Chương : 56
"Aaaa....đáng ghét"
Tư Diệp đi vào phòng mình hất mọi đồ đạc trên bàn trong tức giận gào lớn.
Sau đó ngồi xuống giường thở "hộc hộc" cố kìm sự nóng nảy của bản thân
(Khốn kiếp, nếu mình không ngăn chặn Luna thì cô ta sẽ phá hủy hết mọi thứ của mình)
"Cộc cộc cộc"
Bỗng Hiểu Nhiên chợt gõ cửa, Tư Diệp lại nheo mày lên tiếng hỏi:
"Là chuyện gì nữa?"
Hiểu Nhiên vừa mở cửa ra, tay cầm một đĩa trái cây tiến vào nói:
"Tôi mang trái cây cho cô đây, Lạc tiểu thư"
Khi vừa bước vào thì cô nhìn thấy một ít đồ đã bị hất xuống đất, cũng nhận ra tâm trạng của Tư Diệp đang không vui. Đặt đĩa trái cây lên bàn thì Tư Diệp lên tiếng:
"Tôi nhớ là đâu có nhờ cô gọt trái cây mang lên đây nhỉ?"
Hiểu Nhiên cúi mặt đáp:
"Ông chủ Phó đã nói với tôi ở nhà chăm sóc cô thật tốt nên tôi tự mình mang trái cây lên đây thôi, cô có cần thêm gì nữa không?"
Tư Diệp bật đứng dậy nheo mày hỏi:
"Cô đang giả nai với tôi sao? Cô và Thuần Dương bấy lâu nay có tình ý gì? Cô đang cố câu dẫn anh ấy đúng không?"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên, trơ mắt hỏi:
"Cô nói gì vậy? Tôi chỉ là người hầu thì có tình ý gì với chồng sắp cưới của cô chứ? Anh ấy chỉ là ông chủ của tôi thôi"
Tư Diệp bật cười nhạt:
"Cô đừng tưởng là tôi không biết, cô lúc nào cũng xuất hiện xung quanh anh ấy, miệng thì nói không có tình ý nhưng năm lần bảy lượt vì sao Thuần Dương đều muốn giữ cô lại ở căn nhà này, cô và anh ấy rốt cuộc đã có gì với nhau chưa hả?"
Thấy Tư Diệp lại bắt đầu tức giận, Hiểu Nhiên đành đáp:
"Tôi chẳng có gì với anh ta hết, xin Lạc tiểu thư đừng nghi ngờ lung tung, nếu không có gì nhờ thì tôi đi đây"
Sau đó cô quay lưng vừa bước tới cửa thì Tư Diệp đã hất đĩa trái cây trên bàn xuống văng ra đất.
"Rốp" tiếng vỡ đĩa văng lung tung ra đất. Hiểu Nhiên giật mình quay lại sửng sờ nhìn thì Tư Diệp tiến tới nói:
"Loại phụ nữ như cô tôi gặp qua rất nhiều, cô có thể câu dẫn Diệc Thiên hay Lăng Nhất gì đó tôi không quan tâm, nhưng đối với Thuần Dương tôi cấm cô lại gần anh ấy nửa bước"
Hiểu Nhiên vẫn nheo mày quả quyết:
"Tôi vốn không có ý gì với chồng sắp cưới của cô đâu nên hãy yên tâm, tôi chỉ hi vọng cô thật lòng đối với anh ta vì anh ta yêu cô rất nhiều"
Tư Diệp nhếch môi:
"Hừ, tất nhiên rồi, việc này cần đến một con người hầu như cô nhắc nhở sao?Tôi cũng thừa biết là anh ấy yêu tôi nên cô có với tới cũng không có cửa"
Dù rất tức giận vì bị chế giễu, Hiểu Nhiên đành nhịn nhục rồi quay lại mở cửa cố tránh mặt Tư Diệp thì cô ta lại lên tiếng:
"Khoan đã, cô không định dọn dẹp lại phòng tôi sao? Đĩa trái cây vỡ văng lung tung như vậy, nhỡ tôi giẫm trúng thì sao hả?"
