Chương : 2
Diêu Yến Yến lắc đầu, khóc đến nói không nên lời.
Hoàng đế cố sức mà trợn tròn mắt nói: " Trích Tinh Lâu.... Thật vất vả mới... xây xong... Trẫm đã hứa.... muốn mang nàng đi xem sao....sao...."
Diêu Yến Yến nhìn bộ dáng hô hấp khó khăn của hắn, trái tim hít thở không thông, nàng nghẹn ngào nói: " Bệ hạ, đừng nói nữa, người không cần cố gắng nữa, ngủ đi, ngủ đi, thiếp bồi người."
Hoàng đế run rẩy nâng lên một ngón tay, tỏ vẻ hắn muốn nói một câu cuối: " Tìm... tìm một nam nhân lợi hại.... để dựa vào....không cần...giống trẫm... giống trẫm...đến thê tử của bản thân cũng... không bảo vệ được..."
Ngón tay đang nâng lên vô lực mà rớt xuống, trong nháy mắt như có một thanh chùy lớn đập vào lòng Diêu Yến Yến, nàng ngây dại, ngơ ngẩn mà nhìn ngón tay nhuốm máu, nói không nên lời.
Giữa đại điện, những tên loạn quân còn cười haha.
" Còn tưởng rằng tên hoàng đế có năng lực gì chứ."
" Hoàng đế thì làm sao, cũng chỉ là một tên phế vật thôi, còn không phải bị một đám tiện dân là chúng ta giết chết hay sao?"
" Long bào trên người hắn lột xuống bán, có thể bán được mấy đồng đâu! Đáng tiếc, phá cái động còn làm dơ nó."
Nghe những câu nói ô uế, Diêu Yến Yến chỉ cảm thấy cả người phát run, tức giận đến khớp hàm phát run.
Nàng nắm chặt nắm tay, thời điểm tên thủ lĩnh râu xồm lại gần chạm vào người nàng, nàng móc ra thanh chủy thủ vẫn luôn giấu trong người, hai mắt đỏ ngầu, hướng về phía tên thủ lĩnh mà đâm.
" Ngươi giết bệ hạ, ta phải báo thù cho hắn..." Lời nói còn chưa dứt, Diêu Yến Yến đã bị một chân đá bay, liền đụng phải cây cột, ngay sau đó, loạn đao bổ tới, Ký ức cuối cùng của nàng chỉ là một màu đỏ như máu.
Chương 2:
" Canh mạnh bà, uống xong đi, là có thể quên đi quá khứ, không có vướng bận của kiếp trước,,,"
" Không biết tốt xấu! Thế nhưng đem canh ta vất vả nấu làm đổ hơn phân nữa..."
Diêu Yến Yến chỉ cảm thấy như có một thanh búa tạ nện ở trên đầu, trong đầu ầm ầm vang lên, thân thể bị mất trọng tâm khụy xuống...
Trước mắt ánh sáng lóe lên, như là một đoạn hình ảnh xoẹt qua trước mắt, nàng lâm vào hôn mê, thân thể càng ngày càng nặng, cuối cùng ngã vào một mảnh trong bóng tối.
*****
Chính Vũ năm thứ tư
Tuyết lớn rơi suốt hai ngày...
Trong tàng tú các là một nhóm thải nữ, quy quy củ củ mà xếp thành năm hàng, các nàng mỗi người đều ăn mặc giống nhau áo váy thuê chỉ bạc hoa cẩm tú, nhìn có chút mũm mĩm, nhưng nhóm Thải nữ mới tiến cung, mỗi người một vẻ, mặt mày xinh đẹp, yêu kiều, nhìn thôi cũng toàn cảnh đẹp, ý vui.
Ở giờ khắc này, trong nhóm thải nữ, bất kì là người nào, tất cả đều cụp mắt mà lắng nghe Ngô nữ quan dạy bảo.
Ngô nữ quan là người bên cạnh Thái hậu nương nương, là người chuyên dạy dỗ những thải nữ trong Tàng Tú các, nàng thanh thanh giọng nói, đang muốn kêu nhóm thải nữ trở về nhưng chợt phát hiện trong nhóm thải nữ ấy thiếu một người.
Lần này tiến cung tham dự tuyển tú có tất thảy 536 người, trải qua tầng tầng tuyển chọn, loại bỏ những người bệnh tật ốm yếu, tướng mạo không hợp, còn dư lại hơn trăm người. Hơn trăm người trúng tuyển đều được tấn phong làm Thải nữ bát phẩm, ở tàng tú các trải qua hơn một tháng dạy dỗ, liền có thể tham dự vào buổi tuyển chọn cuối cùng ở Chiêu đức điện vào 2 ngày tới.Nếu không được tuyển chọn sẽ phải ở trong cung làm việc hai năm mới có thể được trở về.
