sợ tới mức run lên. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía đệ tử Nham môn…….
May mắn tên đệ tử kia không phát hiện, nam nhân đi đến bên giường nhét cái đuôi của Cửu Hoàng vào lại bên trong giường, sau khi đệ tử kia rời khỏi thì hắn mới vén màn ra, hắn mới vừa vén màn ra thì cảm giác được cái mũi Cửu Hoàng đưa lại đây, ẩm ướt, hơn nữa chòm râu làm mặt hắn ngưa ngứa, Cửu Hoàng vẫn hoàn toàn là hình thú.
Vẫn là hình dạng bạch sư, Cửu Hoàng vừa nhúc nhích thì giường liền kêu kẽo kẹt, nam nhân bảo Cửu Hoàng ngủ yên đừng nhúc nhích, hắn tắm rửa một cái, cảm thấy thoải mái rất nhiều, hắn nhìn đến đồ ăn trên bàn thì thầm nghĩ Cửu Hoàng khẳng định sẽ không ăn, để người mang đồ ăn đi vào cũng chỉ là làm cho có mà thôi, Cửu Hoàng ngậm tuyết liên thì có thể bổ sung tinh khí, có thể không cần ăn cái gì.
Thời điểm ngủ buổi tối, nam nhân cũng không biết nên ngủ ra sao, hình thể Cửu Hoàng rất to lớn nhưng lại là hình thú, lông trên người xồm xoàm, đại móng vuốt của Cửu Hoàng đè lên hắn, căn bản là không cho hắn nhúc nhích, móng vuốt giật giật liền kéo hắn vào trong lòng, càng cúi đầu liếm hôn xương quai xanh của hắn, đầu lưỡi nóng ẩm di chuyển trên người hắn……
Nam nhân mới vừa tắm xong nên trên người có mùi hương thơm mát, Cửu Hoàng thấy hắn đang vén màn, bộ dáng lo lắng nghiêng đầu, đầu lưỡi Cửu Hoàng từ bụng hắn liếm xuống dưới, đầu lưỡi nóng ướt lại dày quấn lấy dục vọng hắn, hắn muốn đưa tay đẩy đầu Cửu Hoàng ra, nhưng vừa mới đụng tới bộ lông sư tử mềm mịn kia thì lỗ tai Cửu Hoàng nhẹ nhàng run run……..
Nam nhân sửng sốt hơn nữa ngày, đôi mắt màu lam nhạt của Cửu Hoàng mệt mỏi nhìn chăm chú vào hắn, không khí trở nên rất mờ ám, tấm màn che kín giường, có thể thấy thân ảnh Cửu Hoàng liếm hắn, bởi vì Cửu Hoàng ăn tuyết liên nên trên người có cổ hương khí nhàn nhạt giống trên người Phật Hàng, rất nhạt, rất nhạt, rất dễ chịu.
Nam nhân cảm giác được dục vọng giữa 2 chân bị liếm, đầu lưỡi Cửu Hoàng vừa lớn vừa dày bao vây lấy dục vọng của hắn, liếm, xoa, chòm râu của Cửu Hoàng kích thích hắn, làm thân thể hắn mẫn cảm mà run rẩy, miệng nhịn không được phát ra rên rỉ yếu ớt.
Hơi thở Cửu Hoàng cực nóng giống như muốn làm bị thương dục vọng nam nhân, hắn vừa định lên tiếng ngăn cản thì móng vuốt Cửu Hoàng liền tách chân hắn ra, đầu lưỡi liếm từ ngực lên miệng của hắn, cái đầu sư tử to nóng hầm hập để ngang môi hắn, bờ môi của hắn bị Cửu Hoàng hôn đến ướt át, sáng bóng, hắn cảm giác được hô hấp của Cửu Hoàng càng ngày càng nặng, hắn nhẹ nhàng giật giật thân thể thì đụng tới dục vọng cực nóng như bàn ủi của Cửu Hoàng, nó rất to lớn lại vừa cứng còn rất nóng.
Nam nhân lập tức đứng dậy, nếu Cửu Hoàng động dục thì hắn xong đời…….
“Đừng nhúc nhích”.
Cửu Hoàng chộp được dục vọng của nam nhân, đệm thịt của y để ở trên đùi nam nhân, y giật giật thân thể chôn dục vọng vào giữa đùi nam nhân, khiến hai chân nam nhân kẹp lấy dục vọng y, đầu y cố định đầu nam nhân, móng vuốt y giữ chặt 2 chân nam nhân khiến nam nhân kẹp chặt dục vọng của y, y ôm nam nhân vào trong ngực, dục vọng y cọ sát với đùi nam nhân, mỗi khi y cử động một chút thì giường đều đong đưa, nam nhân không dám lộn xộn, nam nhân lo lắng y không khống chế được.
Chỉ cần không đi vào thì làm gì cũng được…….
Nam nhân xem như là thỏa hiệp, Cửu Hoàng ôn nhu ôm hắn, hắn không dám nhìn dục vọng vừa lớn vừa thô giữa 2 chân mình, chỉ cảm thấy phân thân nóng như lửa kia ở giữa hai chân hắn ma xát qua lại, nhưng nó lại cọ xát cùng với dục vọng của hắn, tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, đầu Cửu Hoàng vẫn cố định đầu hắn, cọ qua cọ lại.
