Chương : 19
Giản Tuỳ Anh là người đầu tiên ra về. Ồn ào thành như vậy, có ngu ngốc tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ lại ánh mắt của Lý Ngọc trước khi đi, hắn có chút hối hận bản thân kích động như vậy. Nhưng rất nhanh hắn lại tự bao biện cho chính mình, đàn ông làm việc, đã làm thì phải cho ra làm, không có chuyện gọi là hối hận, cho dù là hôn đi nữa, hắn cũng không lỗ.
Giản đại thiếu gia lưu manh nhớ lại hương vị cùng đôi môi mềm mại ấy, so với vẻ ngoài lạnh lùng của Lý Ngọc thật sự khác nhau, nhưng càng đối lập như vậy lại càng làm hắn thêm mê muội.
Chỉ là cú vừa rồi thực mẹ nó đau a, Giản Tuỳ Anh sợ hãi nhu nhu cái bụng của mình. Mà bởi vì góc độ có vấn đề nên căn bản Lý Ngọc không thể sử dụng hết lực, không thì có thể hắn đã xuất huyết dạ dày rồi cũng nên.
Xem ra đè nửa vời như vậy không hợp với tình hình thực tế, hoạt động cũng khó khăn hơn, sức mạnh của tiểu tử Lý Ngọc này mạnh hơn hắn tưởng tượng, hắn phải thay đổi sách lược, nếu không chưa ra quân thì đã chết trước rồi, mất nhiều hơn được.
Giản đại thiếu gia thở dài, không chỉ thấy bụng đâu mà còn đầy tà hoả (việc không đàng hoàng). Có đố kị, có tức giận, không hề cam tâm, còn liên quan trực tiếp đến tình dục nữa.
Đời này hắn sùng bá nhất là quy tắc ‘Bố mày cao hứng’, hắn nói chuyện hay làm việc không thích quanh co lòng vòng, thích cái gì ghét cái gì cũng lười che giấu. Trong quan điểm của hắn, đối tượng của giống đực là người cùng mình giao phối (không sai từ đâu =))))), là chuyện tự nhiên của trời đất, hắn cũng không cưỡng hiếp Lý Ngọc, tại sao Lý Ngọc lại giận giữ đến nỗi như vậy chứ.
Hơn nữa hắn cũng không rõ bản thân mình làm sao mà làm Lý Ngọc chướng mắt như vậy.
Giản đại thiếu gia nghĩ đến đó thì uể oải. Bời vì từ nhỏ đến lến hắn chính là tên tự kỷ cuồng vọng., cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hoài nghi sức hút của bản thân, vô luận là nam hay nữ, Giản đại thiếu gia hắn khi nào thì bị người ta cự tuyệt như vậy chứ, hắn tủi thân muốn chết.
Lúc chờ đèn đỏ Giản đại thiếu gia tìm mấy khuôn mặt trong điện thoại, hắn nhìn thấy một khuôn mặt vừa ý lúc trước có thân mật.
Bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói nịnh nọt.
Giọng điệu Giản Tuỳ Anh không tốt: “Đi khách sạn XX chờ tôi.”
Đừng nhìn Giản Tuỳ Anh lưu manh như vậy, thật ra đối với chuyện kia cũng không thực sự trầm mê, đàn ông háo sắc là chuyện bình thường, nhưng nếu cả ngày bị ám ảnh bởi mấy suy nghĩ này, nếu không phải là sắc lang thì chính là đồ ăn hại. Cho nên việc hắn để lộ sự háo sắc với Lý Ngọc, nghĩ lại cũng thấy mất mặt. Hắn thấy bản thân lâu rồi chưa làm, thể xác và tinh thần đều đói khát, nên hôm nay mới có thể làm ra cái chuyện cường hôn như vậy được, thật ra hắn luôn mong chờ nụ hôn đầu tiên với Lý Ngọc có thể thật lãng mạn mà không làm mờ đi tình cảm mãnh liệt.
Vì thế Giản địa thiếu gia liền đè cậu trai xinh đẹp kia cả một đêm, làm cho người ta kêu đến khàn giọng, hắn mới thấy tà hoả của bản thân được trút hết ra.
Làm xong Giản Tuỳ Anh cho cậu trai kia đi luôn, hắn chưa bao giờ để bọn họ ngủ cùng, dù sao vẫn cảm thấy không an tâm.
Vọt dậy tắm rửa, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ. Lúc này hắn đã mệt, uống rượu rồi làm việc tiêu tốn thể lực kia, cả người mệt mỏi buồn ngủ, định gọi nhân viên khách sạn đổi ga trải giường mới để hắn ngủ.
Hắn vừa định gọi điện cho khách sạn, điện thoại đột nhiên vang lên. Cầm lên thì thấy là Giản Tuỳ Lâm.
Lúc này Giản Tuỳ Lâm còn có gan gọi điện cho hắn sao, không sợ bị chửi.
Chẳng lẽ là việc gấp?
Hắn bắt máy ngay: “Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Ngọc. Đây là lần đầu tiên hắn nghe giọng nói của Lý Ngọc không rõ ràng như vậy nhưng vẫn mang chút giả bộ bình tĩnh.
Tim Giản Tuỳ Anh đập mạnh, không biết là xảy ra chuyện gì: “Tiếu Lý? Làm sao thế?”
“…… Tuỳ Lâm uống rượu.”
“Còn cậu? Cậu cũng say?”
“Không…. Nhưng mà…. Không thể lái xe, quá, quá muộn rồi, tôi định mang cậu ấy về nhà, nhưng mà…. không biết….. đi thế nào?”
Tư duy của Lý Ngọc đã mơ hồ, Giản Tuỳ Anh rất hiểu trạng thái khi uống nhiều này, hắn chắc chắn bản thân lúc say cũng không biết mình muốn nói cái gì làm gì, cậu gọi điện được cho hắn có thể còn có chút lý trí.
Tâm tình phiền muộn của cả buổi tối bỗng nhiên tiêu tan không còn chút nào, hắn không chỉ không còn buồn bực, thậm chí còn muốn cười to. Lý Ngọc có thể gọi điện cho hắn, cho dù suy nghĩ không muốn làm ba mẹ lo lắng hay là đầu óc không tỉnh táo mà gọi điện cho hắn đi chăng nữa, mọi thứ đều làm hắn vui vẻ.
Có thể được nhớ đến lúc người ta cần giúp đỡ, bất kể người nào nghĩ theo góc độ nào đều cảm thấy trong lòng người đó bản thân có một vị trí nhất định. Thân là đàn ông có năng lực giải quyết phiền não vì người mình thích, không kể chuyện lớn nhỏ, đều là một dạng ủng hộ cùng thoả mãn đối với họ.
