Chương : 30
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc xong việc hai người kéo quần thu thập tàn cuộc, trong xe không ai hé răng nói một lời.
Giản Tuỳ Anh liếc mắt thấy chất lỏng màu trắng chói mắt trên ghế dựa bằng da thì tâm tình ngũ vị tạp trần.
Lý Ngọc sửa lại quần áo, xấu hổ lấy giấy chùi ghế dựa, Giản Tuỳ Anh đen mặt xoay người ngồi sang một bên, ngón tay cứng ngắc sửa cà vạt.
Bình thường động tác rất điêu luyện, hôm nay không biết làm sao mà đầu ngón tay như tê cứng, thế nào cũng không cử động được, một lúc lâu cũng chưa xong cái nút thắt. Hắn tức giận ném luôn cái cà vạt.
Lý Ngọc nhìn hắn một cái: “Để tôi.” Nói xong cầm lấy cà vạt.
Giản Tuỳ Anh thô lỗ nói: “Không cần, hơn nửa đêm còn cà vạt cái mẹ gì nữa.”
Lý Ngọc hé miệng: “Vẫn nên đeo vào đi, nút áo của anh rơi rồi, thắt vào sẽ không bị hở ra.”
Giản Tuỳ Anh thô bạo đẩy cửa xe đi ra ngoài: “Ông đây thích phanh ra đấy.” Bấy giờ giày đang còn rớt nửa ở chân chưa đi xong, sàn xe còn cách mặt đất một khoảng, hắn lập tức bị vấp, nháy mắt là sẽ ngã xuống.
Lý Ngọc nhanh tay ôm ngang lấy hắn, thấp giọng nói: “Anh lại giận dỗi cái gì nữa, thật chẳng ra làm sao.”
Giẫn dỗi cái gì? Giản Tuỳ Anh chính là giận bản thân không chịu nổi sự hấp dẫn của con hồ ly nhỏ đấy, mất công chạy từ xa đến đây chờ đợi khổ vô cùng rồi lại tự đem mình cho người ta thượng, đây là ý chí nghị lực mẹ gì chứ!
Giản Tuỳ Anh đẩy Lý Ngọc ra, đi giày, đứng vững trên mặt đất, thuận tay đem cà vạt nhét vào túi quần, vạt áo rơi mất hai cái khuya, phanh từ cổ đến cơ ngực thì hơi hở ra, ở đó còn có thể thấy được một vài dấu hôn lộn xộn.
Hắn híp mắt nhìn Lý Ngọc một cái, xoay người đi.
Lý Ngọc “Này” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh có đói bụng không, đi ăn khuya đi.”
Giản Tuỳ Anh không quay đầu lại, mở cửa xe: “Không ăn, nhanh mang anh ra ngoài.” Nói xong phịch một tiếng đóng cửa xe lại.
Kết quả Lý Ngọc dẫn hắn đi đúng một vòng, đứng ở trước cửa một quán nhỏ bán ma lạt năng*.
Giản Tuỳ Anh nhìn nhìn xung quanh, đệch, bọn họ vẫn ở trong trường học.
Lý Ngọc xuống xe liền qua gõ cửa xe hắn.
Giản Tuỳ Anh hạ cửa xe xuống: “Cậu dẫn anh tới chỗ này làm gì, đã bảo không ăn rồi.”
“Ăn chút gì đi, tiêu hao thể lực nhiều như vậy, chắc anh rất đói bụng rồi.”
Vẻ mặt Giản Tuỳ Anh giận giữ, nhe răng nói: “Đừng có tự thiếp vàng lên mặt mình, tốc độ bắn của cậu còn nhanh hơn cả súng, anh đây một chút cũng không mệt.”
Lý Ngọc thấy hắn bắt đầu lên mặt, thật sự không nhịn được cười: “Lại trợn mắt nói bừa, anh là nhân vật to lớn mà sao cứ thích chiếm tiện nghi của người khác bằng miệng thế nhỉ. Mau, xuống xe.” Cậu vói tay vào bên trong xe ấn nút khoá xe, đem cửa xe mở ra, sau đó vừa nài nỉ vừa kéo Giản Tuỳ Anh ra ngoài.