Tại nơi ra vào liên tục kia, cho dù không có súng thật đạn thật đi vào nhưng phân thân lửa nóng kia dùng sức cọ xát khiến cho nam nhân nắm chặt ga giường, hơn nữa đầu lưỡi dày của Cửu Hoàng liếm lưng, cánh tay, cổ hắn, quanh quẩn ở cần cổ hắn, xúc cảm nóng ướt khiến thân thể hắn vì khoái cảm mà run rẩy……
“Ngô…..Xong rồi a?”. Nam nhân lo lắng hỏi Cửu Hoàng, tốc độ của Cửu Hoàng càng lúc càng nhanh, ở giữa mông hắn đều bị ma sát tới đỏ lên, cảm giác nóng bức kia thổi quét toàn thân hắn.
Hai má nam nhân rất nóng, thân thể đều nóng lên, phân thân dưới bụng rất cứng, phía trước phân thân hắn rơi “nước mắt”, chòm râu Cửu Hoàng liên tục kích thích hắn. Cho đến khi 2 người đều bắn ra……..
Trước 1 giây nhiệt dịch (dịch: chất lỏng, nhiệt: nóng) phun ra thì nam nhân mất kiểm soát nắm chặt chân trước của Cửu Hoàng, chân Cửu Hoàng mềm mại, đệm thịt rất nóng, sờ rất thoải mái, hơn nữa Cửu Hoàng ôm hắn, thân thể lông xù dán lên ** của hắn, hắn “vừa a vừa ư” rên rỉ ra tiếng.
Cửu Hoàng không cho nam nhân đứng dậy, nam nhân không có biện pháp đành phải dựa vào y, nam nhân đối với y vẫn là sư tử nhìn 1 lúc, y mệt mỏi nằm xuống, nam nhân nói cho y biết chuyện Nham Vân biết y là sư tử, y cũng không kinh ngạc, hơn nữa tỏ vẻ biết cũng là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa pháp lực Nham Vân cao cường nhất định là sớm đã cảm ứng được.
Từ sau đêm đó, mỗi ngày nam nhân đều dùng bữa với Nham Vân, Cửu Hoàng cần một chút thời gian để khôi phục hình người, nam nhân không tránh khỏi được việc đệ tử Nham môn đưa đồ ăn đến phòng, sau khi từ lần trước Nham Vân khiến hắn ăn mấy món ăn đó thì từ hôm sau đều các món đều thay đổi sạch, đều là món Nham Vân thích ăn, hắn không kén ăn, chỉ cần ăn rồi không bị nổi mẩn đỏ thì có thể ăn hắn đều ăn.
Mà mỗi lần nam nhân muốn gắp đồ ăn cho Nham vân thì đều bị Nham Vân nhìn chăm chú làm hắn rụt tay lại, chỉ lo lắng Nham Vân ghét bỏ hắn bẩn, trên đũa dính nước miếng của hắn………
Mà buổi tối mỗi ngày khi nam nhân trở về phòng thì Cửu Hoàng đều phải ôm hắn, mấy lần hắn đều muốn mở miệng yêu cầu Cửu Hoàng tiết chế một chút nhưng khi đầu lưỡi nóng ướt của Cửu Hoàng liếm hắn 1 cái thì cái gì hắn cũng đều nói không được…….
Nam nhân rất bất đắc dĩ. Nhưng mà dựa vào Cửu Hoàng có thể giảm bớt sự xâm nhập của âm khí cùng hàn khí, gian phòng ở đây rất hoa lệ (đẹp + rực rỡ), cái gì cũng có nhưng lại rét căm căm, lúc sau hắn nhờ người ta đưa đến một cái hỏa lô(bếp lửa) thì mới cảm giác được ấm áp, chỉ là Cửu Hoàng mỗi ngày đều ở trên giường, dựa vào ăn tuyết liên để gia tăng tinh khí nên hắn có chút lo lắng.
Qua vài ngày mà Liễu Phong vẫn là chưa có tới, hơn nữa trấn này ngoại trừ trong âm phủ thì địa phương khác nơi nơi đều có quỷ hồn lơ lửng, hơn nữa xa phu mà nam nhân thuê trước đó và tiểu Thúy đều bị Nham Vân đưa đi Biên thành, cho dù là muốn chạy trốn thì hắn cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Nham Vân mới dùng bữa xong, y đang đứng cạnh hồ sen thưởng thức hoa sen, bông tuyết nhẹ nhàng rơi ở trên mặt nước, tạo ra gợn sóng, hoa sen mọc tràn lên trên cầu, chỉ lộ ra mấy cái đèn, đèn ***g màu đỏ tươi trong đình chiếu ra quang mang đẹp đẽ, làm nổi bật khuôn mặt y, làm vẻ mặt của y nhu hòa đi 1 ít. “Vị bằng hữu kia của ngươi, vì sao luôn không ra khỏi cửa phòng?”. Trong tay y bê 1 chén trà, y nhẹ nhàng uống một ngụm, y đặt chén trà ở tay ghế, lan can màu đỏ thắm bị bao phủ dưới ánh sáng màu đỏ tươi có vẻ càng thêm chói mắt”.
“Y không tiện đi ra ngoài”.