Triều đại này, vì đề phòng hậu cung nắm quyền, Thái tổ liền tự mình định ra quy củ, hậu cung phi tần tuyển những người là con của quan viên từ ngũ phẩm trở xuống, sau này nếu nữ nhân được sủng ái thì bên ngoại cùng lắm cũng chỉ được một chức quan xuông, không có thực quyền.
Ngô nữ quan phát hiện thiếu một người, cũng không phải nàng kiên nhẫn đem những người trước mặt đếm qua một lần, mà là bởi vì người vắng mặt kia, dung mạo thật sự quá mức xuất sắc.
Ngô nữ quan vào cung làm việc hai mươi năm, dạng người gì mà chưa từng thấy qua? Nhưng người kia, xuất thân là con nhà tiểu quan ngũ phẩm, dung nhan tươi đẹp, kiều mị, đúng là hiếm thấy, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn mấy tuổi, lại nẩy nở chút, chỉ sợ cả thành mẫu đơn đều nở rộ cũng không sánh kịp với nhan sắc khuynh thành của nàng.
Xinh đẹp như vậy, làm gì có chuyện cung nhân không nịnh bợ? Chỉ mong nàng ngày sau được sủng ái, có thể nể phần tình cảm ngày xưa, giúp đỡ một chút.
Nghĩ đến đây, Ngô nữ quan liền hỏi một câu: " Thải nữ Tiểu Diêu ở đâu?"
Nghe nàng nói, một vài thải nữ có cùng Yến Yến quen biết, liền lộ ra biểu tình phiền chán. Một lát sau, mới có một thải nữ bước ra khỏi hàng, ôn nhu nói: " Bẩm nữ quan, Yến nhi thân thể không khỏe,còn trong phòng nghĩ ngơi. Đã cho người báo cáo qua."
Ngô nữ quan nhìn thoáng qua danh sách, thoáng gật đầu, rồi sau đó nói: " Hai ngày sau tuyển chọn, là đại sự cả đời của các ngươi, chớ nên khinh suất."
" Chúng ta nhớ rõ". Nhóm thải nữ đồng thời hành lễ, nhìn theo ngô nữ quan rời khỏi tàng tú các, lát sau, nhóm Thải nữ liền thả lỏng người, nhóm năm, nhóm ba tụ lại nói chuyện.
Mà bên người vừa mới đứng ra báo cáo về chuyện của Diêu Yến Yến là nhiều người tụ tập nhất.
Nàng có một gương mặt trứng ngỗng, dung mạo không hề tầm thường, cử chỉ nhàn nhã, ánh mắt ôn nhu. Ở các thải nữ, đặc biệt là những người có xuất thân thấp so với nàng đều muốn cùng nàng giao hảo.
Một Thải nữ biết nàng chuẩn bị đi thăm Diêu Yến Yến, liền có chút khó chịu nói: " Yên nhi, tính tình cô cũng thật tốt, Diêu Yến Yến đối xử với ngươi như vậy, dù cho nàng là muội muội cô, cũng đã tận tình, tận nghĩa."
Nàng nói chuyện, thanh âm có chút lớn, trong tàng tú các, các thải nữ có mặt đều nghe thấy được, không khỏi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, không nghĩ tới Diêu Yến Yến xinh đẹp mà kiêu căng làm người ta hận đến ngứa răng cùng với người ôn nhu, nhàn nhã như Diêu Yên Yên lại là tỷ muội ruột.
Hai người này, ngoại trừ tên hơi giống, diện mạo cũng như tính tình lại khác nhau rất nhiều.
Ngay lúc đó, có người tò mò đến hỏi.
Diêu Yên Yên bị ánh mắt tò mò của mọi người nhìn qua, liền khó xử nói: " Kỳ thật, nàng là thứ muội của ta, mẹ đẻ của nàng là người bên ngoài cha ta đưa về phủ."
Ngay khi Diêu Yên Yên nói xong, vị thải nữ kia liền nói: " Diêu Yên Yên, ngươi thật là quá tốt bụng, cần gì phải giúp nàng ta che giấu?" Nàng ta quay đầu, lớn tiếng nói với những người khác: " Ta nói cho các ngươi biết nha, mẫu thân của DIêu Yến Yến thật ra là người của Tần lâu Sở quán."
Oa, mọi người đều lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại đến từ nơi dơ bẩn như vậy.
Diêu Yên Yên như là mới vừa kịp phản ứng lại, vừa vội vàng che miệng thải nữ kia, vừa vội vàng nói: " Nam nhi. Đừng nói nữa."
