Chương : 4
Hai người đi vào Xích phủ.
Xích phủ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, muốn đến được nơi này buộc phải đi qua một rừng hoa đào phấn sắc. Phía ngoài Xích phủ có một ao sen, vượt sang một cây cầu nhỏ Xích phủ đại môn liền xuất hiện trước mắt.
Bởi vì ban đêm sương mù xuống, mặt ao bị bao phủ một tầng sương loãng, Xích phủ tứ phía đều lượn lờ hơi sương tựa những tấm khinh sa ( lụa mỏng) mờ ảo.
Tích Duyên dừng lại cước bộ cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt đảo tới ao sen, lại không phát hiện có gì bất thường, nhưng y thủy chung vẫn cảm thấy kì quái, nơi này đẹp đúng là rất đẹp, nhưng lại quá hẻo lánh, bình thường sẽ có nhà được dựng ở những nơi như thế này sao? Tóm lại, Tích Duyên vẫn luôn thấy không bình thường, nhưng lại không thể vạch ra rốt cuộc là nơi nào không đúng!
“Tích đại ca, ngươi vì sao không đi?” Song nhãn u hắc của Xích Luyện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như đang tự hỏi của nam nhân, thanh âm êm dịu của hắn tại nơi ban đêm u tĩnh lại càng thêm trong trẻo, rõ ràng.
“Nhà ngươi xây dựng ở nơi hẻo lánh này không lo lắng yêu quái đến quấy nhiễu sao?” Tích Duyên lo lắng giảng giải cho vị bằng hữu, ở nơi thế này, khó trách bị hồ yêu câu dẫn.
Tứ phía đều không có bất kì hộ dân nào, nếu không phải trên người Xích Luyện không có nửa điểm yêu khí, lại vì lúc trước bị hồ yêu mê hoặc, y chắc chắn sẽ nghi ngờ Xích Luyện có phải hay không chính là yêu quái.
“Cũng không gạt ngươi, nơi này phạm vi mấy dặm vốn đều có người ở, chính là vì năm trước dưới chân núi ôn dịch hoành hành, rất nhiều thôn dân đều đã rời đi, khi đó ta nhiễm thượng ôn dịch, ai ai cũng nghĩ ta không qua nổi, nhưng cuối cùng ta lại sống, cho nên từ đó đến nay đều cùng người hầu ở phủ sống tại nơi này.” Xích Luyện nói xong liền đặt những ngón tay thon dài của mình chậm rãi che lên bàn tay của Tích Duyên, Tích Duyên cảm giác được hai tay của hắn thực lạnh lẽo.
“Tích đại ca.” Xích Luyện chậm rãi giương mắt, dùng đôi mắt nhiếp nhân sâu thẳm hắc ám nhìn chăm chú vào nam nhân, “Ngươi sẽ không cho ta là yêu quái đi.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng lại mờ ảo, rồi lại như thanh âm từ thiên giới êm tai, xen lẫn vài tia hỗn loạn, trong phút chốc tràn ngập yêu dị.
Là bởi vì thanh âm của Xích Luyện rất êm tai?
Mặc kệ như thế nào đi nữa Tích Duyên đều đem kia một tia hàn ý cùng cảm giác khiến kẻ khác sợ hãi “Quy công” ( quy thành) trở thành thanh âm của hắn rất dễ nghe, so với thường nhân êm tai hơn nhiều.
“Xích huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là tò mò, nếu có gì mạo phạm mong ngươi đừng chú ý.” Tích Duyên nhìn thấy biểu tình khổ sở của hắn, vội cầm lấy hai tay đối phương, nói thẳng, “Xích huynh đệ, tay ngươi thật lạnh lẽo, khẳng định là vì ngâm nước quá lâu, bên ngoài đêm tối lại có phong hàn, chúng ta vẫn là mau mau vào phủ thôi.”
Tích Duyên đến bây giờ vẫn luôn là người luôn suy nghĩ tốt cho kẻ khác, tuy rằng làm người tốt rất khó, chính là y vẫn luôn như trước duy trì cách làm người của mình, nếu làm cho Xích Luyện hiểu lầm ý của y thật không tốt a.
“Như vậy, ta liền yên tâm.” Dung mạo tuấn mỹ của Xích Luyện lộ ra tiếu ý tựa một đóa đại liên đang hé nở, hắn nghe được Tích Duyên nói như thế, trong lòng cười khẽ vài tiếng, theo sau liền lễ độ mời Tích Duyên vào Xích phủ.
Tích Duyên cũng không có chút hoài nghi, liền đi theo hắn tiến vào Xích phủ hoa lệ, Xích phủ đại môn từ từ khép lại. Đại môn hồng sắc đóng lại hoàn toàn, chỉ để lại môn biển cùng hai đèn ***g màu đỏ sẫm, tiên sắc xinh đẹp của quỷ dị quang mang tản ra từ nơi đám sương tràn ngập trong không trung, tựa như âm u tựa như mông lung, một trận gió lãnh liệt thổi qua, lay động đám sương mông lung kia, kéo thành khinh sa phiêu diêu tại sơn gian ( nơi ở giữa hai ngọn núi).
