Chương : 23
"Ngươi vậy mà đã nhập môn nha!" Tô Tiểu Tiểu ngồi trên cành cây nhẹ nhàng đung đưa chân qua lại, đôi giày không biết từ lúc nào đã bị nàng ném mất,để lộ ra đôi chân trần trắng muốt, thật khiến cho người ta cố nhịn không được...
Muốn thật nhanh kéo nàng xuống dưới!
"Không nghĩ tới ngươi lại là một thiên tài!" Tô Tiểu Tiểu dường như luôn luôn rất vui vẻ, mặt mày lúc nào cũng cười hớn hở,thanh âm thì luôn luôn nhu mềm, bên trong còn có một chút vũ mị.
"Còn chưa tính." Giang Vân Hạc ngồi xổm trên mặt đất,chăm chú nhìn viên đá nhỏ như hạt gạo nằm ở trong lòng bàn tay,vẫn không yên lòng giải đáp.
...
Thời gian đã qua một đoạn dài,thể nội Giang Vân Hạc được tia khí lưu làm lớn ra gấp năm gấp sáu lần, một phần công lao cũng là nhờ ăn Xích Chân Quả.
Ở trong mắt những người khác thì tia khí này vẫn đang như một dòng suối nhỏ chảy róc rách, giống như một tráng hán đang xem một đứa bé lạ lẫm mới sinh.
Mặc dù như vậy nhưng Giang Vân Hạc lại có thể từ đó lục lọi ra một vài thứ cần tìm.
Ví dụ như trong cơ thể có hai loại số 0 cùng số 1 tạo thành một dãy số,đó là do số 1 cùng số 0 đang phải sắp xếp giao thoa, vậy mình có thể gọi nó là số liệu hồng lưu đi,nếu dựa theo ngôn ngữ của thế giới này thì có lẽ gọi nguyên khí hay là linh khí gì đó.
Chính mình bây giờ nếu tập trung đủ ý lực, thì có thể sẽ khống chế được một chút năng lượng.
Giả sử như đem tất cả bộ phận dãy số này bỏ qua mọi trình tự thì...
Có điều hắn vẫn không dám làm vậy.
Hắn cảm thấy thứ này như đã có trình tự sẵn từ trước, hiện tại cũng có thể coi thân thể của mình là phần cứng của máy tính, còn đại não thì sẽ là hệ điều hành.
Nếu như mình động chạm lung tung,nhỡ đâu nó nổ BÙM một cái thì mình phải làm sao?
Mặt khác, chính hắn còn có thể khống chế sự chú ý của chính mình đặt ở bên trên một vật thể khác để quan sát và phân tích số liệu.Vật thể càng nhỏ, khoảng cách càng gần,thì hao phí khí lưu trong thể nội càng ít.
Ví dụ như viên đá nhỏ như hạt gạo mà hắn đang cầm trên tay này thì có thể quan sát được tầm hai mươi phút.
Nói đơn giản thì hình thể vật càng nhỏ, kết cấu càng đơn giản thì số liệu càng ít, tiêu hao khí lưu càng thấp.
...
Trong hai ngày, Giang Vân Hạc một mực suy nghĩ về một vấn đề, nếu thế gian này mọi thứ đều từ tin tức cấu tạo thành, mà những tin tức này đều đã bị số liệu hóa,thì liệu mình có thể sửa đổi, xóa bỏ hoặc là viết thêm vào đó một đoạn số liệu nữa hay không?
Nếu mình làm vậy liệu có phát sinh cái gì?
Đáng tiếc, chính mình hiện tại còn chưa làm được.
Nếu không mình thật muốn thử một chút.
Một lát sau, khi linh khí trong thể nội gần như tiêu hao sạch sẽ, Giang Vân Hạc lập tức dừng lại.
Cái cảm giác sức lực thân thể bị rút sạch này thực sự quá khó chịu.
