Chương : 11
Khi phát hiện đời này, thái hậu không có thái độ chán ghét nàng giống kiếp trước, Diêu Yến Yến thoáng kinh ngạc một chút, sau đó liền nhẹ nhàng thở ra. Thu phục một người không thích hơn so ra là vẫn nhẹ nhàng hơn so với thu phục một người cực kỳ chán ghét mình! Nàng nhìn chằm chằm thái hậu, cảm giác phảng phất thấy sẽ xuất hiện bốn chữ " Độ hảo cảm: 0", chỉ cần không phải số âm thì nàng đã cảm thấy hài lòng rồi.
Dựa theo quy định, cứ mỗi hai ngày, phi tần hậu cung phải đến thỉnh an thái hậu một lần, vì hiện tại không có hoàng hậu, chứ có hoàng hậu thì lại là tình huống khác.
Diêu Yến Yến nhìn một đoàn nữ nhân quần áo diễm lệ quanh từ hòa cung, nở nụ cười thân thiện với các nàng. Nàng cứ tưởng ở trước mặt thái hậu thể hiện bộ dáng ôn hòa thiện lương là được, vì vốn dĩ thái hậu đời này cũng không biết bộ mặt thật của nàng, hẳn là không khó lừa gạt.
Nhưng mà đối mặt với Diêu Yến Yến cười " thân thiện", đại bộ phận phi tần ở đây cũng không cảm kích, chẳng qua đang ở trong cung của thái hậu, cũng không thể biểu hiện ra được để người khác nghĩ mình không hiểu quy củ, chỉ là dù trên mặt tươi cười chào hỏi, nhưng trong mắt không thể che dấu được tia chán ghét.
Diêu Yến Yến cũng chẳng để ý, vẫn cười tủm tỉm với các nàng như cũ. Thỉnh an thái hậu xong còn có hứng thú hỏi các nàng buổi tối ngủ có ngon không. Mọi người cũng không hẹn mà đều đáp tốt.
Diêu Yến Yến ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại trợn mắt: Hay thật, chúng ta thật đúng là một đám nữ nhân dối trá mà.
Đương nhiên, lực chú ý của nàng chủ yếu vẫn đặt trên người thái hậu, đáng tiếc hôm nay nàng tới trễ, vị trí bên người thái hậu đã bị người khác chiếm mất.
Liếc mắt đánh giá người ngồi bên cạnh thái hậu, là một nữ tử áo lam đang ân cần nói chuyện cùng thái hậu, Diêu Yến Yến hỏi: " Kia là ai?"
Kiếp trước, khi nàng cùng hoàng đế chưa biết nhau, hoàng đế dựa vào tư sắc mà tấn phong cho nhóm thải nữ, từ tài tử đến chiêu nghi cũng phải hơn ba mươi người, Diêu Yến Yến là quý phi duy nhất. Lại nói, kiếp trước Diêu Yến Yến vẫn luôn độc chiếm hoàng đế không rời nên các nữ nhân khác đều không có cơ hội. Cho nên, buổi sáng lúc nữa tỉnh nữa mơ nàng mới thắc mắc sao lại còn có nương nương khác, vì cấp bậc phải từ quý phi trở lên mới được gọi là nương nương, còn các cấp bậc nhỏ hơn thì xưng hô theo phẩm cấp.
Mà đời này, nàng cùng hoàng đế trọng sinh, chẳng những không quan tâm đến chuyện tuyển phi, còn đem chiêu đức điện náo loạn thành một đoàn, thái hậu liền làm chủ, đưa một ít người nhập vào hậu cung, tổng cộng là bốn mươi người.
Hiện tại, nữ nhân áo lam ngồi bên cạnh thái hậu, nàng không hề có ấn tượng, nói cho cùng thì nhan sắc của vị này, kiếp trước hoàng đế cũng không để vào mắt, không chừng giống Diêu Yên Yên kiếp trước, sớm bị đưa về nhà gả chồng.
" Đó là Lý quý phi."
Trong cung hiện tại không có hoàng hậu, do vậy quý phi hiện là phân vị cao nhất, mà Diêu Yến Yến hiện tại lại là nữ nhân được bệ hạ sủng ái nhất, dù có nhiều người không thích nàng, nhưng không phải là không có người nguyện ý nịnh bợ, giờ phút này, khi nghe nàng hỏi chuyện, lập tức liền có người trả lời.