Tống Nam Nhi lui lại vài bước, nói: " Nếu không phải Diêu Yến Yến muốn hại ngươi nhưng lại biến khéo thành vụng, tự mình rơi xuống nước bị cảm phong hàn, bây giờ còn nằm trên giường kia kìa. Hôm nay cũng không thèm xin nghỉ, vậy mà Ngô nữ quan lại hỏi đến nàng, thật là bất công."
Thì ra là thế, nghe xong lời của Tống Nam Nhi, mọi người lại nhìn về phía Diêu Yên Yên bằng con mắt đồng tình và kính nể. Đồng tình chính là vì nàng cùng với con gái của kỹ nữ gọi nhau tỷ muội, kính nể là vì phẩm tính thuần lương của Diêu Yên Yên, thiếu chút nữa bị đẩy xuống nước nhưng lại có thể nhẫn nhịn như vậy, lại còn muốn ghé thăm Diêu Yến Yến.
Chống lại mọi ánh mắt, Diêu Yên Yên lập tức giải thích nói: " Mọi người hiểu lầm rồi, ngày ấy Nam Nhi nhìn lầm rồi, Diêu Yến Yến thật ra không có đẩy ta, là ta... Là ta suýt nữa rơi xuống nước, nàng vì kéo ta, mới trượt chân rớt xuống nước."
Tống Nam Nhi chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: " Yên Nhi, ngươi còn ở đó giúp nàng nói tốt!"
Diêu Yên Yên ôn nhu cười, lôi kéo nàng nói: " Nam Nhi tốt, chúng ta trở về thôi."
Tống Nam Nhi bị kéo đi, lúc đi còn tức giận bất bình nói thầm, không biết là đang nói cái gì, không ai nghe rõ.
Diêu Yến Yến dung mạo quá xinh đẹp, lại là nữ nhi của quan viên ngũ phẩm, đối với đa số Thải nữ ở đây xuất thân bình dân, thật sự có thân phận cao quý, mà nàng ta, ngày thường cũng hay phô trương, ra vẻ cao cao tại thượng, do vậy dù có thải nữ xuất thân là nữ nhi nhà quan thì cũng không dám cùng nàng trực tiếp đối đầu. Bởi vậy, dù bên ngoài có thế nào thì mọi người cũng đều có chút sợ hãi vị thiên kim này.
Chỉ là hôm nay, sau khi nghe xong đoạn đối thoại của Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi, cái nhìn đối với Diêu Yến Yến trong lòng đa số mọi người đều không hẹn mà cùng thay đổi.
" Không nghĩ tới, mẹ đẻ của nàng lại là loại người như vậy, ngày thường thật sự là nhìn không ra mà..."
" Đã sớm đoán được, nhìn dung mạo như hồ ly của nàng ta, là thấy không giống một thiên kim đứng đắn của con nhà quan lại thế gia."
" Ta thấy chỉ có Diêu Yên Yên mới chân chính là danh môn thục nữ..."
Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi ra khỏi Tàng tú các, dù là đã đi xa, cũng có thể loáng thoáng nghe được thanh âm thảo luận của nhóm thải nữ, nàng nâng tay áo lên, che khuất khóe miệng nhiễm ý cười, quay sang nói với Tống Nam Nhi: " Yến nhi lúc này chắc là đã tỉnh. Chúng ta mau qua đó xem nàng thế nào."
Tống Nam Nhi nghẹn khí, nhưng lại vẫn theo nàng cùng đi qua.
Tàng tú các là nơi ngày thường nhóm Thải nữ tiếp thu dạy dỗ, chỗ ở của các nàng là Hội tụ viện, cách Tàng tú các không quá xa.
Trong hội tụ viện có hai tầng tiểu lâu, mỗi tiểu lâu có tám gian sương phòng, một gian sương phòng dành cho cung nữ sai sử, tỷ muội Diêu gia tự nhiên là cùng gian.
Hai người đi vào sương phòng, liền thấy một cung nữ mặc xiêm y màu xanh lá, quỳ gối trước giường giúp Diêu Yến Yến lau mặt.
Tống Nam Nhi hừ một tiếng, bất mãn nói: " Rõ ràng cũng là nha hoàn của chung, lại không thấy ngươi ân cần như vậy với ta"
Cung nữ kia sau khi nghe thấy thanh âm nói chuyện, vội vàng xoay người lại hành lễ.
Diêu Yên Yên ôn nhu nói: " Yến nhi, muội ấy thế nào rồi?"
Cung nữ báo lại: " Bẩm thải nữ, sốt vừa mới lui, nhưng giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại."