“Cũng không phải nữ nhân thì có gì không tiện?”. Nham Vân nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, thấy mi mắt nam nhân run rẩy một chút, y đưa tay phủi tuyết bám trên vai nam nhân xuống, “Sau khi Liễu Phong đi ra, y nghe nói ngươi ở trong này thì trực tiếp từ Thanh Sơn đi tới, đến lúc đó ngươi có thể cảm động ôm y, nói 1 chút mấy năm nay ở bên ngoài ngươi khổ bao nhiêu, ngươi sẽ thấy rõ Liễu Phong sẽ đối ngươi nói nói cái gì”.
“Ta sẽ không giả vờ đáng thương……..”. Nam nhân nói thật, hắn sẽ không nói chuyện mấy năm nay cho Liễu Phong nghe.
“Nếu Liễu Phong biết ngươi thú thê thì ngươi đoán xem y có còn muốn ngươi không?”. Nham Vân giơ tay nâng cằm nam nhân lên, y không cho nam nhân cúi đầu, muốn nam nhân nhìn thẳng mắt y.
Nam nhân cùng Liễu Phong không có gì…….
Nam nhân không giải thích rõ được nên hắn đành phải ngậm miệng không nói lời nào, chỉ là hắn càng không nói lời nào thì Nham Vân lại càng nghĩ là hắn đang chột dạ………
Nam nhân đánh trống lảng, hắn vẫn muốn nói chuyện Cửu Hoàng thú hóa cho Nham Vân biết, hắn tin Nham Vân cũng sẽ không có uy hiếp với Cửu Hoàng, tuy rằng mấy năm qua hắn không gặp Nham Vân, nhưng hắn vẫn hiểu rõ cá tính Nham Vân, chỉ là tính tình Nham Vân khó nắm bắt, lần này hắn gặp lại Nham Vân nhưng thật ra hắn cảm thấy trải qua nhiều năm tôi luyện, cùng thời gian ăn mòn thì tính cách Nham Vân trở nên trầm ổn so với trước kia rất nhiều.
“Vậy ngươi tốt nhất đừng để y đi ra ngoài, để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết”.
“Ân”.
Nam nhân gật gật đầu, hắn chuẩn bị trở về phòng.
“Sư thúc”. Bỗng nhiên Nham Vân gọi nam nhân lại, “Sau này ngươi định làm sao?”.
Nam nhân dừng bước chân lại.
“Ngươi cảm thấy chính ngươi hại chết thê tử ngươi, ngươi không muốn trở về Trương phủ, ngươi cảm thấy rất có lỗi với người Trương phủ, ngươi cũng không quay về Thanh Sơn được, thiên hạ này rộng lớn nhưng không có chỗ cho ngươi dung thân”. Nham Vân nói ra sự lo lắng trong lòng của nam nhân, y nhìn nam nhân, “Chẳng lẽ ngươi định cùng Cửu Hoàng quay về Tuyết Sơn, cả đời đều ở cùng 1 chỗ với y?”.
“Ta đã đáp ứng Cửu Hoàng cùng y quay về Tuyết Sơn”. Chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi.
“Kế hoạch không có thay đổi, ta biết ngươi là người giữ lời, chỉ là có đôi khi tình huống sẽ do thế cục thay đổi mà khác đi, ngươi đang ở trong nhân gian thì phải để ý thế tục……..”.
“Ta biết đạo lý này, chỉ là hiện tại ta không có nơi khác để đi, hơn nữa ta cũng muốn đi xem nơi ở của Cửu Hoàng”. Sau khi nam nhân nói xong thì không nghe Nham Vân nói tiếp, hắn liền tiếp tục đi hướng phía trước.
Nhưng mới vừa đi chưa được mấy bước…….. Chợt nghe Nham Vân nói: “Mấy năm nay thời điểm sư thúc ở bên ngoài ăn gió nằm sương có nhớ tới ta không”. Thanh âm y rất lãnh đạm, y xoay người nhìn thấy bóng lưng của nam nhân. Y đụng đổ chén trà.
Nam nhân khẩn trương quay đầu, thấy chén trà bể nằm ở bên cạnh chân Nham Vân, thân hình Nham Vân nhoáng lên một cái liền xuất hiện trước mắt hắn, cả người hắn đều sững sờ do Nham Vân dựa rất gần hắn……..
Nam nhân chỉ có thể ngừng thở, nhìn thấy Nham Vân gần trong gang tấc.
“Trả lời ta”.
Nam nhân do dự thật lâu mới thốt ra một chữ: “Có……..”. Hắn có nhớ chỉ là hắn không thể trở lại Thanh Sơn, nhớ cũng không làm gì được hơn nữa Nham Vân chán ghét hắn như vậy.
Nếu là trước đây thì nam nhân tuyệt đối không dám nói ra…….Chỉ là bây giờ hắn vừa không phải là người của Thanh Sơn cũng không phải chưởng môn Bạch Vân Quan, hắn chỉ là 1 người thường mà thôi, hắn có quyền, có tư cách, có lựa chọn trả lời Nham Vân. Hắn không có lựa chọn giấu diếm, hắn thực thẳng thắn, hắn thực chân thành. Đích thực hắn có nhớ, hắn không muốn nói dối.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại nhớ ta?”. Nham Vân thản nhiên hỏi, y nhìn chằm chằm nam nhân, mặt y không có chút tỳ vết nào vẫn hoàn mỹ giống như trước đây.
