Chương : 192
Nam nhân phát hiện phát hiện Nham Vân đi đường khập khiễng nhưng hắn không nhìn kỹ, cũng nhìn không ra, hơn nữa thương của Nham Vân còn chưa lành, trong thời gian ngắn ngủn này thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thời điểm ăn cơm Mộc Phàm Phương gắp rau cho Tích Duyên, mà Nham Vân cùng Trang Mân Nhi ngồi ở đối diện, y nhìn nam nhân suốt, y không ngờ sẽ gặp lại nam nhân như vậy, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều việc, y từ trong chỗ chết mà sống lại, còn thú thê, thành gia.
Nhưng mà sau khi Nham Vân gặp nam nhân thì có chút đột nhiên…….
Hai người tựa hồ đều không định nhận thức cùng đối phương, cả phòng ăn vui vẻ lại hòa thuận, bộ dạng thê tử Trang Mẫn Nhi của Nham Vân rất xinh đẹp, nam nhân tranh thủ liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái………
Trang Mẫn Nhi mặc trường sam hồng nhạt, trâm cài đầu thực tinh xảo, đồ trang sức cũng khá hoa mỹ, nàng trang điểm đậm nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới sắc đẹp của nàng, sẽ không có vẻ tục tằng mà ngược lại có vẻ thập phần xinh đẹp, làn da của nàng trắng nõn, các ngón tay đều mềm mịn trắng nõn……….
Nam nhân đột nhiên phát hiện Nham Vân đang bất mãn nhìn hắn chằm chằm, hắn cúi đầu không nhìn nữa, tái nhìn nội nhân (vợ) của người khác là chuyện không lễ độ, cho tới thời điểm hắn đi về thì Nham Vân cũng cũng không nói chuyện cùng hắn.
Người Mộc gia ôn chuyện, nam nhân hướng Mộc gia lão gia nói còn có việc nên về trước.
Mộc Phàm Phương có vẻ có chút tiếc nuối nhưng cảm giác nam nhân đối nàng xa cách, nàng cũng biết nam nhân sẽ không thích nàng nên có vẻ có chút thất vọng.
Mà khi nam nhân một mình đi ra khỏi Mộc phủ thì sắc trời đã khuya, bên ngoài không có đèn, hắn cầm theo đèn ***g đi ra khỏi Mộc phủ, hắn đi qua ngỏ tắt nhỏ, đi hướng Tích phủ, Tích phủ ngay tại đối diện Trang phủ………
Mà hôm nay nam nhân mới biết được Nham Vân thế nhưng thành cô gia của Trang phủ……..
Nham Vân không phải thích Liễu Phong nhất sao?
Nam nhân cho rằng cho dù Nham Vân thành thân thì đoán chừng cũng không quên Liễu Phong được…….
Nam nhân không ngờ Nham Vân sẽ thành gia (lập gia đình), hắn vừa đi vừa suy nghĩ, không nhìn đường nên không cẩn thận đụng vào tấm ván gỗ xe ven đường, cả người hắn ngã trên mặt đất.
Nam nhân tâm thần không yên, đang chuẩn bị đứng lên thì phát hiện một đôi hài cẩm tú tinh xảo (vải, lụa thêu tay) xuất hiện ở trước mặt, theo hoa mỹ phục sức nhìn lên trên thì nhìn thấy……… Đúng là Nham Vân diện vô biểu tình (mặt đơ)……….
Nam nhân cứng ngắc ở tại chỗ.
Nham Vân tới làm cái gì? Vì sao Nham Vân xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ còn nghĩ muốn vũ nhục nam nhân một chút?
” Chúc…… Chúc mừng ngươi…….”. Nam nhân ngay cả nói chuyện cũng không nói rõ ràng được, câu đầu tiên hắn nói là chúc mừng bởi vì hắn không biết nói gì cùng Nham Vân, hắn sẽ không hỏi tại sao Nham Vân lại đuổi theo tới đây bỏi vì hắn biết Nham Vân sẽ không cho hắn đáp án tốt đẹp gì.
” Chúc mừng ta cái gì? Chúc mừng ta nhanh như vậy có thể gặp lại ngươi?”. Nham Vân tiến lên đỡ nam nhân đứng dậy, nam nhân ổn định cước bộ, cảm thấy có chút xấu hổ, nam nhân chỉ có thể cười cười xin lỗi.
” Chúc mừng ngươi thành thân, cưới một vị nương tử xinh đẹp như vậy”. Ngữ khí của nam nhân thực ôn thuận, từ trước đến nay hắn đều thực ôn nhu, cho dù ra sao vẫn bình tĩnh như vậy, đều ôn hòa vô cùng.
