Chương : 61
Vừa về đến nhà mình, cô buông vali rồi ngồi xuống giường trong bực tức
"Thật đáng ghét, tôi sẽ không quay về Phó Gia nữa đâu, chúc anh và Lạc Tư Diệp có một cuộc sống hạnh phúc, đồ khó ưa"
Đang nhăn mày cáu mặt thì bỗng điện thoại cô vang lên, cô thò tay vào túi xách mình lấy ra xem thì chợt ngạc nhiên khi người gọi đến là Diệc Thiên, liền hít thật sâu rồi thở phào lấy lại bình tĩnh bắt máy hỏi:
"A...anh Diệc Thiên, có chuyện gì ạ?"
Tiếng Diệc Thiên vọng ra bật hỏi:
"Hiểu Nhiên, em sao rồi? Anh nghe Thuần Dương nói đã đồng ý cho em nghỉ việc ở Phó Gia nên anh đã vội gọi cho em"
Cô mỉm cười đáp:
"À, em không sao, ngược lại em còn thấy rất vui khi anh ta đồng ý cho em rời khỏi Phó Gia nữa nên em đã dọn về nhà mình rồi"
Diệc Thiên yên lòng nói
"Vậy à, anh cứ lo lắng không biết em sẽ đi đâu, một lát anh đến nhà em được không?"
Cô ngạc nhiên rồi nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ đến 5 giờ chiều, cũng vừa lo nghĩ vì 7 giờ tối đã phải đến quán cafe làm việc. Không thấy cô trả lời Diệc Thiên lại hỏi:
"Hiểu Nhiên, em vẫn còn nghe máy chứ?"
Cô cười gượng
"Vậy mấy giờ anh đến?"
Anh đáp:
"Anh đang làm việc, có thể đến 6 giờ tối sẽ xong, sẵn tiện mời em đi ăn luôn nhé"
Cô lấp mấp lưỡng lự
"Nhưng...nhưng hôm nay em không thể"
Anh ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy? Em bận gì sao?"
Cô đáp:
"À không, vậy lát nữa chúng ta gặp cũng được"
"Vậy lát gặp nhé"
Anh đáp rồi tắt máy mất. Cô thở dài nghĩ:
(Hôm nay đành tạm nghỉ một ngày vậy)
7 giờ 30 tại nhà hàng, Diệc Thiên nhìn Hiểu Nhiên ngồi đối diện bàn ăn mình. Anh để ý hôm nay cô lại đeo chiếc lắc tay anh tặng mà mỉm cười hỏi:
"Hôm nay anh thấy em đeo chiếc lắc tay đó, là vì đi cùng anh sao?"
Cô ngạc nhiên rồi ngượng nói
"A...không phải đâu"
Anh bật cười vì thái độ ngượng ngập của cô, bèn nói:
"Từ cái hôm Thuần Dương đến kéo em đi nên chúng ta vẫn chưa gặp nhau lần nào, hôm nay thấy em anh thật sự rất vui"
Cô lại ngượng mặt, mắt cúi xuống nhìn đùi mình rồi lấp mấp:
"A...có gì đâu chứ, mà dạo này anh bận lắm ạ?"
Diệc Thiên gật đầu, tay cầm dao vừa cắt miếng thịt bò trên đĩa vừa đáp:
"Đúng vậy, do chỉ có một mình anh quản lí tập đoàn Lăng Thị lại vừa quản lí cả cửa hàng nên không có thời gian, giá như Lăng Nhất chịu quay về giúp anh một phần thì đã đỡ biết mấy"
"Lăng Nhất"
Cô lẩm bẩm rồi bật nghĩ
(Đúng rồi, anh Diệc Thiên vẫn chưa biết Lăng Nhất đang làm ở quán cafe cùng mình, nếu nói ra anh ấy có bất ngờ không?)
"Ưm...anh Diệc Thiên, em có chuyện này muốn nói với anh"
Cô ấp úng nói thì Diệc Thiên ngạc nhiên:
"Em muốn nói gì?"
Cô đáp:
"Thật ta Lăng Nhất...anh ta đang đi làm cùng em"
"Sao?"