Nghe vậy, Hiểu Nhiên đành quay lại luôn tự lẩm bẩm với lòng mình:
(Bạch Hiểu Nhiên, dù cô ta có chế giễu hay chửi mắng mày cũng không sao, mày chỉ là người làm thôi, không có quyền cải)
Sau đó cô đi đến dọn các mảnh sành của chiếc đĩa thì Tư Diệp khoanh hai tay dựa lưng vào cạnh chiếc bàn gần đó tiếp lời:
"Hiện tôi đang mang thai, rất có thể là người thừa kế Phó Gia sau này, nói thật cái mặt của cô tôi đã không ưa nổi từ lúc ban đầu rồi, dọn dẹp cho kĩ vào"
Hiểu Nhiên vừa dọn dẹp vừa đáp:
"Tôi biết rồi, cô không cần nhắc"
Chợt Tư Diệp vừa nghĩ ra một ý, cô cầm con dao gọt trái cây trên bàn rồi mạnh tay cắt qua ngón tay mình một cách thâm độc, máu đang tuôn ra từ vết cắt mà rơi giọt xuống đất dần thì Hiểu Nhiên quay lại, vừa thấy cảnh tượng ấy cô to mắt bàng hoàng hỏi:
"Cô làm gì vậy? Sao tự dưng lại tự cắt tay mình chứ?"
Đúng lúc ấy Thuần Dương vừa trở về nhà, bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh trên phòng Tư Diệp, anh thoáng giật mình rồi vội chạy lên xem.
Vừa bật mở cửa phòng ra, anh vừa gọi:
"Tư Diệp, em sao vậy? Sao lại la to đến thế?"
Nhưng khi vừa mở cửa, anh to mắt nhìn Tư Diệp đang bật khóc, ngón tay đang chảy máu không ngừng thì anh vội đi vào hỏi:
"Tay em làm sao vậy?"
Cô ta vừa khóc vừa trỏ tay vào Hiểu Nhiên đáp:
"Anh nhìn xem, cô ta không cẩn thận mang trái cây vào còn làm rơi khiến mảnh đĩa văng lung tung thế này, em có ý tốt nên ngồi xuống dọn dẹp giúp cô ta nên mới không may tay bị cắt trúng"
Hiểu Nhiên sửng sờ vì trình độ diễn xuất của Tư Diệp phải nói là rất đỉnh, cô nheo mày:
"Này cô hết chuyện đổ lỗi cho người khác rồi sao? Rõ ràng cô mới là người..."
Bỗng Thuần Dương cắt lời:
"Đủ rồi, cô mau dọn dẹp đống này đi"
Ngay phút giây ấy, Hiểu Nhiên bật ngỡ ngàng vì anh dường như không muốn nghe cô giải thích, chỉ cần như thế thôi cũng đủ khiến tâm hồn của một cô gái bị hụt hẫng, lòng cô chợt đau như cắt vì cứ như mọi chuyện anh đều nghĩ là do cô làm.
Tư Diệp thì lại bật đắc ý nói:
"Cô ta làm việc bất cẩn như vậy nếu giữ cô ta ở Phó Gia tiếp tục làm việc sẽ làm chết con của chúng ta mất, anh mau đuổi cô ta đi đi"
Thuần Dương dìu Tư Diệp đi ra ngoài vừa khẽ giọng nhẹ nhàng:
"Được rồi, chỗ này đang dọn dẹp, em ra phòng khách ngồi một lát nhé"
Cánh cửa đóng lại, Hiểu Nhiên lại bị bơ vơ một mình. Cô cúi xuống nhặt lại từng mảnh sành của chiếc đĩa vừa buồn vừa ngậm ngùi:
(Mình không được khóc, tại sao khi thấy anh ta không cho mình giải thích lại cảm thấy nghẹn ngào đến vậy?)