” Ngươi là thực tâm nói hay là nói khách khí?”.
“……..”.
” Trả lời”. Nham Vân thúc giục nam nhân.
“Là thật tâm”. Nam nhân trả lời.
Nam nhân vỗ vỗ bụi bặm trên người liền hướng Nham Vân cáo từ, hắn chậm rãi tỏ vẻ: “Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi về trước, ngươi mau trở về đi thôi, phu nhân…….phu nhân của ngươi còn chưa rời yến (bữa tiệc), một mình ngươi đi ra cũng không thỏa đáng…….”. Hắn nói xong thì thấy Nham Vân không có phản ứng gì, tựa hồ cũng không muốn nói gì, hắn mới rời đi.
Lúc này Nham Vân mới nói một câu với nam nhân: “Không phải là ngươi thực xem thường ta?”.
” Không có”. Nam nhân lắc đầu.
” Ngươi cảm thấy phu nhân của ta đẹp không?”. Nham Vân tiến lên vài bước đuổi kịp cước bộ của nam nhân, y tùy ý tỏ vẻ, “Ta không cần đi trở về, ta đã dặn dò lại rồi”.
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
Nam nhân không có cười nhạo Nham Vân, Nham Vân cảm thấy có chút ngoài ý muốn bởi vì y cảm thấy nam nhân hẳn là thực chán ghét y, nhìn thấy hiện tại y gặp nạn, nếu đổi thành người khác có thể sẽ cho y thêm 2 đạp nhưng mà nam nhân sẽ không làm như vậy, ở trong mắt nam nhân cho dù y quá phận như thế nào thì thủy chung là nam nhân nuôi lớn, nam nhân cũng có 1 bộ phận trách nhiệm rất lớn trong đó.
Hai người tâm sự nặng nề mà đi đến cửa nhà, Nham Vân nhìn thoáng qua môn biển (tấm biển treo trên cửa) Tích Phủ, y đã đoán được, y không nhìn nam nhân mà ngược lại hỏi: “Ngươi ở cùng ai?”.
” Mạt Đồng”.
Nham Vân cười phốc một tiếng: “Ta cho rằng ngươi sẽ ở cùng Phật Hàng, nếu không thì cũng có thể là Cửu Hoàng, nguyên lai chọn tới chọn đi thì ngươi vẫn chọn 1 kẻ hư hỏng nhất”.
” Ta không có linh khí, cũng không quản được chuyện hàng ma hàng yêu”. (thu, giết yêu ma). Cho nên là yêu hay là ma thì sớm đã không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là … có đối xử tốt với hắn không……..
Nham Vân có chút kinh ngạc nhìn nam nhân, biết nam nhân sẽ không nói dối, biết được linh khí của nam nhân biến mất thì y có chút bất ngờ, như vậy nói cách khác nam nhân sẽ không lại biến thành bộ dáng yêu dị đêm đó……..
Nham Vân đột nhiên rất muốn cười to. Chỉ có 1 mình y gặp qua bộ dáng đêm đó của nam nhân, y cũng sẽ không quên buổi tối ngày đó nam nhân nhiệt tình cỡ nào……..
” Ngươi cũng biết nếu Thiên môn (cổng trời) mở ra, Xích Luyện đã tu đến viên mãn thì sẽ thành tiên đi?”. Nham Vân hỏi nam nhân.
“…….”. Nam nhân chưa đáp lại.
” Còn có Phật Hàng rất có vấn đề, nếu ngươi ở bên người y thì cũng nên cẩn thận”. Nham Vân nhắc nhở nam nhân.
“…….”
Tuy rằng một câu nam nhân cũng chưa nói nhưng hắn đã sớm biết, hắn chỉ có thể nghe Nham Vân nói hết thì mới gật đầu.
” Ngươi nói nhiều như vậy cũng không thay đổi được gì”. Nam nhân thản nhiên nở nụ cười, đáy mắt của hắn tràn đầy thần tình nhu hòa, hắn ôn hòa tỏ ý, “Tòa nhà này là Mạt Đồng mua, thời điểm y cao hứng thì nơi này có thể kêu Tích phủ, thời điểm mất hứng có thể kêu khác, y cũng tùy thời có thể đuổi ta đi……..”.
Lần này đổi thành Nham Vân không thể nói gì.
