Chương : 17
Ở phía sau hoàng đế, có một tấm bình phong điêu khắc ngũ trảo kim long đang bay lượn trên trời, mặt ngoài còn được bao bọc một tầng tơ, nhìn như sương mù kim la sa, những triều thần đứng dưới kim loan điện, cho dù có ngẩng đầu, căn bản là không thể thấy được người đứng phía sau bình phong, Diêu Yến Yến. Mà nàng lại có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt đám triều thần kia. Ánh mắt nàng đảo qua khuôn mặt đám triều thần, cuối cùng dừng lại trên mặt Chương tể tướng.
Chương tể tướng năm nay đã năm mươi tuổi, rõ ràng là một văn nhân, lại cao lớn vạm vỡ, trên cằm còn có râu dê, lông mày nhàn nhạt, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì!
Diêu Yến Yến nhớ rõ, kiếp trước khi thành phá, Chương tể tướng cùng hộ quốc tướng quân, mang theo binh mã tàn dư chạy khỏi kinh thành, để cho đám loạn quân tùy ý tiến công thần tốc, nên bệ hạ và nàng mới bị giết chết! Thù này nàng nhất định phải báo!
Thành lập nên một đội quân mới là việc nàng cùng bệ hạ thương lượng đã lâu, kiếp trước, hai người bị chém chết ở tử thần điện, việc này làm cho bọn họ có bóng ma không nhỏ, may mắn là trời cao chiếu cố bọn họ, cho bọn họ sống lại lần nữa, nếu lại rơi vào cục diện như kiếp trước, vậy chẳng phải uất ức lắm sao?
Quyền thống lĩnh bắc nha Vũ Lâm Quân vẫn nằm trong tay thái hậu, tạm thời không thể lấy được, nhưng vẫn còn có thể huấn luyện một đội quân mới, bảo vệ xung quanh hoàng cung. Chỉ cần trong tay có binh, cho dù thành bị phá thì quân đội vẫn có thể che chở cho bọn họ đào tẩu. Hơn nữa, nếu long vệ quân này là do bệ hạ tự mình thiết lập, tự mình giám sát huấn luyện thì đội quân nhất định sẽ trung thành, hiện tại bọn họ đang thiếu nhất là những người trung tâm như vậy.
Trong lúc Diêu Yến Yến suy nghĩ, ngoài bình phong truyền tới một tiếng quát chói tai của bệ hạ: " Ý trẫm đã quyết, không cần bàn thêm!"
Phải nói là âm thanh này chói tai cực kỳ, làm nàng ở sau bình phong không kịp chuẩn bị mà hoảng sợ, ánh mắt nàng xuyên qua bình phong, thẳng tắp dừng lại ở bóng lưng hoàng đế bệ hạ, thầm nghĩ: Không nghĩ tới khi bệ hạ đứng đắn lên, lại soái như vậy!
Trong đầu nháy mắt hiện lên bộ dáng uy nghiêm của bệ hạ khi tức giận, nàng liền ôm ngực, si ngốc cười, quyết định buổi tối nhất định phải thiết đãi bệ hạ cho thật tốt.
Mà ở kim loan điện, khi âm thanh chói tai của hoàng đế bệ hạ rơi xuống, các triều thần đều yên tĩnh.
Thiên tử đăng cơ khi mới mười hai tuổi, năm đó tiên hoàng băng hà quá mức đột ngột, còn không kịp ban chiếu chỉ, mà hoàng hậu lại không có con nối dõi, vì thế sáu vị hoàng tử đã thành niên đấu đến ngươi chết ta sống, đem hơn phân nửa Tề Quốc kéo vào cuộc chiến tranh dành hoàng quyền, lại không nghĩ đến, sáu vị hoàng tử tranh dành tới cuối cùng lại chết sạch, đảo một cái, vị thất hoàng tử Chu Kỳ Vũ không có tiếng tăm gì kia lại kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Mẹ đẻ thất hoàng tử xuất thân hèn mọn, bản thân lại không được coi trọng, càng thêm việc thất hoàng tử không có thân thích nâng đỡ, sau khi đăng cơ, Chương tể tướng mới phát hiện, thiên tử thế nhưng chỉ biết chút tự, căn bản là không thể hành văn, đừng nói giống tiên hoàng ngày xưa văn phong nổi bật, lấy kinh sử điển tịch ra hỏi hắn, hắn cũng chỉ ý thức được vài từ, ý nào cũng không hiểu được, ngay cả viết vài cái tự cũng khó coi muốn chết, so với những hài tử ba tuổi mới học chữ cũng không bằng.