Chợt nghĩ đến điều gì đó,Giang Vân Hạc liền ngẩng đầu, nhìn Tô Tiểu Tiểu tâm trạng đang vui vẻ mở miệng nói:
"Đúng rồi, Tô cô nương ngươi không cần thiết mỗi lúc trời tối ném ta ở trên người nàng nữa đâu."
"Có người mới quên người cũ, lúc trước còn để ý người ta thì gọi tỷ tỷ, bây giờ chán rồi lại gọi người ta là Tô cô nương!" Thần sắc Tô Tiểu Tiểu biến đổi, buồn bã nói.Nhưng vừa mới dứt lời,thấy bản mặt ngốc trệ của Giang Vân Hạc,nàng ngồi ở trên cành cây cười ngả cười nghiêng.
Sau đó nàng quả quyết phản đối: "Ta còn muốn nhìn qua một chút, khi nàng ôm hài tử trở về thì đám lão già Tử Thần Tông kia sẽ có biểu cảm như thế nào đây. Ta không phải đang giữ chưởng lệnh đệ tử của bọn hắn hay sao,ta phải thọc cái mông của đám gia hỏa để bọn hắn phải chạy khắp thiên hạ tìm ta!"
Giang Vân Hạc nhún vai, đây không phải nàng đang nói nhảm sao.
Chính những ngày này, mình cùng Chấp Nguyệt nói chuyện phiếm, mặc dù không có hỏi, nhưng nghe một ít lời nói thì hắn cũng biết sơ sơ về địa vị của chưởng lệnh đệ tử tại Tử Thần Tông.
Có thể nói chưởng lệnh đệ tử tương đương với mặt mũi và tương lai của Tử Thần Tông, mọi đệ tử hành tẩu bên ngoài đều phải nghe hiệu lệnh chưởng lệnh đệ tử, mà chưởng lệnh đệ tử nhiệm kỳ là ba mươi năm mới đổi một lần, tương lai không phải Tử Thần Tông tông chủ, cũng là Tử Thần Tông cao tầng.
Có thể nói là Tử Thần Tông mỗi một thời đại đều có tiềm lực thứ nhất cùng thực lực mấy người hàng đầu.
Nhưng nếu nghĩ như vậy,thì Tô Tiểu Tiểu cũng thật lợi hại.
Tử Thần Tông cũng coi là một đại phái,vậy mà cả bên trong lẫn bên ngoài đệ tử nàng không có hao phí mấy phần sức lực đã đánh bại.
Đương nhiên, tình huống cụ thể thì Giang Vân Hạc cũng không thấy được, cũng không rõ ràng.
"Đúng rồi, ta mấy ngày nay luôn cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó." Tô Tiểu Tiểu không biết nhớ tới gì đó, ánh mắt bên trong đều là nghi hoặc.
"Có gì không đúng?" Giang Vân Hạc ngẩng đầu, cùng nàng nhìn nhau.
"Việc để Chấp Nguyệt sinh con dường như có chỗ không đúng, giống như có cái gì mà ta vẫn không biết." Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu nhỏ, ánh mắt bên trong nghi hoặc càng đậm.
"Không có gì không đúng, ngươi đã suy nghĩ nhiều."
"Không, ngươi gạt ta!" Tô Tiểu Tiểu sắc mặt bỗng thay đổi bất thường.
"Khẳng định có chỗ nào không đúng, ngươi không có như nam nhân khác chiếm tiện nghi sau mừng thầm, cũng không có như ngụy quân tử giả bộ xấu hổ, hoặc là thẹn quá hoá giận, từ đầu đến cuối ngươi đều không có coi ra gì.
Chấp Nguyệt mặc dù so ta kém một chút như vậy, nhưng cũng là đủ để cho nam nhân thèm nhỏ dãi, không có người có thể thờ ơ! Biểu hiện của ngươi có vấn đề.
Ta hiểu được, ta biết không đúng chỗ nào, Chấp Nguyệt có vấn đề, nàng luôn nhìn ngươi bằng một ánh mắt quá trong suốt! Quá bình tĩnh! Các ngươi khẳng định đang gạt ta!"
