Chương : 229
Nam nhân muốn nói nói nhưng vừa định mở miệng liền cảm giác được hơi thở của Phật Hàng gần kề như vậy, làm cho hắn mấy lần đều muốn nói lại thôi, hắn ngửi được hương vị trên người của Phật Hàng, cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia thì hắn cũng rất hỗn loạn……..
Mà lúc này Phật Hàng vừa thưởng thức bộ dáng hỗn loạn của nam nhân vừa đặt nam nhân ở cạnh bàn gỗ đào thật lớn trước đại đường, động tác của y không nhanh nhưng đủ để cho nam nhân nín thở nhiều lần.
Bởi vì mỗi khi Phật Hàng động một chút thì nam nhân đều có một loại lỗi giác Phật Hàng muốn hôn xuống, hơi thở kia ngay tại bên môi hắn, thật gần thật gần……..
“Không có thanh âm tim đập, ngươi nghe lầm”. Nam nhân vội vàng ngăn Phật Hàng lại, nhưng thanh âm của hắn thực lo lắng, hắn mắc mưa lại khóc thương tâm, hiện giờ thân thể có chút như nhũn ra.
“Đó là không có khả năng”. Phật Hàng ngắn gọn lưu loát trả lời, giơ tay sờ hướng về phía ngực của nam nhân.
Bởi vì nơi đó……..là tim của nam nhân đang đập mạnh tới sắp vọt ra ngoài………..
Hơn nữa thân thể của nam nhân thực nóng, nhiệt độ kia giúp Phật Hàng cảm giác được nam nhân tiên hoạt (sống sờ sờ), liền đứng ở trước mặt y, mà nam nhân dưới cái nhìn chăm chú ý vị thâm trường của y thì cảm thấy chính mình không chỗ nào che giấu trước mặt y.
Giống như hết thảy đều sẽ bị nhìn thấu.
Nam nhân sửng sốt.
Cho dù nam nhân muốn chạy trốn thì căn bản cũng không trốn tránh được.
“Có phải bởi vì ngô vừa rồi nói là tới xem sư muội ngô cho nên ngươi tức giận hay không?”. Phật Hàng ôm nam nhân không chịu buông tay, cảm giác nam nhân muốn tránh thoát thì y dùng sức siết chặt ngón tay, làm cho nam nhân dựa vào y, làm cho nam nhân phải dựa sát vào y, làm cho nam nhân trốn không thoát cánh tay y, “Hay là ngươi cảm thấy ngô hẳn là cố ý tới gặp ngươi”.
Phật Hàng là cố ý……..
Nam nhân đương nhiên cũng nghe ra Phật Hàng đang cố ý vặn vẹo ý tứ của hắn.
“Tà Đế cung của ngươi hẳn là có rất nhiều việc cần hoàn thành, tâm ý của ngươi đã truyền rồi, Tử Yến cũng sẽ biết được ý tốt của ngươi, ngươi còn có rất nhiều việc, ngươi vẫn là sớm trở xử lý đi”. Nam nhân chậm chạp ngước mắt nhìn Phật Hàng, thấy tuấn mỹ dung nhan gần trong gang tấc của Phật Hàng thì trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, hắn giật giật môi, thấp giọng mà thẳng thắn thành khẩn nói: “Để tránh trì hoãn ngươi làm chuyện trọng yếu, về sau loại chuyện nhỏ này, không cần ngươi tự mình tới, thật ra chỉ cần ngươi Tà Đế sai 1 gã đệ tử tới truyền báo là được”.
Cảm giác được Phật Hàng càng lúc càng dựa gần vào, môi y gần như sẽ hôn lên tới, thanh âm của nam nhân cũng liền trở nên càng ngày càng nhỏ……..
Nam nhân không cản Phật Hàng lại, hắn tiếp tục giả bộ bình tĩnh nói tiếp: “Ngươi cần gì phải hao tổn dụng tâm như thế, còn phải tự mình đi một chuyến”. Thật ngượng ngùng, phiền toái như vậy, nếu chậm trễ Phật Hàng làm việc thì hắn không gánh nổi trách nhiệm này.
Nam nhân mới vừa nói xong.
Phật Hàng liền hôn khóe môi của nam nhân, nam nhân sửng sốt, thân thể cũng rõ ràng cứng đờ, đôi môi thần hình ưu mĩ của y liền rời đi khóe môi của nam nhân, tùy tiện liền khẽ cười nói: “Không ngờ sao? Không ngờ ngươi sẽ phản ứng lớn lớn như vậy, không ngờ tim ngươi sẽ đập nhanh tới như vậy, không ngờ ngươi sẽ nói những lời tức giận này với ta như vậy?”.