” Đương nhiên ta cũng có thể tự mình đi, ngươi cảm thấy ta nên đi tới đâu? Là giống ngươi tìm 1 nữ nhân để thú hay vẫn tiếp tục ở tại trúc xá trong cái núi hoang sống qua ngày?”. Nam nhân nhìn thoáng qua đại môn Tích phủ đang đóng chặt, trong mắt hắn lộ ra vài phần thương cảm, “Ta đi tới đâu đều sẽ bị tìm ra, tuy rằng hiện tại ta ở nơi này, trên người không có bạc nhưng ta cũng cũng không phải bạch trụ”. (ở miễn phí không làm gì).
Tuy rằng tấm thân này của nam nhân cũng không đáng giá, khuôn mặt cũng không xinh đẹp như tiểu quan thanh lâu, nhưng muốn ngủ ngủ (í thúc là ngủ rùi XXOO í) vẫn là có thể, trừ bỏ ngủ cùng Mạt Đồng thì hắn còn có thể liều mạng làm việc, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy không mắc nợ ai.
Nam nhân cũng không muốn giả vờ thanh cao. Hắn chỉ là 1 người nam nhân bình thường mà thôi, cũng không phải danh môn vọng tộc, cũng không phải thiếu niên mềm mại, ngủ liền ngủ, cũng không có gì cần kiêng dè, mặc dù có chút cảm thấy thẹn nhưng hắn cũng không có thể bịa đặt.
” Ta đi vào”. Nam nhân gật đầu một cái với Nham Vân liền không chút hoang mang trở về Tích phủ.
Lời của nam nhân đều là lời thật lòng, hắn ở nơi này cũng không phải bạch trụ, rất nhiều chuyện tình hắn cũng không có khả năng khống chế, hắn mềm lòng, hắn vô năng, hắn yếu đuối……Hắn vô dụng. Hắn thật sự vô dụng, một chút hữu dụng cũng không có, tác dụng duy nhất của hắn là để cho người khác tiết dục!
Trước kia nam nhân bị Nham Vân xem như Liễu Phongg mà ôm.
Sau lại là Xích Luyện vì thành tiên mà hút linh khí của hắn.
Sau lại Cửu Hoàng động dục cũng ôm hắn, liền bởi vì người khác không chịu nổi nhưng nam nhân chịu được. (mí đầu thía thôi nhưng h ca í iu thúc thật lòng mừ)
Mạt Đồng khiến cho nam nhân có nhà nhưng không thể quay về, nhà cũng chẳng phải là nhà……..
Liền ngay cả Phật Hàng từng không màng danh lợi cũng rơi vào ma đạo, người duy nhất không có thương tổn qua nam nhân chính là Phật Hàng, nhưng mà hiện tại Phật Hàng đã có chuyện cần phải làm…….
Quyền thế địa vị chẳng lẽ liền nặng như vậy sao? Chẳng lẽ không có những thứ này sẽ không có thể sống, không thể sống sao? Nam nhân cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ quá lớn quá lớn, ở trên người bọn họ trừ bỏ ích kỷ cùng lợi ích thì hắn cơ hồ nhìn không thấy một chút tình yêu nào, hắn đi thực gian nan, hắn từng nghĩ tới, cũng lo lắng qua tương lai………
Nam nhân cũng không phải không có tưởng tượng qua tương lai của bọn họ, hắn thầm nghĩ tới, nếu trong bọn họ có người thẳng thắn nói với hắn muốn vĩnh viễn cùng hắn cùng một chỗ, kiếp nầy kiếp sau cũng không sẽ ruồng bỏ hắn, sẽ không cô phụ hắn……Thì hắn cũng nhất định sẽ nghĩa vô phản cố (dứt khoát đồng ý luôn), toàn tâm toàn ý đối đãi người kia, nhưng mà cho tới bây giờ hắn đều không có đợi được những lời này, nhận được cũng chỉ là những câu gió thoảng mây bay mà thôi. Trừ bỏ lợi dụng thì hắn không cảm giác được cái gì khác, cho dù có ấm áp ngắn ngủi thì cũng sẽ bị sự thật tàn khốc dẫm nát, hắn là người, hắn cũng không phải không có cảm tình.
Cho dù hắn bình tĩnh ra sao, bình tĩnh đến đâu thì cũng sẽ có thời điểm bùng nổ, nam nhân cảm thấy chính mình sắp đứng không nổi nữa rồi, hắn ngồi ở đại đường rất lâu. Liền động hắn cũng không muốn động một chút nào hết.
Nam nhân biết mình không hoàn mĩ, cũng biết mình đã nhiều tuổi, không so được với những nam nữ tuổi trẻ khác, hắn không cần cầu toàn bộ bọn họ đều ở cùng hắn nhưng ít nhất chỉ cần 1 người là được. Nhưng mà hắn tự đánh giá cao chính mình rồi thế nhưng 1 người đều không có.
