Chương : 22
Bị hoàng đế bệ hạ gián đoạn như vậy, lửa giận của Diêu Yến Yến cũng đã vơi xuống.
Cung nhân nâng kiệu tiếp tục đi về phía trước, mang hai người về phi loan cung.
Vào tẩm điện, bò lên giường, Diêu Yến Yến dựa vào trong lòng bệ hạ, ngẫm lại bộ dáng khẩn trương lúc đó của Phượng Dương công chúa, cảm thấy có chút không tưởng tượng được: " Chỉ vì sợ bệ hạ trả thù mà Phượng Dương công chúa sợ thành như vậy?"
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, thập phần khinh thường mà hừ một tiếng: " Phượng Dương đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trẫm là vua của một nước, chẳng lẽ còn đi so đo với một tiểu nha đầu lúc nhỏ khi dễ trẫm sao?"
Diêu Yến Yến nghe vậy, vẻ mặt cùng chung kẻ địch, phụ họa nói: " Bệ hạ nói đúng, Phượng Dương công chúa quả là lòng dạ hẹp hòi, sao có thể nghĩ bệ hạ là loại người như vậy? Rõ ràng bệ hạ là người có lòng dạ rộng lớn!"
Hoàng đế bệ hạ tự khen chính mình thì không có việc gì, nhưng được ái phi khen thì liền lộ ra biểu tình ngượng ngùng, hắn ôm lấy ái phi, tuy chưa nói gì nhưng lại cười đến đầy đắc ý.
Diêu Yến Yến nhân cơ hội nói: " Bệ hạ, không phải người muốn phá hư liên hôn của Chương lão đầu cùng hộ quốc tướng quân sao? Bệ hạ cảm thấy Phượng Dương công chúa thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ sửng sốt: " Cái gì thế nào?"
Diêu Yến Yến ở bên tai hắn thổi gió: " Bệ hạ cảm thấy, đem Phượng Dương tứ hôn cho con trai của hộ quốc tướng quân, phá hư hôn nhân hai nhà thì thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ tức khắc lộ vẻ khó xử.
Diêu Yến Yến còn tưởng rằng hắn mâu thuẫn liên hôn chính trị, giải thích nói: " Bệ hạ người ngẫm lại đi, Phượng Dương công chúa qua năm liền mười bảy, thái hậu thoạt nhìn lại không thích nàng ta, hôn sự của nàng ta hẳn là muốn để cho hoàng huynh làm chủ, thay vì đem nàng ta ban hôn cho con cháu thế gia khác, không bằng đem nàng ta gả cho con trai của hộ quốc tướng quân, một công đôi việc!" Hừ! Loại như Phượng Dương công chúa, lúc nhỏ khi dễ bệ hạ, bây giờ gả cho người xa lạ, chờ mà khóc đi.
Hoàng đế bệ hạ vẫn cau mày, bộ dáng không hề tán thành. Diêu Yến Yến thấy thế liền thầm than, bệ hạ chính là người nhân từ, dễ nương tay, nếu cứ như thế mãi thì khi nào mới có thành tựu? Nếu là Diêu Yến Yến, chỉ cần đăng cơ, việc đầu tiên là đem Phượng Dương kéo ra vả miệng, để cho nàng ta cũng trải nghiệm cảm giác bị người ta ỷ thế hiếp người là như thế nào.
Nàng đang âm thầm phát sầu, không biết phải làm thế nào để thuyết phục bệ hạ, lại nghe bệ hạ lắc đầu nói: " Không được, không được, Phượng Dương ngu xuẩn như vậy, vạn nhất đem kế hoạch của chúng ta làm lộ ra ngoài thì sao?"
Diêu Yến Yến:...
Nàng không nghĩ tới điều mà bệ hạ lo lắng lại là cái này, nàng nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, Phượng Dương thoạt nhìn rất thông minh."
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng: " Người mà có thể đem bản thân tự mình ngã xuống sông, khẳng định là bởi vì quá ngu xuẩn."
Nghe trong ngữ khí của bệ hạ tràn ngập khinh thường đối với Phượng Dương công chúa, Diêu Yến Yến nhịn không được cười một chút: " Bệ hạ, chuyện này liền giao cho thần thiếp làm đi! Thần thiếp sẽ thuyết phục Phượng Dương nằm vùng cho chúng ta."