Phật Hàng chế trụ thắt lưng của nam nhân, không cho nam nhân có nửa điểm đường sống thoái lui, 2 nam nhân thân hình xấp xỉ thân mật dựa sát vào nhau, đứng ở trong bóng đêm giống như ẩn vào bức tranh hoàng hôn.
Cánh tay của nam nhân vịn trên cánh tay của Phật Hàng có chút cứng ngắc, hắn vô lực nắm cánh tay của Phật Hàng: “Ngươi không nên ép ta, thật sự đừng ép ta, có một số việc, ta tự hiểu được, không cần ta nói rất rõ ra, thật ra ngươi cũng có thể hiểu được”.
Bởi vì nam nhân biết vì sao Phật Hàng sao biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Phật Hàng chỉ là nhìn nhìn nam nhân mà không nói gì.
Bởi vì thanh âm của nam nhân có chút run rẩy, ánh mắt hỗn loạn kia rốt cục dừng ở trên con ngươi trong bóng đêm vẫn đẹp như cũ của Phật Hàng, một chút ánh sáng ở trong con ngươi của Phật Hàng như quang hoa của ánh trăng hơi hơi lưu chuyển, nam nhân nhìn tới có chút mê mẩn, nam nhân thậm chí có loại ảo giác hy vọng ánh trăng đôi mắt này vĩnh viễn đều nhìn hắn như vậy.
Nhưng mà không được…….
Phật Hàng là Tà đế, tuy rằng y xuất hiện ở trong này làm cho nam nhân thực bất ngờ, nam nhân cũng không có nghĩ tới y thế nhưng sẽ lại tới tìmhắn, thời điểm lần trướchắn tặng da cô cho Phật Hàng thì xem đó là lần gặp mặt cuối cùng. Hiện nay hắnmất đi pháp lực, hắn liền thầm nghĩ thành thành thật thật, an an phận phận làm một người bình thường.
Nam nhân không muốn giao tiếp cùng yêu ma quỷ quái, hắn không muốn lại dây dưa cùng Phật Hàng, tuy rằng bọn họ từng thân mật như thế, hắn thậm chí cũng nguyện ý đi theo Phật Hàng tới Thanh Phong cốc………
Nhưng mà thế sự khó liệu.
Tóm lại chuyện quá khứ thì nam nhân cũng không nghĩ muốn lại rối rắm, hắn nghĩ muốn nói rõ ràng cùng Phật Hàng, vì thế hắn cũng không chút nào giấu diếm nói cho Phật Hàng chuyện giữa hắn cùng Mạt Đồng.
Phật Hàng mới đầu còn không có phản ứng lắm, nhưng thời điểm nghe tới Mạt Đồng cấp hứa hẹn với nam nhân thì y dần dần nhíu mày: “Ngô cũng từng nói qua ngô thích ngươi, ngô nói qua muốn bảo hộ ngươi, ngươi quên đoạn ngày chúng ta ở Thanh Phong cốc sao?. Y nói xong liền ôm chặt nam nhân, ở bên tai nam nhân nói về quá khứ của bọn họ……..
Thật ra giữa bọn họ cũng từng có quá khứ……..
“Ta không có quên”. Nam nhân lắc đầu, cằm của hắn chống lên đầu vai của Phật Hàng, hiện tại hắn hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng của Phật Hàng, chỉ cảm thấy Phật Hàng càng ngày càng ôm chặt hắn, thật giống như muốn vò nát hắn.
“Vậy vì sao ngươi còn muốn…….”.
Lời của Phật Hàng còn chưa nói xong thì nam nhân cắt ngang lời của y: “Ta càng không quên được bộ dáng bị hủy của Thanh Phong cốc, tuy rằng ta đáp ứng qua với ngươi, nhưng hiện tại nơi đó đều bị hủy, sớm đã không quay về được nữa”.
“Không có Thanh Phong cốc thì có thể quay về Tà Đế cung”.
“Không giống nhau”. Nam nhân động tác ôn hòa đẩy Phật Hàng ra, trên mặt của hắn tươi cười nhưng khiến cho Phật Hàng cảm thấy có chút không đành lòng, hiện tại hắn chọn Mạt Đồng, sẽ không muốn cùng lại dây dưa cùng người khác, hắn đáp ứng qua với Mạt Đồng, hắn không muốn lại thất ngôn (thất hứa, bội tín)………
Ban đêm ngày hôm đó nam nhân vẫn chiêu đãi Phật Hàng, không có để Phật Hàng đội mưa rời đi, hắn cảm thấy giữa hắn cùng Phật Hàng không có khả năng, hắn cũng hiểu được Phật Hàng không hiểu cảm tình của chính mình.