Nam nhân ngồi ở bên ngoài cho tới hừng đông thì hắn mới chỉnh đốn tốt hảo tâm tình quay về phòng của chính mình, hắn cùng Mạt Đồng chia phòng ngủ, nhưng mà thỉnh thoảng buổi tối Mạt Đồng sẽ tới ôm hắn.
Cuộc sống của 2 người liền giống như đoạn thời gian trước kia ở Trương phủ, người hầu của Tích Phủ đều là Mạt Đồng chiêu tập ở trấn trên, tuy rằng Tích phủ rất lớn nhưng lại không bị thiếu nhân khí.
Thường xuyên sẽ có một ít người kỳ quái tới tìm Mạt Đồng, nói chính xác không phải là người mà là yêu, là yêu ma quỷ quái hơi chút có địa vị, biết được Mạt Đồng ở lại trấn trên nên đều mang theo hạ lễ tới cửa bái phỏng.
Yêu ma quỷ quái cũng có quy củ của chính mình, cùng con người giống nhau đều là cần tạo quan hệ.
Hàng năm Tích phủ đều tràn ngập âm khí khiến cho Trang phủ đặt 2 môn thần uy vũ ở trước cửa phủ đệ của mình cùng thạch sư trấn áp tà linh, trên môn biển của phủ đệ còn đặt kính bát quái chiếu yêu.
Nam nhân cũng vẫn khôn nói cho Mạt Đồng biết chuyện Nham Vân chính là cô gia của Trang phủ, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mà Tích phủ cũng khá khí thế, bốn phía Tích phủ đều là Tà thần yêu thú khắc bằng đá, trên mái hiên có 1 con thạch long (rồng đá), không biết Mạt Đồng từ nơi nào làm ra linh hổ hai đầu hung mãnh đặt ở trước đại môn của Tích phủ.
Cơ hồ không ai dám xông vào Tích phủ, người muốn đi vào Tích phủ đều phải trải qua thông báo, sẽ có hai vị đại hán hộ viện chuyên môn đến khiêng lão hổ đi, lúc này mới có thể đi vào.
Mà cơ hồ mỗi ngày Tích phủ đều có yêu ma quỷ quái đến bái phỏng, nam nhân chưa bao giờ can thiệp chuyện của Mạt Đồng, tùy Mạt Đồng thôi, chỉ là thường ngày thời điểm hắn không có việc gì thì sẽ buôn bán duyên trên chợ, thỉnh thoảng Mộc Phàm Phương sẽ đến mời hắn đi uống trà thì hắn cũng đều đi, bởi vì hắn đã nói rõ ràng cùng Mộc Phàm Phương, Mộc Phàm Phương cũng tỏ vẻ có thể lý giải(hiểu) hắn. Hắn có thêm 1 bằng hữu.
Mà gần đây thường xuyên sẽ có một ít sơn tinh yêu quái tặng một ít mỹ nữ cho Mạt Đồng, những nữ nhân này thực tự do ra vào Tích phủ, nam nhân chưa bao giờ hỏi Mạt Đồng bởi vì Mạt Đồng đều sẽ mang những nữ nhân này đi.
Gần đây Mạt Đồng cũng phát hiện nam nhân không thích nói chuyện cùng y, bởi vì những yêu quái muốn tìm y hỗ trợ sẽ tặng chút nữ tử xinh đẹp cho y, biết điều sẽ tặng rượu ngon cho y.
Tuy rằng nam nhân không nói ra nhưng Mạt Đồng cũng hiểu được nên kiêng dè một chút thì tốt hơn, y cùng nam nhân thật vất vả mới có cuộc sống hiện tại, y cũng không muốn bị quấy rầy.
Mỗi khi Mạt Đồng ôm nam nhân thì nam nhân cũng không nói chuyện với y, cũng sẽ không trả lời câu hỏi của y, tuy rằng sau đó nam nhân vẫn sai người nấu canh tẩm bổ cho y nhưng y cảm thấy nam nhân không cao hứng lắm.
” Ngươi có ý kiến gì với ta thì cứ nói thẳng ra đi, hay là ngươi không quen ở đây?”. Mỗi lần Mạt Đồng đều trực tiếp hỏi nam nhân.
Từ trước đến nay nam nhân đều thực hiền hoà, cũng chỉ là dùng ngữ khí ôn hòa trả lời: “Thật ra nơi này rất tốt, tốt hơn nhiều so với địa phương ta ở trước kia…….”.