Thấy Diêu Yến Yến còn không nhớ, người nọ liền nhỏ giọng nói: " Ngài không nhớ sao, chính là Lý Thu Nương."
Lý Thu Nương? Diêu Yến Yến lúc này mới nhớ tới, đây không phải là người hay lui tới với Diêu Yên Yên sao, cũng là nữ nhi của nhà quan ngũ phẩm? Diêu Yến Yến vẫn nhớ, hai người này lúc bên nhau luôn ngâm thơ làm phú, học đòi văn vẻ, luôn bày ra bộ dáng tri kỷ tình thâm, trên thực tế vẫn âm thầm phân cao thấp, muốn đem đối phương dìm xuống, cũng không thấy than mệt.
Nàng đánh giá Lý Thu Nương chốc lát, mới phát hiện ra diện mạo của nàng ta cùng Diêu Yên Yên là một dạng, đều là kiểu mặt dịu dàng tú lệ làm trưởng bối yêu thích.
Diêu Yến Yến sờ soạng mặt mình một chút, âm thầm nghĩ, lần sau muốn tăng hảo cảm của thái hậu, có phải cũng nên trang điểm thuần khiết một chút? Nhưng nàng nhìn lướt qua đám nữ nhân ngồi ở từ hòa cung, rất nhanh liền bỏ qua cái ý tưởng này.
Tính toán, bổn cung mỹ mạo như vậy, trang điểm diễm lệ là có thể đem các nàng ép tới không dám ngẩng đầu lên, nếu trang điểm mang phong cách thuần khiết nữa, vậy chẳng khác nào thiên tiên hạ phàm, đem họ so với nàng vậy chẳng khác nào bùn đất? Thôi thôi, làm người thì vẫn nên lương thiện một chút mới tốt.
Trong lúc Diêu Yến Yến suy nghĩ lung tung, thái hậu đã uống một ngụm trà mà Lý Thu Nương pha, vừa lòng khen một câu
Thấy thái hậu mở miệng khen, các phi tần cũng gió chiều nào theo chiều ấy, sôi nổi khen ngợi
Lý Thu nương trên mặt liền xuất hiện hai vệt ửng đỏ e lệ, lại cúi đầu, tự nhiên hào phóng cảm ơn.
Thái hậu thấy nàng đoan trang thục nhã, lại không mất đi vẻ ngây ngô chất phác, không khỏi cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Diêu Yến Yến nhìn trái, ngó phải, lập tức bắt đầu nghi nhớ: thái hậu thích uống trà!
Ở thời điểm Diêu Yến Yến đánh giá Lý thu Nương, thái hậu cũng đánh giá một lượt chúng phi tần ở từ hòa cung. Cửa chính điện từ hòa cung rộng mở, các phi tần mang theo cung nữ tổng cộng cũng hơn năm mươi người, cũng không quá chen chúc
Bà nhìn trước mắt thấy đều là những tiểu cô nương nhẹ nhàng xinh đẹp, nghĩ đến các nàng tương lai giúp hoàng đế khai chi tán diệm, dưỡng dục nhi tử thì biểu tình trên mặt liền hòa ái thêm mấy phần. Bất quá, giữa chúng phi tần này, người làm bà hài lòng nhất vẫn là người hiện đang ngồi cạnh bà, Lý Thu Nương.
Lý Thu Nương sinh ra ở kinh thành, phụ thân là quan ngũ phẩm, dáng vẻ xuất chúng, tính tình lại dịu dàng, là người tốt nhất mà thái hậu chọn được. Chỉ là... Ánh mắt quét đến người Diêu Yến Yến, thái hậu dừng một chút.
Cảm giác của bà đối với Diêu Yến Yến thập phần phức tạp, bà vốn dĩ không thích nhất chính là loại nữ tử quyến rũ như vậy, vừa thấy giống yêu nữ khiến bà bất an, dễ làm hoàng đế mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nghĩ nàng sẽ độc chiếm hoàng đế cả ngày, không để hắn dứt ra được, ai ngờ được nàng lại khuyên hoàng đế cần cù chính vụ.