Thiên tử mười hai tuổi, ngồi trên ngự tòa phấn điêu ngọc trác, nhưng vẻ mặt lại trì độn, ngày đầu tiên thượng triều liền ở trên ngự toà ngáp ngắn ngáp dài, mới thượng triều được mấy ngày liền liên tục kêu khổ, nói là quá mệt mỏi, không bao giờ muốn tới nữa, vì thế trong triều, có nhiều triều thần yêu cầu thiên tử nghị quyết, dần dần chuyển giao đến trong tay tể tướng. Cũng nhờ vậy mà mấy năm nay, thế lực trong tay tể tướng ngày một bành trướng, nghiễm nhiên trở thành quyền khuynh triều dã.
Nhưng cho dù quyền lực có lớn đến mấy thì lão cũng chỉ là một thần tử, bất quá lại thêm vài năm nữa, chờ đến khi đem hết đám triều thần chống đối lại lão ta toàn bộ loại bỏ, thì Đại Tề này, hẳn là do lão định đoạt. Mà bây giờ, hoàng đế không biết bị cái gì kích thích, thế nhưng đột nhiên thay đổi tính tình, không chỉ muốn nhúng tay vào chính sự, lại còn muốn thiết lập một tân đội thân vệ.
Đã có năm vạn Vũ Lâm Quân canh tuần hoàng cung, hoàng đế lại muốn có thêm một đội quân nữa làm gì? Hắn vì sao đột nhiên lại có chủ ý này? Chẳng lẽ lão nhìn nhầm người rồi, kỳ thật hoàng đế cũng không phải kẻ ăn chơi trác táng, mà vẫn luôn giả dốt?
Nhưng hắn vốn đã trở thành thiên tử, ngồi trên ngôi cữu ngũ, thế cục của hắn cùng sáu vị huynh trưởng dã tâm bừng bừng đã hoàn toàn bất đồng, thì cần gì phải tiếp tục giả dốt?
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong mắt Chương tể tướng xoẹt qua vô số cân nhắc, lúc này chỉ thấy thiếu niên thiên tử khoát tay, ngừng lại lời khuyên giải của đám triều thần, ánh mắt hơi trầm xuống, tức giận nói: " Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ chút quyền này cũng không có sao?"
Những lời này rơi xuống, vài tên dựa vào Chương tể tướng mà khuyên nhủ bệ hạ lập tức không dám tiếp tục lên tiếng. Ánh mắt của thiếu niên thiên tử sắc bén đến nỗi dường như có thể đâm xuyên qua cơ thể bọn họ mà nhìn thấu nhân tâm, khiến đám triều thần không khỏi sinh ra vài phần khiếp đảm, suy cho cùng, dù bệ hạ không hiểu chính sự, không có chút thực quyền trong tay, nhưng dù sao hắn cũng là thiên tử, một khi hắn kiên trì, triều thần ở đây, ai có thể dám nói từ " Không"?
Chương tể tướng thấy thế, híp híp mắt, bước ra khỏi hàng cung kính nói: " Bệ hạ, đại minh cung là nơi uy nghiêm của hoàng thất, cũng là long mạch của Đại Tề, nên tăng cường phòng ngự."
Ý tứ lời này, là đồng ý với thiên tử trang bị thêm long vệ quân. " Vì đây là đại sự nên long vệ quân này, thần nguyện toàn quyền phụ trách."