Một lát sau khi dọn dẹp xong và định đem túi đựng rác xuống vứt, vừa bước xuống lầu lại bắt gặp tình trạng Thuần Dương đang lo lắng băng lấy vết thương trên tay Tư Diệp ở phòng khách. Ánh mắt anh thật âu yếm đến tận tình, Tư Diệp bật liếc mắt sang nhìn Hiểu Nhiên đang đứng gần đó, cô ta nhếch môi như khiêu khích thì cô liền bước đi mất. Anh cũng vừa ngẩn mặt lên hỏi:
"Tư Diệp, em còn đau không?"
Cô ta mỉm cười đáp:
"Không, tất cả là nhờ anh đấy"
Anh mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy cầm hộp cứu thương quay lưng nói:
"Vậy đợi một lát, anh ra ngoài mua thêm thuốc băng cho em"
Tư Diệp lại nũng nịu níu kéo:
"Anh đừng đi, em muốn ở gần anh hơn nên việc mua thuốc cứ nhờ người hầu đi mua giúp là được rồi"
Thấy vậy anh đành đáp:
"Được rồi"
Bước ra trước cổng, Hiểu Nhiên đặt túi rác vứt vào thùng rác gần đó thì Tiểu Mễ đi ra, thấy cô ấy định đi đâu đó thì Hiểu Nhiên bật lên tiếng hỏi:
"Tiểu Mễ, cô đi đâu vậy?"
Tiểu Mễ chợt quay lại đáp:
"A...Hiểu Nhiên, chủ nhân nhờ tôi đi mua thuốc để thoa vết thương cho Lạc tiểu thư đấy, cô đi cùng không?"
Hiểu Nhiên mỉm cười gật đầu:
"Cũng được"
Một lát sau khi mua thuốc xong, Tiểu Mễ vừa buồn vừa thở dài, thấy lạ Hiểu Nhiên hỏi:
"Cô sao vậy? Cứ thở dài mãi"
Tiểu Mễ đáp:
"Đột nhiên bệnh viện vừa gọi cho tôi lúc sáng nói là tiền viện phí của mẹ tôi đã nợ một tháng rồi, nếu không trả thì bà ấy không thể ở bệnh viện được nữa, sức khỏe thì vẫn không tốt hẳn lên được tí nào"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên lo lắng hỏi:
"Cô làm gì nợ đến hai tháng vậy? Không phải tiền lương làm ở Phó Gia không đủ chi trả sao?"
Tiểu Mễ trả lời:
"Tháng trước tôi đã dùng một ít tiền mua quà cho mẹ, nên tháng này không đủ tiền để đóng, tôi đang suy nghĩ không biết có thể ra ngoài làm việc kiếm thêm không?"
Hiểu Nhiên bật nói:
"Sao cô không nói với tôi? Tôi đã nói là sẽ giúp cô mà"
Tiểu Mễ ngạc nhiên, nhưng rồi đáp:
"Nhưng tôi rất ngại việc để người khác giúp mình"
Nghe vậy Hiểu Nhiên bèn đặt hai tay lên vai Tiểu Mễ mỉm cười tiếp lời:
"Không sao đâu, tôi với cô là bạn tốt, dù gì tôi cũng còn dư một ít tiền nên tôi sẽ giúp cô"
...
Tại bệnh viện, bước vào một căn phòng. Có một người phụ nữ đã 50 tuổi, gương mặt kém sắc nhưng nhìn rất phúc hậu, thấy Tiểu Mễ bà liền lên tiếng:
"Mễ Mễ, con đến rồi à?"