Cho tới bây giờ nam nhân đều không muốn gì nhiều, hiện tại đã muốn thực thỏa mãn…….
Thời điểm ăn cơm Mộc Phàm Phương gắp rau cho Tích Duyên, mà Nham Vân cùng Trang Mân Nhi ngồi ở đối diện, y nhìn nam nhân suốt, y không ngờ sẽ gặp lại nam nhân như vậy, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều việc, y từ trong chỗ chết mà sống lại, còn thú thê, thành gia.
Nhưng mà sau khi Nham Vân gặp nam nhân thì có chút đột nhiên…….
Hai người tựa hồ đều không định nhận thức cùng đối phương, cả phòng ăn vui vẻ lại hòa thuận, bộ dạng thê tử Trang Mẫn Nhi của Nham Vân rất xinh đẹp, nam nhân tranh thủ liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái………
Trang Mẫn Nhi mặc trường sam hồng nhạt, trâm cài đầu thực tinh xảo, đồ trang sức cũng khá hoa mỹ, nàng trang điểm đậm nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới sắc đẹp của nàng, sẽ không có vẻ tục tằng mà ngược lại có vẻ thập phần xinh đẹp, làn da của nàng trắng nõn, các ngón tay đều mềm mịn trắng nõn……….
Nam nhân đột nhiên phát hiện Nham Vân đang bất mãn nhìn hắn chằm chằm, hắn cúi đầu không nhìn nữa, tái nhìn nội nhân (vợ) của người khác là chuyện không lễ độ, cho tới thời điểm hắn đi về thì Nham Vân cũng cũng không nói chuyện cùng hắn.
Người Mộc gia ôn chuyện, nam nhân hướng Mộc gia lão gia nói còn có việc nên về trước.
Mộc Phàm Phương có vẻ có chút tiếc nuối nhưng cảm giác nam nhân đối nàng xa cách, nàng cũng biết nam nhân sẽ không thích nàng nên có vẻ có chút thất vọng.
Mà khi nam nhân một mình đi ra khỏi Mộc phủ thì sắc trời đã khuya, bên ngoài không có đèn, hắn cầm theo đèn ***g đi ra khỏi Mộc phủ, hắn đi qua ngỏ tắt nhỏ, đi hướng Tích phủ, Tích phủ ngay tại đối diện Trang phủ………
Mà hôm nay nam nhân mới biết được Nham Vân thế nhưng thành cô gia của Trang phủ……..
Nham Vân không phải thích Liễu Phong nhất sao?
Nam nhân cho rằng cho dù Nham Vân thành thân thì đoán chừng cũng không quên Liễu Phong được…….
Nam nhân không ngờ Nham Vân sẽ thành gia (lập gia đình), hắn vừa đi vừa suy nghĩ, không nhìn đường nên không cẩn thận đụng vào tấm ván gỗ xe ven đường, cả người hắn ngã trên mặt đất.
Nam nhân tâm thần không yên, đang chuẩn bị đứng lên thì phát hiện một đôi hài cẩm tú tinh xảo (vải, lụa thêu tay) xuất hiện ở trước mặt, theo hoa mỹ phục sức nhìn lên trên thì nhìn thấy……… Đúng là Nham Vân diện vô biểu tình (mặt đơ)……….
Nam nhân cứng ngắc ở tại chỗ.
Nham Vân tới làm cái gì? Vì sao Nham Vân xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ còn nghĩ muốn vũ nhục nam nhân một chút?
” Chúc…… Chúc mừng ngươi…….”. Nam nhân ngay cả nói chuyện cũng không nói rõ ràng được, câu đầu tiên hắn nói là chúc mừng bởi vì hắn không biết nói gì cùng Nham Vân, hắn sẽ không hỏi tại sao Nham Vân lại đuổi theo tới đây bỏi vì hắn biết Nham Vân sẽ không cho hắn đáp án tốt đẹp gì.
” Chúc mừng ta cái gì? Chúc mừng ta nhanh như vậy có thể gặp lại ngươi?”. Nham Vân tiến lên đỡ nam nhân đứng dậy, nam nhân ổn định cước bộ, cảm thấy có chút xấu hổ, nam nhân chỉ có thể cười cười xin lỗi.
” Chúc mừng ngươi thành thân, cưới một vị nương tử xinh đẹp như vậy”. Ngữ khí của nam nhân thực ôn thuận, từ trước đến nay hắn đều thực ôn nhu, cho dù ra sao vẫn bình tĩnh như vậy, đều ôn hòa vô cùng.
” Ngươi là thực tâm nói hay là nói khách khí?”.
