Chương : 213
Ba người tán gẫu chuyện tình gần đây phía Nam yêu ma tàn sát bừa bãi, từ sau khi Cửu Tiên trấn bị đồ trấn thì có rất nhiều oan quỷ, hơn nữa hiện giờ Nham môn suy sụp, không ai trảo quỷ, không ai thu yêu, gặp họa cũng chỉ có dân chúng vô tội.
“Hôm nay ta đi Bạch Vân Quan, hiện giờ Bạch Vân Quan lại bắt đầu thu nhận đệ tử, vì chính là muốn bồi dưỡng một ít thành nhân tài”. Cửu Hoàng cũng giơ tay khoát lên trên đùi của nam nhân, nam nhân sợ tới mức đánh rơi chiếc đũa.
Bởi vì tay của Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đều khoát lên trên đùi hắn, nam nhân làm bộ cái gì cũng không biết mà ăn cơm, khoát thì khoát, hắn bưng chén ăn cơm, nhưng 2 bàn tay đặt giữa hai chân bắt đầu chậm rãi ái muội xoa nắn đùi trong của hắn……..
Động tác bưng cơm của nam nhân cứng ngắc, một ngụm cơm ngậm ở miệng, nuốt cũng không được mà không nuốt cũng không xong, cảm giác được hai bàn tay xoa chân hắn dùng sức, tay của hắn run rẩy tới cơm trong chén cơm đều sắp rơi ra…….
Nam nhân đứng lên.
Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đồng thời rút tay lại, nhìn thấy nam nhân bưng chén đột nhiên đứng lên thì hai người hai tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Không có việc gì, không có việc gì…….”. Nam nhân lập tức buông chén đũa, xấu hổ lắc đầu, “Các ngươi ăn trước, ta nhớ ra trong phòng bếp còn có đồ ăn chưa mang lên, hiện tại ta phải đi lấy”.
“Ngươi ngồi xuống đi, bảo a Hồng a Tử đi lấy là được”. Cửu Hoàng giương mắt nhìn nam nhân, giơ tay kéo nam nhân ngồi xuống.
Nam nhân biết bây giờ ngồi là không được, lại ngồi xuống có thể sẽ không đơn giản là sờ mó như vậy, hắn không dấu vết rụt tay về, cố ý lắc đầu: “Không cần phiền toái như vậy, ta có thể đi lấy, các ngươi ăn trước, không cần chờ ta”.
“Tích đại ca, vậy ngươi đi nhanh rồi về”. Xích Luyện vừa uống rượu vừa bảo nam nhân đi nhanh lên, cũng không nghĩ muốn làm nam nhân chậm trễ ăn cơm. Cửu Hoàng cũng không lên tiếng phản đối nữa……..
Nam nhân đi ra khỏi tiểu đình, hắn bưng 3 chén thuốc bổ đi ra khỏi phòng bếp, trên đường trở về hắn phát hiện bầu trời bay bay mưa phùn mênh mông, hắn bước nhanh hơn, thời điểm trở lại đình thì Xích Luyện đã ăn xong về phòng nghỉ ngơi trước, Cửu Hoàng còn ngồi ở trong đình, lúc này hắn mới thả lỏng một ít.
Nam nhân đặt thuốc bổ xuống, bảo tiểu Thúy múc 1 chén thuốc bổ mang tới trong phòng của Xích Luyện.
“Vì sao ngươi không uống?”. Nam nhân nhìn thoáng qua Cửu Hoàng, phát hiện chén đũa của Cửu Hoàng cũng không động qua, “Có phải đồ ăn đêm nay không hợp khẩu vị hay không, ta còn cố ý làm thêm đồ ăn”.
“Bởi vì Xích huynh đệ của ngươi tới nên mới thêm đồ ăn?”. Cửu Hoàng mặt không chút thay đổi nhìn về phía nam nhân, vừa rồi Xích Luyện ở trong này, y không tiện nói cùng nam nhân.
“Không phải”. Nam nhân thấy Cửu Hoàng tựa hồ không quá cao hứng, hắn cũng không có nói gì chọc giận Cửu Hoàng, chân thành nói: “Lần này không có thương lượng trước cùng ngươi, đích thật là thiếu thỏa đáng, nếu ngươi không thích Xích huynh đệ ở tại biệt viện thì ngày mai ta sẽ bảo y xuống núi”. Hắn phi thường khó xử.
Nhưng đây là địa phương của Cửu Hoàng, nếu Cửu Hoàng không muốn thì nam nhân sẽ bảo Xích Luyện xuống núi, hơn nữa tự mình xin lỗi giải thích với Xích Luyện.
“Nếu ta thật muốn ngày mai ngươi bảo Xích Luyện xuống núi thì ngươi có mở miệng nói ra được không? Ngươi bỏ được phen mặt mũi này sao?”. Cửu Hoàng thần thái biếng nhác nhìn chằm chằm nam nhân, hơn nữa gằn từng tiếng hỏi nam nhân: “Ngươi bỏ được sao không?”.
“……..”. Nam nhân bị hỏi tới á khẩu không trả lời được.
“Ngươi cam lòng để Xích Luyện đi sao?”. Cửu Hoàng nhìn nam nhân chăm chú, trong giọng nói thong thả lại tùy ý của y tựa hồ lộ ra một chút chất vấn như vậy, “Ngươi tự hỏi tâm của chính mình một chút đi”.
Nam nhân lẳng lặng ăn cơm, hắn nghe Cửu Hoàng nói thì một lát sau mới trả lời: “Nếu ta mời Xích huynh đệ tới đây làm cho ngươi cảm thấy khó chịu, hoặc là không thoải mái thì ta hướng ngươi giải thích……”.
“Trước là ta cân nhắc tới thể diện của ngươi, không có mở miệng nói cái gì, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể hiểu được một chút, ta nói những lời này cũng không phải muốn tổnthương ngươi, ta là muốn tốt cho ngươi thôi”
“Ta biết”.
“Nếu ngươi phải cắt đứt thì cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ một chút, không cần có điều do dự, như vậy tốt đối tất cả mọi người, ta cũng không muốn quan hệ chúng ta thật vất vả lập nên và duy trì lại bị Xích huynh đệ của ngươi phá hủy”. Cửu Hoàng biểu lộ thái độ với nam nhân, y muốn nam nhân làm một cái kết thúc cùng Xích Luyện, đây là phương pháp tốt nhất đối mọi người.
“Ta sẽ xử lý”.
“Như vậy liền tốt nhất, ta hy vọng ngươi có thể mau chóng giải quyết chuyện này”.
“Cho ta chút thời gian”. Nam nhân gật gật đầu, nhưng là trong lòng cũng tràn đầy khó xử.