Có lẽ... ông cha nói không thể trông mặt mà bắt hình dong cũng đúng.
Nghĩ đến hoàng đế bệ hạ thật sự nghe lời Diêu Yến Yến nói, thái hậu liền nói: " Diêu phi, hai ngày nay vất vả cho ngươi."
Diêu Yến Yến đã sớm quen với lời nói lạnh nhạt của thái hậu, đột nhiên lúc này bà lại hòa ái nói chuyện với nàng như vậy, tức khắc sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh ( đột ngột được sủng ái làm người khác lo sợ), lập tức đứng lên trả lời: " Đa tạ thái hậu quan tâm, chiếu cố bệ hạ là bổn phận của thần thiếp, không thể coi là vất vả."
Nghe xong lời này, người ngồi bên cạnh thái hậu là Lý Thu Nương liền rũ mắt xuống, che đi cảm giác ghen ghét trong mắt.
Thái hậu nghe vậy, vừa lòng mà gật đầu, ngay sau đó nói: " Ngươi hiện giờ là người bệ hạ sủng ái, cũng là người lương thiện hiền thục, ai gia rất vừa lòng."
Diêu Yến Yến cúi đầu, làm ra bộ dáng như đang ngượng ngùng vì được khen, thực chất lại cổ quái mà xoay chuyển tròng mắt, không có việc gì tự nhiên hiến ân cần, phi gian tức đạo, tính tình lão nhân gia này như thế nào, Diêu Yến Yến kiếp trước lĩnh giáo quá nhiều, tuy rằng đời này thái độ của bà hòa hảo hơn nhưng khẳng định bản tính không thể nào thay đổi, tự nhiên lại khen nàng như vậy, chắc chắn có dụng ý khác.
Quả nhiên, sau khi thái hậu nói một đống lời cố gắng, liền tung ra một vở kịch lớn: " Các ngươi đều là phi tần trong cung, đồng tâm hiệp lực vì bệ hạ phân ưu, ngươi thân là quý phi, phải khuyên bệ hạ mưa móc ban đều, giúp hoàng thất khai chi tán diệp cho tốt."
Thì ra là vậy, nàng còn đang chờ xem thái hậu sao đột nhiên lại giữ hòa khí như vậy, hóa ra là muốn ta giao nam nhân của mình ra, để cho những nữ nhân khác cùng xài miễn phí! Tưởng bơ!
Kiếp trước thái hậu cũng đề cập qua chuyện này, bị Diêu Yến Yến không chút khách khí từ chối, thái hậu tức giận đến nỗi từ trên ghế té xuống phải nằm trên giường vài ngày. Diêu Yến Yến khẳng định, nếu lúc này, nàng vẫn làm như vậy, hảo cảm trong mắt thái hậu đối với nàng sẽ âm xuống một ngàn! Nhẫn nhịn! Ánh mắt vừa động, nàng ngẩng đầu lên, che miệng khẽ cười nói: "Thái hậu nói đúng, là vua một nước thì nên đối xử bình đẳng, mưa móc ban đều, Yến Yến trở về, nhất định sẽ khuyên nhủ bệ hạ thật tốt."
Nghe xong lời này, thái hậu quả thực thập phần vừa lòng, ánh mắt nhìn Diêu Yến Yến càng thêm nhu hòa, phật châu trong tay cũng không di chuyển quá nhanh nữa.
Diêu Yến Yến phảng phất như nghe được một âm thanh truyền đến bệ tai [ Đinh, độ hảo cảm của thái hậu: + 10 ].
Sau khi Diêu Yến Yến nói ra câu kia, không khí Từ Hòa cung cũng trở nên tốt hơn, Lý Thu Nương ngồi bên cạnh thái hậu cũng cười đến sáng lạn, rất giống ruồi bọ tự cho mình là hay, tưởng sẽ la liếm được đóa hoa nhà nàng.
Diêu Yến Yến nhịn đến lúc thái hậu xua tay cho các nàng về, nhịn đến khi mọi người cùng nhau rời khỏi từ hòa cung, nhịn đến lúc Lý Thu Nương đi trên một cây cầu vòm cung, rốt cục không nhịn nổi nữa, giơ lên một chân, nhắm ngay giữa mông Lý Thu Nương mà đạp, đá nàng ta từ trên cầu nhỏ té xuống.