Giản Tuỳ Anh nhìn thoáng qua quán nhỏ trước mặt, bệnh thiếu gia liền phát tác, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó cậu thật có ý tốt khi mời anh đến cái chỗ này ăn.”
“Sao vậy, hương vị không tệ đâu.” Lý Ngọc đột nhiên vói tay vào túi quần của hắn rút cà vạt ra, thành thạo thắt trên cổ hắn.
“Làm gì, anh đã bảo không thắt rồi.” Giản Tuỳ Anh vỗ mạnh vào tay cậu.
Lý Ngọc cực kỳ không muốn mang Giản Tuỳ Anh đang trong cái hình dáng này xuất hiện trước mặt người khác. Cậu chỉnh áo sơ mi chỉnh tề rồi đem cà vạt thắt lên, cố gắng làm sao để nhìn vào không phát hiện ra là bị rớt khuya áo.
Cửa hàng này làm ăn rất tốt, có rất nhiều bạn học của cậu đến đấy, nếu người ta nhìn thấy dấu vết trước ngực Giản Tuỳ Anh, lại thấy trên cổ cậu có vết răng do Giản Tuỳ Anh để lại, ai mà biết người ta lại có nhìn ra không, nhưng cậu vẫn thấy chột dạ.
“Đi thôi.” Lý Ngọc kéo hắn ra khỏi xe, đi đến quán ma lạt năng ở phía trước.
Có thể hôm nay không phải hai ngày cuối tuần, hơn nữa cũng đã hơn mười hai giờ tối nên người cũng không nhiều lắm, bình thường giờ này buôn bán rất tốt, mọi người đều phải xếp hàng.
Ở cửa, Lý Ngọc lấy bát đũa, sau đó hai người chọn một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.
Giản Tuỳ Anh liếc ngang liếc dọc đánh dá miếng dán tường cũ mèm bị bong ra phía trên còn dán poster ngôi sao nào đó, cảm thấy cái ghế nhựa dưới mông ngồi như thế nào cũng không thoải mái.
Lý Ngọc nhìn hắn không được tự nhiên, nhịn không được nói: “Sao anh lại được nuống chiều từ bé như vậy chứ.”
“Ai được nuông chiều từ bé, không yên tâm về đồ ăn cũng là được nuông chiều từ bé? Cậu không có tật xấu hả.”
Lý Ngọc gắp miếng thịt bò đưa đến miệng hắn: “Ăn một chút thì đã có thuốc rồi, sợ cái gì.”
Giản Tuỳ Anh híp mắt hìn miếng thịt kia một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng há mồm nuốt vào.
Hương vị quả thật cực kỳ ngon, Giản Tuỳ Anh nghĩ khó trách mấy cô cậu trẻ tuổi lại thích ăn mấy cái thứ nội tạng gì đó.
Lý Ngọc cười nói: “Tuỳ Lâm rất thích ăn ma lạt năng, tối nào mà tới tìm tôi là kiểu gì cũng muốn đến đây ăn.”
Giản Tuỳ Anh hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thật ra hắn cũng đói bụng, sau sự khuyến khích xúi giục của Lý Ngọc cũng vùi đầu vào ăn.
Cuối cùng hai người ăn no đến mức không thở được, lúc tính tiền hắn thấy Lý Ngọc đưa cho bác gái kia tờ năm mươi đồng, rồi hắn lại trừng mắt nhìn bác gái kia còn thối lại cho cậu hơn mười đồng.
Giản Tuỳ Anh lớn như vậy mà cũng chưa bao giờ trải qua bữa ăn người ta mời hắn mà chỉ tốn có hơn ba mươi đồng. Hơn nữa người kia lại vừa còn đè hắn một trận, tâm tình hiện giờ của hắn quả thực chưa biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cho đúng.
Hắn lại không thể nói toẹt ra là mẹ nó cậu đè anh mày xong rồi lại mời đến quán ăn ven đường ăn một bữa ma lạt năng có hơn ba mươi đồng, cậu thật sự không thấy xấu hổ khi keo kiệt như vậy hả.
