Chương : 50
Tại biệt thự Lăng Gia.
Hiểu Nhiên ngồi ở phòng khách nghẫm nghĩ:
(Đột nhiên mình đến nhà anh Diệc Thiên thế này và không về Phó Gia nữa, không biết Phó Thuần Dương anh ta có nói gì không?)
Rồi một dàn trí tưởng tượng của cô trên đầu khi Phó Thuần Dương đang thương lượng với Diệc Thiên về việc anh mang tiền đến trả nợ giúp cô. Anh không những không khó chịu mà còn bật cười lớn nhìn Diệc Thiên đáp:
"Cậu muốn dùng tiền này trả nợ cho cô ta?"
Diệc Thiên gật đầu thì anh phì cười nói:
"Cũng được, vậy xem như cô ta không còn là người làm cho tôi nữa, ngay từ bây giờ cô ta thuộc về cậu"
Lúc này cô nhăn mặt rồi lắc đầu mạnh xua đuổi đống suy nghĩ trong trí tưởng tượng của mình bèn nghĩ:
(Chắc hẳn anh ta sẽ không quan tâm đến mình đâu, có khi còn đồng ý với anh Diệc Thiên và cho mình nghỉ việc rồi cũng nên, như thế mình nên vui mừng mới phải)
Nhìn thấy tâm trạng của Hiểu Nhiên phấn khởi đến vậy, bà quản gia tiến tới đặt cốc nước cam lên bàn nhìn cô mỉm cười trìu mến lên tiếng:
"Mời tiểu thư dùng nước cam của tôi làm"
Cô sực tỉnh trong sự phấn khích của mình rồi nhìn bà quản gia lấp mấp:
"A...vâng, cảm ơn"
Cô nhấc cốc nước cam lên nhâm nhi rồi liếc mắt nhìn xung quanh căn nhà trống vắng nghẫm nghĩ:
(Nhà anh Diệc Thiên không có nữ hầu mà chỉ có mỗi bác quản gia, thật yên tĩnh chứ không như nhà Phó Thuần Dương, giờ mình mới nhận ra anh ta tưởng mình cao quý chắc, đến mức phải cần người người hầu xung quanh phục vụ tận tay tận miệng, đúng là mắc bệnh hoàng tử mà)
Bà quản gia lên tiếng hỏi:
"Vị tiểu thư là bạn của Diệc Thiên thiếu gia sao? Trông thật xinh đẹp"
Hiểu Nhiên cười gượng đáp:
"A vâng, cháu là Bạch Hiểu Nhiên, người là quản gia ở đây sao?"
Bà quản gia gật đầu đáp:
"Cứ gọi tôi là dì Thất, ngay khi thấy thiếu gia đưa tiểu thư về đây tôi đã rất ngạc nhiên"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên thì bà tiếp lời:
"Suốt hơn 20 năm phục vụ cho Lăng Gia, tôi chưa từng thấy cậu ấy dẫn về một người bạn hay một người con gái nào khác ngoài Thuần Dương thiếu gia cả"
Nghe vậy cô ngạc nhiên hỏi:
"Vậy là sao? Anh Diệc Thiên chưa từng đưa ai về nhà ạ?"
Bà gật đầu thở dài đáp:
"Cô là người con gái đầu tiên bước chân vào đây đấy, Bạch tiểu thư"
Hiểu Nhiên cười đáp:
"Cứ gọi cháu là Hiểu Nhiên, không cần gọi tiểu thư gì đó đâu"
Bà quản gia mỉm cười hỏi:
"Vậy ra cô là bạn gái của Diệc Thiên thiếu gia phải không?"
Cô lấp mấp cười gượng xua tay:
"A không phải, cháu chỉ là bạn của anh ấy thôi, không phải bạn gái đâu"
Bà quản gia ngạc nhiên:
"Nhưng lại được thiếu gia đưa về đây nghĩa là cô rất quan trọng với ngài ấy, vậy mà cô lại không phải bạn gái ngài ấy sao?"
"Quan trọng ư?"
Cô hỏi thì bà quản gia tiến tới lấy khung ảnh nhỏ trên bàn gần đó lại cho cô xem rồi nói:
"Đúng vậy, thiếu gia không có nhiều bạn, ngoài cậu Thuần Dương ra thì ngài ấy chưa bao giờ quan tâm đến ai khác"
Hiểu Nhiên cầm bức ảnh ấy lên xem, đó là Diệc Thiên khi còn cấp ba chụp cùng Thuần Dương. Cô lẩm bẩm tự hỏi:
"Sao anh ấy lại không có nhiều bạn vậy? Chẳng phải anh ấy rất ưu tú và dịu dàng sao? Cháu nghĩ người như anh ấy sẽ được các cô gái vây lấy rất nhiều"
Bà quản gia trả lời:
"Cô biết ngài ấy còn có một người em trai song sinh chứ?"
Hiểu Nhiên liền ngạc nhiên hỏi:
"Là Lăng Nhất sao?"
