Chương 3
Sau khi đến ở nhà bà ngoại, Tô Lê thường lấy lý do tôi là con gái của kẻ cặn bã nên chèn ép tôi, hạ thấp tôi, thậm chí hãm hại tôi.
Thật ra tôi biết đây chẳng qua là một cái cớ, cô ta ghen tị thành tích của tôi tốt hơn cô ta.
Bởi vì tôi đã từng thấy cô ta lặng lẽ xé bài thi tiếng Anh chỉ trừ ba điểm của tôi thành từng mảnh nhỏ.
Ngày hôm sau trong giờ học, giáo viên bảo chúng tôi lấy bài thi ra, tôi không lấy ra được.
Cô ta ở một bên nói: "Thầy, Nhan Tiếu Tiếu tối qua xé bài thi, chị ấy nói bài văn tiếng Anh của chị ấy hoàn mỹ như vậy, tại sao thầy lại chọn xương trong trứng gà trừ chị ấy ba điểm."
Không thể không nói, cô ta ở phương diện bày kế tâm cơ là một thiên tài.
Tuổi còn nhỏ đã biết giáo viên tiếng Anh của chúng tôi đa nghi, một câu nói vô cùng đơn giản như vậy từ nay về sau khiến giáo viên đối với tôi chướng mắt.
Nếu có một chút sai lầm nhỏ sẽ bắt lấy không buông, ở trong lớp dùng lời lẽ cực kỳ chanh chua đặc biệt phê bình rất nhiều.
Như thể tôi đã phạm một sai lầm lớn.
Nếu tâm lý yếu ớt một chút bị nhắm vào như vậy, rất khó không chán ghét giáo viên này rồi chán ghét môn học này.
Đáng tiếc, trò quỷ của Tô Lê không thành công, tôi từ nhỏ đã được ba tôi dạy bảo, căn bản không quan tâm ánh mắt của người khác.
Giáo viên không những không làm cho thành tích tiếng Anh của tôi trượt dốc, ngược lại còn kích thích tôi trở nên cầu toàn.
Thi tiếng Anh trung học phổ thông tôi lấy được điểm tối đa.
Tô Lê sau khi biết thành tích của tôi tức giận đến hai ngày không ăn cơm ngon, mỗi ngày ở nhà khóc sướt mướt, phiền chết người.
Mợ tôi thì suốt ngày ở nhà âm dương quái khí:
"Linh khí của Tô gia chúng ta đều bị đứa ngoại lai đó hút hết rồi!"
"Tiếng Anh đạt điểm tối đa? Viết văn cũng không trừ điểm sao? Có phải chấm sai rồi không?"
"Nhan Tiếu Tiếu, mẹ của mày đi cửa sau đúng không? Đổi lấy thành tích tối đa cho mày?"
Sau khi bà ta mắng chửi những lời chua xót bên tai tôi không biết bao nhiêu lần, tôi ngẩng đầu lên từ trong sách, cười híp mắt nói:
"Mợ à, mợ như vậy làm cho con nhớ tới một câu nói của Tiền Chung Thư tiên sinh."
Bản thân bà ta lúc còn trẻ bởi vì thi không đậu chức cao, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở liền vào nhà máy vặn ốc vít, sau đó gả cho cậu tôi mới có cuộc sống tốt đẹp, nào biết Tiền Chung Thư là ai.
Bởi vậy, bộ dáng sững sờ thoạt nhìn thật đúng là có chút phù hợp với câu nói kia.
"Mợ à, đầu óc không có một ngọn cỏ, mợ nghĩ còn có thể sinh ra thứ gì khác?"
"Muốn trách thì phải trách Tô Lê không được may mắn như con, không có một cái đầu thông minh sáng suốt."
Cũng bởi vì những lời này, bà ta đuổi theo tôi hai dặm.
Đáng tiếc bà ta quá béo, chạy đến nỗi thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi cũng không đuổi kịp tôi, ngược lại nghẹn một bụng tức giận.
Kỳ nghỉ hè, tôi được Mộ Thước rủ đi học bơi.
Bởi vì khi tôi còn bé mùa đông giá rét ngã xuống hồ nước nên đối với nước có bóng ma tâm lý, liền đáp ứng ở trên bờ nhìn anh ấy luyện tập.
Khả năng tiếp thu của anh ấy rất nhanh, chỉ vài ngày là có thể tự do bơi tới bơi lui trong
nước.
Tôi nhìn mặt anh ấy trắng bệch, trong mắt lộ vẻ hâm mộ.
Sau khi Tô Lê biết, cũng xuất hiện ở bể bơi.
"Anh Mộ Thước, sao anh học nhanh như vậy?"
"Người ta thật ngốc nha, học đã lâu cũng không học được, anh có thể dạy em không?"
Oẹ!
Nghe cô ta gọi Mộ Thước bằng giọng trà xanh, tôi liền buồn nôn.