Tiểu Mễ đi đến gần giường bà vui vẻ nói:
"Mẹ, hôm nay con có đưa một người bạn làm chung với mình, cô ấy là Bạch Hiểu Nhiên"
Bà chợt ngẩn mặt nhìn Hiểu Nhiên thì cô gật đầu mỉm cười đáp:
"Cháu chào bác, cháu là bạn của Tiểu Mễ"
Bà cũng mỉm cười:
"Chào cháu"
Một lát sau bước ra ngoài bệnh viện, Hiểu Nhiên lên tiếng:
"Tiểu Mễ tiền viện phí một tháng ở đây thật sự rất cao, với lại sức khỏe mẹ cô yếu như vậy cô không định tự mình chăm sóc bà ấy sao?"
Tiểu Mễ chợt buồn đáp:
"Tôi cũng định như vậy nhưng nếu vừa chăm sóc bà ấy, tôi không thể đi làm kiếm tiền được, còn phải lo viện phí, chi trả sinh hoạt hằng ngày, tôi thật sự rất mệt mỏi"
Hiểu Nhiên vừa nghĩ vừa nói:
"Mà khoan đã, cô nói cô muốn đi làm thêm phải không?
Tiểu Mễ gật đầu rồi buồn bã nói:
"Đúng vậy, nhưng nghĩ lại thời gian đều làm ở Phó Gia hết rồi, làm sao mà làm thêm được chứ?"
Hiểu Nhiên đáp:
"Nhưng khoảng từ giờ tối sau khi chuẩn bị cơm cho Phó Thuần Dương và Lạc tiểu thư thì giờ đó chúng ta rảnh hoàn toàn mà, và đương nhiên chúng ta có thể đi làm thêm bên ngoài cho đến khuya, cô thấy thế nào?"
Tiểu Mễ vẫn lo lắng chợt nói:
"Nhưng làm sao có thể, tôi thấy cũng được nhưng quan trọng là chủ nhân thôi, ngài ấy sẽ cho phép chứ?"
Hiểu Nhiên vẫn tự tin đáp:
"Ngày mai tôi sẽ xin anh ta thử, dù gì ra ngoài làm thêm cũng kiếm được một chút tiền sinh hoạt"
Tiểu Mễ gật đầu:
"Được, tôi tin tưởng ở cô đấy"
Tư Diệp đi vào phòng mình hất mọi đồ đạc trên bàn trong tức giận gào lớn.
Sau đó ngồi xuống giường thở "hộc hộc" cố kìm sự nóng nảy của bản thân
(Khốn kiếp, nếu mình không ngăn chặn Luna thì cô ta sẽ phá hủy hết mọi thứ của mình)
"Cộc cộc cộc"
Bỗng Hiểu Nhiên chợt gõ cửa, Tư Diệp lại nheo mày lên tiếng hỏi:
"Là chuyện gì nữa?"
Hiểu Nhiên vừa mở cửa ra, tay cầm một đĩa trái cây tiến vào nói:
"Tôi mang trái cây cho cô đây, Lạc tiểu thư"
Khi vừa bước vào thì cô nhìn thấy một ít đồ đã bị hất xuống đất, cũng nhận ra tâm trạng của Tư Diệp đang không vui. Đặt đĩa trái cây lên bàn thì Tư Diệp lên tiếng:
"Tôi nhớ là đâu có nhờ cô gọt trái cây mang lên đây nhỉ?"
Hiểu Nhiên cúi mặt đáp:
"Ông chủ Phó đã nói với tôi ở nhà chăm sóc cô thật tốt nên tôi tự mình mang trái cây lên đây thôi, cô có cần thêm gì nữa không?"
Tư Diệp bật đứng dậy nheo mày hỏi:
"Cô đang giả nai với tôi sao? Cô và Thuần Dương bấy lâu nay có tình ý gì? Cô đang cố câu dẫn anh ấy đúng không?"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên, trơ mắt hỏi:
"Cô nói gì vậy? Tôi chỉ là người hầu thì có tình ý gì với chồng sắp cưới của cô chứ? Anh ấy chỉ là ông chủ của tôi thôi"
Tư Diệp bật cười nhạt:
"Cô đừng tưởng là tôi không biết, cô lúc nào cũng xuất hiện xung quanh anh ấy, miệng thì nói không có tình ý nhưng năm lần bảy lượt vì sao Thuần Dương đều muốn giữ cô lại ở căn nhà này, cô và anh ấy rốt cuộc đã có gì với nhau chưa hả?"