Hoàng đế bệ hạ đáp ứng rồi, nhưng mà nhìn thần sắc kia của hắn, hẳn là vẫn còn hoài nghi với Phượng Dương công chúa.
Diêu Yến Yến tiếp tục nói: " Chương lão đầu khẳng định là không biết chúng ta biết trước được kế hoạch của bọn họ, bệ hạ, người ngàn vạn lần không được để lộ cho hộ quốc tướng quân biết chúng ta muốn chỉ hôn cho con trai hắn, làm bọn họ trở tay không kịp!"
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng: " Ái phi yên tâm đi, trẫm thông minh lắm!"
.....
Sáng sớm ngày kế tiếp, thần cổ vừa mới gõ không bao lâu, bệ hạ liền ngáp dài ngáp ngắn thượng triều.
Diêu Yến Yến cũng không lười biếng, đi theo Ngô nữ quan học việc bố trí yến trừ tịch cả một buổi sáng, đến giữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ rồi đến phượng dương các.
Đương nhiên, nàng đã thông báo từ trước, để tránh Phương Dương công chúa lấy lý do ngủ trưa mà cự tuyệt nàng.
Lúc nàng đến nơi, Phượng Dương công chúa đang ngồi bên chậu than viết chữ, trên người bọc một chiếc áo khoác, một khuôn mặt không phấn son, mang theo vài phần tái nhợt, tiều tụy.
Dù sao hiện tại cũng đang là mùa đông, rơi vào hồ nước lạnh như băng, cho dù là thân thể của nam tử khỏe mạnh, cũng không khỏi sẽ bệnh hai ngày, huống chi lại là một tiểu cô nương?
Quý phi nghi giá ở trước phượng dương các, cung nhân vội vã đi ra hành lễ, đến cả việc hầu hạ chủ tử cũng không để ý. Một người là thánh sủng quý phi nương nương, một người lại là công chúa thất sủng, lúc nhỏ còn từng khi dễ bệ hạ, nên lấy lòng bên nào, ai cũng đều rõ ràng. Phượng Dương công chúa nhìn sắc mặt nịnh nọt của những cung nhân đó, chán ghét nhíu mày, nhưng đợi đến khi Diêu Yến Yến xốc màn kiệu lên liền nhanh chóng thu hồi biểu cảm.
Nàng giương mắt nhìn Diêu quý phi, cho dù tối hôm qua gặp mặt một lần, nhưng lúc này nhìn lại, vẫn nhịn không được mà kinh diễm đến ngây ra.
Chỉ thấy nữ nhân từ trên kiệu xuống, trên người mặc cung trang, làn da trắng nõn kiều nộn, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, môi đỏ kiều mị, đôi mắt phong lưu, nàng tựa hồ là một người cực kỳ yêu thích đồ vật xa hoa, cho dù là ở trên búi tóc, trên tay, hoặc các phụ kiện treo ở trên eo đều vô cùng tinh tế. Nếu là người bình thường, đeo nhiều đồ trang sức quý giá trên người như vậy, sẽ tạo ra cảm giác tục tằng bất kham, nhưng nàng lại khác, tựa hồ như những thứ hoa mỹ như vậy đeo lên người nàng, đều chỉ có thể làm nền cho vẻ đẹp của nàng. Diện mạo như vậy, vốn nên là một bông hoa xinh đẹp nở rộ giữa nhân gian phú quý, làm người ta nhịn không được mà chăm chú nhìn; nhưng sóng mắt lưu chuyển kia như càng làm nàng thêm diễm lệ, lại thêm mười phần mị hoặc, giống như người trong sử sách lưu lại, là tuyệt sắc ưu cơ hại nước hại dân, làm người ta không dám nhìn đến, lại cũng không nhịn được nhìn một lần rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa. Phượng Dương thất thần trong một lúc, rồi mau chóng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Diện mạo như vậy, khó trách bệ hạ lại độc sủng nàng!
Diêu Yến Yến vốn dĩ chính là một bậc thầy về vàng bạc châu báu cùng vui chơi hưởng lạc, đó cũng chính là lý do tại sao kiếp trước nàng cùng bệ hạ lại dễ dàng hợp nhau đến vậy. Ngày thường ở trong tẩm điện của mình, nàng cũng thích trang điểm thật xinh đẹp lộng lẫy rồi tự mình thưởng thức, mà lúc này lại ra ngoài gặp người, tự nhiên càng muốn ăn diện lộng lẫy hơn, gắng đạt tới mỹ mạo xinh đẹp nhất, áp đảo những người xung quanh.