Hai người Diêu Yên Yên tiến lên, thấy Diêu Yến Yến nằm trong chăn gấm, nhan sắc tựa phù dung, không khỏi lộ ra vài phần kinh diễm cùng ghen ghét.
Chỉ thấy nữ tử nằm ở trên giường, tóc đen mượt như mây xõa tung ra, gương mặt tuy tái nhợt nhưng lại diễm lệ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, giống như hoa sen, nhu nhu, kiều diễm, so với Tây Thi ốm yếu kia, như muốn đẹp hơn ba phần.
Lát sau, nàng chậm rãi mở mắt ra, Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi không khỏi cứng lại.
Diêu Yến Yến tuy trời sinh có một đôi mắt đào hoa nhưng ngày thường lại không hay cười, nên đôi mắt ấy lại làm cho khuôn mặt nàng thêm phần cao ngạo, bởi vậy so với khuôn mặt, thì cặp mắt kia cũng thực dễ dàng dụ người ta chú ý đến nó, cũng chính là lúc này, cặp mắt mông lung kia nhìn lại, lại có một cổ tà mị lưu chuyển, có thể làm người ta luân hãm trong ánh mắt đó.
" Ta... Như thế nào lại ở nơi này?" thanh âm vang lên mang theo chút khàn khàn, đem ba người kia bừng tỉnh.
Phục hồi lại tinh thần, DIêu Yên Yên cùng Tống Nam nhi sắc mặt đều có chút khó coi, nhưng Diêu Yên Yên rất nhanh đã trấn định lại, nàng ôn nhu nói: " Yến nhi, cuối cùng muội đã tỉnh." Lại thấy thấy ánh mắt Diêu Yến Yến nhìn sang nàng, thần sắc lộ ra vài phần cổ quái.
Diêu Yên Yên trong lòng căng thẳng, hay là nàng ta biết chuyện đó?
Trong lòng Diêu Yên Yên đang hoang mang, thì thần trí Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh lại, nàng nhìn ba người ở trước mắt, nhất thời có cảm giác mình đang nằm mơ, kia là thanh y cung nữ nàng thu nhận, ở bên người nàng hầu hạ ba năm Thanh Hồ, còn kia là Tống Nam Nhi, ba năm trước cũng đã chết, mà Diêu Yên Yên đã xuất cung gã chồng từ lâu, sao hai người này lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt Diêu Yến Yến đảo tới đảo lui trên người các nàng, càng nhìn càng mê man, Ba người trước mắt này, sao dung mạo vẫn còn trẻ tuổi, rốt cùng là dùng cái gì để bảo dưỡng?
Ngay sau đó, một loạn đao như bổ tới đầu nàng, vẩy ra một đoạn huyết quang, Diêu Yến Yến như không thể tin được, mở to mắt nhìn.
Nàng đã chết!
Là trọng sinh!
Nói như vậy, bệ hạ hiện tại.... vẫn còn sống.
Diêu Yến Yến rơi lệ, khóe miệng lại dương lên.
Tống Nam Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: " Sao lại vừa khóc, vừa cười chứ? Yên nhi, ngươi nói xem, không phải nàng ta sốt tới ngu rồi chứ?"
Không đợi Diêu Yên Yên lên tiếng, Diêu Yến Yến liền nói: " Ngươi mới choáng váng! Đi ra ngoài! Bổn.... Ta muốn tắm gội, thay quần áo."
" Ngươi..." Tống Nam Nhi tức giận, liền muốn cùng nàng tranh cãi nhưng Diêu Yến Yến ngăn lại, khuyên ra ngoài.
Chờ đến khi Diêu Yên Yên trở vào, thấy Diêu Yến Yến đang ngồi trên giường để Thanh Hồ làm móng cho mình, cùng hỏi Thanh Hồ ngày tháng hiện tại.
Là mỹ nhân chân chính, thì bộ phận nào trên người thì cũng đều xinh đẹp đến khó tả, hai chân Diêu Yến Yến cũng vậy, xinh đẹp tự nhiên đến nỗi làm người khác hận không thể nâng niu trên lòng bàn tay vuốt ve.
Diêu Yên Yên rụt rụt chân, đáy mắt hiện lên vài phần ghen tỵ, nhưng sau đó lại nhanh chóng ôn nhu nói: " Yến nhi, hôm nay bọn ta ở tàng tú các có nghe Ngô nữ quan nói, ngày tuyển chọn đã được sửa lại, dời đi một ngày, tức là ba ngày sau."
Diêu Yến Yến vốn đang chuyên tâm nhuộm móng tay, nghe vậy mới ngẩng đầu lên liếc mắt nàng ta một cái, cặp mắt đào hoa mang mười phần trào phúng.