Tô Tiểu Tiểu càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc trước luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn, lúc này cuối cùng nàng đã kịp phản ứng, biểu cảm của hai người này quá không bình thường.
Nếu như nói Giang Vân Hạc, nàng khả năng không hiểu rõ lắm.
Nhưng còn Chấp Nguyệt, nàng cũng giống như mình, đều là nữ nhân, hay chính xác là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, Chấp Nguyệt biểu hiện tuyệt đối có vấn đề!
Biểu cảm trên mặt Tô Tiểu Tiểu âm trầm bất định, sau đó nàng hung hăng trừng Giang Vân Hạc một cái, rồi cả người liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một chiếc giày như ám khí nện vào đầu Giang Vân Hạc, trực tiếp đánh hắn té ngã.
Giang Vân Hạc lúc này có chút tê răng.
Tỷ tỷ, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đến cùng là muốn làm gì không? Là vì bắt được thứ ngươi muốn là Ngũ Uẩn Đồ, chứ không phải vì để cho Chấp Nguyệt sinh con!
Có phải ngươi đã quên dự tính ban đầu của mình rồi hay không?
Ngay cả chuyện Nhân Kỷ Sao cũng đều là giả.
Không cần nghĩ, hiện tại chắc chắn Tô Tiểu Tiểu đang đi tìm người để hỏi.
Giang Vân Hạc ngồi chồm hổm ở mặt đất, nhíu mày suy nghĩ nửa giờ.
Đối với Tô Tiểu Tiểu này, ngôn ngữ cũng là vô dụng, nhìn bề ngoài của nàng tuy rất thanh thuần, nhưng trên thực tế thủ đoạn lại cực kì độc ác, trở mặt như lật sách, chỉ cần nàng đã có quyết định, rất khó có ai có thể lay động nàng.
Hiện tại nàng không đơn thuần là muốn đồ vật của Chấp Nguyệt, mà thêm nữa, nàng còn muốn trả thù Tử Thần Tông.
Mặc dù lúc trước nàng cũng nói như vậy, nhưng càng nhiều hơn chính là làm nhục nhã Chấp Nguyệt, giờ đây đã biến thành kiên quyết, xem ra bên ngoài đã xảy ra chuyện gì làm nàng tức giận.
Nếu như vậy, hiện tại có thể ngăn lại nàng chỉ có hai biện pháp, một là ném chuột vỡ bình, hai là để nàng lập tức đạt được ước muốn, lấy được Ngũ Uẩn Đồ.
Điểm thứ nhất, hiện tại mình làm không được.
Điểm thứ hai, mình hiện tại cũng làm không được.
Ai, lúc đầu mình đã hứa với Chấp Nguyệt, bây giờ cho mình một chút thời gian, mình cũng có thể có biện pháp... Cần gì chứ!
Người ta không có trêu ngươi không chọc giận ngươi.
Được rồi, bây giờ còn có một phương pháp có thể thử một chút.
Nghĩ một lát, Giang Vân Hạc liền từ dưới đất đứng lên, cầm viên đá khắc một cái trên vách tường, rồi đem một đầu vải đỏ treo ở kia.
Sau đó hắn vội vã trở lại phòng.
"Thế nào?"
Chấp Nguyệt thấy Giang Vân Hạc sắc mặt khó coi, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
"Phiền toái rồi, giờ ta đưa ngươi đi, trên đường nói."
Sắc mặt Giang Vân Hạc nhìn không tốt, một tay ôm lấy Chấp Nguyệt, thật nhanh hướng ra ngoài phòng chạy đi.
"Đi không nổi, nói cho ta phát sinh cái gì." Chấp Nguyệt nằm trong ngực Giang Vân Hạc không có giãy dụa, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn gò má của hắn, yên bình hỏi nhẹ.
Phía trước luôn có đủ loại lo lắng, nhưng lúc này gặp dáng vẻ khẩn trương của Giang Vân Hạc, không biết vì cái gì, tâm tình nàng lại rất bình tĩnh.