Cho tới bây giờ Phật Hàng đối hắn đều chỉ có ân tình mà thôi, căn bản không phải tình yêu.
Sau đó giữa bọn họ không có tình yêu.
Từ lúc ban đầu tới bây giờ nam nhân cũng biết Phật Hàng là bởi vì nhìn thấy hắn làm loại chuyện kia cùng với Cửu Hoàng ở trong hoa viên, cho nên mới có hứng thú đối hắn nam nhân diện mạo bình thường này, bởi vậy bọn họ mới cùng xuất hiện, nghĩ thôi cũng đã biết Phật Hàng từng coi thường hắn như vậy, như thế nào sẽ đột nhiên liền tin phục hắn như vậy, đơn giản chính là phần ân cứu mạng kia mà thôi.
Cho nên sau khi Thanh Phong cốc bị hủy thì nam nhân mới biết được địa phương mà hắn coi là nhà của bọn họ, cũng là địa phương Phật Hàng từ nhỏ lớn lên, nhưng trong mắt Phật Hàng lại căn bản là không quá quan trọng………
Cho nên sau khi nam nhân bị Nham Vân bắt đi thì Phật Hàng căn bản là không có đi tìm hắn, bởi vì hắn biết rõ ở trong mắt Phật Hàng thì hắn vĩnh viễn đều kém so với mấy thứ Phật Hàng truy đuổi kia………
Nam nhân cảm thấy có lẽ chính Phật Hàng đều biết, Phật Hàng đối hắn chính là ân tình, cùng niệm (nhớ) 1 phần cựu tình (tình cũ) bạc nhược mà thôi.
Nam nhân khéo léo đẩy Phật Hàng ra, liền ngồi xổm xuống thu dọn chậu than, mà Phật Hàng rốt cuộc cười không nổi, cũng chỉ là đứng ở một bên, trầm mặc mân môi, nhìn chằm chằm nam nhân ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ vật này nọ.
Nam nhân sai người hầu thu dọn khách phòng cho Phật Hàng, lại bảo người cầm một ít y phục sạch sẽ tới, định để Phật Hàng thay, chính là sau khi y phục lấy tới, sau khi thu dọn giường xong xuôi thì Phật Hàng cũng đã rời đi.
Thời điểm Phật Hàng đi thậm chí không chào nam nhân, y tới đột nhiên, đi cũng là vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng), thật giống như 1 trận gió qua đường, muốn bắt cũng không bắt được, càng thêm vô pháp giữ lại.
Đêm đó trời mưa thật sự lớn, vẫn đều không có dừng lại, không trung giống như phá một cái động, giống như vĩnh viễn không có ngày dừng lại, mấy ngày liên tiếp đều là thời tiết mưa dầm kéo dài.
Phật Hàng không có lại tới tìm nam nhân, nhưng trong 3 ngày này lại có rất nhiều người tới cửa quấy rối, đều là người muốn tìm Trương gia gây phiền toái, đều thèm muốn của cải kếch sù của Trương gia.
Nam nhân nghĩ biện pháp, tìm tới quan phủ đuổi trà thương gây sự này đi, lúc trước thời điểm hắn rời đi Biên thành đã sớm đền toàn bộ tiền đặt cọc đều đưa lại cho những người này, không nghĩ tới những người này thừa dịp hắn vắng mặt, còn chạy tới Trương phủ quấy rối, thật sự là ủy khuất Trương gia quản gần một năm này tới chống đỡ.
Việc này càng khiến nam nhân kiên định quyết tâm phải ở lại, mấy ngày kế tiếp hắn tới phô nhân công chọn lựa rất nhiều tiểu nhị, có nha hoàn, có gia đinh, từ trên xuống dưới một trăm người.
Toàn bộ mua đưa về Trương phủ, còn tìm một đám công tượng, sửa chữa lại phủ đệ của Trương phủ một chút, Trương quản gia nhìn thấy nam nhân có tâm như vậy thì trong lòng lão nhân có thêm vài phần an ủi.
