Chương : 263
Hai huynh đệ này ở trấn trên đã tròn 1 năm, rất quen thuộc cùng người bán đồ ăn của trấn trên, bọn họ ở tại trong nhà gỗ ngoài thành, nơi đó thực yên tĩnh, mà mỗi ngày bọn họ đều phải đi tới chợ bày quán, bán kiếm gỗ dùng trừ tà.
Ngày hôm đó, mặt trời mới vừa xuống núi, Tích Duyên bắt đầu thu sạp, hôm nay kiếm gỗ đều bán hết, may mà Nham Vân nghịch con kiến ngay tại đây, các cô nương này mỗi người mua 1 cái liền bán hết.
Tích Duyên thu dọn xong, nhìn thoáng qua Nham Vân ngồi xổm trên mặt đất nghịch con kiến, hắn duỗi chân đá Nham Vân 1 cái: “Nhị Cẩu tử, chúng ta về nhà”. Nham Vân mặc bố y (áo vải), mất đi phù hoa (hào nhoáng), thêm vài phần thanh liêm.
Nham Vân còn ngồi xổm tại đó đếm con kiến trên bậc thang, nam nhân đi qua kéo y đứng lên, phủi phủi tay cho y, lúc này y mới nguyện ý đi theo nam nhân về nhà.
“A thúc thật là hung (hung dữ)“.
Nham Vân đi theo phía sau nam nhân, mới vừa về tới cửa nhà liền nhìn thấy có hai vị tìm tới cửa, bà mối tìm Nham Vân làm mối, đang ở chỗ đó cào cấu nhau, túm nhau đánh nhau…………
Nhìn tới hai cái bà mối đánh nhau thì Nham Vân ở bên cạnh vui tươi hớn hở che miệng, nam nhân quay đầu trừng mắt liếc y 1 cái, y lập tức cũng không dám cười nữa, nếu a Thúc tức giận liền nguy rồi………
Loại trường hợp này 2 người vốn luôn luôn gặp một hồi, nam nhân cũng đã sớm kiến quái bất quái (ko kinh sợ khi thấy chuyện quái dị), hắn mở cửa để Nham Vân ngoan ngoãn đi vào nhà, hắn đóng cửa lại nhốt hai cái bà mối tại bên ngoài, các nàng thích đánh như thế nào liền đánh như thế đó, dù sao chưa tới 2 ngày nữa lại sẽ tới, mới đầu hắn khuyên can mãi, nói Nhị Cẩu nhà hắn là cái ngốc tử, không thú thê (cưới vợ) được, nhưng những người này này chết cũng không bỏ qua, muốn làm tới cuối cùng, hắn đành phải nhốt những người này tại ngoài cửa.
Nam nhân cảm thấy mạng chính mình rất lớn, lúc trước thời điểm hắn cùng Nham Vân rơi xuống vực sâu, hắn cho rằng chính mình chết chắc rồi, không ngờ mạng lớn không chết được, lọt vào trong hồ sâu lớn, thời điểm hắn tỉnh lại bị trôi tới bờ hồ, Nham Vân vẫn gắt gao ôm hắn, hắn dùng hết các loại biện pháp cũng không gỡ tay của Nham Vân ra được, hắn đành phải kéo Nham Vân theo đi tìm đường, có lẽ chính là cái thời điểm kia Nham Vân đụng tới đụng lui bị thương đầu, hắn thật vất vả tìm được đường ra rồi được cứu giúp.
Nam nhân cho rằng Nham Vân chết rồi, nhưng mà thời điểm khi hắn tỉnh lại thì Nham Vân ngồi ở bên cạnh hắn, còn ngu ngu ngốc ngốc gọi hắn ca (anh), hắn cảm thấy đầu óc của Nham Vân có vấn đề, nghĩ muốn bỏ cũng không bỏ Nham Vân lại được, hắn mang theo Nham Vân căn bản là không quay về Biên thành được, vì thế hắn một đường đi hướng Bắc, khiến cho vết thương cũ của hai người tái phát, ngất xỉu ở cửa thành.
Nam nhân thật sự là dùng hết các loại phương pháp đều không vứt bỏ Nham Vân được, Nham Vân luôn đi theo hắn, cuối cùng tới phương Bắc thì hắn đuổi Nham Vân cũng không đi, lấy gậy đánh cũng không đi, tạt nước bẩn Nham Vân cũng không đi………
Nam nhân thực đau đầu.
Cuối cùng cũng chỉ có thể làm ca ca của Nham Vân, mỗi ngày mang theo một cái ngốc tử bán kiếm gỗ kiếm ăn ở cửa thành.