Vừa nói ra bỗng Diệc Thiên đã ngạc nhiên không kém.
Một hồi sau
Khi Diệc Thiên dừng lại trước quán cafe hầu nữ. Anh ngỡ ngàng nhìn qua lớp cửa kính ra vào mà ngạc nhiên không tưởng. Lăng Nhất đang trong bộ đồ đồng phục nhân viên và đang làm việc rất chăm chỉ. Hiểu Nhiên đứng bên cạnh lên tiếng:
"Hiện anh ấy đã làm cùng em mấy ngày rồi, em cũng không ngờ anh ấy rất biết cách làm thu hút khách nữ, còn nói chuyện rất cởi mở nữa"
Diệc Thiên lắc lư đầu không tin vào mắt mình
"Anh chưa bao giờ thấy Lăng Nhất thế này, khi nãy em nói nó đi làm anh còn không tin nhưng bây giờ anh có thể tin rồi"
Cô mỉm cười hỏi
"Anh không định vào trong sao?"
Diệc Thiên lắc đầu nói:
"Nó sẽ không vui nếu như thấy anh"
Cô ngạc nhiên:
"Nhưng chẳng phải anh muốn gặp Lăng Nhất sao? Sao bây giờ lại không muốn vào?"
Chợt anh nhìn cô tiếp lời
"Không, được nhìn thấy nó bắt đầu thay đổi mà không còn đến các chốn ăn chơi như xưa nữa, anh đã thấy mãn nguyện rồi"
"Ơ...vâng"
Cô đành gật đầu mỉm cười hiểu ý vui thay.
Khi Diệc Thiên vừa lái xe đi mất, cô quyết định bước vào quán cafe thì mọi người đều hướng nhìn cô. Tiểu Mễ chợt đi lại nói:
"Hiểu Nhiên, cô cuối cùng cũng đến rồi"
Cô đi lại đáp:
"Xin lỗi, tôi đến muộn"
Tiểu Mễ lại nói:
"Đừng lo, chuyện của cô ở Phó Gia tôi đã biết và nói giúp quản lí thông cảm rồi, cô vào thay đồ đi"
Hiểu Nhiên gật đầu thì Tiểu Mễ nắm tay cô lại tiếp lời
"Mà khoan đã, khi nãy không thấy cô đến nên Lăng Nhất anh ta cứ hỏi về cô đấy, cứ tưởng hôm nay cô có chuyện gì đó nên không đến làm"
Cô mỉm cười rồi nhìn bóng lưng Lăng Nhất từ xa đáp:
"Tôi biết rồi"
Phía bên kia, Lăng Nhất đứng trước bàn ba người khách nữ mỉm cười hỏi:
"Xin hỏi mấy vị tiểu thư xinh đẹp đây dùng gì?"
Ba cô gái đó cười hí hửng nhìn nhau xì xào
"Đẹp trai quá"
"Đúng là mẫu người của tôi, phong cách của anh ấy tôi rất thích"
"Có nên xin số không?"
Một cô gái lên tiếng:
"Cho hỏi anh có sử dụng instagram không? Chúng ta kết bạn nhé"
Anh mỉm cười đáp
"Tôi không sử dụng tài khoản gì cả, thay vì muốn gặp hay nói chuyện với tôi các cô có thể đến đây"
Nghe vậy mấy cô gái đó vui mừng nói
"Vậy ngày nào tôi cũng đến"
"Tôi sẽ đến đây thường xuyên luôn"
Sau vài phút Lăng Nhất cũng bước vào quầy pha chế, anh lên tiếng:
"Cho một soda và hai nước cam"
Bỗng không thấy ai anh đành thở dài:
"Sao không có ai vậy?"
Đúng lúc Hiểu Nhiên vừa bước ra từ phòng thay đồ, anh quay lại thì ngạc nhiên. Cô đang chỉnh lại chiếc váy đồng phục hầu nữ của mình, mái tóc nâu xoăn lọn dài đến lưng trong thật dễ thương khiến Lăng Nhất phải ngờ nghệch. Cô nhìn anh nói
"Lăng Nhất, hình như nhân viên pha chế vừa bận đột xuất nên đi rồi, hôm nay tôi sẽ vào thay thế, anh cần gì sao?"