Tuy trên mặt Phượng Dương là biểu tình bình tĩnh, nhưng trong mắt nàng lại lộ ra vẻ kinh diễm, dễ dàng bị Diêu Yến Yến phát hiện ra, nàng vốn là một tục nhân, nên giờ phút này tránh không được âm thầm đắc ý, thầm nghĩ: Không có biện pháp, bổn cung chính là mỹ lệ như vậy, đẹp đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải ghen ghét.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Diêu Yến Yến lại giả bộ hiền lành tươi cười, đối với Phượng Dương công chúa nói: " Công chúa còn chưa lành bệnh, sao lại ra đây nghênh đón ta? Vẫn mau chóng vào trong đi, tránh cho bệnh tình nặng thêm!"
Phượng Dương công chúa thầm nghĩ, ngươi nếu thật lòng quan tâm đến bệnh tình của ta, sẽ không cố ý cho người đến thông báo trước, còn bày ra thế trận lớn như vậy.
Nàng nhìn cung nhân đi theo nghi giá mà đến cũng phải trên trăm người, lông mi rũ xuống, dẫu đi trào phúng trong ánh mắt.
Diêu Yến Yến mới không thèm quản trong lòng Phượng Dương nghĩ cái gì về nàng, dù sao Phượng Dương sợ bệ hạ, mà bệ hạ nghe nàng, nói tóm lại là Phượng Dương cũng phải sợ nàng. Nàng làm gì còn phải đi quan tâm tới một người sợ hãi mình, mà mình còn chán ghét nàng ta đây?
Vì thế Diêu Yến Yến thoải mái bước chân vào Phượng Dương các.
Tối hôm qua vội vàng tới, cũng vội vàng đi, nàng cũng không đánh giá cẩn thận phượng dương các,lúc này nghiêm túc nhìn, mới phát hiện phượng dương các bố trí cực kỳ keo kiệt, so với phi loan cung của nàng thì cực kì kém, hơn nữa nơi này lại lớn, mà đồ đạc thì ít nhìn có vẻ trống trải cùng lạnh lẽo.
Nàng vừa liếc chậu than một cái, thì có cung nhân của phượng dương các đưa đến một chiếc ghế chạm hoa văn phú quý, cùng đệm mềm, nịnh nọt mà hậu hạ nàng an tọa.
Nàng cũng không thèm làm vẻ, ôm bình nước nóng thong thả ung dung ngồi xuống, còn thuận tiện mời Phượng Dương công chúa ngồi xuống, phảng phất như nàng mới là chủ nhân nơi này.
Diêu Yến Yến vốn là rất thích diện mạo của Phượng Dương công chúa, thuận tiện cũng có chút hảo cảm đối với nàng ta, nhưng sau khi nàng biết lúc nhỏ nàng ta từng khi dễ bệ hạ, một chút hảo cảm kia liền tan thành mây khói, giờ phút này nhìn Phượng Dương công chúa, liền cảm thấy nữ nhân này đáng ghét cực kỳ, làm gì cũng có cảm giác là nàng ta đang ra vẻ. Bởi vậy sau khi ngồi xuống, nàng cũng lười phải hàn huyên cùng nàng ta, trực tiếp vào chủ đề chính, nói: " Công chúa sang năm liền mười bảy, việc hôn nhân còn chưa quyết định đi?"
Nghe được lời này, nàng ta liền nhìn Diêu Yến Yến bằng ánh mắt cảnh giác: " Ngươi muốn làm gì?"
Tay Diêu Yến Yến vừa nhấc, Thanh Hồ được nàng huấn luyện qua liền hiểu ngay ý tứ của nàng, giương giọng nói: " Quý phi nương nương muốn nói chuyện riêng cùng công chúa, các ngươi mau lui ra."
Thị nữ trong phòng liền nhanh chóng theo Thanh Hồ lui ra ngoài. Phượng dương các to như vậy giờ chỉ còn Diêu Yến Yến cùng Phượng Dương công chúa. Mắt thấy Phương Dương ở trước mặt nàng ngồi xuống, Diêu Yến Yến liền đi thẳng vào vấn đề: " Ta cùng bệ hạ, quyết định tứ hôn cho công chúa cùng con trai của hộ quốc tướng quân là Viên Hạo."
Phượng Dương công chúa cũng không phải là kẻ ngu dốt, thấy Diêu Yến Yến nói trắng ra như thế, cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: " Có ý gì?"