Giản Tuỳ Anh vừa an ủi vừa dùng một tay cuống quít mặc quần áo vào: “Cậu đừng vội, bây giờ anh đang ở nơi không xa với chỗ cậu, đừng vội, đừng đi đâu cả, anh bây giờ đến chỗ các cậu ngay.”
Lý Ngọc chậm rì rì “Ừm” một tiếng.
Giản Tuỳ Anh treo điện thoại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng mặc quần áo rồi phi ra khỏi khách sạn, lên xe một đường chạy như bay đến đích.
May mà rạng sáng ba giờ trên đường ít xe, trên đường không có gì cản trở, Giản Tuỳ Anh còn vượt luôn hai cái đèn đỏ.
Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện gì gấp gáp, nhưng Lý Ngọc cần hắn nên Giản Tuỳ Anh mới hùng hổ như vậy, hắn phải nhanh chóng đến, bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Ngọc cần hắn.
Tới nơi, Giản Tuỳ Anh từ ba bước cũng thành hai bước đi vào trong, trong phòng có mấy cô cậu trẻ tuổi nằm xiêu vẹo, chắc họ cũng không biết bản thân nằm ở đây, mấy nhân viên ở bên cạnh đang trông họ.
Xem ra một khi được thả ra, người trẻ tuổi thật điên cuồng.
Giản Tuỳ Anh ngay tức khắc nhìn thấy Lý Ngọc, cậu gần như ôm lấy Giản Tuỳ Lâm đang nghiêng ngả trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi thật dài khép chặt tạo cảm giác mềm dịu, hai gò má cậu ửng hồng, hơi thở nhịp nhàng, ngủ rất yên tĩnh và thanh bình, nhìn qua còn thấy ngây thơ và đáng yêu.
Giản Tuỳ Lâm tựa gần nửa người vào ngực cậu, tư thế có chút kỳ cục, có thể ngủ không được thoải mái nên liên tiếp nhíu mày.
Giản Tuỳ Anh suýt nữa bật cười.
Hắn đi tới kéo Giản Tuỳ Lâm đứng lên: “Tiểu Lâm, tỉnh tỉnh.”
Một lúc lâu sau Giản Tuỳ Lâm mới mơ màng mở mắt, nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt, đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa lên cánh tay của Giản Tuỳ Anh.
Người say rượu rất nặng, Giản Tuỳ Anh hiểu được nên cố hết sức đỡ, đến gần lấy chân đá Lý Ngọc: “Lý Ngọc, tỉnh tỉnh.”
Lý Ngọc có thể không say lắm, gian nan mở mắt, uể oải nói: “Anh đến rồi.”
“Hai cậu sao lại uống đến mức này. Bình thường cái miệng của cậu quý báu lắm cơ mà, không dễ gì chuốc rượu được, hôm nay làm sao vậy, uống thành như thế này, thật là.”
Giản Tuỳ Anh vội vàng đưa Giản Tuỳ Lâm cho người phục vụ khoẻ mạnh.
Người phục vụ đưa Giản Tuỳ Lâm ra ngoài, còn hắn nâng Lý Ngọc dậy.
Lúc này Lý Ngọc bước đi đã siêu vẹo, thần kinh cũng không còn nhạy cảm, Giản Tuỳ Anh ôm thắt lưng cậu cũng không có phản ứng gì, khẽ nói: “Đưa Tuỳ Lâm về.”
“Anh đã đến đây rồi còn lo cái gì nữa, tự lo cho cậu đi.” Trong lòng Giản Tuỳ Anh hung hăng nghĩ, với tình trạng này của cậu, thất thân cũng có thể còn lo cho người khác.
Lý Ngọc dường như đã yên tâm, liền cúi thấp đầu đi theo Giản Tuỳ Anh ra xe.
Giản Tuỳ Anh không thể đưa thằng em đuổi về nhà, nếu ba hắn nhìn thấy sẽ bị mắng một trận, tiểu Lâm thì chẳng sao nhưng mấu chốt chính là hắn cũng không thể thoát, làm anh trai chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn, hắn không ngu vậy đâu.
Còn nữa là hắn cũng không muốn đưa hai con ma men về nhà, một ngày cũng không hết mấy mùi đó, vì thế liền kéo hai cậu đến khách sạn hắn vừa vào.
Trên đường đi hắn gọi điện cho khách sạn dọn phòng, rồi đặt thêm một phòng nữa.
Tới khách sạn, bảo vệ ở dưới giúp Giản Tuỳ Anh đưa Giản Tuỳ Lâm lên phòng mới, sau đó tự đưa Lý Ngọc tới phòng mình.
Lúc Giản Tuỳ Anh đóng cửa thật sự có ảm giác sói lớn nhìn thấy thỏ con, tâm lý có thể tuỳ tiện xâm lược thật sự sảng khoái, thực sự là mỹ vị.
Giản Tuỳ Anh ngồi trên giường, nhìn Lý Ngọc.
Nếu lúc này Lý Ngọc có thể nhìn thấy ánh mắt Giản Tuỳ Anh, có khi cậu có thể tỉnh lại ngay tức khắc.
Nhưng mà Giản Tuỳ Anh nhìn một lúc lâu, lại cân nhắc thêm một lúc, đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác không biết phải ăn như thế nào.
Giản đại thiếu gia tự nhận mình không phải là kiểu người chính trực, không nói đến bối cảnh gia đình, hay là cuộc sống mà hắn trải qua, đều làm hắn coi đạo đức cùng liêm sỉ chỉ ở những người nhu nhược mẫn cảm mới có, nói trắng ra là kiểu mặt sống không sợ trời sợ đất, không ai có thể dễ dàng khống chế được hắn.
Thế nhưng hắn cũng không phải là người gian ác, cho dù thật sự rất muốn làm Lý Ngọc, nhưng ra tay với người bất tỉnh nhân sự chỉ vì tình dục thì không phải là hắn.
Hơn nữa nghĩ lại tính cách của Lý Ngọc, hôm sau tỉnh lại chắc chắn liều mạng với hắn.
Giản Tuỳ Anh thở dài, nâng tay vuốt ve khuôn mặt Lý Ngọc, từ lông mày anh tuấn đến cái mũi cao thằng, sờ đến đôi môi mềm mại, sau đó cảm nhận tỉ mỉ hai má trắng mịn.
Vuốt vuốt, Giản đại thiếu gia phát nhiệt, không cẩn thận có khi có xu thế sắp lan tràn, hắn sợ tới mức vội thu tay trở về, sợ sờ nữa sẽ đem cậu chàng dưới lưng quần phát hoả theo.