“……..”.
” Trả lời”. Nham Vân thúc giục nam nhân.
“Là thật tâm”. Nam nhân trả lời.
Nam nhân vỗ vỗ bụi bặm trên người liền hướng Nham Vân cáo từ, hắn chậm rãi tỏ vẻ: “Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi về trước, ngươi mau trở về đi thôi, phu nhân…….phu nhân của ngươi còn chưa rời yến (bữa tiệc), một mình ngươi đi ra cũng không thỏa đáng…….”. Hắn nói xong thì thấy Nham Vân không có phản ứng gì, tựa hồ cũng không muốn nói gì, hắn mới rời đi.
Lúc này Nham Vân mới nói một câu với nam nhân: “Không phải là ngươi thực xem thường ta?”.
” Không có”. Nam nhân lắc đầu.
” Ngươi cảm thấy phu nhân của ta đẹp không?”. Nham Vân tiến lên vài bước đuổi kịp cước bộ của nam nhân, y tùy ý tỏ vẻ, “Ta không cần đi trở về, ta đã dặn dò lại rồi”.
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
Nam nhân không có cười nhạo Nham Vân, Nham Vân cảm thấy có chút ngoài ý muốn bởi vì y cảm thấy nam nhân hẳn là thực chán ghét y, nhìn thấy hiện tại y gặp nạn, nếu đổi thành người khác có thể sẽ cho y thêm 2 đạp nhưng mà nam nhân sẽ không làm như vậy, ở trong mắt nam nhân cho dù y quá phận như thế nào thì thủy chung là nam nhân nuôi lớn, nam nhân cũng có 1 bộ phận trách nhiệm rất lớn trong đó.
Hai người tâm sự nặng nề mà đi đến cửa nhà, Nham Vân nhìn thoáng qua môn biển (tấm biển treo trên cửa) Tích Phủ, y đã đoán được, y không nhìn nam nhân mà ngược lại hỏi: “Ngươi ở cùng ai?”.
” Mạt Đồng”.
Nham Vân cười phốc một tiếng: “Ta cho rằng ngươi sẽ ở cùng Phật Hàng, nếu không thì cũng có thể là Cửu Hoàng, nguyên lai chọn tới chọn đi thì ngươi vẫn chọn 1 kẻ hư hỏng nhất”.
” Ta không có linh khí, cũng không quản được chuyện hàng ma hàng yêu”. (thu, giết yêu ma). Cho nên là yêu hay là ma thì sớm đã không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là … có đối xử tốt với hắn không……..
Nham Vân có chút kinh ngạc nhìn nam nhân, biết nam nhân sẽ không nói dối, biết được linh khí của nam nhân biến mất thì y có chút bất ngờ, như vậy nói cách khác nam nhân sẽ không lại biến thành bộ dáng yêu dị đêm đó……..
Nham Vân đột nhiên rất muốn cười to. Chỉ có 1 mình y gặp qua bộ dáng đêm đó của nam nhân, y cũng sẽ không quên buổi tối ngày đó nam nhân nhiệt tình cỡ nào……..
” Ngươi cũng biết nếu Thiên môn (cổng trời) mở ra, Xích Luyện đã tu đến viên mãn thì sẽ thành tiên đi?”. Nham Vân hỏi nam nhân.
“…….”. Nam nhân chưa đáp lại.
” Còn có Phật Hàng rất có vấn đề, nếu ngươi ở bên người y thì cũng nên cẩn thận”. Nham Vân nhắc nhở nam nhân.
“…….”
Tuy rằng một câu nam nhân cũng chưa nói nhưng hắn đã sớm biết, hắn chỉ có thể nghe Nham Vân nói hết thì mới gật đầu.
” Ngươi nói nhiều như vậy cũng không thay đổi được gì”. Nam nhân thản nhiên nở nụ cười, đáy mắt của hắn tràn đầy thần tình nhu hòa, hắn ôn hòa tỏ ý, “Tòa nhà này là Mạt Đồng mua, thời điểm y cao hứng thì nơi này có thể kêu Tích phủ, thời điểm mất hứng có thể kêu khác, y cũng tùy thời có thể đuổi ta đi……..”.
Lần này đổi thành Nham Vân không thể nói gì.
” Đương nhiên ta cũng có thể tự mình đi, ngươi cảm thấy ta nên đi tới đâu? Là giống ngươi tìm 1 nữ nhân để thú hay vẫn tiếp tục ở tại trúc xá trong cái núi hoang sống qua ngày?”. Nam nhân nhìn thoáng qua đại môn Tích phủ đang đóng chặt, trong mắt hắn lộ ra vài phần thương cảm, “Ta đi tới đâu đều sẽ bị tìm ra, tuy rằng hiện tại ta ở nơi này, trên người không có bạc nhưng ta cũng cũng không phải bạch trụ”. (ở miễn phí không làm gì).
