Chương : 39
Sáng hôm sau Giản Tuỳ Anh tự mình lái xe đến xem dự án khách sạn kia.
Lễ Tết năm mới công nhân đều nghỉ, chỉ còn một người ở lại trông coi. Hắn lái xe một vòng quanh công trường, sau đó dừng lại rồi đi bộ vào, nhìn thấy từ mặt đất đang dần mọc lên một toàn nhà, trong lòng cảm thấy rất thành tựu.
Lúc ấy hắn cực kỳ muốn gọi điện cho Lý Ngọc, nói cho cậu biết khách sạn đã đổ bê tông, muốn chia sẻ cùng cậu một chút vui sướng sau những phiền toái để dự án thuận lợi tiến hành. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, mới nhớ ra hắn và Lý Ngọc đã chia tay.
Nhìn đến công trường không có một bóng người cùng với một đống hỗn độn, trong lòng Giản Tuỳ Anh thật vắng vẻ và khó chịu.
Hắn nhớ rõ lần trước đến đây, nơi này vẫn là một mảng đất hoang, cỏ dại cũng quá đầu gối. Hắn đưa Lý Ngọc đi cùng, nói cho cậu biết về quy hoạch của dự án. Lúc đó hai người vẫn là kiểu quan hệ cấp trên cấp dưới, Lý Ngọc nói chuyện với hắn còn khách khách khí khí, ai biết được qua mấy tháng đã từ xa lạ đến quen thuộc, rồi đến bây giờ đến rắm cũng chẳng còn quen thuộc.
Giản Tuỳ Anh thở dài, tự cười giễu mình, đốt một điếu thuốc rồi đi ra, chờ hút xong thuốc liền lái xe rời đi.
Ba người ở lại đảo Tần Hoàng cả đêm, hôm sau ăn xong cơm trưa mới quay về Bắc Kinh.
Giản Tuỳ Anh chẳng muốn đần thối ở nhà ba, hắn về nhà của mình.
Hắn vừa đến nhà đã có điện thoại gọi đến, nhìn màn hình là Kevin.
Giản Tuỳ Anh nghe: “Alo.”
“Alo, Giản thiếu, chúc mừng năm mới nhé.”
“Ừm, chúc mừng năm mới.”
“Sao năm ngoái không thấy ngài đến chỗ tôi làm tóc vậy.”
“Không phải là không muốn đến, năm ngoái bận quá.”
“Đúng vậy đúng vậy, ngài chắc là bận chuyện làm ăn to lớn.”
“Ừm, lúc nào cậu mở cửa, tôi tranh thủ đến.” Giản Tuỳ Anh sờ sờ mái tóc của mình, hình như hơi dài ra rồi.
“Mùng sáu, luôn hoan nghênh ngài đến.”
“Được.”
“Aiz, Giản thiếu, muốn nói mấy chuyện tốt với ngài.”
“Chuyện tốt? Chuyện tốt gì?”
“Ngài còn nhớ Tiểu Chu chứ?”
“Tiểu Chu? Là ai?”
“Ai nha, ngài thật là quý nhân hay quên, nửa năm trước, ngài đến chỗ tôi cắt tóc, nhưng tôi không ở đó, ngài gọi đại….”
“À à, nhớ rồi, làm sao thế, không phải cậu ta không đồng ý sao?”
Giản Tuỳ Anh nhớ ngày trước đúng là có một bé trai xinh đẹp, hắn muốn bao nhưng Kevin vừa hỏi thì người ta không đồng ý. Lúc ấy, Giản Tuỳ Anh đang tốt đẹp với Lý Ngọc, chẳng để ý nhiều, quay đầu liền quên. Bây giờ bé trai kia bộ dạng như thế nào hắn cũng không nhớ nổi.
“Ai nha, lúc ấy không vui, tôi cũng bảo là cậu ta không đồng ý, nhưng cậu ta…. Ai, dù sao ngài xem, bây giờ cậu ta thiếu tiền, nhớ đến ngài, hôm qua tôi đã mắng một trận rồi, nhưng sau khi ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là muốn hỏi ý kiến của Giản thiếu.”
“Ừm.” Giản Tuỳ Anh rót một ly rượu, ưỡn ẹo ngồi xuống sô pha, mở TV ra thấy mấy người đang nhảy múa, thờ ơ hỏi: “Làm sao mà thiếu tiền?”