Trương phủ lại trở nên náo nhiệt lại, sửa chữa lại toàn bộ mái hiên, hoa cỏ trong viện liền mời công tượng thảo mộc (cây cỏ) tới sửa sang, sân quét dọn tới sạch sạch sẽ sẽ, trong phủ đệ cũng treo đèn ***g đỏ thẫm cao cao, hoàn toàn đã không có dáng vẻ hiu quạnh của mấy ngày trước.
Bởi vì mùa đông sắp tới nên nam nhân mang theo tiểu tư của phủ đệ tới bố trang đặt mua một đám phục trang mặc mùa đông của gia đinh, bố trang lão bản kia thấy nam nhân ăn mặc giản dị thì không quá muốn làm sinh ý với nam nhân, nhưng vừa nghe tiểu tư nói hắn là Trương gia cô gia thì trang lão bản kia lập tức liền cười xòa tiếp đón nam nhân.
“Tiểu *** chúng ta vừa mới tới Biên thành không lâu, chưa gặp qua Tích gia, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong rằng Tích gia đừng trách móc”.
Đối mặt lão bản cười làm lành thì nam nhân chỉ là đơn giản mà khiêm tốn trả lời: “Không sao”. Phải biết rằng Trương gia cô gia ở tại Biên thành chính là một cái nhân vật thoại đề (đầu đề câu chuyện).
“Tích gia, ngài xem y phục này là muốn đặt làm hay vẫn dựa theo quy cách bình thường làm, ngài xem, mấy ngày trước đây vị công tử kia của Xích phủ cũng đặt ở chỗ ta, một trăm bộ trang phục mùa đông cho hạ nhân phủ đệ mặc, ngài xem kiểu dáng này có hợp ý ngài không?”. Lão bản kia sai tiểu nhị đưa hình thức vật thật cho nam nhân xem, nam nhân nhìn nhìn, cảm thấy thật ra không tồi, bảo lão bản hơi chút thay đổi một chút, liền đặt 100 bộ.
Nam nhân lại sắp xếp làm sinh ý trà phô, hắn ở trà phô đóng cửa trước kia ở trong thành, trước mở một gian thử xem, lá trà đều mua từ Lĩnh trấn ở bên cạnh, tuy rằng nguồn cung cấp bình thường nhưng hiệu quả vẫn là không tồi, bởi vì sau này rất nhiều nông dân trồng trà của Trương gia đều nghỉ việc hồi hương(trở về quê hương), trong lúc nhất thời không tìm được nhân thủ, chỉ có hướng nhà khác mua hàng.
“A Bàng, a Đức, hai người các ngươi đi nông thôn, mời lão trà công có kinh nghiệm trở về hỗ trợ”.
“Vâng, Tích gia”.
……
“Còn có, giúp ta dán một cái bảng chiêu công (tuyển công nhân) thu nhận trà công ở bên ngoài”.
“Vâng, tiểu nhân đi lền”.
………
Nam nhân phân phó gia đinh cùng nha hoàn của quý phủ làm việc, sắp xếp Trương phủ đâu ra đấy.
Rất nhiều thương gia đều biết Trương gia cô gia đã trở lại, Trương gia trà phô cũng khai trương một lần nữa, cho nên không ít quan to quý nhân đưa thiệp mời tới cửa, mời nam nhân đi uống rượu, đại bộ phận nam nhân đều từ chối.
Nam nhân lại cố ý đánh một chiếc xe ngựa đi Nam Sơn Đạo Quan ở vùng ngoại ô, mời vài vị đạo nhân pháp thuật cao cường, xuống núi tới phô tử cùng phủ đệ làm mấy tràng cúng bái hành lễ, khu cản (đuổi, xua) khí tức ô tuế đi.
Nam nhân mời mấy vị đạo nhân đi tửu lâu trong thành hảo hảo khoản đãi một phen, trước khi đi còn phái người dùng xe ngựa đưa vài vị đạo trưởng quay về Nam Sơn Đạo Quán, hôm nay tâm tình của hắn không tồi, hắn chân trước mới vừa bước vào Trương phủ, còn chưa kịp đóng cửa lại liền cảm giác được một trận gió quỷ dị thổi tới, chỉ thấy đỉnh đầu của đại cỗ kiệu hoa lệ bị quỷ soa không chân nâng tới đại môn của Trương phủ…….
Nam nhân sửng sốt một giây. Vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại, làm bộ không thấy gì hết.
Nhưng tiếp theo liền nhìn thấy mành kiệu cẩm tú bị nhấc lên, người bên trong kiệu ung dung xuống kiệu……..
Khi nam nhân nhìn thấy rõ bộ dáng của người nọ thì động tác muôn đóng cửa của hắn nhất thời liền cứng lại.