Chương tể tướng vừa dứt lời, bên hàn lâm đại học sĩ Lâm Phủ Chính liền ám xuy một tiếng, thầm nghĩ họ Chương này quả thật là cáo già xảo quyệt, để hắn phụ trách thì không phải là phương tiện để hắn biến long vệ quân về dưới trướng của mình? Đáng tiếc thiên tử thật sự còn quá trẻ, trước kia lại không để ý đến triều chính, chỉ sợ lần này cũng những lần khác cũng giống nhau, hắn sẽ dễ dàng đồng ý với Chương tể tướng.
Trong lúc Lâm Phủ Chính suy nghĩ, âm thanh của thiên tử trẻ tuổi lại một lần nữa vang lên: " Không cần, để cho Lâm học sĩ phụ trách đi!"
Cái gì? Lâm Phủ Chính còn cho rằng mình nghe nhầm, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng đế bệ hạ ở trên cao. Lại thấy hắn xua tay, đương nhiên nói: Lâm ái khanh, còn không mau tạ ơn?"
Lâm Phủ Chính:...
Mãi cho đến khi hạ triều, người nhận được ủy thác là Lâm Phủ Chính vẫn tràn đầy mờ mịt, tuy quan giai của hắn cũng không thấp, nhưng mà chức trách của hàn lâm đại học sĩ là khởi thảo chiếu thư, tu sửa điển tịch, ra đề mục khoa khảo, từ khi nào nhiệm vụ chuyên trưng binh trù bị của quân đội cũng muốn giao cho hắn phụ trách? Này này này... Hắn không muốn!
Ngay lúc hắn đang khí thế mà cảm thán, thì tể tướng cũng từ kim loan điện bước ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Lâm học sĩ chính là người đầu tiên nhận được sai sử của thánh thượng, nhưng có cần lão phụ ở một bên phụ trợ?"
Lâm Phủ Chính cùng Chương tể tướng đã bất hòa từ sớm, lúc này nghe lời nói đầy ý tứ của lão, trên mặt cũng hiện lên hai phần phẫn nộ, lãnh đạm nói: " Thân là thần tử, vì thánh thượng phân ưu chính là bổn phận của chúng ta, nếu đã tiếp nhận công việc, tự nhiên ta sẽ tận tâm tận lực, cũng không nhọc tể tướng phải lo lắng." Dứt lời hắn liền vung tay áo, xoay người rời đi...
Hạ triều, hoàng đế bệ hạ " cần cù chịu khó" cũng không trở lại phi loan cung, mà trực tiếp đi đến ngự thư phòng, tính toán phải xem tấu chương thật tốt, kết quả là vừa mới mở ra nhìn, phát hiện vẫn là một đống tấu chương hoặc là giả dối khen thịnh thế thái bình, hoặc là những việc lông gà vỏ tỏi của đám con cháu thế gia ẩu đả đầu đường xó chợ, tức khắc liền tức giận đến mức đá mạnh vào một chân án thư...
Không đá động.
Hoàng đế bệ hạ trừng mắt liếc nhìn cái bàn kia, buồn bực mà thở hắt ra.
Lý công công đứng bên cạnh hầu hạ thấy thế, lông mày nhỏ đến không thể phát hiện giương lên, cung kính nói: " Bệ hạ, vừa rồi Diêu phi nương nương vẫn luôn đứng ở phía sau bình phong, lúc đi còn khen vài câu nói bệ hạ hôm nay phong thái cực kỳ nổi bật."
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ ngồi thẳng thân mình, lại khôi phục thần thái, khóe miệng hơi kiều, trên mặt tràn đầy tự đắc, lại hỏi: " Ái phi của trẫm đi đâu rồi?"
Lý công công nói: " Diêu phi nương nương nói, phải đi về tự mình chuẩn bị bữa tối cho bệ hạ."
Nghe xong lời này hoàng đế bệ hạ ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập cảm động. Ái phi thật quá săn sóc, vì không thể cô phụ một phen chân tình này, trẫm nhất định phải làm nên đại nghiệp!
Nghĩ như vậy, trong lòng hoàng đế bệ hạ liền tràn ngập hùng tâm tráng trí, đến cơm trưa cũng không ăn, hết sức chuyên chú mà cầm bút lông đỏ, ở trên những tấu chương tràn ngập những việc lông gà vỏ tỏi mà viết viết vẻ vẻ!