“Không tiện nói lắm, nhưng điều kiện trong nhà cậu ta không tốt, không biết là có chuyện gì.”
“Được được, vẫn giá như trước, cậu bảo với cậu ta…. Hôm nay tới đây đi.”
“Hôm nay? Giản thiếu, cậu ta không có kinh nghiệm, hay để tôi chỉ bảo một chút đã.”
“Thôi dẹp đi, mấy người cậu dạy toàn là hồ ly dâm đãng, tôi muốn đổi khẩu vị. Cậu cứ bảo cậu ta đến thẳng đây, dù sao tôi cũng đang nghỉ, để tôi dạy.”
Kevin cười hì hì: “Được, được, chuyện kia, Giản thiếu…..” Y muốn nói lại thôi.
“Làm sao.”
“Tên nhóc này không tệ, rất đơn thuần, cũng không có kinh nghiệm, mới đầu năm mới, nếu cậu ta làm không tốt, ngài, ngài hãy tha thứ nhé, đừng làm khó cậu ta.”
“Yêu, cậu càng ngày càng giống mẹ già rồi đấy.”
“Hì hì, nói như thế nào cũng là người tôi giới thiệu mà.”
“Cậu bớt lo đi, tôi cũng không thích gây sức ép, chỉ cần chín giờ cậu ta đến là được.”
“Được được, không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ bảo cậu ta.”
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh nhấp một ngụm rượu, nghĩ đến chút nữa sẽ có con cừu non tươi ngon đưa tới cửa mà đã không dậy nổi hưng phấn.
Hắn nhấp thêm mấy ngụm rượu, nghĩ hôm nay như thế nào cũng phải cho bản thân thoái mái.
Hắn lái xe đến một khách sạn bốn sao, đợi khoảng nửa tiếng, quản lý gọi điện cho hắn nói người tới rồi.
Một lát sau hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa thì thấy Kevin mặc áo gió đang cười chào hỏi với hắn, bên cạnh là một cậu con trai đang cúi đầu, chỉ cho hắn thấy mỗi cái đỉnh đầu.
Hắn gật gật đầu với Kevin: “Được rồi, cậu về đi.”
Thân mình bé trai kia run lên, liếc nhìn Kevin một cái.
Giản Tuỳ Anh không cần nhìn cũng biết chắc chắn cậu ta đang rất khẩn trương.
Kevin vỗ vỗ vai bé trai kia, sau đó cho Giản Tuỳ Anh một ánh mắt “Please” rồi đi.
Bé trai kia ngẩng đầu, hiện ra hai má trắng nõn xinh đẹp.
Giản Tuỳ Anh bảo cậu ta: “Vào đi.”
Tiểu Chu hé miệng, đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giản Tuỳ Anh ngồi vào sô pha, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.
Tiểu Chu đi tới, nhỏ giọng nói: “Giản thiếu, chúc mừng năm mới.”
“Ừm.”
Sau đó đứa nhỏ ngây ra nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh vẫy vẫy cậu ta: “Đến.”
Tiểu Chu đi qua bàn trà, đến bên cạnh hắn.
Giản Tuỳ Anh kéo tay để cậu ta ngồi lên đùi hắn, hắn có thể cảm giác được Tiểu Chu cực kỳ khẩn trương, liền vỗ vỗ vai trấn an, thờ ơ hỏi: “Tuổi?”
“Mười chín.”
“Mười chín à….” Cũng gần bằng Lý Ngọc, nhưng nhìn qua có thì như ít hơn Lý Ngọc vài tuổi, cứ như học sinh trung học.
“Không phải trước kia cậu không muốn theo anh hả, sao bây giờ lại đồng ý.”
Thân mình Tiểu Chu cứng đờ, nhìn hắn khiếp đảm.
“Không muốn nói thì thôi, Kevin đã nới với cậu quy tắc của anh chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ừm…..” Tay Giản Tuỳ Anh chậm rãi vói vào quần áo của cậu ta, sờ sờ thắt lưng.
Cảm giác không tồi, rất mịn.
Tiểu Chu cứng người, liều mạng nuốt nước miếng.
Giản Tuỳ Anh rút ta ra, vỗ nhẹ vào mông cậu ta, nâng cằm hướng về phía phòng tắm rồi bảo: “Đi, tự rửa cho sạch.”