Anh lấp mấp
"À...một cốc cafe đen..."
Bỗng anh sực giật mình vì đầu óc bây giờ trống rỗng
(Khoan đã, ba cô gái đó đã gọi gì ấy nhỉ?)
Hiểu Nhiên đi lại quầy nước lẩm bẩm hỏi lại
"Một cafe đen sao?"
Khi cô vừa đặt tách xuống chuẩn bị pha cafe thì anh lên tiếng:
"Khoan đã, hình như tôi nhầm, là một soda và hai nước cam mới đúng"
Rồi anh cười nghệch mặt ra khiến cô nheo mày
"Thật là, tôi xém nữa đã làm cafe rồi đấy"
Khi cô vừa chăm chú pha nước cam thì anh tiến tới bật hỏi
"Sao hôm nay cô đến trễ vậy? Tôi còn tưởng là cô nghỉ làm"
"Tôi có chút việc nên đến trễ, thay vì đứng đây hỏi chuyện anh cũng đi lấy lon soda đi, nó có sẵn trong tủ lạnh đấy"
Anh ngượng mặt quay lưng đáp:
"À...ừ"
Một lát sau khi làm xong hai ly nước cam, cô nói:
"Anh mang ra cho khách đi, nếu cần gì cứ vào nói tôi"
Anh gật đầu rồi mang đi ra ngoài thì Tiểu Mễ cũng vừa đi vào trêu ghẹo lên tiếng:
"Cô Hiểu Nhiên, cho tôi hai ly trà nóng nào"
Hiểu Nhiên cao mày:
"Cô là ý gì?"
Tiểu Mễ bật cười đáp:
"Cô sướng thật, không còn làm ở Phó Gia nữa rồi, không còn cô nữa ở đó nữa nên tôi có chút tủi thân"
Hiểu Nhiên vừa pha trà vừa nói:
"Chúng ta sẽ gặp ở quán cafe này mỗi buổi tối mà, tôi cũng rất vui vì khi rời khỏi Phó Gia rồi vẫn còn được làm việc cùng cô, cả Lăng Nhất nữa"
Rồi Hiểu Nhiên đặt hai tách trà nóng lên khay của Tiểu Mễ thì Tiểu Mễ nhấc lên đáp:
"Nhưng cô đi rồi sẽ không còn ai vào làm bếp nữa, cô biết gì không hồi chiều chủ nhân ngài ấy còn vào bếp gọi tên cô, nhưng đi vào chỉ thấy tôi nên ngài ấy đã quay đi mất, tôi đoán ngài ấy rất nhớ cô đấy"
Dứt lời Tiểu Mễ đi ra ngoài mất thì Hiểu Nhiên nheo mày phồng má lẩm bẩm:
"Hừ, anh ta mà nhớ tôi thì trời sẽ sập mất, tôi không tin đâu"
...
Hơn 9 giờ tối, bỗng cơn mưa bắt đầu rơi dần rào rạt bên ngoài thật lớn. Thuần Dương đóng cửa bang công mình lại rồi đi vào ngã người ra giường, tay gác lên trán thở dài nghẫm nghĩ:
(Cô ấy đã rời khỏi nhà được hơn 5 tiếng rồi)
Chợt anh nhớ lại lúc sáng đã lạnh nhạt và vứt bản hợp đồng chấm dứt công việc của cô lên bàn, nét mặt cô lúc ấy dường như rất hụt hẫn. Anh bật ngồi dậy vò đầu vì sự ngu ngốc tột cùng của mình:
"Đáng lí ra lúc sáng mình nên nói chuyện đàng hoàng một chút thì có phải hay hơn không? Tại sao lại tỏa ra lạnh lùng đối với cô ấy như vậy chứ?"