Giản đại thiếu gia bây giờ rất bứt rứt khó chịu a~
Thật ra lúc nãy hắn rút hai tay về, dục vọng của bản thân đã trút hết hoàn toàn, bây giờ lại quay trở lại, nói khó nghe chính là lực bất tòng tâm, cho dù thân thể không hề khát cầu, nhưng trong lòng lại khát vọng kinh người.
Cái kiểu muốn đem người ta làm của riêng, hắn nhận ra mình chính là kiểu người như vậy, dường như là một loại dục vọng của bản thân, dường như mỗi khoảnh khắc hắn liếc mắt nhìn đến đều được khuếch đại, chậm rãi bành trướng đến nỗi hắn cảm thấy khó có thể khống chế, không dám tin đã đến mức độ lớn như vậy.
Bây giờ hắn có chút mê mang, rốt cuộc bản thân muốn chinh phục Lý Ngọc hay thật sự bắt đầu thích cậu.
Giản Tuỳ Anh cởi quần áo dính rượu trên người xuống, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, muốn suy nghĩ và nhiệt độ thân thể hạ xuống.
Lúc sáng mới tắm, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tắm hai lần một ngày.
Tắm rửa một lát, ngay cả đầu cũng gội. Lúc đi ra, Lý Ngọc vẫn đang nằm ngủ rất sâu, nghe rõ tiếng thở nhịp nhàng, một chân trên giường một chân thì rớt xuống hơn nửa.
Lúc nãy Giản Tuỳ Anh đã cởi giày cho cậu, giờ nhìn thấy quần áo trên người cậu, do dự.
Quần áo hình như cũng không bẩn, không cần cởi nhỉ…….. Nhưng mặc nhiều quần áo mà ngủ thì rất khó chịu, thôi cứ cởi cho cậu đã.
Trong đầu Giản Tuỳ Anh đang tìm lý do để cởi đồ cho Giản Tuỳ Anh, vừa tự trấn chỉnh bản thân.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, tính cởi sạch đồ cho Lý Ngọc nhưng không làm cái gì, đầu tiên là phải lướt xem sơ qua, sau đó ngày mai còn phải giả vờ như không có gì, có thể đổ tại Lý Ngọc uống say, bản thân hắn thì hoàn toàn vô tội.
Giản Tuỳ Anh bắt đầu cởi quần áo Lý Ngọc sau khi nghĩ như vậy.
Đối với việc cởi đồ hắn không nghiên cứu nhiều, nhưng vẫn có kinh nghiệm cởi đồ cho các cậu trai nhỏ.
Phải mất rất nhiều sức mới cởi được áo cho Lý Ngọc, Lý Ngọc lại lại lầm rầm muốn xoay người, trở mình đem người nghiêng hẳn một bên.
Lúc này Giản Tuỳ Anh hơi hãi, động tác dừng lại.
Một lát sau thấy Lý Ngọc đã ngủ lại mới dứt khoát cởi từng thứ, dùng tay cởi thắt lưng quần của cậu.
Lúc Giản Tuỳ Anh đang kéo khoá quần của Lý Ngọc xuống, mang theo tâm tình hưng phấn kích động mà cởi quần cậu ra thì bất chợt có một giọng nói lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Anh làm gì.”
Khi đó Giản Tuỳ Anh chân chính cảm nhận được tâm trạng của mấy tên trộm lúc bị bắt, trong lòng bất an nghĩ loạn, nháy mắt máu từ đầu dồn xuống chân, hắn theo bản năng muốn nhảy khỏi giường chạy đi. Nhưng may hắn còn nhịn xuống được.
Hắn ngẩng đầu thì thấy Lý Ngọc đang híp mắt nhìn hắn, trong mắt phủ kín tơ máu, ánh mắt mông lung, vẫn mang theo men say khi nói, nhưng Giản Tuỳ Anh để ý thấy tay cậu đã nắm lại.
“Anh…. anh cởi quần áo cho cậu, nếu không ngủ sẽ khó chịu……Sao cậu lại tỉnh rồi.”
“….. Bỏ ra.” Lý Ngọc cực kỳ mệt mỏi, đầu óc chậm chạp, hơn nữa không có sức lực mà ngồi lên đánh hắn, chỉ có thể trầm giọng cảnh cáo: “Từ trên người tôi, bỏ ra.”
Thân mình Giản Tuỳ Anh khẽ động, đang nghĩ xê dịch người ra một chút, nhưng cuối cùng hắn lại không nhúc nhích, mà vẹo cổ nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc khép mắt, cố gắng để bản thân tỉnh táo, lúc mở ra ánh mắt đã cực kỳ lạnh lùng: “Tôi lặp lại lần nữa, bỏ ra.”
Cậu không tin Giản Tuỳ Anh dám làm gì đó với cậu, trừ khi Giản Tuỳ Anh không muốn sống nữa. Cho dù khả năng tư duy bị gián đoạn, cậu vẫn biết Giản Tuỳ Anh muốn làm gì, nhưng đành trơ mắt nhìn vì uống rượu vào người cực kỳ mệt mỏi, tình huống hiển nhiên là bản thân cậu bất lợi, cậu chỉ hy vọng giữ được Giản Tuỳ An, ngày mai tỉnh táo mới tính sổ với hắn.
Giản Tuỳ Anh giữ hai tay Lý Ngọc bên mạn sườn, từ trên cao nhìn xuống Lý Ngọc, khoé miệng lộ ra nụ cười xấu xa: “Tiếu Lý, cậu biết không, bộ dạng mềm nhũn này của cậu, so với hằng ngày đáng yêu hơn nhiều lắm, nếu bình thường cậu như này thật tốt.”
Lý Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, thử nắm nắm tay. Đó là loại cảm giác rất kỳ quái, cậu dường như đã nắm chặt tay nhưng lại giống như không phải tay của mình, cậu hơi cựa mình đã thấy hoa mắt, đầu cực kỳ đau.
Giản Tuỳ Anh từ từ cúi người xuống, lấy khuỷ tay chống đỡ cơ thể, mặt hắn gần như chạm vào mặt Lý Ngọc, nhẹ nhàng ngửi.
Lý Ngọc không thể xác định Giản Tuỳ Anh có hôn cậu hay không, cho dù có hôn cũng cực kỳ cực kỳ mềm nhẹ, dường như còn không có cảm giác ấy.
Lý Ngọc vùng vẫy thoát khỏi tay cầm của Giản Tuỳ Anh, nhưng lại bị Giản Tuỳ Anh dễ dàng bắt được cổ tay ấn trở về trên giường.
“Đừng vậy nữa Tiểu Lý, hiện tại cậu đứng còn không vững, không đánh người được đâu. Cậu đừng căng thẳng, anh chỉ muốn hôn nhẹ cậu một chút thôi…. Cậu cứ như vậy là tốt rồi….”