Dám đánh nhau, gây sự, hết thảy bắt nhốt vào đại lao!
Hoàng đế bệ hạ quyết định sẽ bắt đầu từ những việc nhỏ, để đám triều thần thấy được hắn rất quyết tâm cần cù chính vụ.
Dù đói bụng nhưng vẫn luôn làm việc đến chạng vạng, hoàng đế bệ hạ rốt cuộc chờ tới khi ái phi của hắn làm xong bữa tối.
Đồ ăn đơn giản là ba món mặn một món canh, nhìn rất bình thường, nhưng hương vị nhất định là tuyệt hảo!
Nhìn đôi tay nhỏ của ái phi tự mình mang thức ăn đặt lên trên mặt bàn, hoàng đế bệ hạ lập tức gắp một đũa to đồ ăn cho vào trong miệng, nhấm nuốt hai lần, mày hơi kéo lên, hai mắt phiếm đỏ, xuất hiện một tầng hơi nước mỏng.
Diêu Yến Yến kỳ quái hỏi: " Bệ hạ, người làm sao vậy?"
Hoàng đế bệ hạ một ngụm nuốt đồ ăn vào bụng, rưng rưng nói: " Ái phi, ăn ngon lắm, trẫm rất cảm động!"
Đối với việc bệ hạ cảm động đến nước mắt tùm lum, Diêu Yến Yến có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, lại nghe bệ hạ nói: " Ái phi, trẫm có chút lạnh, nàng giúp trẫm đem kiện áo choàng kia tới đây."
Diêu Yến Yến gật đầu, xoay người vào trong ngự thư phòng lấy áo choàng.
Nhìn thấy thân ảnh ái phi biến mất ở sau bình phong, hoàng đế bệ hạ nhanh tay lẹ mắt mà đem bàn đồ ăn kia, đổ hết vào bình hoa lớn nằm ở ven tường.
Chờ Diêu Yến Yến trở về, thấy hoàng đế bệ hạ đang cúi đầu, có vẻ là rất ngượng ngùng.
" Ái phi, ăn ngon lắm, trẫm nhịn không được đã ăn sạch."
Diêu Yến Yến cười nói: " Bệ hạ, thần thiếp hôm nay làm rất nhiều món, còn cả một nồi to đồ ăn kìa."
Hoàng đế bệ hạ:...
Chương tể tướng năm nay đã năm mươi tuổi, rõ ràng là một văn nhân, lại cao lớn vạm vỡ, trên cằm còn có râu dê, lông mày nhàn nhạt, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lóe lên tinh quang, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì!
Diêu Yến Yến nhớ rõ, kiếp trước khi thành phá, Chương tể tướng cùng hộ quốc tướng quân, mang theo binh mã tàn dư chạy khỏi kinh thành, để cho đám loạn quân tùy ý tiến công thần tốc, nên bệ hạ và nàng mới bị giết chết! Thù này nàng nhất định phải báo!
Thành lập nên một đội quân mới là việc nàng cùng bệ hạ thương lượng đã lâu, kiếp trước, hai người bị chém chết ở tử thần điện, việc này làm cho bọn họ có bóng ma không nhỏ, may mắn là trời cao chiếu cố bọn họ, cho bọn họ sống lại lần nữa, nếu lại rơi vào cục diện như kiếp trước, vậy chẳng phải uất ức lắm sao?
Quyền thống lĩnh bắc nha Vũ Lâm Quân vẫn nằm trong tay thái hậu, tạm thời không thể lấy được, nhưng vẫn còn có thể huấn luyện một đội quân mới, bảo vệ xung quanh hoàng cung. Chỉ cần trong tay có binh, cho dù thành bị phá thì quân đội vẫn có thể che chở cho bọn họ đào tẩu. Hơn nữa, nếu long vệ quân này là do bệ hạ tự mình thiết lập, tự mình giám sát huấn luyện thì đội quân nhất định sẽ trung thành, hiện tại bọn họ đang thiếu nhất là những người trung tâm như vậy.
Trong lúc Diêu Yến Yến suy nghĩ, ngoài bình phong truyền tới một tiếng quát chói tai của bệ hạ: " Ý trẫm đã quyết, không cần bàn thêm!"