Nam nhân chỉ cảm thấy tim của mình dần dần đập loạn nhịp………
Mà lúc này Phật Hàng vừa thưởng thức bộ dáng hỗn loạn của nam nhân vừa đặt nam nhân ở cạnh bàn gỗ đào thật lớn trước đại đường, động tác của y không nhanh nhưng đủ để cho nam nhân nín thở nhiều lần.
Bởi vì mỗi khi Phật Hàng động một chút thì nam nhân đều có một loại lỗi giác Phật Hàng muốn hôn xuống, hơi thở kia ngay tại bên môi hắn, thật gần thật gần……..
“Không có thanh âm tim đập, ngươi nghe lầm”. Nam nhân vội vàng ngăn Phật Hàng lại, nhưng thanh âm của hắn thực lo lắng, hắn mắc mưa lại khóc thương tâm, hiện giờ thân thể có chút như nhũn ra.
“Đó là không có khả năng”. Phật Hàng ngắn gọn lưu loát trả lời, giơ tay sờ hướng về phía ngực của nam nhân.
Bởi vì nơi đó……..là tim của nam nhân đang đập mạnh tới sắp vọt ra ngoài………..
Hơn nữa thân thể của nam nhân thực nóng, nhiệt độ kia giúp Phật Hàng cảm giác được nam nhân tiên hoạt (sống sờ sờ), liền đứng ở trước mặt y, mà nam nhân dưới cái nhìn chăm chú ý vị thâm trường của y thì cảm thấy chính mình không chỗ nào che giấu trước mặt y.
Giống như hết thảy đều sẽ bị nhìn thấu.
Nam nhân sửng sốt.
Cho dù nam nhân muốn chạy trốn thì căn bản cũng không trốn tránh được.
“Có phải bởi vì ngô vừa rồi nói là tới xem sư muội ngô cho nên ngươi tức giận hay không?”. Phật Hàng ôm nam nhân không chịu buông tay, cảm giác nam nhân muốn tránh thoát thì y dùng sức siết chặt ngón tay, làm cho nam nhân dựa vào y, làm cho nam nhân phải dựa sát vào y, làm cho nam nhân trốn không thoát cánh tay y, “Hay là ngươi cảm thấy ngô hẳn là cố ý tới gặp ngươi”.
Phật Hàng là cố ý……..
Nam nhân đương nhiên cũng nghe ra Phật Hàng đang cố ý vặn vẹo ý tứ của hắn.
“Tà Đế cung của ngươi hẳn là có rất nhiều việc cần hoàn thành, tâm ý của ngươi đã truyền rồi, Tử Yến cũng sẽ biết được ý tốt của ngươi, ngươi còn có rất nhiều việc, ngươi vẫn là sớm trở xử lý đi”. Nam nhân chậm chạp ngước mắt nhìn Phật Hàng, thấy tuấn mỹ dung nhan gần trong gang tấc của Phật Hàng thì trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, hắn giật giật môi, thấp giọng mà thẳng thắn thành khẩn nói: “Để tránh trì hoãn ngươi làm chuyện trọng yếu, về sau loại chuyện nhỏ này, không cần ngươi tự mình tới, thật ra chỉ cần ngươi Tà Đế sai 1 gã đệ tử tới truyền báo là được”.
Cảm giác được Phật Hàng càng lúc càng dựa gần vào, môi y gần như sẽ hôn lên tới, thanh âm của nam nhân cũng liền trở nên càng ngày càng nhỏ……..
Nam nhân không cản Phật Hàng lại, hắn tiếp tục giả bộ bình tĩnh nói tiếp: “Ngươi cần gì phải hao tổn dụng tâm như thế, còn phải tự mình đi một chuyến”. Thật ngượng ngùng, phiền toái như vậy, nếu chậm trễ Phật Hàng làm việc thì hắn không gánh nổi trách nhiệm này.
Nam nhân mới vừa nói xong.
Phật Hàng liền hôn khóe môi của nam nhân, nam nhân sửng sốt, thân thể cũng rõ ràng cứng đờ, đôi môi thần hình ưu mĩ của y liền rời đi khóe môi của nam nhân, tùy tiện liền khẽ cười nói: “Không ngờ sao? Không ngờ ngươi sẽ phản ứng lớn lớn như vậy, không ngờ tim ngươi sẽ đập nhanh tới như vậy, không ngờ ngươi sẽ nói những lời tức giận này với ta như vậy?”.