Diêu Yến Yến nói: " Chương tể tướng muốn cùng Viên gia liên hôn, đem đích nữ Chương Thục Nghi gả cho trưởng tử của hộ quốc tướng quân là Viên Hạo. Ngươi cũng biết, bệ hạ tuy đã đăng cơ nhiều năm, nhưng vẫn luôn lơ là chính vụ, chỉ có hư danh, nhưng hiện giờ bệ hạ đã cần cù chính vụ, muốn trở thành minh quân, tự nhiên không thể để yên cho Chương tể tướng muốn làm gì thì làm. Nếu trong triều, quan văn đứng đầu cùng quan võ đứng đầu liên hôn, sợ là bệ hạ sẽ hoàn toàn biến thành một cái thùng rỗng."
Phượng Dương công chúa nhìn nàng chằm chằm: " Cho nên các ngươi muốn lợi dụng ta để phá hư mối hôn sự này?"
Bị Phượng Dương nói toạc ra, Diêu Yến Yến cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, lời nói ra cũng thập phần thiếu đòn: " Công chúa hẳn là cảm thấy mình may mắn, ít nhất bản thân còn giá trị lợi dụng."
Nghe vậy, Phượng Dương mày nhíu chặt, lại không nói gì. Diêu Yến Yến thấy thế liền biết tuy rằng trong lòng nàng ta bất mãn, nhưng cũng không quá bất mãn, nàng âm thầm thở ra một hơi, nghĩ: Nếu Phượng Dương phản đối, nàng khẳng định sẽ bỏ kế hoạch này. Nàng cùng bệ hạ vốn là muốn phá hư liên hôn của hai nhà Chương Viên, tốt nhất là có thể đem Viên gia kéo về phe mình. Nếu như cưỡng bách Phượng Dương gã qua, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng. Nàng vốn là thập phần chán ghét Phượng Dương, hiện tại thấy nàng ta thức thời như thế, trong lòng lại tăng thêm hai phần hảo cảm. Nghĩ đến: Nếu Phượng Dương nguyện ý làm nội gián cho bệ hạ, thì phải xây dựng quan hệ tốt với nàng ta, rốt cuộc điều này quan hệ đến tương lai của chính mình cùng bệ hạ, phải thận trọng.
Vì thế, trên mặt nàng liền lộ ra hai phần tươi cười, nói: " Công chúa ở lâu trong thâm cung này, nói cho cùng cũng chưa thấy qua những nam nhân bên ngoài. Nhất định là không có người trong lòng đi?"
Phượng Dương nghe lời này, gật gật đầu.
Diêu Yến Yến cười: " Một khi đã như vậy, ta thấy công chúa cùng Viên công tử thập phần xứng đôi, ta đã cho người nhìn xem Viên gia công tử, cao lớn oai hùng, lại không phải là một nam nhân thô kệch chỉ biết vung đao múa kiếm. Dòng dõi hộ quốc tướng quân cùng công chúa lại môn đăng hộ đối, chắc chắn là một đoạn lương duyên."
Phượng Dương nghe vậy, chua xót cười. Sau khi huynh trưởng nàng chết, nàng ở trong cung như đi trên băng mỏng, lại không có cơ hội kết bạn cùng đám con cháu thế gia, chỉ còn một năm nữa, chắc chắn nàng sẽ bị chỉ hôn, gả cho ai mà không phải là gả? Ít nhất, dòng dõi của hộ quốc tướng quân cũng xứng đôi với nàng ta, mà một khi đồng ý việc này, nàng ta cũng không còn lo sẽ bị hoàng đế trả thù. Nghĩ đến giấc mơ đáng sợ mà nàng ta thường mơ phải, ngón tay Phượng Dương hơi run lên, mở miệng nói: " Ta đồng ý!"
Nhìn nữ tử tuyệt diễm rời đi, Phượng Dương thầm nghĩ trong lòng: Đồng ý việc này, không biết liệu cảnh trong mơ có biến hóa?
....
Diêu Yến Yến rời khỏi phượng dương các, tâm tình vui sướng mà hát ca, thậm chí còn muốn đi từ hòa cung để lấy lòng thái hậu. Ai ngờ nửa đường liền gặp phải ngự giá của bệ hạ, xa xa nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của bệ hạ. Diêu Yến Yến nhíu mày.