"Đúng vậy, hai người bọn họ dù giống nhau nhưng tính cách lại khác xa nhau hoàn toàn, Lăng lão gia luôn xem trọng và đè áp lực mọi việc lên Diệc Thiên thiếu gia vì ngài ấy rất tài giỏi, còn Lăng Nhất thiếu gia thì không bén mảng quan tâm gì đến, chính vì cái áp lực bắt buộc Diệc Thiên thiếu gia luôn phải hoàn hảo trong mắt người khác, đó là lí do tại sao ngài ấy không được phép có nhiều bạn bè"
Hiểu Nhiên chợt nhận ra, lòng cô không hiểu sao lại hiểu được nỗi lòng của Diệc Thiên một phần nào đó, cô hỏi:
"Nhưng cháu không hiểu, mặc dù vậy anh Diệc Thiên vẫn luôn mỉm cười, lẽ ra anh ấy phải cô đơn chứ? Và vô lí nhất tại sao anh ấy lại không được phép có nhiều bạn bè?"
Bà quản gia thở dài:
"Ngài ấy luôn tỏa ra mình ổn, tôi vẫn còn nhớ cái ngày ngài ấy vẫn là đứa trẻ bình thường như bao người khác, ngài ấy đã có rất nhiều bạn bè vây lấy, nhưng đột nhiên ba của ngài ấy cấm túc ngài ấy không được chơi với những người khác vì sợ Diệc Thiên thiếu gia sẽ nhiễm thói hư tật xấu như Lăng Nhất thiếu gia vậy, từ đó ông ấy đã cấm túc ngài không được tiếp xúc với bất kì ai khác, nếu không ông ấy sẽ gây khó dễ cho họ, và người duy nhất Diệc Thiên thiếu gia được tiếp xúc chỉ có cậu Thuần Dương thôi"
"Vậy à"
Cô hiểu ra dần rồi nghẫm nghĩ:
(Nói cũng đúng, Lăng Nhất anh ta nhìn qua đã biết không tốt lành gì rồi, thảo nào ba anh Diệc Thiên không muốn anh ấy giống như em trai mình nên mới cấm túc anh ấy giao lưu với người khác, vậy mọi chuyện không phải tại Lăng Nhất hết sao?)
Đột nhiên tiếng bấm chuông không ngừng vang lên ồn ào. Bà quản gia ngạc nhiên tự hỏi:
"Là ai mà bấm chuông liên hồi thế này? Hiểu Nhiên cháu cứ ngồi yên ở đây, ta ra ngoài xem thử nhé"
"Vâng ạ"
Hiểu Nhiên vừa đáp thì bà quản gia đi ra ngoài mất. Cô ngồi xuống ghế nghẫm nghĩ:
(Vậy ra anh Diệc Thiên phải sống một cuộc sống ràng buộc như vậy, tại sao anh ấy luôn mỉm cười chứ?)
"Bạch Hiểu Nhiên"
Đột nhiên tiếng gọi lớn vang lên bên ngoài, Hiểu Nhiên giật mình thì cánh cửa bật mở ra, Thuần Dương bước vào nhìn cô thở dốc thì cô to mắt đứng lên nhìn anh bàng hoàng lấp mấp:
"Anh...anh đến đây làm gì chứ?"
Bà quản gia đi vào lên tiếng:
"Thuần Dương thiếu gia, khi không cậu lại bấm chuông liên tục như vậy rồi gấp rút chạy vào đây là tìm Hiểu Nhiên sao?"
Hiểu Nhiên mấp môi hỏi:
"Anh tìm tôi sao?"
Anh tiến tới nói lớn:
"Cô nghĩ cái quái gì vậy? Cô muốn nghỉ việc lắm sao? Còn dám đến nhà Diệc Thiên nữa chứ? Tôi đã nói cô phải về trước 6 giờ tối cơ mà"
Cô vẫn trơ mặt hỏi:
"Nhưng anh bảo nếu tôi không về trước 6 giờ tối thì đừng về nữa cơ mà?"
Anh nheo mày:
"Tôi bảo thế nào thì cô làm thế đó sao? Cô có bị ngu ngốc không?"
Cô nheo mày trả lời:
"Nhưng trước giờ anh luôn bắt tôi phải làm theo ý anh mà đúng không? Tôi không muốn làm việc cho anh nữa"
Nghe vậy anh cắn răng thì Diệc Thiên đi vào lên tiếng:
"Câu có nghe gì không? Cô ấy không muốn làm việc cho cậu nữa, cậu không thể ép buộc người khác làm theo ý mình đâu"
Thuần Dương bật cười đáp:
"Nhưng tôi không đồng ý việc cô ta nhờ cậu lấy tiền giúp cô ta nghỉ việc ở Phó Gia, tôi không cho phép cô ta âm thầm nghỉ việc mà không đứng trước mặt tôi nói tiếng nào"
Hiểu Nhiên tiếp lời:
"Anh không cho tôi nghĩ việc sao? Ban đầu tôi nợ anh nên phải làm người hầu cho anh, chỉ cần trả tiền là tôi có thể nghỉ việc mà đúng không?"