Hoàng đế cố sức mà trợn tròn mắt nói: " Trích Tinh Lâu.... Thật vất vả mới... xây xong... Trẫm đã hứa.... muốn mang nàng đi xem sao....sao...."
Diêu Yến Yến nhìn bộ dáng hô hấp khó khăn của hắn, trái tim hít thở không thông, nàng nghẹn ngào nói: " Bệ hạ, đừng nói nữa, người không cần cố gắng nữa, ngủ đi, ngủ đi, thiếp bồi người."
Hoàng đế run rẩy nâng lên một ngón tay, tỏ vẻ hắn muốn nói một câu cuối: " Tìm... tìm một nam nhân lợi hại.... để dựa vào....không cần...giống trẫm... giống trẫm...đến thê tử của bản thân cũng... không bảo vệ được..."
Ngón tay đang nâng lên vô lực mà rớt xuống, trong nháy mắt như có một thanh chùy lớn đập vào lòng Diêu Yến Yến, nàng ngây dại, ngơ ngẩn mà nhìn ngón tay nhuốm máu, nói không nên lời.
Giữa đại điện, những tên loạn quân còn cười haha.
" Còn tưởng rằng tên hoàng đế có năng lực gì chứ."
" Hoàng đế thì làm sao, cũng chỉ là một tên phế vật thôi, còn không phải bị một đám tiện dân là chúng ta giết chết hay sao?"
" Long bào trên người hắn lột xuống bán, có thể bán được mấy đồng đâu! Đáng tiếc, phá cái động còn làm dơ nó."
Nghe những câu nói ô uế, Diêu Yến Yến chỉ cảm thấy cả người phát run, tức giận đến khớp hàm phát run.
Nàng nắm chặt nắm tay, thời điểm tên thủ lĩnh râu xồm lại gần chạm vào người nàng, nàng móc ra thanh chủy thủ vẫn luôn giấu trong người, hai mắt đỏ ngầu, hướng về phía tên thủ lĩnh mà đâm.
" Ngươi giết bệ hạ, ta phải báo thù cho hắn..." Lời nói còn chưa dứt, Diêu Yến Yến đã bị một chân đá bay, liền đụng phải cây cột, ngay sau đó, loạn đao bổ tới, Ký ức cuối cùng của nàng chỉ là một màu đỏ như máu.
Chương 2:
" Canh mạnh bà, uống xong đi, là có thể quên đi quá khứ, không có vướng bận của kiếp trước,,,"
" Không biết tốt xấu! Thế nhưng đem canh ta vất vả nấu làm đổ hơn phân nữa..."
Diêu Yến Yến chỉ cảm thấy như có một thanh búa tạ nện ở trên đầu, trong đầu ầm ầm vang lên, thân thể bị mất trọng tâm khụy xuống...
Trước mắt ánh sáng lóe lên, như là một đoạn hình ảnh xoẹt qua trước mắt, nàng lâm vào hôn mê, thân thể càng ngày càng nặng, cuối cùng ngã vào một mảnh trong bóng tối.
*****
Chính Vũ năm thứ tư
Tuyết lớn rơi suốt hai ngày...
Trong tàng tú các là một nhóm thải nữ, quy quy củ củ mà xếp thành năm hàng, các nàng mỗi người đều ăn mặc giống nhau áo váy thuê chỉ bạc hoa cẩm tú, nhìn có chút mũm mĩm, nhưng nhóm Thải nữ mới tiến cung, mỗi người một vẻ, mặt mày xinh đẹp, yêu kiều, nhìn thôi cũng toàn cảnh đẹp, ý vui.
Ở giờ khắc này, trong nhóm thải nữ, bất kì là người nào, tất cả đều cụp mắt mà lắng nghe Ngô nữ quan dạy bảo.
Ngô nữ quan là người bên cạnh Thái hậu nương nương, là người chuyên dạy dỗ những thải nữ trong Tàng Tú các, nàng thanh thanh giọng nói, đang muốn kêu nhóm thải nữ trở về nhưng chợt phát hiện trong nhóm thải nữ ấy thiếu một người.
Lần này tiến cung tham dự tuyển tú có tất thảy 536 người, trải qua tầng tầng tuyển chọn, loại bỏ những người bệnh tật ốm yếu, tướng mạo không hợp, còn dư lại hơn trăm người. Hơn trăm người trúng tuyển đều được tấn phong làm Thải nữ bát phẩm, ở tàng tú các trải qua hơn một tháng dạy dỗ, liền có thể tham dự vào buổi tuyển chọn cuối cùng ở Chiêu đức điện vào 2 ngày tới.Nếu không được tuyển chọn sẽ phải ở trong cung làm việc hai năm mới có thể được trở về.