Dù biết chắc chắn sẽ phát sinh chuyện không tốt tiếp theo.
"Tô Tiểu Tiểu đã phát giác không ổn, nàng phát hiện giữa hai người chúng ta chẳng có chuyện gì, hiện tại đi tìm người hỏi thăm." Giang Vân Hạc vừa chạy vừa nói, tốc độ không chậm.
Có Xích Chân Quả tăng cường gấp mấy lần thể chất, mấy ngày nay tu hành hắn lại thu nhận được một bộ phận linh khí ẩn giấu trong Xích Chân Quả, thể chất lại mạnh hơn một chút.
Lúc này tuy ôm Chấp Nguyệt nhưng hắn vẫn bước đi như bay.
Nhưng khi tiến vào cánh rừng, tốc độ không thể tránh khỏi chậm đi rất nhiều,thỉnh thoảng lại có vài cành cây rủ xuống đánh vào trên mặt.
"Sau đó, sẽ phát sinh cái gì?" Chấp Nguyệt tỉnh táo hỏi.
Giang Vân Hạc kém chút thắng gấp đem Chấp Nguyệt mà ném ra.
Cúi đầu nhìn Chấp Nguyệt với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Sẽ không phải...
Ngươi cũng không biết?
Thấy Chấp Nguyệt không có chút nào né tránh ánh mắt của hắn, hai mắt bên trong rất là thanh tịnh, phảng phất khẽ như hồ nước.
Thần sắc nàng mặc dù vẫn thanh lãnh như cũ nhưng lại mang cho hắn một loại cảm giác khác thường.
Không biết tại sao, tự nhiên hắn nhớ tới chính mình trước kia nuôi một con mèo cái tên là "Đản Đản".Về phần tại sao hắn gọi là "Đản Đản", đó là vì kỷ niệm một con mèo đực khác tên là "Bát Thiên" sắp chết đi, Đản Đản... Ài, bây nhiêu đó cũng chính là thanh xuân của hắn...(đoạn này khó hiểu thế nhỉ)
- -------------------------------
Muốn thật nhanh kéo nàng xuống dưới!
"Không nghĩ tới ngươi lại là một thiên tài!" Tô Tiểu Tiểu dường như luôn luôn rất vui vẻ, mặt mày lúc nào cũng cười hớn hở,thanh âm thì luôn luôn nhu mềm, bên trong còn có một chút vũ mị.
"Còn chưa tính." Giang Vân Hạc ngồi xổm trên mặt đất,chăm chú nhìn viên đá nhỏ như hạt gạo nằm ở trong lòng bàn tay,vẫn không yên lòng giải đáp.
...
Thời gian đã qua một đoạn dài,thể nội Giang Vân Hạc được tia khí lưu làm lớn ra gấp năm gấp sáu lần, một phần công lao cũng là nhờ ăn Xích Chân Quả.
Ở trong mắt những người khác thì tia khí này vẫn đang như một dòng suối nhỏ chảy róc rách, giống như một tráng hán đang xem một đứa bé lạ lẫm mới sinh.
Mặc dù như vậy nhưng Giang Vân Hạc lại có thể từ đó lục lọi ra một vài thứ cần tìm.
Ví dụ như trong cơ thể có hai loại số 0 cùng số 1 tạo thành một dãy số,đó là do số 1 cùng số 0 đang phải sắp xếp giao thoa, vậy mình có thể gọi nó là số liệu hồng lưu đi,nếu dựa theo ngôn ngữ của thế giới này thì có lẽ gọi nguyên khí hay là linh khí gì đó.
Chính mình bây giờ nếu tập trung đủ ý lực, thì có thể sẽ khống chế được một chút năng lượng.
Giả sử như đem tất cả bộ phận dãy số này bỏ qua mọi trình tự thì...
Có điều hắn vẫn không dám làm vậy.