Vừa dứt lời, Giản Tuỳ Anh nhẹ nhàng hôn lên môi Lý Ngọc.
Lý Ngọc chỉ cảm thấy môi nhẹ nhàng bị chạm vào, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào miệng cậu, trong khoang miệng cậu tuỳ tiện khuấy đảo chơi đùa, đầu lưỡi Lý Ngọc bị Giản Tuỳ Anh bắt không có chỗ trốn, chỉ có thể dây dưa cùng hắn, nước bọt trong suốt bị trộn lẫn dính ở khoé miệng.
Đây là cảnh đẹp tình ái mà không bị mất đi sự dịu dàng, Lý Ngọc không biết bản thân có phải mệt mỏi quá hay không, nhưng sức lực để cắn hắn lại không có, mặc cho hắn trằn trọc mình.
Giọng Giản Tuỳ Anh khàn khàn nhẹ kêu cậu: “Lý Ngọc…”
Hắn áp eo mình lên người Lý Ngọc, thong thả thôi nhưng cực kỳ có kỹ xảo cọ lên phần dưới của Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh hôn đủ rồi bắt đầu đem nụ hôn dời xuống khuôn ngực cậu, trên làn da xinh đẹp ấy tạo nên một chuỗi dấu hôn.
Lý Ngọc thở gấp, trầm giọng nói: “Giản Tuỳ Anh, anh chán sống rồi đúng không.”
Giản đại thiếu gia ngẩng đầu, nhe răng cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu… Huống chi anh không cũng không phải thiếu kiên nhẫn, cậu nghĩ anh muốn làm gì cậu? Cưỡng gian? Anh không có lá gan ấy đâu, cậu yên tâm đi.”
“Việc anh đang làm, gọi là gì.”
Giản Tuỳ Anh liếm liếm rốn cậu, thấp giọng cười: “Chỉ muốn nếm thử một chút hương vị của cậu thôi.” Nói xong tiếp tục chuyển xuống dưới, nhìn quần lót màu trắng bao bọc lấy phần thịt còn mềm mại, cười xấu xa dán lên.
Cả người Lý Ngọc chấn động, trong nháy mắt kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Đầu lưỡi Giản Tuỳ Anh ấm áp, cách lớp vải quần lót từng chút từng chút liếm lên bảo bối của Lý Ngọc.
Chiếc quần màu trằng thuần nhanh chóng hiện lên một mảng ướt át, thân thể Lý Ngọc càng ngày càng run rẩy, dương v*t không thể dằn xuống mà cương lên.
Giản Tuỳ Anh cúi đầu cười: “Rất có tinh thần nha, Tiểu Lý, nói thật cho anh biết, đã thử qua bao giờ chưa?”
Giản Tuỳ Anh vừa thẹn vừa giận, cả người tỉnh hơn nửa, giận giữ nói: “Anh còn không biết xấu hổ!”
Giản Tuỳ Anh cười hừ một tiếng: “Cậu đừng phối hợp với anh không biết xấu hổ đấy.”
Lý Ngọc dãy dụa muốn quay đi, Giản Tuỳ Anh chỉ đẩy nhẹ cậu đã nằm trở lại.
Giản Tuỳ Anh híp mắt nhìn cậu, liếm liếm môi khiêu khích.
Trong nháy mắt đầu óc Lý Ngọc sung huyết, dường như là trợn tròn mắt nhìn Giản Tuỳ Anh tiếp tục cúi đầu, dùng răng kéo phòng tuyến cuối cùng của cậu xuống, sau đó đem bảo bối lớn của cậu vừa nảy ra há miệng ngậm vào.
Lý Ngọc thở dồn dập, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp.
Đối với một thiếu gia tao nhã là xử nam mà nói, bản thân bị một người đàn ông ngậm vào trong miệng là chuyện đáng sợ chấn động đến mức nào, trong nháy mắt cậu cảm thấy trước mắt mình trắng xoá, mọi thứ xung quanh đều trở thành không thật.
Giản đại thiếu ra đúng là chưa bao giờ làm chuyện này cho bất kỳ người nào, nhưng làm cho Lý Ngọc thì không chán ghét, hắn còn muốn kiếm một chút lợi từ cậu, còn muốn làm cho cậu cả đời cũng không thể quên được đoạn ký ức này.
Hắn vô sự tự thông ( không có thầy cũng tự biết cách làm) nuốt vào nhả ra, thỉnh thoảng lấy tay vuốt đè lên con cháu Lý Ngọc ở hai túi.
Lý Ngọc bị kích thích đến không nói được một câu nào, tay vô thức đụng vào tóc Giản Tuỳ Anh, năm ngón tay cào sâu vào tóc hắn, cầm lấy đầu của hắn, im lặng khát cầu.
Bất luận là người đàn ông nào bị ngậm vào miệng, cũng đều không muốn dừng lại giữa chừng, bởi vì đấy chính là cực hạn của khoái cảm.
Lý Ngọc là xử nam nên căn bản không thể thích ứng được kích thích quá lớn như vậy, không bao lâu liền buông vũ khí đầu hàng, Giản Tuỳ Anh không kịp đề phòng bị bắn ra đầy miệng.
Giản Tuỳ Anh vội vàng đứng dậy ẹo ra một hơi.
Mặt Lý Ngọc đỏ đến kỳ cục, nhìn hắn không biết phải làm sao.
Giản Tuỳ Anh nhìn cậu một cái, lấy tay quyệt khoé miệng còn dính ít dịch, cười hì hì: “Thế nào, thích xong rồi còn muốn từ chối nữa không.”
Lý Ngọc liếc bản thân, quần không mặc, trên người trống không, dương v*t nóng hổi vừa mới nhũn xuống, cảnh tượng làm cho cậu vừa xấu hổ vừa giận giữ không ngừng.
Cậu kéo chăn che lại nửa người dưới, cảm giác cả đời sẽ không thể quyên được chuyện vừa mới xảy ra.
Cậu vậy mà trong thời điểm bắn ra lại muốn hung hăng dẫm nát người đàn ông này dưới chân, thế giới này con mẹ nó đến tột cùng là có vần đề gì.
_Hết chương mười chín_
———————————————
Cái chương này làm mình rầu muốn chết. Nên giờ mới xong.
Đoạn đầu bạn Giản lớn rối rắm mà mình cũng rối rắm theo. Lại chẳng biết lúc nào hai bạn mới đến được với nhau, cứ kiểu này lại thấy tội bạn Giản lớn dã man luôn ~
Đến đoạn dưới thì lần đầu edit hơi H, cảm thấy chỉ có đọc là sướng nhất thôi, edit khổ bỏ xừ ra T_____T
Nghĩ lại ánh mắt của Lý Ngọc trước khi đi, hắn có chút hối hận bản thân kích động như vậy. Nhưng rất nhanh hắn lại tự bao biện cho chính mình, đàn ông làm việc, đã làm thì phải cho ra làm, không có chuyện gọi là hối hận, cho dù là hôn đi nữa, hắn cũng không lỗ.