Anh nheo mày đáp:
"Chúng ta đã thỏa thuận việc cô trả nợ cho tôi một năm, không có thỏa thuận bắt buộc cô phải trả tiền thì có thể thoát khỏi Phó Gia, vậy nên cô phải làm việc cho tôi mấy tháng còn lại, đừng hòng nghĩ đến việc tự do nữa"
Diệc Thiên bật hỏi:
"Thuần Dương, cậu có thấy cậu quá đáng không? Tiền thì không nhận mà lại bắt cô ấy làm đúng thời hạn một năm, chẳng qua cậu muốn giữ cô ấy lại thôi nên mới đến tận đây, đừng giả vờ vì cái hợp đồng làm việc gì đó nữa"
Thuần Dương ngạc nhiên, lúc này anh chợt nhận ra. Hiểu Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra liền bật hỏi:
"Anh Diệc Thiên, anh đang nói gì vậy?"
Thuần Dương liền kéo tay cô thì cô nhăn mặt:
"Anh làm gì vậy?"
Anh vẫn kéo mạnh tay cô lướt qua Diệc Thiên rồi đáp:
"Cậu nghĩ sao cũng được, vì tôi phải đưa cô ấy về bằng mọi giá"
Sau khi bước ra khỏi cửa thì cô cố giật tay lại phản kháng nói lớn:
"Anh làm gì vậy? Thả tay tôi ra"
Đến khi bóng dáng hai người đi mất thì Diệc Thiên lẩm bẩm:
"Vậy là đúng như mình nghĩ"
Bên ngoài, Thuần Dương kéo tay cô đi thẳng thừng thì cô liên tục giật tay mình nói:
"Anh buông tôi ra, tôi không muốn về Phó Gia nữa, anh Diệc Thiên sẽ trả tiền cho anh nhưng tại sao anh không nhận, tôi đã hứa với anh ấy sẽ không làm việc cho anh nữa, tôi sẽ làm ở cửa hàng anh ấy"
Bước tới xe, Thuần Dương không ngần ngại đẩy mạnh cô vào rồi đóng sầm cửa lại, sau đó anh lên xe mặc cho cô đang cố chống cự liên tục nói lớn:
"Anh có nghe tôi nói gì không? Làm ơn hãy cho tôi tự do, không có tôi vẫn còn có những nữ hầu khác mà, anh có thể bắt họ giặt quần áo cho anh mà không cần sử dụng máy giặt, anh có thể bắt họ nấu ăn cho anh mỗi ngày và bắt họ phải hiểu khẩu vị của anh, anh cũng có thể bắt họ dọn dẹp phòng anh mỗi sáng và đánh thức anh dậy mà, vậy thì lí do gì anh không cho tôi nghỉ việc chứ?"
Anh im lặng một hồi, rồi khởi động xe dần khẽ nói:
"Im lặng đi"
Nghe vậy cô không la hét nữa thì chiếc xe dần lái đi, cô đành ngồi im nghẫm nghĩ:
(Rốt cuộc anh ta muốn làm gì mình chứ? Tại sao lại không cho mình nghỉ việc?)
Bỗng anh lên tiếng:
"Vì tôi lười phải dạy lại mọi thứ cho người khác, cô đã thuần thục công việc trong nhà tôi, tôi không thể để cô đi được"
Cô ngạc nhiên rồi nói:
"Hừ, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ đi, việc gì anh phải giữ tôi lại, anh chỉ lấy cái cớ giữ tôi lại làm việc cho anh và bắt nạt tôi thôi"
Nghe vậy anh bật cười nhẹ mà không nói gì nữa khiến cô khó hiểu hỏi:
"Anh cười cái gì chứ? Tôi nói không đúng sao?"
Lúc này anh không hiểu sao lòng lại vui đến vậy, mặc cho cô cào nhào nhăn nhó, anh vẫn thấy vui vẻ và lái xe.
"Này anh trả lời tôi đi chứ? Rốt cuộc làm sao anh mới cho tôi nghỉ việc, tôi không muốn về nhà anh nữa, làm ơn dừng xe cho tôi xuống đi"
Cô nhăn mặt không vui dần thì anh lên tiếng:
"Tôi sẽ phạt cô vì tội dám âm thầm đi với Diệc Thiên, tội thứ hai là dám đến nhà cậu ta và âm thầm muốn nghỉ việc, tội thứ ba là cô dám nói trước mặt cậu ta về việc không muốn về Phó Gia nữa"
Cô nheo mày khó hiểu:
"Này, tôi không muốn làm người hầu của anh nữa, còn mấy tội mà anh kể thật vô lí, mau dừng xe, tôi muốn xuống xe"
Cô hét lớn thì anh nhăn mặt nói:
"Cô còn không im lặng thì Phó Thuần Dương tôi không nương tay đâu"
Mặc vậy cô vẫn hét:
"Nhưng tôi muốn xuống xe, tôi không muốn theo anh về"
Đột nhiên anh thắng gấp xe lại khiến cô đập đầu về phía trước
"Aiya...anh làm cái gì vậy? Đầu của tôi"
Cô bật rên thì anh nhăn mặt dần bật hỏi:
"Tôi làm gì sai với cô sao?"
