Chương : 209
Ánh mắt của Nham Vân thủy chung đều dừng lại ở trên mặt của nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt nam nhân kinh ngạc, hoảng hốt, thẹn thùng…….
“Ta khuyên ngươi vẫn là không nên trở về”. Nam nhân biết chính mình không nên nói nhưng vẫn nói ra, Nham Vân nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ đang chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn, hắn nắm chặt cây cỏ khô dưới thân, “Chẳng những giết nhiều người như vậy mà ngươi còn giết phu nhân kết tóc của ngươi, Liễu…….”.
Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì ngón tay dính máu tươi của Nham Vân chậm rãi phủ lên hai má của nam nhân, y đụng tới hai má nóng bỏng của nam nhân, nhìn thấy bộ dáng lảng tránh của nam nhân thì y nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của nam nhân: “Thì tính sao, chẳng lẽ ta còn cần người ngoài đến đau lòng sống chết của phu nhân ta sao?”.
Nham Vân sáp tới bên môi của nam nhân rồi nở nụ cười……..
Nhất là khi nhìn thấy biểu tình xấu hổ vô cùng của nam nhân, Nham Vân có thành kiến rất sâu với nam nhân, y cảm thấy nam nhân rất có lỗi với y, nếu không phải nam nhân chen ngang giữa y cùng Liễu Phong thì y cùng với Liễu Phong sớm đã có kết quả rồi, y đều không thể cảm thấy bộ dạng nam nhân đẹp, chỉ có người xinh đẹp giống Liễu Phong như vậy mới có thể lọt vào mắt của y.
Y – Nham Vân là môn chủ của Nham môn, tuy rằng y chính là nhất thời thất bại, kia cũng không đại biểu y về sau không thể đoạt lại, y nhất định sẽ đoạt lại Nham môn từ trong tay của tà đế.
Y không có khả năng giữ nam nhân tại bên người, hơn nữa nhiều năm trước nam nhân không có liêm sỉ giả mạo Liễu Phong như vậy, y sao lại có thể để 1 người nguy hiểm có tâm cơ như vậy tại bên người chứ, hơn nữa ở trong mắt y thì vị sư thúc này hiện giờ tên là Tích Duyên, trước kia tên là Liễu Tích Vân, nam nhân này rất có thủ đoạn, lúc trước thời điểm ở Thanh Sơn, mỗi người đệ tử đều kính ngưỡng nam nhân, nhưng là nam nhân ra vẻ đạo mạo này lại lén tìm y “tầm ~ hoan”, còn đi trêu chọc Liễu Phong, cùng ra cùng vào với Liễu Phong…….
Mà hiện giờ cách nhiều năm thời điểm khi y gặp lại nam nhân này thì bên người hắn vẫn không thiếu nam nhân như trước, liên tiếp mấy người đều có lai lịch không nhỏ, Nham Vân quả thực không thể không bội phục năng lực của nam nhân này, có thể đùa giỡn đám người kia tới xoay quanh, nam nhân này rốt cuộc có phương pháp gì mà làm cho những người đó gắt gao quấn quít lấy hắn như vậy.
Nam nhân này hoàn toàn không có tiền tài, 2 là vô dụng, 3 là vô sắc (không có sắc đẹp), ngoại trừ thân thể của hắn ra thì không có gì đáng giá cả, chẳng qua nam nhân không biết xấu hổ này mở chân ra hầu hạ đám người kia thôi.
Nham Vân lại không ngu ngốc, việc này rất dễ nghĩ ra, y vừa hèn mọn nghĩ vừa dùng Hỏa Nhận khều y sam của nam nhân ra, trên người của nam nhân bị mưa làm ướt át, bọt nước chậm rãi rơi xuống từ hai má, Hỏa Nhận phát ra quang mang mờ mờ ảo ảo, trong ngôi miếu miếu đổ nát thực yên tĩnh, bên ngoài cũng rơi xuống hạt mưa to bay bay.
Nam nhân đụng vào cái bàn phía sau, thanh âm va chạm phá lệ rõ ràng, cánh tay của hắn đang run rẩy, bởi vì Hỏa Nhận của Nham Vân đã đẩy y sam của hắn ra…….
Trượt về phía khố đầu (aka quần lót) của nam nhân……..
Nam nhân nắm chặt khố đầu của mình, hắn vô tội nhìn về phía Nham Vân: “Ngươi thanh tỉnh một chút đi, ngươi giết nhiều người như vậy, khó có thể nào lúc này còn muốn cùng ta cường giao…….(aka hiếp râm). Khi Nham Vân nhắm mắt thì hắn nói ra khỏi miệng, nếu là ngày thường thì hắn trăm triệu nói không ra được loại lời nói này.
Con ngươi lạnh lùng của Nham Vân bình tĩnh tới đáng sợ, y đẩy tay của nam nhân ra, chậm rãi cởi khố đầu của nam nhân, nam nhân nghe được thanh âm y phục bị cắt vỡ, thân thể cũng từng chút từng chút chạm đến không khí hơi lạnh……..
Nam nhân phát ra tiếng hừ nhẹ rất nhỏ, bởi vì Hỏa Nhận của Nham Vân chậm rãi lướt qua da hắn, mang tới một trận một trận chấn động mãnh liệt cho ngực hắn, hắn chỉ có thể nhịn xuống thanh âm của chính mình, mấy lần hắn khuyên bảo Nham Vân cũng không có tác dụng, Nham Vân chỉ càng đối đãi hắn càng thô bạo hơn, tay của hắn chậm rãi buông thỏng ở bên hông…….
Nam nhân nửa nằm trên mặt đất, y sam có chút lộn xộn, tố y ướt át kia dính chặt vào thân thể của hắn, Nham Vân lạnh lùng đứng ở trước mặt hắn, dùng Hỏa Nhận di chuyển trên thân thể của hắn……..
Nham Vân cư cao lâm hạ nhìn chằm chằm nam nhân, hắn bị nhìn chong chọc tới nỗi có chút bất an, hắn không có nhìn Nham Vân, tựa đầu qua một bên, bọt nước rất nhỏ chậm rãi rơi xuống từ 2 má của hắn.