Bởi vì Nham Vân không biết tên của chính mình, nam nhân đặt cho y cái tên là Nhị Cẩu tử, mọi người ở trấn trên gọi Nham Vân là Nhị Cẩu, hoặc là Nhị Cẩu tử, hắn chỉ cho Nham Vân gọi hắn là a Thúc, không cho phép Nham Vân gọi hắn là ca ca.
Hắn vốn không phải là ca ca của Nham Vân, nhưng ngàn vạn lần đừng lầm lẫn bối phận (vai vế), nam nhân là sư thúc của Nham Vân, không phải ca ca của Nham Vân, cho nên hắn không cho phép Nham Vân gọi hắn là ca ca, chỉ cho phép Nham Vân gọi hắn là a Thúc.
Nam nhân từng thử qua, bỏ Nham Vân lại trên đường, sau đó hắn 1 mình chạy trốn, chính là vô luận như thế nào cũng không thành công, Nham Vân cuối cùng đều sẽ đuổi theo hắn, không thì liền khóc lóc ôm chân hắn ở trên đường.
Thậm chí còn nói nam nhân ghét bỏ y là cái ngốc tử, liền không cần y, mỗi lần đều khiến cho 1 đám người chỉ trích nam nhân, bởi vì Nham Vân lớn lên anh tuấn, vừa khóc liền không biết bao nhiêu cô nương nghĩ muốn tiến lên đỡ y, không biết làm nát bao nhiêu tâm của người ta.
Một lần gay go nhất thế nhưng có người ném đồ ăn vào người nam nhân, chỉ vào mũi hắn mắng hắn làm ca ca kiểu gì vậy, còn dạy dỗ hắn không thể ghét bỏ ngốc tử đệ đệ.
Nam nhân thực bất đắc dĩ.
Sau nhiều lần thử nghiệm, thủy chung đều không có hiệu quả, nam nhân cũng chỉ đành mang theo Nham Vân, sau khi bọn họ tới trấn nhỏ ở phương Bắc, hắn cho rằng sau khi chính mình ngất xỉu tỉnh lại sẽ không lại nhìn đến Nham Vân nữa.
Không nghĩ tới thời điểm hắn tỉnh lại thì Nham Vân ngồi ở bên giường hắn, mở to mắt chăm chú nhìn tới nhìn lui, một bộ ánh mắt của ngốc tử, trái lại Nham Vân còn cười nhạo nam nhân là ngốc tử.
Nam nhân đành phải mang theo Nham Vân, nhưng mang theo Nham Vân rất bất tiện, làm cho hắn có nhà mà không về được, hắn cũng chỉ có thể đặt chân tại trấn nhỏ phương Bắc này, nhưng vừa ở lại chính là đã hơn một năm.
Nhưng mà sau khi Nham Vân té bị thương đầu thì mọi thứ đều nghe theo hắn, điểm ấy đúng là làm cho nam nhân thực vừa lòng, mới đầu hắn nhốt Nham Vân ở trong phòng, không cho Nham Vân đi ra ngoài, bởi vì Nham Vân vừa lên phố, liền có một ít cô nương đi theo hắn hỏi Đông hỏi Tây, hắn cảm thấy thực phiền, có một lần hắn bỏ Nham Vân lại nơi đó, sau đó Nham Vân tự mình tìm đường trở về, còn thương tâm ngồi ở bên giường khóc cả 1 buổi tối, làm cho hắn không thể ngủ được.
Kết quả ngày hôm sau, Nham Vân lại chủ động tới giải thích với nam nhân, nói lần sau sẽ không dừng lại ở trên đường, hắn dẫn Nham Vân lên phố, Nham Vân sẽ ngoan ngoãn về nhà cùng hắn……..
Nam nhân không có biện pháp. Hắn rất muốn mắng Nham Vân, vì Nham Vân mà hắn hai bàn tay trắng, nhưng mỗi lần thời điểm hắn cầm chổi lông gà nghĩ muốn đánh Nham Vân thì Nham Vân sẽ ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Trước kia nam nhân chưa bao giờ đánh Nham Vân, hắn sợ lần này lại không dạy dỗ tốt Nham Vân, nhưng mỗi lần nghe Nham Vân gọi hắn “a Thúc” thì hắn không xuống tay được, nghĩ lại thì hắn một người bình thường, cần gì so đo cùng một cái ngốc tử.
Nham Vân ngốc rồi, thật sự ngốc rồi, điểm ấy nam nhân xác nhận chắc chắn, bởi vì hắntắm rửa ở trước mặt Nham Vân, ngủ, thậm chí là đại tiểu tiện (tè & ị) thì Nham Vân đều một chút cũng không có phản ứng, chính là chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
Cũng không nói cái gì.
Cũng không làm cái gì.
Chỉ là nhìn nhìn thôi.