Nam nhân ở thế khó xử, không biết làm như thế nào cho phải, hiện giờ Cửu Hoàng không vui, nhưng hắn phải mở miệng đuổi Xích Luyện đi như thế nào cũng là 1 chuyện tình khó khăn, vừa muốn không tổn thương cảm tình của hai người, vừa muốn không thể làm cho Xích Luyện cảm giác được chính mình là bị đuổi đi.
Cửu Hoàng không có không có nói nữa, nam nhân buông chén đũa: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta làm sai sao?”.
“Chính ngươi cảm thấy không sai là được, không cần hỏi ý kiến ta”. Cửu Hoàng uống xong canh nam nhân múc cho y thì y buông chén, xoa xoa miệng, liền đứng lên rời đi.
Nam nhân thấy Cửu Hoàng rời đi thì cũng không có đi giữ lại, hắn chính là không biết nên nói cái gì cho tốt, hắn ăn cơm có chút đăm chiêu, chuẩn bị đi tìm Xích Luyện, vốn nghĩ muốn nói chuyện tình xuống núi cùng Xích Luyện, nhưng khi thấy Xích Luyện thì hắn lại không mở miệng được, Xích Luyện lôi kéo hắn hàn huyên rất nhiều, nhưng Xích Luyện không có yêu cầu hắn ở lại.
Nhưng trong mấy ngày kế tiếp thì nam nhân đều không có cơ hội mở miệng, Xích Luyện đương nhiên cũng liền tiếp tục ở lại biệt viện, thời điểm mỗi lần ăn cơm thì Cửu Hoàng đều sẽ không nói gì.
Chỉ có Xích Luyện nói chuyện phiếm cùng nam nhân, Xích Luyện đương nhiên cũng đánh hơi được sự bất thường nhưng y lại thủy chung đều làm bộ không biết, mà nam nhân lại là trái phải đều thực khó xử.
Cửu Hoàng cũng không thúc giục nam nhân, cũng không có ép nam nhân đuổi Xích Luyện rời khỏi biệt viện, y tỏ rõ thái độ chính là cho nam nhân thời gian, nhưng nam nhân lại thủy chung đều không có cơ hội thích hợp.
Đã nhiều ngày mỗi buổi chiều nam nhân đều phải đi dạy đám hài tử luyện công, Xích Luyện thường xuyên đều sẽ đồng hành cùng hắn, nhưng mỗi lần Xích Luyện đều là đưa hắn đến sườn núi thì sau đó một mình xuống núi không biết đi làm cái gì, hắn cũng không muốn quản Xích Luyện nhiều, chính là mỗi ngày thời điểm quay về biệt viện thì Xích Luyện đều sẽ đúng giờ trở lại tới đón hắn.
Hành vi “thân mật” của 2 người thì Cửu Hoàng đều xem ở trong mắt, bất quá may mắn công bằng là thời điểm không cần nam nhân mở miệng mời Xích Luyện rời đi thì Xích Luyện tự chủ động nói gần đây muốn lên Bạch Vân Quan làm chút chuyện, nam nhân có hơi lo lắng, dù sao Xích Luyện là xà yêu, tới Bạch Vân Quan chỉ sợ không quá ổn thỏa, Liễu Phong khẳng định sẽ ngăn Xích Luyện lại.
Nhưng nam nhân cũng vô pháp giữ Xích Luyện lại, càng thêm không thể thao túng ý nghĩ của Xích Luyện, hơn nữa đang đối mặt áp lực của Cửu Hoàng, hắn thật sự không biết làm sao cho phải, nhưng khi Xích Luyện nhìn thấy bộ dáng nam nhân lo lắng cho y thì y liền nói mục đích y đi Bạch Vân Quan cho nam nhân biết.
Đêm hôm nay ăn cơm xong thì Cửu Hoàng liền đi ra ngoài làm việc, đúng lúc tạo cơ hội cho Xích Luyện tâm sự cùng nam nhân, hai người ở trong viện tử (sân) ẩm trà, tiểu Thúy cùng a Hồng a Tử quét dọn tại nội đường.
Trong viện tử thực yên tĩnh, ban đêm trong núi hạ sương mù, khí loãng kia bao phủ hai người, sương mù nhàn nhạt kia lượn lờ ở bốn phía, gió cũng không thổi tan đi được, mông mông lung lung tựa như lụa mỏng.
“Ngươi đi Bạch Vân Quan làm cái gì?”. Nam nhân có chút lo lắng nhìn Xích Luyện, hắn cảm thấy cần phải hỏi một chút, “Vì sao đột nhiên muốn đi Bạch Vân Quan, ta lo lắng, tới lúc đó Liễu Phong sẽ…….”.
“Không sao”. Xích Luyện giơ tay cầm tay của nam nhân, thong thả nắm ở trong tay thưởng thức, có vẻ có chút không chút để ý, “Tích đại ca, ta thật cao hứng khi ngươi quan tâm ta như thế”.
“…….”. Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân khe khẽ run run một chút, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Xích Luyện, không có mở miệng nói chuyện.
“Lần này ta đi Bạch Vân Quan thì Liễu Phong nhất định sẽ ngăn chặn ta, lần này ta không phải đi tìm Liễu Phong, ta là đi tìm Nham Vân, ta tin tưởng Liễu Phong cũng là người hiểu lí lẽ”. Xích Luyện cầm tay của nam nhân, ngón tay y nhẹ nhàng trượt vào giữa khe hở, cùng mười ngón tay của nam nhân đan xen, y cứ thong thả cầm chặt tay của nam nhân như vậy.
Nam nhân cung không lại truy hỏi.
Xích Luyện muốn lên núi tìm Nham Vân, Nham Vân nhập ma, tới lúc đó khó tránh khỏi đánh 1 trận, nhưng Liễu Phong hẳn là có thể ổn định cảm xúc của Nham Vân, dù sao trong trí nhớ của nam nhân thì người trong lòng Nham Vân thích nhất chính là Liễu Phong.
Sự bình tĩnh của nam nhân có vài phần dao động, hắn không nên can dự vào, cũng chỉ có thể im lặng, hơn nữa Cửu Hoàng không thích Xích Luyện ở lại biệt viện lâu, hắn cũng không có lý do khiến Xích Luyện ở lại, cuối cùng hắn chỉ là dặn dò Xích Luyện việc này phải cẩn thận, mặt khác hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt, chỉ bảo Xích Luyện cẩn thận một chút.
Sự quan tâm của nam nhân khiến Xích Luyện thực hài lòng, sau khi hai người ẩm rượu xong thì Xích Luyện đưa nam nhân trở về phòng, nam nhân vốn cho rằng Xích Luyện đã rời đi rồi, nhưng hắn mới vừa cởi y phục xong nằm ở trên giường, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ là lúc cửa phòng lần thứ hai bị đẩy ra, Xích Luyện bưng một chén trà nóng tiến vào, đút hắn uống mấy ngụm.