Phật Hàng chế trụ thắt lưng của nam nhân, không cho nam nhân có nửa điểm đường sống thoái lui, 2 nam nhân thân hình xấp xỉ thân mật dựa sát vào nhau, đứng ở trong bóng đêm giống như ẩn vào bức tranh hoàng hôn.
Cánh tay của nam nhân vịn trên cánh tay của Phật Hàng có chút cứng ngắc, hắn vô lực nắm cánh tay của Phật Hàng: “Ngươi không nên ép ta, thật sự đừng ép ta, có một số việc, ta tự hiểu được, không cần ta nói rất rõ ra, thật ra ngươi cũng có thể hiểu được”.
Bởi vì nam nhân biết vì sao Phật Hàng sao biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Phật Hàng chỉ là nhìn nhìn nam nhân mà không nói gì.
Bởi vì thanh âm của nam nhân có chút run rẩy, ánh mắt hỗn loạn kia rốt cục dừng ở trên con ngươi trong bóng đêm vẫn đẹp như cũ của Phật Hàng, một chút ánh sáng ở trong con ngươi của Phật Hàng như quang hoa của ánh trăng hơi hơi lưu chuyển, nam nhân nhìn tới có chút mê mẩn, nam nhân thậm chí có loại ảo giác hy vọng ánh trăng đôi mắt này vĩnh viễn đều nhìn hắn như vậy.
Nhưng mà không được…….
Phật Hàng là Tà đế, tuy rằng y xuất hiện ở trong này làm cho nam nhân thực bất ngờ, nam nhân cũng không có nghĩ tới y thế nhưng sẽ lại tới tìmhắn, thời điểm lần trướchắn tặng da cô cho Phật Hàng thì xem đó là lần gặp mặt cuối cùng. Hiện nay hắnmất đi pháp lực, hắn liền thầm nghĩ thành thành thật thật, an an phận phận làm một người bình thường.
Nam nhân không muốn giao tiếp cùng yêu ma quỷ quái, hắn không muốn lại dây dưa cùng Phật Hàng, tuy rằng bọn họ từng thân mật như thế, hắn thậm chí cũng nguyện ý đi theo Phật Hàng tới Thanh Phong cốc………
Nhưng mà thế sự khó liệu.
Tóm lại chuyện quá khứ thì nam nhân cũng không nghĩ muốn lại rối rắm, hắn nghĩ muốn nói rõ ràng cùng Phật Hàng, vì thế hắn cũng không chút nào giấu diếm nói cho Phật Hàng chuyện giữa hắn cùng Mạt Đồng.
Phật Hàng mới đầu còn không có phản ứng lắm, nhưng thời điểm nghe tới Mạt Đồng cấp hứa hẹn với nam nhân thì y dần dần nhíu mày: “Ngô cũng từng nói qua ngô thích ngươi, ngô nói qua muốn bảo hộ ngươi, ngươi quên đoạn ngày chúng ta ở Thanh Phong cốc sao?. Y nói xong liền ôm chặt nam nhân, ở bên tai nam nhân nói về quá khứ của bọn họ……..
Thật ra giữa bọn họ cũng từng có quá khứ……..
“Ta không có quên”. Nam nhân lắc đầu, cằm của hắn chống lên đầu vai của Phật Hàng, hiện tại hắn hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng của Phật Hàng, chỉ cảm thấy Phật Hàng càng ngày càng ôm chặt hắn, thật giống như muốn vò nát hắn.
“Vậy vì sao ngươi còn muốn…….”.
Lời của Phật Hàng còn chưa nói xong thì nam nhân cắt ngang lời của y: “Ta càng không quên được bộ dáng bị hủy của Thanh Phong cốc, tuy rằng ta đáp ứng qua với ngươi, nhưng hiện tại nơi đó đều bị hủy, sớm đã không quay về được nữa”.
“Không có Thanh Phong cốc thì có thể quay về Tà Đế cung”.
“Không giống nhau”. Nam nhân động tác ôn hòa đẩy Phật Hàng ra, trên mặt của hắn tươi cười nhưng khiến cho Phật Hàng cảm thấy có chút không đành lòng, hiện tại hắn chọn Mạt Đồng, sẽ không muốn cùng lại dây dưa cùng người khác, hắn đáp ứng qua với Mạt Đồng, hắn không muốn lại thất ngôn (thất hứa, bội tín)………
Ban đêm ngày hôm đó nam nhân vẫn chiêu đãi Phật Hàng, không có để Phật Hàng đội mưa rời đi, hắn cảm thấy giữa hắn cùng Phật Hàng không có khả năng, hắn cũng hiểu được Phật Hàng không hiểu cảm tình của chính mình.