Phải nói là âm thanh này chói tai cực kỳ, làm nàng ở sau bình phong không kịp chuẩn bị mà hoảng sợ, ánh mắt nàng xuyên qua bình phong, thẳng tắp dừng lại ở bóng lưng hoàng đế bệ hạ, thầm nghĩ: Không nghĩ tới khi bệ hạ đứng đắn lên, lại soái như vậy!
Trong đầu nháy mắt hiện lên bộ dáng uy nghiêm của bệ hạ khi tức giận, nàng liền ôm ngực, si ngốc cười, quyết định buổi tối nhất định phải thiết đãi bệ hạ cho thật tốt.
Mà ở kim loan điện, khi âm thanh chói tai của hoàng đế bệ hạ rơi xuống, các triều thần đều yên tĩnh.
Thiên tử đăng cơ khi mới mười hai tuổi, năm đó tiên hoàng băng hà quá mức đột ngột, còn không kịp ban chiếu chỉ, mà hoàng hậu lại không có con nối dõi, vì thế sáu vị hoàng tử đã thành niên đấu đến ngươi chết ta sống, đem hơn phân nửa Tề Quốc kéo vào cuộc chiến tranh dành hoàng quyền, lại không nghĩ đến, sáu vị hoàng tử tranh dành tới cuối cùng lại chết sạch, đảo một cái, vị thất hoàng tử Chu Kỳ Vũ không có tiếng tăm gì kia lại kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Mẹ đẻ thất hoàng tử xuất thân hèn mọn, bản thân lại không được coi trọng, càng thêm việc thất hoàng tử không có thân thích nâng đỡ, sau khi đăng cơ, Chương tể tướng mới phát hiện, thiên tử thế nhưng chỉ biết chút tự, căn bản là không thể hành văn, đừng nói giống tiên hoàng ngày xưa văn phong nổi bật, lấy kinh sử điển tịch ra hỏi hắn, hắn cũng chỉ ý thức được vài từ, ý nào cũng không hiểu được, ngay cả viết vài cái tự cũng khó coi muốn chết, so với những hài tử ba tuổi mới học chữ cũng không bằng.
Thiên tử mười hai tuổi, ngồi trên ngự tòa phấn điêu ngọc trác, nhưng vẻ mặt lại trì độn, ngày đầu tiên thượng triều liền ở trên ngự toà ngáp ngắn ngáp dài, mới thượng triều được mấy ngày liền liên tục kêu khổ, nói là quá mệt mỏi, không bao giờ muốn tới nữa, vì thế trong triều, có nhiều triều thần yêu cầu thiên tử nghị quyết, dần dần chuyển giao đến trong tay tể tướng. Cũng nhờ vậy mà mấy năm nay, thế lực trong tay tể tướng ngày một bành trướng, nghiễm nhiên trở thành quyền khuynh triều dã.
Nhưng cho dù quyền lực có lớn đến mấy thì lão cũng chỉ là một thần tử, bất quá lại thêm vài năm nữa, chờ đến khi đem hết đám triều thần chống đối lại lão ta toàn bộ loại bỏ, thì Đại Tề này, hẳn là do lão định đoạt. Mà bây giờ, hoàng đế không biết bị cái gì kích thích, thế nhưng đột nhiên thay đổi tính tình, không chỉ muốn nhúng tay vào chính sự, lại còn muốn thiết lập một tân đội thân vệ.
Đã có năm vạn Vũ Lâm Quân canh tuần hoàng cung, hoàng đế lại muốn có thêm một đội quân nữa làm gì? Hắn vì sao đột nhiên lại có chủ ý này? Chẳng lẽ lão nhìn nhầm người rồi, kỳ thật hoàng đế cũng không phải kẻ ăn chơi trác táng, mà vẫn luôn giả dốt?
Nhưng hắn vốn đã trở thành thiên tử, ngồi trên ngôi cữu ngũ, thế cục của hắn cùng sáu vị huynh trưởng dã tâm bừng bừng đã hoàn toàn bất đồng, thì cần gì phải tiếp tục giả dốt?