“Thật sự là làm phiền ngươi, Xích huynh đệ”. Nam nhân ngồi dậy từ trên giường, hắn lau miệng, phát hiện Xích Luyện đang theo dõi hắn, hắn thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, hôm nay ngươi sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi sẽ lên đường đi Bạch Vân Quan, đêm nay hẳn là hảo hảo nghỉ ngơi…….”.
Xích Luyện đặt chén trà lên bàn, y chậm rãi tiêu sái trở lại bên giường của nam nhân: “Tích đại ca, đêm nay ta ở lại cùng ngươi được không?”. Y vừa kéo dài thanh âm hỏi ý kiến của nam nhân vừa chậm rãi giơ tay cởi đai lưng của chính mình ra, y cứ vô cùng thong dong làm trò trước mặt nam nhân, cởi nhất kiện nhất kiện y phục xuống.
Ở lại?
Được không?
Nam nhân bị Xích Luyện hỏi tới không cách nào mở miệng, lắc đầu cũng không được, gật đầu cũng không được, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chăm chú vào Xích Luyện đang cởi toàn bộ y phục.
Nam nhân ngượng ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, có chút bất an nói: “Xích huynh đệ, ngươi mau mặc y phục vào, ngươi như vậy…….. Ngươi như vậy thực dễ dàng nhiễm phải phong hàn (cảm lạnh), gió lạnh trong núi này rất lớn, nếu ngươi bị bệnh thì ta cũng sẽ tự trách”. Thanh âm của hắn rất thấp, lộ ra một chút vô lực cùng mỏi mệt, có thể là bởi vì uống qua rượu nên cả người hắn nhìn qua mềm nhũn, không có sức lực gì.
Mà lúc này Xích Luyện đã ngồi xuống bên cạnh nam nhân, kéo chăn qua đắp lên chính mình, hai người đồng giường cộng chẩm, y biết nam nhân có chút khẩn trương, y chậm chạp không có làm động tác tiếp theo, y chỉ là tựa vào bên giường hàn huyên cùng nam nhân 1 lát, mới giơ tay chậm rãi kéo nam nhân qua, làm cho thân thể cứng ngắc của nam nhân tựa vào bên người của y.
Tay của Xích Luyện thong thả qua lại vỗ về chơi đùa cánh tay của nam nhân, ý đồ an ủi để nam nhân thả lỏng, y kéo chăn cho nam nhân, hơn nữa hạ màn giường xuống.
Ánh nến bên trong thực mỏng manh, ánh sáng có chút ái muội, ảm đạm, vẻ mặt nam nhân vẫn ôn hòa như cũ, hai tròng mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn nơi khác, Xích Luyện nghiêng đầu, hôn hôn khóe môi của hắn.
“Tích đại ca, trong ổ chăn của ngươi thật ấm áp, thật sự thoải mái”. Xích Luyện chậm rãi ôm sát nửa người của nam nhân, động tác y rất nhẹ, nhéo thắt lưng của nam nhân mấy cái.
Không biết là cố ý hay là vô tình, không biết là ảo giác hay là như thế nào mà nam nhân vẫn im lặng tới nỗi làm động tác của Xích Luyện mơ hồ mất đi vài phần hứng thú, khiến nam nhân có chút ngượng ngùng.
Mi mắt của nam nhan khẽ run lên một chút, bởi vì tay của Xích Luyện xâm nhập vào trong y phục của hắn, hành động như vậy khó tránh khỏi sẽ làm hắn có chút trố mắt, hắn cúi đầu, không có nhìn Xích Luyện.
Bởi vì hắn không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt Xích Luyện, giữa 2 người tràn ngập khí lưu ái muội, cảm giác như vậy khiến cho nam nhân có chút khẩn trương, thật lâu rồi hắn cũng chưa thân cận qua cùng Xích Luyện như thế.
“Tích đại ca, ngươi tính toán ở đây cùng Cửu Hoàng bao lâu?”. Xích Luyện thấp giọng hỏi nam nhân, miệng y thở ra nhiệt khí đều phun ở bên tai của nam nhân, đã hơi hơi ươn ướt vành tai của nam nhân.
Cổ nhiệt khí nhàn nhạt kia, xúc cảm rất nhỏ kia khiến nam nhân có chút bất an.
“Ta không có tính toán gì”. Nam nhân thành thật trả lời, hắn quả thật cái gì cũng đều không có nghĩ tới, hắn cũng không nghĩ tới qua trường viễn (dài lâu), hắn ở 1 ngày chính là một ngày.
Tuy rằng không biết vì sao Xích Luyện đột nhiên quan tâm chuyện hắn cùng Cửu Hoàng như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ muốn giấu diếm cái gì, thật ra nam nhân rất đơn giản, hắn sẽ không đi nghĩ muốn nhiều như vậy, như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng thêm phiền não.
Xích Luyện nghe được câu trả lời của nam nhân thì y nhìn chằm chằm nam nhân 1 lát, phát hiện nam nhân tựa hồ có chút khẩn trương, y chậm rãi giơ tay kéo chăn cho nam nhân.
“Tích đại ca, ngươi ở nơi này cùng Cửu Hoàng có vui vẻ không?”. Xích Luyện thay đổi cách hỏi, ánh mắt của y dừng ở đầu ngón tay có chút cứng rắn của nam nhân.
“Ân”.
“Cửu Hoang đối với ngươi tốt chứ?”.
“Tốt lắm”. Nam nhân gật đầu.
Trong đôi mắt hẹp dài kia của Xích Luyện thâm thúy như đáy hồ của u đàm, trầm tĩnh tới làm cho người ta có chút sợ hãi.
“Xích huynh đệ, ngày mai ngươi sẽ rời đi, đêm nay sớm nghỉ ngơi đi”. Nam nhân rủ mắt, cảm giác được hơi thở của Xích Luyện ngay tại bên tai, hắn bất an xiết chặt chăn, động tác rất nhỏ của hắn lại không thoát khỏi hai mắt của Xích Luyện……
“Nguyên nhân chính là vì ngày mai sẽ lên núi cho nên tối nay muốn tâm sự nhiều cùng ngươi, Tích đại ca, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”. Tay của Xích Luyện chạy ở trên người nam nhân chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đụng đến đùi của nam nhân, độ ấm trong chắn phi thường ấm áp, y thực lưu luyến nhiệt độ cơ thể của nam nhân.