Rồi anh đập đầu vào gối mình không ngừng tự trách bản thân
"Tại sao mình lại hồ đồ như vậy, có lẽ Hiểu Nhiên đang nghĩ mình thật sự đuổi việc cô ấy đi, thật ngu ngốc mà"
"Thật đáng ghét, tôi sẽ không quay về Phó Gia nữa đâu, chúc anh và Lạc Tư Diệp có một cuộc sống hạnh phúc, đồ khó ưa"
Đang nhăn mày cáu mặt thì bỗng điện thoại cô vang lên, cô thò tay vào túi xách mình lấy ra xem thì chợt ngạc nhiên khi người gọi đến là Diệc Thiên, liền hít thật sâu rồi thở phào lấy lại bình tĩnh bắt máy hỏi:
"A...anh Diệc Thiên, có chuyện gì ạ?"
Tiếng Diệc Thiên vọng ra bật hỏi:
"Hiểu Nhiên, em sao rồi? Anh nghe Thuần Dương nói đã đồng ý cho em nghỉ việc ở Phó Gia nên anh đã vội gọi cho em"
Cô mỉm cười đáp:
"À, em không sao, ngược lại em còn thấy rất vui khi anh ta đồng ý cho em rời khỏi Phó Gia nữa nên em đã dọn về nhà mình rồi"
Diệc Thiên yên lòng nói
"Vậy à, anh cứ lo lắng không biết em sẽ đi đâu, một lát anh đến nhà em được không?"
Cô ngạc nhiên rồi nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ đến 5 giờ chiều, cũng vừa lo nghĩ vì 7 giờ tối đã phải đến quán cafe làm việc. Không thấy cô trả lời Diệc Thiên lại hỏi:
"Hiểu Nhiên, em vẫn còn nghe máy chứ?"
Cô cười gượng
"Vậy mấy giờ anh đến?"
Anh đáp:
"Anh đang làm việc, có thể đến 6 giờ tối sẽ xong, sẵn tiện mời em đi ăn luôn nhé"
Cô lấp mấp lưỡng lự
"Nhưng...nhưng hôm nay em không thể"
Anh ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy? Em bận gì sao?"
Cô đáp:
"À không, vậy lát nữa chúng ta gặp cũng được"
"Vậy lát gặp nhé"
Anh đáp rồi tắt máy mất. Cô thở dài nghĩ:
(Hôm nay đành tạm nghỉ một ngày vậy)
7 giờ 30 tại nhà hàng, Diệc Thiên nhìn Hiểu Nhiên ngồi đối diện bàn ăn mình. Anh để ý hôm nay cô lại đeo chiếc lắc tay anh tặng mà mỉm cười hỏi:
"Hôm nay anh thấy em đeo chiếc lắc tay đó, là vì đi cùng anh sao?"
Cô ngạc nhiên rồi ngượng nói
"A...không phải đâu"
Anh bật cười vì thái độ ngượng ngập của cô, bèn nói:
"Từ cái hôm Thuần Dương đến kéo em đi nên chúng ta vẫn chưa gặp nhau lần nào, hôm nay thấy em anh thật sự rất vui"
Cô lại ngượng mặt, mắt cúi xuống nhìn đùi mình rồi lấp mấp:
"A...có gì đâu chứ, mà dạo này anh bận lắm ạ?"
Diệc Thiên gật đầu, tay cầm dao vừa cắt miếng thịt bò trên đĩa vừa đáp:
"Đúng vậy, do chỉ có một mình anh quản lí tập đoàn Lăng Thị lại vừa quản lí cả cửa hàng nên không có thời gian, giá như Lăng Nhất chịu quay về giúp anh một phần thì đã đỡ biết mấy"
"Lăng Nhất"
Cô lẩm bẩm rồi bật nghĩ
(Đúng rồi, anh Diệc Thiên vẫn chưa biết Lăng Nhất đang làm ở quán cafe cùng mình, nếu nói ra anh ấy có bất ngờ không?)
"Ưm...anh Diệc Thiên, em có chuyện này muốn nói với anh"
Cô ấp úng nói thì Diệc Thiên ngạc nhiên:
"Em muốn nói gì?"
Cô đáp:
"Thật ta Lăng Nhất...anh ta đang đi làm cùng em"
"Sao?"