Nam nhân cảm giác miệng khô lưỡi khô nhưng lại không thể nắm tay Nham Vân, hắn muốn uống nước, hắn chính là không hề để ý cái nhìn chăm chú của Nham Vân, trong ngôi miếu đổ nát rất yên tĩnh……..
Không khí trở nên ái muội.
Ân………
Hỏa Nhận lướt qua ngực của nam nhân, nam nhân còn thật sự nhẹ nhàng “ân” 1 tiếng, y vén y sam lên, cưỡi ngồi ở trên người của nam nhân, hai người tiếp xúc thân mật, làm cho nam nhân bất an tự lui lui về phía sau………
Nham Vân áp chế nam nhân, giơ tay ra nâng cằm của nam nhân lên, 1 tay ném Hỏa Nhận xuống, xoa ngực của nam nhân, lập tức cảm giác được thân thể của nam nhân đang chấn động kịch liệt.
“Sư thúc, thích không?”. Nham Vân chậm rì rì chớp chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân, y cúi đầu tiến đến trước ngực của nam nhân, nam nhân do dự theo dõi y, nam nhân cảm giác được ngực rất nóng, hơi thở của y và xúc cảm nóng ướt đang chậm rãi quanh quẩn, nam nhân giơ tay muốn đẩy y ra nhưng cổ tay lại bị y tóm lấy, lập tức nghe được y chậm rãi nói: “Đỏ đỏ a, sư thúc, ngươi thật sự là không biết xấu hổ”. Bên môi y phả ra hơi thở không ngừng kích thích nam nhân, giống như muốn cho nam nhân mất đi lý trí.
“Không được nói”. Hai tay của nam nhân chống lại bờ vai của Nham Vân, đẩy cũng đẩy không ra, hắn cảm giác được ngực bị dùng sức hút, bị cắn tới có chút phát đau.
“Như vậy cũng có thể có phản ứng, ngươi trời sinh là mặt hàng này rồi”. Nham Vân giơ tay bắt được chân của nam nhân, thanh âm của nam nhân yếu ớt, trở nên vô lực, lộ ra một chút mê người như vậy………
“Ngươi vũ nhục ta quá nhiều, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao?”. Nam nhân giơ tay túm được bàn tay của Nham Vân đang xoa nắn hắn, hắn cố lấy dũng khí nhìn về phía Nham Vân, trong mắt của hắn có chút ướt át.
“Ngươi có phiền hay không a, ta muốn như thế nào thì liền như thế ấy, ngươi không muốn liền nhắm mắt lại”. Trong con ngươi của Nham Vân tràn đầy vô tình cùng mỏi mệt, bởi vì vừa trải qua trận chiến kia nên bây giờ y mệt chết đi được.
Trong bóng đêm.
Nham Vân chậm rãi đè người lên, thân thể của hai người dán lấy nhau.
Thân thể của nam nhân trở nên nóng bỏng, Nham Vân áp nam nhân tại trên đống cây cỏ……..
Không cho nam nhân đứng dậy, vô luận hắn giãy dụa như thế nào thì Nham Vân đều có biện pháp làm cho hắn chậm rãi mềm nhũn, làm cho toàn thân hắn trở nên vô lực mặc Nham Vân xâm lược.
Lại như thế nào thì nam nhân cũng sống cùng Nham Vân mười mấy năm.
Nam nhân yếu ớt nằm trên mặt đất, Nham Vân đụng đến chân cùng lưng vô cùng nóng của nam nhân, trán của y chống lên trán của nam nhân, phát hiện nam nhân hình như bị phong tà xâm lấn.
Gần đây nam nhân luôn bởi vì thời tiết ác liệt mà thường xuyên bị bệnh, mà hiện giờ hắn cảm thấy rất nóng, rất nóng, thân thể hắn, hai gò má của hắn giống như đang bốc cháy………
Tay nam nhân khoát lên trên vai của Nham Vân, hắn cảm giác vật thể ướt mềm từ chân, 1 đường trượt tới bên môi của hắn, hắn cảm giác được đôi môi cực nóng của Nham Vân dán lên mặt bên của hắn.
“Ngươi say mê, thực thích bị đối đãi như vậy đúng không?”. Nham Vân thờ ơ đối đãi nam nhân, y chiếm được hiệu quả mình muốn, y rất hiểu nam nhân, “Ngươi biết không ngươi thực mẫn cảm? Nhẹ nhàng đụng ngươi một chút thì ánh mắt của ngươi liền đã ươn ướt, còn luôn lộ ra một bộ bộ dáng [mau ôm ta]……….”.
” Không có, ta không có, đó là ngươi tự cho là như vậy, cũng không phải ý nguyện chân thật của ta, ngươi không thể áp đặt cho ta như vậy…….”.
Nham Vân rất nóng.
Nam nhân rất nhanh liền cảm giác được……..
Trong không khí.
Trong bóng tối.
Cực nóng kia dung hợp cùng nóng ướt, không ngừng ma xát, không ngừng giao hòa, không ngừng nóng lên.
Nham Vân thưởng thức vẻ mặt ý loạn tình mê của nam nhân, hắn sặc tới ho khan vài tiếng, ngực chậm rãi phập phồng, hắn đích thực vô lực, khoát lên người Nham Vân, 1 tay Nham Vân giữ đầu hắn, tay còn lại nắm chân của hắn.
Nham Vân nhìn đến biểu tình hỗn loạn của nam nhân thì đắc ý nở nụ cười, “Sư thúc, ngươi đã muốn làm Liễu Phong như vậy thì trên đường đi Thanh Sơn, ngươi liền tạm thời sắm vai Liễu Phong một chút đi”.
Nham Vân thấp giọng nói xong, bế cả người nam nhân đứng lên, đột nhiên cõi lòng nam nhân trào lên 1 cảm giác thật khó chịu……..
Mái hiên trong ngôi miếu đổ nát có chút cũ nát, có mưa rơi vào, rất nhiều giọt mưa rơi ở trên người của hai người, trong ngôi miếu đổ nát âm u ẩm ướt truyền đến từng đợt tiếng thở kiềm nén, cùng tiếng khuyên bảo đứt quãng của nam nhân.