Cô xoa đầu mình vì cơn đau rồi khó hiểu nhìn anh mếu máo nói:
"Cái gì chứ? Anh thắng gấp như vậy là muốn tôi đập đầu chết sao?"
Anh nắm chặt hai bàn tay mình lại hỏi:
"Tôi đang hỏi...tôi làm sai gì với cô nên cô mới không muốn theo tôi về, không lẽ Diệc Thiên cậu ta quan trọng đến mức nói gì cô cũng nghe sao? Thậm chí cô còn phản kháng và muốn làm việc cho cậu ta, cô nói đi, tôi thua cậu ta về cái gì chứ?"
Cô nheo mày hỏi:
"Anh đang nói cái gì vậy? Anh không biết là tôi thích anh ấy sao? So với anh và anh ấy thì anh ấy là một người dịu dàng, biết suy nghĩ, biết quan tâm đến người khác"
Rồi cô sực nhận ra tiếp lời:
"Cơ mà...anh hỏi tôi anh thua anh ấy về cái gì là sao?"
Anh nghiếng răng tay gõ mạnh lên xe quay sang nhìn cô nói lớn:
"Cô đúng là ngu ngốc, tôi cũng có thể dịu dàng như cậu ta được vậy, cô chỉ cần thấy ai đó đối xử với cô ấm áp lại cho người ta tốt hơn tôi, chỉ cần cậu ta cười với cô một chút thì cô liền quay lưng vẫy đuôi mà bỏ chủ, trong khi người chủ này lại chạy tức tốc đến đây bắt cô về mà cô còn không muốn, cô đúng là loại người ngu ngốc"
Cô nhăn mặt quát:
"Anh đang nói cái quái gì vậy? Với lại tôi là người chứ không phải là chó, anh nói cái gì mà anh ấy tốt hơn anh? Anh bị tâm thần phân liệt à?"
Lúc này bên ngoài xe, một bà lão và đứa cháu gái đi ngang qua. Vì tiếng ồn ào trong xe thì đứa cháu gái thì nhìn bà mình ngây thơ lên tiếng:
"Bà ơi, chiếc xe đó ồn quá"
Người bà mỉm cười trả lời:
"Chắc là đôi vợ chồng trẻ cải nhau đó mà, giống baba và mama cháu vậy"
Ngay trong xe, anh nhăn mặt nói:
"Cô ngu ngốc vừa thôi, khi về nhà tôi sẽ trừng phạt cô"
Cô đẩy cửa xe rồi bước xuống đáp:
"Hừ, tôi còn lâu mới theo anh về, anh đã mắng tôi ngu ngốc nhiều lần rồi, anh đúng là loại người khó hiểu"
"Cô dám bước xuống xe thì đừng trách tôi"
Anh lên tiếng hăm dọa thì cô đóng cửa xe lại đáp:
"Tôi cứ xuống đấy, anh về nhà đi, tôi không muốn về Phó Gia nữa"
Rồi cô quay lưng bước đi bộ về phía trước thì anh tức tối bước xuống xe chạy đến kéo mạnh cánh tay cô thì cô giật mạnh nói:
"Buông ra, anh làm như vậy là không đúng với một cô gái, tôi bảo anh thả tôi ra cơ mà"
Lúc này đúng lúc Lăng Nhất chợt chạy đến thì liền dừng xe khi thấy cảnh tượng từ xa trước mặt, Thuần Dương đang kéo tay Hiểu Nhiên khiến anh to mắt bất ngờ nhìn.
Cùng khoảnh khắc tại nhà Tiểu Huyên bây giờ, Tư Diệp đang chống tay lên cằm uống cafe trong sự nhàm chán thì một tin nhắn đến. Cô bật máy lên xem thì to mắt nhìn tấm ảnh Lăng Nhất vừa gửi qua, đó là cảnh Thuần Dương đang kéo tay Hiểu Nhiên trên đường khiến cô bật đứng dậy thì tin nhắn của Lăng Nhất lại đến với dòng khiêu khích:
[Chồng sắp cưới của cô bây giờ đang trên đường níu kéo cô gái khác rồi, tôi nghĩ cô nên từ bỏ ý định bắt anh ta nhận cái thai ngoài ý muốn của mình đi]
Chợt Tư Diệp nắm chặt điện thoại mình nhăn mặt kích động quát lớn:
"Đồ khốn"
Bên trong nhà tắm, Tiểu Huyên giật mình liềm bước ra bật hỏi:
"Tư Diệp, cậu sao vậy? Hét lớn như thế làm tớ giật cả mình đấy"
Tư Diệp không vui quay lưng nói:
"Tớ có việc phải đi đây"
Sau đó cô vội đi mất khiến Tiểu Huyên vừa lau tóc vừa khó hiểu.