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong mắt Chương tể tướng xoẹt qua vô số cân nhắc, lúc này chỉ thấy thiếu niên thiên tử khoát tay, ngừng lại lời khuyên giải của đám triều thần, ánh mắt hơi trầm xuống, tức giận nói: " Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ chút quyền này cũng không có sao?"
Những lời này rơi xuống, vài tên dựa vào Chương tể tướng mà khuyên nhủ bệ hạ lập tức không dám tiếp tục lên tiếng. Ánh mắt của thiếu niên thiên tử sắc bén đến nỗi dường như có thể đâm xuyên qua cơ thể bọn họ mà nhìn thấu nhân tâm, khiến đám triều thần không khỏi sinh ra vài phần khiếp đảm, suy cho cùng, dù bệ hạ không hiểu chính sự, không có chút thực quyền trong tay, nhưng dù sao hắn cũng là thiên tử, một khi hắn kiên trì, triều thần ở đây, ai có thể dám nói từ " Không"?
Chương tể tướng thấy thế, híp híp mắt, bước ra khỏi hàng cung kính nói: " Bệ hạ, đại minh cung là nơi uy nghiêm của hoàng thất, cũng là long mạch của Đại Tề, nên tăng cường phòng ngự."
Ý tứ lời này, là đồng ý với thiên tử trang bị thêm long vệ quân. " Vì đây là đại sự nên long vệ quân này, thần nguyện toàn quyền phụ trách."
Chương tể tướng vừa dứt lời, bên hàn lâm đại học sĩ Lâm Phủ Chính liền ám xuy một tiếng, thầm nghĩ họ Chương này quả thật là cáo già xảo quyệt, để hắn phụ trách thì không phải là phương tiện để hắn biến long vệ quân về dưới trướng của mình? Đáng tiếc thiên tử thật sự còn quá trẻ, trước kia lại không để ý đến triều chính, chỉ sợ lần này cũng những lần khác cũng giống nhau, hắn sẽ dễ dàng đồng ý với Chương tể tướng.
Trong lúc Lâm Phủ Chính suy nghĩ, âm thanh của thiên tử trẻ tuổi lại một lần nữa vang lên: " Không cần, để cho Lâm học sĩ phụ trách đi!"
Cái gì? Lâm Phủ Chính còn cho rằng mình nghe nhầm, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng đế bệ hạ ở trên cao. Lại thấy hắn xua tay, đương nhiên nói: Lâm ái khanh, còn không mau tạ ơn?"
Lâm Phủ Chính:...
Mãi cho đến khi hạ triều, người nhận được ủy thác là Lâm Phủ Chính vẫn tràn đầy mờ mịt, tuy quan giai của hắn cũng không thấp, nhưng mà chức trách của hàn lâm đại học sĩ là khởi thảo chiếu thư, tu sửa điển tịch, ra đề mục khoa khảo, từ khi nào nhiệm vụ chuyên trưng binh trù bị của quân đội cũng muốn giao cho hắn phụ trách? Này này này... Hắn không muốn!
Ngay lúc hắn đang khí thế mà cảm thán, thì tể tướng cũng từ kim loan điện bước ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Lâm học sĩ chính là người đầu tiên nhận được sai sử của thánh thượng, nhưng có cần lão phụ ở một bên phụ trợ?"
Lâm Phủ Chính cùng Chương tể tướng đã bất hòa từ sớm, lúc này nghe lời nói đầy ý tứ của lão, trên mặt cũng hiện lên hai phần phẫn nộ, lãnh đạm nói: " Thân là thần tử, vì thánh thượng phân ưu chính là bổn phận của chúng ta, nếu đã tiếp nhận công việc, tự nhiên ta sẽ tận tâm tận lực, cũng không nhọc tể tướng phải lo lắng." Dứt lời hắn liền vung tay áo, xoay người rời đi...