Triều đại này, vì đề phòng hậu cung nắm quyền, Thái tổ liền tự mình định ra quy củ, hậu cung phi tần tuyển những người là con của quan viên từ ngũ phẩm trở xuống, sau này nếu nữ nhân được sủng ái thì bên ngoại cùng lắm cũng chỉ được một chức quan xuông, không có thực quyền.
Ngô nữ quan phát hiện thiếu một người, cũng không phải nàng kiên nhẫn đem những người trước mặt đếm qua một lần, mà là bởi vì người vắng mặt kia, dung mạo thật sự quá mức xuất sắc.
Ngô nữ quan vào cung làm việc hai mươi năm, dạng người gì mà chưa từng thấy qua? Nhưng người kia, xuất thân là con nhà tiểu quan ngũ phẩm, dung nhan tươi đẹp, kiều mị, đúng là hiếm thấy, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, nếu lớn hơn mấy tuổi, lại nẩy nở chút, chỉ sợ cả thành mẫu đơn đều nở rộ cũng không sánh kịp với nhan sắc khuynh thành của nàng.
Xinh đẹp như vậy, làm gì có chuyện cung nhân không nịnh bợ? Chỉ mong nàng ngày sau được sủng ái, có thể nể phần tình cảm ngày xưa, giúp đỡ một chút.
Nghĩ đến đây, Ngô nữ quan liền hỏi một câu: " Thải nữ Tiểu Diêu ở đâu?"
Nghe nàng nói, một vài thải nữ có cùng Yến Yến quen biết, liền lộ ra biểu tình phiền chán. Một lát sau, mới có một thải nữ bước ra khỏi hàng, ôn nhu nói: " Bẩm nữ quan, Yến nhi thân thể không khỏe,còn trong phòng nghĩ ngơi. Đã cho người báo cáo qua."
Ngô nữ quan nhìn thoáng qua danh sách, thoáng gật đầu, rồi sau đó nói: " Hai ngày sau tuyển chọn, là đại sự cả đời của các ngươi, chớ nên khinh suất."
" Chúng ta nhớ rõ". Nhóm thải nữ đồng thời hành lễ, nhìn theo ngô nữ quan rời khỏi tàng tú các, lát sau, nhóm Thải nữ liền thả lỏng người, nhóm năm, nhóm ba tụ lại nói chuyện.
Mà bên người vừa mới đứng ra báo cáo về chuyện của Diêu Yến Yến là nhiều người tụ tập nhất.
Nàng có một gương mặt trứng ngỗng, dung mạo không hề tầm thường, cử chỉ nhàn nhã, ánh mắt ôn nhu. Ở các thải nữ, đặc biệt là những người có xuất thân thấp so với nàng đều muốn cùng nàng giao hảo.
Một Thải nữ biết nàng chuẩn bị đi thăm Diêu Yến Yến, liền có chút khó chịu nói: " Yên nhi, tính tình cô cũng thật tốt, Diêu Yến Yến đối xử với ngươi như vậy, dù cho nàng là muội muội cô, cũng đã tận tình, tận nghĩa."
Nàng nói chuyện, thanh âm có chút lớn, trong tàng tú các, các thải nữ có mặt đều nghe thấy được, không khỏi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, không nghĩ tới Diêu Yến Yến xinh đẹp mà kiêu căng làm người ta hận đến ngứa răng cùng với người ôn nhu, nhàn nhã như Diêu Yên Yên lại là tỷ muội ruột.
Hai người này, ngoại trừ tên hơi giống, diện mạo cũng như tính tình lại khác nhau rất nhiều.
Ngay lúc đó, có người tò mò đến hỏi.
Diêu Yên Yên bị ánh mắt tò mò của mọi người nhìn qua, liền khó xử nói: " Kỳ thật, nàng là thứ muội của ta, mẹ đẻ của nàng là người bên ngoài cha ta đưa về phủ."
Ngay khi Diêu Yên Yên nói xong, vị thải nữ kia liền nói: " Diêu Yên Yên, ngươi thật là quá tốt bụng, cần gì phải giúp nàng ta che giấu?" Nàng ta quay đầu, lớn tiếng nói với những người khác: " Ta nói cho các ngươi biết nha, mẫu thân của DIêu Yến Yến thật ra là người của Tần lâu Sở quán."
Oa, mọi người đều lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại đến từ nơi dơ bẩn như vậy.
Diêu Yên Yên như là mới vừa kịp phản ứng lại, vừa vội vàng che miệng thải nữ kia, vừa vội vàng nói: " Nam nhi. Đừng nói nữa."