Tiểu Chu từ trên đùi hắn nhảy xuống, đi gần như chạy đến phòng tắm.
Cảm hứng của hắn cũng không cao, hơn nữa đây là lần đầu của Tiểu Chu, khóc sướt mướt, hắn cũng không muốn làm khó cậu ta, làm một lần qua loa đã xong.
Bé trai này vẫn làm hắn vừa lòng, xinh đẹp, thân thể cũng tốt, hơn nữa cũng không nhiều lời.
Nghĩ đến nửa năm đần độn ở cùng với Lý Ngọc, lâu lắm không hưởng đến lạc thú chiếm giữ này.
Hắn không phải là người cuồng tình dục, chỉ cần thoả mãn nhu cầu sinh lý cơ bản, hắn cũng không có hứng thú mỗi ngày đều tầm hoa vấn liễu, một tuần Lý Ngọc làm hai ba lần cũng đã đủ khiến tinh lực hắn cạn kiệt, cho nên từ ngày đầu tiên hắn ăn mặn đến giờ, cũng là lần đầu hắn mất nửa năm chỉ cùng một người ở trên giường.
Giản Tuỳ Anh cũng không cho mình là kiểu người chung thuỷ, cho nên hắn cảm thấy bản thân thành tâm đối xử đúng mực với Lý Ngọc, đáng tiếc người ta vẫn không thích hắn.
Nhìn thấy hai chân bé trai kia phát run mà vẫn xuống giường tìm bật lửa cho hắn, cũng khiến hắn nổi lên một chút thương tiếc.
Bé trai kia châm lửa đốt thuốc cho hắn rồi quy củ đứng đấy nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh ôm thắt lưng cậu ta kéo lên giường: “Nghỉ ngơi đi, không ép cậu nữa.”
Tiểu Chu như trút được gánh nặng, thật cẩn thận lui người nằm xuống.
Giản Tuỳ Anh hút thuốc, sờ đầu Tiểu Chu thấy mái tóc rất mềm: “Anh đi trước, cậu muốn ở chỗ này đến lúc nào thì ở, lúc nào rảnh…. anh gọi điện cho cậu.”
Trên đường Giản Tuỳ Anh về, không nhịn được mà nghĩ, trên thế giới có bao nhiêu người vội vàng muốn lấy lòng hầu hạ hắn như vậy, hắn vì cái gì mà phải thích một thứ khiến hắn khó chịu? Thứ không chiếm được mới cảm thấy như bảo bối, càng coi như bảo bối lại càng muốn, cho nên một thứ khi trở nên rẻ tiền, thì có mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Nghỉ ngơi tiếp hai ngày, kỳ nghỉ cũng kết thúc.
Con người khi nghỉ ngơi lâu rất dễ dàng sinh ra lười biếng, ngày đi làm cũng đã tới, Giản Tuỳ Anh suýt chút nữa không dậy nổi.
Tới công ty được một lúc, phát hiện tất cả nhân viên đều lười nhác chẳng có tinh thần làm việc, chắc là do trời lạnh mà phải bò ra khỏi giường đi làm, rất khó chịu.
Giản Tuỳ Anh đến văn phòng liền gọi thư ký Lương đến, hắn hỏi lịch làm việc của Lý Ngọc.
Thư lý Lương hơi kinh ngạc, cả công ty ai cũng biết Lý Ngọc với Giản Tuỳ Lâm giống ông chủ bọn họ, muốn đến sẽ đến, không muốn đến thì sẽ không đến, cơ bản sẽ không có lịch như hắn vừa hỏi. Nhưng nếu ông chủ đã hỏi tới, cấp dưới tốt nhất là không nên trả lời “Không biết”, vì thế thư ký Lương thuận theo: “Việc này…. Năm ngoái với năm nay có thể không giống nhau, để tôi gọi điện xác nhận với cậu ấy một chút.”
“Được, dù sao mấy cậu sinh viên đó cũng chưa đi học, cô bảo cậu ta có thể đến nhiều thì đến nhiều hơn, một tuần không thể ít hơn ba ngày…. Ừ, hai ngày thôi, dù sao cũng phải đến.”
“Dạ, để tôi thông báo cho cậu ấy.”
“Đi đi.”
Sau khi thư ký Lương ra ngoài, Giản Tuỳ Anh híp mắt tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng gọi một cú điện thoại.
“Alo, Giản thiếu à.”