Vừa nói ra bỗng Diệc Thiên đã ngạc nhiên không kém.
Một hồi sau
Khi Diệc Thiên dừng lại trước quán cafe hầu nữ. Anh ngỡ ngàng nhìn qua lớp cửa kính ra vào mà ngạc nhiên không tưởng. Lăng Nhất đang trong bộ đồ đồng phục nhân viên và đang làm việc rất chăm chỉ. Hiểu Nhiên đứng bên cạnh lên tiếng:
"Hiện anh ấy đã làm cùng em mấy ngày rồi, em cũng không ngờ anh ấy rất biết cách làm thu hút khách nữ, còn nói chuyện rất cởi mở nữa"
Diệc Thiên lắc lư đầu không tin vào mắt mình
"Anh chưa bao giờ thấy Lăng Nhất thế này, khi nãy em nói nó đi làm anh còn không tin nhưng bây giờ anh có thể tin rồi"
Cô mỉm cười hỏi
"Anh không định vào trong sao?"
Diệc Thiên lắc đầu nói:
"Nó sẽ không vui nếu như thấy anh"
Cô ngạc nhiên:
"Nhưng chẳng phải anh muốn gặp Lăng Nhất sao? Sao bây giờ lại không muốn vào?"
Chợt anh nhìn cô tiếp lời
"Không, được nhìn thấy nó bắt đầu thay đổi mà không còn đến các chốn ăn chơi như xưa nữa, anh đã thấy mãn nguyện rồi"
"Ơ...vâng"
Cô đành gật đầu mỉm cười hiểu ý vui thay.
Khi Diệc Thiên vừa lái xe đi mất, cô quyết định bước vào quán cafe thì mọi người đều hướng nhìn cô. Tiểu Mễ chợt đi lại nói:
"Hiểu Nhiên, cô cuối cùng cũng đến rồi"
Cô đi lại đáp:
"Xin lỗi, tôi đến muộn"
Tiểu Mễ lại nói:
"Đừng lo, chuyện của cô ở Phó Gia tôi đã biết và nói giúp quản lí thông cảm rồi, cô vào thay đồ đi"
Hiểu Nhiên gật đầu thì Tiểu Mễ nắm tay cô lại tiếp lời
"Mà khoan đã, khi nãy không thấy cô đến nên Lăng Nhất anh ta cứ hỏi về cô đấy, cứ tưởng hôm nay cô có chuyện gì đó nên không đến làm"
Cô mỉm cười rồi nhìn bóng lưng Lăng Nhất từ xa đáp:
"Tôi biết rồi"
Phía bên kia, Lăng Nhất đứng trước bàn ba người khách nữ mỉm cười hỏi:
"Xin hỏi mấy vị tiểu thư xinh đẹp đây dùng gì?"
Ba cô gái đó cười hí hửng nhìn nhau xì xào
"Đẹp trai quá"
"Đúng là mẫu người của tôi, phong cách của anh ấy tôi rất thích"
"Có nên xin số không?"
Một cô gái lên tiếng:
"Cho hỏi anh có sử dụng instagram không? Chúng ta kết bạn nhé"
Anh mỉm cười đáp
"Tôi không sử dụng tài khoản gì cả, thay vì muốn gặp hay nói chuyện với tôi các cô có thể đến đây"
Nghe vậy mấy cô gái đó vui mừng nói
"Vậy ngày nào tôi cũng đến"
"Tôi sẽ đến đây thường xuyên luôn"
Sau vài phút Lăng Nhất cũng bước vào quầy pha chế, anh lên tiếng:
"Cho một soda và hai nước cam"
Bỗng không thấy ai anh đành thở dài:
"Sao không có ai vậy?"
Đúng lúc Hiểu Nhiên vừa bước ra từ phòng thay đồ, anh quay lại thì ngạc nhiên. Cô đang chỉnh lại chiếc váy đồng phục hầu nữ của mình, mái tóc nâu xoăn lọn dài đến lưng trong thật dễ thương khiến Lăng Nhất phải ngờ nghệch. Cô nhìn anh nói
"Lăng Nhất, hình như nhân viên pha chế vừa bận đột xuất nên đi rồi, hôm nay tôi sẽ vào thay thế, anh cần gì sao?"