Làm trưởng bối nam nhân có quyền khuyên bảo Nham Vân nhưng Nham Vân cũng có quyền không nghe.
Y sam của nam nhân lộn xộn, Nham Vân nửa ôm nam nhân, nhìn đến y phục của nam nhân tuột xuống tới bả vai, đôi môi phun ra khí diễm (hơi thở nóng bỏng), nóng bỏng tới dọa người…….
Lông mi dài mà cong của Nham Vân hơi hơi run run, y cúi đầu đánh giá nam nhân, lông mi khẽ che đôi mắt mê người, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc trong mắt của Nham Vân bây giờ.
“Ngươi không được cứu”. Cái trán nóng bỏng của nam nhân để tại cái trán của Nham Vân, so với trước đó thì bây giờ hắn bình tĩnh lại rất nhiều, “Ngươi đời này không được cứu trợ!”.
Nam nhân đề cao âm lượng!
Tiếng nói thành thục hùng hậu của nam nhân quanh quẩn ở trong ngôi miếu đổ nát…….
Nham Vân không để ý tới nam nhân.
Ôm nam nhân.
Ôm nam nhân.
Dùng sức ôm.
Nam nhân nắm chặt đầu vai của Nham Vân, ngón tay hắn đều có chút trở nên trắng bệch, hai người bị mưa xối ướt hai má, như có như không dính lấy nhau, Nham Vân giữ chặt hai chân của hắn, hắn cảm thấy khó chịu, hắn nghiêng đầu bảo Nham Vân buông tay, hắn mới vừa nói chuyện thì đôi môi liền đánh mạnh lên bên mặt của Nham Vân.
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.
“Ngươi nói cái gì?”. Nham Vân nghiêng đầu hỏi nam nhân, hai má của y khẽ cọ đôi môi của nam nhân, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng mà chạm vào nhau, “Ngươi nói cái gì, lớn tiếng 1 chút”.
Không khí rất tốt, Nham Vân tựa hồ cũng không nghĩ muốn phá hư, thanh âm của y đều biến thấp vài phần……..
Nam nhân lập lại một lần: “Cánh tay ngươi đang chảy máu”. Là roi của Mạt Đồng quất ra vết thương thật sâu, miệng vết thương vô cùng dọa người, cánh tay của Nham Vân đang chảy máu nhưng Nham Vân lại giống như không có việc gì……….
Nham Vân nhíu mày 1 chút, nhìn đến nam nhân thụt lùi thì bàn tay to của y xoa xoa cái ót của nam nhân, nâng đầu nam nhân lên, đôi môi của y phủ lên môi của nam nhân………
Hai tay của nam nhân giữ chặt đầu vai của Nham Vân, hắn nhíu mày một chút, cảm giác được Nham Vân điềm tĩnh hôn hắn, nhưng cách hôn cũng rất bừa bãi, đáy mắt bình tĩnh của hắn lộ ra vài phần hỗn loạn.
Đôi mắt đẹp của Nham Vân bán khép, lẳng lặng nhìn bên mặt của nam nhân.
Hôn.
Ôm.
Lại không ai biết được Nham Vân suy nghĩ cái gì.
Đêm này thực dài, ngoài căn miếu đổ nát mưa phùn kéo dài……..
Ngày hôm sau nam nhân bị Nham Vân mang theo đi hướng Thanh Sơn, đường tới Thanh Sơn rất xa nhưng Nham Vân không có trực tiếp ngự phong đi mà là mang theo nam nhân đi đường bộ.
Nam nhân không có lên tiếng, hắn đoán Nham Vân hẳn là còn có sự tình khác muốn làm, hai người đi vào Lưu Phong thành, bởi vì y phục của Nham Vân dính vết máu, người đi trên đường đều tránh né Nham Vân.
Nam nhân chậm chạp đi theo phía sau y, Nham Vân dẫn nam nhân tới bố trang thay y phục cho cả 2, chưa trả bạc thì lão bản của bố trang tựa hồ nhận thức y, chẳng những không dám lấy tiền mà còn muốn mời y uống trà.
“Không rảnh”. Nham Vân hờ hững cự tuyệt.
Sau đó Nham Vân ăn, uống ở trong thành cũng không phải trả bạc, nam nhân đương nhiên cũng liền hưởng ánh sáng của y, ăn uống, mặc cũng không cần bạc, nam nhân cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì tổng đàn của Nham môn chính là Lưu Phong thành.
Sau khi vào đêm.
Nham Vân dẫn nam nhân tới nhà tắm ở đầu phố, bởi vì là đêm khuya, bãi tắm không có bao nhiêu người, Nham Vân tựa vào trong bồn tắm, trong dục trì đều là máu, nam nhân đơn giản không dám tới gần.
Nam nhân không có tới tắm rửa trong dục trì mà ngâm mình ở trong mộc dũng, hai người tắm rửa sạch sẽ, Nham Vân bảo *** chủ bưng 2 chén trà tới, *** chủ kia nhìn thấy trong dục trì đều là máu thì cũng không dám hỏi, đi làm dựa theo phân phó của Nham Vân.
Sau khi nam nhân tắm sạch sẽ thì chậm rãi mặc y phục vào, dùng dây cột tóc buộc tóc lên, Nham Vân tựa vào trong dục trì hờ hững nhìn nam nhân 1 cái, dùng dược cùng bố đái (băng vải) mà *** chủ chuẩn bị cho Nham Vân, tự mình thượng dược, tự mình băng bó.
Nam nhân đứng ở bên cạnh dục trì hỏi Nham Vân: “Ngươi dẫn ta tới Lưu Phong thành làm cái gì, không phải ngươi muốn đi Thanh Sơn sao?”. Hắn không rõ ý tứ của Nham Vân, nhưng hắn cũng biết Nham Vân làm như thế, khẳng định có mục đích của Nham Vân.
Nham Vân cũng không e dè: “Ngươi có biết vì sao nơi này có tên Lưu Phong thành không?”.
” Không biết”.