Hắn cảm thấy thứ này như đã có trình tự sẵn từ trước, hiện tại cũng có thể coi thân thể của mình là phần cứng của máy tính, còn đại não thì sẽ là hệ điều hành.
Nếu như mình động chạm lung tung,nhỡ đâu nó nổ BÙM một cái thì mình phải làm sao?
Mặt khác, chính hắn còn có thể khống chế sự chú ý của chính mình đặt ở bên trên một vật thể khác để quan sát và phân tích số liệu.Vật thể càng nhỏ, khoảng cách càng gần,thì hao phí khí lưu trong thể nội càng ít.
Ví dụ như viên đá nhỏ như hạt gạo mà hắn đang cầm trên tay này thì có thể quan sát được tầm hai mươi phút.
Nói đơn giản thì hình thể vật càng nhỏ, kết cấu càng đơn giản thì số liệu càng ít, tiêu hao khí lưu càng thấp.
...
Trong hai ngày, Giang Vân Hạc một mực suy nghĩ về một vấn đề, nếu thế gian này mọi thứ đều từ tin tức cấu tạo thành, mà những tin tức này đều đã bị số liệu hóa,thì liệu mình có thể sửa đổi, xóa bỏ hoặc là viết thêm vào đó một đoạn số liệu nữa hay không?
Nếu mình làm vậy liệu có phát sinh cái gì?
Đáng tiếc, chính mình hiện tại còn chưa làm được.
Nếu không mình thật muốn thử một chút.
Một lát sau, khi linh khí trong thể nội gần như tiêu hao sạch sẽ, Giang Vân Hạc lập tức dừng lại.
Cái cảm giác sức lực thân thể bị rút sạch này thực sự quá khó chịu.
Chợt nghĩ đến điều gì đó,Giang Vân Hạc liền ngẩng đầu, nhìn Tô Tiểu Tiểu tâm trạng đang vui vẻ mở miệng nói:
"Đúng rồi, Tô cô nương ngươi không cần thiết mỗi lúc trời tối ném ta ở trên người nàng nữa đâu."
"Có người mới quên người cũ, lúc trước còn để ý người ta thì gọi tỷ tỷ, bây giờ chán rồi lại gọi người ta là Tô cô nương!" Thần sắc Tô Tiểu Tiểu biến đổi, buồn bã nói.Nhưng vừa mới dứt lời,thấy bản mặt ngốc trệ của Giang Vân Hạc,nàng ngồi ở trên cành cây cười ngả cười nghiêng.
Sau đó nàng quả quyết phản đối: "Ta còn muốn nhìn qua một chút, khi nàng ôm hài tử trở về thì đám lão già Tử Thần Tông kia sẽ có biểu cảm như thế nào đây. Ta không phải đang giữ chưởng lệnh đệ tử của bọn hắn hay sao,ta phải thọc cái mông của đám gia hỏa để bọn hắn phải chạy khắp thiên hạ tìm ta!"
Giang Vân Hạc nhún vai, đây không phải nàng đang nói nhảm sao.
Chính những ngày này, mình cùng Chấp Nguyệt nói chuyện phiếm, mặc dù không có hỏi, nhưng nghe một ít lời nói thì hắn cũng biết sơ sơ về địa vị của chưởng lệnh đệ tử tại Tử Thần Tông.
Có thể nói chưởng lệnh đệ tử tương đương với mặt mũi và tương lai của Tử Thần Tông, mọi đệ tử hành tẩu bên ngoài đều phải nghe hiệu lệnh chưởng lệnh đệ tử, mà chưởng lệnh đệ tử nhiệm kỳ là ba mươi năm mới đổi một lần, tương lai không phải Tử Thần Tông tông chủ, cũng là Tử Thần Tông cao tầng.
Có thể nói là Tử Thần Tông mỗi một thời đại đều có tiềm lực thứ nhất cùng thực lực mấy người hàng đầu.
Nhưng nếu nghĩ như vậy,thì Tô Tiểu Tiểu cũng thật lợi hại.