Hiểu Nhiên ngồi ở phòng khách nghẫm nghĩ:
(Đột nhiên mình đến nhà anh Diệc Thiên thế này và không về Phó Gia nữa, không biết Phó Thuần Dương anh ta có nói gì không?)
Rồi một dàn trí tưởng tượng của cô trên đầu khi Phó Thuần Dương đang thương lượng với Diệc Thiên về việc anh mang tiền đến trả nợ giúp cô. Anh không những không khó chịu mà còn bật cười lớn nhìn Diệc Thiên đáp:
"Cậu muốn dùng tiền này trả nợ cho cô ta?"
Diệc Thiên gật đầu thì anh phì cười nói:
"Cũng được, vậy xem như cô ta không còn là người làm cho tôi nữa, ngay từ bây giờ cô ta thuộc về cậu"
Lúc này cô nhăn mặt rồi lắc đầu mạnh xua đuổi đống suy nghĩ trong trí tưởng tượng của mình bèn nghĩ:
(Chắc hẳn anh ta sẽ không quan tâm đến mình đâu, có khi còn đồng ý với anh Diệc Thiên và cho mình nghỉ việc rồi cũng nên, như thế mình nên vui mừng mới phải)
Nhìn thấy tâm trạng của Hiểu Nhiên phấn khởi đến vậy, bà quản gia tiến tới đặt cốc nước cam lên bàn nhìn cô mỉm cười trìu mến lên tiếng:
"Mời tiểu thư dùng nước cam của tôi làm"
Cô sực tỉnh trong sự phấn khích của mình rồi nhìn bà quản gia lấp mấp:
"A...vâng, cảm ơn"
Cô nhấc cốc nước cam lên nhâm nhi rồi liếc mắt nhìn xung quanh căn nhà trống vắng nghẫm nghĩ:
(Nhà anh Diệc Thiên không có nữ hầu mà chỉ có mỗi bác quản gia, thật yên tĩnh chứ không như nhà Phó Thuần Dương, giờ mình mới nhận ra anh ta tưởng mình cao quý chắc, đến mức phải cần người người hầu xung quanh phục vụ tận tay tận miệng, đúng là mắc bệnh hoàng tử mà)
Bà quản gia lên tiếng hỏi:
"Vị tiểu thư là bạn của Diệc Thiên thiếu gia sao? Trông thật xinh đẹp"
Hiểu Nhiên cười gượng đáp:
"A vâng, cháu là Bạch Hiểu Nhiên, người là quản gia ở đây sao?"
Bà quản gia gật đầu đáp:
"Cứ gọi tôi là dì Thất, ngay khi thấy thiếu gia đưa tiểu thư về đây tôi đã rất ngạc nhiên"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên thì bà tiếp lời:
"Suốt hơn 20 năm phục vụ cho Lăng Gia, tôi chưa từng thấy cậu ấy dẫn về một người bạn hay một người con gái nào khác ngoài Thuần Dương thiếu gia cả"
Nghe vậy cô ngạc nhiên hỏi:
"Vậy là sao? Anh Diệc Thiên chưa từng đưa ai về nhà ạ?"
Bà gật đầu thở dài đáp:
"Cô là người con gái đầu tiên bước chân vào đây đấy, Bạch tiểu thư"
Hiểu Nhiên cười đáp:
"Cứ gọi cháu là Hiểu Nhiên, không cần gọi tiểu thư gì đó đâu"
Bà quản gia mỉm cười hỏi:
"Vậy ra cô là bạn gái của Diệc Thiên thiếu gia phải không?"
Cô lấp mấp cười gượng xua tay:
"A không phải, cháu chỉ là bạn của anh ấy thôi, không phải bạn gái đâu"
Bà quản gia ngạc nhiên:
"Nhưng lại được thiếu gia đưa về đây nghĩa là cô rất quan trọng với ngài ấy, vậy mà cô lại không phải bạn gái ngài ấy sao?"
"Quan trọng ư?"
Cô hỏi thì bà quản gia tiến tới lấy khung ảnh nhỏ trên bàn gần đó lại cho cô xem rồi nói:
"Đúng vậy, thiếu gia không có nhiều bạn, ngoài cậu Thuần Dương ra thì ngài ấy chưa bao giờ quan tâm đến ai khác"
Hiểu Nhiên cầm bức ảnh ấy lên xem, đó là Diệc Thiên khi còn cấp ba chụp cùng Thuần Dương. Cô lẩm bẩm tự hỏi:
"Sao anh ấy lại không có nhiều bạn vậy? Chẳng phải anh ấy rất ưu tú và dịu dàng sao? Cháu nghĩ người như anh ấy sẽ được các cô gái vây lấy rất nhiều"
Bà quản gia trả lời:
"Cô biết ngài ấy còn có một người em trai song sinh chứ?"
Hiểu Nhiên liền ngạc nhiên hỏi:
"Là Lăng Nhất sao?"