Trong lòng hẳn cảm thấy rất ấm ức, nhưng so sánh như vậy có gì đó không đúng lắm ở đây, hắn cảm thấy bản thân giao dịch giá cũng bèo bọt quá đi.
Lý Ngọc hoàn toàn chẳng có cảm xúc gì, ngáp một cái: “Đi tôi đưa anh ra ngoài.”
Giản Tuỳ Anh trừng mắt liếc cậu một cái sau đó nhanh chóng đóng sầm cửa xe lại.
Lý Ngọc nhìn Giản Tuỳ Anh mà chẳng hiểu là hắn bị cái gì nữa.
Giản Tuỳ Anh đi theo xe cậu khoảng mấy phút thì nhìn thấy cổng chính.
Hắn nhấn chân ga một cái, lách từ từ lên phía trước ra cổng rồi nghênh ngang mà đi.
Lý Ngọc thấy hắn chào cũng không chào một tiếng mà đã đi luôn thì hơi sửng sốt một chút.
Nhìn thấy đuôi xe dần dần biến mất, Lý Ngọc nhịn không được liếm liếm môi.
Giản Tuỳ Anh trở về, tinh thần sa sút mất vài ngày liền.
Hẵn vẫn không thể tin được, bản thân lại có thể khinh địch mà thoả hiệp với Lý Ngọc như vậy, chuyện hắn bị Lý Ngọc thượng không khiến hắn kinh hãi, mà hắn lo chính là việc hắn để tâm đến Lý Ngọc so với bản thân nghĩ đã nghiêm trọng hơn rồi.
Hắn nhìn vào màn hình máy tính thấy bản thân đang ngẩn người thì Giản Tuỳ Lâm gõ cửa vào.
Giờ một tuầnTuỳ Lâm sẽ đến một hai ngày, hoặc chỉ cần có thời gian sẽ đến, thái độ Lý Ngọc cũng đã bình thường hơn, hôm trước trước còn đến công ty một ngày, chẳng qua Giản Tuỳ Anh không muốn nhìn thấy cậu.
Giản Tuỳ Anh điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, trở lại trạng thái làm việc: “Chuyện gì?”
“Giản tổng, đây là tài liệu về miếng đất lần trước anh cần, chỉ có thể copy lại một phần còn một phần không thể copy cũng không thể mang đi nên em đành phải chép tay, còn các bản vẽ quan trọng nếu anh cảm thấy cần thiết, em sẽ đi hỏi lãnh đạo bên đó để lấy.”
“Ừ, để đấy, tí anh xem.”
Giản Tuỳ Lâm chậm rãi để tư liệu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cổ Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh thấy cậu không đi, ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện gì?”
Giản Tuỳ Lâm có chút xấu hổ chỉ chỉ cổ mình: “Anh, chỗ này của anh.”
Giản Tuỳ Anh sờ sờ, nhớ lại hình như chỗ này có một dấu hôn thỉnh thoảng lại bị lộ ra.
Hắn không thèm để ý nói: “Ừ” Sau đó kéo cao cổ áo lên.
Giản Tuỳ Lâm lướt qua bàn, dùng tay chỉnh cổ áo hắn chỉnh tề, che thật khéo. Động tác có chút cứng ngắc, cũng may là không phải động tác gì phiền phức nên rất nhanh đã chỉnh xong.
Giản Tuỳ Anh đẩy tay cậu ra: “Làm chuyện của cậu đi.”
Giản Tuỳ Lâm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Anh, lâu rồi anh chưa về nhà ăn cơm, ba bảo anh rảnh thì về ăn cơm một bữa.”
“Ừ, chờ lúc nào anh rảnh.”
“Anh, cảm ơn xe anh tặng em.”
“Ừ, sau có thể mua cho cậu cái tốt hơn nữa.”
“Không cần, em vẫn còn đi học mà.”
“Ừ, biết vậy là tốt.”
“Em ra ngoài đây.”
“Tiểu Lâm.”
“Dạ.”
“Cậu có hay gặp Lý Ngọc không?”
Giản Tuỳ Lâm ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh Giản Tuỳ Anh với Lý Ngọc ở bãi biển ngày đó, đắn đo nói: “Thỉnh thoảng bọn em cũng gặp nhau.”