Là ai? Đến tột cùng là ai chọc cho bệ hạ của nàng không vui?
Cung nhân nâng kiệu tiếp tục đi về phía trước, mang hai người về phi loan cung.
Vào tẩm điện, bò lên giường, Diêu Yến Yến dựa vào trong lòng bệ hạ, ngẫm lại bộ dáng khẩn trương lúc đó của Phượng Dương công chúa, cảm thấy có chút không tưởng tượng được: " Chỉ vì sợ bệ hạ trả thù mà Phượng Dương công chúa sợ thành như vậy?"
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, thập phần khinh thường mà hừ một tiếng: " Phượng Dương đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trẫm là vua của một nước, chẳng lẽ còn đi so đo với một tiểu nha đầu lúc nhỏ khi dễ trẫm sao?"
Diêu Yến Yến nghe vậy, vẻ mặt cùng chung kẻ địch, phụ họa nói: " Bệ hạ nói đúng, Phượng Dương công chúa quả là lòng dạ hẹp hòi, sao có thể nghĩ bệ hạ là loại người như vậy? Rõ ràng bệ hạ là người có lòng dạ rộng lớn!"
Hoàng đế bệ hạ tự khen chính mình thì không có việc gì, nhưng được ái phi khen thì liền lộ ra biểu tình ngượng ngùng, hắn ôm lấy ái phi, tuy chưa nói gì nhưng lại cười đến đầy đắc ý.
Diêu Yến Yến nhân cơ hội nói: " Bệ hạ, không phải người muốn phá hư liên hôn của Chương lão đầu cùng hộ quốc tướng quân sao? Bệ hạ cảm thấy Phượng Dương công chúa thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ sửng sốt: " Cái gì thế nào?"
Diêu Yến Yến ở bên tai hắn thổi gió: " Bệ hạ cảm thấy, đem Phượng Dương tứ hôn cho con trai của hộ quốc tướng quân, phá hư hôn nhân hai nhà thì thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ tức khắc lộ vẻ khó xử.
Diêu Yến Yến còn tưởng rằng hắn mâu thuẫn liên hôn chính trị, giải thích nói: " Bệ hạ người ngẫm lại đi, Phượng Dương công chúa qua năm liền mười bảy, thái hậu thoạt nhìn lại không thích nàng ta, hôn sự của nàng ta hẳn là muốn để cho hoàng huynh làm chủ, thay vì đem nàng ta ban hôn cho con cháu thế gia khác, không bằng đem nàng ta gả cho con trai của hộ quốc tướng quân, một công đôi việc!" Hừ! Loại như Phượng Dương công chúa, lúc nhỏ khi dễ bệ hạ, bây giờ gả cho người xa lạ, chờ mà khóc đi.
Hoàng đế bệ hạ vẫn cau mày, bộ dáng không hề tán thành. Diêu Yến Yến thấy thế liền thầm than, bệ hạ chính là người nhân từ, dễ nương tay, nếu cứ như thế mãi thì khi nào mới có thành tựu? Nếu là Diêu Yến Yến, chỉ cần đăng cơ, việc đầu tiên là đem Phượng Dương kéo ra vả miệng, để cho nàng ta cũng trải nghiệm cảm giác bị người ta ỷ thế hiếp người là như thế nào.
Nàng đang âm thầm phát sầu, không biết phải làm thế nào để thuyết phục bệ hạ, lại nghe bệ hạ lắc đầu nói: " Không được, không được, Phượng Dương ngu xuẩn như vậy, vạn nhất đem kế hoạch của chúng ta làm lộ ra ngoài thì sao?"
Diêu Yến Yến:...
Nàng không nghĩ tới điều mà bệ hạ lo lắng lại là cái này, nàng nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, Phượng Dương thoạt nhìn rất thông minh."
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng: " Người mà có thể đem bản thân tự mình ngã xuống sông, khẳng định là bởi vì quá ngu xuẩn."
Nghe trong ngữ khí của bệ hạ tràn ngập khinh thường đối với Phượng Dương công chúa, Diêu Yến Yến nhịn không được cười một chút: " Bệ hạ, chuyện này liền giao cho thần thiếp làm đi! Thần thiếp sẽ thuyết phục Phượng Dương nằm vùng cho chúng ta."
Hoàng đế bệ hạ đáp ứng rồi, nhưng mà nhìn thần sắc kia của hắn, hẳn là vẫn còn hoài nghi với Phượng Dương công chúa.