“Ta không có ý kia”. Nam nhân giật giật thân thể, cố ý muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, hắn bất an ngồi dậy, kéo tay của Xích Luyện từ trong chăn ra, “Ngươi ngủ trước đi, ta đi tắt nến”. Hắn không nhìn Xích Luyện, liền xuống giường đi tắt ngọn nến trên bàn, thời điểm hắn trở lại trên giường…….
Hắn mới vừa ngồi xuống đã bị Xích Luyện kéo lại, động tác đột nhiên này làm cho nam nhân có chút sững sờ, lưng của hắn dán lên lưng của Xích Luyện, cảm giác được trên người Xích Luyện lạnh ngắt, thân thể của hắnn hơi run rẩy một chút.
Hai tay của Xích Luyện xuyên qua dưới nách của nam nhân, vòng tới trước ngực của nam nhân, động tác thong thả cởi vạt áo của nam nhân ra, hai tay hơi lạnh kia lần thứ hai vói vào trong y phục của nam nhân.
Y phục của nam nhân rơi rớt, lộ ra bờ ngực rắn chắc, xúc cảm nóng ẩm của da thịt màu mật ong của hắn làm cho Xích Luyện thực thích, hai tay của Xích Luyện trượt về phía bên hông của hắn……..
“Tích đại ca, thật ra không tắt ngọn nến đều như nhau, loại chuyện này dựa vào cảm giác, ngươi có hiểu ý của ta không?”. Cằm của Xích Luyện chậm rãi tựa vào đầu vai của nam nhân, y một bên đầu nghiêng đầu nói chuyện với nam nhân, một bên hai tay chậm rãi trượt xuống dưới bên hông mềm dẻo của nam nhân………
“Đừng……”. Nam nhân túm được bàn tay của Xích Luyện đang vuốt ve hắn, hắn bình tĩnh tỏ vẻ, “Ta chưa tắm nên không sạch sẽ……..”. Trong thanh âm của hắn lộ ra một chút bất đắc dĩ……..
Đừng như vậy.
Thật sự đừng như vậy.
Tuy rằng đáy mắt nam nhân bình tĩnh nhưng là trong lòng cũng khó mà bình tĩnh, hắn cảm thấy nên bảo trì khoảng cách nhất định cùng Xích Luyện, thật sự là coi như lối thoát tốt nhất cho bọn họ.
Đáy mắt u tĩnh của Xích Luyện có vài phần dao động rất nhỏ, y ôm chặt nam nhân, hai tay vuốt ve thân thể của nam nhân, cảm giác thân thể nam nhân có chút cứng ngắc, y dán tại bên tai nam nhân thong thả nói: “Tích đại ca, ngươi rõ ràng biết được ta không ngại”. Thanh âm của y thực dễ nghe, thanh âm của y ở trong phòng tối om hơi hơi vọng lại, miệng y thở ra nhiệt tức nhàn nhạt, đồng thời cũng kích thích màng tai của nam nhân.
“Ta biết”. Nam nhân bình tĩnh nghiêng đầu, cái trán của hai người không hẹn mà kề cùng nhau, hắn nhìn về phía Xích Luyện cận kề, hô hấp của hắn cũng chậm lại, “Ta là phàm nhân, nếu ngươi thân cận ta quá thì sẽ làm trên người ngươi nhiễm tục khí, ta là muốn tốt cho ngươi, cũng không có ý khác, hy vọng Xích huynh đệ có thể hiểu được”.
“Ngươi suy nghĩ cho ta như thế sẽ làm ta luyến tiếc ngươi, Tích đại ca……”. Xích Luyện dứt khoát ôm sát nam nhân từ phía sau để nam nhân không thể lại ngăn cản y nữa.
Bởi vì lời nói của Xích Luyện mà làm cho nam nhân có một khắc có điều trố mắt.
Xích Luyện vuốt ve thân thể mềm dẻo của nam nhân, làm cho thân thể nam nhân dần dần thả lỏng, cằm của y chống lên đầu vai của nam nhân, hơn nữa nam nhân đang nghiêng đầu nhìn chăm chú vào y, ánh mắt hai người liên tục thản nhiên chạm nhau, bởi vì khoảng cách của hai người phi thường gần, hơi thở nóng ướt tràn ngập bên môi lẫn nhau, cảm giác ngưa ngứa rất nhỏ cùng xúc giác nóng ướt thản nhiên khiến cho nam nhân quên thối lui……..
“Tích đại ca, ta đi rồi cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại ngươi, thực cảm tạ ngươi ở lại bồi ta tới tối muộn, ta muốn tâm sự nhiều với ngươi……..”. Xích Luyện chậm rãi hôn hôn bả vai của nam nhân, thân thể của nam nhân truyền tới độ ấm làm y yêu thích không buông tay, thấy nam nhân phản kháng, chỉ là ánh mắt ôn hòa nhìn y thì y một đường hôn lên cổ của nam nhân…….
Tâm sự?
Yết hầu của nam nhân hơi hơi nhúc nhích.
Đôi môi của Xích Luyện dán lên cần cổ nóng ẩm của nam nhân, hôn lên cổ họng của nam nhân, xúc cảm lạnh ướt kia làm cho nam nhân hơi hơi nắm chặt cái chăn dưới thân………
“Xích huynh đệ, đừng…….”.
“Tích đại ca, ngươi đều đổ mồ hôi rồi”. Xích Luyện chậm rãi hôn lên cằm của nam nhân, hai tay của y vói vào trong y bào bị mồ hôi hơi hơi thấm ướt của nam nhân.
Nam nhân bị y mò tới không có khí lực, cơ hồ cả người đều dựa vào trong lòng của y, nam nhân căn bản là không thể chống cự yêu cầu cùng “dây dưa” của Xích Luyện, địa phương bị y sờ qua đều mang từng đợt cảm giác run rẩy vi diệu.
Nam nhân có cảm giác……..
Bụng của nam nhân cực nóng lại nóng bỏng, nhiệt độ nóng rực trong cơ thể đang không ngừng tăng lên, hắn rõ ràng cảm giác được vật thể giữa hai chân của chính mình trở nên vừa nóng lại tinh thần.
Hắn chậm rãi rủ mắt, nghĩ muốn ở thời điểm thần trí còn tỉnh táo thì nhắc nhở Xích Luyện một chút kẻo lây dính nhân khí nguy hại tính………
Nhưng vào lúc này.
” Ngươi có thể đừng đối ta nữa……..”.
“Tích đại ca, chúng ta biệt ly lâu như thế mà ngươi cũng không nhớ ta một chút nào sao?”. Hai tay của Xích Luyện đụng tới chân của nam nhân, thấy nam nhân không có trả lời thì y tiếp tục kéo dài thanh âm truy hỏi: “Ngươi không nghĩ ta sao?”.