Giản Tuỳ Anh nhìn cậu một cái: “Cậu giờ vừa rỗi vừa có tiền, nhanh tìm bạn gái đi thôi.”
Tay để phia sau lưng của Giản Tuỳ Lâm nắm lại thành nắm, cứng nhắc cười: “Anh…. Đây là có ý gì vậy.”
Giản Tuỳ Anh chớp chớp mắt, nhìn cậu khẩn trương, không biết nên khóc hay nên cười: “Tên nhóc nhà cậu lại nghĩ cái gì thế, cậu nghĩ anh sợ cậu khoét góc tường nhà cậu hả?”
Sắc mặt Giản Tuỳ Lâm có chút khó coi, hé miệng nhưng không nói gì.
Giản Tuỳ Anh biết rõ có cho mười lá gan cậu cũng không dám làm gì, cậu vừa không dám cướp người của hắn, cũng không dám lộn xộn với đàn ông, chỉ như vậy thôi cũng đủ để hắn chỉnh cậu rồi.
Chuyện Tiểu Lâm lúc nào cũng nghe lời hắn thì hắn luôn cực kỳ tự tin.
Giản Tuỳ Anh hừ một tiếng rồi nở nụ cười: “Xem anh doạ cậu rồi kìa… Yên tâm đi, anh đây cũng chẳng lo người ta nhớ thương gì đâu, anh biết cậu với Lý Ngọc là bạn bè. Còn ý của anh là, cậu không cần lúc nào cũng một mình như vậy, thanh xuân tươi đẹp, làm quen với một cô gái nào đó sẽ tốt hơn đó.”
Giản Tuỳ Lâm miễn cưỡng cười cười: “Chưa tìm được cô gái nào thích hợp.” Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ “Cô gái”.
“Ừ, cũng phải xem duyên phận thật. Cậu có biết, ba chúng ta đôi lúc cũng lo thái quá, chỉ sợ anh ảnh hưởng thói xấu đến cậu gì gì đó, cậu có bạn gái anh đây cũng ít áp lực hơn đấy.”
Giản Tuỳ Lâm cụp mắt, không nói gì.
“Được rồi, làm gì thì làm đi, anh tuần này…..” Giản Tuỳ Anh kiểm tra lịch trình của mình: “Thứ năm, thứ năm về nhà.”
“Dạ, em ra ngoài đây.”
“Đi đi.”
Giản Tuỳ Lâm đi tới cửa thì Giản Tuỳ Anh đột nhiên gọi cậu.
Giản Tuỳ Lâm quay đầu lại.
Giản Tuỳ Anh do dự một chút mới hỏi: “Mấy đứa trẻ các cậu, thích ăn mấy cái quán ven đường bẩn bẩn lắm hả?”
Vấn đề hỏi ra hơi đột ngôt, Giản Tuỳ Lâm sửng sốt một chút: “A….. đúng vậy…. đôi khi đánh cầu xong sẽ đi ăn cùng mọi người, rất vui ạ.”
Giản Tuỳ Anh nhớ lại bản thân lúc bằng tuổi các cậu bây giờ, cũng không có ấn tượng nhiều lắm, dù sao cũng là chuyện mười năm trước rồi.
Tóm lại Giản Tuỳ Lâm trả lời làm cho tâm trạng của Giản Tuỳ Anh dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng không đến mức phải rối rắm chuyện Lý Ngọc thất lễ với hắn.
Giản Tuỳ Lâm đi ra ngoài rồi, Giản Tuỳ Anh lại thở dài.
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, đột nhiên nhận ra một điều, có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn đã gặp cái gọi là vấn đề về tình cảm với một thằng cu nhỏ hơn mình bảy, tám tuổi.
Chuyện này đúng là thật là khó khăn mà, thôi, tốt nhất là không nói ra.
_Hết chương ba mươi_
~~~~~~~~
Ăn được người ta rồi nên có vẻ tốt hơn hắn. ><
Lý Ngọc a! Đến bao giờ cậu mới khiến chuỵ yêu cậu được đây. ><
Lúc xong việc hai người kéo quần thu thập tàn cuộc, trong xe không ai hé răng nói một lời.