Diêu Yến Yến tiếp tục nói: " Chương lão đầu khẳng định là không biết chúng ta biết trước được kế hoạch của bọn họ, bệ hạ, người ngàn vạn lần không được để lộ cho hộ quốc tướng quân biết chúng ta muốn chỉ hôn cho con trai hắn, làm bọn họ trở tay không kịp!"
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng: " Ái phi yên tâm đi, trẫm thông minh lắm!"
.....
Sáng sớm ngày kế tiếp, thần cổ vừa mới gõ không bao lâu, bệ hạ liền ngáp dài ngáp ngắn thượng triều.
Diêu Yến Yến cũng không lười biếng, đi theo Ngô nữ quan học việc bố trí yến trừ tịch cả một buổi sáng, đến giữa trưa nghỉ ngơi một canh giờ rồi đến phượng dương các.
Đương nhiên, nàng đã thông báo từ trước, để tránh Phương Dương công chúa lấy lý do ngủ trưa mà cự tuyệt nàng.
Lúc nàng đến nơi, Phượng Dương công chúa đang ngồi bên chậu than viết chữ, trên người bọc một chiếc áo khoác, một khuôn mặt không phấn son, mang theo vài phần tái nhợt, tiều tụy.
Dù sao hiện tại cũng đang là mùa đông, rơi vào hồ nước lạnh như băng, cho dù là thân thể của nam tử khỏe mạnh, cũng không khỏi sẽ bệnh hai ngày, huống chi lại là một tiểu cô nương?
Quý phi nghi giá ở trước phượng dương các, cung nhân vội vã đi ra hành lễ, đến cả việc hầu hạ chủ tử cũng không để ý. Một người là thánh sủng quý phi nương nương, một người lại là công chúa thất sủng, lúc nhỏ còn từng khi dễ bệ hạ, nên lấy lòng bên nào, ai cũng đều rõ ràng. Phượng Dương công chúa nhìn sắc mặt nịnh nọt của những cung nhân đó, chán ghét nhíu mày, nhưng đợi đến khi Diêu Yến Yến xốc màn kiệu lên liền nhanh chóng thu hồi biểu cảm.
Nàng giương mắt nhìn Diêu quý phi, cho dù tối hôm qua gặp mặt một lần, nhưng lúc này nhìn lại, vẫn nhịn không được mà kinh diễm đến ngây ra.
Chỉ thấy nữ nhân từ trên kiệu xuống, trên người mặc cung trang, làn da trắng nõn kiều nộn, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, môi đỏ kiều mị, đôi mắt phong lưu, nàng tựa hồ là một người cực kỳ yêu thích đồ vật xa hoa, cho dù là ở trên búi tóc, trên tay, hoặc các phụ kiện treo ở trên eo đều vô cùng tinh tế. Nếu là người bình thường, đeo nhiều đồ trang sức quý giá trên người như vậy, sẽ tạo ra cảm giác tục tằng bất kham, nhưng nàng lại khác, tựa hồ như những thứ hoa mỹ như vậy đeo lên người nàng, đều chỉ có thể làm nền cho vẻ đẹp của nàng. Diện mạo như vậy, vốn nên là một bông hoa xinh đẹp nở rộ giữa nhân gian phú quý, làm người ta nhịn không được mà chăm chú nhìn; nhưng sóng mắt lưu chuyển kia như càng làm nàng thêm diễm lệ, lại thêm mười phần mị hoặc, giống như người trong sử sách lưu lại, là tuyệt sắc ưu cơ hại nước hại dân, làm người ta không dám nhìn đến, lại cũng không nhịn được nhìn một lần rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa. Phượng Dương thất thần trong một lúc, rồi mau chóng thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Diện mạo như vậy, khó trách bệ hạ lại độc sủng nàng!
Diêu Yến Yến vốn dĩ chính là một bậc thầy về vàng bạc châu báu cùng vui chơi hưởng lạc, đó cũng chính là lý do tại sao kiếp trước nàng cùng bệ hạ lại dễ dàng hợp nhau đến vậy. Ngày thường ở trong tẩm điện của mình, nàng cũng thích trang điểm thật xinh đẹp lộng lẫy rồi tự mình thưởng thức, mà lúc này lại ra ngoài gặp người, tự nhiên càng muốn ăn diện lộng lẫy hơn, gắng đạt tới mỹ mạo xinh đẹp nhất, áp đảo những người xung quanh.