Xích Luyện đè thấp thanh âm…….
Tràn ngập hấp dẫn……..
“Hôm nay ta đi Bạch Vân Quan, hiện giờ Bạch Vân Quan lại bắt đầu thu nhận đệ tử, vì chính là muốn bồi dưỡng một ít thành nhân tài”. Cửu Hoàng cũng giơ tay khoát lên trên đùi của nam nhân, nam nhân sợ tới mức đánh rơi chiếc đũa.
Bởi vì tay của Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đều khoát lên trên đùi hắn, nam nhân làm bộ cái gì cũng không biết mà ăn cơm, khoát thì khoát, hắn bưng chén ăn cơm, nhưng 2 bàn tay đặt giữa hai chân bắt đầu chậm rãi ái muội xoa nắn đùi trong của hắn……..
Động tác bưng cơm của nam nhân cứng ngắc, một ngụm cơm ngậm ở miệng, nuốt cũng không được mà không nuốt cũng không xong, cảm giác được hai bàn tay xoa chân hắn dùng sức, tay của hắn run rẩy tới cơm trong chén cơm đều sắp rơi ra…….
Nam nhân đứng lên.
Xích Luyện cùng Cửu Hoàng đồng thời rút tay lại, nhìn thấy nam nhân bưng chén đột nhiên đứng lên thì hai người hai tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Không có việc gì, không có việc gì…….”. Nam nhân lập tức buông chén đũa, xấu hổ lắc đầu, “Các ngươi ăn trước, ta nhớ ra trong phòng bếp còn có đồ ăn chưa mang lên, hiện tại ta phải đi lấy”.
“Ngươi ngồi xuống đi, bảo a Hồng a Tử đi lấy là được”. Cửu Hoàng giương mắt nhìn nam nhân, giơ tay kéo nam nhân ngồi xuống.
Nam nhân biết bây giờ ngồi là không được, lại ngồi xuống có thể sẽ không đơn giản là sờ mó như vậy, hắn không dấu vết rụt tay về, cố ý lắc đầu: “Không cần phiền toái như vậy, ta có thể đi lấy, các ngươi ăn trước, không cần chờ ta”.
“Tích đại ca, vậy ngươi đi nhanh rồi về”. Xích Luyện vừa uống rượu vừa bảo nam nhân đi nhanh lên, cũng không nghĩ muốn làm nam nhân chậm trễ ăn cơm. Cửu Hoàng cũng không lên tiếng phản đối nữa……..
Nam nhân đi ra khỏi tiểu đình, hắn bưng 3 chén thuốc bổ đi ra khỏi phòng bếp, trên đường trở về hắn phát hiện bầu trời bay bay mưa phùn mênh mông, hắn bước nhanh hơn, thời điểm trở lại đình thì Xích Luyện đã ăn xong về phòng nghỉ ngơi trước, Cửu Hoàng còn ngồi ở trong đình, lúc này hắn mới thả lỏng một ít.
Nam nhân đặt thuốc bổ xuống, bảo tiểu Thúy múc 1 chén thuốc bổ mang tới trong phòng của Xích Luyện.
“Vì sao ngươi không uống?”. Nam nhân nhìn thoáng qua Cửu Hoàng, phát hiện chén đũa của Cửu Hoàng cũng không động qua, “Có phải đồ ăn đêm nay không hợp khẩu vị hay không, ta còn cố ý làm thêm đồ ăn”.
“Bởi vì Xích huynh đệ của ngươi tới nên mới thêm đồ ăn?”. Cửu Hoàng mặt không chút thay đổi nhìn về phía nam nhân, vừa rồi Xích Luyện ở trong này, y không tiện nói cùng nam nhân.
“Không phải”. Nam nhân thấy Cửu Hoàng tựa hồ không quá cao hứng, hắn cũng không có nói gì chọc giận Cửu Hoàng, chân thành nói: “Lần này không có thương lượng trước cùng ngươi, đích thật là thiếu thỏa đáng, nếu ngươi không thích Xích huynh đệ ở tại biệt viện thì ngày mai ta sẽ bảo y xuống núi”. Hắn phi thường khó xử.
Nhưng đây là địa phương của Cửu Hoàng, nếu Cửu Hoàng không muốn thì nam nhân sẽ bảo Xích Luyện xuống núi, hơn nữa tự mình xin lỗi giải thích với Xích Luyện.
“Nếu ta thật muốn ngày mai ngươi bảo Xích Luyện xuống núi thì ngươi có mở miệng nói ra được không? Ngươi bỏ được phen mặt mũi này sao?”. Cửu Hoàng thần thái biếng nhác nhìn chằm chằm nam nhân, hơn nữa gằn từng tiếng hỏi nam nhân: “Ngươi bỏ được sao không?”.
“……..”. Nam nhân bị hỏi tới á khẩu không trả lời được.
“Ngươi cam lòng để Xích Luyện đi sao?”. Cửu Hoàng nhìn nam nhân chăm chú, trong giọng nói thong thả lại tùy ý của y tựa hồ lộ ra một chút chất vấn như vậy, “Ngươi tự hỏi tâm của chính mình một chút đi”.
Nam nhân lẳng lặng ăn cơm, hắn nghe Cửu Hoàng nói thì một lát sau mới trả lời: “Nếu ta mời Xích huynh đệ tới đây làm cho ngươi cảm thấy khó chịu, hoặc là không thoải mái thì ta hướng ngươi giải thích……”.
“Trước là ta cân nhắc tới thể diện của ngươi, không có mở miệng nói cái gì, nhưng là ta hy vọng ngươi có thể hiểu được một chút, ta nói những lời này cũng không phải muốn tổnthương ngươi, ta là muốn tốt cho ngươi thôi”
“Ta biết”.
“Nếu ngươi phải cắt đứt thì cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ một chút, không cần có điều do dự, như vậy tốt đối tất cả mọi người, ta cũng không muốn quan hệ chúng ta thật vất vả lập nên và duy trì lại bị Xích huynh đệ của ngươi phá hủy”. Cửu Hoàng biểu lộ thái độ với nam nhân, y muốn nam nhân làm một cái kết thúc cùng Xích Luyện, đây là phương pháp tốt nhất đối mọi người.
“Ta sẽ xử lý”.
“Như vậy liền tốt nhất, ta hy vọng ngươi có thể mau chóng giải quyết chuyện này”.
“Cho ta chút thời gian”. Nam nhân gật gật đầu, nhưng là trong lòng cũng tràn đầy khó xử.