Giản đại thiếu gia lưu manh nhớ lại hương vị cùng đôi môi mềm mại ấy, so với vẻ ngoài lạnh lùng của Lý Ngọc thật sự khác nhau, nhưng càng đối lập như vậy lại càng làm hắn thêm mê muội.
Chỉ là cú vừa rồi thực mẹ nó đau a, Giản Tuỳ Anh sợ hãi nhu nhu cái bụng của mình. Mà bởi vì góc độ có vấn đề nên căn bản Lý Ngọc không thể sử dụng hết lực, không thì có thể hắn đã xuất huyết dạ dày rồi cũng nên.
Xem ra đè nửa vời như vậy không hợp với tình hình thực tế, hoạt động cũng khó khăn hơn, sức mạnh của tiểu tử Lý Ngọc này mạnh hơn hắn tưởng tượng, hắn phải thay đổi sách lược, nếu không chưa ra quân thì đã chết trước rồi, mất nhiều hơn được.
Giản đại thiếu gia thở dài, không chỉ thấy bụng đâu mà còn đầy tà hoả (việc không đàng hoàng). Có đố kị, có tức giận, không hề cam tâm, còn liên quan trực tiếp đến tình dục nữa.
Đời này hắn sùng bá nhất là quy tắc ‘Bố mày cao hứng’, hắn nói chuyện hay làm việc không thích quanh co lòng vòng, thích cái gì ghét cái gì cũng lười che giấu. Trong quan điểm của hắn, đối tượng của giống đực là người cùng mình giao phối (không sai từ đâu =))))), là chuyện tự nhiên của trời đất, hắn cũng không cưỡng hiếp Lý Ngọc, tại sao Lý Ngọc lại giận giữ đến nỗi như vậy chứ.
Hơn nữa hắn cũng không rõ bản thân mình làm sao mà làm Lý Ngọc chướng mắt như vậy.
Giản đại thiếu gia nghĩ đến đó thì uể oải. Bời vì từ nhỏ đến lến hắn chính là tên tự kỷ cuồng vọng., cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hoài nghi sức hút của bản thân, vô luận là nam hay nữ, Giản đại thiếu gia hắn khi nào thì bị người ta cự tuyệt như vậy chứ, hắn tủi thân muốn chết.
Lúc chờ đèn đỏ Giản đại thiếu gia tìm mấy khuôn mặt trong điện thoại, hắn nhìn thấy một khuôn mặt vừa ý lúc trước có thân mật.
Bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói nịnh nọt.
Giọng điệu Giản Tuỳ Anh không tốt: “Đi khách sạn XX chờ tôi.”
Đừng nhìn Giản Tuỳ Anh lưu manh như vậy, thật ra đối với chuyện kia cũng không thực sự trầm mê, đàn ông háo sắc là chuyện bình thường, nhưng nếu cả ngày bị ám ảnh bởi mấy suy nghĩ này, nếu không phải là sắc lang thì chính là đồ ăn hại. Cho nên việc hắn để lộ sự háo sắc với Lý Ngọc, nghĩ lại cũng thấy mất mặt. Hắn thấy bản thân lâu rồi chưa làm, thể xác và tinh thần đều đói khát, nên hôm nay mới có thể làm ra cái chuyện cường hôn như vậy được, thật ra hắn luôn mong chờ nụ hôn đầu tiên với Lý Ngọc có thể thật lãng mạn mà không làm mờ đi tình cảm mãnh liệt.
Vì thế Giản địa thiếu gia liền đè cậu trai xinh đẹp kia cả một đêm, làm cho người ta kêu đến khàn giọng, hắn mới thấy tà hoả của bản thân được trút hết ra.
Làm xong Giản Tuỳ Anh cho cậu trai kia đi luôn, hắn chưa bao giờ để bọn họ ngủ cùng, dù sao vẫn cảm thấy không an tâm.
Vọt dậy tắm rửa, nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ. Lúc này hắn đã mệt, uống rượu rồi làm việc tiêu tốn thể lực kia, cả người mệt mỏi buồn ngủ, định gọi nhân viên khách sạn đổi ga trải giường mới để hắn ngủ.
Hắn vừa định gọi điện cho khách sạn, điện thoại đột nhiên vang lên. Cầm lên thì thấy là Giản Tuỳ Lâm.
Lúc này Giản Tuỳ Lâm còn có gan gọi điện cho hắn sao, không sợ bị chửi.
Chẳng lẽ là việc gấp?
Hắn bắt máy ngay: “Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Ngọc. Đây là lần đầu tiên hắn nghe giọng nói của Lý Ngọc không rõ ràng như vậy nhưng vẫn mang chút giả bộ bình tĩnh.
Tim Giản Tuỳ Anh đập mạnh, không biết là xảy ra chuyện gì: “Tiếu Lý? Làm sao thế?”
“…… Tuỳ Lâm uống rượu.”
“Còn cậu? Cậu cũng say?”
“Không…. Nhưng mà…. Không thể lái xe, quá, quá muộn rồi, tôi định mang cậu ấy về nhà, nhưng mà…. không biết….. đi thế nào?”
Tư duy của Lý Ngọc đã mơ hồ, Giản Tuỳ Anh rất hiểu trạng thái khi uống nhiều này, hắn chắc chắn bản thân lúc say cũng không biết mình muốn nói cái gì làm gì, cậu gọi điện được cho hắn có thể còn có chút lý trí.
Tâm tình phiền muộn của cả buổi tối bỗng nhiên tiêu tan không còn chút nào, hắn không chỉ không còn buồn bực, thậm chí còn muốn cười to. Lý Ngọc có thể gọi điện cho hắn, cho dù suy nghĩ không muốn làm ba mẹ lo lắng hay là đầu óc không tỉnh táo mà gọi điện cho hắn đi chăng nữa, mọi thứ đều làm hắn vui vẻ.
Có thể được nhớ đến lúc người ta cần giúp đỡ, bất kể người nào nghĩ theo góc độ nào đều cảm thấy trong lòng người đó bản thân có một vị trí nhất định. Thân là đàn ông có năng lực giải quyết phiền não vì người mình thích, không kể chuyện lớn nhỏ, đều là một dạng ủng hộ cùng thoả mãn đối với họ.