Sau khi Nham Vân ngốc rồi thì Hỏa Nhận của y vẫn là nam nhân giữ thay y, đặt ở dưới tấm ván gỗ dưới giường của hai người, trên cơ bản trong phòng này chỉ có 1 cái giường, cùng 1 cái bàn, còn có rương gỗ đựng y phục, sẽ không có đồ đạc khác, nam nhân cùng y một người một ngày thay phiên ngủ giường, nhưng y có đôi khi sẽ trên giường trên giường không chịu xuống.
Ngốc tử này tuy rằng ngốc, nhưng chơi xấu chính là hạng nhất.
Nam nhân cầm vải lau mồ hôi trên người, hắn lại vắt một phen, đi tới bên người Nham Vân, dùng sức lau mặt của Nham Vân, Nham Vân ngoan ngoãn đứng để nam nhân lau, mắt lại nhìn hai cái bà mối đánh nhau ở bên ngoài.
“Nhị Cẩu, nhìn cái gì vậy, chuyện lại không liên quan tới ngươi, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi ngủ đi”. Nam nhân nhíu mày, rất bất mãn.
Nham Vân biết a Thúc mất hứng nên y sẽ không nhìn, chỉ là nhìn a Thúc mấy lần, y cảm thấy a Thúc thực chán ghét người tới đề thân (đề nghị kết thông gia), lần trước có mấy tiểu thư nhà giàu tới, còn bị a Thúc mời về, sau đó tiểu thư nhà giàu tìm người tới làm mai, a Thúc liền tức giận.
“Nhưng mà còn chưa ăn cơm”. Nham Vân nhỏ giọng nói 1 câu. Y đói bụng rồi, nhưng a Thúc không cho y ăn thì y cũng không ăn, y liền ngoan ngoãn quay về ngủ trên giường.
Nhưng mà mới vừa nằm trên giường thì chổi lông gà liền đánh vào trên người y……….
A Thúc lại đánh y, y cảm thấy a Thúc thật hung, động bất động (hơi 1 tí) dùng chổi lông gà đánh y, nhưng lại thường xuyên nghĩ muốn vứt bỏ y, y thật khổ sở, nhưng y không biết vì sao a Thúc phải đối y như thế.
“Ta không nhìn, vì sao ngươi còn đánh ta”. Nham Vân xoa cánh tay bị đánh đau của chính mình, y nhíu mày, miệng bất mãn nói thầm 1 câu, “Bụng ta thật đói, a Thúc”.
“Hôm nay ngươi phải ngủ trên mặt đất”. Nam nhân đặt chổi lông gà ở đầu giường, hắn không muốn đánh Nham Vân, nhưng mà hắn không biết nên dạy Nham Vân như thế nào, hắn xuống tay rất nhẹ, chính là đánh 2 cái có lệ mà thôi, may mắn Nham Vân cũng thành thành thật thật, ngoan ngoãn dễ bảo.
Nham Vân lại nói: “Chưa ăn cơm”. Y vừa nói vừa ôm chăn, chầm chậm cọ chăn đệm trở về nằm dưới đất.
Nam nhân nhìn Nham Vân, thanh âm nhẹ lại: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi ra ngoài mua cho ngươi”. Hắn cúi người, nhìn đến Nham Vân mất hứng, hắn lại giống như dỗ tiểu hài tử (con nít) thay Nham Vân xoa xoa cánh tay bị đánh đau.
Nham Vân ngước mắt nhìn nam nhân, không dám nói.
Mỗi lần Nham Vân lộ ra loại vẻ mặt này, chính là muốn ăn món mặn, nam nhân đương nhiên hiểu được, hắn cũng hiểu được vì sao Nham Vân không dám nói, bởi vì bọn họ thực nghèo, không có tiền mua thịt.
Nam nhân bảo Nham Vân ở trong phòng đợi đừng đi ra ngoài, hắn đi ra ngoài đuổi hai cái bà mối chí cha chít chít đi, mua một con gà nướng trở về cho Nham Vân ăn, thời điểm hắn ở phòng bếp chặt gà, Nham Vân liền đứng ở phía sau hắn, miệng vẫn lầm bầm nhìn hắn, hắn không có bảo Nham Vân cút đi, bởi vì Nham Vân đã thực ngoan, thực nghe lời.
“Ngươi đứng xa một chút, đừng để mỡ bắn tới trên người ngươi”. Nam nhân một bên chặt thịt gà, một bên bảo Nham Vân tránh ra, bởi vì hắn biết Nham Vân phi thường thích sạch sẽ mà còn thực soi mói.
Đại thể Nham Vân ngày ngày đều phải tắm rửa, vô luận là xuân hạ thu đông, y phục phải thay mỗi ngày.