Hạ triều, hoàng đế bệ hạ " cần cù chịu khó" cũng không trở lại phi loan cung, mà trực tiếp đi đến ngự thư phòng, tính toán phải xem tấu chương thật tốt, kết quả là vừa mới mở ra nhìn, phát hiện vẫn là một đống tấu chương hoặc là giả dối khen thịnh thế thái bình, hoặc là những việc lông gà vỏ tỏi của đám con cháu thế gia ẩu đả đầu đường xó chợ, tức khắc liền tức giận đến mức đá mạnh vào một chân án thư...
Không đá động.
Hoàng đế bệ hạ trừng mắt liếc nhìn cái bàn kia, buồn bực mà thở hắt ra.
Lý công công đứng bên cạnh hầu hạ thấy thế, lông mày nhỏ đến không thể phát hiện giương lên, cung kính nói: " Bệ hạ, vừa rồi Diêu phi nương nương vẫn luôn đứng ở phía sau bình phong, lúc đi còn khen vài câu nói bệ hạ hôm nay phong thái cực kỳ nổi bật."
Nghe xong lời này, hoàng đế bệ hạ ngồi thẳng thân mình, lại khôi phục thần thái, khóe miệng hơi kiều, trên mặt tràn đầy tự đắc, lại hỏi: " Ái phi của trẫm đi đâu rồi?"
Lý công công nói: " Diêu phi nương nương nói, phải đi về tự mình chuẩn bị bữa tối cho bệ hạ."
Nghe xong lời này hoàng đế bệ hạ ngẩn ngơ, trong lòng tràn ngập cảm động. Ái phi thật quá săn sóc, vì không thể cô phụ một phen chân tình này, trẫm nhất định phải làm nên đại nghiệp!
Nghĩ như vậy, trong lòng hoàng đế bệ hạ liền tràn ngập hùng tâm tráng trí, đến cơm trưa cũng không ăn, hết sức chuyên chú mà cầm bút lông đỏ, ở trên những tấu chương tràn ngập những việc lông gà vỏ tỏi mà viết viết vẻ vẻ!
Dám đánh nhau, gây sự, hết thảy bắt nhốt vào đại lao!
Hoàng đế bệ hạ quyết định sẽ bắt đầu từ những việc nhỏ, để đám triều thần thấy được hắn rất quyết tâm cần cù chính vụ.
Dù đói bụng nhưng vẫn luôn làm việc đến chạng vạng, hoàng đế bệ hạ rốt cuộc chờ tới khi ái phi của hắn làm xong bữa tối.
Đồ ăn đơn giản là ba món mặn một món canh, nhìn rất bình thường, nhưng hương vị nhất định là tuyệt hảo!
Nhìn đôi tay nhỏ của ái phi tự mình mang thức ăn đặt lên trên mặt bàn, hoàng đế bệ hạ lập tức gắp một đũa to đồ ăn cho vào trong miệng, nhấm nuốt hai lần, mày hơi kéo lên, hai mắt phiếm đỏ, xuất hiện một tầng hơi nước mỏng.
Diêu Yến Yến kỳ quái hỏi: " Bệ hạ, người làm sao vậy?"
Hoàng đế bệ hạ một ngụm nuốt đồ ăn vào bụng, rưng rưng nói: " Ái phi, ăn ngon lắm, trẫm rất cảm động!"
Đối với việc bệ hạ cảm động đến nước mắt tùm lum, Diêu Yến Yến có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, lại nghe bệ hạ nói: " Ái phi, trẫm có chút lạnh, nàng giúp trẫm đem kiện áo choàng kia tới đây."
Diêu Yến Yến gật đầu, xoay người vào trong ngự thư phòng lấy áo choàng.
Nhìn thấy thân ảnh ái phi biến mất ở sau bình phong, hoàng đế bệ hạ nhanh tay lẹ mắt mà đem bàn đồ ăn kia, đổ hết vào bình hoa lớn nằm ở ven tường.
Chờ Diêu Yến Yến trở về, thấy hoàng đế bệ hạ đang cúi đầu, có vẻ là rất ngượng ngùng.
" Ái phi, ăn ngon lắm, trẫm nhịn không được đã ăn sạch."
Diêu Yến Yến cười nói: " Bệ hạ, thần thiếp hôm nay làm rất nhiều món, còn cả một nồi to đồ ăn kìa."
Hoàng đế bệ hạ:...