Thấy Tư Diệp lại bắt đầu tức giận, Hiểu Nhiên đành đáp:
"Tôi chẳng có gì với anh ta hết, xin Lạc tiểu thư đừng nghi ngờ lung tung, nếu không có gì nhờ thì tôi đi đây"
Sau đó cô quay lưng vừa bước tới cửa thì Tư Diệp đã hất đĩa trái cây trên bàn xuống văng ra đất.
"Rốp" tiếng vỡ đĩa văng lung tung ra đất. Hiểu Nhiên giật mình quay lại sửng sờ nhìn thì Tư Diệp tiến tới nói:
"Loại phụ nữ như cô tôi gặp qua rất nhiều, cô có thể câu dẫn Diệc Thiên hay Lăng Nhất gì đó tôi không quan tâm, nhưng đối với Thuần Dương tôi cấm cô lại gần anh ấy nửa bước"
Hiểu Nhiên vẫn nheo mày quả quyết:
"Tôi vốn không có ý gì với chồng sắp cưới của cô đâu nên hãy yên tâm, tôi chỉ hi vọng cô thật lòng đối với anh ta vì anh ta yêu cô rất nhiều"
Tư Diệp nhếch môi:
"Hừ, tất nhiên rồi, việc này cần đến một con người hầu như cô nhắc nhở sao?Tôi cũng thừa biết là anh ấy yêu tôi nên cô có với tới cũng không có cửa"
Dù rất tức giận vì bị chế giễu, Hiểu Nhiên đành nhịn nhục rồi quay lại mở cửa cố tránh mặt Tư Diệp thì cô ta lại lên tiếng:
"Khoan đã, cô không định dọn dẹp lại phòng tôi sao? Đĩa trái cây vỡ văng lung tung như vậy, nhỡ tôi giẫm trúng thì sao hả?"
Nghe vậy, Hiểu Nhiên đành quay lại luôn tự lẩm bẩm với lòng mình:
(Bạch Hiểu Nhiên, dù cô ta có chế giễu hay chửi mắng mày cũng không sao, mày chỉ là người làm thôi, không có quyền cải)
Sau đó cô đi đến dọn các mảnh sành của chiếc đĩa thì Tư Diệp khoanh hai tay dựa lưng vào cạnh chiếc bàn gần đó tiếp lời:
"Hiện tôi đang mang thai, rất có thể là người thừa kế Phó Gia sau này, nói thật cái mặt của cô tôi đã không ưa nổi từ lúc ban đầu rồi, dọn dẹp cho kĩ vào"
Hiểu Nhiên vừa dọn dẹp vừa đáp:
"Tôi biết rồi, cô không cần nhắc"
Chợt Tư Diệp vừa nghĩ ra một ý, cô cầm con dao gọt trái cây trên bàn rồi mạnh tay cắt qua ngón tay mình một cách thâm độc, máu đang tuôn ra từ vết cắt mà rơi giọt xuống đất dần thì Hiểu Nhiên quay lại, vừa thấy cảnh tượng ấy cô to mắt bàng hoàng hỏi:
"Cô làm gì vậy? Sao tự dưng lại tự cắt tay mình chứ?"
Đúng lúc ấy Thuần Dương vừa trở về nhà, bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh trên phòng Tư Diệp, anh thoáng giật mình rồi vội chạy lên xem.
Vừa bật mở cửa phòng ra, anh vừa gọi:
"Tư Diệp, em sao vậy? Sao lại la to đến thế?"
Nhưng khi vừa mở cửa, anh to mắt nhìn Tư Diệp đang bật khóc, ngón tay đang chảy máu không ngừng thì anh vội đi vào hỏi:
"Tay em làm sao vậy?"