Bởi vì hiện tại Nham Vân là ngốc tử, nam nhân lo lắng y nghịch nước quá lâu sẽ sinh bệnh, liền mỗi ngày thay y tắm rửa, y phục cũng là mỗi ngày phải giặt, không giặt Nham Vân ngốc tử kia còn không hài lòng, còn lải nhải niệm cả ngày, y phục luôn luôn không giặt, ngày hôm sau phải như thế nào bồi nam nhân đi bán kiếm gỗ a.
Mà lúc này, Nham Vân đang đứng xa xa nhìn nam nhân đang bận rộn làm cơm vì y, y đứng ở nơi đó, mắt long lanh nhìn, cho tới khi nam nhân làm cơm xong, gọi y tới ăn cơm thì y mới im lặng đi tới.
“Nhị Cẩu, ăn ngon không?”. Nam nhân gắp rau cho Nham Vân, bảo Nham Vân ăn nhiều một chút, dù sao thừa lại cũng lãng phí.
“Ăn ngon, a Thúc làm đều ăn thật ngon”. Nham Vân gật đầu, khóe miệng dính hạt cơm, y cảm thấy ánh mắt a Thúc nhìn y thật kì quái, có chút khổ sở lại có chút vui vẻ.
Nham Vân hỏi a Thúc làm sao vậy, thế nhưng nam nhân lại lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi ăn từ từ”. Nam nhân vươn ngón tay, ôn hòa phủi vài hạt cơm ở khóe miệng của Nham Vân.
Nam nhân vừa định rút tay lại thì Nham Vân đã cầm tay hắn, há mồm ngậm ngón tay của nam nhân kể cả hạt cơm cùng nhau vào trong miệng, xúc cảm nóng ướt kia khiến cho đầu ngón tay của nam nhân hơi run rẩy………
Đầu lưỡi của Nham Vân liếm đầu ngón tay của nam nhân, nhẹ nhàng mút hạt cơm kia, nam nhân rút bàn tay như bị điện giật kia lại, y có chút kỳ quái nhìn nam nhân, y không biết vì sao a Thúc sẽ phản ứng lớn như thế.
“Ngươi làm cái gì vậy, ta không dạy qua ngươi, không thể loạn mút ngón tay của nam nhân sao?”. Nam nhân trách cứ Nham Vân, hắn âm thầm hoảng hốt, cái loại cảm giác này rất quen thuộc……..
“A Thúc nói qua không được lãng phí lương thực”. Nham Vân nói 1 câu khiến cho nam nhân nghẹn lời.
Nam nhân chậm chạp cúi đầu, bình tĩnh lùa một ngụm cơm, hàm hồ nhắc nhở Nham Vân: “Ăn từ từ, lại không ai tranh”. Hắn bảo Nham Vân ăn chậm lại, Nham Vân cũng rất an tĩnh ngồi ở bên cạnh ăn cơm, tuy rằng người ngốc, nhưng khi ăn cơm vẫn là giống như trước kia, Nham Vân thực chú ý, liền ngay cả hắn không rửa đũa, hoặc là chén quên tráng nước thì Nham Vân đều sẽ hơi hơi cáu kỉnh.
Sau khi cơm nước xong, nam nhân liền đi múc nước tắm rửa, mỗi lần đều là Nham Vân tắm trước, sau khi hắn tắm cho Nham Vân xong thì chính mình mới tắm, mỗi lần Nham Vân đều làm cho y phục của hắn ướt nhẹp.
“A Thúc, hôm nay muốn cùng nhau tắm hay không?”. Nham Vân ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân bị y tạt cả người đều là nước.
Động tác chà xát lưng cho Nham Vân của nam nhân có sững sờ ngắn ngủi: “Không được”. Sau đó hắn cho tay vào trong mộc dũng (thùng tắm), chà xát thân thể cho Nham Vân, hắn không cần nhìn thân hình của Nham Vân, chỉ cần sờ liền cũng rất quen thuộc.
Nam nhân mới vừa cúi người thì Nham Vân kéo hai tay của hắn lại, khiến cho cả người hắn đều hạ thấp xuống, tới gần trước mắt của Nham Vân, còn suýt nữa đụng vào mặt của Nham Vân.
“Lại như thế nào?”. Nam nhân nhíu mày.
Hôm nay Nham Vân mao bệnh (thói xấu, tật xấu) thật nhiều, bình thường đều ngoan ngoãn, hôm nay yêu cầu thật nhiều.
“Nước lạnh, ta lạnh”.
“Ta đi nhóm lửa nấu chút nước ấm”. Nam nhân muốn rút tay lại, nhưng Nham Vân lại gắt gao lôi kéo hắn, tại ngoại thành này chỉ có thể nhờ ánh trăng thấy rõ bộ dáng lẫn nhau.
Nham Vân trần trụi ngồi ở trong mộc dũng, nước ngập tới ngực của y, trên tóc, trên cằm của y đều dính bọt nước, ánh mắt của y trong bóng đêm trở nên sáng như tuyết……….