Giản Tuỳ Anh liếc mắt thấy chất lỏng màu trắng chói mắt trên ghế dựa bằng da thì tâm tình ngũ vị tạp trần.
Lý Ngọc sửa lại quần áo, xấu hổ lấy giấy chùi ghế dựa, Giản Tuỳ Anh đen mặt xoay người ngồi sang một bên, ngón tay cứng ngắc sửa cà vạt.
Bình thường động tác rất điêu luyện, hôm nay không biết làm sao mà đầu ngón tay như tê cứng, thế nào cũng không cử động được, một lúc lâu cũng chưa xong cái nút thắt. Hắn tức giận ném luôn cái cà vạt.
Lý Ngọc nhìn hắn một cái: “Để tôi.” Nói xong cầm lấy cà vạt.
Giản Tuỳ Anh thô lỗ nói: “Không cần, hơn nửa đêm còn cà vạt cái mẹ gì nữa.”
Lý Ngọc hé miệng: “Vẫn nên đeo vào đi, nút áo của anh rơi rồi, thắt vào sẽ không bị hở ra.”
Giản Tuỳ Anh thô bạo đẩy cửa xe đi ra ngoài: “Ông đây thích phanh ra đấy.” Bấy giờ giày đang còn rớt nửa ở chân chưa đi xong, sàn xe còn cách mặt đất một khoảng, hắn lập tức bị vấp, nháy mắt là sẽ ngã xuống.
Lý Ngọc nhanh tay ôm ngang lấy hắn, thấp giọng nói: “Anh lại giận dỗi cái gì nữa, thật chẳng ra làm sao.”
Giẫn dỗi cái gì? Giản Tuỳ Anh chính là giận bản thân không chịu nổi sự hấp dẫn của con hồ ly nhỏ đấy, mất công chạy từ xa đến đây chờ đợi khổ vô cùng rồi lại tự đem mình cho người ta thượng, đây là ý chí nghị lực mẹ gì chứ!
Giản Tuỳ Anh đẩy Lý Ngọc ra, đi giày, đứng vững trên mặt đất, thuận tay đem cà vạt nhét vào túi quần, vạt áo rơi mất hai cái khuya, phanh từ cổ đến cơ ngực thì hơi hở ra, ở đó còn có thể thấy được một vài dấu hôn lộn xộn.
Hắn híp mắt nhìn Lý Ngọc một cái, xoay người đi.
Lý Ngọc “Này” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh có đói bụng không, đi ăn khuya đi.”
Giản Tuỳ Anh không quay đầu lại, mở cửa xe: “Không ăn, nhanh mang anh ra ngoài.” Nói xong phịch một tiếng đóng cửa xe lại.
Kết quả Lý Ngọc dẫn hắn đi đúng một vòng, đứng ở trước cửa một quán nhỏ bán ma lạt năng*.
Giản Tuỳ Anh nhìn nhìn xung quanh, đệch, bọn họ vẫn ở trong trường học.
Lý Ngọc xuống xe liền qua gõ cửa xe hắn.
Giản Tuỳ Anh hạ cửa xe xuống: “Cậu dẫn anh tới chỗ này làm gì, đã bảo không ăn rồi.”
“Ăn chút gì đi, tiêu hao thể lực nhiều như vậy, chắc anh rất đói bụng rồi.”
Vẻ mặt Giản Tuỳ Anh giận giữ, nhe răng nói: “Đừng có tự thiếp vàng lên mặt mình, tốc độ bắn của cậu còn nhanh hơn cả súng, anh đây một chút cũng không mệt.”
Lý Ngọc thấy hắn bắt đầu lên mặt, thật sự không nhịn được cười: “Lại trợn mắt nói bừa, anh là nhân vật to lớn mà sao cứ thích chiếm tiện nghi của người khác bằng miệng thế nhỉ. Mau, xuống xe.” Cậu vói tay vào bên trong xe ấn nút khoá xe, đem cửa xe mở ra, sau đó vừa nài nỉ vừa kéo Giản Tuỳ Anh ra ngoài.