Tử Thần Tông cũng coi là một đại phái,vậy mà cả bên trong lẫn bên ngoài đệ tử nàng không có hao phí mấy phần sức lực đã đánh bại.
Đương nhiên, tình huống cụ thể thì Giang Vân Hạc cũng không thấy được, cũng không rõ ràng.
"Đúng rồi, ta mấy ngày nay luôn cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó." Tô Tiểu Tiểu không biết nhớ tới gì đó, ánh mắt bên trong đều là nghi hoặc.
"Có gì không đúng?" Giang Vân Hạc ngẩng đầu, cùng nàng nhìn nhau.
"Việc để Chấp Nguyệt sinh con dường như có chỗ không đúng, giống như có cái gì mà ta vẫn không biết." Tô Tiểu Tiểu lắc lắc đầu nhỏ, ánh mắt bên trong nghi hoặc càng đậm.
"Không có gì không đúng, ngươi đã suy nghĩ nhiều."
"Không, ngươi gạt ta!" Tô Tiểu Tiểu sắc mặt bỗng thay đổi bất thường.
"Khẳng định có chỗ nào không đúng, ngươi không có như nam nhân khác chiếm tiện nghi sau mừng thầm, cũng không có như ngụy quân tử giả bộ xấu hổ, hoặc là thẹn quá hoá giận, từ đầu đến cuối ngươi đều không có coi ra gì.
Chấp Nguyệt mặc dù so ta kém một chút như vậy, nhưng cũng là đủ để cho nam nhân thèm nhỏ dãi, không có người có thể thờ ơ! Biểu hiện của ngươi có vấn đề.
Ta hiểu được, ta biết không đúng chỗ nào, Chấp Nguyệt có vấn đề, nàng luôn nhìn ngươi bằng một ánh mắt quá trong suốt! Quá bình tĩnh! Các ngươi khẳng định đang gạt ta!"
Tô Tiểu Tiểu càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc trước luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn, lúc này cuối cùng nàng đã kịp phản ứng, biểu cảm của hai người này quá không bình thường.
Nếu như nói Giang Vân Hạc, nàng khả năng không hiểu rõ lắm.
Nhưng còn Chấp Nguyệt, nàng cũng giống như mình, đều là nữ nhân, hay chính xác là một nữ nhân tâm cao khí ngạo, Chấp Nguyệt biểu hiện tuyệt đối có vấn đề!
Biểu cảm trên mặt Tô Tiểu Tiểu âm trầm bất định, sau đó nàng hung hăng trừng Giang Vân Hạc một cái, rồi cả người liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một chiếc giày như ám khí nện vào đầu Giang Vân Hạc, trực tiếp đánh hắn té ngã.
Giang Vân Hạc lúc này có chút tê răng.
Tỷ tỷ, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đến cùng là muốn làm gì không? Là vì bắt được thứ ngươi muốn là Ngũ Uẩn Đồ, chứ không phải vì để cho Chấp Nguyệt sinh con!
Có phải ngươi đã quên dự tính ban đầu của mình rồi hay không?
Ngay cả chuyện Nhân Kỷ Sao cũng đều là giả.
Không cần nghĩ, hiện tại chắc chắn Tô Tiểu Tiểu đang đi tìm người để hỏi.
Giang Vân Hạc ngồi chồm hổm ở mặt đất, nhíu mày suy nghĩ nửa giờ.
Đối với Tô Tiểu Tiểu này, ngôn ngữ cũng là vô dụng, nhìn bề ngoài của nàng tuy rất thanh thuần, nhưng trên thực tế thủ đoạn lại cực kì độc ác, trở mặt như lật sách, chỉ cần nàng đã có quyết định, rất khó có ai có thể lay động nàng.
Hiện tại nàng không đơn thuần là muốn đồ vật của Chấp Nguyệt, mà thêm nữa, nàng còn muốn trả thù Tử Thần Tông.