Giản Tuỳ Anh vừa an ủi vừa dùng một tay cuống quít mặc quần áo vào: “Cậu đừng vội, bây giờ anh đang ở nơi không xa với chỗ cậu, đừng vội, đừng đi đâu cả, anh bây giờ đến chỗ các cậu ngay.”
Lý Ngọc chậm rì rì “Ừm” một tiếng.
Giản Tuỳ Anh treo điện thoại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng mặc quần áo rồi phi ra khỏi khách sạn, lên xe một đường chạy như bay đến đích.
May mà rạng sáng ba giờ trên đường ít xe, trên đường không có gì cản trở, Giản Tuỳ Anh còn vượt luôn hai cái đèn đỏ.
Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện gì gấp gáp, nhưng Lý Ngọc cần hắn nên Giản Tuỳ Anh mới hùng hổ như vậy, hắn phải nhanh chóng đến, bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Ngọc cần hắn.
Tới nơi, Giản Tuỳ Anh từ ba bước cũng thành hai bước đi vào trong, trong phòng có mấy cô cậu trẻ tuổi nằm xiêu vẹo, chắc họ cũng không biết bản thân nằm ở đây, mấy nhân viên ở bên cạnh đang trông họ.
Xem ra một khi được thả ra, người trẻ tuổi thật điên cuồng.
Giản Tuỳ Anh ngay tức khắc nhìn thấy Lý Ngọc, cậu gần như ôm lấy Giản Tuỳ Lâm đang nghiêng ngả trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi thật dài khép chặt tạo cảm giác mềm dịu, hai gò má cậu ửng hồng, hơi thở nhịp nhàng, ngủ rất yên tĩnh và thanh bình, nhìn qua còn thấy ngây thơ và đáng yêu.
Giản Tuỳ Lâm tựa gần nửa người vào ngực cậu, tư thế có chút kỳ cục, có thể ngủ không được thoải mái nên liên tiếp nhíu mày.
Giản Tuỳ Anh suýt nữa bật cười.
Hắn đi tới kéo Giản Tuỳ Lâm đứng lên: “Tiểu Lâm, tỉnh tỉnh.”
Một lúc lâu sau Giản Tuỳ Lâm mới mơ màng mở mắt, nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt, đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa lên cánh tay của Giản Tuỳ Anh.
Người say rượu rất nặng, Giản Tuỳ Anh hiểu được nên cố hết sức đỡ, đến gần lấy chân đá Lý Ngọc: “Lý Ngọc, tỉnh tỉnh.”
Lý Ngọc có thể không say lắm, gian nan mở mắt, uể oải nói: “Anh đến rồi.”
“Hai cậu sao lại uống đến mức này. Bình thường cái miệng của cậu quý báu lắm cơ mà, không dễ gì chuốc rượu được, hôm nay làm sao vậy, uống thành như thế này, thật là.”
Giản Tuỳ Anh vội vàng đưa Giản Tuỳ Lâm cho người phục vụ khoẻ mạnh.
Người phục vụ đưa Giản Tuỳ Lâm ra ngoài, còn hắn nâng Lý Ngọc dậy.
Lúc này Lý Ngọc bước đi đã siêu vẹo, thần kinh cũng không còn nhạy cảm, Giản Tuỳ Anh ôm thắt lưng cậu cũng không có phản ứng gì, khẽ nói: “Đưa Tuỳ Lâm về.”
“Anh đã đến đây rồi còn lo cái gì nữa, tự lo cho cậu đi.” Trong lòng Giản Tuỳ Anh hung hăng nghĩ, với tình trạng này của cậu, thất thân cũng có thể còn lo cho người khác.
Lý Ngọc dường như đã yên tâm, liền cúi thấp đầu đi theo Giản Tuỳ Anh ra xe.
Giản Tuỳ Anh không thể đưa thằng em đuổi về nhà, nếu ba hắn nhìn thấy sẽ bị mắng một trận, tiểu Lâm thì chẳng sao nhưng mấu chốt chính là hắn cũng không thể thoát, làm anh trai chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm lớn hơn, hắn không ngu vậy đâu.
Còn nữa là hắn cũng không muốn đưa hai con ma men về nhà, một ngày cũng không hết mấy mùi đó, vì thế liền kéo hai cậu đến khách sạn hắn vừa vào.
Trên đường đi hắn gọi điện cho khách sạn dọn phòng, rồi đặt thêm một phòng nữa.
Tới khách sạn, bảo vệ ở dưới giúp Giản Tuỳ Anh đưa Giản Tuỳ Lâm lên phòng mới, sau đó tự đưa Lý Ngọc tới phòng mình.
Lúc Giản Tuỳ Anh đóng cửa thật sự có ảm giác sói lớn nhìn thấy thỏ con, tâm lý có thể tuỳ tiện xâm lược thật sự sảng khoái, thực sự là mỹ vị.
Giản Tuỳ Anh ngồi trên giường, nhìn Lý Ngọc.
Nếu lúc này Lý Ngọc có thể nhìn thấy ánh mắt Giản Tuỳ Anh, có khi cậu có thể tỉnh lại ngay tức khắc.
Nhưng mà Giản Tuỳ Anh nhìn một lúc lâu, lại cân nhắc thêm một lúc, đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác không biết phải ăn như thế nào.
Giản đại thiếu gia tự nhận mình không phải là kiểu người chính trực, không nói đến bối cảnh gia đình, hay là cuộc sống mà hắn trải qua, đều làm hắn coi đạo đức cùng liêm sỉ chỉ ở những người nhu nhược mẫn cảm mới có, nói trắng ra là kiểu mặt sống không sợ trời sợ đất, không ai có thể dễ dàng khống chế được hắn.
Thế nhưng hắn cũng không phải là người gian ác, cho dù thật sự rất muốn làm Lý Ngọc, nhưng ra tay với người bất tỉnh nhân sự chỉ vì tình dục thì không phải là hắn.
Hơn nữa nghĩ lại tính cách của Lý Ngọc, hôm sau tỉnh lại chắc chắn liều mạng với hắn.
Giản Tuỳ Anh thở dài, nâng tay vuốt ve khuôn mặt Lý Ngọc, từ lông mày anh tuấn đến cái mũi cao thằng, sờ đến đôi môi mềm mại, sau đó cảm nhận tỉ mỉ hai má trắng mịn.
Vuốt vuốt, Giản đại thiếu gia phát nhiệt, không cẩn thận có khi có xu thế sắp lan tràn, hắn sợ tới mức vội thu tay trở về, sợ sờ nữa sẽ đem cậu chàng dưới lưng quần phát hoả theo.