Nhưng mà Mộ Thước luôn nổi tiếng là có cái miệng độc, oán giận đến mức mắt cô ta đỏ bừng.
"Vậy thì phải bồi dưỡng đầu óc thật tốt nha."
Mỗi lần bị Mộ Thước đáp trả, sắc mặt của cô ta giống như là mở tiệm nhuộm, thoáng chốc các loại màu sắc không ngừng biến hóa, rất đặc sắc.
Càng đáng giận chính là mỗi lần Mộ Thước thấy Tô Lê đỏ hốc mắt bĩu môi, luôn cười lạnh nói một tiếng: "6!"*
*Ý nói một người nào đó "trâu bò".
Vì thế, biểu tình trên mặt cô ta sẽ càng đặc sắc.
Ngày hôm đó, tôi ngồi bên cạnh bể bơi dùng chân khuấy nước, Tô Lê đi tới ngồi bên cạnh tôi.
"Nhan Tiếu Tiếu, mẹ chị cũng thật không biết xấu hổ. Nghe nói bà ấy đã kết bạn với hiệu trưởng trường trung học Dục Tài, chỉ vì muốn nhét chị vào trường trung học Dục Tài!"
Tôi quay đầu lại: "Kết bạn? Tô Lê, cô cho rằng tôi là cô à? Còn phải dựa vào mối quan hệ?Hôm qua Dục Tài gọi điện thoại tới hỏi tôi có ý định vào trường bọn họ hay không. Tôi còn đang suy nghĩ."
Cũng không biết có phải những lời này kích thích cô ta hay không, cô ta đột nhiên hạ giọng hung tợn nói với tôi:
"Nhan Tiếu Tiếu, chị cho rằng tôi không biết, chị dựa vào quan hệ với Mộ Thước mới nhận được điện thoại từ trường Dục Tài!"
"Tùy cô muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ."
Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ta lại càng thêm tức giận, rồi đột nhiên cô ta nhào về phía tôi, hai chúng tôi rớt xuống hồ.
Bóng ma thời thơ ấu trong nháy mắt lại hiện về, trong một khắc chìm xuống, tôi phảng phất nhìn thấy chính mình mặc áo lông màu đỏ rơi vào trong nước.
Vì sao lại ngã vào tôi đã hoàn toàn không có ấn tượng, thế nhưng lúc rơi xuống nước loại cảm giác khủng hoảng sợ hãi này vẫn rõ mồn một trước mắt.
Tôi giãy dụa muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng có dùng sức hơn nữa cũng chỉ là một nắm liền tuột tay.
Sự hoảng loạn, sợ hãi và bất lực bao trùm lấy tôi.
Thật ra tôi biết đây chẳng qua là một cái cớ, cô ta ghen tị thành tích của tôi tốt hơn cô ta.
Bởi vì tôi đã từng thấy cô ta lặng lẽ xé bài thi tiếng Anh chỉ trừ ba điểm của tôi thành từng mảnh nhỏ.
Ngày hôm sau trong giờ học, giáo viên bảo chúng tôi lấy bài thi ra, tôi không lấy ra được.
Cô ta ở một bên nói: "Thầy, Nhan Tiếu Tiếu tối qua xé bài thi, chị ấy nói bài văn tiếng Anh của chị ấy hoàn mỹ như vậy, tại sao thầy lại chọn xương trong trứng gà trừ chị ấy ba điểm."
Không thể không nói, cô ta ở phương diện bày kế tâm cơ là một thiên tài.
Tuổi còn nhỏ đã biết giáo viên tiếng Anh của chúng tôi đa nghi, một câu nói vô cùng đơn giản như vậy từ nay về sau khiến giáo viên đối với tôi chướng mắt.
Nếu có một chút sai lầm nhỏ sẽ bắt lấy không buông, ở trong lớp dùng lời lẽ cực kỳ chanh chua đặc biệt phê bình rất nhiều.
Như thể tôi đã phạm một sai lầm lớn.
Nếu tâm lý yếu ớt một chút bị nhắm vào như vậy, rất khó không chán ghét giáo viên này rồi chán ghét môn học này.
Đáng tiếc, trò quỷ của Tô Lê không thành công, tôi từ nhỏ đã được ba tôi dạy bảo, căn bản không quan tâm ánh mắt của người khác.
Giáo viên không những không làm cho thành tích tiếng Anh của tôi trượt dốc, ngược lại còn kích thích tôi trở nên cầu toàn.
Thi tiếng Anh trung học phổ thông tôi lấy được điểm tối đa.
Tô Lê sau khi biết thành tích của tôi tức giận đến hai ngày không ăn cơm ngon, mỗi ngày ở nhà khóc sướt mướt, phiền chết người.
Mợ tôi thì suốt ngày ở nhà âm dương quái khí:
"Linh khí của Tô gia chúng ta đều bị đứa ngoại lai đó hút hết rồi!"
"Tiếng Anh đạt điểm tối đa? Viết văn cũng không trừ điểm sao? Có phải chấm sai rồi không?"