“Bởi vì……..”. Nam nhân lùi từng bước ra sau, hắn rất lo lắng nói: “Bởi vì ngươi là đồ đệ của ta……..”. Hắn do dự thật lâu mới nói ra những lời này, việc này giống như làm hao hết tất cả khí lực của hắn.
Nham Vân lãnh đạm hừ một tiếng, liền xoay người rời đi, nam nhân cũng không để ý, hắn sớm biết rằng Nham Vân chính là loại thái độ này, hắn đã sớm không ôm hy vọng.
Nam nhân không dám…….
Mấy ngày sau, thời điểm ăn cơm Nham Vân không nói chuyện với nam nhân, từ đầu đến cuối Liễu Phong đều không có xuất hiện, nam nhân biết Liễu Phong căn bản là sẽ không đến, nếu Nham Vân dùng hắn để áp chế Liễu Phong đưa kiếm phổ cho mình thì Liễu Phong căn bản là sẽ không để ý tới Nham Vân, Liễu Phong cũng sẽ không dùng kiếm phổ đổi lấy hắn, trước kia trước khi hắn rời khỏi Thanh Sơn thì cho Liễu Phong 7 phần công lực, chỉ để lại cho bản thân 3 phần, sau đó toàn bộ cho Phật Hàng.
Khi đó…….Nam nhân nhớ rõ khi đó Nham Vân thường xuyên nói ——
“Sư thúc, ngươi cảm thấy bộ dạng của Liễu Phong đẹp không?”.
” Đẹp…….”.
“Vậy ta có đẹp không? Hay là Liễu Phong đẹp?”.
“Đều đẹp hết……..”.
Thời điểm luyện công ở Thanh Sơn thì nam nhân nhớ rõ Nham Vân hỏi hắn như vậy, khi đó Nham Vân mới hơn 10 tuổi, luôn hỏi hắn, bắt hắn so sánh giữa 2 người, Nham Vân rất rối rắm vấn đề này, có thời gian liền hỏi hắn.
………
“Sư thúc, ngày hôm qua ta nói với Liễu Phong là ta thích y, bộ dạng y đẹp thế nhưng lại tát ta 1 cái”. Mỗi lần Nham Vân bị Liễu Phong dạy dỗ xong thì sẽ chạy tới cáo trạng cùng nam nhân.
“Đâu, ta xem xem”. Mỗi lần nam nhân đều cười ôn nhu, ôm Nham Vân lên trên đùi, bôi dược cho Nham Vân.
“Liễu Phong còn nói ta vô sỉ”.
“Về sau ngươi không nên nói với Liễu Phong như vậy, y không thích gần gũi với người khác”. Mỗi lần nam nhân sẽ rất ôn nhu nói với Nham Vân, bảo Nham Vân không cần lại đi nhưng mà Nham Vân luôn không nghe, mỗi lần bị thương đều chạy tới chỗ nam nhân.
Nham Vân đối Liễu Phong rất cố chấp, điều này nam nhân có thể nhìn ra, cho dù hắn khuyên như thế nào thì Nham Vân cũng không nghe lời.
……….
“Sư thúc, ta có 1 việc muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Liễu Phong tốt?Hay ta tốt?”. Một ngày sau khi luyện kiếm xong, Nham Vân còn trẻ liền đi tới trước mặt nam nhân hỏi.
“Đều tốt hết”.
“Vậy nếu ngươi phải chọn chưởng môn thì ngươi sẽ chọn ai?”.
“Ngươi muốn học Thanh Hồn kiếm pháp, muốn làm chưởng môn sao?”.
“Ta không muốn, chỉ cần Liễu Phong làm chưởng môn thì tốt rồi, Liễu Phong quan trọng hơn mọi thứ”. Nam nhân nhớ rõ ràng câu trả lời của Nham Vân, chỉ là thời gian trôi qua, cảm tình có chút biến chất, tâm tư cũng không tránh được tự nhiên thay đổi.
……..
Nam nhân trở về phòng như thế nào thì hắn đã quên mất, hắn chỉ biết là Cửu Hoàng ngủ rất ngon, hắn ngồi ở trước bàn thẫn thờ thật lâu thật lâu, nhìn ngọn nến lay động khiến hắn nhớ lại chuyện cũ…….
Nếu không phải sau đó xảy ra chuyện kia thì bây giờ hắn còn là chưởng môn Bạch Vân Quan, Nham Vân cùng Liễu Phong là đồ đệ của hắn, nói không chừng……..
Nham Vân đã sớm toại nguyện ôm được mỹ nhân………
Thời điểm nam nhân xoay người nhìn đến thân ảnh Nham Vân biến mất ở phía sau đình viện thì hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người hắn đều vô lực, hắn nhìn nhìn mẩn đỏ trên tay, đã dần dần biến mất, khi hắn đứng trước cửa phòng thì hắn không trực tiếp đẩy cửa đi vào, bởi vì Nham Vân làm hắn hơi bị “trọng thương” nên hắn có chút khó chịu. Hắn đứng ở bên ngoài 1 lúc rồi sắp xếp lại cảm xúc…….
Thấy có đệ tử Nham môn đi qua nên hắn gọi đệ tử Nham môn, “Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi nhờ người khác mang chút nước nóng tới, ta muốn tắm rửa”. Yêu cầu xem như hơi quá đáng.