Bởi vì y phục nam nhân ướt đẫm……….
Ngày hôm đó, mặt trời mới vừa xuống núi, Tích Duyên bắt đầu thu sạp, hôm nay kiếm gỗ đều bán hết, may mà Nham Vân nghịch con kiến ngay tại đây, các cô nương này mỗi người mua 1 cái liền bán hết.
Tích Duyên thu dọn xong, nhìn thoáng qua Nham Vân ngồi xổm trên mặt đất nghịch con kiến, hắn duỗi chân đá Nham Vân 1 cái: “Nhị Cẩu tử, chúng ta về nhà”. Nham Vân mặc bố y (áo vải), mất đi phù hoa (hào nhoáng), thêm vài phần thanh liêm.
Nham Vân còn ngồi xổm tại đó đếm con kiến trên bậc thang, nam nhân đi qua kéo y đứng lên, phủi phủi tay cho y, lúc này y mới nguyện ý đi theo nam nhân về nhà.
“A thúc thật là hung (hung dữ)“.
Nham Vân đi theo phía sau nam nhân, mới vừa về tới cửa nhà liền nhìn thấy có hai vị tìm tới cửa, bà mối tìm Nham Vân làm mối, đang ở chỗ đó cào cấu nhau, túm nhau đánh nhau…………
Nhìn tới hai cái bà mối đánh nhau thì Nham Vân ở bên cạnh vui tươi hớn hở che miệng, nam nhân quay đầu trừng mắt liếc y 1 cái, y lập tức cũng không dám cười nữa, nếu a Thúc tức giận liền nguy rồi………
Loại trường hợp này 2 người vốn luôn luôn gặp một hồi, nam nhân cũng đã sớm kiến quái bất quái (ko kinh sợ khi thấy chuyện quái dị), hắn mở cửa để Nham Vân ngoan ngoãn đi vào nhà, hắn đóng cửa lại nhốt hai cái bà mối tại bên ngoài, các nàng thích đánh như thế nào liền đánh như thế đó, dù sao chưa tới 2 ngày nữa lại sẽ tới, mới đầu hắn khuyên can mãi, nói Nhị Cẩu nhà hắn là cái ngốc tử, không thú thê (cưới vợ) được, nhưng những người này này chết cũng không bỏ qua, muốn làm tới cuối cùng, hắn đành phải nhốt những người này tại ngoài cửa.
Nam nhân cảm thấy mạng chính mình rất lớn, lúc trước thời điểm hắn cùng Nham Vân rơi xuống vực sâu, hắn cho rằng chính mình chết chắc rồi, không ngờ mạng lớn không chết được, lọt vào trong hồ sâu lớn, thời điểm hắn tỉnh lại bị trôi tới bờ hồ, Nham Vân vẫn gắt gao ôm hắn, hắn dùng hết các loại biện pháp cũng không gỡ tay của Nham Vân ra được, hắn đành phải kéo Nham Vân theo đi tìm đường, có lẽ chính là cái thời điểm kia Nham Vân đụng tới đụng lui bị thương đầu, hắn thật vất vả tìm được đường ra rồi được cứu giúp.
Nam nhân cho rằng Nham Vân chết rồi, nhưng mà thời điểm khi hắn tỉnh lại thì Nham Vân ngồi ở bên cạnh hắn, còn ngu ngu ngốc ngốc gọi hắn ca (anh), hắn cảm thấy đầu óc của Nham Vân có vấn đề, nghĩ muốn bỏ cũng không bỏ Nham Vân lại được, hắn mang theo Nham Vân căn bản là không quay về Biên thành được, vì thế hắn một đường đi hướng Bắc, khiến cho vết thương cũ của hai người tái phát, ngất xỉu ở cửa thành.
Nam nhân thật sự là dùng hết các loại phương pháp đều không vứt bỏ Nham Vân được, Nham Vân luôn đi theo hắn, cuối cùng tới phương Bắc thì hắn đuổi Nham Vân cũng không đi, lấy gậy đánh cũng không đi, tạt nước bẩn Nham Vân cũng không đi………
Nam nhân thực đau đầu.
Cuối cùng cũng chỉ có thể làm ca ca của Nham Vân, mỗi ngày mang theo một cái ngốc tử bán kiếm gỗ kiếm ăn ở cửa thành.
Bởi vì Nham Vân không biết tên của chính mình, nam nhân đặt cho y cái tên là Nhị Cẩu tử, mọi người ở trấn trên gọi Nham Vân là Nhị Cẩu, hoặc là Nhị Cẩu tử, hắn chỉ cho Nham Vân gọi hắn là a Thúc, không cho phép Nham Vân gọi hắn là ca ca.