"Nhan Tiếu Tiếu, mẹ của mày đi cửa sau đúng không? Đổi lấy thành tích tối đa cho mày?"
Sau khi bà ta mắng chửi những lời chua xót bên tai tôi không biết bao nhiêu lần, tôi ngẩng đầu lên từ trong sách, cười híp mắt nói:
"Mợ à, mợ như vậy làm cho con nhớ tới một câu nói của Tiền Chung Thư tiên sinh."
Bản thân bà ta lúc còn trẻ bởi vì thi không đậu chức cao, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở liền vào nhà máy vặn ốc vít, sau đó gả cho cậu tôi mới có cuộc sống tốt đẹp, nào biết Tiền Chung Thư là ai.
Bởi vậy, bộ dáng sững sờ thoạt nhìn thật đúng là có chút phù hợp với câu nói kia.
"Mợ à, đầu óc không có một ngọn cỏ, mợ nghĩ còn có thể sinh ra thứ gì khác?"
"Muốn trách thì phải trách Tô Lê không được may mắn như con, không có một cái đầu thông minh sáng suốt."
Cũng bởi vì những lời này, bà ta đuổi theo tôi hai dặm.
Đáng tiếc bà ta quá béo, chạy đến nỗi thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi cũng không đuổi kịp tôi, ngược lại nghẹn một bụng tức giận.
Kỳ nghỉ hè, tôi được Mộ Thước rủ đi học bơi.
Bởi vì khi tôi còn bé mùa đông giá rét ngã xuống hồ nước nên đối với nước có bóng ma tâm lý, liền đáp ứng ở trên bờ nhìn anh ấy luyện tập.
Khả năng tiếp thu của anh ấy rất nhanh, chỉ vài ngày là có thể tự do bơi tới bơi lui trong
nước.
Tôi nhìn mặt anh ấy trắng bệch, trong mắt lộ vẻ hâm mộ.
Sau khi Tô Lê biết, cũng xuất hiện ở bể bơi.
"Anh Mộ Thước, sao anh học nhanh như vậy?"
"Người ta thật ngốc nha, học đã lâu cũng không học được, anh có thể dạy em không?"
Oẹ!
Nghe cô ta gọi Mộ Thước bằng giọng trà xanh, tôi liền buồn nôn.
Nhưng mà Mộ Thước luôn nổi tiếng là có cái miệng độc, oán giận đến mức mắt cô ta đỏ bừng.
"Vậy thì phải bồi dưỡng đầu óc thật tốt nha."
Mỗi lần bị Mộ Thước đáp trả, sắc mặt của cô ta giống như là mở tiệm nhuộm, thoáng chốc các loại màu sắc không ngừng biến hóa, rất đặc sắc.
Càng đáng giận chính là mỗi lần Mộ Thước thấy Tô Lê đỏ hốc mắt bĩu môi, luôn cười lạnh nói một tiếng: "6!"*
*Ý nói một người nào đó "trâu bò".
Vì thế, biểu tình trên mặt cô ta sẽ càng đặc sắc.
Ngày hôm đó, tôi ngồi bên cạnh bể bơi dùng chân khuấy nước, Tô Lê đi tới ngồi bên cạnh tôi.
"Nhan Tiếu Tiếu, mẹ chị cũng thật không biết xấu hổ. Nghe nói bà ấy đã kết bạn với hiệu trưởng trường trung học Dục Tài, chỉ vì muốn nhét chị vào trường trung học Dục Tài!"
Tôi quay đầu lại: "Kết bạn? Tô Lê, cô cho rằng tôi là cô à? Còn phải dựa vào mối quan hệ?Hôm qua Dục Tài gọi điện thoại tới hỏi tôi có ý định vào trường bọn họ hay không. Tôi còn đang suy nghĩ."
Cũng không biết có phải những lời này kích thích cô ta hay không, cô ta đột nhiên hạ giọng hung tợn nói với tôi:
"Nhan Tiếu Tiếu, chị cho rằng tôi không biết, chị dựa vào quan hệ với Mộ Thước mới nhận được điện thoại từ trường Dục Tài!"
"Tùy cô muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ."
Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ta lại càng thêm tức giận, rồi đột nhiên cô ta nhào về phía tôi, hai chúng tôi rớt xuống hồ.
Bóng ma thời thơ ấu trong nháy mắt lại hiện về, trong một khắc chìm xuống, tôi phảng phất nhìn thấy chính mình mặc áo lông màu đỏ rơi vào trong nước.
Vì sao lại ngã vào tôi đã hoàn toàn không có ấn tượng, thế nhưng lúc rơi xuống nước loại cảm giác khủng hoảng sợ hãi này vẫn rõ mồn một trước mắt.
Tôi giãy dụa muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng có dùng sức hơn nữa cũng chỉ là một nắm liền tuột tay.
Sự hoảng loạn, sợ hãi và bất lực bao trùm lấy tôi.