Nhưng đệ tử Nham môn vẫn gật đầu, thời điểm nam nhân đi vào phòng phát hiện đồ ăn đưa tới để trên bàn đều không có chạm qua, màn che rất dày buông xuống, che lại động tĩnh trên giường……
Đệ tử Nham môn mang mấy thùng lớn nước nóng đổ vào thùng tắm, nam nhân đang chuẩn bị cám ơn tiểu huynh đệ thì lại nghe tiếng thở mạnh rất lớn của Cửu Hoàng, giường kêu kẽo kẹt, cái đuôi lông xù của Cửu Hoàng lộ ra……
Nam nhân sợ tới mức run lên. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía đệ tử Nham môn…….
May mắn tên đệ tử kia không phát hiện, nam nhân đi đến bên giường nhét cái đuôi của Cửu Hoàng vào lại bên trong giường, sau khi đệ tử kia rời khỏi thì hắn mới vén màn ra, hắn mới vừa vén màn ra thì cảm giác được cái mũi Cửu Hoàng đưa lại đây, ẩm ướt, hơn nữa chòm râu làm mặt hắn ngưa ngứa, Cửu Hoàng vẫn hoàn toàn là hình thú.
Vẫn là hình dạng bạch sư, Cửu Hoàng vừa nhúc nhích thì giường liền kêu kẽo kẹt, nam nhân bảo Cửu Hoàng ngủ yên đừng nhúc nhích, hắn tắm rửa một cái, cảm thấy thoải mái rất nhiều, hắn nhìn đến đồ ăn trên bàn thì thầm nghĩ Cửu Hoàng khẳng định sẽ không ăn, để người mang đồ ăn đi vào cũng chỉ là làm cho có mà thôi, Cửu Hoàng ngậm tuyết liên thì có thể bổ sung tinh khí, có thể không cần ăn cái gì.
Thời điểm ngủ buổi tối, nam nhân cũng không biết nên ngủ ra sao, hình thể Cửu Hoàng rất to lớn nhưng lại là hình thú, lông trên người xồm xoàm, đại móng vuốt của Cửu Hoàng đè lên hắn, căn bản là không cho hắn nhúc nhích, móng vuốt giật giật liền kéo hắn vào trong lòng, càng cúi đầu liếm hôn xương quai xanh của hắn, đầu lưỡi nóng ẩm di chuyển trên người hắn……
Nam nhân mới vừa tắm xong nên trên người có mùi hương thơm mát, Cửu Hoàng thấy hắn đang vén màn, bộ dáng lo lắng nghiêng đầu, đầu lưỡi Cửu Hoàng từ bụng hắn liếm xuống dưới, đầu lưỡi nóng ướt lại dày quấn lấy dục vọng hắn, hắn muốn đưa tay đẩy đầu Cửu Hoàng ra, nhưng vừa mới đụng tới bộ lông sư tử mềm mịn kia thì lỗ tai Cửu Hoàng nhẹ nhàng run run……..
Nam nhân sửng sốt hơn nữa ngày, đôi mắt màu lam nhạt của Cửu Hoàng mệt mỏi nhìn chăm chú vào hắn, không khí trở nên rất mờ ám, tấm màn che kín giường, có thể thấy thân ảnh Cửu Hoàng liếm hắn, bởi vì Cửu Hoàng ăn tuyết liên nên trên người có cổ hương khí nhàn nhạt giống trên người Phật Hàng, rất nhạt, rất nhạt, rất dễ chịu.
Nam nhân cảm giác được dục vọng giữa 2 chân bị liếm, đầu lưỡi Cửu Hoàng vừa lớn vừa dày bao vây lấy dục vọng của hắn, liếm, xoa, chòm râu của Cửu Hoàng kích thích hắn, làm thân thể hắn mẫn cảm mà run rẩy, miệng nhịn không được phát ra rên rỉ yếu ớt.
Hơi thở Cửu Hoàng cực nóng giống như muốn làm bị thương dục vọng nam nhân, hắn vừa định lên tiếng ngăn cản thì móng vuốt Cửu Hoàng liền tách chân hắn ra, đầu lưỡi liếm từ ngực lên miệng của hắn, cái đầu sư tử to nóng hầm hập để ngang môi hắn, bờ môi của hắn bị Cửu Hoàng hôn đến ướt át, sáng bóng, hắn cảm giác được hô hấp của Cửu Hoàng càng ngày càng nặng, hắn nhẹ nhàng giật giật thân thể thì đụng tới dục vọng cực nóng như bàn ủi của Cửu Hoàng, nó rất to lớn lại vừa cứng còn rất nóng.
Nam nhân lập tức đứng dậy, nếu Cửu Hoàng động dục thì hắn xong đời…….
“Đừng nhúc nhích”.
Cửu Hoàng chộp được dục vọng của nam nhân, đệm thịt của y để ở trên đùi nam nhân, y giật giật thân thể chôn dục vọng vào giữa đùi nam nhân, khiến hai chân nam nhân kẹp lấy dục vọng y, đầu y cố định đầu nam nhân, móng vuốt y giữ chặt 2 chân nam nhân khiến nam nhân kẹp chặt dục vọng của y, y ôm nam nhân vào trong ngực, dục vọng y cọ sát với đùi nam nhân, mỗi khi y cử động một chút thì giường đều đong đưa, nam nhân không dám lộn xộn, nam nhân lo lắng y không khống chế được.