Nam nhân ở thế khó xử, không biết làm như thế nào cho phải, hiện giờ Cửu Hoàng không vui, nhưng hắn phải mở miệng đuổi Xích Luyện đi như thế nào cũng là 1 chuyện tình khó khăn, vừa muốn không tổn thương cảm tình của hai người, vừa muốn không thể làm cho Xích Luyện cảm giác được chính mình là bị đuổi đi.
Cửu Hoàng không có không có nói nữa, nam nhân buông chén đũa: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta làm sai sao?”.
“Chính ngươi cảm thấy không sai là được, không cần hỏi ý kiến ta”. Cửu Hoàng uống xong canh nam nhân múc cho y thì y buông chén, xoa xoa miệng, liền đứng lên rời đi.
Nam nhân thấy Cửu Hoàng rời đi thì cũng không có đi giữ lại, hắn chính là không biết nên nói cái gì cho tốt, hắn ăn cơm có chút đăm chiêu, chuẩn bị đi tìm Xích Luyện, vốn nghĩ muốn nói chuyện tình xuống núi cùng Xích Luyện, nhưng khi thấy Xích Luyện thì hắn lại không mở miệng được, Xích Luyện lôi kéo hắn hàn huyên rất nhiều, nhưng Xích Luyện không có yêu cầu hắn ở lại.
Nhưng trong mấy ngày kế tiếp thì nam nhân đều không có cơ hội mở miệng, Xích Luyện đương nhiên cũng liền tiếp tục ở lại biệt viện, thời điểm mỗi lần ăn cơm thì Cửu Hoàng đều sẽ không nói gì.
Chỉ có Xích Luyện nói chuyện phiếm cùng nam nhân, Xích Luyện đương nhiên cũng đánh hơi được sự bất thường nhưng y lại thủy chung đều làm bộ không biết, mà nam nhân lại là trái phải đều thực khó xử.
Cửu Hoàng cũng không thúc giục nam nhân, cũng không có ép nam nhân đuổi Xích Luyện rời khỏi biệt viện, y tỏ rõ thái độ chính là cho nam nhân thời gian, nhưng nam nhân lại thủy chung đều không có cơ hội thích hợp.
Đã nhiều ngày mỗi buổi chiều nam nhân đều phải đi dạy đám hài tử luyện công, Xích Luyện thường xuyên đều sẽ đồng hành cùng hắn, nhưng mỗi lần Xích Luyện đều là đưa hắn đến sườn núi thì sau đó một mình xuống núi không biết đi làm cái gì, hắn cũng không muốn quản Xích Luyện nhiều, chính là mỗi ngày thời điểm quay về biệt viện thì Xích Luyện đều sẽ đúng giờ trở lại tới đón hắn.
Hành vi “thân mật” của 2 người thì Cửu Hoàng đều xem ở trong mắt, bất quá may mắn công bằng là thời điểm không cần nam nhân mở miệng mời Xích Luyện rời đi thì Xích Luyện tự chủ động nói gần đây muốn lên Bạch Vân Quan làm chút chuyện, nam nhân có hơi lo lắng, dù sao Xích Luyện là xà yêu, tới Bạch Vân Quan chỉ sợ không quá ổn thỏa, Liễu Phong khẳng định sẽ ngăn Xích Luyện lại.
Nhưng nam nhân cũng vô pháp giữ Xích Luyện lại, càng thêm không thể thao túng ý nghĩ của Xích Luyện, hơn nữa đang đối mặt áp lực của Cửu Hoàng, hắn thật sự không biết làm sao cho phải, nhưng khi Xích Luyện nhìn thấy bộ dáng nam nhân lo lắng cho y thì y liền nói mục đích y đi Bạch Vân Quan cho nam nhân biết.
Đêm hôm nay ăn cơm xong thì Cửu Hoàng liền đi ra ngoài làm việc, đúng lúc tạo cơ hội cho Xích Luyện tâm sự cùng nam nhân, hai người ở trong viện tử (sân) ẩm trà, tiểu Thúy cùng a Hồng a Tử quét dọn tại nội đường.
Trong viện tử thực yên tĩnh, ban đêm trong núi hạ sương mù, khí loãng kia bao phủ hai người, sương mù nhàn nhạt kia lượn lờ ở bốn phía, gió cũng không thổi tan đi được, mông mông lung lung tựa như lụa mỏng.
“Ngươi đi Bạch Vân Quan làm cái gì?”. Nam nhân có chút lo lắng nhìn Xích Luyện, hắn cảm thấy cần phải hỏi một chút, “Vì sao đột nhiên muốn đi Bạch Vân Quan, ta lo lắng, tới lúc đó Liễu Phong sẽ…….”.
“Không sao”. Xích Luyện giơ tay cầm tay của nam nhân, thong thả nắm ở trong tay thưởng thức, có vẻ có chút không chút để ý, “Tích đại ca, ta thật cao hứng khi ngươi quan tâm ta như thế”.
“…….”. Đáy mắt bình tĩnh của nam nhân khe khẽ run run một chút, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào Xích Luyện, không có mở miệng nói chuyện.
“Lần này ta đi Bạch Vân Quan thì Liễu Phong nhất định sẽ ngăn chặn ta, lần này ta không phải đi tìm Liễu Phong, ta là đi tìm Nham Vân, ta tin tưởng Liễu Phong cũng là người hiểu lí lẽ”. Xích Luyện cầm tay của nam nhân, ngón tay y nhẹ nhàng trượt vào giữa khe hở, cùng mười ngón tay của nam nhân đan xen, y cứ thong thả cầm chặt tay của nam nhân như vậy.
Nam nhân cung không lại truy hỏi.
Xích Luyện muốn lên núi tìm Nham Vân, Nham Vân nhập ma, tới lúc đó khó tránh khỏi đánh 1 trận, nhưng Liễu Phong hẳn là có thể ổn định cảm xúc của Nham Vân, dù sao trong trí nhớ của nam nhân thì người trong lòng Nham Vân thích nhất chính là Liễu Phong.
Sự bình tĩnh của nam nhân có vài phần dao động, hắn không nên can dự vào, cũng chỉ có thể im lặng, hơn nữa Cửu Hoàng không thích Xích Luyện ở lại biệt viện lâu, hắn cũng không có lý do khiến Xích Luyện ở lại, cuối cùng hắn chỉ là dặn dò Xích Luyện việc này phải cẩn thận, mặt khác hắn cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt, chỉ bảo Xích Luyện cẩn thận một chút.
Sự quan tâm của nam nhân khiến Xích Luyện thực hài lòng, sau khi hai người ẩm rượu xong thì Xích Luyện đưa nam nhân trở về phòng, nam nhân vốn cho rằng Xích Luyện đã rời đi rồi, nhưng hắn mới vừa cởi y phục xong nằm ở trên giường, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ là lúc cửa phòng lần thứ hai bị đẩy ra, Xích Luyện bưng một chén trà nóng tiến vào, đút hắn uống mấy ngụm.