Giản Tuỳ Anh nhìn thoáng qua quán nhỏ trước mặt, bệnh thiếu gia liền phát tác, nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó cậu thật có ý tốt khi mời anh đến cái chỗ này ăn.”
“Sao vậy, hương vị không tệ đâu.” Lý Ngọc đột nhiên vói tay vào túi quần của hắn rút cà vạt ra, thành thạo thắt trên cổ hắn.
“Làm gì, anh đã bảo không thắt rồi.” Giản Tuỳ Anh vỗ mạnh vào tay cậu.
Lý Ngọc cực kỳ không muốn mang Giản Tuỳ Anh đang trong cái hình dáng này xuất hiện trước mặt người khác. Cậu chỉnh áo sơ mi chỉnh tề rồi đem cà vạt thắt lên, cố gắng làm sao để nhìn vào không phát hiện ra là bị rớt khuya áo.
Cửa hàng này làm ăn rất tốt, có rất nhiều bạn học của cậu đến đấy, nếu người ta nhìn thấy dấu vết trước ngực Giản Tuỳ Anh, lại thấy trên cổ cậu có vết răng do Giản Tuỳ Anh để lại, ai mà biết người ta lại có nhìn ra không, nhưng cậu vẫn thấy chột dạ.
“Đi thôi.” Lý Ngọc kéo hắn ra khỏi xe, đi đến quán ma lạt năng ở phía trước.
Có thể hôm nay không phải hai ngày cuối tuần, hơn nữa cũng đã hơn mười hai giờ tối nên người cũng không nhiều lắm, bình thường giờ này buôn bán rất tốt, mọi người đều phải xếp hàng.
Ở cửa, Lý Ngọc lấy bát đũa, sau đó hai người chọn một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.
Giản Tuỳ Anh liếc ngang liếc dọc đánh dá miếng dán tường cũ mèm bị bong ra phía trên còn dán poster ngôi sao nào đó, cảm thấy cái ghế nhựa dưới mông ngồi như thế nào cũng không thoải mái.
Lý Ngọc nhìn hắn không được tự nhiên, nhịn không được nói: “Sao anh lại được nuống chiều từ bé như vậy chứ.”
“Ai được nuông chiều từ bé, không yên tâm về đồ ăn cũng là được nuông chiều từ bé? Cậu không có tật xấu hả.”
Lý Ngọc gắp miếng thịt bò đưa đến miệng hắn: “Ăn một chút thì đã có thuốc rồi, sợ cái gì.”
Giản Tuỳ Anh híp mắt hìn miếng thịt kia một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng há mồm nuốt vào.
Hương vị quả thật cực kỳ ngon, Giản Tuỳ Anh nghĩ khó trách mấy cô cậu trẻ tuổi lại thích ăn mấy cái thứ nội tạng gì đó.
Lý Ngọc cười nói: “Tuỳ Lâm rất thích ăn ma lạt năng, tối nào mà tới tìm tôi là kiểu gì cũng muốn đến đây ăn.”
Giản Tuỳ Anh hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Thật ra hắn cũng đói bụng, sau sự khuyến khích xúi giục của Lý Ngọc cũng vùi đầu vào ăn.
Cuối cùng hai người ăn no đến mức không thở được, lúc tính tiền hắn thấy Lý Ngọc đưa cho bác gái kia tờ năm mươi đồng, rồi hắn lại trừng mắt nhìn bác gái kia còn thối lại cho cậu hơn mười đồng.
Giản Tuỳ Anh lớn như vậy mà cũng chưa bao giờ trải qua bữa ăn người ta mời hắn mà chỉ tốn có hơn ba mươi đồng. Hơn nữa người kia lại vừa còn đè hắn một trận, tâm tình hiện giờ của hắn quả thực chưa biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cho đúng.
Hắn lại không thể nói toẹt ra là mẹ nó cậu đè anh mày xong rồi lại mời đến quán ăn ven đường ăn một bữa ma lạt năng có hơn ba mươi đồng, cậu thật sự không thấy xấu hổ khi keo kiệt như vậy hả.