Giản đại thiếu gia bây giờ rất bứt rứt khó chịu a~
Thật ra lúc nãy hắn rút hai tay về, dục vọng của bản thân đã trút hết hoàn toàn, bây giờ lại quay trở lại, nói khó nghe chính là lực bất tòng tâm, cho dù thân thể không hề khát cầu, nhưng trong lòng lại khát vọng kinh người.
Cái kiểu muốn đem người ta làm của riêng, hắn nhận ra mình chính là kiểu người như vậy, dường như là một loại dục vọng của bản thân, dường như mỗi khoảnh khắc hắn liếc mắt nhìn đến đều được khuếch đại, chậm rãi bành trướng đến nỗi hắn cảm thấy khó có thể khống chế, không dám tin đã đến mức độ lớn như vậy.
Bây giờ hắn có chút mê mang, rốt cuộc bản thân muốn chinh phục Lý Ngọc hay thật sự bắt đầu thích cậu.
Giản Tuỳ Anh cởi quần áo dính rượu trên người xuống, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, muốn suy nghĩ và nhiệt độ thân thể hạ xuống.
Lúc sáng mới tắm, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tắm hai lần một ngày.
Tắm rửa một lát, ngay cả đầu cũng gội. Lúc đi ra, Lý Ngọc vẫn đang nằm ngủ rất sâu, nghe rõ tiếng thở nhịp nhàng, một chân trên giường một chân thì rớt xuống hơn nửa.
Lúc nãy Giản Tuỳ Anh đã cởi giày cho cậu, giờ nhìn thấy quần áo trên người cậu, do dự.
Quần áo hình như cũng không bẩn, không cần cởi nhỉ…….. Nhưng mặc nhiều quần áo mà ngủ thì rất khó chịu, thôi cứ cởi cho cậu đã.
Trong đầu Giản Tuỳ Anh đang tìm lý do để cởi đồ cho Giản Tuỳ Anh, vừa tự trấn chỉnh bản thân.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, tính cởi sạch đồ cho Lý Ngọc nhưng không làm cái gì, đầu tiên là phải lướt xem sơ qua, sau đó ngày mai còn phải giả vờ như không có gì, có thể đổ tại Lý Ngọc uống say, bản thân hắn thì hoàn toàn vô tội.
Giản Tuỳ Anh bắt đầu cởi quần áo Lý Ngọc sau khi nghĩ như vậy.
Đối với việc cởi đồ hắn không nghiên cứu nhiều, nhưng vẫn có kinh nghiệm cởi đồ cho các cậu trai nhỏ.
Phải mất rất nhiều sức mới cởi được áo cho Lý Ngọc, Lý Ngọc lại lại lầm rầm muốn xoay người, trở mình đem người nghiêng hẳn một bên.
Lúc này Giản Tuỳ Anh hơi hãi, động tác dừng lại.
Một lát sau thấy Lý Ngọc đã ngủ lại mới dứt khoát cởi từng thứ, dùng tay cởi thắt lưng quần của cậu.
Lúc Giản Tuỳ Anh đang kéo khoá quần của Lý Ngọc xuống, mang theo tâm tình hưng phấn kích động mà cởi quần cậu ra thì bất chợt có một giọng nói lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Anh làm gì.”
Khi đó Giản Tuỳ Anh chân chính cảm nhận được tâm trạng của mấy tên trộm lúc bị bắt, trong lòng bất an nghĩ loạn, nháy mắt máu từ đầu dồn xuống chân, hắn theo bản năng muốn nhảy khỏi giường chạy đi. Nhưng may hắn còn nhịn xuống được.
Hắn ngẩng đầu thì thấy Lý Ngọc đang híp mắt nhìn hắn, trong mắt phủ kín tơ máu, ánh mắt mông lung, vẫn mang theo men say khi nói, nhưng Giản Tuỳ Anh để ý thấy tay cậu đã nắm lại.
“Anh…. anh cởi quần áo cho cậu, nếu không ngủ sẽ khó chịu……Sao cậu lại tỉnh rồi.”
“….. Bỏ ra.” Lý Ngọc cực kỳ mệt mỏi, đầu óc chậm chạp, hơn nữa không có sức lực mà ngồi lên đánh hắn, chỉ có thể trầm giọng cảnh cáo: “Từ trên người tôi, bỏ ra.”
Thân mình Giản Tuỳ Anh khẽ động, đang nghĩ xê dịch người ra một chút, nhưng cuối cùng hắn lại không nhúc nhích, mà vẹo cổ nhìn Lý Ngọc.
Lý Ngọc khép mắt, cố gắng để bản thân tỉnh táo, lúc mở ra ánh mắt đã cực kỳ lạnh lùng: “Tôi lặp lại lần nữa, bỏ ra.”
Cậu không tin Giản Tuỳ Anh dám làm gì đó với cậu, trừ khi Giản Tuỳ Anh không muốn sống nữa. Cho dù khả năng tư duy bị gián đoạn, cậu vẫn biết Giản Tuỳ Anh muốn làm gì, nhưng đành trơ mắt nhìn vì uống rượu vào người cực kỳ mệt mỏi, tình huống hiển nhiên là bản thân cậu bất lợi, cậu chỉ hy vọng giữ được Giản Tuỳ An, ngày mai tỉnh táo mới tính sổ với hắn.
Giản Tuỳ Anh giữ hai tay Lý Ngọc bên mạn sườn, từ trên cao nhìn xuống Lý Ngọc, khoé miệng lộ ra nụ cười xấu xa: “Tiếu Lý, cậu biết không, bộ dạng mềm nhũn này của cậu, so với hằng ngày đáng yêu hơn nhiều lắm, nếu bình thường cậu như này thật tốt.”
Lý Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, thử nắm nắm tay. Đó là loại cảm giác rất kỳ quái, cậu dường như đã nắm chặt tay nhưng lại giống như không phải tay của mình, cậu hơi cựa mình đã thấy hoa mắt, đầu cực kỳ đau.
Giản Tuỳ Anh từ từ cúi người xuống, lấy khuỷ tay chống đỡ cơ thể, mặt hắn gần như chạm vào mặt Lý Ngọc, nhẹ nhàng ngửi.
Lý Ngọc không thể xác định Giản Tuỳ Anh có hôn cậu hay không, cho dù có hôn cũng cực kỳ cực kỳ mềm nhẹ, dường như còn không có cảm giác ấy.
Lý Ngọc vùng vẫy thoát khỏi tay cầm của Giản Tuỳ Anh, nhưng lại bị Giản Tuỳ Anh dễ dàng bắt được cổ tay ấn trở về trên giường.
“Đừng vậy nữa Tiểu Lý, hiện tại cậu đứng còn không vững, không đánh người được đâu. Cậu đừng căng thẳng, anh chỉ muốn hôn nhẹ cậu một chút thôi…. Cậu cứ như vậy là tốt rồi….”