"Đúng vậy, hai người bọn họ dù giống nhau nhưng tính cách lại khác xa nhau hoàn toàn, Lăng lão gia luôn xem trọng và đè áp lực mọi việc lên Diệc Thiên thiếu gia vì ngài ấy rất tài giỏi, còn Lăng Nhất thiếu gia thì không bén mảng quan tâm gì đến, chính vì cái áp lực bắt buộc Diệc Thiên thiếu gia luôn phải hoàn hảo trong mắt người khác, đó là lí do tại sao ngài ấy không được phép có nhiều bạn bè"
Hiểu Nhiên chợt nhận ra, lòng cô không hiểu sao lại hiểu được nỗi lòng của Diệc Thiên một phần nào đó, cô hỏi:
"Nhưng cháu không hiểu, mặc dù vậy anh Diệc Thiên vẫn luôn mỉm cười, lẽ ra anh ấy phải cô đơn chứ? Và vô lí nhất tại sao anh ấy lại không được phép có nhiều bạn bè?"
Bà quản gia thở dài:
"Ngài ấy luôn tỏa ra mình ổn, tôi vẫn còn nhớ cái ngày ngài ấy vẫn là đứa trẻ bình thường như bao người khác, ngài ấy đã có rất nhiều bạn bè vây lấy, nhưng đột nhiên ba của ngài ấy cấm túc ngài ấy không được chơi với những người khác vì sợ Diệc Thiên thiếu gia sẽ nhiễm thói hư tật xấu như Lăng Nhất thiếu gia vậy, từ đó ông ấy đã cấm túc ngài không được tiếp xúc với bất kì ai khác, nếu không ông ấy sẽ gây khó dễ cho họ, và người duy nhất Diệc Thiên thiếu gia được tiếp xúc chỉ có cậu Thuần Dương thôi"
"Vậy à"
Cô hiểu ra dần rồi nghẫm nghĩ:
(Nói cũng đúng, Lăng Nhất anh ta nhìn qua đã biết không tốt lành gì rồi, thảo nào ba anh Diệc Thiên không muốn anh ấy giống như em trai mình nên mới cấm túc anh ấy giao lưu với người khác, vậy mọi chuyện không phải tại Lăng Nhất hết sao?)
Đột nhiên tiếng bấm chuông không ngừng vang lên ồn ào. Bà quản gia ngạc nhiên tự hỏi:
"Là ai mà bấm chuông liên hồi thế này? Hiểu Nhiên cháu cứ ngồi yên ở đây, ta ra ngoài xem thử nhé"
"Vâng ạ"
Hiểu Nhiên vừa đáp thì bà quản gia đi ra ngoài mất. Cô ngồi xuống ghế nghẫm nghĩ:
(Vậy ra anh Diệc Thiên phải sống một cuộc sống ràng buộc như vậy, tại sao anh ấy luôn mỉm cười chứ?)
"Bạch Hiểu Nhiên"
Đột nhiên tiếng gọi lớn vang lên bên ngoài, Hiểu Nhiên giật mình thì cánh cửa bật mở ra, Thuần Dương bước vào nhìn cô thở dốc thì cô to mắt đứng lên nhìn anh bàng hoàng lấp mấp:
"Anh...anh đến đây làm gì chứ?"
Bà quản gia đi vào lên tiếng:
"Thuần Dương thiếu gia, khi không cậu lại bấm chuông liên tục như vậy rồi gấp rút chạy vào đây là tìm Hiểu Nhiên sao?"
Hiểu Nhiên mấp môi hỏi:
"Anh tìm tôi sao?"
Anh tiến tới nói lớn:
"Cô nghĩ cái quái gì vậy? Cô muốn nghỉ việc lắm sao? Còn dám đến nhà Diệc Thiên nữa chứ? Tôi đã nói cô phải về trước 6 giờ tối cơ mà"
Cô vẫn trơ mặt hỏi:
"Nhưng anh bảo nếu tôi không về trước 6 giờ tối thì đừng về nữa cơ mà?"
Anh nheo mày:
"Tôi bảo thế nào thì cô làm thế đó sao? Cô có bị ngu ngốc không?"
Cô nheo mày trả lời:
"Nhưng trước giờ anh luôn bắt tôi phải làm theo ý anh mà đúng không? Tôi không muốn làm việc cho anh nữa"
Nghe vậy anh cắn răng thì Diệc Thiên đi vào lên tiếng:
"Câu có nghe gì không? Cô ấy không muốn làm việc cho cậu nữa, cậu không thể ép buộc người khác làm theo ý mình đâu"
Thuần Dương bật cười đáp:
"Nhưng tôi không đồng ý việc cô ta nhờ cậu lấy tiền giúp cô ta nghỉ việc ở Phó Gia, tôi không cho phép cô ta âm thầm nghỉ việc mà không đứng trước mặt tôi nói tiếng nào"
Hiểu Nhiên tiếp lời:
"Anh không cho tôi nghĩ việc sao? Ban đầu tôi nợ anh nên phải làm người hầu cho anh, chỉ cần trả tiền là tôi có thể nghỉ việc mà đúng không?"