Tuy rằng tấm thân này của nam nhân cũng không đáng giá, khuôn mặt cũng không xinh đẹp như tiểu quan thanh lâu, nhưng muốn ngủ ngủ (í thúc là ngủ rùi XXOO í) vẫn là có thể, trừ bỏ ngủ cùng Mạt Đồng thì hắn còn có thể liều mạng làm việc, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy không mắc nợ ai.
Nam nhân cũng không muốn giả vờ thanh cao. Hắn chỉ là 1 người nam nhân bình thường mà thôi, cũng không phải danh môn vọng tộc, cũng không phải thiếu niên mềm mại, ngủ liền ngủ, cũng không có gì cần kiêng dè, mặc dù có chút cảm thấy thẹn nhưng hắn cũng không có thể bịa đặt.
” Ta đi vào”. Nam nhân gật đầu một cái với Nham Vân liền không chút hoang mang trở về Tích phủ.
Lời của nam nhân đều là lời thật lòng, hắn ở nơi này cũng không phải bạch trụ, rất nhiều chuyện tình hắn cũng không có khả năng khống chế, hắn mềm lòng, hắn vô năng, hắn yếu đuối……Hắn vô dụng. Hắn thật sự vô dụng, một chút hữu dụng cũng không có, tác dụng duy nhất của hắn là để cho người khác tiết dục!
Trước kia nam nhân bị Nham Vân xem như Liễu Phongg mà ôm.
Sau lại là Xích Luyện vì thành tiên mà hút linh khí của hắn.
Sau lại Cửu Hoàng động dục cũng ôm hắn, liền bởi vì người khác không chịu nổi nhưng nam nhân chịu được. (mí đầu thía thôi nhưng h ca í iu thúc thật lòng mừ)
Mạt Đồng khiến cho nam nhân có nhà nhưng không thể quay về, nhà cũng chẳng phải là nhà……..
Liền ngay cả Phật Hàng từng không màng danh lợi cũng rơi vào ma đạo, người duy nhất không có thương tổn qua nam nhân chính là Phật Hàng, nhưng mà hiện tại Phật Hàng đã có chuyện cần phải làm…….
Quyền thế địa vị chẳng lẽ liền nặng như vậy sao? Chẳng lẽ không có những thứ này sẽ không có thể sống, không thể sống sao? Nam nhân cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ quá lớn quá lớn, ở trên người bọn họ trừ bỏ ích kỷ cùng lợi ích thì hắn cơ hồ nhìn không thấy một chút tình yêu nào, hắn đi thực gian nan, hắn từng nghĩ tới, cũng lo lắng qua tương lai………
Nam nhân cũng không phải không có tưởng tượng qua tương lai của bọn họ, hắn thầm nghĩ tới, nếu trong bọn họ có người thẳng thắn nói với hắn muốn vĩnh viễn cùng hắn cùng một chỗ, kiếp nầy kiếp sau cũng không sẽ ruồng bỏ hắn, sẽ không cô phụ hắn……Thì hắn cũng nhất định sẽ nghĩa vô phản cố (dứt khoát đồng ý luôn), toàn tâm toàn ý đối đãi người kia, nhưng mà cho tới bây giờ hắn đều không có đợi được những lời này, nhận được cũng chỉ là những câu gió thoảng mây bay mà thôi. Trừ bỏ lợi dụng thì hắn không cảm giác được cái gì khác, cho dù có ấm áp ngắn ngủi thì cũng sẽ bị sự thật tàn khốc dẫm nát, hắn là người, hắn cũng không phải không có cảm tình.
Cho dù hắn bình tĩnh ra sao, bình tĩnh đến đâu thì cũng sẽ có thời điểm bùng nổ, nam nhân cảm thấy chính mình sắp đứng không nổi nữa rồi, hắn ngồi ở đại đường rất lâu. Liền động hắn cũng không muốn động một chút nào hết.
Nam nhân biết mình không hoàn mĩ, cũng biết mình đã nhiều tuổi, không so được với những nam nữ tuổi trẻ khác, hắn không cần cầu toàn bộ bọn họ đều ở cùng hắn nhưng ít nhất chỉ cần 1 người là được. Nhưng mà hắn tự đánh giá cao chính mình rồi thế nhưng 1 người đều không có.