Cho tới bây giờ Phật Hàng đối hắn đều chỉ có ân tình mà thôi, căn bản không phải tình yêu.
Sau đó giữa bọn họ không có tình yêu.
Từ lúc ban đầu tới bây giờ nam nhân cũng biết Phật Hàng là bởi vì nhìn thấy hắn làm loại chuyện kia cùng với Cửu Hoàng ở trong hoa viên, cho nên mới có hứng thú đối hắn nam nhân diện mạo bình thường này, bởi vậy bọn họ mới cùng xuất hiện, nghĩ thôi cũng đã biết Phật Hàng từng coi thường hắn như vậy, như thế nào sẽ đột nhiên liền tin phục hắn như vậy, đơn giản chính là phần ân cứu mạng kia mà thôi.
Cho nên sau khi Thanh Phong cốc bị hủy thì nam nhân mới biết được địa phương mà hắn coi là nhà của bọn họ, cũng là địa phương Phật Hàng từ nhỏ lớn lên, nhưng trong mắt Phật Hàng lại căn bản là không quá quan trọng………
Cho nên sau khi nam nhân bị Nham Vân bắt đi thì Phật Hàng căn bản là không có đi tìm hắn, bởi vì hắn biết rõ ở trong mắt Phật Hàng thì hắn vĩnh viễn đều kém so với mấy thứ Phật Hàng truy đuổi kia………
Nam nhân cảm thấy có lẽ chính Phật Hàng đều biết, Phật Hàng đối hắn chính là ân tình, cùng niệm (nhớ) 1 phần cựu tình (tình cũ) bạc nhược mà thôi.
Nam nhân khéo léo đẩy Phật Hàng ra, liền ngồi xổm xuống thu dọn chậu than, mà Phật Hàng rốt cuộc cười không nổi, cũng chỉ là đứng ở một bên, trầm mặc mân môi, nhìn chằm chằm nam nhân ngồi xổm trên mặt đất thu dọn đồ vật này nọ.
Nam nhân sai người hầu thu dọn khách phòng cho Phật Hàng, lại bảo người cầm một ít y phục sạch sẽ tới, định để Phật Hàng thay, chính là sau khi y phục lấy tới, sau khi thu dọn giường xong xuôi thì Phật Hàng cũng đã rời đi.
Thời điểm Phật Hàng đi thậm chí không chào nam nhân, y tới đột nhiên, đi cũng là vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng), thật giống như 1 trận gió qua đường, muốn bắt cũng không bắt được, càng thêm vô pháp giữ lại.
Đêm đó trời mưa thật sự lớn, vẫn đều không có dừng lại, không trung giống như phá một cái động, giống như vĩnh viễn không có ngày dừng lại, mấy ngày liên tiếp đều là thời tiết mưa dầm kéo dài.
Phật Hàng không có lại tới tìm nam nhân, nhưng trong 3 ngày này lại có rất nhiều người tới cửa quấy rối, đều là người muốn tìm Trương gia gây phiền toái, đều thèm muốn của cải kếch sù của Trương gia.
Nam nhân nghĩ biện pháp, tìm tới quan phủ đuổi trà thương gây sự này đi, lúc trước thời điểm hắn rời đi Biên thành đã sớm đền toàn bộ tiền đặt cọc đều đưa lại cho những người này, không nghĩ tới những người này thừa dịp hắn vắng mặt, còn chạy tới Trương phủ quấy rối, thật sự là ủy khuất Trương gia quản gần một năm này tới chống đỡ.
Việc này càng khiến nam nhân kiên định quyết tâm phải ở lại, mấy ngày kế tiếp hắn tới phô nhân công chọn lựa rất nhiều tiểu nhị, có nha hoàn, có gia đinh, từ trên xuống dưới một trăm người.
Toàn bộ mua đưa về Trương phủ, còn tìm một đám công tượng, sửa chữa lại phủ đệ của Trương phủ một chút, Trương quản gia nhìn thấy nam nhân có tâm như vậy thì trong lòng lão nhân có thêm vài phần an ủi.
Trương phủ lại trở nên náo nhiệt lại, sửa chữa lại toàn bộ mái hiên, hoa cỏ trong viện liền mời công tượng thảo mộc (cây cỏ) tới sửa sang, sân quét dọn tới sạch sạch sẽ sẽ, trong phủ đệ cũng treo đèn ***g đỏ thẫm cao cao, hoàn toàn đã không có dáng vẻ hiu quạnh của mấy ngày trước.