“Aiz, làm gì thế.”
“Sao mà làm như ông già thế, lâu lắm rồi cậu mới gọi cho tôi đấy.”
“Dạo này hơi bận.”
“Ha ha, biết cậu bận rồi, hôm nay có chuyện gì phân phó thế?”
“Chuyện kia, là như thế này, gần đây đặc biệt gặp phải một tam trinh cửu liệt*, khiến tôi cực kỳ đau đầu, thuốc kia của cậu, chuẩn bị cho tôi một ít được chứ.”
* Tam trinh cửu liệt: ý chỉ những người một lòng chung thủy kiên định. Câu này thường dùng cho những nử tử một lòng thờ chồng hay những nữ tử một đời hết lòng vì một tình yêu duy nhất, thường đi kèm với tam tòng tứ đức. =))))))))))))))
“Ha ha ha ha, Giản thiếu, bảo bối như thế nào mà có thể bức cậu thành như vậy thế, tôi thật muốn được mở mang kiến thức.”
“Hì hì, cậu muốn gặp thì là gặp được hả. Cậu đừng có ép tôi, rốt cuốc cậu có chuẩn bị cho tôi không.”
“Được, Giản thiếu đã mở miệng, sao có thể không chuẩn bị chứ, hôm nay tôi bảo người đưa cho cậu.”
“Được, tôi đưa cậu địa chỉ.”
“Chuyện kia, hôm nay có gọi Bì Bì không, cậu ta rất nhớ anh đấy.”
“Đừng, gần đây đang vội, không rảnh, lần sau đi.”
“Rồi rồi rồi, Giản thiếu, lúc nào anh bớt chút thời gian đến đây ủng hộ đấy, mới đến mấy bảo bối, cực kỳ xinh đẹp tươi ngon mọng nước.”
“Không thành vấn đề, lúc nào rỗi nhất định sẽ đến.”
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh nở nụ cười ác liệt.
Lý Ngọc a Lý Ngọc, cậu đừng trách Giản ca không nể mặt, ai bảo cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Giản Tuỳ Anh tôi là người có thể gọi đến thì đến đuổi đi thì đi sao, lần này không lấy được cả vốn lẫn lãi, ông đây cùng họ với cậu.
Lễ Tết năm mới công nhân đều nghỉ, chỉ còn một người ở lại trông coi. Hắn lái xe một vòng quanh công trường, sau đó dừng lại rồi đi bộ vào, nhìn thấy từ mặt đất đang dần mọc lên một toàn nhà, trong lòng cảm thấy rất thành tựu.
Lúc ấy hắn cực kỳ muốn gọi điện cho Lý Ngọc, nói cho cậu biết khách sạn đã đổ bê tông, muốn chia sẻ cùng cậu một chút vui sướng sau những phiền toái để dự án thuận lợi tiến hành. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, mới nhớ ra hắn và Lý Ngọc đã chia tay.
Nhìn đến công trường không có một bóng người cùng với một đống hỗn độn, trong lòng Giản Tuỳ Anh thật vắng vẻ và khó chịu.
Hắn nhớ rõ lần trước đến đây, nơi này vẫn là một mảng đất hoang, cỏ dại cũng quá đầu gối. Hắn đưa Lý Ngọc đi cùng, nói cho cậu biết về quy hoạch của dự án. Lúc đó hai người vẫn là kiểu quan hệ cấp trên cấp dưới, Lý Ngọc nói chuyện với hắn còn khách khách khí khí, ai biết được qua mấy tháng đã từ xa lạ đến quen thuộc, rồi đến bây giờ đến rắm cũng chẳng còn quen thuộc.
Giản Tuỳ Anh thở dài, tự cười giễu mình, đốt một điếu thuốc rồi đi ra, chờ hút xong thuốc liền lái xe rời đi.
Ba người ở lại đảo Tần Hoàng cả đêm, hôm sau ăn xong cơm trưa mới quay về Bắc Kinh.
Giản Tuỳ Anh chẳng muốn đần thối ở nhà ba, hắn về nhà của mình.
Hắn vừa đến nhà đã có điện thoại gọi đến, nhìn màn hình là Kevin.
Giản Tuỳ Anh nghe: “Alo.”
“Alo, Giản thiếu, chúc mừng năm mới nhé.”
“Ừm, chúc mừng năm mới.”
“Sao năm ngoái không thấy ngài đến chỗ tôi làm tóc vậy.”