Chỉ cần không đi vào thì làm gì cũng được…….
Nam nhân xem như là thỏa hiệp, Cửu Hoàng ôn nhu ôm hắn, hắn không dám nhìn dục vọng vừa lớn vừa thô giữa 2 chân mình, chỉ cảm thấy phân thân nóng như lửa kia ở giữa hai chân hắn ma xát qua lại, nhưng nó lại cọ xát cùng với dục vọng của hắn, tần suất ra vào càng lúc càng nhanh, đầu Cửu Hoàng vẫn cố định đầu hắn, cọ qua cọ lại.
Tại nơi ra vào liên tục kia, cho dù không có súng thật đạn thật đi vào nhưng phân thân lửa nóng kia dùng sức cọ xát khiến cho nam nhân nắm chặt ga giường, hơn nữa đầu lưỡi dày của Cửu Hoàng liếm lưng, cánh tay, cổ hắn, quanh quẩn ở cần cổ hắn, xúc cảm nóng ướt khiến thân thể hắn vì khoái cảm mà run rẩy……
“Ngô…..Xong rồi a?”. Nam nhân lo lắng hỏi Cửu Hoàng, tốc độ của Cửu Hoàng càng lúc càng nhanh, ở giữa mông hắn đều bị ma sát tới đỏ lên, cảm giác nóng bức kia thổi quét toàn thân hắn.
Hai má nam nhân rất nóng, thân thể đều nóng lên, phân thân dưới bụng rất cứng, phía trước phân thân hắn rơi “nước mắt”, chòm râu Cửu Hoàng liên tục kích thích hắn. Cho đến khi 2 người đều bắn ra……..
Trước 1 giây nhiệt dịch (dịch: chất lỏng, nhiệt: nóng) phun ra thì nam nhân mất kiểm soát nắm chặt chân trước của Cửu Hoàng, chân Cửu Hoàng mềm mại, đệm thịt rất nóng, sờ rất thoải mái, hơn nữa Cửu Hoàng ôm hắn, thân thể lông xù dán lên ** của hắn, hắn “vừa a vừa ư” rên rỉ ra tiếng.
Cửu Hoàng không cho nam nhân đứng dậy, nam nhân không có biện pháp đành phải dựa vào y, nam nhân đối với y vẫn là sư tử nhìn 1 lúc, y mệt mỏi nằm xuống, nam nhân nói cho y biết chuyện Nham Vân biết y là sư tử, y cũng không kinh ngạc, hơn nữa tỏ vẻ biết cũng là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa pháp lực Nham Vân cao cường nhất định là sớm đã cảm ứng được.
Từ sau đêm đó, mỗi ngày nam nhân đều dùng bữa với Nham Vân, Cửu Hoàng cần một chút thời gian để khôi phục hình người, nam nhân không tránh khỏi được việc đệ tử Nham môn đưa đồ ăn đến phòng, sau khi từ lần trước Nham Vân khiến hắn ăn mấy món ăn đó thì từ hôm sau đều các món đều thay đổi sạch, đều là món Nham Vân thích ăn, hắn không kén ăn, chỉ cần ăn rồi không bị nổi mẩn đỏ thì có thể ăn hắn đều ăn.
Mà mỗi lần nam nhân muốn gắp đồ ăn cho Nham vân thì đều bị Nham Vân nhìn chăm chú làm hắn rụt tay lại, chỉ lo lắng Nham Vân ghét bỏ hắn bẩn, trên đũa dính nước miếng của hắn………
Mà buổi tối mỗi ngày khi nam nhân trở về phòng thì Cửu Hoàng đều phải ôm hắn, mấy lần hắn đều muốn mở miệng yêu cầu Cửu Hoàng tiết chế một chút nhưng khi đầu lưỡi nóng ướt của Cửu Hoàng liếm hắn 1 cái thì cái gì hắn cũng đều nói không được…….
Nam nhân rất bất đắc dĩ. Nhưng mà dựa vào Cửu Hoàng có thể giảm bớt sự xâm nhập của âm khí cùng hàn khí, gian phòng ở đây rất hoa lệ (đẹp + rực rỡ), cái gì cũng có nhưng lại rét căm căm, lúc sau hắn nhờ người ta đưa đến một cái hỏa lô(bếp lửa) thì mới cảm giác được ấm áp, chỉ là Cửu Hoàng mỗi ngày đều ở trên giường, dựa vào ăn tuyết liên để gia tăng tinh khí nên hắn có chút lo lắng.
Qua vài ngày mà Liễu Phong vẫn là chưa có tới, hơn nữa trấn này ngoại trừ trong âm phủ thì địa phương khác nơi nơi đều có quỷ hồn lơ lửng, hơn nữa xa phu mà nam nhân thuê trước đó và tiểu Thúy đều bị Nham Vân đưa đi Biên thành, cho dù là muốn chạy trốn thì hắn cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Nham Vân mới dùng bữa xong, y đang đứng cạnh hồ sen thưởng thức hoa sen, bông tuyết nhẹ nhàng rơi ở trên mặt nước, tạo ra gợn sóng, hoa sen mọc tràn lên trên cầu, chỉ lộ ra mấy cái đèn, đèn ***g màu đỏ tươi trong đình chiếu ra quang mang đẹp đẽ, làm nổi bật khuôn mặt y, làm vẻ mặt của y nhu hòa đi 1 ít. “Vị bằng hữu kia của ngươi, vì sao luôn không ra khỏi cửa phòng?”. Trong tay y bê 1 chén trà, y nhẹ nhàng uống một ngụm, y đặt chén trà ở tay ghế, lan can màu đỏ thắm bị bao phủ dưới ánh sáng màu đỏ tươi có vẻ càng thêm chói mắt”.