Anh nheo mày đáp:
"Chúng ta đã thỏa thuận việc cô trả nợ cho tôi một năm, không có thỏa thuận bắt buộc cô phải trả tiền thì có thể thoát khỏi Phó Gia, vậy nên cô phải làm việc cho tôi mấy tháng còn lại, đừng hòng nghĩ đến việc tự do nữa"
Diệc Thiên bật hỏi:
"Thuần Dương, cậu có thấy cậu quá đáng không? Tiền thì không nhận mà lại bắt cô ấy làm đúng thời hạn một năm, chẳng qua cậu muốn giữ cô ấy lại thôi nên mới đến tận đây, đừng giả vờ vì cái hợp đồng làm việc gì đó nữa"
Thuần Dương ngạc nhiên, lúc này anh chợt nhận ra. Hiểu Nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra liền bật hỏi:
"Anh Diệc Thiên, anh đang nói gì vậy?"
Thuần Dương liền kéo tay cô thì cô nhăn mặt:
"Anh làm gì vậy?"
Anh vẫn kéo mạnh tay cô lướt qua Diệc Thiên rồi đáp:
"Cậu nghĩ sao cũng được, vì tôi phải đưa cô ấy về bằng mọi giá"
Sau khi bước ra khỏi cửa thì cô cố giật tay lại phản kháng nói lớn:
"Anh làm gì vậy? Thả tay tôi ra"
Đến khi bóng dáng hai người đi mất thì Diệc Thiên lẩm bẩm:
"Vậy là đúng như mình nghĩ"
Bên ngoài, Thuần Dương kéo tay cô đi thẳng thừng thì cô liên tục giật tay mình nói:
"Anh buông tôi ra, tôi không muốn về Phó Gia nữa, anh Diệc Thiên sẽ trả tiền cho anh nhưng tại sao anh không nhận, tôi đã hứa với anh ấy sẽ không làm việc cho anh nữa, tôi sẽ làm ở cửa hàng anh ấy"
Bước tới xe, Thuần Dương không ngần ngại đẩy mạnh cô vào rồi đóng sầm cửa lại, sau đó anh lên xe mặc cho cô đang cố chống cự liên tục nói lớn:
"Anh có nghe tôi nói gì không? Làm ơn hãy cho tôi tự do, không có tôi vẫn còn có những nữ hầu khác mà, anh có thể bắt họ giặt quần áo cho anh mà không cần sử dụng máy giặt, anh có thể bắt họ nấu ăn cho anh mỗi ngày và bắt họ phải hiểu khẩu vị của anh, anh cũng có thể bắt họ dọn dẹp phòng anh mỗi sáng và đánh thức anh dậy mà, vậy thì lí do gì anh không cho tôi nghỉ việc chứ?"
Anh im lặng một hồi, rồi khởi động xe dần khẽ nói:
"Im lặng đi"
Nghe vậy cô không la hét nữa thì chiếc xe dần lái đi, cô đành ngồi im nghẫm nghĩ:
(Rốt cuộc anh ta muốn làm gì mình chứ? Tại sao lại không cho mình nghỉ việc?)
Bỗng anh lên tiếng:
"Vì tôi lười phải dạy lại mọi thứ cho người khác, cô đã thuần thục công việc trong nhà tôi, tôi không thể để cô đi được"
Cô ngạc nhiên rồi nói:
"Hừ, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ đi, việc gì anh phải giữ tôi lại, anh chỉ lấy cái cớ giữ tôi lại làm việc cho anh và bắt nạt tôi thôi"
Nghe vậy anh bật cười nhẹ mà không nói gì nữa khiến cô khó hiểu hỏi:
"Anh cười cái gì chứ? Tôi nói không đúng sao?"
Lúc này anh không hiểu sao lòng lại vui đến vậy, mặc cho cô cào nhào nhăn nhó, anh vẫn thấy vui vẻ và lái xe.
"Này anh trả lời tôi đi chứ? Rốt cuộc làm sao anh mới cho tôi nghỉ việc, tôi không muốn về nhà anh nữa, làm ơn dừng xe cho tôi xuống đi"
Cô nhăn mặt không vui dần thì anh lên tiếng:
"Tôi sẽ phạt cô vì tội dám âm thầm đi với Diệc Thiên, tội thứ hai là dám đến nhà cậu ta và âm thầm muốn nghỉ việc, tội thứ ba là cô dám nói trước mặt cậu ta về việc không muốn về Phó Gia nữa"
Cô nheo mày khó hiểu:
"Này, tôi không muốn làm người hầu của anh nữa, còn mấy tội mà anh kể thật vô lí, mau dừng xe, tôi muốn xuống xe"
Cô hét lớn thì anh nhăn mặt nói:
"Cô còn không im lặng thì Phó Thuần Dương tôi không nương tay đâu"
Mặc vậy cô vẫn hét:
"Nhưng tôi muốn xuống xe, tôi không muốn theo anh về"
Đột nhiên anh thắng gấp xe lại khiến cô đập đầu về phía trước
"Aiya...anh làm cái gì vậy? Đầu của tôi"
Cô bật rên thì anh nhăn mặt dần bật hỏi:
"Tôi làm gì sai với cô sao?"