Tống Nam Nhi lui lại vài bước, nói: " Nếu không phải Diêu Yến Yến muốn hại ngươi nhưng lại biến khéo thành vụng, tự mình rơi xuống nước bị cảm phong hàn, bây giờ còn nằm trên giường kia kìa. Hôm nay cũng không thèm xin nghỉ, vậy mà Ngô nữ quan lại hỏi đến nàng, thật là bất công."
Thì ra là thế, nghe xong lời của Tống Nam Nhi, mọi người lại nhìn về phía Diêu Yên Yên bằng con mắt đồng tình và kính nể. Đồng tình chính là vì nàng cùng với con gái của kỹ nữ gọi nhau tỷ muội, kính nể là vì phẩm tính thuần lương của Diêu Yên Yên, thiếu chút nữa bị đẩy xuống nước nhưng lại có thể nhẫn nhịn như vậy, lại còn muốn ghé thăm Diêu Yến Yến.
Chống lại mọi ánh mắt, Diêu Yên Yên lập tức giải thích nói: " Mọi người hiểu lầm rồi, ngày ấy Nam Nhi nhìn lầm rồi, Diêu Yến Yến thật ra không có đẩy ta, là ta... Là ta suýt nữa rơi xuống nước, nàng vì kéo ta, mới trượt chân rớt xuống nước."
Tống Nam Nhi chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: " Yên Nhi, ngươi còn ở đó giúp nàng nói tốt!"
Diêu Yên Yên ôn nhu cười, lôi kéo nàng nói: " Nam Nhi tốt, chúng ta trở về thôi."
Tống Nam Nhi bị kéo đi, lúc đi còn tức giận bất bình nói thầm, không biết là đang nói cái gì, không ai nghe rõ.
Diêu Yến Yến dung mạo quá xinh đẹp, lại là nữ nhi của quan viên ngũ phẩm, đối với đa số Thải nữ ở đây xuất thân bình dân, thật sự có thân phận cao quý, mà nàng ta, ngày thường cũng hay phô trương, ra vẻ cao cao tại thượng, do vậy dù có thải nữ xuất thân là nữ nhi nhà quan thì cũng không dám cùng nàng trực tiếp đối đầu. Bởi vậy, dù bên ngoài có thế nào thì mọi người cũng đều có chút sợ hãi vị thiên kim này.
Chỉ là hôm nay, sau khi nghe xong đoạn đối thoại của Diêu Yên Yên và Tống Nam Nhi, cái nhìn đối với Diêu Yến Yến trong lòng đa số mọi người đều không hẹn mà cùng thay đổi.
" Không nghĩ tới, mẹ đẻ của nàng lại là loại người như vậy, ngày thường thật sự là nhìn không ra mà..."
" Đã sớm đoán được, nhìn dung mạo như hồ ly của nàng ta, là thấy không giống một thiên kim đứng đắn của con nhà quan lại thế gia."
" Ta thấy chỉ có Diêu Yên Yên mới chân chính là danh môn thục nữ..."
Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi ra khỏi Tàng tú các, dù là đã đi xa, cũng có thể loáng thoáng nghe được thanh âm thảo luận của nhóm thải nữ, nàng nâng tay áo lên, che khuất khóe miệng nhiễm ý cười, quay sang nói với Tống Nam Nhi: " Yến nhi lúc này chắc là đã tỉnh. Chúng ta mau qua đó xem nàng thế nào."
Tống Nam Nhi nghẹn khí, nhưng lại vẫn theo nàng cùng đi qua.
Tàng tú các là nơi ngày thường nhóm Thải nữ tiếp thu dạy dỗ, chỗ ở của các nàng là Hội tụ viện, cách Tàng tú các không quá xa.
Trong hội tụ viện có hai tầng tiểu lâu, mỗi tiểu lâu có tám gian sương phòng, một gian sương phòng dành cho cung nữ sai sử, tỷ muội Diêu gia tự nhiên là cùng gian.
Hai người đi vào sương phòng, liền thấy một cung nữ mặc xiêm y màu xanh lá, quỳ gối trước giường giúp Diêu Yến Yến lau mặt.
Tống Nam Nhi hừ một tiếng, bất mãn nói: " Rõ ràng cũng là nha hoàn của chung, lại không thấy ngươi ân cần như vậy với ta"
Cung nữ kia sau khi nghe thấy thanh âm nói chuyện, vội vàng xoay người lại hành lễ.
Diêu Yên Yên ôn nhu nói: " Yến nhi, muội ấy thế nào rồi?"
Cung nữ báo lại: " Bẩm thải nữ, sốt vừa mới lui, nhưng giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại."
Hai người Diêu Yên Yên tiến lên, thấy Diêu Yến Yến nằm trong chăn gấm, nhan sắc tựa phù dung, không khỏi lộ ra vài phần kinh diễm cùng ghen ghét.