Cô ta vừa khóc vừa trỏ tay vào Hiểu Nhiên đáp:
"Anh nhìn xem, cô ta không cẩn thận mang trái cây vào còn làm rơi khiến mảnh đĩa văng lung tung thế này, em có ý tốt nên ngồi xuống dọn dẹp giúp cô ta nên mới không may tay bị cắt trúng"
Hiểu Nhiên sửng sờ vì trình độ diễn xuất của Tư Diệp phải nói là rất đỉnh, cô nheo mày:
"Này cô hết chuyện đổ lỗi cho người khác rồi sao? Rõ ràng cô mới là người..."
Bỗng Thuần Dương cắt lời:
"Đủ rồi, cô mau dọn dẹp đống này đi"
Ngay phút giây ấy, Hiểu Nhiên bật ngỡ ngàng vì anh dường như không muốn nghe cô giải thích, chỉ cần như thế thôi cũng đủ khiến tâm hồn của một cô gái bị hụt hẫng, lòng cô chợt đau như cắt vì cứ như mọi chuyện anh đều nghĩ là do cô làm.
Tư Diệp thì lại bật đắc ý nói:
"Cô ta làm việc bất cẩn như vậy nếu giữ cô ta ở Phó Gia tiếp tục làm việc sẽ làm chết con của chúng ta mất, anh mau đuổi cô ta đi đi"
Thuần Dương dìu Tư Diệp đi ra ngoài vừa khẽ giọng nhẹ nhàng:
"Được rồi, chỗ này đang dọn dẹp, em ra phòng khách ngồi một lát nhé"
Cánh cửa đóng lại, Hiểu Nhiên lại bị bơ vơ một mình. Cô cúi xuống nhặt lại từng mảnh sành của chiếc đĩa vừa buồn vừa ngậm ngùi:
(Mình không được khóc, tại sao khi thấy anh ta không cho mình giải thích lại cảm thấy nghẹn ngào đến vậy?)
Một lát sau khi dọn dẹp xong và định đem túi đựng rác xuống vứt, vừa bước xuống lầu lại bắt gặp tình trạng Thuần Dương đang lo lắng băng lấy vết thương trên tay Tư Diệp ở phòng khách. Ánh mắt anh thật âu yếm đến tận tình, Tư Diệp bật liếc mắt sang nhìn Hiểu Nhiên đang đứng gần đó, cô ta nhếch môi như khiêu khích thì cô liền bước đi mất. Anh cũng vừa ngẩn mặt lên hỏi:
"Tư Diệp, em còn đau không?"
Cô ta mỉm cười đáp:
"Không, tất cả là nhờ anh đấy"
Anh mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy cầm hộp cứu thương quay lưng nói:
"Vậy đợi một lát, anh ra ngoài mua thêm thuốc băng cho em"
Tư Diệp lại nũng nịu níu kéo:
"Anh đừng đi, em muốn ở gần anh hơn nên việc mua thuốc cứ nhờ người hầu đi mua giúp là được rồi"
Thấy vậy anh đành đáp:
"Được rồi"
Bước ra trước cổng, Hiểu Nhiên đặt túi rác vứt vào thùng rác gần đó thì Tiểu Mễ đi ra, thấy cô ấy định đi đâu đó thì Hiểu Nhiên bật lên tiếng hỏi:
"Tiểu Mễ, cô đi đâu vậy?"
Tiểu Mễ chợt quay lại đáp:
"A...Hiểu Nhiên, chủ nhân nhờ tôi đi mua thuốc để thoa vết thương cho Lạc tiểu thư đấy, cô đi cùng không?"