“Tên này là ta đặt, ta tưởng niệm (nhớ) Liễu Phong”. Sau khi Nham Vân băng bó tốt miệng vết thương thì mệt mỏi liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Y rất tưởng niệm Liễu Phong, tuy rằng Liễu Phong đều không phải là người đẹp nhất thế gian này, nhưng Nham Vân lại cảm thấy Liễu Phong hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của y, hơn nữa y cùng với Liễu Phong coi như thanh mai trúc mã, cho dù trở thành môn chủ của Nham môn thì y cũng vô pháp dứt bỏ Liễu Phong, thời điểm y rời khỏi Thanh Sơn, từng nói với Liễu Phong nếu y trở lại Thanh Sơn thì khi đó năng lực của y chắc chắn vượt qua Liễu Phong, y phải chứng minh cho Liễu Phong thấy.
“Vậy vì sao lúc trước ngươi phải trộm lấy Thanh Hồn kiếm của ta, chém vỡ ngọc Tì Hưu, còn rời khỏi Thanh Sơn tự lập môn hộ, thậm chí là làm cho Bạch Vân Quan suy tàn, ngươi cố ý chọc giận Liễu Phong như thế, Liễu Phong nhất định hận ngươi”. Nam nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm Nham Vân, ánh mắt hắn thực nhu hòa, giọng nói thành thục ổn trọng, thực ổn định.
Nam nhân chính là nói sự thật mà thôi.
“Ta chỉ là muốn chứng minh cho Liễu Phong xem ta mạnh hơn y, như vậy y sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ta”. Nham Vân buồn ngủ tựa vào mép dục trì.
Nam nhân cũng không nói nữa.
Nham Vân rất nhanh liền ngủ rồi, nam nhân không gọi y, nam nhân tựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, mấy ngày nay đi đường không có thời gian nghỉ ngơi, hai người một đường mà đi, đã ở trên đường nghe được không ít lời đồn về Cửu Tiên trấn.
Nhưng mọi người hình như cũng không biết được thân phận thật sự của viêm ma, mà đều chỉ là nghe kể lại, ba vị cao nhân hợp lực chế phục viêm ma, hơn nữa siêu độ toàn bộ viêm thi.
Cửu Tiên trấn cũng đã trở thành một tòa thành hoang tĩnh mịch……….
Theo lời nói của mọi người thì có thể biết được ba vị cao nhân đều bình an vô sự, nhưng mà nam nhân cũng không rõ tình huống của bọn họ như thế n ào, người mà hắn lo lắng nhất vẫn là Cửu Hoàng.
Bởi vì biến cố lần trước nên không biết lần sau khi gặp lại Cửu Hoàng thì nam nhân cũng không biết nên đối mặt như thế nào, hắn mấy lần đều muốn chạy trốn nhưng đều bị Nham Vân bắt được.
Hắn căn bản trốn không thoát, nhưng mà làm cho nam nhân cảm thấy thanh tỉnh chính là Nham Vân không có châm chọc hắn, nhiều nhất cười lạnh hai tiếng, thời gian trôi qua hắn cũng không chạy nữa, Nham Vân ngoại trừ dẫn hắn lên đường thì cũng không có làm chuyện tình nguy hiểm khác.
Hai người ở lại Lưu Phong thành 3 ngày, Nham Vân có phòng ngủ riêng ở tại khách *** này, khách *** này thực thượng đẳng, thực hoa mỹ, tùy ý có thể thấy được đồ sứ Thanh Hoa tinh mỹ, người ra vào khách *** đều là khách thương cùng đại phú.
Nham Vân ở lại đây 3 ngày.
Lưu Phong thành này có rất nhiều thương khách lui tới, ngựa xe như nước, thắng cảnh phồn hoa, nam nhân cũng không đi ra khỏi khách ***, Nham Vân ngủ bao lâu thì nam nhân ngủ bấy lâu.
Thời điểm nam nhân tỉnh lại thì Nham Vân đã sớm tỉnh, trên bàn cũng bày đầy đồ ăn, Nham Vân chậm rãi ăn cơm, nam nhân cũng không cần y mời mà tự mình đi qua ăn cơm.
Bụng nam nhân đã 3 ngày chưa ăn gì cho nên hắn ăn tới có chút vội, nhưng là không đến mức lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói), miệng của hắn căng phồng, chậm rãi nhai, lại không phát ra thanh âm gì.
Hôm nay đồ ăn rất hợp khẩu vị.
Nam nhân ăn tới no căng.
Nham Vân múc 1 chén canh, y uống một ngụm nhỏ, liền đưa canh cho nam nhân tỏ vẻ chính mình không muốn uống nữa, nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, cầm chén canh rồi uống.
“Ngươi muốn múc canh cho ta thì trực tiếp……..”. Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì cảm giác được động tác trong tay của Nham Vân tạm dừng một chút, Nham Vân tựa hồ có chút mất hứng, hắn lo lắng sát khí thị huyết của Nham Vân bị kích khởi liền hàm hồ hai câu, tự mình ăn đồ của mình.
Đêm hôm đó.
Nham Vân mang nam nhân đi ra ngoài, bởi vì chính khí xao động khắp Lưu Phong thành nhưng quỷ khí cũng mạnh mẻ, thực mâu thuẫn, Nham Vân là chính phái, nhưng tổng đà của Nham môn nhốt không ít ngàn năm oan quỷ.
Chỉ cần sau khi vào đêm thì Lưu Phong thành liền không có người đi đường, tất cả *** phô cũng đều đóng cửa, chỉ có khách *** cung cấp chỗ ăn ngủ cho người qua đường và nhà tắm là chưa đóng cửa.
Nham Vân để nam nhân cầm đèn ***g đi ở bên người y, y mang theo nam nhân đi tới Phong Sơn, y gọi đỉnh núi này là “Hoành Đỉnh”, Phật Hàng từng dẫn nam nhân tới 1 lần.
Nhưng lần này tới cùng Nham Vân thì tâm tình lại khác, nam nhân cảm thấy Nham Vân rất có can đảm, thế nhưng đơn thương độc mã (1 mềnh) đi địa phương của tà đế, Nham Vân dẫn nam nhân lên đỉnh núi.
Nham Vân nghiêng đầu nhắc nhở nam nhân: “Đường lên núi rất hiểm trở, đừng để bị lạc”.