“Không phải là không muốn đến, năm ngoái bận quá.”
“Đúng vậy đúng vậy, ngài chắc là bận chuyện làm ăn to lớn.”
“Ừm, lúc nào cậu mở cửa, tôi tranh thủ đến.” Giản Tuỳ Anh sờ sờ mái tóc của mình, hình như hơi dài ra rồi.
“Mùng sáu, luôn hoan nghênh ngài đến.”
“Được.”
“Aiz, Giản thiếu, muốn nói mấy chuyện tốt với ngài.”
“Chuyện tốt? Chuyện tốt gì?”
“Ngài còn nhớ Tiểu Chu chứ?”
“Tiểu Chu? Là ai?”
“Ai nha, ngài thật là quý nhân hay quên, nửa năm trước, ngài đến chỗ tôi cắt tóc, nhưng tôi không ở đó, ngài gọi đại….”
“À à, nhớ rồi, làm sao thế, không phải cậu ta không đồng ý sao?”
Giản Tuỳ Anh nhớ ngày trước đúng là có một bé trai xinh đẹp, hắn muốn bao nhưng Kevin vừa hỏi thì người ta không đồng ý. Lúc ấy, Giản Tuỳ Anh đang tốt đẹp với Lý Ngọc, chẳng để ý nhiều, quay đầu liền quên. Bây giờ bé trai kia bộ dạng như thế nào hắn cũng không nhớ nổi.
“Ai nha, lúc ấy không vui, tôi cũng bảo là cậu ta không đồng ý, nhưng cậu ta…. Ai, dù sao ngài xem, bây giờ cậu ta thiếu tiền, nhớ đến ngài, hôm qua tôi đã mắng một trận rồi, nhưng sau khi ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là muốn hỏi ý kiến của Giản thiếu.”
“Ừm.” Giản Tuỳ Anh rót một ly rượu, ưỡn ẹo ngồi xuống sô pha, mở TV ra thấy mấy người đang nhảy múa, thờ ơ hỏi: “Làm sao mà thiếu tiền?”
“Không tiện nói lắm, nhưng điều kiện trong nhà cậu ta không tốt, không biết là có chuyện gì.”
“Được được, vẫn giá như trước, cậu bảo với cậu ta…. Hôm nay tới đây đi.”
“Hôm nay? Giản thiếu, cậu ta không có kinh nghiệm, hay để tôi chỉ bảo một chút đã.”
“Thôi dẹp đi, mấy người cậu dạy toàn là hồ ly dâm đãng, tôi muốn đổi khẩu vị. Cậu cứ bảo cậu ta đến thẳng đây, dù sao tôi cũng đang nghỉ, để tôi dạy.”
Kevin cười hì hì: “Được, được, chuyện kia, Giản thiếu…..” Y muốn nói lại thôi.
“Làm sao.”
“Tên nhóc này không tệ, rất đơn thuần, cũng không có kinh nghiệm, mới đầu năm mới, nếu cậu ta làm không tốt, ngài, ngài hãy tha thứ nhé, đừng làm khó cậu ta.”
“Yêu, cậu càng ngày càng giống mẹ già rồi đấy.”
“Hì hì, nói như thế nào cũng là người tôi giới thiệu mà.”
“Cậu bớt lo đi, tôi cũng không thích gây sức ép, chỉ cần chín giờ cậu ta đến là được.”
“Được được, không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ bảo cậu ta.”
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh nhấp một ngụm rượu, nghĩ đến chút nữa sẽ có con cừu non tươi ngon đưa tới cửa mà đã không dậy nổi hưng phấn.
Hắn nhấp thêm mấy ngụm rượu, nghĩ hôm nay như thế nào cũng phải cho bản thân thoái mái.
Hắn lái xe đến một khách sạn bốn sao, đợi khoảng nửa tiếng, quản lý gọi điện cho hắn nói người tới rồi.
Một lát sau hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa thì thấy Kevin mặc áo gió đang cười chào hỏi với hắn, bên cạnh là một cậu con trai đang cúi đầu, chỉ cho hắn thấy mỗi cái đỉnh đầu.
Hắn gật gật đầu với Kevin: “Được rồi, cậu về đi.”
Thân mình bé trai kia run lên, liếc nhìn Kevin một cái.
Giản Tuỳ Anh không cần nhìn cũng biết chắc chắn cậu ta đang rất khẩn trương.