" A!" Lý Thu Nương hét lên một tiếng, thân mình ngã nhào vào nền tuyết phía trước, nền tuyết mềm mại, khi nàng ta ngã xuống tạo thành một hố to hình người, nhìn chật vật không thôi.
Dựa theo quy định, cứ mỗi hai ngày, phi tần hậu cung phải đến thỉnh an thái hậu một lần, vì hiện tại không có hoàng hậu, chứ có hoàng hậu thì lại là tình huống khác.
Diêu Yến Yến nhìn một đoàn nữ nhân quần áo diễm lệ quanh từ hòa cung, nở nụ cười thân thiện với các nàng. Nàng cứ tưởng ở trước mặt thái hậu thể hiện bộ dáng ôn hòa thiện lương là được, vì vốn dĩ thái hậu đời này cũng không biết bộ mặt thật của nàng, hẳn là không khó lừa gạt.
Nhưng mà đối mặt với Diêu Yến Yến cười " thân thiện", đại bộ phận phi tần ở đây cũng không cảm kích, chẳng qua đang ở trong cung của thái hậu, cũng không thể biểu hiện ra được để người khác nghĩ mình không hiểu quy củ, chỉ là dù trên mặt tươi cười chào hỏi, nhưng trong mắt không thể che dấu được tia chán ghét.
Diêu Yến Yến cũng chẳng để ý, vẫn cười tủm tỉm với các nàng như cũ. Thỉnh an thái hậu xong còn có hứng thú hỏi các nàng buổi tối ngủ có ngon không. Mọi người cũng không hẹn mà đều đáp tốt.
Diêu Yến Yến ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại trợn mắt: Hay thật, chúng ta thật đúng là một đám nữ nhân dối trá mà.
Đương nhiên, lực chú ý của nàng chủ yếu vẫn đặt trên người thái hậu, đáng tiếc hôm nay nàng tới trễ, vị trí bên người thái hậu đã bị người khác chiếm mất.
Liếc mắt đánh giá người ngồi bên cạnh thái hậu, là một nữ tử áo lam đang ân cần nói chuyện cùng thái hậu, Diêu Yến Yến hỏi: " Kia là ai?"
Kiếp trước, khi nàng cùng hoàng đế chưa biết nhau, hoàng đế dựa vào tư sắc mà tấn phong cho nhóm thải nữ, từ tài tử đến chiêu nghi cũng phải hơn ba mươi người, Diêu Yến Yến là quý phi duy nhất. Lại nói, kiếp trước Diêu Yến Yến vẫn luôn độc chiếm hoàng đế không rời nên các nữ nhân khác đều không có cơ hội. Cho nên, buổi sáng lúc nữa tỉnh nữa mơ nàng mới thắc mắc sao lại còn có nương nương khác, vì cấp bậc phải từ quý phi trở lên mới được gọi là nương nương, còn các cấp bậc nhỏ hơn thì xưng hô theo phẩm cấp.
Mà đời này, nàng cùng hoàng đế trọng sinh, chẳng những không quan tâm đến chuyện tuyển phi, còn đem chiêu đức điện náo loạn thành một đoàn, thái hậu liền làm chủ, đưa một ít người nhập vào hậu cung, tổng cộng là bốn mươi người.
Hiện tại, nữ nhân áo lam ngồi bên cạnh thái hậu, nàng không hề có ấn tượng, nói cho cùng thì nhan sắc của vị này, kiếp trước hoàng đế cũng không để vào mắt, không chừng giống Diêu Yên Yên kiếp trước, sớm bị đưa về nhà gả chồng.
" Đó là Lý quý phi."
Trong cung hiện tại không có hoàng hậu, do vậy quý phi hiện là phân vị cao nhất, mà Diêu Yến Yến hiện tại lại là nữ nhân được bệ hạ sủng ái nhất, dù có nhiều người không thích nàng, nhưng không phải là không có người nguyện ý nịnh bợ, giờ phút này, khi nghe nàng hỏi chuyện, lập tức liền có người trả lời.
Thấy Diêu Yến Yến còn không nhớ, người nọ liền nhỏ giọng nói: " Ngài không nhớ sao, chính là Lý Thu Nương."