“Ta khuyên ngươi vẫn là không nên trở về”. Nam nhân biết chính mình không nên nói nhưng vẫn nói ra, Nham Vân nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ đang chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn, hắn nắm chặt cây cỏ khô dưới thân, “Chẳng những giết nhiều người như vậy mà ngươi còn giết phu nhân kết tóc của ngươi, Liễu…….”.
Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì ngón tay dính máu tươi của Nham Vân chậm rãi phủ lên hai má của nam nhân, y đụng tới hai má nóng bỏng của nam nhân, nhìn thấy bộ dáng lảng tránh của nam nhân thì y nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của nam nhân: “Thì tính sao, chẳng lẽ ta còn cần người ngoài đến đau lòng sống chết của phu nhân ta sao?”.
Nham Vân sáp tới bên môi của nam nhân rồi nở nụ cười……..
Nhất là khi nhìn thấy biểu tình xấu hổ vô cùng của nam nhân, Nham Vân có thành kiến rất sâu với nam nhân, y cảm thấy nam nhân rất có lỗi với y, nếu không phải nam nhân chen ngang giữa y cùng Liễu Phong thì y cùng với Liễu Phong sớm đã có kết quả rồi, y đều không thể cảm thấy bộ dạng nam nhân đẹp, chỉ có người xinh đẹp giống Liễu Phong như vậy mới có thể lọt vào mắt của y.
Y – Nham Vân là môn chủ của Nham môn, tuy rằng y chính là nhất thời thất bại, kia cũng không đại biểu y về sau không thể đoạt lại, y nhất định sẽ đoạt lại Nham môn từ trong tay của tà đế.
Y không có khả năng giữ nam nhân tại bên người, hơn nữa nhiều năm trước nam nhân không có liêm sỉ giả mạo Liễu Phong như vậy, y sao lại có thể để 1 người nguy hiểm có tâm cơ như vậy tại bên người chứ, hơn nữa ở trong mắt y thì vị sư thúc này hiện giờ tên là Tích Duyên, trước kia tên là Liễu Tích Vân, nam nhân này rất có thủ đoạn, lúc trước thời điểm ở Thanh Sơn, mỗi người đệ tử đều kính ngưỡng nam nhân, nhưng là nam nhân ra vẻ đạo mạo này lại lén tìm y “tầm ~ hoan”, còn đi trêu chọc Liễu Phong, cùng ra cùng vào với Liễu Phong…….
Mà hiện giờ cách nhiều năm thời điểm khi y gặp lại nam nhân này thì bên người hắn vẫn không thiếu nam nhân như trước, liên tiếp mấy người đều có lai lịch không nhỏ, Nham Vân quả thực không thể không bội phục năng lực của nam nhân này, có thể đùa giỡn đám người kia tới xoay quanh, nam nhân này rốt cuộc có phương pháp gì mà làm cho những người đó gắt gao quấn quít lấy hắn như vậy.
Nam nhân này hoàn toàn không có tiền tài, 2 là vô dụng, 3 là vô sắc (không có sắc đẹp), ngoại trừ thân thể của hắn ra thì không có gì đáng giá cả, chẳng qua nam nhân không biết xấu hổ này mở chân ra hầu hạ đám người kia thôi.
Nham Vân lại không ngu ngốc, việc này rất dễ nghĩ ra, y vừa hèn mọn nghĩ vừa dùng Hỏa Nhận khều y sam của nam nhân ra, trên người của nam nhân bị mưa làm ướt át, bọt nước chậm rãi rơi xuống từ hai má, Hỏa Nhận phát ra quang mang mờ mờ ảo ảo, trong ngôi miếu miếu đổ nát thực yên tĩnh, bên ngoài cũng rơi xuống hạt mưa to bay bay.
Nam nhân đụng vào cái bàn phía sau, thanh âm va chạm phá lệ rõ ràng, cánh tay của hắn đang run rẩy, bởi vì Hỏa Nhận của Nham Vân đã đẩy y sam của hắn ra…….
Trượt về phía khố đầu (aka quần lót) của nam nhân……..
Nam nhân nắm chặt khố đầu của mình, hắn vô tội nhìn về phía Nham Vân: “Ngươi thanh tỉnh một chút đi, ngươi giết nhiều người như vậy, khó có thể nào lúc này còn muốn cùng ta cường giao…….(aka hiếp râm). Khi Nham Vân nhắm mắt thì hắn nói ra khỏi miệng, nếu là ngày thường thì hắn trăm triệu nói không ra được loại lời nói này.
Con ngươi lạnh lùng của Nham Vân bình tĩnh tới đáng sợ, y đẩy tay của nam nhân ra, chậm rãi cởi khố đầu của nam nhân, nam nhân nghe được thanh âm y phục bị cắt vỡ, thân thể cũng từng chút từng chút chạm đến không khí hơi lạnh……..
Nam nhân phát ra tiếng hừ nhẹ rất nhỏ, bởi vì Hỏa Nhận của Nham Vân chậm rãi lướt qua da hắn, mang tới một trận một trận chấn động mãnh liệt cho ngực hắn, hắn chỉ có thể nhịn xuống thanh âm của chính mình, mấy lần hắn khuyên bảo Nham Vân cũng không có tác dụng, Nham Vân chỉ càng đối đãi hắn càng thô bạo hơn, tay của hắn chậm rãi buông thỏng ở bên hông…….
Nam nhân nửa nằm trên mặt đất, y sam có chút lộn xộn, tố y ướt át kia dính chặt vào thân thể của hắn, Nham Vân lạnh lùng đứng ở trước mặt hắn, dùng Hỏa Nhận di chuyển trên thân thể của hắn……..
Nham Vân cư cao lâm hạ nhìn chằm chằm nam nhân, hắn bị nhìn chong chọc tới nỗi có chút bất an, hắn không có nhìn Nham Vân, tựa đầu qua một bên, bọt nước rất nhỏ chậm rãi rơi xuống từ 2 má của hắn.
Nam nhân cảm giác miệng khô lưỡi khô nhưng lại không thể nắm tay Nham Vân, hắn muốn uống nước, hắn chính là không hề để ý cái nhìn chăm chú của Nham Vân, trong ngôi miếu đổ nát rất yên tĩnh……..