Hiểu Nhiên mỉm cười gật đầu:
"Cũng được"
Một lát sau khi mua thuốc xong, Tiểu Mễ vừa buồn vừa thở dài, thấy lạ Hiểu Nhiên hỏi:
"Cô sao vậy? Cứ thở dài mãi"
Tiểu Mễ đáp:
"Đột nhiên bệnh viện vừa gọi cho tôi lúc sáng nói là tiền viện phí của mẹ tôi đã nợ một tháng rồi, nếu không trả thì bà ấy không thể ở bệnh viện được nữa, sức khỏe thì vẫn không tốt hẳn lên được tí nào"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên lo lắng hỏi:
"Cô làm gì nợ đến hai tháng vậy? Không phải tiền lương làm ở Phó Gia không đủ chi trả sao?"
Tiểu Mễ trả lời:
"Tháng trước tôi đã dùng một ít tiền mua quà cho mẹ, nên tháng này không đủ tiền để đóng, tôi đang suy nghĩ không biết có thể ra ngoài làm việc kiếm thêm không?"
Hiểu Nhiên bật nói:
"Sao cô không nói với tôi? Tôi đã nói là sẽ giúp cô mà"
Tiểu Mễ ngạc nhiên, nhưng rồi đáp:
"Nhưng tôi rất ngại việc để người khác giúp mình"
Nghe vậy Hiểu Nhiên bèn đặt hai tay lên vai Tiểu Mễ mỉm cười tiếp lời:
"Không sao đâu, tôi với cô là bạn tốt, dù gì tôi cũng còn dư một ít tiền nên tôi sẽ giúp cô"
...
Tại bệnh viện, bước vào một căn phòng. Có một người phụ nữ đã 50 tuổi, gương mặt kém sắc nhưng nhìn rất phúc hậu, thấy Tiểu Mễ bà liền lên tiếng:
"Mễ Mễ, con đến rồi à?"
Tiểu Mễ đi đến gần giường bà vui vẻ nói:
"Mẹ, hôm nay con có đưa một người bạn làm chung với mình, cô ấy là Bạch Hiểu Nhiên"
Bà chợt ngẩn mặt nhìn Hiểu Nhiên thì cô gật đầu mỉm cười đáp:
"Cháu chào bác, cháu là bạn của Tiểu Mễ"
Bà cũng mỉm cười:
"Chào cháu"
Một lát sau bước ra ngoài bệnh viện, Hiểu Nhiên lên tiếng:
"Tiểu Mễ tiền viện phí một tháng ở đây thật sự rất cao, với lại sức khỏe mẹ cô yếu như vậy cô không định tự mình chăm sóc bà ấy sao?"
Tiểu Mễ chợt buồn đáp:
"Tôi cũng định như vậy nhưng nếu vừa chăm sóc bà ấy, tôi không thể đi làm kiếm tiền được, còn phải lo viện phí, chi trả sinh hoạt hằng ngày, tôi thật sự rất mệt mỏi"
Hiểu Nhiên vừa nghĩ vừa nói:
"Mà khoan đã, cô nói cô muốn đi làm thêm phải không?
Tiểu Mễ gật đầu rồi buồn bã nói:
"Đúng vậy, nhưng nghĩ lại thời gian đều làm ở Phó Gia hết rồi, làm sao mà làm thêm được chứ?"
Hiểu Nhiên đáp:
"Nhưng khoảng từ giờ tối sau khi chuẩn bị cơm cho Phó Thuần Dương và Lạc tiểu thư thì giờ đó chúng ta rảnh hoàn toàn mà, và đương nhiên chúng ta có thể đi làm thêm bên ngoài cho đến khuya, cô thấy thế nào?"
Tiểu Mễ vẫn lo lắng chợt nói:
"Nhưng làm sao có thể, tôi thấy cũng được nhưng quan trọng là chủ nhân thôi, ngài ấy sẽ cho phép chứ?"
Hiểu Nhiên vẫn tự tin đáp:
"Ngày mai tôi sẽ xin anh ta thử, dù gì ra ngoài làm thêm cũng kiếm được một chút tiền sinh hoạt"
Tiểu Mễ gật đầu:
"Được, tôi tin tưởng ở cô đấy"