Tuy trên mặt Phượng Dương là biểu tình bình tĩnh, nhưng trong mắt nàng lại lộ ra vẻ kinh diễm, dễ dàng bị Diêu Yến Yến phát hiện ra, nàng vốn là một tục nhân, nên giờ phút này tránh không được âm thầm đắc ý, thầm nghĩ: Không có biện pháp, bổn cung chính là mỹ lệ như vậy, đẹp đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải ghen ghét.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Diêu Yến Yến lại giả bộ hiền lành tươi cười, đối với Phượng Dương công chúa nói: " Công chúa còn chưa lành bệnh, sao lại ra đây nghênh đón ta? Vẫn mau chóng vào trong đi, tránh cho bệnh tình nặng thêm!"
Phượng Dương công chúa thầm nghĩ, ngươi nếu thật lòng quan tâm đến bệnh tình của ta, sẽ không cố ý cho người đến thông báo trước, còn bày ra thế trận lớn như vậy.
Nàng nhìn cung nhân đi theo nghi giá mà đến cũng phải trên trăm người, lông mi rũ xuống, dẫu đi trào phúng trong ánh mắt.
Diêu Yến Yến mới không thèm quản trong lòng Phượng Dương nghĩ cái gì về nàng, dù sao Phượng Dương sợ bệ hạ, mà bệ hạ nghe nàng, nói tóm lại là Phượng Dương cũng phải sợ nàng. Nàng làm gì còn phải đi quan tâm tới một người sợ hãi mình, mà mình còn chán ghét nàng ta đây?
Vì thế Diêu Yến Yến thoải mái bước chân vào Phượng Dương các.
Tối hôm qua vội vàng tới, cũng vội vàng đi, nàng cũng không đánh giá cẩn thận phượng dương các,lúc này nghiêm túc nhìn, mới phát hiện phượng dương các bố trí cực kỳ keo kiệt, so với phi loan cung của nàng thì cực kì kém, hơn nữa nơi này lại lớn, mà đồ đạc thì ít nhìn có vẻ trống trải cùng lạnh lẽo.
Nàng vừa liếc chậu than một cái, thì có cung nhân của phượng dương các đưa đến một chiếc ghế chạm hoa văn phú quý, cùng đệm mềm, nịnh nọt mà hậu hạ nàng an tọa.
Nàng cũng không thèm làm vẻ, ôm bình nước nóng thong thả ung dung ngồi xuống, còn thuận tiện mời Phượng Dương công chúa ngồi xuống, phảng phất như nàng mới là chủ nhân nơi này.
Diêu Yến Yến vốn là rất thích diện mạo của Phượng Dương công chúa, thuận tiện cũng có chút hảo cảm đối với nàng ta, nhưng sau khi nàng biết lúc nhỏ nàng ta từng khi dễ bệ hạ, một chút hảo cảm kia liền tan thành mây khói, giờ phút này nhìn Phượng Dương công chúa, liền cảm thấy nữ nhân này đáng ghét cực kỳ, làm gì cũng có cảm giác là nàng ta đang ra vẻ. Bởi vậy sau khi ngồi xuống, nàng cũng lười phải hàn huyên cùng nàng ta, trực tiếp vào chủ đề chính, nói: " Công chúa sang năm liền mười bảy, việc hôn nhân còn chưa quyết định đi?"
Nghe được lời này, nàng ta liền nhìn Diêu Yến Yến bằng ánh mắt cảnh giác: " Ngươi muốn làm gì?"
Tay Diêu Yến Yến vừa nhấc, Thanh Hồ được nàng huấn luyện qua liền hiểu ngay ý tứ của nàng, giương giọng nói: " Quý phi nương nương muốn nói chuyện riêng cùng công chúa, các ngươi mau lui ra."
Thị nữ trong phòng liền nhanh chóng theo Thanh Hồ lui ra ngoài. Phượng dương các to như vậy giờ chỉ còn Diêu Yến Yến cùng Phượng Dương công chúa. Mắt thấy Phương Dương ở trước mặt nàng ngồi xuống, Diêu Yến Yến liền đi thẳng vào vấn đề: " Ta cùng bệ hạ, quyết định tứ hôn cho công chúa cùng con trai của hộ quốc tướng quân là Viên Hạo."
Phượng Dương công chúa cũng không phải là kẻ ngu dốt, thấy Diêu Yến Yến nói trắng ra như thế, cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: " Có ý gì?"