Không khí trở nên ái muội.
Ân………
Hỏa Nhận lướt qua ngực của nam nhân, nam nhân còn thật sự nhẹ nhàng “ân” 1 tiếng, y vén y sam lên, cưỡi ngồi ở trên người của nam nhân, hai người tiếp xúc thân mật, làm cho nam nhân bất an tự lui lui về phía sau………
Nham Vân áp chế nam nhân, giơ tay ra nâng cằm của nam nhân lên, 1 tay ném Hỏa Nhận xuống, xoa ngực của nam nhân, lập tức cảm giác được thân thể của nam nhân đang chấn động kịch liệt.
“Sư thúc, thích không?”. Nham Vân chậm rì rì chớp chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân, y cúi đầu tiến đến trước ngực của nam nhân, nam nhân do dự theo dõi y, nam nhân cảm giác được ngực rất nóng, hơi thở của y và xúc cảm nóng ướt đang chậm rãi quanh quẩn, nam nhân giơ tay muốn đẩy y ra nhưng cổ tay lại bị y tóm lấy, lập tức nghe được y chậm rãi nói: “Đỏ đỏ a, sư thúc, ngươi thật sự là không biết xấu hổ”. Bên môi y phả ra hơi thở không ngừng kích thích nam nhân, giống như muốn cho nam nhân mất đi lý trí.
“Không được nói”. Hai tay của nam nhân chống lại bờ vai của Nham Vân, đẩy cũng đẩy không ra, hắn cảm giác được ngực bị dùng sức hút, bị cắn tới có chút phát đau.
“Như vậy cũng có thể có phản ứng, ngươi trời sinh là mặt hàng này rồi”. Nham Vân giơ tay bắt được chân của nam nhân, thanh âm của nam nhân yếu ớt, trở nên vô lực, lộ ra một chút mê người như vậy………
“Ngươi vũ nhục ta quá nhiều, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao?”. Nam nhân giơ tay túm được bàn tay của Nham Vân đang xoa nắn hắn, hắn cố lấy dũng khí nhìn về phía Nham Vân, trong mắt của hắn có chút ướt át.
“Ngươi có phiền hay không a, ta muốn như thế nào thì liền như thế ấy, ngươi không muốn liền nhắm mắt lại”. Trong con ngươi của Nham Vân tràn đầy vô tình cùng mỏi mệt, bởi vì vừa trải qua trận chiến kia nên bây giờ y mệt chết đi được.
Trong bóng đêm.
Nham Vân chậm rãi đè người lên, thân thể của hai người dán lấy nhau.
Thân thể của nam nhân trở nên nóng bỏng, Nham Vân áp nam nhân tại trên đống cây cỏ……..
Không cho nam nhân đứng dậy, vô luận hắn giãy dụa như thế nào thì Nham Vân đều có biện pháp làm cho hắn chậm rãi mềm nhũn, làm cho toàn thân hắn trở nên vô lực mặc Nham Vân xâm lược.
Lại như thế nào thì nam nhân cũng sống cùng Nham Vân mười mấy năm.
Nam nhân yếu ớt nằm trên mặt đất, Nham Vân đụng đến chân cùng lưng vô cùng nóng của nam nhân, trán của y chống lên trán của nam nhân, phát hiện nam nhân hình như bị phong tà xâm lấn.
Gần đây nam nhân luôn bởi vì thời tiết ác liệt mà thường xuyên bị bệnh, mà hiện giờ hắn cảm thấy rất nóng, rất nóng, thân thể hắn, hai gò má của hắn giống như đang bốc cháy………
Tay nam nhân khoát lên trên vai của Nham Vân, hắn cảm giác vật thể ướt mềm từ chân, 1 đường trượt tới bên môi của hắn, hắn cảm giác được đôi môi cực nóng của Nham Vân dán lên mặt bên của hắn.
“Ngươi say mê, thực thích bị đối đãi như vậy đúng không?”. Nham Vân thờ ơ đối đãi nam nhân, y chiếm được hiệu quả mình muốn, y rất hiểu nam nhân, “Ngươi biết không ngươi thực mẫn cảm? Nhẹ nhàng đụng ngươi một chút thì ánh mắt của ngươi liền đã ươn ướt, còn luôn lộ ra một bộ bộ dáng [mau ôm ta]……….”.
” Không có, ta không có, đó là ngươi tự cho là như vậy, cũng không phải ý nguyện chân thật của ta, ngươi không thể áp đặt cho ta như vậy…….”.
Nham Vân rất nóng.
Nam nhân rất nhanh liền cảm giác được……..
Trong không khí.
Trong bóng tối.
Cực nóng kia dung hợp cùng nóng ướt, không ngừng ma xát, không ngừng giao hòa, không ngừng nóng lên.
Nham Vân thưởng thức vẻ mặt ý loạn tình mê của nam nhân, hắn sặc tới ho khan vài tiếng, ngực chậm rãi phập phồng, hắn đích thực vô lực, khoát lên người Nham Vân, 1 tay Nham Vân giữ đầu hắn, tay còn lại nắm chân của hắn.
Nham Vân nhìn đến biểu tình hỗn loạn của nam nhân thì đắc ý nở nụ cười, “Sư thúc, ngươi đã muốn làm Liễu Phong như vậy thì trên đường đi Thanh Sơn, ngươi liền tạm thời sắm vai Liễu Phong một chút đi”.
Nham Vân thấp giọng nói xong, bế cả người nam nhân đứng lên, đột nhiên cõi lòng nam nhân trào lên 1 cảm giác thật khó chịu……..
Mái hiên trong ngôi miếu đổ nát có chút cũ nát, có mưa rơi vào, rất nhiều giọt mưa rơi ở trên người của hai người, trong ngôi miếu đổ nát âm u ẩm ướt truyền đến từng đợt tiếng thở kiềm nén, cùng tiếng khuyên bảo đứt quãng của nam nhân.
Làm trưởng bối nam nhân có quyền khuyên bảo Nham Vân nhưng Nham Vân cũng có quyền không nghe.