Mặc dù lúc trước nàng cũng nói như vậy, nhưng càng nhiều hơn chính là làm nhục nhã Chấp Nguyệt, giờ đây đã biến thành kiên quyết, xem ra bên ngoài đã xảy ra chuyện gì làm nàng tức giận.
Nếu như vậy, hiện tại có thể ngăn lại nàng chỉ có hai biện pháp, một là ném chuột vỡ bình, hai là để nàng lập tức đạt được ước muốn, lấy được Ngũ Uẩn Đồ.
Điểm thứ nhất, hiện tại mình làm không được.
Điểm thứ hai, mình hiện tại cũng làm không được.
Ai, lúc đầu mình đã hứa với Chấp Nguyệt, bây giờ cho mình một chút thời gian, mình cũng có thể có biện pháp... Cần gì chứ!
Người ta không có trêu ngươi không chọc giận ngươi.
Được rồi, bây giờ còn có một phương pháp có thể thử một chút.
Nghĩ một lát, Giang Vân Hạc liền từ dưới đất đứng lên, cầm viên đá khắc một cái trên vách tường, rồi đem một đầu vải đỏ treo ở kia.
Sau đó hắn vội vã trở lại phòng.
"Thế nào?"
Chấp Nguyệt thấy Giang Vân Hạc sắc mặt khó coi, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
"Phiền toái rồi, giờ ta đưa ngươi đi, trên đường nói."
Sắc mặt Giang Vân Hạc nhìn không tốt, một tay ôm lấy Chấp Nguyệt, thật nhanh hướng ra ngoài phòng chạy đi.
"Đi không nổi, nói cho ta phát sinh cái gì." Chấp Nguyệt nằm trong ngực Giang Vân Hạc không có giãy dụa, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn gò má của hắn, yên bình hỏi nhẹ.
Phía trước luôn có đủ loại lo lắng, nhưng lúc này gặp dáng vẻ khẩn trương của Giang Vân Hạc, không biết vì cái gì, tâm tình nàng lại rất bình tĩnh.
Dù biết chắc chắn sẽ phát sinh chuyện không tốt tiếp theo.
"Tô Tiểu Tiểu đã phát giác không ổn, nàng phát hiện giữa hai người chúng ta chẳng có chuyện gì, hiện tại đi tìm người hỏi thăm." Giang Vân Hạc vừa chạy vừa nói, tốc độ không chậm.
Có Xích Chân Quả tăng cường gấp mấy lần thể chất, mấy ngày nay tu hành hắn lại thu nhận được một bộ phận linh khí ẩn giấu trong Xích Chân Quả, thể chất lại mạnh hơn một chút.
Lúc này tuy ôm Chấp Nguyệt nhưng hắn vẫn bước đi như bay.
Nhưng khi tiến vào cánh rừng, tốc độ không thể tránh khỏi chậm đi rất nhiều,thỉnh thoảng lại có vài cành cây rủ xuống đánh vào trên mặt.
"Sau đó, sẽ phát sinh cái gì?" Chấp Nguyệt tỉnh táo hỏi.
Giang Vân Hạc kém chút thắng gấp đem Chấp Nguyệt mà ném ra.
Cúi đầu nhìn Chấp Nguyệt với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Sẽ không phải...
Ngươi cũng không biết?
Thấy Chấp Nguyệt không có chút nào né tránh ánh mắt của hắn, hai mắt bên trong rất là thanh tịnh, phảng phất khẽ như hồ nước.
Thần sắc nàng mặc dù vẫn thanh lãnh như cũ nhưng lại mang cho hắn một loại cảm giác khác thường.
Không biết tại sao, tự nhiên hắn nhớ tới chính mình trước kia nuôi một con mèo cái tên là "Đản Đản".Về phần tại sao hắn gọi là "Đản Đản", đó là vì kỷ niệm một con mèo đực khác tên là "Bát Thiên" sắp chết đi, Đản Đản... Ài, bây nhiêu đó cũng chính là thanh xuân của hắn...(đoạn này khó hiểu thế nhỉ)
- -------------------------------