Trong lòng hẳn cảm thấy rất ấm ức, nhưng so sánh như vậy có gì đó không đúng lắm ở đây, hắn cảm thấy bản thân giao dịch giá cũng bèo bọt quá đi.
Lý Ngọc hoàn toàn chẳng có cảm xúc gì, ngáp một cái: “Đi tôi đưa anh ra ngoài.”
Giản Tuỳ Anh trừng mắt liếc cậu một cái sau đó nhanh chóng đóng sầm cửa xe lại.
Lý Ngọc nhìn Giản Tuỳ Anh mà chẳng hiểu là hắn bị cái gì nữa.
Giản Tuỳ Anh đi theo xe cậu khoảng mấy phút thì nhìn thấy cổng chính.
Hắn nhấn chân ga một cái, lách từ từ lên phía trước ra cổng rồi nghênh ngang mà đi.
Lý Ngọc thấy hắn chào cũng không chào một tiếng mà đã đi luôn thì hơi sửng sốt một chút.
Nhìn thấy đuôi xe dần dần biến mất, Lý Ngọc nhịn không được liếm liếm môi.
Giản Tuỳ Anh trở về, tinh thần sa sút mất vài ngày liền.
Hẵn vẫn không thể tin được, bản thân lại có thể khinh địch mà thoả hiệp với Lý Ngọc như vậy, chuyện hắn bị Lý Ngọc thượng không khiến hắn kinh hãi, mà hắn lo chính là việc hắn để tâm đến Lý Ngọc so với bản thân nghĩ đã nghiêm trọng hơn rồi.
Hắn nhìn vào màn hình máy tính thấy bản thân đang ngẩn người thì Giản Tuỳ Lâm gõ cửa vào.
Giờ một tuầnTuỳ Lâm sẽ đến một hai ngày, hoặc chỉ cần có thời gian sẽ đến, thái độ Lý Ngọc cũng đã bình thường hơn, hôm trước trước còn đến công ty một ngày, chẳng qua Giản Tuỳ Anh không muốn nhìn thấy cậu.
Giản Tuỳ Anh điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, trở lại trạng thái làm việc: “Chuyện gì?”
“Giản tổng, đây là tài liệu về miếng đất lần trước anh cần, chỉ có thể copy lại một phần còn một phần không thể copy cũng không thể mang đi nên em đành phải chép tay, còn các bản vẽ quan trọng nếu anh cảm thấy cần thiết, em sẽ đi hỏi lãnh đạo bên đó để lấy.”
“Ừ, để đấy, tí anh xem.”
Giản Tuỳ Lâm chậm rãi để tư liệu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cổ Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh thấy cậu không đi, ngẩng đầu hỏi: “Còn chuyện gì?”
Giản Tuỳ Lâm có chút xấu hổ chỉ chỉ cổ mình: “Anh, chỗ này của anh.”
Giản Tuỳ Anh sờ sờ, nhớ lại hình như chỗ này có một dấu hôn thỉnh thoảng lại bị lộ ra.
Hắn không thèm để ý nói: “Ừ” Sau đó kéo cao cổ áo lên.
Giản Tuỳ Lâm lướt qua bàn, dùng tay chỉnh cổ áo hắn chỉnh tề, che thật khéo. Động tác có chút cứng ngắc, cũng may là không phải động tác gì phiền phức nên rất nhanh đã chỉnh xong.
Giản Tuỳ Anh đẩy tay cậu ra: “Làm chuyện của cậu đi.”
Giản Tuỳ Lâm hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Anh, lâu rồi anh chưa về nhà ăn cơm, ba bảo anh rảnh thì về ăn cơm một bữa.”
“Ừ, chờ lúc nào anh rảnh.”
“Anh, cảm ơn xe anh tặng em.”
“Ừ, sau có thể mua cho cậu cái tốt hơn nữa.”
“Không cần, em vẫn còn đi học mà.”
“Ừ, biết vậy là tốt.”
“Em ra ngoài đây.”
“Tiểu Lâm.”
“Dạ.”
“Cậu có hay gặp Lý Ngọc không?”
Giản Tuỳ Lâm ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh Giản Tuỳ Anh với Lý Ngọc ở bãi biển ngày đó, đắn đo nói: “Thỉnh thoảng bọn em cũng gặp nhau.”