Y sam của nam nhân lộn xộn, Nham Vân nửa ôm nam nhân, nhìn đến y phục của nam nhân tuột xuống tới bả vai, đôi môi phun ra khí diễm (hơi thở nóng bỏng), nóng bỏng tới dọa người…….
Lông mi dài mà cong của Nham Vân hơi hơi run run, y cúi đầu đánh giá nam nhân, lông mi khẽ che đôi mắt mê người, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc trong mắt của Nham Vân bây giờ.
“Ngươi không được cứu”. Cái trán nóng bỏng của nam nhân để tại cái trán của Nham Vân, so với trước đó thì bây giờ hắn bình tĩnh lại rất nhiều, “Ngươi đời này không được cứu trợ!”.
Nam nhân đề cao âm lượng!
Tiếng nói thành thục hùng hậu của nam nhân quanh quẩn ở trong ngôi miếu đổ nát…….
Nham Vân không để ý tới nam nhân.
Ôm nam nhân.
Ôm nam nhân.
Dùng sức ôm.
Nam nhân nắm chặt đầu vai của Nham Vân, ngón tay hắn đều có chút trở nên trắng bệch, hai người bị mưa xối ướt hai má, như có như không dính lấy nhau, Nham Vân giữ chặt hai chân của hắn, hắn cảm thấy khó chịu, hắn nghiêng đầu bảo Nham Vân buông tay, hắn mới vừa nói chuyện thì đôi môi liền đánh mạnh lên bên mặt của Nham Vân.
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.
“Ngươi nói cái gì?”. Nham Vân nghiêng đầu hỏi nam nhân, hai má của y khẽ cọ đôi môi của nam nhân, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng mà chạm vào nhau, “Ngươi nói cái gì, lớn tiếng 1 chút”.
Không khí rất tốt, Nham Vân tựa hồ cũng không nghĩ muốn phá hư, thanh âm của y đều biến thấp vài phần……..
Nam nhân lập lại một lần: “Cánh tay ngươi đang chảy máu”. Là roi của Mạt Đồng quất ra vết thương thật sâu, miệng vết thương vô cùng dọa người, cánh tay của Nham Vân đang chảy máu nhưng Nham Vân lại giống như không có việc gì……….
Nham Vân nhíu mày 1 chút, nhìn đến nam nhân thụt lùi thì bàn tay to của y xoa xoa cái ót của nam nhân, nâng đầu nam nhân lên, đôi môi của y phủ lên môi của nam nhân………
Hai tay của nam nhân giữ chặt đầu vai của Nham Vân, hắn nhíu mày một chút, cảm giác được Nham Vân điềm tĩnh hôn hắn, nhưng cách hôn cũng rất bừa bãi, đáy mắt bình tĩnh của hắn lộ ra vài phần hỗn loạn.
Đôi mắt đẹp của Nham Vân bán khép, lẳng lặng nhìn bên mặt của nam nhân.
Hôn.
Ôm.
Lại không ai biết được Nham Vân suy nghĩ cái gì.
Đêm này thực dài, ngoài căn miếu đổ nát mưa phùn kéo dài……..
Ngày hôm sau nam nhân bị Nham Vân mang theo đi hướng Thanh Sơn, đường tới Thanh Sơn rất xa nhưng Nham Vân không có trực tiếp ngự phong đi mà là mang theo nam nhân đi đường bộ.
Nam nhân không có lên tiếng, hắn đoán Nham Vân hẳn là còn có sự tình khác muốn làm, hai người đi vào Lưu Phong thành, bởi vì y phục của Nham Vân dính vết máu, người đi trên đường đều tránh né Nham Vân.
Nam nhân chậm chạp đi theo phía sau y, Nham Vân dẫn nam nhân tới bố trang thay y phục cho cả 2, chưa trả bạc thì lão bản của bố trang tựa hồ nhận thức y, chẳng những không dám lấy tiền mà còn muốn mời y uống trà.
“Không rảnh”. Nham Vân hờ hững cự tuyệt.
Sau đó Nham Vân ăn, uống ở trong thành cũng không phải trả bạc, nam nhân đương nhiên cũng liền hưởng ánh sáng của y, ăn uống, mặc cũng không cần bạc, nam nhân cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì tổng đàn của Nham môn chính là Lưu Phong thành.
Sau khi vào đêm.
Nham Vân dẫn nam nhân tới nhà tắm ở đầu phố, bởi vì là đêm khuya, bãi tắm không có bao nhiêu người, Nham Vân tựa vào trong bồn tắm, trong dục trì đều là máu, nam nhân đơn giản không dám tới gần.
Nam nhân không có tới tắm rửa trong dục trì mà ngâm mình ở trong mộc dũng, hai người tắm rửa sạch sẽ, Nham Vân bảo *** chủ bưng 2 chén trà tới, *** chủ kia nhìn thấy trong dục trì đều là máu thì cũng không dám hỏi, đi làm dựa theo phân phó của Nham Vân.
Sau khi nam nhân tắm sạch sẽ thì chậm rãi mặc y phục vào, dùng dây cột tóc buộc tóc lên, Nham Vân tựa vào trong dục trì hờ hững nhìn nam nhân 1 cái, dùng dược cùng bố đái (băng vải) mà *** chủ chuẩn bị cho Nham Vân, tự mình thượng dược, tự mình băng bó.
Nam nhân đứng ở bên cạnh dục trì hỏi Nham Vân: “Ngươi dẫn ta tới Lưu Phong thành làm cái gì, không phải ngươi muốn đi Thanh Sơn sao?”. Hắn không rõ ý tứ của Nham Vân, nhưng hắn cũng biết Nham Vân làm như thế, khẳng định có mục đích của Nham Vân.
Nham Vân cũng không e dè: “Ngươi có biết vì sao nơi này có tên Lưu Phong thành không?”.
” Không biết”.
“Tên này là ta đặt, ta tưởng niệm (nhớ) Liễu Phong”. Sau khi Nham Vân băng bó tốt miệng vết thương thì mệt mỏi liếc mắt nhìn nam nhân một cái.