“Y không tiện đi ra ngoài”.
“Cũng không phải nữ nhân thì có gì không tiện?”. Nham Vân nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, thấy mi mắt nam nhân run rẩy một chút, y đưa tay phủi tuyết bám trên vai nam nhân xuống, “Sau khi Liễu Phong đi ra, y nghe nói ngươi ở trong này thì trực tiếp từ Thanh Sơn đi tới, đến lúc đó ngươi có thể cảm động ôm y, nói 1 chút mấy năm nay ở bên ngoài ngươi khổ bao nhiêu, ngươi sẽ thấy rõ Liễu Phong sẽ đối ngươi nói nói cái gì”.
“Ta sẽ không giả vờ đáng thương……..”. Nam nhân nói thật, hắn sẽ không nói chuyện mấy năm nay cho Liễu Phong nghe.
“Nếu Liễu Phong biết ngươi thú thê thì ngươi đoán xem y có còn muốn ngươi không?”. Nham Vân giơ tay nâng cằm nam nhân lên, y không cho nam nhân cúi đầu, muốn nam nhân nhìn thẳng mắt y.
Nam nhân cùng Liễu Phong không có gì…….
Nam nhân không giải thích rõ được nên hắn đành phải ngậm miệng không nói lời nào, chỉ là hắn càng không nói lời nào thì Nham Vân lại càng nghĩ là hắn đang chột dạ………
Nam nhân đánh trống lảng, hắn vẫn muốn nói chuyện Cửu Hoàng thú hóa cho Nham Vân biết, hắn tin Nham Vân cũng sẽ không có uy hiếp với Cửu Hoàng, tuy rằng mấy năm qua hắn không gặp Nham Vân, nhưng hắn vẫn hiểu rõ cá tính Nham Vân, chỉ là tính tình Nham Vân khó nắm bắt, lần này hắn gặp lại Nham Vân nhưng thật ra hắn cảm thấy trải qua nhiều năm tôi luyện, cùng thời gian ăn mòn thì tính cách Nham Vân trở nên trầm ổn so với trước kia rất nhiều.
“Vậy ngươi tốt nhất đừng để y đi ra ngoài, để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết”.
“Ân”.
Nam nhân gật gật đầu, hắn chuẩn bị trở về phòng.
“Sư thúc”. Bỗng nhiên Nham Vân gọi nam nhân lại, “Sau này ngươi định làm sao?”.
Nam nhân dừng bước chân lại.
“Ngươi cảm thấy chính ngươi hại chết thê tử ngươi, ngươi không muốn trở về Trương phủ, ngươi cảm thấy rất có lỗi với người Trương phủ, ngươi cũng không quay về Thanh Sơn được, thiên hạ này rộng lớn nhưng không có chỗ cho ngươi dung thân”. Nham Vân nói ra sự lo lắng trong lòng của nam nhân, y nhìn nam nhân, “Chẳng lẽ ngươi định cùng Cửu Hoàng quay về Tuyết Sơn, cả đời đều ở cùng 1 chỗ với y?”.
“Ta đã đáp ứng Cửu Hoàng cùng y quay về Tuyết Sơn”. Chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi.
“Kế hoạch không có thay đổi, ta biết ngươi là người giữ lời, chỉ là có đôi khi tình huống sẽ do thế cục thay đổi mà khác đi, ngươi đang ở trong nhân gian thì phải để ý thế tục……..”.
“Ta biết đạo lý này, chỉ là hiện tại ta không có nơi khác để đi, hơn nữa ta cũng muốn đi xem nơi ở của Cửu Hoàng”. Sau khi nam nhân nói xong thì không nghe Nham Vân nói tiếp, hắn liền tiếp tục đi hướng phía trước.
Nhưng mới vừa đi chưa được mấy bước…….. Chợt nghe Nham Vân nói: “Mấy năm nay thời điểm sư thúc ở bên ngoài ăn gió nằm sương có nhớ tới ta không”. Thanh âm y rất lãnh đạm, y xoay người nhìn thấy bóng lưng của nam nhân. Y đụng đổ chén trà.
Nam nhân khẩn trương quay đầu, thấy chén trà bể nằm ở bên cạnh chân Nham Vân, thân hình Nham Vân nhoáng lên một cái liền xuất hiện trước mắt hắn, cả người hắn đều sững sờ do Nham Vân dựa rất gần hắn……..
Nam nhân chỉ có thể ngừng thở, nhìn thấy Nham Vân gần trong gang tấc.
“Trả lời ta”.
Nam nhân do dự thật lâu mới thốt ra một chữ: “Có……..”. Hắn có nhớ chỉ là hắn không thể trở lại Thanh Sơn, nhớ cũng không làm gì được hơn nữa Nham Vân chán ghét hắn như vậy.