Vừa dứt lời, Giản Tuỳ Anh nhẹ nhàng hôn lên môi Lý Ngọc.
Lý Ngọc chỉ cảm thấy môi nhẹ nhàng bị chạm vào, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào miệng cậu, trong khoang miệng cậu tuỳ tiện khuấy đảo chơi đùa, đầu lưỡi Lý Ngọc bị Giản Tuỳ Anh bắt không có chỗ trốn, chỉ có thể dây dưa cùng hắn, nước bọt trong suốt bị trộn lẫn dính ở khoé miệng.
Đây là cảnh đẹp tình ái mà không bị mất đi sự dịu dàng, Lý Ngọc không biết bản thân có phải mệt mỏi quá hay không, nhưng sức lực để cắn hắn lại không có, mặc cho hắn trằn trọc mình.
Giọng Giản Tuỳ Anh khàn khàn nhẹ kêu cậu: “Lý Ngọc…”
Hắn áp eo mình lên người Lý Ngọc, thong thả thôi nhưng cực kỳ có kỹ xảo cọ lên phần dưới của Lý Ngọc.
Giản Tuỳ Anh hôn đủ rồi bắt đầu đem nụ hôn dời xuống khuôn ngực cậu, trên làn da xinh đẹp ấy tạo nên một chuỗi dấu hôn.
Lý Ngọc thở gấp, trầm giọng nói: “Giản Tuỳ Anh, anh chán sống rồi đúng không.”
Giản đại thiếu gia ngẩng đầu, nhe răng cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu… Huống chi anh không cũng không phải thiếu kiên nhẫn, cậu nghĩ anh muốn làm gì cậu? Cưỡng gian? Anh không có lá gan ấy đâu, cậu yên tâm đi.”
“Việc anh đang làm, gọi là gì.”
Giản Tuỳ Anh liếm liếm rốn cậu, thấp giọng cười: “Chỉ muốn nếm thử một chút hương vị của cậu thôi.” Nói xong tiếp tục chuyển xuống dưới, nhìn quần lót màu trắng bao bọc lấy phần thịt còn mềm mại, cười xấu xa dán lên.
Cả người Lý Ngọc chấn động, trong nháy mắt kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Đầu lưỡi Giản Tuỳ Anh ấm áp, cách lớp vải quần lót từng chút từng chút liếm lên bảo bối của Lý Ngọc.
Chiếc quần màu trằng thuần nhanh chóng hiện lên một mảng ướt át, thân thể Lý Ngọc càng ngày càng run rẩy, dương v*t không thể dằn xuống mà cương lên.
Giản Tuỳ Anh cúi đầu cười: “Rất có tinh thần nha, Tiểu Lý, nói thật cho anh biết, đã thử qua bao giờ chưa?”
Giản Tuỳ Anh vừa thẹn vừa giận, cả người tỉnh hơn nửa, giận giữ nói: “Anh còn không biết xấu hổ!”
Giản Tuỳ Anh cười hừ một tiếng: “Cậu đừng phối hợp với anh không biết xấu hổ đấy.”
Lý Ngọc dãy dụa muốn quay đi, Giản Tuỳ Anh chỉ đẩy nhẹ cậu đã nằm trở lại.
Giản Tuỳ Anh híp mắt nhìn cậu, liếm liếm môi khiêu khích.
Trong nháy mắt đầu óc Lý Ngọc sung huyết, dường như là trợn tròn mắt nhìn Giản Tuỳ Anh tiếp tục cúi đầu, dùng răng kéo phòng tuyến cuối cùng của cậu xuống, sau đó đem bảo bối lớn của cậu vừa nảy ra há miệng ngậm vào.
Lý Ngọc thở dồn dập, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp.
Đối với một thiếu gia tao nhã là xử nam mà nói, bản thân bị một người đàn ông ngậm vào trong miệng là chuyện đáng sợ chấn động đến mức nào, trong nháy mắt cậu cảm thấy trước mắt mình trắng xoá, mọi thứ xung quanh đều trở thành không thật.
Giản đại thiếu ra đúng là chưa bao giờ làm chuyện này cho bất kỳ người nào, nhưng làm cho Lý Ngọc thì không chán ghét, hắn còn muốn kiếm một chút lợi từ cậu, còn muốn làm cho cậu cả đời cũng không thể quên được đoạn ký ức này.
Hắn vô sự tự thông ( không có thầy cũng tự biết cách làm) nuốt vào nhả ra, thỉnh thoảng lấy tay vuốt đè lên con cháu Lý Ngọc ở hai túi.
Lý Ngọc bị kích thích đến không nói được một câu nào, tay vô thức đụng vào tóc Giản Tuỳ Anh, năm ngón tay cào sâu vào tóc hắn, cầm lấy đầu của hắn, im lặng khát cầu.
Bất luận là người đàn ông nào bị ngậm vào miệng, cũng đều không muốn dừng lại giữa chừng, bởi vì đấy chính là cực hạn của khoái cảm.
Lý Ngọc là xử nam nên căn bản không thể thích ứng được kích thích quá lớn như vậy, không bao lâu liền buông vũ khí đầu hàng, Giản Tuỳ Anh không kịp đề phòng bị bắn ra đầy miệng.
Giản Tuỳ Anh vội vàng đứng dậy ẹo ra một hơi.
Mặt Lý Ngọc đỏ đến kỳ cục, nhìn hắn không biết phải làm sao.
Giản Tuỳ Anh nhìn cậu một cái, lấy tay quyệt khoé miệng còn dính ít dịch, cười hì hì: “Thế nào, thích xong rồi còn muốn từ chối nữa không.”
Lý Ngọc liếc bản thân, quần không mặc, trên người trống không, dương v*t nóng hổi vừa mới nhũn xuống, cảnh tượng làm cho cậu vừa xấu hổ vừa giận giữ không ngừng.
Cậu kéo chăn che lại nửa người dưới, cảm giác cả đời sẽ không thể quyên được chuyện vừa mới xảy ra.
Cậu vậy mà trong thời điểm bắn ra lại muốn hung hăng dẫm nát người đàn ông này dưới chân, thế giới này con mẹ nó đến tột cùng là có vần đề gì.
_Hết chương mười chín_
———————————————
Cái chương này làm mình rầu muốn chết. Nên giờ mới xong.
Đoạn đầu bạn Giản lớn rối rắm mà mình cũng rối rắm theo. Lại chẳng biết lúc nào hai bạn mới đến được với nhau, cứ kiểu này lại thấy tội bạn Giản lớn dã man luôn ~
Đến đoạn dưới thì lần đầu edit hơi H, cảm thấy chỉ có đọc là sướng nhất thôi, edit khổ bỏ xừ ra T_____T