Cô xoa đầu mình vì cơn đau rồi khó hiểu nhìn anh mếu máo nói:
"Cái gì chứ? Anh thắng gấp như vậy là muốn tôi đập đầu chết sao?"
Anh nắm chặt hai bàn tay mình lại hỏi:
"Tôi đang hỏi...tôi làm sai gì với cô nên cô mới không muốn theo tôi về, không lẽ Diệc Thiên cậu ta quan trọng đến mức nói gì cô cũng nghe sao? Thậm chí cô còn phản kháng và muốn làm việc cho cậu ta, cô nói đi, tôi thua cậu ta về cái gì chứ?"
Cô nheo mày hỏi:
"Anh đang nói cái gì vậy? Anh không biết là tôi thích anh ấy sao? So với anh và anh ấy thì anh ấy là một người dịu dàng, biết suy nghĩ, biết quan tâm đến người khác"
Rồi cô sực nhận ra tiếp lời:
"Cơ mà...anh hỏi tôi anh thua anh ấy về cái gì là sao?"
Anh nghiếng răng tay gõ mạnh lên xe quay sang nhìn cô nói lớn:
"Cô đúng là ngu ngốc, tôi cũng có thể dịu dàng như cậu ta được vậy, cô chỉ cần thấy ai đó đối xử với cô ấm áp lại cho người ta tốt hơn tôi, chỉ cần cậu ta cười với cô một chút thì cô liền quay lưng vẫy đuôi mà bỏ chủ, trong khi người chủ này lại chạy tức tốc đến đây bắt cô về mà cô còn không muốn, cô đúng là loại người ngu ngốc"
Cô nhăn mặt quát:
"Anh đang nói cái quái gì vậy? Với lại tôi là người chứ không phải là chó, anh nói cái gì mà anh ấy tốt hơn anh? Anh bị tâm thần phân liệt à?"
Lúc này bên ngoài xe, một bà lão và đứa cháu gái đi ngang qua. Vì tiếng ồn ào trong xe thì đứa cháu gái thì nhìn bà mình ngây thơ lên tiếng:
"Bà ơi, chiếc xe đó ồn quá"
Người bà mỉm cười trả lời:
"Chắc là đôi vợ chồng trẻ cải nhau đó mà, giống baba và mama cháu vậy"
Ngay trong xe, anh nhăn mặt nói:
"Cô ngu ngốc vừa thôi, khi về nhà tôi sẽ trừng phạt cô"
Cô đẩy cửa xe rồi bước xuống đáp:
"Hừ, tôi còn lâu mới theo anh về, anh đã mắng tôi ngu ngốc nhiều lần rồi, anh đúng là loại người khó hiểu"
"Cô dám bước xuống xe thì đừng trách tôi"
Anh lên tiếng hăm dọa thì cô đóng cửa xe lại đáp:
"Tôi cứ xuống đấy, anh về nhà đi, tôi không muốn về Phó Gia nữa"
Rồi cô quay lưng bước đi bộ về phía trước thì anh tức tối bước xuống xe chạy đến kéo mạnh cánh tay cô thì cô giật mạnh nói:
"Buông ra, anh làm như vậy là không đúng với một cô gái, tôi bảo anh thả tôi ra cơ mà"
Lúc này đúng lúc Lăng Nhất chợt chạy đến thì liền dừng xe khi thấy cảnh tượng từ xa trước mặt, Thuần Dương đang kéo tay Hiểu Nhiên khiến anh to mắt bất ngờ nhìn.
Cùng khoảnh khắc tại nhà Tiểu Huyên bây giờ, Tư Diệp đang chống tay lên cằm uống cafe trong sự nhàm chán thì một tin nhắn đến. Cô bật máy lên xem thì to mắt nhìn tấm ảnh Lăng Nhất vừa gửi qua, đó là cảnh Thuần Dương đang kéo tay Hiểu Nhiên trên đường khiến cô bật đứng dậy thì tin nhắn của Lăng Nhất lại đến với dòng khiêu khích:
[Chồng sắp cưới của cô bây giờ đang trên đường níu kéo cô gái khác rồi, tôi nghĩ cô nên từ bỏ ý định bắt anh ta nhận cái thai ngoài ý muốn của mình đi]
Chợt Tư Diệp nắm chặt điện thoại mình nhăn mặt kích động quát lớn:
"Đồ khốn"
Bên trong nhà tắm, Tiểu Huyên giật mình liềm bước ra bật hỏi:
"Tư Diệp, cậu sao vậy? Hét lớn như thế làm tớ giật cả mình đấy"
Tư Diệp không vui quay lưng nói:
"Tớ có việc phải đi đây"
Sau đó cô vội đi mất khiến Tiểu Huyên vừa lau tóc vừa khó hiểu.