Nam nhân ngồi ở bên ngoài cho tới hừng đông thì hắn mới chỉnh đốn tốt hảo tâm tình quay về phòng của chính mình, hắn cùng Mạt Đồng chia phòng ngủ, nhưng mà thỉnh thoảng buổi tối Mạt Đồng sẽ tới ôm hắn.
Cuộc sống của 2 người liền giống như đoạn thời gian trước kia ở Trương phủ, người hầu của Tích Phủ đều là Mạt Đồng chiêu tập ở trấn trên, tuy rằng Tích phủ rất lớn nhưng lại không bị thiếu nhân khí.
Thường xuyên sẽ có một ít người kỳ quái tới tìm Mạt Đồng, nói chính xác không phải là người mà là yêu, là yêu ma quỷ quái hơi chút có địa vị, biết được Mạt Đồng ở lại trấn trên nên đều mang theo hạ lễ tới cửa bái phỏng.
Yêu ma quỷ quái cũng có quy củ của chính mình, cùng con người giống nhau đều là cần tạo quan hệ.
Hàng năm Tích phủ đều tràn ngập âm khí khiến cho Trang phủ đặt 2 môn thần uy vũ ở trước cửa phủ đệ của mình cùng thạch sư trấn áp tà linh, trên môn biển của phủ đệ còn đặt kính bát quái chiếu yêu.
Nam nhân cũng vẫn khôn nói cho Mạt Đồng biết chuyện Nham Vân chính là cô gia của Trang phủ, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mà Tích phủ cũng khá khí thế, bốn phía Tích phủ đều là Tà thần yêu thú khắc bằng đá, trên mái hiên có 1 con thạch long (rồng đá), không biết Mạt Đồng từ nơi nào làm ra linh hổ hai đầu hung mãnh đặt ở trước đại môn của Tích phủ.
Cơ hồ không ai dám xông vào Tích phủ, người muốn đi vào Tích phủ đều phải trải qua thông báo, sẽ có hai vị đại hán hộ viện chuyên môn đến khiêng lão hổ đi, lúc này mới có thể đi vào.
Mà cơ hồ mỗi ngày Tích phủ đều có yêu ma quỷ quái đến bái phỏng, nam nhân chưa bao giờ can thiệp chuyện của Mạt Đồng, tùy Mạt Đồng thôi, chỉ là thường ngày thời điểm hắn không có việc gì thì sẽ buôn bán duyên trên chợ, thỉnh thoảng Mộc Phàm Phương sẽ đến mời hắn đi uống trà thì hắn cũng đều đi, bởi vì hắn đã nói rõ ràng cùng Mộc Phàm Phương, Mộc Phàm Phương cũng tỏ vẻ có thể lý giải(hiểu) hắn. Hắn có thêm 1 bằng hữu.
Mà gần đây thường xuyên sẽ có một ít sơn tinh yêu quái tặng một ít mỹ nữ cho Mạt Đồng, những nữ nhân này thực tự do ra vào Tích phủ, nam nhân chưa bao giờ hỏi Mạt Đồng bởi vì Mạt Đồng đều sẽ mang những nữ nhân này đi.
Gần đây Mạt Đồng cũng phát hiện nam nhân không thích nói chuyện cùng y, bởi vì những yêu quái muốn tìm y hỗ trợ sẽ tặng chút nữ tử xinh đẹp cho y, biết điều sẽ tặng rượu ngon cho y.
Tuy rằng nam nhân không nói ra nhưng Mạt Đồng cũng hiểu được nên kiêng dè một chút thì tốt hơn, y cùng nam nhân thật vất vả mới có cuộc sống hiện tại, y cũng không muốn bị quấy rầy.
Mỗi khi Mạt Đồng ôm nam nhân thì nam nhân cũng không nói chuyện với y, cũng sẽ không trả lời câu hỏi của y, tuy rằng sau đó nam nhân vẫn sai người nấu canh tẩm bổ cho y nhưng y cảm thấy nam nhân không cao hứng lắm.
” Ngươi có ý kiến gì với ta thì cứ nói thẳng ra đi, hay là ngươi không quen ở đây?”. Mỗi lần Mạt Đồng đều trực tiếp hỏi nam nhân.
Từ trước đến nay nam nhân đều thực hiền hoà, cũng chỉ là dùng ngữ khí ôn hòa trả lời: “Thật ra nơi này rất tốt, tốt hơn nhiều so với địa phương ta ở trước kia…….”.
Cho tới bây giờ nam nhân đều không muốn gì nhiều, hiện tại đã muốn thực thỏa mãn…….