Giản Tuỳ Anh nhìn cậu một cái: “Cậu giờ vừa rỗi vừa có tiền, nhanh tìm bạn gái đi thôi.”
Tay để phia sau lưng của Giản Tuỳ Lâm nắm lại thành nắm, cứng nhắc cười: “Anh…. Đây là có ý gì vậy.”
Giản Tuỳ Anh chớp chớp mắt, nhìn cậu khẩn trương, không biết nên khóc hay nên cười: “Tên nhóc nhà cậu lại nghĩ cái gì thế, cậu nghĩ anh sợ cậu khoét góc tường nhà cậu hả?”
Sắc mặt Giản Tuỳ Lâm có chút khó coi, hé miệng nhưng không nói gì.
Giản Tuỳ Anh biết rõ có cho mười lá gan cậu cũng không dám làm gì, cậu vừa không dám cướp người của hắn, cũng không dám lộn xộn với đàn ông, chỉ như vậy thôi cũng đủ để hắn chỉnh cậu rồi.
Chuyện Tiểu Lâm lúc nào cũng nghe lời hắn thì hắn luôn cực kỳ tự tin.
Giản Tuỳ Anh hừ một tiếng rồi nở nụ cười: “Xem anh doạ cậu rồi kìa… Yên tâm đi, anh đây cũng chẳng lo người ta nhớ thương gì đâu, anh biết cậu với Lý Ngọc là bạn bè. Còn ý của anh là, cậu không cần lúc nào cũng một mình như vậy, thanh xuân tươi đẹp, làm quen với một cô gái nào đó sẽ tốt hơn đó.”
Giản Tuỳ Lâm miễn cưỡng cười cười: “Chưa tìm được cô gái nào thích hợp.” Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ “Cô gái”.
“Ừ, cũng phải xem duyên phận thật. Cậu có biết, ba chúng ta đôi lúc cũng lo thái quá, chỉ sợ anh ảnh hưởng thói xấu đến cậu gì gì đó, cậu có bạn gái anh đây cũng ít áp lực hơn đấy.”
Giản Tuỳ Lâm cụp mắt, không nói gì.
“Được rồi, làm gì thì làm đi, anh tuần này…..” Giản Tuỳ Anh kiểm tra lịch trình của mình: “Thứ năm, thứ năm về nhà.”
“Dạ, em ra ngoài đây.”
“Đi đi.”
Giản Tuỳ Lâm đi tới cửa thì Giản Tuỳ Anh đột nhiên gọi cậu.
Giản Tuỳ Lâm quay đầu lại.
Giản Tuỳ Anh do dự một chút mới hỏi: “Mấy đứa trẻ các cậu, thích ăn mấy cái quán ven đường bẩn bẩn lắm hả?”
Vấn đề hỏi ra hơi đột ngôt, Giản Tuỳ Lâm sửng sốt một chút: “A….. đúng vậy…. đôi khi đánh cầu xong sẽ đi ăn cùng mọi người, rất vui ạ.”
Giản Tuỳ Anh nhớ lại bản thân lúc bằng tuổi các cậu bây giờ, cũng không có ấn tượng nhiều lắm, dù sao cũng là chuyện mười năm trước rồi.
Tóm lại Giản Tuỳ Lâm trả lời làm cho tâm trạng của Giản Tuỳ Anh dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng không đến mức phải rối rắm chuyện Lý Ngọc thất lễ với hắn.
Giản Tuỳ Lâm đi ra ngoài rồi, Giản Tuỳ Anh lại thở dài.
Năm nay hắn hai mươi bảy tuổi, đột nhiên nhận ra một điều, có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời này hắn đã gặp cái gọi là vấn đề về tình cảm với một thằng cu nhỏ hơn mình bảy, tám tuổi.
Chuyện này đúng là thật là khó khăn mà, thôi, tốt nhất là không nói ra.
_Hết chương ba mươi_
~~~~~~~~
Ăn được người ta rồi nên có vẻ tốt hơn hắn. ><
Lý Ngọc a! Đến bao giờ cậu mới khiến chuỵ yêu cậu được đây. ><