Lý Thu Nương? Diêu Yến Yến lúc này mới nhớ tới, đây không phải là người hay lui tới với Diêu Yên Yên sao, cũng là nữ nhi của nhà quan ngũ phẩm? Diêu Yến Yến vẫn nhớ, hai người này lúc bên nhau luôn ngâm thơ làm phú, học đòi văn vẻ, luôn bày ra bộ dáng tri kỷ tình thâm, trên thực tế vẫn âm thầm phân cao thấp, muốn đem đối phương dìm xuống, cũng không thấy than mệt.
Nàng đánh giá Lý Thu Nương chốc lát, mới phát hiện ra diện mạo của nàng ta cùng Diêu Yên Yên là một dạng, đều là kiểu mặt dịu dàng tú lệ làm trưởng bối yêu thích.
Diêu Yến Yến sờ soạng mặt mình một chút, âm thầm nghĩ, lần sau muốn tăng hảo cảm của thái hậu, có phải cũng nên trang điểm thuần khiết một chút? Nhưng nàng nhìn lướt qua đám nữ nhân ngồi ở từ hòa cung, rất nhanh liền bỏ qua cái ý tưởng này.
Tính toán, bổn cung mỹ mạo như vậy, trang điểm diễm lệ là có thể đem các nàng ép tới không dám ngẩng đầu lên, nếu trang điểm mang phong cách thuần khiết nữa, vậy chẳng khác nào thiên tiên hạ phàm, đem họ so với nàng vậy chẳng khác nào bùn đất? Thôi thôi, làm người thì vẫn nên lương thiện một chút mới tốt.
Trong lúc Diêu Yến Yến suy nghĩ lung tung, thái hậu đã uống một ngụm trà mà Lý Thu Nương pha, vừa lòng khen một câu
Thấy thái hậu mở miệng khen, các phi tần cũng gió chiều nào theo chiều ấy, sôi nổi khen ngợi
Lý Thu nương trên mặt liền xuất hiện hai vệt ửng đỏ e lệ, lại cúi đầu, tự nhiên hào phóng cảm ơn.
Thái hậu thấy nàng đoan trang thục nhã, lại không mất đi vẻ ngây ngô chất phác, không khỏi cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Diêu Yến Yến nhìn trái, ngó phải, lập tức bắt đầu nghi nhớ: thái hậu thích uống trà!
Ở thời điểm Diêu Yến Yến đánh giá Lý thu Nương, thái hậu cũng đánh giá một lượt chúng phi tần ở từ hòa cung. Cửa chính điện từ hòa cung rộng mở, các phi tần mang theo cung nữ tổng cộng cũng hơn năm mươi người, cũng không quá chen chúc
Bà nhìn trước mắt thấy đều là những tiểu cô nương nhẹ nhàng xinh đẹp, nghĩ đến các nàng tương lai giúp hoàng đế khai chi tán diệm, dưỡng dục nhi tử thì biểu tình trên mặt liền hòa ái thêm mấy phần. Bất quá, giữa chúng phi tần này, người làm bà hài lòng nhất vẫn là người hiện đang ngồi cạnh bà, Lý Thu Nương.
Lý Thu Nương sinh ra ở kinh thành, phụ thân là quan ngũ phẩm, dáng vẻ xuất chúng, tính tình lại dịu dàng, là người tốt nhất mà thái hậu chọn được. Chỉ là... Ánh mắt quét đến người Diêu Yến Yến, thái hậu dừng một chút.
Cảm giác của bà đối với Diêu Yến Yến thập phần phức tạp, bà vốn dĩ không thích nhất chính là loại nữ tử quyến rũ như vậy, vừa thấy giống yêu nữ khiến bà bất an, dễ làm hoàng đế mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nghĩ nàng sẽ độc chiếm hoàng đế cả ngày, không để hắn dứt ra được, ai ngờ được nàng lại khuyên hoàng đế cần cù chính vụ.
Có lẽ... ông cha nói không thể trông mặt mà bắt hình dong cũng đúng.
Nghĩ đến hoàng đế bệ hạ thật sự nghe lời Diêu Yến Yến nói, thái hậu liền nói: " Diêu phi, hai ngày nay vất vả cho ngươi."