Kevin vỗ vỗ vai bé trai kia, sau đó cho Giản Tuỳ Anh một ánh mắt “Please” rồi đi.
Bé trai kia ngẩng đầu, hiện ra hai má trắng nõn xinh đẹp.
Giản Tuỳ Anh bảo cậu ta: “Vào đi.”
Tiểu Chu hé miệng, đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giản Tuỳ Anh ngồi vào sô pha, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.
Tiểu Chu đi tới, nhỏ giọng nói: “Giản thiếu, chúc mừng năm mới.”
“Ừm.”
Sau đó đứa nhỏ ngây ra nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh vẫy vẫy cậu ta: “Đến.”
Tiểu Chu đi qua bàn trà, đến bên cạnh hắn.
Giản Tuỳ Anh kéo tay để cậu ta ngồi lên đùi hắn, hắn có thể cảm giác được Tiểu Chu cực kỳ khẩn trương, liền vỗ vỗ vai trấn an, thờ ơ hỏi: “Tuổi?”
“Mười chín.”
“Mười chín à….” Cũng gần bằng Lý Ngọc, nhưng nhìn qua có thì như ít hơn Lý Ngọc vài tuổi, cứ như học sinh trung học.
“Không phải trước kia cậu không muốn theo anh hả, sao bây giờ lại đồng ý.”
Thân mình Tiểu Chu cứng đờ, nhìn hắn khiếp đảm.
“Không muốn nói thì thôi, Kevin đã nới với cậu quy tắc của anh chưa?”
“Rồi ạ.”
“Ừm…..” Tay Giản Tuỳ Anh chậm rãi vói vào quần áo của cậu ta, sờ sờ thắt lưng.
Cảm giác không tồi, rất mịn.
Tiểu Chu cứng người, liều mạng nuốt nước miếng.
Giản Tuỳ Anh rút ta ra, vỗ nhẹ vào mông cậu ta, nâng cằm hướng về phía phòng tắm rồi bảo: “Đi, tự rửa cho sạch.”
Tiểu Chu từ trên đùi hắn nhảy xuống, đi gần như chạy đến phòng tắm.
Cảm hứng của hắn cũng không cao, hơn nữa đây là lần đầu của Tiểu Chu, khóc sướt mướt, hắn cũng không muốn làm khó cậu ta, làm một lần qua loa đã xong.
Bé trai này vẫn làm hắn vừa lòng, xinh đẹp, thân thể cũng tốt, hơn nữa cũng không nhiều lời.
Nghĩ đến nửa năm đần độn ở cùng với Lý Ngọc, lâu lắm không hưởng đến lạc thú chiếm giữ này.
Hắn không phải là người cuồng tình dục, chỉ cần thoả mãn nhu cầu sinh lý cơ bản, hắn cũng không có hứng thú mỗi ngày đều tầm hoa vấn liễu, một tuần Lý Ngọc làm hai ba lần cũng đã đủ khiến tinh lực hắn cạn kiệt, cho nên từ ngày đầu tiên hắn ăn mặn đến giờ, cũng là lần đầu hắn mất nửa năm chỉ cùng một người ở trên giường.
Giản Tuỳ Anh cũng không cho mình là kiểu người chung thuỷ, cho nên hắn cảm thấy bản thân thành tâm đối xử đúng mực với Lý Ngọc, đáng tiếc người ta vẫn không thích hắn.
Nhìn thấy hai chân bé trai kia phát run mà vẫn xuống giường tìm bật lửa cho hắn, cũng khiến hắn nổi lên một chút thương tiếc.
Bé trai kia châm lửa đốt thuốc cho hắn rồi quy củ đứng đấy nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh ôm thắt lưng cậu ta kéo lên giường: “Nghỉ ngơi đi, không ép cậu nữa.”
Tiểu Chu như trút được gánh nặng, thật cẩn thận lui người nằm xuống.
Giản Tuỳ Anh hút thuốc, sờ đầu Tiểu Chu thấy mái tóc rất mềm: “Anh đi trước, cậu muốn ở chỗ này đến lúc nào thì ở, lúc nào rảnh…. anh gọi điện cho cậu.”