“Thật sự là làm phiền ngươi, Xích huynh đệ”. Nam nhân ngồi dậy từ trên giường, hắn lau miệng, phát hiện Xích Luyện đang theo dõi hắn, hắn thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, hôm nay ngươi sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi sẽ lên đường đi Bạch Vân Quan, đêm nay hẳn là hảo hảo nghỉ ngơi…….”.
Xích Luyện đặt chén trà lên bàn, y chậm rãi tiêu sái trở lại bên giường của nam nhân: “Tích đại ca, đêm nay ta ở lại cùng ngươi được không?”. Y vừa kéo dài thanh âm hỏi ý kiến của nam nhân vừa chậm rãi giơ tay cởi đai lưng của chính mình ra, y cứ vô cùng thong dong làm trò trước mặt nam nhân, cởi nhất kiện nhất kiện y phục xuống.
Ở lại?
Được không?
Nam nhân bị Xích Luyện hỏi tới không cách nào mở miệng, lắc đầu cũng không được, gật đầu cũng không được, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chăm chú vào Xích Luyện đang cởi toàn bộ y phục.
Nam nhân ngượng ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác, có chút bất an nói: “Xích huynh đệ, ngươi mau mặc y phục vào, ngươi như vậy…….. Ngươi như vậy thực dễ dàng nhiễm phải phong hàn (cảm lạnh), gió lạnh trong núi này rất lớn, nếu ngươi bị bệnh thì ta cũng sẽ tự trách”. Thanh âm của hắn rất thấp, lộ ra một chút vô lực cùng mỏi mệt, có thể là bởi vì uống qua rượu nên cả người hắn nhìn qua mềm nhũn, không có sức lực gì.
Mà lúc này Xích Luyện đã ngồi xuống bên cạnh nam nhân, kéo chăn qua đắp lên chính mình, hai người đồng giường cộng chẩm, y biết nam nhân có chút khẩn trương, y chậm chạp không có làm động tác tiếp theo, y chỉ là tựa vào bên giường hàn huyên cùng nam nhân 1 lát, mới giơ tay chậm rãi kéo nam nhân qua, làm cho thân thể cứng ngắc của nam nhân tựa vào bên người của y.
Tay của Xích Luyện thong thả qua lại vỗ về chơi đùa cánh tay của nam nhân, ý đồ an ủi để nam nhân thả lỏng, y kéo chăn cho nam nhân, hơn nữa hạ màn giường xuống.
Ánh nến bên trong thực mỏng manh, ánh sáng có chút ái muội, ảm đạm, vẻ mặt nam nhân vẫn ôn hòa như cũ, hai tròng mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn nơi khác, Xích Luyện nghiêng đầu, hôn hôn khóe môi của hắn.
“Tích đại ca, trong ổ chăn của ngươi thật ấm áp, thật sự thoải mái”. Xích Luyện chậm rãi ôm sát nửa người của nam nhân, động tác y rất nhẹ, nhéo thắt lưng của nam nhân mấy cái.
Không biết là cố ý hay là vô tình, không biết là ảo giác hay là như thế nào mà nam nhân vẫn im lặng tới nỗi làm động tác của Xích Luyện mơ hồ mất đi vài phần hứng thú, khiến nam nhân có chút ngượng ngùng.
Mi mắt của nam nhan khẽ run lên một chút, bởi vì tay của Xích Luyện xâm nhập vào trong y phục của hắn, hành động như vậy khó tránh khỏi sẽ làm hắn có chút trố mắt, hắn cúi đầu, không có nhìn Xích Luyện.
Bởi vì hắn không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt Xích Luyện, giữa 2 người tràn ngập khí lưu ái muội, cảm giác như vậy khiến cho nam nhân có chút khẩn trương, thật lâu rồi hắn cũng chưa thân cận qua cùng Xích Luyện như thế.
“Tích đại ca, ngươi tính toán ở đây cùng Cửu Hoàng bao lâu?”. Xích Luyện thấp giọng hỏi nam nhân, miệng y thở ra nhiệt khí đều phun ở bên tai của nam nhân, đã hơi hơi ươn ướt vành tai của nam nhân.
Cổ nhiệt khí nhàn nhạt kia, xúc cảm rất nhỏ kia khiến nam nhân có chút bất an.
“Ta không có tính toán gì”. Nam nhân thành thật trả lời, hắn quả thật cái gì cũng đều không có nghĩ tới, hắn cũng không nghĩ tới qua trường viễn (dài lâu), hắn ở 1 ngày chính là một ngày.
Tuy rằng không biết vì sao Xích Luyện đột nhiên quan tâm chuyện hắn cùng Cửu Hoàng như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ muốn giấu diếm cái gì, thật ra nam nhân rất đơn giản, hắn sẽ không đi nghĩ muốn nhiều như vậy, như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng thêm phiền não.
Xích Luyện nghe được câu trả lời của nam nhân thì y nhìn chằm chằm nam nhân 1 lát, phát hiện nam nhân tựa hồ có chút khẩn trương, y chậm rãi giơ tay kéo chăn cho nam nhân.
“Tích đại ca, ngươi ở nơi này cùng Cửu Hoàng có vui vẻ không?”. Xích Luyện thay đổi cách hỏi, ánh mắt của y dừng ở đầu ngón tay có chút cứng rắn của nam nhân.
“Ân”.
“Cửu Hoang đối với ngươi tốt chứ?”.
“Tốt lắm”. Nam nhân gật đầu.
Trong đôi mắt hẹp dài kia của Xích Luyện thâm thúy như đáy hồ của u đàm, trầm tĩnh tới làm cho người ta có chút sợ hãi.
“Xích huynh đệ, ngày mai ngươi sẽ rời đi, đêm nay sớm nghỉ ngơi đi”. Nam nhân rủ mắt, cảm giác được hơi thở của Xích Luyện ngay tại bên tai, hắn bất an xiết chặt chăn, động tác rất nhỏ của hắn lại không thoát khỏi hai mắt của Xích Luyện……
“Nguyên nhân chính là vì ngày mai sẽ lên núi cho nên tối nay muốn tâm sự nhiều cùng ngươi, Tích đại ca, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?”. Tay của Xích Luyện chạy ở trên người nam nhân chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đụng đến đùi của nam nhân, độ ấm trong chắn phi thường ấm áp, y thực lưu luyến nhiệt độ cơ thể của nam nhân.
“Ta không có ý kia”. Nam nhân giật giật thân thể, cố ý muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, hắn bất an ngồi dậy, kéo tay của Xích Luyện từ trong chăn ra, “Ngươi ngủ trước đi, ta đi tắt nến”. Hắn không nhìn Xích Luyện, liền xuống giường đi tắt ngọn nến trên bàn, thời điểm hắn trở lại trên giường…….