Nếu là trước đây thì nam nhân tuyệt đối không dám nói ra…….Chỉ là bây giờ hắn vừa không phải là người của Thanh Sơn cũng không phải chưởng môn Bạch Vân Quan, hắn chỉ là 1 người thường mà thôi, hắn có quyền, có tư cách, có lựa chọn trả lời Nham Vân. Hắn không có lựa chọn giấu diếm, hắn thực thẳng thắn, hắn thực chân thành. Đích thực hắn có nhớ, hắn không muốn nói dối.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại nhớ ta?”. Nham Vân thản nhiên hỏi, y nhìn chằm chằm nam nhân, mặt y không có chút tỳ vết nào vẫn hoàn mỹ giống như trước đây.
“Bởi vì……..”. Nam nhân lùi từng bước ra sau, hắn rất lo lắng nói: “Bởi vì ngươi là đồ đệ của ta……..”. Hắn do dự thật lâu mới nói ra những lời này, việc này giống như làm hao hết tất cả khí lực của hắn.
Nham Vân lãnh đạm hừ một tiếng, liền xoay người rời đi, nam nhân cũng không để ý, hắn sớm biết rằng Nham Vân chính là loại thái độ này, hắn đã sớm không ôm hy vọng.
Nam nhân không dám…….
Mấy ngày sau, thời điểm ăn cơm Nham Vân không nói chuyện với nam nhân, từ đầu đến cuối Liễu Phong đều không có xuất hiện, nam nhân biết Liễu Phong căn bản là sẽ không đến, nếu Nham Vân dùng hắn để áp chế Liễu Phong đưa kiếm phổ cho mình thì Liễu Phong căn bản là sẽ không để ý tới Nham Vân, Liễu Phong cũng sẽ không dùng kiếm phổ đổi lấy hắn, trước kia trước khi hắn rời khỏi Thanh Sơn thì cho Liễu Phong 7 phần công lực, chỉ để lại cho bản thân 3 phần, sau đó toàn bộ cho Phật Hàng.
Khi đó…….Nam nhân nhớ rõ khi đó Nham Vân thường xuyên nói ——
“Sư thúc, ngươi cảm thấy bộ dạng của Liễu Phong đẹp không?”.
” Đẹp…….”.
“Vậy ta có đẹp không? Hay là Liễu Phong đẹp?”.
“Đều đẹp hết……..”.
Thời điểm luyện công ở Thanh Sơn thì nam nhân nhớ rõ Nham Vân hỏi hắn như vậy, khi đó Nham Vân mới hơn 10 tuổi, luôn hỏi hắn, bắt hắn so sánh giữa 2 người, Nham Vân rất rối rắm vấn đề này, có thời gian liền hỏi hắn.
………
“Sư thúc, ngày hôm qua ta nói với Liễu Phong là ta thích y, bộ dạng y đẹp thế nhưng lại tát ta 1 cái”. Mỗi lần Nham Vân bị Liễu Phong dạy dỗ xong thì sẽ chạy tới cáo trạng cùng nam nhân.
“Đâu, ta xem xem”. Mỗi lần nam nhân đều cười ôn nhu, ôm Nham Vân lên trên đùi, bôi dược cho Nham Vân.
“Liễu Phong còn nói ta vô sỉ”.
“Về sau ngươi không nên nói với Liễu Phong như vậy, y không thích gần gũi với người khác”. Mỗi lần nam nhân sẽ rất ôn nhu nói với Nham Vân, bảo Nham Vân không cần lại đi nhưng mà Nham Vân luôn không nghe, mỗi lần bị thương đều chạy tới chỗ nam nhân.
Nham Vân đối Liễu Phong rất cố chấp, điều này nam nhân có thể nhìn ra, cho dù hắn khuyên như thế nào thì Nham Vân cũng không nghe lời.
……….
“Sư thúc, ta có 1 việc muốn hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Liễu Phong tốt?Hay ta tốt?”. Một ngày sau khi luyện kiếm xong, Nham Vân còn trẻ liền đi tới trước mặt nam nhân hỏi.
“Đều tốt hết”.
“Vậy nếu ngươi phải chọn chưởng môn thì ngươi sẽ chọn ai?”.
“Ngươi muốn học Thanh Hồn kiếm pháp, muốn làm chưởng môn sao?”.
“Ta không muốn, chỉ cần Liễu Phong làm chưởng môn thì tốt rồi, Liễu Phong quan trọng hơn mọi thứ”. Nam nhân nhớ rõ ràng câu trả lời của Nham Vân, chỉ là thời gian trôi qua, cảm tình có chút biến chất, tâm tư cũng không tránh được tự nhiên thay đổi.
……..
Nam nhân trở về phòng như thế nào thì hắn đã quên mất, hắn chỉ biết là Cửu Hoàng ngủ rất ngon, hắn ngồi ở trước bàn thẫn thờ thật lâu thật lâu, nhìn ngọn nến lay động khiến hắn nhớ lại chuyện cũ…….
Nếu không phải sau đó xảy ra chuyện kia thì bây giờ hắn còn là chưởng môn Bạch Vân Quan, Nham Vân cùng Liễu Phong là đồ đệ của hắn, nói không chừng……..
Nham Vân đã sớm toại nguyện ôm được mỹ nhân………