Chỉ thấy nữ tử nằm ở trên giường, tóc đen mượt như mây xõa tung ra, gương mặt tuy tái nhợt nhưng lại diễm lệ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, giống như hoa sen, nhu nhu, kiều diễm, so với Tây Thi ốm yếu kia, như muốn đẹp hơn ba phần.
Lát sau, nàng chậm rãi mở mắt ra, Diêu Yên Yên cùng Tống Nam Nhi không khỏi cứng lại.
Diêu Yến Yến tuy trời sinh có một đôi mắt đào hoa nhưng ngày thường lại không hay cười, nên đôi mắt ấy lại làm cho khuôn mặt nàng thêm phần cao ngạo, bởi vậy so với khuôn mặt, thì cặp mắt kia cũng thực dễ dàng dụ người ta chú ý đến nó, cũng chính là lúc này, cặp mắt mông lung kia nhìn lại, lại có một cổ tà mị lưu chuyển, có thể làm người ta luân hãm trong ánh mắt đó.
" Ta... Như thế nào lại ở nơi này?" thanh âm vang lên mang theo chút khàn khàn, đem ba người kia bừng tỉnh.
Phục hồi lại tinh thần, DIêu Yên Yên cùng Tống Nam nhi sắc mặt đều có chút khó coi, nhưng Diêu Yên Yên rất nhanh đã trấn định lại, nàng ôn nhu nói: " Yến nhi, cuối cùng muội đã tỉnh." Lại thấy thấy ánh mắt Diêu Yến Yến nhìn sang nàng, thần sắc lộ ra vài phần cổ quái.
Diêu Yên Yên trong lòng căng thẳng, hay là nàng ta biết chuyện đó?
Trong lòng Diêu Yên Yên đang hoang mang, thì thần trí Diêu Yến Yến chậm rãi thanh tỉnh lại, nàng nhìn ba người ở trước mắt, nhất thời có cảm giác mình đang nằm mơ, kia là thanh y cung nữ nàng thu nhận, ở bên người nàng hầu hạ ba năm Thanh Hồ, còn kia là Tống Nam Nhi, ba năm trước cũng đã chết, mà Diêu Yên Yên đã xuất cung gã chồng từ lâu, sao hai người này lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt Diêu Yến Yến đảo tới đảo lui trên người các nàng, càng nhìn càng mê man, Ba người trước mắt này, sao dung mạo vẫn còn trẻ tuổi, rốt cùng là dùng cái gì để bảo dưỡng?
Ngay sau đó, một loạn đao như bổ tới đầu nàng, vẩy ra một đoạn huyết quang, Diêu Yến Yến như không thể tin được, mở to mắt nhìn.
Nàng đã chết!
Là trọng sinh!
Nói như vậy, bệ hạ hiện tại.... vẫn còn sống.
Diêu Yến Yến rơi lệ, khóe miệng lại dương lên.
Tống Nam Nhi nhỏ giọng nói thầm một câu: " Sao lại vừa khóc, vừa cười chứ? Yên nhi, ngươi nói xem, không phải nàng ta sốt tới ngu rồi chứ?"
Không đợi Diêu Yên Yên lên tiếng, Diêu Yến Yến liền nói: " Ngươi mới choáng váng! Đi ra ngoài! Bổn.... Ta muốn tắm gội, thay quần áo."
" Ngươi..." Tống Nam Nhi tức giận, liền muốn cùng nàng tranh cãi nhưng Diêu Yến Yến ngăn lại, khuyên ra ngoài.
Chờ đến khi Diêu Yên Yên trở vào, thấy Diêu Yến Yến đang ngồi trên giường để Thanh Hồ làm móng cho mình, cùng hỏi Thanh Hồ ngày tháng hiện tại.
Là mỹ nhân chân chính, thì bộ phận nào trên người thì cũng đều xinh đẹp đến khó tả, hai chân Diêu Yến Yến cũng vậy, xinh đẹp tự nhiên đến nỗi làm người khác hận không thể nâng niu trên lòng bàn tay vuốt ve.
Diêu Yên Yên rụt rụt chân, đáy mắt hiện lên vài phần ghen tỵ, nhưng sau đó lại nhanh chóng ôn nhu nói: " Yến nhi, hôm nay bọn ta ở tàng tú các có nghe Ngô nữ quan nói, ngày tuyển chọn đã được sửa lại, dời đi một ngày, tức là ba ngày sau."
Diêu Yến Yến vốn đang chuyên tâm nhuộm móng tay, nghe vậy mới ngẩng đầu lên liếc mắt nàng ta một cái, cặp mắt đào hoa mang mười phần trào phúng.