Hắn mới vừa ngồi xuống đã bị Xích Luyện kéo lại, động tác đột nhiên này làm cho nam nhân có chút sững sờ, lưng của hắn dán lên lưng của Xích Luyện, cảm giác được trên người Xích Luyện lạnh ngắt, thân thể của hắnn hơi run rẩy một chút.
Hai tay của Xích Luyện xuyên qua dưới nách của nam nhân, vòng tới trước ngực của nam nhân, động tác thong thả cởi vạt áo của nam nhân ra, hai tay hơi lạnh kia lần thứ hai vói vào trong y phục của nam nhân.
Y phục của nam nhân rơi rớt, lộ ra bờ ngực rắn chắc, xúc cảm nóng ẩm của da thịt màu mật ong của hắn làm cho Xích Luyện thực thích, hai tay của Xích Luyện trượt về phía bên hông của hắn……..
“Tích đại ca, thật ra không tắt ngọn nến đều như nhau, loại chuyện này dựa vào cảm giác, ngươi có hiểu ý của ta không?”. Cằm của Xích Luyện chậm rãi tựa vào đầu vai của nam nhân, y một bên đầu nghiêng đầu nói chuyện với nam nhân, một bên hai tay chậm rãi trượt xuống dưới bên hông mềm dẻo của nam nhân………
“Đừng……”. Nam nhân túm được bàn tay của Xích Luyện đang vuốt ve hắn, hắn bình tĩnh tỏ vẻ, “Ta chưa tắm nên không sạch sẽ……..”. Trong thanh âm của hắn lộ ra một chút bất đắc dĩ……..
Đừng như vậy.
Thật sự đừng như vậy.
Tuy rằng đáy mắt nam nhân bình tĩnh nhưng là trong lòng cũng khó mà bình tĩnh, hắn cảm thấy nên bảo trì khoảng cách nhất định cùng Xích Luyện, thật sự là coi như lối thoát tốt nhất cho bọn họ.
Đáy mắt u tĩnh của Xích Luyện có vài phần dao động rất nhỏ, y ôm chặt nam nhân, hai tay vuốt ve thân thể của nam nhân, cảm giác thân thể nam nhân có chút cứng ngắc, y dán tại bên tai nam nhân thong thả nói: “Tích đại ca, ngươi rõ ràng biết được ta không ngại”. Thanh âm của y thực dễ nghe, thanh âm của y ở trong phòng tối om hơi hơi vọng lại, miệng y thở ra nhiệt tức nhàn nhạt, đồng thời cũng kích thích màng tai của nam nhân.
“Ta biết”. Nam nhân bình tĩnh nghiêng đầu, cái trán của hai người không hẹn mà kề cùng nhau, hắn nhìn về phía Xích Luyện cận kề, hô hấp của hắn cũng chậm lại, “Ta là phàm nhân, nếu ngươi thân cận ta quá thì sẽ làm trên người ngươi nhiễm tục khí, ta là muốn tốt cho ngươi, cũng không có ý khác, hy vọng Xích huynh đệ có thể hiểu được”.
“Ngươi suy nghĩ cho ta như thế sẽ làm ta luyến tiếc ngươi, Tích đại ca……”. Xích Luyện dứt khoát ôm sát nam nhân từ phía sau để nam nhân không thể lại ngăn cản y nữa.
Bởi vì lời nói của Xích Luyện mà làm cho nam nhân có một khắc có điều trố mắt.
Xích Luyện vuốt ve thân thể mềm dẻo của nam nhân, làm cho thân thể nam nhân dần dần thả lỏng, cằm của y chống lên đầu vai của nam nhân, hơn nữa nam nhân đang nghiêng đầu nhìn chăm chú vào y, ánh mắt hai người liên tục thản nhiên chạm nhau, bởi vì khoảng cách của hai người phi thường gần, hơi thở nóng ướt tràn ngập bên môi lẫn nhau, cảm giác ngưa ngứa rất nhỏ cùng xúc giác nóng ướt thản nhiên khiến cho nam nhân quên thối lui……..
“Tích đại ca, ta đi rồi cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại ngươi, thực cảm tạ ngươi ở lại bồi ta tới tối muộn, ta muốn tâm sự nhiều với ngươi……..”. Xích Luyện chậm rãi hôn hôn bả vai của nam nhân, thân thể của nam nhân truyền tới độ ấm làm y yêu thích không buông tay, thấy nam nhân phản kháng, chỉ là ánh mắt ôn hòa nhìn y thì y một đường hôn lên cổ của nam nhân…….
Tâm sự?
Yết hầu của nam nhân hơi hơi nhúc nhích.
Đôi môi của Xích Luyện dán lên cần cổ nóng ẩm của nam nhân, hôn lên cổ họng của nam nhân, xúc cảm lạnh ướt kia làm cho nam nhân hơi hơi nắm chặt cái chăn dưới thân………
“Xích huynh đệ, đừng…….”.
“Tích đại ca, ngươi đều đổ mồ hôi rồi”. Xích Luyện chậm rãi hôn lên cằm của nam nhân, hai tay của y vói vào trong y bào bị mồ hôi hơi hơi thấm ướt của nam nhân.
Nam nhân bị y mò tới không có khí lực, cơ hồ cả người đều dựa vào trong lòng của y, nam nhân căn bản là không thể chống cự yêu cầu cùng “dây dưa” của Xích Luyện, địa phương bị y sờ qua đều mang từng đợt cảm giác run rẩy vi diệu.
Nam nhân có cảm giác……..
Bụng của nam nhân cực nóng lại nóng bỏng, nhiệt độ nóng rực trong cơ thể đang không ngừng tăng lên, hắn rõ ràng cảm giác được vật thể giữa hai chân của chính mình trở nên vừa nóng lại tinh thần.
Hắn chậm rãi rủ mắt, nghĩ muốn ở thời điểm thần trí còn tỉnh táo thì nhắc nhở Xích Luyện một chút kẻo lây dính nhân khí nguy hại tính………
Nhưng vào lúc này.
” Ngươi có thể đừng đối ta nữa……..”.
“Tích đại ca, chúng ta biệt ly lâu như thế mà ngươi cũng không nhớ ta một chút nào sao?”. Hai tay của Xích Luyện đụng tới chân của nam nhân, thấy nam nhân không có trả lời thì y tiếp tục kéo dài thanh âm truy hỏi: “Ngươi không nghĩ ta sao?”.
Xích Luyện đè thấp thanh âm…….
Tràn ngập hấp dẫn……..