Diêu Yến Yến nói: " Chương tể tướng muốn cùng Viên gia liên hôn, đem đích nữ Chương Thục Nghi gả cho trưởng tử của hộ quốc tướng quân là Viên Hạo. Ngươi cũng biết, bệ hạ tuy đã đăng cơ nhiều năm, nhưng vẫn luôn lơ là chính vụ, chỉ có hư danh, nhưng hiện giờ bệ hạ đã cần cù chính vụ, muốn trở thành minh quân, tự nhiên không thể để yên cho Chương tể tướng muốn làm gì thì làm. Nếu trong triều, quan văn đứng đầu cùng quan võ đứng đầu liên hôn, sợ là bệ hạ sẽ hoàn toàn biến thành một cái thùng rỗng."
Phượng Dương công chúa nhìn nàng chằm chằm: " Cho nên các ngươi muốn lợi dụng ta để phá hư mối hôn sự này?"
Bị Phượng Dương nói toạc ra, Diêu Yến Yến cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, lời nói ra cũng thập phần thiếu đòn: " Công chúa hẳn là cảm thấy mình may mắn, ít nhất bản thân còn giá trị lợi dụng."
Nghe vậy, Phượng Dương mày nhíu chặt, lại không nói gì. Diêu Yến Yến thấy thế liền biết tuy rằng trong lòng nàng ta bất mãn, nhưng cũng không quá bất mãn, nàng âm thầm thở ra một hơi, nghĩ: Nếu Phượng Dương phản đối, nàng khẳng định sẽ bỏ kế hoạch này. Nàng cùng bệ hạ vốn là muốn phá hư liên hôn của hai nhà Chương Viên, tốt nhất là có thể đem Viên gia kéo về phe mình. Nếu như cưỡng bách Phượng Dương gã qua, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng. Nàng vốn là thập phần chán ghét Phượng Dương, hiện tại thấy nàng ta thức thời như thế, trong lòng lại tăng thêm hai phần hảo cảm. Nghĩ đến: Nếu Phượng Dương nguyện ý làm nội gián cho bệ hạ, thì phải xây dựng quan hệ tốt với nàng ta, rốt cuộc điều này quan hệ đến tương lai của chính mình cùng bệ hạ, phải thận trọng.
Vì thế, trên mặt nàng liền lộ ra hai phần tươi cười, nói: " Công chúa ở lâu trong thâm cung này, nói cho cùng cũng chưa thấy qua những nam nhân bên ngoài. Nhất định là không có người trong lòng đi?"
Phượng Dương nghe lời này, gật gật đầu.
Diêu Yến Yến cười: " Một khi đã như vậy, ta thấy công chúa cùng Viên công tử thập phần xứng đôi, ta đã cho người nhìn xem Viên gia công tử, cao lớn oai hùng, lại không phải là một nam nhân thô kệch chỉ biết vung đao múa kiếm. Dòng dõi hộ quốc tướng quân cùng công chúa lại môn đăng hộ đối, chắc chắn là một đoạn lương duyên."
Phượng Dương nghe vậy, chua xót cười. Sau khi huynh trưởng nàng chết, nàng ở trong cung như đi trên băng mỏng, lại không có cơ hội kết bạn cùng đám con cháu thế gia, chỉ còn một năm nữa, chắc chắn nàng sẽ bị chỉ hôn, gả cho ai mà không phải là gả? Ít nhất, dòng dõi của hộ quốc tướng quân cũng xứng đôi với nàng ta, mà một khi đồng ý việc này, nàng ta cũng không còn lo sẽ bị hoàng đế trả thù. Nghĩ đến giấc mơ đáng sợ mà nàng ta thường mơ phải, ngón tay Phượng Dương hơi run lên, mở miệng nói: " Ta đồng ý!"
Nhìn nữ tử tuyệt diễm rời đi, Phượng Dương thầm nghĩ trong lòng: Đồng ý việc này, không biết liệu cảnh trong mơ có biến hóa?
....
Diêu Yến Yến rời khỏi phượng dương các, tâm tình vui sướng mà hát ca, thậm chí còn muốn đi từ hòa cung để lấy lòng thái hậu. Ai ngờ nửa đường liền gặp phải ngự giá của bệ hạ, xa xa nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của bệ hạ. Diêu Yến Yến nhíu mày.
Là ai? Đến tột cùng là ai chọc cho bệ hạ của nàng không vui?