Xích phủ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, muốn đến được nơi này buộc phải đi qua một rừng hoa đào phấn sắc. Phía ngoài Xích phủ có một ao sen, vượt sang một cây cầu nhỏ Xích phủ đại môn liền xuất hiện trước mắt.
Bởi vì ban đêm sương mù xuống, mặt ao bị bao phủ một tầng sương loãng, Xích phủ tứ phía đều lượn lờ hơi sương tựa những tấm khinh sa ( lụa mỏng) mờ ảo.
Tích Duyên dừng lại cước bộ cảnh giác nhìn quanh, ánh mắt đảo tới ao sen, lại không phát hiện có gì bất thường, nhưng y thủy chung vẫn cảm thấy kì quái, nơi này đẹp đúng là rất đẹp, nhưng lại quá hẻo lánh, bình thường sẽ có nhà được dựng ở những nơi như thế này sao? Tóm lại, Tích Duyên vẫn luôn thấy không bình thường, nhưng lại không thể vạch ra rốt cuộc là nơi nào không đúng!
“Tích đại ca, ngươi vì sao không đi?” Song nhãn u hắc của Xích Luyện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như đang tự hỏi của nam nhân, thanh âm êm dịu của hắn tại nơi ban đêm u tĩnh lại càng thêm trong trẻo, rõ ràng.
“Nhà ngươi xây dựng ở nơi hẻo lánh này không lo lắng yêu quái đến quấy nhiễu sao?” Tích Duyên lo lắng giảng giải cho vị bằng hữu, ở nơi thế này, khó trách bị hồ yêu câu dẫn.
Tứ phía đều không có bất kì hộ dân nào, nếu không phải trên người Xích Luyện không có nửa điểm yêu khí, lại vì lúc trước bị hồ yêu mê hoặc, y chắc chắn sẽ nghi ngờ Xích Luyện có phải hay không chính là yêu quái.
“Cũng không gạt ngươi, nơi này phạm vi mấy dặm vốn đều có người ở, chính là vì năm trước dưới chân núi ôn dịch hoành hành, rất nhiều thôn dân đều đã rời đi, khi đó ta nhiễm thượng ôn dịch, ai ai cũng nghĩ ta không qua nổi, nhưng cuối cùng ta lại sống, cho nên từ đó đến nay đều cùng người hầu ở phủ sống tại nơi này.” Xích Luyện nói xong liền đặt những ngón tay thon dài của mình chậm rãi che lên bàn tay của Tích Duyên, Tích Duyên cảm giác được hai tay của hắn thực lạnh lẽo.
“Tích đại ca.” Xích Luyện chậm rãi giương mắt, dùng đôi mắt nhiếp nhân sâu thẳm hắc ám nhìn chăm chú vào nam nhân, “Ngươi sẽ không cho ta là yêu quái đi.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng lại mờ ảo, rồi lại như thanh âm từ thiên giới êm tai, xen lẫn vài tia hỗn loạn, trong phút chốc tràn ngập yêu dị.
Là bởi vì thanh âm của Xích Luyện rất êm tai?
Mặc kệ như thế nào đi nữa Tích Duyên đều đem kia một tia hàn ý cùng cảm giác khiến kẻ khác sợ hãi “Quy công” ( quy thành) trở thành thanh âm của hắn rất dễ nghe, so với thường nhân êm tai hơn nhiều.
“Xích huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là tò mò, nếu có gì mạo phạm mong ngươi đừng chú ý.” Tích Duyên nhìn thấy biểu tình khổ sở của hắn, vội cầm lấy hai tay đối phương, nói thẳng, “Xích huynh đệ, tay ngươi thật lạnh lẽo, khẳng định là vì ngâm nước quá lâu, bên ngoài đêm tối lại có phong hàn, chúng ta vẫn là mau mau vào phủ thôi.”
Tích Duyên đến bây giờ vẫn luôn là người luôn suy nghĩ tốt cho kẻ khác, tuy rằng làm người tốt rất khó, chính là y vẫn luôn như trước duy trì cách làm người của mình, nếu làm cho Xích Luyện hiểu lầm ý của y thật không tốt a.
“Như vậy, ta liền yên tâm.” Dung mạo tuấn mỹ của Xích Luyện lộ ra tiếu ý tựa một đóa đại liên đang hé nở, hắn nghe được Tích Duyên nói như thế, trong lòng cười khẽ vài tiếng, theo sau liền lễ độ mời Tích Duyên vào Xích phủ.
Tích Duyên cũng không có chút hoài nghi, liền đi theo hắn tiến vào Xích phủ hoa lệ, Xích phủ đại môn từ từ khép lại. Đại môn hồng sắc đóng lại hoàn toàn, chỉ để lại môn biển cùng hai đèn ***g màu đỏ sẫm, tiên sắc xinh đẹp của quỷ dị quang mang tản ra từ nơi đám sương tràn ngập trong không trung, tựa như âm u tựa như mông lung, một trận gió lãnh liệt thổi qua, lay động đám sương mông lung kia, kéo thành khinh sa phiêu diêu tại sơn gian ( nơi ở giữa hai ngọn núi).