Anh lấp mấp
"À...một cốc cafe đen..."
Bỗng anh sực giật mình vì đầu óc bây giờ trống rỗng
(Khoan đã, ba cô gái đó đã gọi gì ấy nhỉ?)
Hiểu Nhiên đi lại quầy nước lẩm bẩm hỏi lại
"Một cafe đen sao?"
Khi cô vừa đặt tách xuống chuẩn bị pha cafe thì anh lên tiếng:
"Khoan đã, hình như tôi nhầm, là một soda và hai nước cam mới đúng"
Rồi anh cười nghệch mặt ra khiến cô nheo mày
"Thật là, tôi xém nữa đã làm cafe rồi đấy"
Khi cô vừa chăm chú pha nước cam thì anh tiến tới bật hỏi
"Sao hôm nay cô đến trễ vậy? Tôi còn tưởng là cô nghỉ làm"
"Tôi có chút việc nên đến trễ, thay vì đứng đây hỏi chuyện anh cũng đi lấy lon soda đi, nó có sẵn trong tủ lạnh đấy"
Anh ngượng mặt quay lưng đáp:
"À...ừ"
Một lát sau khi làm xong hai ly nước cam, cô nói:
"Anh mang ra cho khách đi, nếu cần gì cứ vào nói tôi"
Anh gật đầu rồi mang đi ra ngoài thì Tiểu Mễ cũng vừa đi vào trêu ghẹo lên tiếng:
"Cô Hiểu Nhiên, cho tôi hai ly trà nóng nào"
Hiểu Nhiên cao mày:
"Cô là ý gì?"
Tiểu Mễ bật cười đáp:
"Cô sướng thật, không còn làm ở Phó Gia nữa rồi, không còn cô nữa ở đó nữa nên tôi có chút tủi thân"
Hiểu Nhiên vừa pha trà vừa nói:
"Chúng ta sẽ gặp ở quán cafe này mỗi buổi tối mà, tôi cũng rất vui vì khi rời khỏi Phó Gia rồi vẫn còn được làm việc cùng cô, cả Lăng Nhất nữa"
Rồi Hiểu Nhiên đặt hai tách trà nóng lên khay của Tiểu Mễ thì Tiểu Mễ nhấc lên đáp:
"Nhưng cô đi rồi sẽ không còn ai vào làm bếp nữa, cô biết gì không hồi chiều chủ nhân ngài ấy còn vào bếp gọi tên cô, nhưng đi vào chỉ thấy tôi nên ngài ấy đã quay đi mất, tôi đoán ngài ấy rất nhớ cô đấy"
Dứt lời Tiểu Mễ đi ra ngoài mất thì Hiểu Nhiên nheo mày phồng má lẩm bẩm:
"Hừ, anh ta mà nhớ tôi thì trời sẽ sập mất, tôi không tin đâu"
...
Hơn 9 giờ tối, bỗng cơn mưa bắt đầu rơi dần rào rạt bên ngoài thật lớn. Thuần Dương đóng cửa bang công mình lại rồi đi vào ngã người ra giường, tay gác lên trán thở dài nghẫm nghĩ:
(Cô ấy đã rời khỏi nhà được hơn 5 tiếng rồi)
Chợt anh nhớ lại lúc sáng đã lạnh nhạt và vứt bản hợp đồng chấm dứt công việc của cô lên bàn, nét mặt cô lúc ấy dường như rất hụt hẫn. Anh bật ngồi dậy vò đầu vì sự ngu ngốc tột cùng của mình:
"Đáng lí ra lúc sáng mình nên nói chuyện đàng hoàng một chút thì có phải hay hơn không? Tại sao lại tỏa ra lạnh lùng đối với cô ấy như vậy chứ?"
Rồi anh đập đầu vào gối mình không ngừng tự trách bản thân
"Tại sao mình lại hồ đồ như vậy, có lẽ Hiểu Nhiên đang nghĩ mình thật sự đuổi việc cô ấy đi, thật ngu ngốc mà"