Diêu Yến Yến đã sớm quen với lời nói lạnh nhạt của thái hậu, đột nhiên lúc này bà lại hòa ái nói chuyện với nàng như vậy, tức khắc sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh ( đột ngột được sủng ái làm người khác lo sợ), lập tức đứng lên trả lời: " Đa tạ thái hậu quan tâm, chiếu cố bệ hạ là bổn phận của thần thiếp, không thể coi là vất vả."
Nghe xong lời này, người ngồi bên cạnh thái hậu là Lý Thu Nương liền rũ mắt xuống, che đi cảm giác ghen ghét trong mắt.
Thái hậu nghe vậy, vừa lòng mà gật đầu, ngay sau đó nói: " Ngươi hiện giờ là người bệ hạ sủng ái, cũng là người lương thiện hiền thục, ai gia rất vừa lòng."
Diêu Yến Yến cúi đầu, làm ra bộ dáng như đang ngượng ngùng vì được khen, thực chất lại cổ quái mà xoay chuyển tròng mắt, không có việc gì tự nhiên hiến ân cần, phi gian tức đạo, tính tình lão nhân gia này như thế nào, Diêu Yến Yến kiếp trước lĩnh giáo quá nhiều, tuy rằng đời này thái độ của bà hòa hảo hơn nhưng khẳng định bản tính không thể nào thay đổi, tự nhiên lại khen nàng như vậy, chắc chắn có dụng ý khác.
Quả nhiên, sau khi thái hậu nói một đống lời cố gắng, liền tung ra một vở kịch lớn: " Các ngươi đều là phi tần trong cung, đồng tâm hiệp lực vì bệ hạ phân ưu, ngươi thân là quý phi, phải khuyên bệ hạ mưa móc ban đều, giúp hoàng thất khai chi tán diệp cho tốt."
Thì ra là vậy, nàng còn đang chờ xem thái hậu sao đột nhiên lại giữ hòa khí như vậy, hóa ra là muốn ta giao nam nhân của mình ra, để cho những nữ nhân khác cùng xài miễn phí! Tưởng bơ!
Kiếp trước thái hậu cũng đề cập qua chuyện này, bị Diêu Yến Yến không chút khách khí từ chối, thái hậu tức giận đến nỗi từ trên ghế té xuống phải nằm trên giường vài ngày. Diêu Yến Yến khẳng định, nếu lúc này, nàng vẫn làm như vậy, hảo cảm trong mắt thái hậu đối với nàng sẽ âm xuống một ngàn! Nhẫn nhịn! Ánh mắt vừa động, nàng ngẩng đầu lên, che miệng khẽ cười nói: "Thái hậu nói đúng, là vua một nước thì nên đối xử bình đẳng, mưa móc ban đều, Yến Yến trở về, nhất định sẽ khuyên nhủ bệ hạ thật tốt."
Nghe xong lời này, thái hậu quả thực thập phần vừa lòng, ánh mắt nhìn Diêu Yến Yến càng thêm nhu hòa, phật châu trong tay cũng không di chuyển quá nhanh nữa.
Diêu Yến Yến phảng phất như nghe được một âm thanh truyền đến bệ tai [ Đinh, độ hảo cảm của thái hậu: + 10 ].
Sau khi Diêu Yến Yến nói ra câu kia, không khí Từ Hòa cung cũng trở nên tốt hơn, Lý Thu Nương ngồi bên cạnh thái hậu cũng cười đến sáng lạn, rất giống ruồi bọ tự cho mình là hay, tưởng sẽ la liếm được đóa hoa nhà nàng.
Diêu Yến Yến nhịn đến lúc thái hậu xua tay cho các nàng về, nhịn đến khi mọi người cùng nhau rời khỏi từ hòa cung, nhịn đến lúc Lý Thu Nương đi trên một cây cầu vòm cung, rốt cục không nhịn nổi nữa, giơ lên một chân, nhắm ngay giữa mông Lý Thu Nương mà đạp, đá nàng ta từ trên cầu nhỏ té xuống.
" A!" Lý Thu Nương hét lên một tiếng, thân mình ngã nhào vào nền tuyết phía trước, nền tuyết mềm mại, khi nàng ta ngã xuống tạo thành một hố to hình người, nhìn chật vật không thôi.