Hắn vốn không phải là ca ca của Nham Vân, nhưng ngàn vạn lần đừng lầm lẫn bối phận (vai vế), nam nhân là sư thúc của Nham Vân, không phải ca ca của Nham Vân, cho nên hắn không cho phép Nham Vân gọi hắn là ca ca, chỉ cho phép Nham Vân gọi hắn là a Thúc.
Nam nhân từng thử qua, bỏ Nham Vân lại trên đường, sau đó hắn 1 mình chạy trốn, chính là vô luận như thế nào cũng không thành công, Nham Vân cuối cùng đều sẽ đuổi theo hắn, không thì liền khóc lóc ôm chân hắn ở trên đường.
Thậm chí còn nói nam nhân ghét bỏ y là cái ngốc tử, liền không cần y, mỗi lần đều khiến cho 1 đám người chỉ trích nam nhân, bởi vì Nham Vân lớn lên anh tuấn, vừa khóc liền không biết bao nhiêu cô nương nghĩ muốn tiến lên đỡ y, không biết làm nát bao nhiêu tâm của người ta.
Một lần gay go nhất thế nhưng có người ném đồ ăn vào người nam nhân, chỉ vào mũi hắn mắng hắn làm ca ca kiểu gì vậy, còn dạy dỗ hắn không thể ghét bỏ ngốc tử đệ đệ.
Nam nhân thực bất đắc dĩ.
Sau nhiều lần thử nghiệm, thủy chung đều không có hiệu quả, nam nhân cũng chỉ đành mang theo Nham Vân, sau khi bọn họ tới trấn nhỏ ở phương Bắc, hắn cho rằng sau khi chính mình ngất xỉu tỉnh lại sẽ không lại nhìn đến Nham Vân nữa.
Không nghĩ tới thời điểm hắn tỉnh lại thì Nham Vân ngồi ở bên giường hắn, mở to mắt chăm chú nhìn tới nhìn lui, một bộ ánh mắt của ngốc tử, trái lại Nham Vân còn cười nhạo nam nhân là ngốc tử.
Nam nhân đành phải mang theo Nham Vân, nhưng mang theo Nham Vân rất bất tiện, làm cho hắn có nhà mà không về được, hắn cũng chỉ có thể đặt chân tại trấn nhỏ phương Bắc này, nhưng vừa ở lại chính là đã hơn một năm.
Nhưng mà sau khi Nham Vân té bị thương đầu thì mọi thứ đều nghe theo hắn, điểm ấy đúng là làm cho nam nhân thực vừa lòng, mới đầu hắn nhốt Nham Vân ở trong phòng, không cho Nham Vân đi ra ngoài, bởi vì Nham Vân vừa lên phố, liền có một ít cô nương đi theo hắn hỏi Đông hỏi Tây, hắn cảm thấy thực phiền, có một lần hắn bỏ Nham Vân lại nơi đó, sau đó Nham Vân tự mình tìm đường trở về, còn thương tâm ngồi ở bên giường khóc cả 1 buổi tối, làm cho hắn không thể ngủ được.
Kết quả ngày hôm sau, Nham Vân lại chủ động tới giải thích với nam nhân, nói lần sau sẽ không dừng lại ở trên đường, hắn dẫn Nham Vân lên phố, Nham Vân sẽ ngoan ngoãn về nhà cùng hắn……..
Nam nhân không có biện pháp. Hắn rất muốn mắng Nham Vân, vì Nham Vân mà hắn hai bàn tay trắng, nhưng mỗi lần thời điểm hắn cầm chổi lông gà nghĩ muốn đánh Nham Vân thì Nham Vân sẽ ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Trước kia nam nhân chưa bao giờ đánh Nham Vân, hắn sợ lần này lại không dạy dỗ tốt Nham Vân, nhưng mỗi lần nghe Nham Vân gọi hắn “a Thúc” thì hắn không xuống tay được, nghĩ lại thì hắn một người bình thường, cần gì so đo cùng một cái ngốc tử.
Nham Vân ngốc rồi, thật sự ngốc rồi, điểm ấy nam nhân xác nhận chắc chắn, bởi vì hắntắm rửa ở trước mặt Nham Vân, ngủ, thậm chí là đại tiểu tiện (tè & ị) thì Nham Vân đều một chút cũng không có phản ứng, chính là chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
Cũng không nói cái gì.
Cũng không làm cái gì.
Chỉ là nhìn nhìn thôi.
Sau khi Nham Vân ngốc rồi thì Hỏa Nhận của y vẫn là nam nhân giữ thay y, đặt ở dưới tấm ván gỗ dưới giường của hai người, trên cơ bản trong phòng này chỉ có 1 cái giường, cùng 1 cái bàn, còn có rương gỗ đựng y phục, sẽ không có đồ đạc khác, nam nhân cùng y một người một ngày thay phiên ngủ giường, nhưng y có đôi khi sẽ trên giường trên giường không chịu xuống.