Trên đường Giản Tuỳ Anh về, không nhịn được mà nghĩ, trên thế giới có bao nhiêu người vội vàng muốn lấy lòng hầu hạ hắn như vậy, hắn vì cái gì mà phải thích một thứ khiến hắn khó chịu? Thứ không chiếm được mới cảm thấy như bảo bối, càng coi như bảo bối lại càng muốn, cho nên một thứ khi trở nên rẻ tiền, thì có mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Nghỉ ngơi tiếp hai ngày, kỳ nghỉ cũng kết thúc.
Con người khi nghỉ ngơi lâu rất dễ dàng sinh ra lười biếng, ngày đi làm cũng đã tới, Giản Tuỳ Anh suýt chút nữa không dậy nổi.
Tới công ty được một lúc, phát hiện tất cả nhân viên đều lười nhác chẳng có tinh thần làm việc, chắc là do trời lạnh mà phải bò ra khỏi giường đi làm, rất khó chịu.
Giản Tuỳ Anh đến văn phòng liền gọi thư ký Lương đến, hắn hỏi lịch làm việc của Lý Ngọc.
Thư lý Lương hơi kinh ngạc, cả công ty ai cũng biết Lý Ngọc với Giản Tuỳ Lâm giống ông chủ bọn họ, muốn đến sẽ đến, không muốn đến thì sẽ không đến, cơ bản sẽ không có lịch như hắn vừa hỏi. Nhưng nếu ông chủ đã hỏi tới, cấp dưới tốt nhất là không nên trả lời “Không biết”, vì thế thư ký Lương thuận theo: “Việc này…. Năm ngoái với năm nay có thể không giống nhau, để tôi gọi điện xác nhận với cậu ấy một chút.”
“Được, dù sao mấy cậu sinh viên đó cũng chưa đi học, cô bảo cậu ta có thể đến nhiều thì đến nhiều hơn, một tuần không thể ít hơn ba ngày…. Ừ, hai ngày thôi, dù sao cũng phải đến.”
“Dạ, để tôi thông báo cho cậu ấy.”
“Đi đi.”
Sau khi thư ký Lương ra ngoài, Giản Tuỳ Anh híp mắt tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng gọi một cú điện thoại.
“Alo, Giản thiếu à.”
“Aiz, làm gì thế.”
“Sao mà làm như ông già thế, lâu lắm rồi cậu mới gọi cho tôi đấy.”
“Dạo này hơi bận.”
“Ha ha, biết cậu bận rồi, hôm nay có chuyện gì phân phó thế?”
“Chuyện kia, là như thế này, gần đây đặc biệt gặp phải một tam trinh cửu liệt*, khiến tôi cực kỳ đau đầu, thuốc kia của cậu, chuẩn bị cho tôi một ít được chứ.”
* Tam trinh cửu liệt: ý chỉ những người một lòng chung thủy kiên định. Câu này thường dùng cho những nử tử một lòng thờ chồng hay những nữ tử một đời hết lòng vì một tình yêu duy nhất, thường đi kèm với tam tòng tứ đức. =))))))))))))))
“Ha ha ha ha, Giản thiếu, bảo bối như thế nào mà có thể bức cậu thành như vậy thế, tôi thật muốn được mở mang kiến thức.”
“Hì hì, cậu muốn gặp thì là gặp được hả. Cậu đừng có ép tôi, rốt cuốc cậu có chuẩn bị cho tôi không.”
“Được, Giản thiếu đã mở miệng, sao có thể không chuẩn bị chứ, hôm nay tôi bảo người đưa cho cậu.”
“Được, tôi đưa cậu địa chỉ.”
“Chuyện kia, hôm nay có gọi Bì Bì không, cậu ta rất nhớ anh đấy.”
“Đừng, gần đây đang vội, không rảnh, lần sau đi.”
“Rồi rồi rồi, Giản thiếu, lúc nào anh bớt chút thời gian đến đây ủng hộ đấy, mới đến mấy bảo bối, cực kỳ xinh đẹp tươi ngon mọng nước.”
“Không thành vấn đề, lúc nào rỗi nhất định sẽ đến.”
Cúp điện thoại, Giản Tuỳ Anh nở nụ cười ác liệt.
Lý Ngọc a Lý Ngọc, cậu đừng trách Giản ca không nể mặt, ai bảo cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Giản Tuỳ Anh tôi là người có thể gọi đến thì đến đuổi đi thì đi sao, lần này không lấy được cả vốn lẫn lãi, ông đây cùng họ với cậu.