Bởi vì mùa đông sắp tới nên nam nhân mang theo tiểu tư của phủ đệ tới bố trang đặt mua một đám phục trang mặc mùa đông của gia đinh, bố trang lão bản kia thấy nam nhân ăn mặc giản dị thì không quá muốn làm sinh ý với nam nhân, nhưng vừa nghe tiểu tư nói hắn là Trương gia cô gia thì trang lão bản kia lập tức liền cười xòa tiếp đón nam nhân.
“Tiểu *** chúng ta vừa mới tới Biên thành không lâu, chưa gặp qua Tích gia, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong rằng Tích gia đừng trách móc”.
Đối mặt lão bản cười làm lành thì nam nhân chỉ là đơn giản mà khiêm tốn trả lời: “Không sao”. Phải biết rằng Trương gia cô gia ở tại Biên thành chính là một cái nhân vật thoại đề (đầu đề câu chuyện).
“Tích gia, ngài xem y phục này là muốn đặt làm hay vẫn dựa theo quy cách bình thường làm, ngài xem, mấy ngày trước đây vị công tử kia của Xích phủ cũng đặt ở chỗ ta, một trăm bộ trang phục mùa đông cho hạ nhân phủ đệ mặc, ngài xem kiểu dáng này có hợp ý ngài không?”. Lão bản kia sai tiểu nhị đưa hình thức vật thật cho nam nhân xem, nam nhân nhìn nhìn, cảm thấy thật ra không tồi, bảo lão bản hơi chút thay đổi một chút, liền đặt 100 bộ.
Nam nhân lại sắp xếp làm sinh ý trà phô, hắn ở trà phô đóng cửa trước kia ở trong thành, trước mở một gian thử xem, lá trà đều mua từ Lĩnh trấn ở bên cạnh, tuy rằng nguồn cung cấp bình thường nhưng hiệu quả vẫn là không tồi, bởi vì sau này rất nhiều nông dân trồng trà của Trương gia đều nghỉ việc hồi hương(trở về quê hương), trong lúc nhất thời không tìm được nhân thủ, chỉ có hướng nhà khác mua hàng.
“A Bàng, a Đức, hai người các ngươi đi nông thôn, mời lão trà công có kinh nghiệm trở về hỗ trợ”.
“Vâng, Tích gia”.
……
“Còn có, giúp ta dán một cái bảng chiêu công (tuyển công nhân) thu nhận trà công ở bên ngoài”.
“Vâng, tiểu nhân đi lền”.
………
Nam nhân phân phó gia đinh cùng nha hoàn của quý phủ làm việc, sắp xếp Trương phủ đâu ra đấy.
Rất nhiều thương gia đều biết Trương gia cô gia đã trở lại, Trương gia trà phô cũng khai trương một lần nữa, cho nên không ít quan to quý nhân đưa thiệp mời tới cửa, mời nam nhân đi uống rượu, đại bộ phận nam nhân đều từ chối.
Nam nhân lại cố ý đánh một chiếc xe ngựa đi Nam Sơn Đạo Quan ở vùng ngoại ô, mời vài vị đạo nhân pháp thuật cao cường, xuống núi tới phô tử cùng phủ đệ làm mấy tràng cúng bái hành lễ, khu cản (đuổi, xua) khí tức ô tuế đi.
Nam nhân mời mấy vị đạo nhân đi tửu lâu trong thành hảo hảo khoản đãi một phen, trước khi đi còn phái người dùng xe ngựa đưa vài vị đạo trưởng quay về Nam Sơn Đạo Quán, hôm nay tâm tình của hắn không tồi, hắn chân trước mới vừa bước vào Trương phủ, còn chưa kịp đóng cửa lại liền cảm giác được một trận gió quỷ dị thổi tới, chỉ thấy đỉnh đầu của đại cỗ kiệu hoa lệ bị quỷ soa không chân nâng tới đại môn của Trương phủ…….
Nam nhân sửng sốt một giây. Vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại, làm bộ không thấy gì hết.
Nhưng tiếp theo liền nhìn thấy mành kiệu cẩm tú bị nhấc lên, người bên trong kiệu ung dung xuống kiệu……..
Khi nam nhân nhìn thấy rõ bộ dáng của người nọ thì động tác muôn đóng cửa của hắn nhất thời liền cứng lại.
Nam nhân chỉ cảm thấy tim của mình dần dần đập loạn nhịp………