Ngốc tử này tuy rằng ngốc, nhưng chơi xấu chính là hạng nhất.
Nam nhân cầm vải lau mồ hôi trên người, hắn lại vắt một phen, đi tới bên người Nham Vân, dùng sức lau mặt của Nham Vân, Nham Vân ngoan ngoãn đứng để nam nhân lau, mắt lại nhìn hai cái bà mối đánh nhau ở bên ngoài.
“Nhị Cẩu, nhìn cái gì vậy, chuyện lại không liên quan tới ngươi, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi ngủ đi”. Nam nhân nhíu mày, rất bất mãn.
Nham Vân biết a Thúc mất hứng nên y sẽ không nhìn, chỉ là nhìn a Thúc mấy lần, y cảm thấy a Thúc thực chán ghét người tới đề thân (đề nghị kết thông gia), lần trước có mấy tiểu thư nhà giàu tới, còn bị a Thúc mời về, sau đó tiểu thư nhà giàu tìm người tới làm mai, a Thúc liền tức giận.
“Nhưng mà còn chưa ăn cơm”. Nham Vân nhỏ giọng nói 1 câu. Y đói bụng rồi, nhưng a Thúc không cho y ăn thì y cũng không ăn, y liền ngoan ngoãn quay về ngủ trên giường.
Nhưng mà mới vừa nằm trên giường thì chổi lông gà liền đánh vào trên người y……….
A Thúc lại đánh y, y cảm thấy a Thúc thật hung, động bất động (hơi 1 tí) dùng chổi lông gà đánh y, nhưng lại thường xuyên nghĩ muốn vứt bỏ y, y thật khổ sở, nhưng y không biết vì sao a Thúc phải đối y như thế.
“Ta không nhìn, vì sao ngươi còn đánh ta”. Nham Vân xoa cánh tay bị đánh đau của chính mình, y nhíu mày, miệng bất mãn nói thầm 1 câu, “Bụng ta thật đói, a Thúc”.
“Hôm nay ngươi phải ngủ trên mặt đất”. Nam nhân đặt chổi lông gà ở đầu giường, hắn không muốn đánh Nham Vân, nhưng mà hắn không biết nên dạy Nham Vân như thế nào, hắn xuống tay rất nhẹ, chính là đánh 2 cái có lệ mà thôi, may mắn Nham Vân cũng thành thành thật thật, ngoan ngoãn dễ bảo.
Nham Vân lại nói: “Chưa ăn cơm”. Y vừa nói vừa ôm chăn, chầm chậm cọ chăn đệm trở về nằm dưới đất.
Nam nhân nhìn Nham Vân, thanh âm nhẹ lại: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi ra ngoài mua cho ngươi”. Hắn cúi người, nhìn đến Nham Vân mất hứng, hắn lại giống như dỗ tiểu hài tử (con nít) thay Nham Vân xoa xoa cánh tay bị đánh đau.
Nham Vân ngước mắt nhìn nam nhân, không dám nói.
Mỗi lần Nham Vân lộ ra loại vẻ mặt này, chính là muốn ăn món mặn, nam nhân đương nhiên hiểu được, hắn cũng hiểu được vì sao Nham Vân không dám nói, bởi vì bọn họ thực nghèo, không có tiền mua thịt.
Nam nhân bảo Nham Vân ở trong phòng đợi đừng đi ra ngoài, hắn đi ra ngoài đuổi hai cái bà mối chí cha chít chít đi, mua một con gà nướng trở về cho Nham Vân ăn, thời điểm hắn ở phòng bếp chặt gà, Nham Vân liền đứng ở phía sau hắn, miệng vẫn lầm bầm nhìn hắn, hắn không có bảo Nham Vân cút đi, bởi vì Nham Vân đã thực ngoan, thực nghe lời.
“Ngươi đứng xa một chút, đừng để mỡ bắn tới trên người ngươi”. Nam nhân một bên chặt thịt gà, một bên bảo Nham Vân tránh ra, bởi vì hắn biết Nham Vân phi thường thích sạch sẽ mà còn thực soi mói.
Đại thể Nham Vân ngày ngày đều phải tắm rửa, vô luận là xuân hạ thu đông, y phục phải thay mỗi ngày.
Bởi vì hiện tại Nham Vân là ngốc tử, nam nhân lo lắng y nghịch nước quá lâu sẽ sinh bệnh, liền mỗi ngày thay y tắm rửa, y phục cũng là mỗi ngày phải giặt, không giặt Nham Vân ngốc tử kia còn không hài lòng, còn lải nhải niệm cả ngày, y phục luôn luôn không giặt, ngày hôm sau phải như thế nào bồi nam nhân đi bán kiếm gỗ a.