Y rất tưởng niệm Liễu Phong, tuy rằng Liễu Phong đều không phải là người đẹp nhất thế gian này, nhưng Nham Vân lại cảm thấy Liễu Phong hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của y, hơn nữa y cùng với Liễu Phong coi như thanh mai trúc mã, cho dù trở thành môn chủ của Nham môn thì y cũng vô pháp dứt bỏ Liễu Phong, thời điểm y rời khỏi Thanh Sơn, từng nói với Liễu Phong nếu y trở lại Thanh Sơn thì khi đó năng lực của y chắc chắn vượt qua Liễu Phong, y phải chứng minh cho Liễu Phong thấy.
“Vậy vì sao lúc trước ngươi phải trộm lấy Thanh Hồn kiếm của ta, chém vỡ ngọc Tì Hưu, còn rời khỏi Thanh Sơn tự lập môn hộ, thậm chí là làm cho Bạch Vân Quan suy tàn, ngươi cố ý chọc giận Liễu Phong như thế, Liễu Phong nhất định hận ngươi”. Nam nhân lẳng lặng nhìn chằm chằm Nham Vân, ánh mắt hắn thực nhu hòa, giọng nói thành thục ổn trọng, thực ổn định.
Nam nhân chính là nói sự thật mà thôi.
“Ta chỉ là muốn chứng minh cho Liễu Phong xem ta mạnh hơn y, như vậy y sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ta”. Nham Vân buồn ngủ tựa vào mép dục trì.
Nam nhân cũng không nói nữa.
Nham Vân rất nhanh liền ngủ rồi, nam nhân không gọi y, nam nhân tựa vào ghế ngủ gà ngủ gật, mấy ngày nay đi đường không có thời gian nghỉ ngơi, hai người một đường mà đi, đã ở trên đường nghe được không ít lời đồn về Cửu Tiên trấn.
Nhưng mọi người hình như cũng không biết được thân phận thật sự của viêm ma, mà đều chỉ là nghe kể lại, ba vị cao nhân hợp lực chế phục viêm ma, hơn nữa siêu độ toàn bộ viêm thi.
Cửu Tiên trấn cũng đã trở thành một tòa thành hoang tĩnh mịch……….
Theo lời nói của mọi người thì có thể biết được ba vị cao nhân đều bình an vô sự, nhưng mà nam nhân cũng không rõ tình huống của bọn họ như thế n ào, người mà hắn lo lắng nhất vẫn là Cửu Hoàng.
Bởi vì biến cố lần trước nên không biết lần sau khi gặp lại Cửu Hoàng thì nam nhân cũng không biết nên đối mặt như thế nào, hắn mấy lần đều muốn chạy trốn nhưng đều bị Nham Vân bắt được.
Hắn căn bản trốn không thoát, nhưng mà làm cho nam nhân cảm thấy thanh tỉnh chính là Nham Vân không có châm chọc hắn, nhiều nhất cười lạnh hai tiếng, thời gian trôi qua hắn cũng không chạy nữa, Nham Vân ngoại trừ dẫn hắn lên đường thì cũng không có làm chuyện tình nguy hiểm khác.
Hai người ở lại Lưu Phong thành 3 ngày, Nham Vân có phòng ngủ riêng ở tại khách *** này, khách *** này thực thượng đẳng, thực hoa mỹ, tùy ý có thể thấy được đồ sứ Thanh Hoa tinh mỹ, người ra vào khách *** đều là khách thương cùng đại phú.
Nham Vân ở lại đây 3 ngày.
Lưu Phong thành này có rất nhiều thương khách lui tới, ngựa xe như nước, thắng cảnh phồn hoa, nam nhân cũng không đi ra khỏi khách ***, Nham Vân ngủ bao lâu thì nam nhân ngủ bấy lâu.
Thời điểm nam nhân tỉnh lại thì Nham Vân đã sớm tỉnh, trên bàn cũng bày đầy đồ ăn, Nham Vân chậm rãi ăn cơm, nam nhân cũng không cần y mời mà tự mình đi qua ăn cơm.
Bụng nam nhân đã 3 ngày chưa ăn gì cho nên hắn ăn tới có chút vội, nhưng là không đến mức lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói), miệng của hắn căng phồng, chậm rãi nhai, lại không phát ra thanh âm gì.
Hôm nay đồ ăn rất hợp khẩu vị.
Nam nhân ăn tới no căng.
Nham Vân múc 1 chén canh, y uống một ngụm nhỏ, liền đưa canh cho nam nhân tỏ vẻ chính mình không muốn uống nữa, nam nhân liếc mắt nhìn Nham Vân một cái, cầm chén canh rồi uống.
“Ngươi muốn múc canh cho ta thì trực tiếp……..”. Lời của nam nhân còn chưa nói xong thì cảm giác được động tác trong tay của Nham Vân tạm dừng một chút, Nham Vân tựa hồ có chút mất hứng, hắn lo lắng sát khí thị huyết của Nham Vân bị kích khởi liền hàm hồ hai câu, tự mình ăn đồ của mình.
Đêm hôm đó.
Nham Vân mang nam nhân đi ra ngoài, bởi vì chính khí xao động khắp Lưu Phong thành nhưng quỷ khí cũng mạnh mẻ, thực mâu thuẫn, Nham Vân là chính phái, nhưng tổng đà của Nham môn nhốt không ít ngàn năm oan quỷ.
Chỉ cần sau khi vào đêm thì Lưu Phong thành liền không có người đi đường, tất cả *** phô cũng đều đóng cửa, chỉ có khách *** cung cấp chỗ ăn ngủ cho người qua đường và nhà tắm là chưa đóng cửa.
Nham Vân để nam nhân cầm đèn ***g đi ở bên người y, y mang theo nam nhân đi tới Phong Sơn, y gọi đỉnh núi này là “Hoành Đỉnh”, Phật Hàng từng dẫn nam nhân tới 1 lần.
Nhưng lần này tới cùng Nham Vân thì tâm tình lại khác, nam nhân cảm thấy Nham Vân rất có can đảm, thế nhưng đơn thương độc mã (1 mềnh) đi địa phương của tà đế, Nham Vân dẫn nam nhân lên đỉnh núi.
Nham Vân nghiêng đầu nhắc nhở nam nhân: “Đường lên núi rất hiểm trở, đừng để bị lạc”.