Mà lúc này, Nham Vân đang đứng xa xa nhìn nam nhân đang bận rộn làm cơm vì y, y đứng ở nơi đó, mắt long lanh nhìn, cho tới khi nam nhân làm cơm xong, gọi y tới ăn cơm thì y mới im lặng đi tới.
“Nhị Cẩu, ăn ngon không?”. Nam nhân gắp rau cho Nham Vân, bảo Nham Vân ăn nhiều một chút, dù sao thừa lại cũng lãng phí.
“Ăn ngon, a Thúc làm đều ăn thật ngon”. Nham Vân gật đầu, khóe miệng dính hạt cơm, y cảm thấy ánh mắt a Thúc nhìn y thật kì quái, có chút khổ sở lại có chút vui vẻ.
Nham Vân hỏi a Thúc làm sao vậy, thế nhưng nam nhân lại lắc đầu nói: “Không có việc gì, ngươi ăn từ từ”. Nam nhân vươn ngón tay, ôn hòa phủi vài hạt cơm ở khóe miệng của Nham Vân.
Nam nhân vừa định rút tay lại thì Nham Vân đã cầm tay hắn, há mồm ngậm ngón tay của nam nhân kể cả hạt cơm cùng nhau vào trong miệng, xúc cảm nóng ướt kia khiến cho đầu ngón tay của nam nhân hơi run rẩy………
Đầu lưỡi của Nham Vân liếm đầu ngón tay của nam nhân, nhẹ nhàng mút hạt cơm kia, nam nhân rút bàn tay như bị điện giật kia lại, y có chút kỳ quái nhìn nam nhân, y không biết vì sao a Thúc sẽ phản ứng lớn như thế.
“Ngươi làm cái gì vậy, ta không dạy qua ngươi, không thể loạn mút ngón tay của nam nhân sao?”. Nam nhân trách cứ Nham Vân, hắn âm thầm hoảng hốt, cái loại cảm giác này rất quen thuộc……..
“A Thúc nói qua không được lãng phí lương thực”. Nham Vân nói 1 câu khiến cho nam nhân nghẹn lời.
Nam nhân chậm chạp cúi đầu, bình tĩnh lùa một ngụm cơm, hàm hồ nhắc nhở Nham Vân: “Ăn từ từ, lại không ai tranh”. Hắn bảo Nham Vân ăn chậm lại, Nham Vân cũng rất an tĩnh ngồi ở bên cạnh ăn cơm, tuy rằng người ngốc, nhưng khi ăn cơm vẫn là giống như trước kia, Nham Vân thực chú ý, liền ngay cả hắn không rửa đũa, hoặc là chén quên tráng nước thì Nham Vân đều sẽ hơi hơi cáu kỉnh.
Sau khi cơm nước xong, nam nhân liền đi múc nước tắm rửa, mỗi lần đều là Nham Vân tắm trước, sau khi hắn tắm cho Nham Vân xong thì chính mình mới tắm, mỗi lần Nham Vân đều làm cho y phục của hắn ướt nhẹp.
“A Thúc, hôm nay muốn cùng nhau tắm hay không?”. Nham Vân ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân bị y tạt cả người đều là nước.
Động tác chà xát lưng cho Nham Vân của nam nhân có sững sờ ngắn ngủi: “Không được”. Sau đó hắn cho tay vào trong mộc dũng (thùng tắm), chà xát thân thể cho Nham Vân, hắn không cần nhìn thân hình của Nham Vân, chỉ cần sờ liền cũng rất quen thuộc.
Nam nhân mới vừa cúi người thì Nham Vân kéo hai tay của hắn lại, khiến cho cả người hắn đều hạ thấp xuống, tới gần trước mắt của Nham Vân, còn suýt nữa đụng vào mặt của Nham Vân.
“Lại như thế nào?”. Nam nhân nhíu mày.
Hôm nay Nham Vân mao bệnh (thói xấu, tật xấu) thật nhiều, bình thường đều ngoan ngoãn, hôm nay yêu cầu thật nhiều.
“Nước lạnh, ta lạnh”.
“Ta đi nhóm lửa nấu chút nước ấm”. Nam nhân muốn rút tay lại, nhưng Nham Vân lại gắt gao lôi kéo hắn, tại ngoại thành này chỉ có thể nhờ ánh trăng thấy rõ bộ dáng lẫn nhau.
Nham Vân trần trụi ngồi ở trong mộc dũng, nước ngập tới ngực của y, trên tóc, trên cằm của y đều dính bọt nước, ánh mắt của y trong bóng đêm trở nên sáng như tuyết……….
Bởi vì y phục nam nhân ướt đẫm……….